《chương 7: lão sư quái vật (2)》
Nhìn sang đúng là một trong hai người đầu tiên hoàn thành một trăm vòng Vương Thiên Vũ. Chu Y có chút tò mò hắn muốn nói gì, không ngờ đối phương lại nói...
"Chu Y lão sư, lúc nãy ngài nói chúng ta học cùng một lớp phải biết đồng cam cộng khổ đúng không? Thế thì ta hỗ trợ bạn cùng lớp hoàn thành bài sát hạch cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa chứ?"
Chậc chậc chậc, không thể không nói, thật là một hài tử thông minh. Chu Y không đáp, nhưng mà gật đầu, coi như xác nhận.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, Hoắc Vũ Hạo đã cố gắng chạy thêm được tám vòng, nhưng lúc này chỉ còn năm phút nữa là hết giờ. Trong nhóm người chưa hoàn thành xong trăm vòng chạy trừ Hoắc Vũ Hạo còn có bảy người nữa. Bất quá bọn họ chỉ còn ba đến năm vòng nữa thôi, lúc này tất cả đã bắt đầu tăng tốc. Hy vọng không phải quá mong manh. Riêng Hoắc Vũ Hạo còn đến mười hai vòng lận a!
Đúng lúc này, một bóng người từ bên ngoài quảng trường Sử Lai Khắc chạy đến phía sau Hoắc Vũ Hạo, sau đó hắn chạy thêm hai ba bước nữa đuổi theo sát Hoắc Vũ Hạo, ngay lúc ấy, một màn kinh diễm xuất hiện dưới quảng trường.
Sau lưng người kia xuất hiện một đôi cánh, từ trong ra ngoài thuần một màu xanh ngọc, toàn thân bao phủ bởi một lớp lông vũ nhưng không hề mềm mại chút nào, mà ngược lại cực kì sắc bén. Bên ngoài ẩn hiện một lớp khí lạnh vô hình, giống như có tuyết toả ra từ đôi cánh đó vậy.
Khi đôi cánh hoàn mỹ kia xuất hiện khiến mọi người xung quanh ngẩn ngơ ngắm nhìn, bất kể nam hay nữ đệ tử đều giật mình kinh hô.
Khí tức hư ảo trên đôi cánh kia dưới ánh nắng mặt trời càng thêm mê người, khiến ai nhìn vào đều cảm giác như bị hoa mắt, cho dù là Chu Y lão sư cũng không ngoại lệ.
Người kia vừa phóng thích ra đôi cánh, cả người đã đến sát bên Hoắc Vũ Hạo, hai tay vòng qua người Hoắc Vũ Hạo, hai cánh sau lưng vỗ mạnh, hai người cùng bay lên.
Hoắc Vũ Hạo ban đầu cũng hơi hoảng sợ, quay đầu nhìn về sau liền thấy khuôn mặt non nớt của Trữ Đông Vũ.
"Đệ..."
"Đừng nói chuyện, mau vận chuyển hồn lực làm cơ thể mình nhẹ xuống đi."
Trữ Đông Vũ vừa nói vừa tăng tốc, hai người bay quanh quảng trường Sử Lai Khắc với tốc độ chóng mặt.
Hoắc Vũ Hạo lúc này bị đôi cánh của Trữ Đông Vũ hấp dẫn mà ngẩn ngơ, đôi cánh này soái quá, thật sự quá soái a! Đây là Võ hồn sao? Hoắc Vũ Hạo có cảm giác đôi cánh bá khí sau lưng Trữ Đông Vũ vừa bay vừa đánh bay sức nóng của mặt trời.
Không bàn đến vấn đề này, chỉ riêng Võ hồn có thể bay lượn đã là một loại Võ hồn cường đại rồi.
Chu Y giật mình kinh ngạc, lầu bầu nói: "Hàn Băng Phí Thiên Dực? Không đúng, màu sắc này chính là biến dị, chẳng lẽ là Băng Bích Phi Thiên Dực, Võ hồn biến dị đã bị thất truyền?! Được, tốt lắm, cuối cùng cũng không khiến ta hoàn toàn thất vọng."
Tốc độ phi hành của Trữ Đông Vũ rất nhanh, vẻ vẹn năm phút đồng hồ hoàn thành mười hai vòng không còn là chuyện bất khả thi. Vòng cuối cùng hoàn thành hai người cũng đồng thời rơi xuống đất.
