Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 71: Sau Cơn Mưa Là Giông Bão

Tà Nguyệt cầm đầu Võ Hồn điện chiến đội, trong mắt từng đội viên lóe lên sự sùng bái tín ngưỡng đối với Võ Hồn Điện cũng như với Giáo hoàng.

Sử Lai Khắc học viện lại bảo trì tư thái trầm mặc. Tám người xếp thành một một chữ nhất, từ trái sang phải lần lượt là Ninh Lạc, Đới Mộc Bạch, Đường Tam, Áo Tư Lạp, Mã Hồng Tuấn, Tiểu Vũ, Trữ Vinh Vinh cùng Chu Trúc Thanh.

Phiến sân rộng trước Giáo Hoàng điện không nhỏ hơn chút nào so với sân thi đấu trước kia. Mặt sân hình vuông được lát bởi vô số tảng đá, nếu cẩn thận quan sát có thể phát hiện ra từng hòn đá đều mang theo một tầng ánh sáng nhàn nhạt màu bạch ngọc. Mặc dù không phải là ngọc thạch thật sự nhưng cũng không phải loại đá bình thường có thể so sánh. Từ đó có thể thấy được tài lực của Võ Hồn điện đáng sợ như thế nào?

Một nhóm người từ hai bên sườn Giáo Hoàng điện đi ra, tổng cộng có mười hai vị Hồng Y giáo chủ địa vị chỉ thấp hơn Bạch Y giáo chủ chậm rãi đi tới. Bọn họ tiến tới trước cửa điện rồi đứng thành hai hàng hai bên, mỗi bên sáu người.

Một người đứng đầu hàng cao giọng nói: "Giáo hoàng bệ hạ giá lâm."

"Vạn tuế, vạn tuế, vạn tuế!" Ba tiếng hô to như trời long đất lở vang lên trên bầu trời Võ Hồn thành.

Đây không chỉ là thanh âm của bọn hộ điện kỵ sĩ đứng thành hai hàng chỉnh tề trên núi mà đồng thời cũng là của tất cả hồn sư đang đứng trong Võ Hồn thành không được tới Giáo Hoàng sơn hô lên. Đối với bọn họ mà nói, Giáo hoàng chính là tín ngưỡng cao nhất.

Cửa điện khổng lồ từ từ mở ra, biểu tượng trên hai cánh cửa lớn dần lệch khỏi quỹ đạo.

Ánh mắt mọi người đều không tự giác nhìn về phía sau hai cánh cửa đó. Cho dù là bảy tên đội viên của Võ Hồn điện chiến đội trống ngực lúc này cũng đã không ngừng đập nhanh hơn.

Dù là một thế hệ hoàng kim của Võ Hồn điện, bọn họ cũng chỉ được gặp qua Giáo hoàng một lần khi nhận Tử Lục huân chương mà thôi.

Mang bộ lễ phục màu vàng chói từ đầu đến chân, đầu đội tử kim quan, tay cầm quyền trượng, Bỉ Bỉ Đông vẻ mặt uy nghiêm dẫn đầu đi ra khỏi Giáo Hoàng điện. Trên người nàng có một loại cảm giác hư ảo tựa hồ vô cùng to lớn khiến người ta phải kính ngưỡng.

Thậm chí cũng chẳng có người nào chú ý đến dung nhan tuyệt mỹ của nàng. Ngay lúc này họ chỉ chú ý đến uy nghi của một đời giáo hoàng mà thôi.

Bộ lễ phục ánh kim cực kì phù hợp với thân thể, bảo quang huyễn lệ trên lễ phục lóe lên, mặt ngoài có hơn trăm khối bảo thạch gồm ba màu: hồng, lam, vàng. Tử kim quan trên đỉnh đầu lại càng có vạn tia quang thải. Tất cả quang mang trong một khắc này chỉ ngưng tụ trên một người duy nhất, Giáo hoàng Bỉ Bỉ Đông.

Trước cửa Giáo Hoàng điện, toàn bộ mọi người đều quỳ một đầu gối xuống đất, hô to: "Tham kiến Giáo hoàng miện hạ!"

Trong phút chốc hào khí bốc lên không cách nào hình dung ra được. Cho dù tâm chí kiên nghị như Đới Mộc Bạch, Đường Tam trước thanh âm ầm ĩ vang lên khắp bốn phương tám hướng cũng không khỏi có cảm giác muốn quỳ xuống lễ bái. Mà thiếu nữ họ Ninh giấu tên nào đó ngược lại trầm mặc, đôi mắt ẩn hiện dưới lớp mặt nạ, không nhìn lấy vị Giáo hoàng cao cao tại thượng.

