《chương 12: khảo hạch tân sinh (2)》
Sau khi ăn xong cá nướng, Trữ Đông Vũ và Vương Đông cùng nhau quay về phòng, bọn họ muốn sử dụng Thăng Hồn Đan trong tối nay. Vương Đông thì muốn nhanh chóng tăng lên cấp 30. Còn Trữ Đông Vũ thì không gấp, dù sao cô bé mới cấp 25, sau khi dùng thuốc xong có lẽ tăng lên 1 2 cấp là cùng.
Lúc này hương thơm tinh khiết, như có muôn hoa đua nở, tràn ngập khắp phòng, cả người Trữ Đông Vũ và Vương Đông trở nên vô cùng thoải mái, toàn bộ lỗ chân lông đều giãn ra, một cảm giác hưng phấn lan tả toàn thân, hai người không dám bỏ qua lập tức khoanh chân điều động Hồn Lực bắt đầu minh tưởng.
Quanh thân hai người xuất hiện một tầng ánh sáng màu ngọc bích, khí tức tươi mát toả ra khắp phòng, dòng khí luân chuyển thành một vòng khép kín, hai người hấp thu lấy khí lẫn nhau, một chút cũng không thừa ra ngoài. Nhờ Thăng Hồn Đan kích thích, Hồn lực của hai người tăng lên với tốc độ kinh người. Vương Đông đã gần chạm ngưỡng 30 cấp, mà Trữ Đông Vũ cũng đạt 26 cấp đỉnh phong, suýt thì đột phá lên 27 cấp.
Chớp mắt một cái đã qua ba tháng, dưới sự giảng dạy nghiêm khắc của Chu Y, bộ dáng lớp Tân Sinh Nhất Ban đã thay đổi hoàn toàn. Nhưng khiến các học viên lớp trên hoảng sợ lại ở chỗ, sau ba tháng ăn hành của Chu Y, số học viên còn lại đến sáu mươi bảy người, so với dự tính còn một phần ba đã khác xa.
Trong ba tháng này, người có thay đổi lớn nhất là Trữ Đông Vũ. Lúc vừa nhập học, hồn lực của cô bé chỉ vừa đủ tiêu chuẩn mười bảy cấp, thực lực không thể nói là mạnh, nhưng thiên phú rất cao. Qua ba tháng thay da đổi thịt, cô bé đã đột phá tận mười cấp, đạt tới 27 cấp hồn lực, thực lực lúc này đã là hàng đầu ban tân sinh. Hơn nữa, cái tính kiên trì không chịu thua không biết là giống ai, mà lại khiến cả lớp đồng lòng kính nể, cũng nhờ thế mà sau ba tháng ăn hành của Chu Y lão sư cả lớp vẫn còn lại hơn hai phần ba số người.
Trữ Đông Vũ rất chăm chỉ đó là điều mà học viên và lão sư nào cũng biết, không chỉ có thực lực và thiên phú hơn người, mà cả sự kiên trì cố gắng cũng không thua kém bất kì ai. Hơn nữa, trong một lần tình cờ bọn họ đã biết lớp trưởng vậy mà mới có 7 tuổi?! Vừa bắt đầu tu luyện một năm thôi đã có thực lực bậc này, càng khiến bọn học viên thêm phần kính nể. Đó chính là tấm gương sáng chói mà các học viên Nhất ban luôn noi theo.
Ba tháng qua, hầu như ngày nào cũng thấy Trữ Đông Vũ cùng Vương Đông vác Thiết Y chạy quay học viện, có khi cường độ huấn luyện ban ngày quá nặng Vương Đông không thể kiên trì nổi, nhưng Trữ Đông Vũ vẫn không từ bỏ ngày nào. Dần dần, cũng có vài học viên Nhất ban đến chạy cùng, nhưng hầu hết đều không thể kiên trì mỗi ngày như Trữ Đông Vũ. Trữ Đông Vũ chỉ là cười hiền hoà nói "Nếu không thể chạy nổi ba vòng, vậy thì chạy hai vòng, chạy một vòng. Sau cùng cũng là để rèn luyện thân thể mà thôi, không cần phải tự ép mình quá, đối thân thể ngược lại có hại."
Cũng nhờ thế mà sau ba tháng dưới sự tra tấn của Chu Y, lớp Tân Sinh Nhất Ban vẫn còn được sáu mươi bảy học viên.
"Huấn luyện thể năng hôm nay tạm dừng."
