6. Thành thân
Chữ Hưu, ngươi được không, còn không ra trời sáng tới nơi rồi
"Tân nương tử đến rồi, tân nương tử đến rồi."
Đứa nhỏ bên đường vừa chạy về phía Chử gia, vừa che tai lớn tiếng la vào trong.
Tiếng pháo nổ đột nhiên vang lên bên tai, chấn động Vu Niệm run rẩy, kinh hãi nàng hoảng hốt ngẩng đầu, muốn nhìn xung quanh.
Khăn voan đỏ tuy không phải chất liệu vải lụa thượng đẳng, nhưng cũng che kín tầm mắt.
Ánh mắt Vu Niệm mở ra, nơi nhìn thấy đều là màu đỏ bị che dưới khăn voan, trừ màu đỏ, có thể nhìn thấy cũng chỉ có chút ánh sáng lúc khăn voan cùng cằm lay động ra khe hở.
Thanh âm nháy mắt trở lại, tiếng ồn ào huyên náo một mạch rót tới, đầu óc Vu Niệm trống rỗng càng thêm khẩn trương, ngón tay ôm tay nải càng thu càng chặt, đến nỗi tam tỷ Chu gia từ trong lòng nàng đón lấy tay nải, kéo mấy lần đều không kéo ra được.
Tam tỷ Chu gia, "..."
Tam tỷ Chu gia đứng trong đám người, đối diện vô số ánh mắt, che giấu lúng túng ho khan hai tiếng, cười nói với Vu Niệm, "Nào có tân nương tử bái đường mà ôm tay nải, yên tâm, muội cứ tạm thời giao tay nải cho ta, ta đặt vào phòng cho muội, cam đoan không mất."
Tai Vu Niệm nóng hổi, lúc này mới buông tay, mặc cho tay nải ôm một đường trong lòng bị tam tỷ Chu gia rút đi.
Kỳ thật trong tay nải đều là quần áo cũ, căn bản không có vật gì quý trọng, hoàn toàn không sợ mất, nhưng những quần áo này lại là toàn bộ gia sản của Vu Niệm.
Tay nải bị người ta lấy đi, trong lòng Vu Niệm nháy mắt trống rỗng, gió thổi qua, lạnh đến Vu Niệm kéo ống tay áo, nháy mắt càng thêm không tự tại. Lúc còn tay nải, nàng ôm chặt còn coi như có chỗ dựa, hiện giờ tay nải bị lấy đi, Vu Niệm chỉ cảm thấy trong lòng trống không không có nơi nương tựa.
"Chử tú tài còn không mau mời tân nương tử xuống xe."
Trưởng thôn hát lễ, lớn tiếng kêu.
Chử Hưu nhìn Vu Niệm lưng thẳng tắp ngồi trên xe lừa, tay giống như mới mọc ra, nhìn tân nương từ lưng tới khuỷu chân, khoa tay múa chân căn bản không biết hạ thủ từ đâu.
Nàng cười, mặt có chút nóng, ngẩng đầu cầu viện nhìn về phía ca ca Chử Cương có kinh nghiệm cưới vợ trước mắt.
Chử Cương không chút mềm lòng muội tử ruột, dẫn đầu ồn ào nói, "Bế lên bế lên, tân nương lần đầu vào cửa, nào có chân chạm đất."
Năm đó hắn cưới Chu thị cũng chừng tuổi Chử Hưu, khi đó chân cẳng nhanh nhẹn, không nói hai lời trực tiếp bế Chu thị lên, một đường đều không thở hổn hển.
Rõ ràng Chu thị cũng nhớ tới cảnh tượng năm đó, ôm Sở Sở trong lòng nhìn về phía Chử Cương, trong mắt lộ ra ý cười.
Chử Cương từ trong lòng nàng ta đón lấy Sở Sở, tay kia kéo ngón tay thô ráp của Chu thị nắm trong lòng bàn tay.
Chử Hưu, "..."
Nàng thành thân, hai vợ chồng này lại nắm lại cười.
Chử Hưu không đành lòng nhìn đại ca đại tẩu nhà mình, đành phải hít sâu, trong tiếng ồn ào "bế lên", chắp tay hành lễ với Vu Niệm trên xe lừa, nhẹ giọng nói, "Vậy ta bế."
Vu Niệm nháy mắt càng thêm hồi hộp, ống tay áo nắm trong lòng bàn tay, thiếu chút nữa xoa nát, trái tim đều theo đó treo lên, khẽ lắc đầu ý bảo không cần.
Nàng tự mình đi cũng được.
Vu Niệm không phải chưa từng gặp Chử Hưu, dáng vẻ sáng sủa, làm cho người ta không thể bắt bẻ nửa phần sai lầm, nhưng người lại tú khí, không giống như nông dân một thân sức lực trong thôn, Vu Niệm không cảm thấy mình nặng bao nhiêu, nhưng vẫn hoài nghi chút sức lực kia của Chử Hưu, có thể thật sự bế nàng lên hay không.