Trữ Đông Vũ mặc dù rất nổi bật so với lứa tuổi, nhưng dù sao cũng chỉ là một hài tử 7 tuổi a! Cô bé mang thêm Hoắc Vũ Hạo phi hành hơn ba nghìn thước, hồn lực của đã có dấu hiệu cạn kiệt. Vừa tiếp đất cô bé đã lập tức thu hồi Võ hồn, hai chân loạng choạng, khuôn mặt tái nhợt. Vương Đông vội vàng chạy tới đỡ lấy hắn, cõng lên vai.
Vương Đông vẻ mặt bất thiện nhìn Hoắc Vũ Hạo nói: "Bạn cùng phòng của ta, để ta tới cõng là được."
Trữ Đông Vũ sau khi hít thở lấy lại sức liền nhảy xuống, hướng Hoắc Vũ Hạo nói: "Đây coi như vì Bối Bối sư huynh đã cho ta vài lời khuyên hữu ích, ta trả cho ngươi, hai người là sư huynh đệ đồng môn trả cho ngươi hay trả cho hắn đều như nhau cả."
Hoắc Vũ Hạo nhìn đối phương, ánh mắt tràn đày cảm kích, cho dù vì lí do gì nếu không phải Trữ Đông Vũ giúp đỡ, e là hắn đã sắp bị khai trừ rồi.
Tất cả đệ tự đều hoàn thành được một trăm vòng trong nửa canh giờ, đứng rải rác xung quanh quảng trường Sử Lai Khắc.
Chu Y vẫn không biểu lộ chút cảm xúc gì, quay mặt nhìn các học viên, thản nhiên nói: "Những người được ta đọc tên lập tức bước ra khỏi hàng: Trình Thành, Khâu Kiện Nhiêu, Đường Đao, Thượng Quan Thần Thiên, Lâm Trạch Vũ, Chư Cát Vân, Thái Long, Đường Lăng, Vân Tiểu Phiêu."
Chu Y đọc tổng cộng chín cái tên. Những học viên trong lớp còn chưa tự giới thiệu bản thân, thế mà Chu Y đã có thể biết được hết tên bọn họ.
Những đệ tử bị gọi tên đều đã bước ra.
Chu Y nói tiếp: "Chín người các ngươi có thể về ký túc xá thu dọn hành lý rời khỏi học viện. Từ giờ phút này, các ngươi không còn là đệ tử của Sử Lai Khắc học viện nữa."
"A?"
Chín tên đệ tử vừa bước ra, cả người còn hết sức mệt mỏi, đột nhiên nghe câu nói này nhất thời toàn thân chấn động, các đệ tử khác lại bàn tán xôn xao.
"Lão sư, tại sao lại thế?"
Người vừa đứng ra nói tên là Thái Long, là một thiếu niên cao lớn. Vừa rồi hắn là một trong những người hoàn thành một trăm vòng sớm nhất.
Chu Y lạnh lùng nói: "Sử Lai Khắc học viện không cần những đệ tử tham lam, xảo trá, đầu cơ trục lợi. Có thực lực mà bản tánh lại không trung lực, có đào tạo thành tài thì sau này cũng về gây họa cho quốc gia. Thái Long, ngươi có dám nói vừa rồi ngươi hoàn thành đủ một trăm vòng không?"
Thái Long mạnh mẽ đáp: "Đương nhiên đủ."
Chu Y mỉm cười nói tiếp: "Đủ à? Nếu ta nhớ không lầm, lúc đầu khi ta chưa xuống đây, ngươi chậm chậm chạy phía sau thua người khác hai vòng, khi tốp dẫn đầu chạy đến vòng thứ năm ngươi mới tăng tốc đuổi kịp, bởi vậy ngươi không phải chạy một trăm vòng mà chỉ có chín mươi bảy. Ta tin, có không ít người thấy rõ chuyện này."
"Ta..."
Khuôn mặt Thái Long nhất thời đỏ bừng, hắn không ngờ lúc đầu Chu lão sư không có ở quảng trường mà có thể nhìn thấu mánh lới của hắn.
Hắn lớn mật cãi tiếp: "Cho dù ta chạy thiếu vài vòng, ngài cũng không thể khai trừ ta!"
Chu Y khinh thường hừ một tiếng: "Lý do ta đã nói rõ rồi, ngươi, không xứng đáng làm đệ tử Sử Lai Khắc học viện. Về thu dọn đồ đạc cút đi."