Phía sau Bỉ Bỉ Đông có bốn người đi theo, trong đó có ba người mang lễ phục màu đỏ, tuy nhiên có điểm khác với của Hồng Y giáo chủ. Lễ phục màu đỏ trên người bọn họ khảm đầy vàng bạc vân lộ, nhất là trước ngực còn có một khối bảo thạch rất lớn, to cỡ nắm tay tràn ngập sự đẹp đẽ quý giá. Đối với người bình thường, sự lộng lẫy này cũng chỉ là xa hoa mà thôi, nhưng với Hồn sư mà nói, đó lại đại biểu cho quang vinh vô hạn, bởi vì bộ lễ phục này cũng chỉ có Phong Hào Đấu La mới có tư cách được mặc. Hiển nhiên, ba người này có đủ tư cách này.

Trong ba người, chỉ có một là Ninh Lạc quen thuộc, đó là nghĩa phụ đến từ Thất Bảo Lưu Ly Tông, Phong Hào Đấu La chín mươi sáu cấp Trần Tâm, được xưng là công kích cực mạnh Kiếm đấu la.

Ở hai bên, phía trái là một người toàn thân hiện lên thần thái hư ảo, mặc dù cũng mặc quần áo như vậy nhưng tướng mạo thì không ai thấy rõ lắm. Về phần người kia, nhìn qua da tay trắng nộn như da trẻ em, tướng mạo đẹp đẽ khiến người ta có một cảm giác đặc thù. Nếu như không có một cái yết hầu trên cổ chắc chẳng ai cho rằng hắn là một nam nhân.

Có thể từ trong cửa chính Võ Hồn điện đi ra chỉ có ba loại người. Loại thứ nhất, đương nhiên là Giáo hoàng. Loại thứ hai, chính là dùng thực lực để chứng minh địa vị của mình, Phong Hào Đấu La. Mà loại thứ ba chính là Võ Hồn điện trưởng lão. Trừ bỏ ba loại người này, dù là Bạch Kim giáo chủ hay đế vương của đế quốc cũng không có tư cách ra bằng cửa chính.

Người thứ tư cùng đứng với ba gã Phong Hào Đấu La hiển nhiên không có thực lực Phong Hào Đấu La. Nhưng hắn cũng từ cửa chính đi ra chứng tỏ thân phận của mình, Võ Hồn điện trưởng lão. Chuẩn xác mà nói là, danh dự trưởng lão, đúng là Thất Bảo Lưu Ly Tông tông chủ, Trữ Phong Trí.

Vốn Độc Cô Bác cũng có tư cách đứng trong đó nhưng hắn lại không muốn, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh ba người Hoàng Kim Thiết tam giác.

Rốt cuộc cũng tới rồi sao? Ninh Lạc nâng mi nhìn chăm chú năm người từ Giáo Hoàng điện đi ra. Lúc này trên phiến sân rộng cũng chỉ còn có tám người Sử Lai Khắc học viện là chưa quỳ xuống. Cho dù là tám người của Thần Phong học viện lúc này cũng đã đặt một đầu gối xuống sân.

Trước đó tám người Sử Lai Khắc Bát Quái chưa từng thương lượng qua tình huống này, nhưng bọn hắn đồng dạng lại cùng đưa ra một quyết định.

Ninh Lạc nhiều tầng thân phận đặc thù, lại thêm một thân kiệt ngạo tính tình, tự nhiên sẽ không tùy tiện hướng người khác quỳ. Trừ phi là người có công sinh thành dưỡng dục, nếu không ngay cả thê tử cũng không thể.

Đới Mộc Bạch thân là vương tử, đương nhiên sẽ không quỳ hạ Võ Hồn điện. Chu Trúc Thanh cũng có nguyên nhân tương tự. Áo Tư Lạp từ trước đến giờ chưa bao giờ để Võ Hồn điện vào trong mắt, hắn chỉ cảm thấy vui khi lấy được kim hồn tệ từ trong tay Võ Hồn điện mà thôi.

Về phần Đường Tam lại càng không hướng Giáo hoàng quỳ bái. Không phải vì xuất thân từ Hạo Thiên Tông hoặc vì cái gì khác, căn bản chỉ vì tự thân ngạo cốt của hắn.

Ở trong lòng hắn, có thể khiến mình quỳ xuống cũng chỉ có phụ mẫu cùng sư phụ mà thôi. Về phần những người khác, cho dù là Hoàng đế thì sao chứ?

Ý nghĩ của Mã Hồng Tuấn cũng không khác Đường Tam mấy. Tiểu Vũ cúi đầu, không ai biết nàng đang nghĩ gì, nhưng trên thực tế, trong mắt nàng lại lộ ra một loại quang thải đặc thù, ẩn chứa cừu hận sâu đậm.