Chu Y đứng phía sau bục giảng, khuôn mặt vẫn ôn hòa nhưng các học viên phía dưới luôn ngồi thẳng lưng, không bao giờ dám mất tập trung.
"Đã ba tháng kể từ lúc khai giảng, kì sát hạch cũng sắp đến rồi, thông qua sát hạch mới chính thức trở thành đệ tử năm nhất, trở thành một thành viên của học viện, theo đánh giá của ta, nếu không có gì bất ngờ toàn bộ các ngươi có thể vượt qua kì sát hạch này trở thành đệ tử của học viện. Ngày mai kì sát hạch sẽ bắt đầu, hôm nay ta nói sơ qua một vài điểm quan trọng trong lúc sát hạch."
Giọng nói của Chu Y lúc này vô cùng hiền hòa, ánh mắt nàng lần lượt lướt qua sáu mươi bảy học viên phía dưới, vô cùng hài lòng. Đám đệ tử này nhìn qua cũng không quá khác lúc vừa khai giảng, nhưng trải qua ba tháng khổ luyện, ý chí đã vượt qua tất cả các lớp mà Chu Y đã từng dạy, đây có thể nói là điều đáng mừng ngoài ý muốn, mà nguyên nhân chính là nhờ lớp trưởng Vương Thiên Vũ.
"Vương Thiên Vũ."
"Dạ có." Trữ Đông Vũ rất thoải mái đứng dậy. Có lẽ mọi người đều sợ Chu lão sư, nhưng cô bé thì không. Từ Chu lão sư, Trữ Đông Vũ có thể cảm nhận được khí tức giống như mẫu thân vậy, mẫu thân bình thường rất ôn hoà điềm tĩnh, nhưng mỗi lần bắt đầu huấn luyện lên thì cực kì nghiêm khắc, đáng sợ không thua gì mụ mụ cả. Trữ Đông Vũ từ nhỏ đã quen với điều này rồi, nên dù là Chu lão sư thì cũng không thể làm cô bé sợ được.
Chu Y nhìn Trữ Đông Vũ ngoắc ngoắc tay, Trữ Đông Vũ liền tiến lên nhận lấy một chồng giấy từ tay Chu Y, không cần đợi phân phó bé con đã bước xuống phát cho các học viên khác.
Chu Y nói: "Sau khi sát hạch tân sinh kết thúc, mỗi người sẽ được định hướng tu luyện theo thiên phú riêng, tất cả ghi ra phương hướng tu luyện của mình rồi nộp lại đây cho ta."
Phương hướng tu luyện trong lời nàng chính là các loại Hồn Sư, ví dụ như: tấn công, phòng ngự, khống chế, hỗ trợ. Ba tháng đầu tất cả sẽ học cùng nhau, nhưng bắt đầu vào năm nhất sẽ chia ra, các Hồn Sư tu luyện phương hướng khác nhau tất nhiên không thể học chung.
Trữ Đông Vũ trở lại chỗ ngồi, viết xuống phương hướng của bản thân: Khống chế hệ Chiến hồn sư, sau đó ký tên mình vào.
Vương Đông bên cạnh khẽ nhìn một cái, sau đó mới bắt đầu viết phương hướng của mình.
Chu Y nói: "Các ngươi đều là đệ tử của ta, tuy sau khi sát hạch sẽ phân chia ra nhưng ta hi vọng các ngươi không được quên ba tháng này. Sau đây ta sẽ bắt đầu nói vài điểm trọng yếu trong kỳ sát hạch."
Vừa nói xong Chu Y liền xoay người lại bắt đầu viết lên bảng đen, ở giữa bản đen xuất hiện hai chữ: Chiến Đấu!
"Chính là chiến đấu, kỳ sát hạch này là chiến đấu, hơn nữa tất cả mọi người đều phải chiến đấu. Khoan vội thắc mắc, có phải các Hồn Sư hệ Thực Vật hoặc phụ trợ thấy lạ không? Ta không hề nói sai, các ngươi cũng phải vào chiến trường như các Chiến Hồn Sư khác. Tuy học viện Sử Lai Khắc đào tạo nhân tài ở nhiều mặt khác nhau nhưng quan trọng nhất vẫn là năng lực chiến đấu."