"Ngươi...!"
Thái Long trợn mắt kinh ngạc, hắn hoàn toàn không ngờ mình sẽ bị loại bỏ sớm như vậy, tu vi của hắn so với bạn cùng lớp có thể nói là cầm cờ đi đầu.
Chu Y nhìn về phía các đệ tử khác nói.
"Con người ta tuy rằng tính tình không tốt, nhưng đã nói là làm. Chín người ta vừa gọi tên đều là những người từng gian lận trong quá trình chạy bộ ban nãy. Nếu các ngươi không phục cứ đến phòng giáo vụ tố cáo, nhưng hiện tại, các ngươi có thể đi rồi."
"Chu lão sư, ta không phục. Vừa rồi tên kia cũng đâu có hoàn thành một trăm vòng, hắn còn phải nhờ người khác giúp đỡ nữa, vì sao không loại bỏ hắn?"
Một trong những người vừa bị loại bỏ, Lâm Trạch Vũ, phẫn nộ gào lên,vừa nói vừa chỉ tay về phía Hoắc Vũ Hạo.
Chu Y cười nói.
"Sao? Không phục à? Ngươi nói Hoắc Vũ Hạo sao? Nếu hắn không chạy đủ một trăm vòng ta cũng đã khai trừ rồi, lời ta đã nói sẽ không thay đổi. Nhưng mà hắn đã hoàn thành đủ một trăm vòng. Lúc đầu ta có nói không được hỗ trợ lẫn nhau không? Vương Thiên Vũ giúp hắn là do Vương Thiên Vũ tự nguyện, nếu có người giúp ngươi ta cũng không xử khác đâu. Ta không quan tâm quá trình, ta chỉ cần kết quả, kết quả chính là Hoắc Vũ Hạo đã hoàn thành một trăm vòng, mà ngươi thì không. Nhanh cút đi, đừng chọc ta nổi điên ta phế luôn Võ hồn của các ngươi bây giờ." (She ate and left no crumbs 🤌🏻)
Dưới uy thế của Chu Y, chín tên đệ tử vừa bị khai trừ chỉ có cách lủi thủi bỏ đi, bọn hắn đương nhiên không về thu dọn hành lý mà đi đến phòng giáo vụ cáo trạng Chu Y. Hôm nay chỉ mới là ngày đầu tiên khai giảng a! Bọn hắn làm sao phục được?
Hoắc Vũ Hạo càng lúc càng đổ nhiều mồ hôi, hắn tận mắt thấy Chu Y không nói nhiều lời đã gạch tên chín người lại càng ớn lạnh hơn. Lúc nãy Vương Thiên Vũ mà không hỗ trợ hắn, chỉ sợ trong số này có thêm một tên Hoắc Vũ Hạo rồi a! Nghĩ đến đây, hắn không khỏi đưa mắt cảm kích nhìn Trữ Đông Vũ một cái.
Còn những đệ tử được lưu lại, vẻ mặt người nào cũng hoàn toàn biến đổi, nhìn thấy Chu Y nổi giận không dám lên tiếng. Chỉ cần một canh giờ, quyền uy, uy thế của Chu lão sư đã hoàn toàn được thiết lập trong lòng những đệ tử này.
"Tất cả quay về ký túc xá tắm rửa thay quần áo đi, sau đó lập tức quay lại phòng học. Ta cho các ngươi mười lăm phút."
Nói xong, bà lại xoay người bước về Giáo Học Lâu.
Lúc này không còn ai dám chần chờ, tất cả ba chân bốn cẳng chạy về ký túc xá.
"Lão thái bà này cũng quá độc ác."
Vương Đông vừa cùng Trữ Đông Vũ chạy về vừa nói.
"Ta cảm thấy nên làm như thế, Nhất ban hầu hết đều là một đám trẻ mới lớn, lúc này nghiêm khắc dạy dỗ mới càng dễ dàng uốn nắn. Để bọn chúng mang tính khí ngang ngược đó lên lớp trên, không phải càng không xem ai ra gì hay sao?"
Vương Đông gật gù "Ngươi nói cũng có lí. Nhưng sao ngươi phải giúp tên Hoắc Vũ Hạo kia làm gì, cứ để hắn bị loại luôn là được."