Về phần Trữ Vinh Vinh, thân là viên minh châu của Thất Bảo Lưu Ly Tông tông chủ, lại là người thừa kế vị trí tông chủ trong tương lai, nàng tự nhiên cũng sẽ không quỳ.

Mặc dù không có quy định nào bắt hồn sư khi gặp Giáo hoàng thì phải quỳ xuống nhưng việc làm của Sử Lai Khắc Bát Quái lúc này, không nghi ngờ gì chính là vô cùng khác người.

Ánh mắt Bỉ Bỉ Đông trực tiếp rơi trên người tám tên thiếu niên này, tất cả những người khác trong Võ Hồn điện đều bị cảnh tượng trước mặt khiến họ không khỏi trợn to cả hai mắt.

Cúc Đấu La Nguyệt Quan đứng sau lưng Bỉ Bỉ Đông môi khẽ mấp máy, ánh mắt của Bỉ Bỉ Đông ngay lập tức từ trong Sử Lai Khắc Bát Quái tìm được Ninh Lạc.

Khi ánh mắt nàng ngừng trên người Ninh Lạc, Bỉ Bỉ Đông rõ ràng cảm nhận được thân thể chính mình run rẩy, vóc dáng đó, thần thái đó, chiếc mặt nạ quen thuộc đó, còn không phải chính là Lạc của nàng sao? Lạc, Ninh Lạc, thì ra là vậy, thì ra đúng là nàng, nàng chính là đệ tử của Sử Lai Khắc học viện, Ninh Lạc.

Trong đầu như điện lô hoả thạch không ngừng vận chuyển, rất nhiều suy đoán lần lượt hiện ra, lại lần lượt bị nàng bác bỏ. Một lần nữa nhìn xuống thiếu nữ, nhìn thẳng vào con ngươi lục sắc, Bỉ Bỉ Đông dần bình tĩnh trở lại.

Bỉ Bỉ Đông không dừng lại quá lâu trên người Ninh Lạc, quyền trượng trong tay hơi phất lên: "Tất cả hãy bình thân."

Những người đang quỳ lúc này mới động thân dứng dậy. Bởi vì hành vi khác người trước đó, mà hầu hết ánh mât tập trung trên người Sử Lai Khắc Bát Quái.

Trên mặt Bỉ Bỉ Đông hiện ra một tia mỉm cười, ánh mắt lướt từ trái qua phải, đảo qua toàn bộ ba chiến đội gồm hai mươi bốn thanh niên hồn sư tham gia tam cường quyết tái.

"Từ trên người các ngươi, ta có thể thấy được hy vọng vào tương lai. Trước Giáo Hoàng điện, ta lại càng hy vọng chứng kiến được toàn bộ thiên phú cùng thực lực của các ngươi. Người chiến thắng cuối cùng sẽ có được phần thưởng rất lớn từ Võ Hồn điện." Vừa nói nàng vừa huy động quyền trượng trong tay.

Không người nào thấy rõ nàng làm như thế nào, chỉ thấy có ba điểm quang mang trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Bỉ Bỉ Đông, sau đó lớn dần lên, trôi nổi giữa không trung.

Đó là ba vật thể khác nhau, thể tích cũng không lớn, hình như là bộ xương, phân biệt là một cái xương cánh tay phải, một cái xương sọ cùng một cái xương chân trái. Mặt ngoài lóe lên ba màu khác nhau gồm đỏ hồng, lam nhạt cùng xanh sẫm.

Hồn cốt, đó chính là ba khối hồn cốt.

Cho dù là dưới chân núi cũng có thể thấy được quang mang của ba khối hồn cốt. Trong lúc nhất thời, bên trong Võ Hồn thành đã hoàn toàn sôi trào.

Ngoại trừ những người đã biết trước, ai có thể nghĩ được đó lại là ba khối hồn cốt chứ? Từ quang mang là có thể nhận ra cả ba khối hồn cốt này đều có phẩm chất phi phàm, cho dù là những người trong Võ Hồn điện cũng lộ ra quang mang tham lam trong ánh mắt.

Nếu như nơi này không phải là Giáo Hoàng điện, nếu như nơi này không có mấy vị Phong Hào Đấu La uy hiếp sợ rằng đã có người không kiềm chế được lòng tham mà xông lên cướp đoạt rồi.

Đường Tam đã có một khối ngoại phụ hồn cốt, Ninh Lạc có được một khối hồn cốt từ Thì Niên, nhưng khi tận mắt chứng kiến ba khối hồn cốt này lấy tâm trí kiên định như hai người bọn họ cũng không khỏi nảy lên một trận.

Đây chính là hồn cốt a! Đối với hồn sư mà nói, đó chính là thứ trân quý nhất, chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.

