Chương 13
Đường khuya không kẹt xe, cho nên rất nhanh đã đến nhà. Tiêu Kỳ Nhiên định mở miệng chúc ngủ ngon. Tịch Đàm đã cướp lời.
'Không định mời em vào nhà sao?'
Tiêu Kỳ Nhiên cười cười, mở rộng cửa để Tịch Đàm chạy xe vào. Nhìn bóng lưng của Tiêu Kỳ Nhiên, xem ra cuộc sống của cô rất trống vắng.
Căn nhà tiện nghi một chệt một lầu. Nếu là ở một mình thì thật rộng rãi. Tiêu Kỳ Nhiên mở tủ lạnh, lấy một lon nước ngọt đưa cho Tịch Đàm.
'Em uống cái này được rồi đó'
Tay cầm lấy nước ngọt, nhìn sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên mệt mỏi. Thật không đành lòng.
'Chị tắm đi. Em hâm nóng súp cua cho chị'
'Um. Vậy em ngồi đợi chị một chút'
Tiêu Kỳ Nhiên đi lên lầu. Tịch Đàm ở dưới nhà quan sát một chút. Chắc là Tiêu Kỳ Nhiên rất ít khi ở nhà, cũng không ai đến chơi nhỉ?
Phòng bếp tuy ít nấu ăn nhưng sạch sẽ. Đủ đồ dùng. Tìm một cái nồi nhỏ rửa sơ qua. Đoán chừng Tiêu Kỳ Nhiên gần tắm xong mới hâm nóng. Nếu hâm trước sẽ nguội mất thôi.
Tịch Đàm ngồi buồn, tất nhiên nghịch điện thoại. Là tin nhắn của Lục Nhi.
'Tịch Đàm vẫn chưa về sao?'
Tịch Đàm đoán là tiếng xe máy làm ồn Lục Nhi, hiện giờ cũng gần đến 11h. Sao vẫn chưa ngủ? Vì tin nhắn chỉ gửi cách đây 5 phút. Hiện giờ vẫn còn online.
'Em ngủ trước đi. Tôi sẽ về trễ'
Lục Nhi muốn hỏi Tịch Đàm đi đâu? tại sao không về. Nhưng mà tin nhắn cứ viết ra rồi lại xóa. Hình như không nằm trong phạm vi kiểm soát của mình. Lục Nhi cuối cùng chỉ một câu đơn giản.
'Ân'
Tịch Đàm bắt đầu vào app Liên Quân. Liền nhìn thấy lời mời của Lục Thanh. Vào đấu sinh tử một trận. Vẫn không thấy Tiêu Kỳ Nhiên tắm xong. Liền đánh một trận nữa. Kết thúc nhắn cho Lục Thanh một tin không cần chờ cửa.
Hơn nữa tiếng đồng hồ mà Tiêu Kỳ Nhiên vẫn chưa bước ra. Tịch Đàm do dự, không biết có nên lên lầu tìm không? Làm vậy thì quá đường đột.
Suy tính một chút, quyết định vào bếp hâm nóng súp. Hiện giờ là 23h45 phút. Thư Nặc đại tiểu thư cũng không tắm lâu như vậy a. Lo lắng, Tịch Đàm bước lên lầu. Tìm không thấy phòng tắm trên lầu, nghĩ là phòng tắm nằm ở trong phòng.
Gõ cửa gọi cũng không ai lên tiếng. May mắn cửa không khóa chốt. Tịch Đàm đi vào phòng, gõ nhanh phòng tắm.
'Chị! Chị tắm xong chưa?'
Không trả lời. Lấy điện thoại gọi. Nhưng mà rất nhanh đã có đáp án. Tịch Đàm nghe xong thật muốn cười một trận. Tiêu Kỳ Nhiên là mệt quá ngủ quên trong bồn tắm.
Chừng 15 phút đồng hồ sau, Tiêu Kỳ Nhiên mặc áo thun phong rộng, dài đi xuống. Tịch Đàm thầm kêu trời. Ăn mặc vậy không sợ lạnh sao?
Tiêu Kỳ Nhiên là bác sĩ. Nàng tất nhiên hiểu tâm lí người khác chứ. Tịch Đàm đây có tính cách và suy nghĩ không khác gì một đứa con trai. Mà mình thì lại muốn trêu chọc người kia. Nhìn thấy phản ứng căng thẳng của Tịch Đàm, Tiêu Kỳ Nhiên cười mị hoặc.
'Em thấy mị lực của chị lớn không?'