Trữ Đông Vũ nhìn sang người bên cạnh "Như ta đã nói lúc nãy, giúp hắn là vì trả ơn sư huynh hắn từng giúp ta, thế thôi. Ngươi vào thay quần áo trước đi, ta không đổ nhiều mồ hôi."
Vương Đông thoáng ngẩn người, hỏi: "Sao ngươi không vào thay chung với ta cho nhanh?"
Trữ Đông Vũ liếc mắt xem thường "Ngươi quên quy tắc bản thân tự đặt ra rồi hả? Trong ký túc xá không được trần truồng, đây là ngươi tự nói. Ta cũng không muốn xem người khác khoả thân trước mặt mình đâu."
Gương mặt của Vương Đông bùm một phát đỏ lên, vội vội vàng vàng chạy vào phòng, vì thời gian có hạn nên chỉ có thể đổi một bộ đồng phục khác, còn tắm rửa thì phải đợi hết buổi học hôm nay đã.
Vương Đông xong xuôi liền đi ra cho Trữ Đông Vũ vào thay quần áo, lúc này trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Trữ Đông Vũ và đôi cánh màu xanh ngọc bích.
Đúng là đẹp, rất đẹp a! Lần đầu tiên hắn thấy một đôi cánh có màu sắc đẹp như thế, tất nhiên là không đẹp bằng cánh của hắn. Không biết đó là Võ hồn gì? Người khác có lẽ sẽ bị đôi cánh kia hấp dẫn mà không chú ý đến chuyện khác, nhưng Vương Đông thì không, hắn rõ ràng trông thấy bên cạnh Võ hồn, Vương Thiên Vũ còn có đến hai cái hồn hoàn. Điều làm hắn kinh sợ hơn là, hai hồn hoàn này đều là màu tím! Nói cách khác hồn hoàn đầu tiên của hắn đã là thiên niên hồn hoàn, điều này đã vượt ra khỏi phạm trù hiểu biết thông thường về Hồn sư rồi.
Khó trách hắn sẽ đánh bại mình a, thực lực của hắn mạnh như vậy, nếu lúc đó hắn sử dụng Võ hồn, chắc mình còn chưa đỡ được ba chiêu.
Trong lúc hắn suy nghĩ những điều này, Trữ Đông Vũ đã thay xong quần áo mở cửa bước ra. Hai người không dám chậm trễ, lập tức xoay người chạy về Giáo Học Lâu.
Chu Y cho bọn họ mười lăm phút, nhưng thực tế, người đến sau cùng chỉ mất không đến mười phút, lúc này tất cả đệ tử đã tập trung đầy đủ trong phòng học. Nhìn chín chổ trống còn lại, sự sợ hãi trong ánh mắt bọn họ lại tái hiện.
Ai cũng từng nghe nói học viện Sử Lai Khắc muốn vào thì dễ, muốn tốt nghiệp mới khó, nhưng đến lúc này bọn họ mới thật sự hiểu ý nghĩa và cảm giác được nguy cơ mãnh liệt của nó, hiện giờ không còn ai dám đầu cơ trục lợi nữa.
Mười lăm phút đã trôi qua, Chu lão sư từng bước từng bước bước vào phòng học. Bà nhìn chín mươi mốt học viên đang đứng chỉnh tề đông đủ trong lớp mới gật gật đầu, nói:
"Bây giờ chúng ta bắt đầu học. Kiểm tra ban nãy các ngươi làm cho ta rất hài lòng, đại đa số mọi người đều hoàn thành được sát hạch đơn giản ấy. Hoắc Vũ Hạo, đứng dậy."
"Chu lão sư."
Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng đứng dậy.
Chu Y lạnh lùng nói: "Nói cấp bậc hồn lực của ngươi."
"Thưa lão sư, cấp mười một."
Hoắc Vũ Hạo cung kính nói. Sau việc ban nãy Chu lão sư dễ dàng gọi tên chín người kia thì hắn đã hiểu rõ, vị lão sư này bề ngoài như không quan tâm chuyện gì nhưng thật ra bất cứ chuyện gì liên quan bên bọn họ bà ấy đều đã biết rồi, cho nên tu vi của mình làm sao có thể lừa bà ấy được.
Nghe được ba chữ "cấp mười một", tất cả học viên trong lớp không hẹn mà cùng lộ ra vẻ nghi ngờ, ngay cả người bình tĩnh tự giữ như Trữ Đông Vũ cũng không khỏi sửng sốt nhìn hắn. Không phải Sử Lai Khắc học viện chỉ thu nhận hồn sư trên mười lăm cấp sao?