Đến lúc đó nếu mà ngã, nhiều người như vậy nhìn, nàng chật vật không nói, Chử Hưu người đọc sách này trên mặt cũng không dễ nhìn.
Ngay khi Vu Niệm trong lòng kháng cự muốn cự tuyệt, sau lưng đột nhiên đặt lên một cánh tay.
Lưng Vu Niệm vốn cứng ngắc, giờ phút này càng cứng hơn gỗ, sống lưng nháy mắt ưỡn lên, hô hấp đều theo đó run lên một cái.
Còn chưa đợi nàng hoàn hồn, một cánh tay khác của Chử Hưu đã xuyên qua khuỷu chân của nàng, người liền lơ lửng.
Vu Niệm, "?"
Vu Niệm, "!"
Vu Niệm cảm thấy mình nếu không phải là một người câm, kiểu gì cũng sẽ hét lên một tiếng kinh hãi.
Nàng bị Chử Hưu ôm vào trong lòng, trong lúc kinh hãi theo bản năng đưa tay vặn người, hai tay bám vào vai Chử Hưu, đợi ý thức được động tác của mình, khuôn mặt Vu Niệm vốn không có huyết sắc, nháy mắt đỏ nóng lên.
Nàng cúi đầu không dám gặp người, trán gần như dán vào trong hõm vai Chử Hưu, cả người rúc vào trong lòng Chử Hưu.
Động tác trốn tránh của Vu Niệm rơi vào trong mắt người ngoài, đó chính là sự thân cận của vợ chồng son mới cưới. Vừa mới thành thân cảm tình đã tốt như vậy, quả thực làm người ta hâm mộ a.
Tiếng ồn ào vốn không nhỏ, hiện giờ theo Vu Niệm trốn vào trong lòng Chử Hưu, thanh âm càng lớn.
Chử Hưu tai đỏ bừng, cong cong khóe mắt, hai tay lại vững vàng ôm Vu Niệm trong lòng.
Vu Niệm không nặng, nhưng Chử Hưu lại không dám sơ suất.
Không biết có phải hôm nay vải quấn quấn quá chặt, đến nỗi Chử Hưu cảm thấy trái tim trong ngực thình thịch nhảy động như đánh trống, hận không thể từ trong màng nhĩ nhảy ra. Cảm giác chờ mong hồi hộp này, chỉ có trước khi bảng vàng được công bố, Chử Hưu mới trải qua một lần.
Người xưa thật không lừa nàng, chuyện vui đời người không gì khác ngoài đỗ đạt bảng vàng, động phòng hoa chúc.
Cho dù ngoài mặt giả bộ nho nhã, tiếng tim đập luôn không lừa được chính mình.
Vượt qua chậu than, đi qua sân, tiến vào chính đường, Chử Hưu mới chậm rãi thả Vu Niệm xuống.
Trên bàn đối diện cửa bày mâm quả, bánh ngọt, cúng lư hương, phía trên song song bày cùng nhau là bài vị của nhị lão Chử gia.
Sau ba lạy, Chử Hưu nhìn về phía Chử Cương cùng Chu thị, ánh mắt đặc biệt rơi trên người Chu thị, hướng Chu thị ý bảo, để nàng ta ngồi lên.
Chu thị mắt đỏ lên, thanh âm đều có chút nghẹn ngào, "Như vậy không thích hợp, bái ta còn ra thể thống gì."
Nàng ta tuy nói vậy, người lại nhấc mông vững vàng ngồi trên ghế, thuận tiện đưa tay kéo Chử Cương một cái, để hắn ngồi một bên khác.
Chử Hưu là do Chu thị nuôi lớn, nói đúng ra Chu thị là tẩu tử của nàng, còn không bằng nói Chu thị là một nương khác của nàng.
Chử Hưu nghiêng đầu nhìn Vu Niệm, đối phương ngoan ngoãn thuận theo đứng bên cạnh nàng, trưởng thôn bảo hướng chỗ nào bái, nàng liền hướng chỗ đó bái.
Hiện giờ phải bái Chu thị, Chử Hưu cách ống tay áo nắm cổ tay Vu Niệm, Vu Niệm đội khăn voan, ngẩng mặt nhìn qua, khăn voan lay động là động tác ngẩng đầu của nàng.
Chử Hưu nhẹ giọng nói với nàng, "Chúng ta bái đại tẩu một cái, tẩu ấy đối với ta có ân nuôi dưỡng."
Vu Niệm sau khi nghe hiểu, nhẹ nhàng gật đầu, theo động tác của Chử Hưu, lại quay lưng về phía cửa, mặt hướng vào trong nhà.
Lời này Chử Hưu kỳ thật có thể không cần cố ý giải thích với nàng, nhưng Chử Hưu vẫn nói trước với nàng. Lúc Vu Niệm cúi đầu quỳ lạy khăn voan lay động, trái tim trong ngực giống như khăn voan, chậm rãi nhộn nhạo gợn sóng.
Ánh chiều tà hoàng hôn tràn qua sân, rơi lên vai Chử Hưu cùng Vu Niệm.
Hỉ phục màu đỏ giống như được mạ một tầng vàng cam, ấm áp nhu hòa nói không nên lời.