Trong hồn cốt cũng phân biệt cao thấp, phẩm chất của mỗi cái đều rất trọng yếu. Càng là hồn cốt của hồn thú đẳng cấp cao, tác dụng lại càng lớn. Đương nhiên là không xét đến ngoại phụ hồn cốt.

Bởi vì ngoại phụ hồn cốt số lượng quá ít, hơn nữa lại cộng thêm khả năng tiến hóa khiến nó trở thành thứ trân quý chỉ thua có hồn hoàn mười vạn năm mà thôi.

Mà hồn cốt bình thường có sáu loại gồm đầu, thân thể cùng tứ chi. Trong sáu loại thì trân quý nhất chính là thân thể, tiếp theo là đầu, rồi đến tay phải, tay trái, chân trái, đùi phải. Hồn cốt cùng phẩm chất nhưng vị trí khác nhau, đương nhiên giá trị cũng không giống nhau.

Lần này giáo hoàng Bỉ Bỉ Đông đưa ra ba khối hồn cốt mặc dù không có loại trân quý nhất là thân thể nhưng cũng có được một khối đầu cốt. Cánh tay phải cốt độ trân quý cũng chỉ thua có thân thể cốt cùng đầu cốt mà thôi. Cho dù kém cỏi nhất là chân trái cốt cũng không phải là thứ giá trị thấp nhất trong sáu loại hồn cốt.

Mà ba khối hồn cốt này rõ ràng đều là do hồn thú vạn năm xuất ra.

Đối với hồn sư mà nói, đó chính là tồn tại cực phẩm rồi.

Giọng nói trầm thấp của Quỷ đấu la đang đứng sau lưng Giáo hoàng vang lên:" Ba khối hồn cốt phân biệt là Trí tuệ đầu cốt tinh thần ngưng tụ, Hỏa diễm cánh tay phải bạo liệt phần thiêu cùng với Truy phong chân trái cấp tốc di chuyển. Ba khối hồn cốt này đều đến từ vạn năm hồn thú, trong đó Trí tuệ hồn cốt tinh thần ngưng tụ xuất hiện trên hồn thú năm vạn năm, chính là Giáo hoàng bệ hạ tự mình giết chết đạt được, là cực phẩm trong hồn cốt, giá trị cũng chỉ thua có ngoại phụ hồn cốt cùng mười vạn năm hồn cốt mà thôi.

Giáo hoàng thản nhiên nói: "Người thắng vĩnh viễn chỉ có một, quán quân cũng thế. Bởi vậy ba khối hồn cốt này cũng chỉ có thể thuộc về một chiến đội duy nhất. Hy vọng các ngươi tham gia tam cường quyết tái có thể dùng toàn lực để thi đấu, đoạt lấy vinh quang này."

Bất luận cấp bậc hồn sư là bao nhiêu khi chứng kiến hồn cốt con mắt cũng không khỏi đỏ lên. Càng huống chi là tới ba khối hồn cốt. Chiến ý mãnh liệt cơ hồ nổ bùng ra từ hai mươi bốn đội viên của ba chiến đội.

Giáo hoàng tiếp tục: "Hôm nay vào lúc giữa trưa ba đội sẽ xuất ra tám người tham gia cá nhân đấu loại tái. Đội thắng cuộc sẽ được vào thẳng trận chung kết tranh chức quán quân vào ngày mai. Hai đội bị thua vào buổi chiều sẽ thi đấu tiếp chọn một đội ngày mai sẽ tranh đoạt chức quán quân. Hiện tại, các ngươi đã có thể phái ra đội viên đầu tiên thượng trận."

Cũng giống với tấn cấp tái, nhưng lúc này chỉ có ba đội tham gia. Mặc dù không phải trận tranh đoạt chức quán quân nhưng cũng vô cùng trọng yếu.

Nếu chiến thắng không những có thể tiến thẳng vào trận chung kết mà còn dĩ dật đãi lao, bảo toàn được thực lực không phải đánh thêm một trận, tranh thủ dưỡng sức chờ ngày mai tranh đoạt ngôi vị quán quân.

Tới cấp độ của tam cường, thực lực của mọi người không khác nhau mấy, một ngày liên tục thi đấu mấy trận không nghi ngờ gì hồn lực sẽ bị tiêu hao trên diện rộng, thậm chí bị thương. Ngày mai thi đấu trận cuối cùng, cơ hồ khó có khả năng khôi phục đến trạng thái tốt nhất. Bởi vậy đội ngũ thi đấu chiến thắng trong cá nhân tái có thể chính là quán quân cuối cùng.