"Không sai, hồn lực của Hoắc Vũ Hạo chỉ mới đạt đến cấp mười một, ta biết, các ngươi tò mò tại sao hắn có thể thông qua sát hạch vào học viện trở thành tân sinh. Vấn đề này ta chỉ nói một lần thôi, từ nay về sau, trước khi hắn bị khai trừ, không ai được hỏi hắn nữa. Hắn thuộc trường hợp đặc biệt của học viện, khi tiến vào học viện không cần thông qua sát hạch. Và đây là trường hợp đặc biệt duy nhất. Nhưng trong quá trình học tập, không thể thông qua kiểm tra hay không làm được nhiệm vụ, cũng sẽ bị khai trừ như bao người khác. Được rồi, Hoắc Vũ Hạo, ngươi ngồi xuống đi."
Trữ Đông Vũ nghĩ tới việc Hoắc Vũ Hạo đã tham gia vào Đường Môn, là một phần của Võ Thần Điện, có lẽ chính là nguyên nhân này giúp hắn vào được học viện.
Chu Y dường như không thèm quan tâm đến phản ứng của các học viên, bà xoay người viết hai chữ to lên bảng.
Công - Phòng
Viết xong, bà lại quay đầu lại đối mặt với các học viên.
"Ta biết, trong lòng các ngươi rất bất mãn về việc ta khai trừ chín người kia. Chỉ là đè nén trong lòng không bộc lộ ra thôi. Ta cũng chả cần phải giải thích nhiều với các ngươi, nếu thông minh thì sau này sẽ tự hiểu, còn nếu ngu ngốc không hiểu thì thôi không cần nói nhiều làm gì. Bây giờ chúng ta chính thức bắt đầu học."
"Hai chữ ta viết trên bảng hẳn các ngươi đã thấy rõ. Đúng, Công - Phòng. Hôm nay là ngày học đầu tiên, ta sẽ nói rõ cho các ngươi nghe một chút về từng loại hồn sư công, phòng. Từ xưa đến nay, hồn sư luôn luôn được chia ra nhiều hệ khác nhau dựa theo Võ hồn của từng người. Có Cường Công hệ, Mẫn Công hệ, Phụ Trợ hệ, Thực Vật hệ, Khống Chế hệ, Phòng Ngự hệ... Có người phát triển theo một hướng, có người phát triển cân bằng giữa công và thủ, các loại phương thức tu luyện còn nhiều lắm. Vương Thiên Vũ, ngươi nói ta nghe, trong các loại hồn sư, ai am hiểu tiến công, ai am hiểu phòng ngự và phụ trợ?"
Trữ Đông Vũ đứng lên, cân nhắc một chút mới đáp: "Nếu là bốn ngàn năm trước đây, thì rất dễ để xác định, nhưng bây giờ thì không. Bởi vì Hồn Đạo Khí xuất hiện, làm cho vai trò công và phòng không còn rõ ràng như trước nữa."
Chu Y hài lòng gật đầu, không nhịn được khen "Quả thật là một hài tử thông minh. Ngươi nói không sai, đây cũng chính là chủ đề mà ta muốn nói đến hôm nay. Ngồi xuống."
"Ta tin tất cả đều rõ, mấy ngàn năm nay, sau khi Nhật Nguyệt Đại Lục mang đến tài liệu trân quý và các phương pháp chế tạo Hồn Đạo Khí cơ bản, Hồn Đạo Khí đã phát triển một cách mạnh mẽ, càng lúc càng hoàn mỹ, uy lực cũng càng lúc càng lớn. Thế nên, một tên Thực Vật hệ Khí Hồn Sư cầm trong tay một món Hồn Đạo Khí uy lực mạnh mẽ, thì sức chiến đấu không kém một gã Cường Công hệ Chiến Hồn Sư chút nào. Tương tự như vật, một Mẫn Công hệ Chiến Hồn Sư nếu có một kiện Hồn Đao Khí phòng ngự mạnh mẽ thì hắn cũng có thể tạm thời thay thế vị trí của Phòng Ngự hệ Khí Hồn Sư."