Chu thị cúi đầu lau nước mắt, ý cười khóe miệng vẫn không hạ xuống. Nàng ta thu lại cảm xúc, phất tay với Chử Hưu, "Nhanh nhanh nhanh, nên đưa vào động phòng."
"Vào động phòng, vào động phòng."
Chử Hưu thấy vai lưng Vu Niệm vẫn luôn căng chặt, hai tay ở phía trước người càng nắm chặt thành quyền không buông ra, trong lòng hiểu rõ nàng hồi hộp bất an, cười cự tuyệt thỉnh cầu của những người khác nháo động phòng, nhìn tân nương.
"Ta nào có đem người giấu đi, về sau có rất nhiều cơ hội gặp tẩu tử đệ muội các ngươi." Chử Hưu cánh tay mở ra ngăn ở cửa phòng trong, mặc cho những người khác cong đầu nhìn Vu Niệm ngồi ở bên cạnh giường màn đỏ chăn đỏ, chết sống không cho vào.
"Nhìn xem, vừa mới cưới vợ, tâm liền hướng về phía vợ."
"Được rồi được rồi, thấy ngươi thành thân cho ngươi mặt mũi, đi, chúng ta đi ra ngoài uống rượu."
"Không cho nhìn tân nương tử, nhưng uống rượu ngươi vẫn phải bồi hai chén chứ? Trời còn chưa tối hẳn, Chử Hưu ngươi một người đọc sách, cũng không thể làm ra chuyện kia."
Ban ngày tuyên dâm, không phải tác phong của văn nhân.
Chử Hưu sợ bọn họ nói năng thô tục bẩn tai Vu Niệm, lập tức đẩy người ra ngoài, "Ta bồi ta bồi, các ngươi đi trước, ta lập tức tới ngay."
Đợi đuổi người đi xong, Chử Hưu mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người nhìn về phía Vu Niệm.
Vu Niệm câu nệ ngồi ở mép giường, mông đều chỉ dám chạm nửa bên, nàng sợ người khác vào nháo động phòng, lòng bàn tay đặt ở trên đùi ra một tầng mồ hôi mỏng, ướt sũng.
Cho đến khi Chử Hưu chắn ở cửa, Vu Niệm mới ngơ ngác, xuyên qua khe hở khăn voan, lén nhìn vạt áo màu đỏ phía trước. Nó ở nơi đó ngăn, không nhượng bộ chút nào.
Vu Niệm nhìn chằm chằm vạt áo màu đỏ kia, bỗng nhiên vạt áo kia động, càng ngày càng gần nàng, "?"
Vu Niệm ngẩn ra, lúc này mới phản ứng lại là Chử Hưu đi về phía nàng.
Nàng vừa rồi một mực nhìn trộm, hiện tại có chút chột dạ, lập tức cúi đầu, tầm mắt quy củ rơi trên mặt đùi của mình.
Chử Hưu cúi đầu nhìn Vu Niệm, tân nương của mình liền ngoan ngoãn ôn hòa ngồi ở mép giường, ngượng ngùng câu nệ không dám nhìn mình.
Chử Hưu ngón tay rủ ở bên người xoa xoa ống tay áo, cổ họng có hơi căng, khô khan nói, "Ta đi bồi bọn họ uống vài chén rồi trở về ngay."
Vu Niệm gật đầu, ý bảo mình nghe được.
Chử Hưu đứng ở trước mặt Vu Niệm, chậm chạp không nhúc nhích chân.
Nàng còn chưa vén khăn voan, ngắm nhìn Vu Niệm.
Ngốc tử mới bỏ lại nương tử ra ngoài uống rượu.
"Chử Hưu, ngươi được không, còn không ra trời sáng tới nơi rồi."
Chử Hưu, "...... Đến đây."
Trước mặt Vu Niệm, nàng sao có thể thừa nhận mình không được!
Chử Hưu ho khan một tiếng, khom lưng kéo cổ tay Vu Niệm, nhét một viên kẹo mạch nha giấu mang theo vào trong lòng bàn tay Vu Niệm, "Vậy nàng chờ ta về nhé."
Chử Hưu nói xong, tự mình đỏ mặt, vội vàng buông Vu Niệm ra, bước nhanh ra ngoài.
Vu Niệm ngẩng mặt lại cúi đầu, xuyên qua khăn voan nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay mình.
So với kẹo hỉ phát ra ngoài, viên kẹo mạch nha này rõ ràng vị ngon hơn.
Vu Niệm mím môi dưới, chậm rãi đỏ hai tai.
Trong phòng tân hôn yên tĩnh lại, Vu Niệm nghe động tĩnh bốn phía, thấy thanh âm đều ở trong sân, mới cúi đầu bóc kẹo, bỏ vào trong miệng.
Kẹo tan ra, hương thơm ngọt ngào của đường mía lan tràn từ đầu lưỡi, tràn ngập trong miệng.
Vu Niệm nghĩ, đợi Chử Hưu trở về, đại khái có thể nếm được một vị tân nương ngọt ngào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com