Võ Hồn điện xuất ra ba khối hồn cốt không nghi ngờ gì sẽ khiến các trận đấu càng thêm kịch liệt. Mặc dù từ bên ngoài nhìn vào Võ Hồn điện tựa hồ là chí công vô tư, nhưng người sáng suốt tự nhiên có thể nhìn ra ba khối hồn cốt này căn bản là chuẩn bị cho Võ Hồn điện chiến đội.

Thực lực của Võ Hồn điện chiến đội cơ hồ là áp đảo. Dù Đường Tam có được vạn năm hồn hoàn nhưng trên thực tế ba gã hồn vương cao thủ của Võ Hồn điện chiến đội cũng có được đệ ngũ hồn hoàn vạn năm. Nhiều hồn hoàn hơn đối với hồn sư là vô cùng có lợi khiến chênh lệch thực lực giữa các cấp bậc tăng lên rất nhiều, càng huống chi còn có tới ba người như vậy.

Tất cả các đội viên của tam cường chiến đội đều trên bốn mươi cấp, nhưng chỉ có ba người của Võ Hồn điện là trên năm mươi cấp. Nếu như chỉ có một người may ra còn có cơ hội, nhưng nhìn thực lực biểu hiện ra khi họ giành chiến thắng trước Thiên Đấu hoàng gia học viện thì có thể nhận thấy Võ Hồn điện chiến đội kinh khủng đến cỡ nào.

Trong trận đấu đó, bọn họ chỉ xuất ra hai người, lấy một cái võ hồn dung hợp kĩ huyễn lệ để giải quyết chiến đấu. Mặc dù sử dụng võ hồn dung hợp kĩ nhưng với kĩ năng đặc thù khiến người ngoài không thể chứng kiến tình huống chân thực bên trong, cũng không thể phán đoán ra sự tình ẩn dấu bên trong nó. Tác dụng của nó lại trở thành uy hiếp là chính.

Cho dù đội viên của Thiên Đấu hoàng gia học viện đối với cái hồn kĩ kia cũng có cảm giác mơ hồ, Ngọc Thiên Hằng ngày hôm đó cũng đã gặp Ninh Lạc nhưng hắn cũng không thể đưa ra bất kì đề nghị nào có tính xác thực một chút.

Nhắc tới Võ Hồn điện chiến đội, vẻ mặt của Ngọc Thiên Hằng cũng rất bất đắc dĩ. Mặc dù bọn họ cùng đối thủ có chênh lệch nhất định nhưng trong trận đấu hôm đó căn bản bọn họ không thể phát huy ra được thực lực của mình.

Đây cũng là điều đáng sợ nhất của Võ Hồn điện chiến đội. Bọn họ bằng vào năng lực mạnh mẽ của mình áp chế khiến đối thủ không cách nào phát huy ra được năng lực của mình. Thực lực cường đại, tâm tư kín đáo, phối hợp ăn ý, cho dù đối thủ cùng cấp bậc cũng khó mà giải quyết được, đừng nói tới mấy chiến đội ngay cả hơn năm mươi cấp cũng không có lấy một tên.

Bất luận là Võ Hồn điện chiến đội hay những người xem cuộc chiến, trong cuộc đại tái này chức quán quân không thể thoát khỏi tay bọn họ. Ba gã hồn vương còn được giao một sứ mạng, đó là trong trận đấu khiến cho Đường Tam của Sử Lai Khắc học viện bị thương nặng, thậm chí giết chết.

(Tại sao lại là Đường Tam hả? Tại chị giận chồng mà không nỡ đánh, nên chị giận chó đánh mèo 🥰)

Mặc dù trận đấu quy định không được giết người, nhưng dưới tình huống cấp bậc quá chênh lệch, bọn họ có rất nhiều phương thức tạo tình cảnh đối thủ bị ngộ sát. Chẳng hạn như lúc trước Thương Huy học viện đối mặt với Sử Lai Khắc học viện bị kĩ năng cắn trả mà trở thành điên loạn.

Giáo hoàng Bỉ Bỉ Đông đã phải đắn đo rất lâu mới đưa ra mệnh lệnh này. Nàng muốn trả đũa việc Ninh Lạc lừa nàng, nhưng Ninh Lạc quá mạnh, ba tên hồn vương kia không phải là đối thủ, cho nên mới nhắm vào Đường Tam. Hơn nữa, Bỉ Bỉ Đông thừa biết rằng Ninh Lạc sẽ không để huynh đệ của mình gặp nguy hiểm, kiểu gì cô cũng sẽ đến tìm nàng mà thôi.

Một loạt chiếc ghế tựa dát vàng được đưa ra trước cửa Giáo Hoàng điện. Trước lời mời của Bỉ Bỉ Đông, sau khi nàng ngồi xuống, bên trái là Trữ Phong Trí cùng Kiếm đấu la Trần Tâm, bên phải là Quỷ đấu la Quỷ Mị cùng Cúc đấu la Nguyệt Quan lần lượt ngồi xuống.