"Lúc khai giảng ta đã từng nói, từ khi Hồn Đạo Khí xuất hiện, sự phân biệt giữa các Hồn Sư đã trở nên khá mơ hồ. Cho dù các người là hồn sư hệ Phụ Trợ hay Thực Vật hệ Khí Hồn Sư, tất cả đều có thể nhờ vào Hồn Đạo Khí mà chiến đấu. Nhưng quang trọng nhất vẫn là bản năng chiến đấu, bản năng này xuất hiện ở đâu? Không có bản năng chiến đấu, hồn sư ra chiến trường chỉ cần mang theo Hồn Đạo Khí rồi ngu ngốc đánh nhau liền có thể sống sót? Điều đó tất nhiên là không rồi, năng lực chiến đấu được hình thành trong quá trình chiến đấu, vì vậy trong kỳ sát hạch này các ngươi nhất định phải tiến hành chiến đấu để nâng cao khả năng sống sót sau này."
"Tất nhiên học viện sẽ không để các Khí Hồn Sư phụ trợ so đấu với các Chiến Hồn Sư, như vậy mới thật là không công bằng, vì thế kỳ sát hạch này sẽ tiến hành theo từng nhóm. Tất nhiên số lượng từng nhóm không nhiều, mỗi đội sẽ có ba thành viên, mỗi người phải phối hợp nhịp nhàng với nhau. Yêu cầu rất đơn giản, mỗi đội chỉ có thể có một Chiến Hồn Sư, hai đội viên còn lại tùy ý. Đầu tiên sẽ do các học viên cùng phòng tạo thành một nhóm, nếu không đủ sẽ tự do tổ đội, sau cùng những người còn lại sẽ rút thăm. Đừng vội lên tiếng, ta đã dựa vào năng lực các ngươi mà xếp nhóm thích hợp rồi."
"Sát hạch tân sinh sẽ tiến hành cùng một lúc bởi vì mấy năm nay số lượng đệ tử gia nhập học viện không ít, có tổng cộng hơn ba trăm nhóm học viên dự thi, nhưng chỉ có một nửa có thể lưu lại. Cách xếp hạng dựa trên thành tích cùng cách thức chiến đấu của các ngươi."
"Các trận đấu sẽ dùng phương thức rút thăm để quyết định, mỗi nhóm phải đấu mười trận, xếp hạng theo số trận thắng - hòa - thua. Trong đó sáu mươi bốn nhóm đầu tiên sẽ được thưởng, nhóm đứng đầu sẽ được phần thưởng đặc biệt."
Mọi người đều chăm chú lắng nghe, đối với bọn họ kỳ sách hạch này xem như cơ hội thăng tiến của cả cuộc đời. Một khi không qua được chỉ có thể tìm học viện khác, cả đời cũng không thể trở thành cường giả nổi danh đại lục. Bọn họ đã cố gắng được ba tháng gian khổ, không ai muốn bị rớt lại phía sau.
Chu Y nói tiếp: "Ban chúng ta có sáu mươi bảy người, có thể phân ra hai mươi hai tổ dư một người. Ta dựa theo đặc điểm Võ Hồn của mỗi người mà tiến hành phân loại, phân tích rồi chia nhóm. Nếu ai cảm thấy không thích hợp lúc trở về có thể tùy ý thay đổi, nhưng sáng ngày mai nếu không ai có ý kiến gì, tất cả sẽ nghe theo sắp xếp của ta, nếu không hậu quả tự chịu!"
"Tống Thanh Hàn." Chu Y trầm giọng.
"Có!"
Một tên đệ tử dáng người nhỏ gầy đứng dậy, hắn vốn là người ít được chú ý nhất trong ban, không ngờ lại được gọi tên đầu tiên.
Chu Y nói:"Mỗi lớp tân sinh đều có thể đặc cách tiến cử một học viên tiến thẳng vào học viện mà không cần sát hạch. Sau một thời gian quan sát, ta cho rằng ngươi rất thích hợp đến hệ Hồn Đạo tu luyện. Bây giờ ngươi có hai lựa chọn, một là đồng ý, hai là rời khỏi đây!"
Bá đạo, quả thật vô cùng bá đạo, ánh mắt toàn bộ học viên đều dừng lại trên người Tống Thanh Hàn.
"Đệ tử đồng ý, cảm ơn lão sư!"
Tống Thanh Hàn không hề phản đối mà còn vô cùng hưng phấn, mục tiêu của hắn khi tiến vào học viện Sử Lai Khắc chính là Hồn Đạo Hệ mà.
Chu Y phất tay bảo hắn ngồi xuống.
"Sau đây bắt đầu chia nhóm, nhóm đầu tiên: Vương Thiên Vũ, Vương Đông, Tiêu Tiêu."
