Chương 7.
Nghe thấy bốn chữ "tín vật định tình", đám fan CP xung quanh phấn khích tột độ, bảng đèn dòng chữ chạy sáng lên, nào là màu xanh lá, màu xanh dương, màu vàng, chiếu sáng rực cả khu vực.
Cùng lúc đó, khuôn mặt lạnh lùng của Tư Cảnh Ngọc cũng được phản chiếu đủ màu sắc, nguyên chủ và Liễu Phạm còn có tín vật định tình sao?
Rõ ràng là cưỡng ép, có tình cảm gì chứ? Tư Cảnh Ngọc từ từ ngồi xuống ghế bành bên cạnh, nhấc mí mắt liếc nhìn Liễu Phạm.
Không nằm ngoài dự đoán, Liễu Phạm chỉ để lại bóng lưng thon dài xa cách cho cô.
Tư Cảnh Ngọc vừa tựa lưng vào ghế, muốn nhắm mắt suy nghĩ một lát, lại nghe thấy tiếng bước chân vội vã của nhiếp ảnh gia vác máy quay phim chạy tới.
Nhiếp ảnh gia đầy nịnh nọt, “Cô hai Tư, xin cô nhất định phải mang đến cho Liễu Phạm một bất ngờ. Đây là ảnh cưới cả đời chỉ có một lần của Omega, tất cả chúng tôi đều hy vọng Liễu Phạm có thể hạnh phúc.”
"Tất cả mọi người?" Tư Cảnh Ngọc mơ hồ cảm thấy sống lưng lạnh toát, ngón tay thon dài trắng nõn vô thức nắm chặt tay vịn ghế.
"Đúng vậy, những người có mặt hôm nay đều là fan cứng của Liễu Phạm chúng tôi đó." Nhiếp ảnh gia giơ tay lên, tất cả mọi người đều giơ ra biểu tượng fanclub Liễu Phạm - mặt trăng lưỡi liềm màu đỏ tươi.
Đây là vết bớt bên hông Liễu Phạm, Tư Cảnh Ngọc rất rõ ràng, cô đã từng nhìn thấy ở cự ly gần.
Nhớ rằng trong nguyên tác, khi Liễu Phạm ra mắt đã đóng vai một công chúa vong quốc, công chúa nhẫn nhục gánh vác vẫn chết trong trận chiến cuối cùng.
Trước khi chết, công chúa mặc sa mỏng nhảy một điệu kinh hồng trong ánh lửa ngút trời và mưa như trút nước.
Cảnh tượng đó, đất trời tràn ngập tiếng mưa và ánh lửa, công chúa khuynh quốc khuynh thành chân trần nhảy múa trên đầu mũi dao, da trắng như sương, trăng lưỡi liềm đỏ như lửa.
Một điệu múa kết thúc, giang sơn tan vỡ, công chúa hào hiệp hy sinh.
Thế là, mọi người nhớ kỹ vầng trăng lưỡi liềm ấy, cũng nhớ kỹ Liễu Phạm vừa mới ra mắt.
Trong ánh mắt mong chờ rực lửa của mọi người, Tư Cảnh Ngọc kết thúc hồi ức về nguyên tác, cô nhanh chóng đi đến cửa sổ trên hành lang, đón gió lạnh.
"Cô hai Tư, mau đi chuẩn bị đi," Nhiếp ảnh gia lại lớn tiếng nói với Tư Cảnh Ngọc, “Chị Liễu Phạm của chúng tôi đang đợi bất ngờ đó.”
Tư Cảnh Ngọc đầy uể oải, chợt nhớ ra bên cạnh nguyên chủ có một nhân vật giống như thư ký. Thư ký có lẽ biết cái gọi là "tín vật định tình" là gì.
Điện thoại kết nối, thư ký im lặng rất lâu sau khi Tư Cảnh Ngọc hỏi vấn đề, mới từ từ nói:
“Cô hai, trước đây cô từng tặng rất nhiều người. Nếu nói đến cô Liễu, hình như cô từng nhắc đến một câu gì đó về bánh hoa anh đào làm ở một tiệm lâu đời trong trung tâm thành phố, bây giờ tôi sẽ đi mua mang đến cho cô.”
Cúp điện thoại, Tư Cảnh Ngọc cảm thấy mệt mỏi, lặng lẽ nhìn mưa phùn ngoài cửa sổ một lúc, đến khi lông mi hơi ướt mới chuẩn bị đóng cửa sổ.
Tuy nhiên, một ngón tay hơi ấm chạm vào gáy cô. Tư Cảnh Ngọc giật mình bật ra, với thân phận Alpha, gáy của cô cũng nhạy cảm, hơn nữa không phải ai cũng có thể chạm vào.
"Cô hai, miếng dán pheromone của cô bị lệch rồi, tôi chỉ muốn giúp cô dán lại thôi." Trên khuôn mặt yêu mị của Liễu Ly Nhã lộ ra vẻ oan ức.
"Miếng dán lệch cũng không sao, lòng không lệch là được." Tư Cảnh Ngọc nhíu mày bước đi, nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh, rửa gáy rất lâu.
Từ nhà vệ sinh trở về, Tư Cảnh Ngọc nhìn thấy Liễu Phạm nghiêng người dựa vào ghế mềm mại, vén lọn tóc bên tai, mỉm cười hiền hòa ký tên cho người hâm mộ.
Đến khi người hâm mộ cuối cùng cầm ảnh có chữ ký vui vẻ rời đi, Liễu Phạm ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt của Tư Cảnh Ngọc, nụ cười hiền hòa của người con gái biến mất như dòng chảy ngầm không tiếng động.