Ba học viện chiến đội lần lượt phái ra đội viên thứ nhất thượng trận. Trong đó Thần Phong học viện phái xuất ra đội viên chính là đội trưởng lúc đầu của Sí Hỏa học viện, Hỏa Vô Song. Võ Hồn điện chiến đội phái ra một gã đội viên hơn bốn mươi cấp. Bên này, người mà Đại sư phái ra đầu tiên không biết cố ý hay vô tình mà lại là Ninh Lạc.

Rút thăm do ba người tiến hành, quyết định xem người của đội nào phải chiến đấu với nhau đầu tiên. Người chiến thắng lại tiếp tục chiến đấu với người của đội còn lại, cứ thế xoay tròn.

Vận khí của Sử Lai Khắc học viện không tồi, rút được phiếu trắng, theo lệ là không phải thi đấu trận đầu tiên.

Có thể nghỉ không cần thi đấu ở lượt trận đầu tiên không có ý nghĩa mấy về mặt bảo tồn hồn lực bởi vì rốt cuộc cũng phải thi đấu số trận giống nhau. Cái có lợi nhất chính là quan sát được thực lực của đối phương, từ đó đem ra phương án tác chiến thích hợp nhất.

Nhưng làm mọi người ngoài ý muốn là, sau khi rút thăm chấm dứt, Hỏa Vô Song cùng tên đội viên của Võ Hồn điện chiến đội đi tới giữa sân, tên đó đột nhiên xoay người hướng đến Giáo hoàng đang ở trên cửa điện khom người hành lễ nói: "Trận này ta bỏ cuộc."

Hồng y giáo chủ phụ trách công việc trọng tài sau giây phút ngắn ngủi sững sờ liền lập tức công bố trận đầu Hỏa Vô Song giành được thắng lợi. Trận thứ hai Hỏa Vô Song sẽ thi đấu với Ninh Lạc, đội viên của Sử Lai Khắc học viện.

Lúc này, Đại sư cùng Đường Tam bên này cơ hồ cùng nhíu mày, thầy trò hai người liếc mắt nhìn nau, không nhịn được toát ra một tia phẫn nộ.

Mà khi ánh mắt bọn họ nhìn về phía Thần Phong học viện, cả Phong Tiếu Thiên cùng Hỏa Vũ đều không dám nhìn bọn họ, rõ ràng trong mắt có chút chột dạ.

Ngược lại, Ninh Lạc rõ ràng là bình thản hơn nhiều, khuôn mặt bất động thanh sắc nhìn lên Bỉ Bỉ Đông, sau đó dời sang Hoả Vô Song. Ánh nhìn áp đảo đó khiến Hoả Vô Song giật thót một cái, chưa để hắn kịp thủ thế chuẩn bị, thì Ninh Lạc một lần nữa hướng về Giáo hoàng Bỉ Bỉ Đông: "Trận đấu xin đợi một chút rồi hãy bắt đầu."

Gã Hồng y giáo chủ làm trọng tài đang muốn quát lớn với Ninh Lạc có hành vi ngăn cản trận đấu, lại bị Giáo hoàng phất tay bảo dừng lại, Bỉ Bỉ Đông nhìn Ninh Lạc với ánh mắt bình tĩnh. Mà trong lòng nàng có bình tĩnh hay không, chỉ có nàng mới biết được.

"Mời nói ra lí do của ngươi." Bỉ Bỉ Đông lạnh nhạt nói.

Ninh Lạc cười nhạt: "Lý do của ta là, Sử Lai Khắc học viện từ bỏ chiến đấu vòng loại thứ nhất này, tự nguyện tham gia quyết đấu ở tổ hai đội cùng bị thua vào buổi chiều."

Nếu nói lúc trước tên đội viên kia của Võ Hồn Điện học viện chiến đội đột nhiên nhận thua còn có thể làm cho người ta tiếp thu được, còn lúc này Ninh Lạc đột nhiên tuyên bố bỏ cuộc không tham gia thi đấu cá nhân, không thể nghi ngờ đã làm cho toàn trường kinh hãi. Cho dù là đám người Sử Lai Khắc bát quái ngoại trừ Đường Tam ra, cũng đều có vẻ mặt giật mình cùng sắc thái mờ mịt.

Hiển nhiên là trước đó họ cũng không biết Ninh Lạc lại có thể quyết định như vậy.

Trữ Phong Trí ngồi ở bên người Giáo hoàng trong mắt đã toát ra vẻ giật mình chợt hiểu, đồng thời cũng hiện lên vẻ tức giận. Ánh mắt nhịn không được lại nhìn trên người Giáo hoàng.