Trữ Đông Vũ và Vương Đông nghe lời đứng lên, đứng dậy cùng bọn họ còn có một nữ sinh nữa. Người này dáng người nhỏ xinh, giống như Tống Thanh Hàn, không hề được mọi người quá mức chú ý, năng lực trên trung bình.
Cô bé tuy không quá xinh đẹp nhưng khuôn mặt thanh tú dễ nhìn, trên mặt còn mang nét xấu hổ quay lại phía sau, ánh mắt nhìn đến Trữ Đông Vũ lại đỏ mặt cúi đầu…
Cả lớp nghe xong nhất thời sửng sốt, cả lớp trưởng và Vương Đông là hai người có thực lực cao nhất lớp vậy mà lại xếp vào cùng một nhóm, không phải làm khó bọn họ sao?
Chu Y từ tốn giải đáp: "Có lẽ các ngươi sẽ cảm thấy đội này quá mạnh, nhưng, không có nghĩa là bọn hắn đã cầm chắc chiến thắng. Mấu chốt của trận đấu là tinh thần phối hợp đồng đội, nếu bọn hắn không thể hợp tác với nhau thì không bao giờ có thể thắng được. Mục tiêu của các ngươi là lấy đó làm gốc, tìm cách vượt qua bọn họ, nhóm nào thắng được nhóm của lớp trưởng sẽ có phần thưởng phụ. Ngược lại, nếu nhóm của lớp trưởng có thể trụ được trước thế công của các nhóm còn lại, các ngươi cũng sẽ có phần thưởng phụ."
Trữ Đông Vũ âm thầm khóc chít chít, vượt qua kì thi sát hạch đã khó rồi, còn gặp Chu lão sư quái quỷ này nữa, bảo bảo muốn khóc nhưng mà nhịn ಥ_ಥ
Chu Y bắt đầu đọc tiếp "Nhóm thứ hai: Tử Hạo, Mã Thanh Sương, Lãnh Lãnh."
"Nhóm thứ ba:....."
.....
"Nhóm cuối cùng: Hoắc Vũ Hạo, Lý Tiên Nhi, Diệp Úc."
Ngoại trừ nhóm của Trữ Đông Vũ bị lấy làm mục tiêu phấn đấu ra, các nhóm còn lại đều được chia rất kỹ càng tỉ mỉ, vừa khéo bù đắp khuyết điểm lẫn nhau.
"Tốt lắm, cứ thế đi. Có ai có ý kiến gì nữa không? Không thì giải tán, ta cho các ngươi một ngày chuẩn bị. Các lớp khác cũng đang chia tổ nhưng không nhanh bằng chúng ta đâu. Các ngươi nhanh viết rồi nộp lại cho ta, sau đó có thể về ký túc xá. Tranh thủ thời gian này mà nghỉ ngơi cho tốt, đừng có đi đâu sinh sự, ngày mai là sát hạch rồi, ta muốn tất cả hai mươi hai tổ đều phải thông qua, nếu có người thất bại, chẳng những phải cuốn gói khỏi đây, chắc chắn còn được ta tặng một món quà mãi mãi không quên."
Nhìn ánh mắt lạnh của và lời đe dọa của Chu Y, mỗi học viên không kìm được rùng mình một cái, khỏi phải nói, món quà của Chu Y, chắc chắn là một cơn ác mộng thật sự.
Từ lúc này, trong lòng các học viên bừng bừng chiến ý, có lẽ vì sợ phải nhận "phần quà" kia của Chu lão sư mà ai ai cũng liều mạng thông qua sát hạch!
"Vương Thiên Vũ, Vương Đông, Tiêu Tiêu, ba người các ngươi ở lại."
Các đệ tử khác nộp giấy đăng ký xong lục đục ra về, trong phòng chỉ còn lại Chu Y và ba người Trữ Đông Vũ, các lớp khác vẫn đang bận thảo luận chia tổ chưa thấy ai ra về.
"Vương Đông, đi ra đây cho ta, ngươi núp cái gì đấy?"
Vương Đông thấy Chu Y cầm trên tay ba mảnh giấy của bọn họ lập tức cúi đầu, lặng lẽ lui về sau trốn sau lưng Trữ Đông Vũ.
Chu Y nhìn xuống ba miếng giấy, khóe mắt giật giật, ngẩng đầu nhìn ba tên nghịch đồ kia.
Ba người bị ánh mắt sắt bén của bà nhìn chằm chằm đều có cảm giác những suy nghĩ trong đầu đều bị bà đọc được hết.