Lúc này, một người đàn ông cao lớn trầm ổn chạy vào. Dù bên ngoài sắp mưa to, tóc của anh ta vẫn được chải chuốt gọn gàng.
“Cô hai, bánh hoa anh đào cô cần đây.”
Một hộp quà tinh xảo được trang trí bằng dải ruy băng màu hồng phấn được đưa đến tay Tư Cảnh Ngọc, nhiếp ảnh gia cười đi tới hỏi:
“Cô hai, tín vật định tình đã chuẩn bị xong chưa?”
Tư Cảnh Ngọc mở hộp quà ra, mười hai chiếc bánh làm hình hoa anh đào vẫn còn bốc hơi nóng, thơm ngọt mềm mại.
“Thật sự là bánh hoa anh đào kìa, trông ngon quá, không ngờ tín vật định tình lại là thứ lãng mạn như vậy.”
“Bánh hoa anh đào, chẳng lẽ pheromone của nữ thần Liễu Phạm chúng ta là hoa anh đào sao?”
Tiếng bàn tán của người hâm mộ vang lên không ngớt, Tư Cảnh Ngọc cầm bánh đi về phía vị trí chụp ảnh, vô tình chạm phải ánh mắt thâm trầm của Liễu Phạm. Khóe môi đỏ thắm của Omega cong lên, nhưng lại khiến Tư Cảnh Ngọc cảm thấy lạnh lẽo khó hiểu.
Theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia, Tư Cảnh Ngọc quỳ một chân, dâng bánh hoa anh đào cho Liễu Phạm mặc váy lễ phục, đầu ngón tay trắng nõn của Omega cầm chiếc bánh nhỏ, đôi mắt đẹp nhạt màu kia nhìn chằm chằm Tư Cảnh Ngọc.
Mưa bên ngoài cửa sổ phản chiếu ánh đèn như sao băng vụt qua, cả khung cảnh đẹp như tranh vẽ và lãng mạn.
Đến khi nhiếp ảnh gia hô "OK", Liễu Phạm lập tức không chút dịu dàng đặt bánh hoa anh đào trở lại hộp, không quay đầu lại cùng Chu Nhiễm Nhiễm đi về phòng thay đồ Omega.
"Tín vật định tình của hai người là bánh hoa anh đào sao?" Chu Nhiễm Nhiễm đuổi kịp Liễu Phạm hỏi.
Tư Cảnh Ngọc nhìn bóng lưng rời đi của Liễu Phạm, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng trêu tức của người con gái: “Là tín vật định tình thì không sai, nhưng tình này không biết là định với ai.”
Nghe vậy, Chu Nhiễm Nhiễm im lặng rất lâu, cuối cùng khàn khàn nói:
“Truyền thông đã viết xong kịch bản, hot search đều viết #tín vật định tình bánh hoa anh đào#, Weibo vì đoán mùi pheromone của chị mà sắp tê liệt rồi.”
Tư Cảnh Ngọc đặt bánh hoa anh đào xuống đi về phòng thay đồ Alpha, vẻ mặt không hề quan tâm đến chuyện lên hot search.
Nhưng bánh hoa anh đào, chị gái của Liễu Phạm, pheromone của Liễu Ly Nhã hình như có mùi hoa anh đào.
Không lẽ trùng hợp như vậy chứ.
Một mùi hương hoa anh đào nồng nàn bay tới, Tư Cảnh Ngọc lập tức cảm thấy nhiệt độ cơ thể tăng lên, gáy truyền đến cảm giác khác thường.
Là pheromone của Omega, hơn nữa cấp bậc cao hơn cô, với cấp C, cấp bậc pheromone của hầu hết người bình thường đều cao hơn cô.
Tư Cảnh Ngọc vội vàng nín thở, muốn dùng cách này để chống lại sự xâm nhập của pheromone, nhưng pheromone không chỉ ảnh hưởng đến việc hô hấp mà nó toàn diện, từ hô hấp đến làn da, xâm nhập vào mọi ngóc ngách của cơ thể con người.
Phải rời khỏi đây, cô không muốn lại gây thêm rắc rối.
"Giúp tôi với," Mặt Liễu Ly Nhã ửng hồng, lảo đảo đi về phía Tư Cảnh Ngọc, “Kỳ phát tình của tôi đến sớm rồi.”
"Không giúp," Tư Cảnh Ngọc tuy cơ thể khó chịu, nhưng ánh mắt vẫn duy trì vẻ lạnh nhạt và tỉnh táo như thường lệ, “Mời cô tìm người khác cho.”
Tuy nhiên, Liễu Ly Nhã bị pheromone khống chế gần như không nghe rõ Tư Cảnh Ngọc nói gì, chỉ tiến lại gần Tư Cảnh Ngọc theo bản năng, càng lúc càng gần.
Trong ánh đèn tối mờ, bóng dáng hai người gần như chồng lên nhau, Tư Cảnh Ngọc nhíu mày không ngừng lùi lại…
Một tiếng kêu kinh ngạc vang lên, Tư Cảnh Ngọc giật mình quay lại, thân thể lung lay sắp đổ, chỉ thấy Chu Nhiễm Nhiễm bịt miệng vẻ mặt hoảng sợ.
Bên cạnh nhỏ, Liễu Phạm khoác một chiếc áo khoác dài màu lạc đà, ngũ quan tinh xảo ẩn trong bóng tối ngược sáng, mái tóc đen nhánh buông xuống, toàn thân tỏa ra hơi lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com