Bỉ Bỉ Đông vẫn trầm ổn như trước, lạnh nhạt hỏi: "Tại sao?"

Ninh Lạc hai tay chắp sau lưng, nhìn lên Giáo hoàng ở phía sau đấu la điện, "không tại sao cả, ta nghĩ chúng ta có quyền lợi để nhận thua."

Những lời Ninh Lạc nói bình tĩnh tới cực điểm nhưng lại giống như long trời lở đất tại trước giáo hoàng điện vang lên, bản thân những lời này của cô không có vấn đề gì, tuy nhiên vấn đề chính là đối tượng nói chuyện, cô nói như vậy không thể nghi ngờ là đang chống đối với Giáo Hoàng, kẻ thống trị cao nhất của Võ Hồn Điện.

Tất cả Hồn sư ở đây đều biết Ninh Lạc là một tồn tại khủng bố đã hơn tám mươi cấp, ở độ tuổi chưa đến hai mươi lăm mà đạt được năng lực đó quả thật là viễn siêu nhân loại, nhưng một kẻ có thực lực mà không có chống lưng lại có thể chống đối với người có quyền lực nhất Hồn sư giới như vậy, không khác gì lấy trứng chọi với đá.

Nhưng kẻ khác lại càng không tưởng được chính là, Giáo hoàng Bỉ Bỉ Đông chậm rãi đứng lên, hướng Ninh Lạc gật đầu: "Ngươi nói đúng, đấy là quyền lợi của các ngươi, lượng thứ vì ta nhiều chuyện đã hỏi, xin lỗi, Ninh trưởng lão."

Trong lúc Ninh Lạc cùng giáo hoàng Bỉ Bỉ Đông nói chuyện, có sự hiện diện của đông đảo cường giả của Võ Hồn Điện, cùng với vô số khán giả đang xem hồn sư chiến đấu. "Trưởng lão" hai chữ này từ miệng giáo hoàng nói ra, có nghĩa Ninh Lạc chính là trưởng lão của Võ Hồn Điện.

Mà trưởng lão của Võ Hồn Điện có quyền uy ra sao, thì tất cả mọi người của Võ Hồn Điện đều biết. Cho dù là Quỷ đấu là cùng Cúc đấu la đang ngồi bên cạnh Bỉ Bỉ Đông. Tiến vào trưởng lão điện đều ít nhất phải có mười năm làm việc. Với tuổi tác của Ninh Lạc, rõ ràng là không nên có quyền uy như vậy mới phải.

Đổi lại nếu là người khác nói Ninh Lạc là trưởng lão của Võ Hồn Điện, sợ rằng người nghe thấy thậm chí phải khịt mũi xem thường, nhưng người nói lại chính là giáo hoàng Bỉ Bỉ Đông, cho nên ai dám phản bác lại lời nàng đây?

Kì thật, ngay cả Bỉ Bỉ Đông cũng không biết tại sao Ninh Lạc lại có một khối lệnh bài trưởng lão, nàng từng muốn đưa cho Ninh Lạc một cái để tiện ra vào, nhưng Ninh Lạc lại lấy ra một khối lệnh bài khác, đúng là lệnh bài trưởng lão Võ Hồn Điện.

Trong ánh mắt Bỉ Bỉ Đông xuất hiện một tia hoài niệm trong giây lát, rất nhanh lại khôi phục bình thường. Nàng hướng tên Hồng y giáo chủ trọng tài kia nói: "Nếu Sử Lai Khắc học viện quyết định không tham gia trận đấu buổi sáng, vậy vòng đấu cá nhân tiếp tục đi"

Đúng vào lúc này, Sư phụ dẫn đầu đội của Thần Phong học viện cũng đứng lên. trước hết hướng về phía Giáo hoàng cúi người hành lễ, sau đó mới mỉm cười nói: "Thực lực của Võ Hồn Điện chiến đội thật quá mạnh mẽ, bổn học viện tự nhận địch không lại, cùng đánh nhau sống chết rồi giảm thực lực, không bằng tại buổi chiều cùng Sử Lai Khắc học viện tiến hành quyết đấu đoạt vị trí vào vòng còn lại, cho nên chúng ta cũng không tham gia thi đấu cá nhân."

Kịch vui biến hóa liên tục khiến cho nhiều người ứng phó không kịp, Võ Hồn Điện học viện chiến đội không chiến mà thắng, trực tiếp tiến tới vòng chung kết vào ngày mai

Sau một hồi không đánh, nửa giai đoạn đầu của vòng chung kết đã kết thúc, Võ Hồn chiến đội được tiến vào trận đấu cuối cùng như mong muốn, nhưng Sử Lai Khắc Học Viện rời khỏi vòng đấu cá nhân lại có chút xấu hổ.