"Giỏi! Ba tên nhãi ranh này, các ngươi cố tình giở trò phải không?"
Bà cầm một miếng giấy trong đó vỗ mạnh xuống bàn. Một tiếng "rầm" vang lên làm ba người Trữ Đông Vũ giật nảy người.
"Hệ Khống chế!" Chu Y lạnh lùng nói.
Sau đó bà lấy tiếp tờ thứ hai ra, cũng vỗ xuống bàn nói: "Hệ Khống chế!"
Giọng của bà rõ ràng cao hơn một chút, Trữ Đông Vũ giật mình nhìn sang Vương Đông, tờ thứ hai này, rõ ràng là của tên kia!
Rầm!
Chu Y cầm tờ giấy cuối cùng đánh xuống bàn suýt tí nữa làm nó nát vụn.
"Vẫn là Hệ Khống chế."
"Hả?"
Lúc này cả Trữ Đông Vũ và Vương Đông đều giật mình kinh ngạc, đồng loạt nhìn sang Tiêu Tiêu đang đứng một bên mân mê góc áo.
Trong ấn tượng của cả hai, Tiêu Tiêu là phải là Phụ Trợ hệ Khí Hồn Sư mới đúng? Sao giờ lại thành Khống Chế hệ?
Lúc này mép môi của Chu Y tức giận mà run run.
"Ba tên oắt con này, nói, các ngươi cố ý phải không? Khảo hạch tân sinh không chỉ không cho mỗi tổ được có hơn hai Cường công Hệ mà còn cấm ba người cùng một hệ, thế mà ba đứa nhóc này lại cùng chọn Khống chế Hệ, tại sao? Nói rõ ràng cho ta nghe, không thì ta cho cả ba năm canh giờ giãn gân giãn cốt. Vương Thiên Vũ, Võ hồn của ngươi thuộc tính tinh thần, làm Hồn sư phụ trợ không phải quá thích hợp sao? Sao lại đi chọn Khống chế hả?"
Trữ Đông Vũ thành thật nói: "Bởi vì hồn kỹ của ta không chỉ có thể do thám trên diện rộng, mà còn có kỹ năng công kích tinh thần nữa, vì vậy ta không muốn đơn giản làm một Hồn sư phụ trợ, Khống chế hệ sẽ thích hợp với ta hơn."
Chu Y nghe xong gật đầu nói: "Được, có lý. Khống chế hệ so với Phụ trợ hệ có tiền đồ hơn, ngươi chọn thế cũng không sai. Vương Đông, ngươi trốn cái gì hả? Ra đây cho ta. Vương Thiên Vũ hay Tiêu Tiêu có chọn Khống Chế Hệ ta còn hiểu được, còn ngươi, sao hả? Rõ ràng là một Cường công hệ Chiến Hồn Sư mà bon chen vào Khống chế Hệ làm gì? Ngươi cố ý phá ta phải không?"
"Ách..."
Vương Đông len lén từ sau lưng Trữ Đông Vũ bước ra, lí nhí nói: "Chu lão sư, ngài bình tĩnh, đừng nóng. Thật ra, ta thấy năng lực của mình có làm Khống Chế hệ Chiến Hồn Sư cũng đâu có sao đâu? Đúng không? Ta có khả năng công kích, kiểm soát toàn trường, đây không phải là khống chế sao? Hơn nữa, ta còn có năng lực phi hành công kích tầm xa, lại càng hợp lý hơn."
"Ngươi..."
Chu Y suýt chút nữa nở một nụ cười với Vương Đông, bà trừng mắt nhìn hắn nói: "Nhóc con, ngươi đừng nghĩ ta không biết ngươi muốn gì, không muốn tách ra khỏi Vương Thiên Vũ phải không? Đồ đần, cái thân tu vi cao nhất lớp với cái danh hiệu thiên tài của ngươi để làm gì hả? Sao không chịu động não suy nghĩ? Ngươi có thấy Cường công hệ Chiến Hồn Sư với Khống chế hệ Chiến Hồn Sư bị phân chia ra bao giờ chưa? Đúng là chọn hệ, nhưng hai cái hệ này học cùng một lớp? Ngu ngốc hết thuốc chữa, đi sửa lại nhanh lên."
Vừa nói bà vừa rút tờ giấy ra ném về phía Vương Đông.
"Khụ khụ..."