"Có thể nói, sự xuất hiện của Hồn Đạo Khí đã làm thay đổi rất lớn phương hướng tu luyện và hiện trạng hồn sư hiện tại. Thực tế, cái suy yếu chính là tác dụng của Hồn Hoàn. Chỉ cần có đủ hồn lực thì sẽ bù đắp được thiếu sót uy lực của Hồn Hoàn. Vì thế nhiều người bắt đầu xem thường tác dụng của nó, dẫn đến tình trạng các hồn sư ở tứ đại đế quốc hiện nay đều chuyển sang tu luyện hồn lực là chủ yếu."
"Rõ ràng, phương pháp này đúng là rất hiệu quả, nhưng chỉ là hiệu quả ngắn hạn, chủ yếu dành cho hồn sư dưới cấp năm mươi. Nhưng cái ta muốn nói cho các ngươi chính là, học viện Sử Lai Khắc chúng ta không nuôi dạy những hồn sư như thế. Bởi vì qua cấp năm mươi, bọn họ chắc chắn đều trở thành phế vật."
"Vẫn chưa hiểu đúng không? Vậy để ta ví dụ cho các ngươi rõ ràng. Nếu một Khí Hồn Sư tu luyện đến cấp năm mươi, mà ta là một Mẫn Công hệ Chiến Hồn Sư cũng tu luyện đến cấp năm mươi. Trong tay ngươi có một Hồn Đạo Khí cực mạnh đủ để uy hiếp sinh mạng ta, nhưng trong tay ta thì không có một Hồn Đạo Khí nào, vậy trận chiến này, ai thắng?"
"Đáp án rất đơn giản, là ta. Có hiểu vì sao không? Vì với tốc độ của ta, ngươi căn bản không có cơ hội dùng Hồn Đạo Khí tấn công trúng ta. Cho dù kiện Hồn Đạo Khí của ngươi uy lực kinh khủng đến mức độ nào thì ta cũng có thể dùng ưu thế tốc độ mà làm ngươi phải tiêu hao hết nội lực. Càng là Hồn Đạo Khí cường đại thì hồn lực tiêu hao càng lớn. Bởi vậy, Phòng Ngự, Phụ Trợ và Thực Vật, ba hệ Khí Hồn Sư này tuy rằng có thể dựa vào Hồn Đạo Khí mà có sức chiến đấu như Cường Công hệ Chiến Hồn Sư, nhưng không phải là một Cường Công hệ Chiến Hồn Sư chân chính. Điều này các ngươi nhất định phải nhớ rõ ràng. Bởi vậy, Hồn Đạo Khí mặc dù mang lại nhiều lợi ích cho ba hệ Phòng Ngự, Phụ Trợ và Thực Vật nhưng nếu cơ thể các ngươi không đủ mạnh mẽ thì trên chiến trường, các ngươi vĩnh viễn là người chết đầu tiên. Địch nhân sẽ không vì ngươi không phải Chiến Hồn Sư mà bỏ qua cho các ngươi, các ngươi nghĩ xem, giữa một Chiến Hồn Sư thật sự và một Khí Hồn Sư dựa vào uy lực của Hồn Đạo Khí, các ngươi sẽ chọn công kích bên nào?"
"Cùng một dạng như thế, nhưng nếu tố chất thân thể của ta mạnh mẽ thì sẽ như hổ thêm cánh. Đấy mới là cường giả chân chính."
"Nhờ hai dạng công - phòng không còn phân biệt rõ ràng nên bất cứ hồn sư nào trong đội ngũ cũng có thể luân phiên đảm nhiệm cả hai vị trí, nhưng, nếu cơ thể ngươi cứng rắn thì khả năng sinh tồn trên chiến trường cũng sẽ cao hơn. Trừ phi có một ngày Hồn Đạo Khí có thể phát triển bù đắp luôn cả vấn đề này, nếu không hiện nay vấn đề rèn luyện thân thể, lựa chọn Hồn Hoàn, là hai thứ quan trọng nhất trong quá trình tu luyện của các ngươi."
"Trong ba tháng này, ta sẽ chủ yếu huấn luyện và rèn luyện thân thể các ngươi. Không cần biết các ngươi là ai, có lai lịch gì, thiên phú bao nhiêu. Nếu trong ba tháng này không thể thông qua khảo hạch của ta, thì cũng giống như chín tên kia, cút."