Người của Sử Lai Khắc học viện đều không nhàn rỗi mà ở lại, dưới sự dẫn dắt của Đại Sư rất nhanh rời đi, buổi chiều họ còn cùng Thần Phong học viện tranh đoạt vị trí tiến vào vòng đấu cuối cùng nữa.

Dọc theo đường đi, không có ai nói thêm gì cả, đại bộ phận đều đắm chìm trong suy tư cùng với không khí đầy áp lực.

Cục diện bất lợi khiến cho sự tin tưởng của Sử Lai Khắc bát quái dao động.

Dù sao, bọn họ trong buổi chiều hôm nay trước phải đối mặt với liên quân của Thần Phong học viện cùng Sí Hỏa học viện, mà họ chỉ được nghỉ ngơi một đêm rồi ngày mai sẽ đối mặt với chiến đội cường đại của Võ Hồn Điện học viện.

Trở lại chỗ ở, Ninh Lạc gọi Sử Lai Khắc bát quái vào phòng mình.

Ánh mắt đảo qua bảy người một lượt, Ninh Lạc thản nhiên nói: "Các ngươi có phải rất kỳ quái, tại sao ta lại đột ngột đưa ra quyết định không tham gia thi đấu cá nhân?"

Bảy người đều không nói gì, nhưng ngoài Đường Tam ra, trong mắt sáu người đều để lộ vẻ khó hiểu.

Ninh Lạc ngồi xuống bên giường, ngữ khí đều đều nói: "Võ Hồn điện dưới tình huống có nhiều ưu thế vẫn sử dụng thủ đoạn hèn hạ như thế ta đã sớm nghĩ tới. Kết quả rút thăm của chúng ta ban đầu vô cùng tốt, vừa có thể trì thực lực, vừa quan sát được hướng đi của dối thủ. Nhưng lúc này, đội viên của Võ Hồn điện chiến đội lại đột nhiên nhận thua.

Cái này có hai hậu quả, một là tên đội viên kia của Võ Hồn điện bảo trì chiến lực, thứ hai chính là Hoả Vô Song đấu với ta. Nếu ta đoán không sai, Hoả Vô Song sẽ nhận thua, sau đó ta lại đối mặt với Võ Hồn điện chiến đội, trong trường hợp người lên bóc thăm là một người khác có thực lực thấp hơn, Hoả Vô Song sẽ đánh bại người đó, sau đó sẽ nhận thua trước Võ Hồn điện chiến đội. Tức có nghĩa là, chúng ta sẽ phải đối phó với hai học viện cùng một lúc. Trong vòng thi cá nhân, chúng ta căn bản không có lợi thế, mỗi một trận bị thua thì bình thường, còn nếu chiến thắng, dám chắc bọ họ sẽ dùng xa luân chiến.

Việc Thần Phong học viện cùng Sí Hoả học viện sát nhập với nhau, bọn họ chắc là đã cùng Võ Hồn điện chiến đội đạt thành hiệp nghị mới có thể được Võ Hồn điện ủng hộ."

Không khí bên trong phòng rơi vào trầm mặc, nhưng ngọn lửa phẫn nộ lại không ngừng lan tràn, khó trách Lão đại nói Võ Hồn Điện hèn hạ.

Dưới tình huống có nhiều ưu thế như vậy còn muốn liên hợp cùng Thần Phong học viện và Sí Hỏa học viện để đối phó với mình, cái này không phải hèn hạ thì là cái gì. Ninh Lạc ngoài mặt không bày tỏ thái độ, nhưng trong lòng đã sớm có quyết định, nàng thật sự nghĩ làm như vậy sẽ ngăn cản được bước tiến của ta sao? Vậy thì nàng cũng quá đánh giá thấp quyết tâm của ta rồi. Ta không có lập trường gì để đánh giá cách làm của nàng, mỗi người đều có cách chơi của riêng mình, nhưng tốt nhất là nàng đừng  động vào Sử Lai Khắc bát quái, nếu không, ta cũng không biết niệm tình là gì đâu.

______Hết chap______

Giờ anh chị em muốn đánh nhau nhẹ nhàng thanh cảnh thôi rồi về với nhau, hay đập nhau bôn lành rồi Giáo hoàng truy thê hoả táng tràng?

Nhân tiện thì không biết các anh chị em có muốn đọc ngoại truyện dạng text fic không? Chỉ là mấy mẩu đối thoại xàm quần mà tui tự nghĩ ra thôi, ngoại truyện không liên quan đến chính truyện, anh chị em muốn đọc thì tui đăng 😊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com