Tuy bị mắng xối xả nhưng vẻ mặt Vương Đông vẫn hết sức vui vẻ, chạy đến nhận mảnh giấy, hí hoáy sửa lại rồi cung kính nộp cho Chu Y.
"Hừ!"
Chu Y tức giận hừ một tiếng rồi chuyển sự chú ý sang Tiêu Tiêu.
"Còn ngươi thì sao Tiêu Tiêu? Ta nhớ không lầm Võ Hồn của ngươi là Khí Võ Hồn hiếm thấy Trấn Hồn Đỉnh phải không? Võ Hồn này có thể coi là cao cấp nhất trong Khí Võ Hồn. Tác dụng chủ yếu của Trấn Hồn Đỉnh là phụ trợ mà, sao giờ ngươi cũng muốn sang khống chế hả?"
Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn Trữ Đông Vũ rồi nhỏ giọng nói: "Chu lão sư, Trấn Hồn Đỉnh của ta không giống với những Võ hồn Trấn Hồn Đỉnh bình thường, có cả hai tác dụng công kích lẫn phụ trợ. Trấn Hồn Đỉnh này có thể miễn cưỡng xét vào hệ phòng ngự, gọi là Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh."
Chu Y ngẩn người nói: "Tiêu Tiêu, ngươi không thấy câu ngươi vừa nói mâu thuẫn quá sao? Khuynh hướng vũ hồn mà không xác định thì tương lai tu luyện thêm nhiều cản trở. Cho dù là Võ hồn biến dị thì cũng phải xác định rõ ràng để sau này còn tìm những hồn hoàn tiếp theo nữa chứ."
Tiêu Tiêu gật đầu nói: "Ta biết, cho nên ta lựa chọn liên kết cả công kích và phòng ngự."
Chu Y cau mày nói: "Vậy cũng không liên quan gì đến hệ khống chế?"
Bà có vẻ đã hết kiên nhẫn với nữ sinh Tiêu Tiêu này.
Tiêu Tiêu nhỏ giọng nói: "Chỉ là, ta còn một Võ hồn nữa... có thể liên kết phụ trợ và khống chế."
"A!!!"
Lần này cả Chu Y, Vương Đông và Trữ Đông Vũ đều giật mình chấn động. Vương Đông là người giật mình kinh hãi nhất, trước giờ hắn cứ tưởng trong lớp hắn là người đặc biệt nhất rồi, không ngờ vẫn còn hai người khác nữa.
"Võ hồn song sinh?"
Trữ Đông Vũ và Vương Đông đồng thanh hô.
Tiêu Tiêu ngượng ngùng gật đầu.
Chu Y cũng là đảo mắt liên hồi, lần đầu tiên xuất hiện trường hợp vượt ra khỏi sự không chế của bà khiến bà bất ngờ giây lát, bà suy nghĩ một lát liền nói:
"Được rồi, Khống chế Hệ thì Khống chế Hệ, như thế ba người các ngươi phối hợp cũng dễ hơn. Khảo hạch tân sinh là lần sát hạch đầu tiên của các ngươi ở học viện Sử Lai Khắc, và nó cũng rất quan trọng đối với con đường tu luyện của các ngươi sau này. Trong kỳ sát hạch này, học viên nào có được thứ hạng cao mới có thể có mặt trong danh sách bồi dưỡng của học viện. Trong ban của chúng ta, ta coi trọng nhất là ba người các ngươi. Thực lực của ba người các ngươi cao hơn những người khác rất nhiều, các ngươi có thể kết hợp với điều kiện tiên quyết là Võ hồn thứ hai của Tiêu Tiêu có thể bù đắp. Ta cho các ngươi một nhiệm vụ, phải giành lấy quán quân trong sát hạch tân sinh. Nếu không được quán quân, Tiêu Tiêu thì bỏ qua, riêng hai người các ngươi chuẩn bị tinh thần theo ta tu luyện."
Trữ Đông Vũ giơ tay, nói: "Chu lão sư, cho dù đạt quán quân, ta cũng muốn theo ngài tu luyện. Ba tháng qua thực lực của ta tăng lên không ít, phần lớn chính là nhờ bài tập của ngài. Hơn nữa, ta quan sát thấy, các lớp khác đều không tiến bộ nhanh như chúng ta. Cho dù kết quả thế nào, ta cũng muốn theo ngài tu luyện."
【 ----- hết chương 12 ----- 】
Ok, coi như tôi chiều mí người, KPI đủ 30 vote thì có chương mới, không là tôi lặn luôn, dỗi rồi 😏
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com