"Giờ học sáng nay đến đây thôi, bữa trưa này các ngươi tốt nhất ăn một bữa thật ngon đi, chiều nay bắt đầu huấn luyện. Tan học. Vương Thiên Vũ, Hoắc Vũ Hạo, hai ngươi đến văn phòng ta một chút."
Nói xong câu cuối, Chu Y không chút dài dòng, xoay người đi ra ngoài, mà lúc này, chuông tan học còn chưa vang lên.
Khi Chu Y ra khỏi cửa rồi mà trong phòng vẫn còn yên tĩnh đến lạ thường, đa số học viên còn đang đắm chìm trong bài giảng của bà. Quả thật Chu lão sư này hoàn toàn không giống những lão sư bình thường khác, cách hành xử khác đã không nói, đến cách giảng bài cũng thật đặc biệt, nhưng không thể không thừa nhận, những lời Chu lão sư nói hoàn toàn có lý.
Trữ Đông Vũ và Hoắc Vũ Hạo đứng dậy đi theo Chu Y ra ngoài, ngoại trừ hai tòa Giáo Học Lâu màu tím và đen có tòa nhà dành cho giáo sư ở bên ngoài thì mỗi tòa Giáo Học Lâu khác, bên trong đều có một văn phòng giản dị.
Hai người đi theo Chu Y vào một văn phòng cách phòng học không xa, Chu Y bảo Hoắc Vũ Hạo đóng cửa, bản thân bà thì ngồi xuống bàn làm việc.
"Hoắc Vũ Hạo, ta không phải người nói nhiều. Võ hồn của ngươi khiến ta cảm thấy rất hiếu kỳ, nhưng với kinh nghiệm của ta lại không cách nào cảm nhận được Võ hồn của ngươi là gì. Hiện giờ ngươi cho ta biết đáp án đi."
Lời nói của Chu Y lộ ra một sự ngưng trọng kỳ lạ.
Giấu diếm Võ hồn của mình với lão sư cũng không hay ho gì, nên Hoắc Vũ Hạo thẳng thắng nói: "Võ hồn của ta là Linh Mâu, thuộc tính tinh thần."
Nghe Hoắc Vũ Hạo nói, Chu Y lại càng giật mình, trên đôi mặt già nua của bà lộ ra tia vui mừng sung sướng.
"Bản thể Võ hồn? Tinh thần thuộc tính? Mắt?"
Hoắc Vũ Hạo gật gật đầu.
Chu Y nhắm hai mắt lại, dường như đang suy nghĩ cái gì đó, một lát sau, bà quay sang hỏi Hoắc Vũ Hạo: "Có thể cho ta biết hồn kỹ đầu tiên của ngươi là gì không?"
Lão sư hỏi Võ hồn của đệ tử là chuyện bình thường, nhưng hồn kỹ là bí mật quan trọng của mỗi hồn sư, cho dù Chu Y mạnh mẽ cũng không thể tùy tiện hỏi thế.
Nếu là người khác có lẽ sẽ do dự, nhưng Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn không để ý đến vấn đề này, hồn kỹ đầu tiên của hắn có đến bốn cái kỹ năng, cho người ta biết hai cái cũng chả có vấn đề gì.
Hoắc Vũ Hạo không trực tiếp trả lời Chu Y mà bắt đầu phóng ra Thập niên Hồn Hoàn của mình, một tia ánh kim cũng xuất hiện trong đáy mắt. Ngay sau đó, Chu Y và Trữ Đông Vũ liền cảm giác được có một luồng sóng tinh thần xuất hiện trước mắt mình.
Chu Y dĩ nhiên không giống Bối Bối và Đường Nhã, bà dù sao cũng là một cường giả Hồn Đế cấp sáu mươi, mặc dù Võ hồn của bà không phải thuộc tính tinh thần, nhưng tinh thần lực không thấp. Bà muốn thoát khỏi ảnh hưởng của Hoắc Vũ Hạo là dễ như trở bàn tay, dù sao đây chỉ là một kỹ năng đơn giản của một hồn sư cấp mười một. Nhưng lúc này, bà không bài xích, mà để mọi chuyện tự nhiên diễn ra.
Còn Trữ Đông Vũ không chỉ có hồn lực mạnh hơn mà tinh thần lực cũng viễn siêu Hoắc Vũ Hạo, cho nên không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Vừa tiếp xúc với cổ lực lượng tinh thần này, hai đồng tử của Chu Y nháy mắt mở to.
Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng xuất hiện, cũng như những lần trước, mọi thứ xung quanh lập tức hiện rõ trong đầu Chu Y, làm cho người ta có cảm giác bản thân giống như vừa đi ra khỏi một vùng đầy sương mù. Tất cả đều rõ ràng, rõ đến nỗi có thể miêu tả từng chi tiết nhỏ nằm trong góc khuất khó mà thấy được.
Một phút sau, Hoắc Vũ Hạo thu hồi lại kỹ năng của mình, thành thành thật thật đứng im trước mặt Chu Y.
Chu Y ngây người ra một lúc rồi mới lẩm bẩm: "Một kỹ năng thần kỳ. Khó trách Đường Môn chọn ngươi làm học viên đặc biệt. Chỉ với mỗi kỹ năng này đã đủ thuyết phục tiểu nha đầu Đường Nhã chọn ngươi rồi. Ta nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao nha đầu thông minh kia lại chọn một người hồn lực chỉ mới đạt cấp mười một, tố chất thân thể cũng rất bình thường. Hóa ra vẫn còn điểm huyền bí này."
Chu Y để Hoắc Vũ Hạo đi ra ngoài đợi, lúc này mới nhìn sang Trữ Đông Vũ, ánh mắt mười phần tìm tòi "Lúc nãy ta chỉ tò mò về Băng Bích Phi Thiên Dực của ngươi mà thôi, nhưng xem biểu hiện ngươi có vẻ không bị ảnh hưởng bởi hồn kỹ tinh thần của Hoắc Vũ Hạo, nói vậy tức là tinh thần lực của ngươi rất mạnh, hoặc là ngươi cũng có Võ hồn hệ tinh thần?"
Trước sự sắc sảo của Chu Y, Trữ Đông Vũ lần nữa bội phục, cô bé gật đầu. Từ trên đầu hiện ra một cái vương miện, bên trên đính lam sắc bảo thạch, xung quanh tràn đầy phù quang ẩn hiện. Một cổ lực lượng tinh thần đánh vào, Chu Y trong nháy mắt ngẩn ra, nhất thời không còn nhớ rõ là mình đang làm gì nữa. Nhưng rất nhanh bà đã hồi phục lại, từ kinh ngạc chuyển sang khiếp sợ, thân là Hồn Đế sáu mươi cấp vậy mà bị Đại hồn sư hai mươi mấy cấp làm cho choáng váng. Mặc dù chỉ trong giây lát rất ngắn, nhưng ảnh hưởng của nó quả thật rất mạnh, cộng thêm Băng Bích Phi Thiên Dực mẫn công hệ Võ hồn, một bên khống chế tinh thần một bên tấn công tốc độ, vậy thì chiến đấu cùng cấp hoàn toàn không có đối thủ.
"Đây là Võ hồn thứ hai của ta, Trí Tuệ Nguyệt Quang, thuộc tính tinh thần."
Chu Y sửng sốt, bà chỉ là nhìn biểu hiện mà phỏng đoán một chút, không ngờ thật sự phát hiện ra một viên ngọc sáng khác "Thật sự là Võ hồn hệ tinh thần? Cũng có nghĩa ngươi là song sinh Võ hồn? Công kích của ngươi có thể có tác dụng bao lâu?"
"Trong trường hợp đối thủ cùng cấp, ta có thể gây choáng mười đến mười lăm giây. Nếu đối thủ có hồn lực thấp hơn, bỏ qua sự chênh lệch nhiều ít, ta có thể trực tiếp khiến hắn bất tỉnh. Ngoài ra đệ nhất hồn kỹ Tinh Thần Cộng Hưởng của ta cũng có tác dụng tương tự Hoắc Vũ Hạo, chắc là ngài không cần phải kiểm chứng nữa đâu nhỉ?"
Chu Y thật sự bị chấn kinh tới rồi, phát hiện hai tên đệ tử có Võ hồn thuộc tính tinh thần đã đủ kinh hỉ, vậy mà người sau còn lợi hại hơn người trước.
"Vương Thiên Vũ, ngươi đi theo ta." Chu Y dẫn theo Trữ Đông Vũ ra khỏi phòng, sau đó gọi cả Hoắc Vũ Hạo theo cùng.
【 ----- hết chương 7 ----- 】
Dưới đây là bảng màu xanh ngọc, chính là màu xanh ngọc chuẩn đầu tiên đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com