Tịch Đàm cười. Đi vào bếp đổ súp ra chén để tránh đi chút bối rối của mình. Trở ra, đặt chén súp và ly nước cam trước mặt Tiêu Kỳ Nhiên mới trả lời.
'Chị ăn mặt như vậy, người yêu của chị phải chịu đựng khổ sở nha'
'Hừ. Vậy thì em không biết rồi. Không phải trước mặt ai chị cũng ăn mặc vậy nha. Biết em không thể làm gì chị nên chị không cần lo lắng'
Trong lòng Tịch Đàm muốn khinh bỉ. Cái gì chứ. Em mà không dám? Uh. Cũng đúng.
Đợi Tiêu Kỳ Nhiên ăn xong đã qua 0h30 phút. Tịch Đàm từ biệt ra về. Tiêu Kỳ Nhiên lại rát thoải mái đề nghị.
'Trễ lắm. Hay em ngủ lại đi'
'Chị không ngại sao?'
'Không ngại. Phòng khách hay ngủ cùng chị?'
Tiêu Kỳ Nhiên cười tinh nghịch. Bản thân cô biết mình có phần quá đáng. Tịch Đàm không quen ở cùng người khác. Mà Tiêu Kỳ Nhiên lại mặc ngắn, để lộ ra đôi chân dài câu người. Tóc bới cao phô ra chiếc cổ trắng ngần.
'Em ngủ ở phòng khách'
'Đi thôi'
Tiêu Kỳ Nhiên đưa Tịch Đàm lên phòng ngủ. Bản thân cô cũng trở về ngủ. Cô có thói quen nghe nhạc một lúc trước khi đi vào mộng đẹp. Phát hiện Tịch Đàm vẫn còn online. Nên nhắn đi một tin.
'Em ngủ sớm đi'
'Sẽ ngủ mà. Chị đừng lo'
'Cảm ơn vì bữ sáng. Ngủ ngon'
Đúng a. Tiêu Kỳ Nhiên ăn ra là thành bữa sáng rồi. Cô cảm giác hôm nay không lạnh lẽo như mọi khi. Cho nên rất dễ đi gặp chu công.
Mà Tịch Đàm, có một chút hối hận. Vì hôm đó đi cùng Tiêu Kỳ Nhiên nên không tiện nói chuyện với Đỗ Y Khuê. Không biết bao giờ mới có thể hỏi cho ra lẽ. Nếu Y Khuê còn yêu, Tịch Đàm sẽ quay về?
****
Giật mình, nằm trên giường xa lạ. Định hình một chút nhớ lại đêm qua mình ngủ ở nhà Tiêu Kỳ Nhiên.
Cửa phòng bị mở ra. Tiêu Kỳ Nhiên đã quần áo chỉnh tề. Nụ cười ôn nhu, cưng chiều. Không giống như mặt lạnh mọi khi vẫn thấy.
'Trong phòng tắm có bàn chảy đánh răng và khăn mặt mới. Em đi rửa mặt nhanh. Xuống ăn sáng'
Tịch Đàm theo lời gia chủ. Rất nhanh đã ngồi ở bàn ăn. Không phải chưa từng ăn qua đồ ăn Tiêu Kỳ Nhiên làm. Mùi vị rất ngon, quan trọng hơn là ở thế kỉ 21, rất khó để tìm được một người con gái chung thủy, đảm đang và giỏi dang như Tiêu Kỳ Nhiên đây.
'Khi nào chị đi làm?'. Vừa ăn Tịch Đàm vừa hỏi.
'Ăn xong chị đi luôn. Em có mệt thì lên phòng ngủ thêm'
'Haha. Không sợ em trộm hết đồ nhà chị sao?'
'Không có gì đâu. Chị mang theo tài sản trong túi sách hết rồi'
Tịch Đàm hết nói. Ăn nhanh nhanh, còn trở về. Nếu không bà cô già Thư Nặc lại la hét.
Tịch Đàm đưa Tiêu Kỳ Nhiên đến chỗ làm. Rồi phóng xe trở về.
'Trợ lý Tịch Đàm. Biết bây giờ là mấy giờ không?'
Bước vào nhà chỉ thấy bóng dáng Đại thư ký ngồi chéo chân đọc báo, nghe tin tức. Không nhìn lấy Tịch Đàm dù là một cái.
'Đêm qua em ngủ lại nhà bạn. Chị không cần điều tra đi'
'Được. Thay đồ đi. Chúng ta đi bàn chuyện làm ăn'
.......
Tịch Đàm lên phòng tắm. Đã thấy áo quần được ủi thẳng tắp. Có lẽ là Lục Nhi thay mình chuẩn bị. Không hổ là trợ lí nha. HAHa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com