Chương 34: Trận chiến ở ngọn núi phía sau sân bóng ( Giải cứu tiểu thư )
Cả ngày hôm qua không dám nhắn tin với Châu Thi Vũ, Vương Dịch cứ cầm điện thoại rồi để xuống, Châu Thi Vũ thường ngày đã mắng cô không trượt phát nào, bây giờ lại tức giận chắc sẽ rất kinh khủng. Vương Dịch đành phải đợi qua ngày hôm sau mới dám xin lỗi.
Dương Băng Di cuối cùng cũng đã trở về, Vương Dịch muốn gây sự nhưng thái độ uể oải của Dương Băng Di làm Vương Dịch mất hứng. Cứ sáng sớm lại rời khỏi nhà, tối đến trở về ngủ, Dương Băng Di mỗi ngày đều như vậy.
Vương Dịch chán nản, một ngày vô nghĩa trôi. Sáng hôm sau mở mắt ra lại thấy tin nhắn của Châu Thi Vũ hẹn tám giờ gặp tại chỗ cũ, Vương Dịch bật dậy chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc gặp, nét mặt cũng trở nên tươi tắn.
Trong tin nhắn, Châu Thi Vũ cũng đã nói rõ sẽ cùng Vương Dịch đến công ty của khách hàng mới, cứ ngỡ là bị giận dỗi, ai ngờ Châu Thi Vũ lại chủ động liên lạc trước. Từ xa đã thấy Châu Thi Vũ đứng trước cửa hàng tiện lợi, Vương Dịch định gọi Châu Thi Vũ thì đột nhiên một chiếc xe bốn chỗ chạy đến rồi đưa Châu Thi Vũ đi. Vương Dịch chạy theo gọi tên Châu Thi Vũ, vì đứng quá xa nên Châu Thi Vũ không nghe, Vương Dịch liền lấy điện thoại ra gọi thì Châu Thi Vũ lại không bắt máy. Vương Dịch bắt đầu thấy tình hình không ổn giống như là bắt cóc giữa ban ngày, rồi ba chân bốn cẳng chạy vào cửa hàng tiện lợi.
Châu Thi Vũ trên xe bị lấy đi điện thoại, lúc nãy đám người này bảo cô lên xe nhưng cô một mực không lên thì phía sau giống như là một khẩu súng hoặc con dao chỉa vào lưng cô, cô không rõ, cảm thấy không ổn nên Châu Thi Vũ đành nghe lời. Bọn họ đưa Châu Thi Vũ đến một căn hộ nhỏ, một cô gái đang đợi sẵn ở đó, thấy Châu Thi Vũ đến, cô gái đó rất phấn khích, liền cười nói.
" Thất lễ rồi "
" Nếu thấy thất lễ thì mau thả tôi ra ". Châu Thi Vũ bình tĩnh nói.
" Như vậy thì không được rồi, thám tử đây làm việc cho công ty đối thủ của tôi thì tôi cũng nên chào hỏi chứ "
Châu Thi Vũ nhíu mày, vậy đây chính là phía công ty TSV rồi.
" Xin giới thiệu tôi là Từ Sở Văn "
" Muốn gì nói nhanh đi ". Châu Thi Vũ không những không sợ mà còn đến ghế ngồi xuống.
" Hiểu ý thì tốt quá rồi... Muốn dữ liệu mà cô đã mã hóa được đó ". Từ Sở Văn ngồi xuống đối diện.
" Cô có nối gián ". Châu Thi Vũ không trả lời mà hỏi sang chuyện khác.
Từ Sở Văn cười một cái, rất thông minh.
" Đúng... Hôm qua vừa mới nhận được tin từ bên đó "
Châu Thi Vũ nhìn xung quanh, hơn mười người đang canh giữ ở đây, muốn thoát ra cũng khó, đám người này lại nhìn rất giang hồ, trong đầu lúc này liền nảy ra một ý tưởng. Châu Thi Vũ bắt đầu thay đổi sắc mặt.
" Tiếc thật đó, dữ liệu đó tôi không mang theo rồi. Hay là vậy đi, tôi bảo người của tôi đem đến nhưng đổi lại cô phải thả tôi ra "
Từ Sở Văn nghe vậy cảm thấy thật buồn cười, gọi người của Châu Thi Vũ đến thì chẳng khác nào đưa tay chịu trói.
" Không thì sao ?". Từ Sở Văn đến gần hăm dọa Châu Thi Vũ.
" Vậy thì xin chia buồn rồi, cô cũng biết là ngày hôm nay tôi sẽ đưa dữ liệu cho công ty DTK, đúng chín giờ sáng nay, người của tôi sẽ giao đến cho bên đó, vì có một cuộc hẹn khác nên tôi phải đi trước nên mới bị các người đem đến đây. Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho người của tôi đem đến đây, vậy thì mọi chuyện coi như xong "
" Tôi là tên ngốc à, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, nhìn cô không nghiêm túc chút nào, lắm trò ". Từ Sở Văn uống một ngụm nước rồi nhìn Châu Thi Vũ.
Mục đích bắt Châu Thi Vũ để Châu Thi Vũ mã hóa dữ liệu cho công ty TSV nhưng cần thời gian thật lâu mới hoàn thành. Lỡ như lời Châu Thi Vũ nói, chín giờ sẽ giao cho công ty DTK thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
" Haizzzz nếu tôi nói không nghe lời cô thì tôi liệu có yên ổn không, tôi cũng là vì bản thân nên mới làm chuyện có lỗi với nghề thôi ". Châu Thi Vũ tỏ vẻ ủ rũ.
Từ Sở Văn cuối cùng cũng đồng ý rồi đưa điện thoại cho Châu Thi Vũ, chỉ được một người đến mà thôi và hẹn ở ngọn núi phía sau sân bóng. Châu Thi Vũ nhận lấy điện thoại rồi gọi cho Hạ Vũ.
" Hạ Vũ aaa, anh mau đem USB có ký hiệu 505 đến ngọn núi phía sau sân bóng cho tôi nha, tôi hẹn khách hàng ở đó. Nhớ nha đừng nhầm mã, là 505 "
Kế hoạch đã lên sẵn trong đầu, hy vọng Hạ Vũ hiểu ý. Hạ Vũ nhận thức được tín hiệu cầu cứu của Châu Thi Vũ, 505 là SOS, đó là cách mà Châu Thi Vũ và Hạ Vũ cùng làm việc, tìm đại một chiếc USB rồi huy động lực lượng đến tìm Châu Thi Vũ. Châu Thi Vũ cũng không nghĩ kế hoạch này hoàn hảo nhưng nếu Hạ Vũ đến thì sẽ đưa rất nhiều người đến, như vậy Châu Thi Vũ cũng thấy an tâm hơn, đến đâu tính đến đó vậy.
____________
Cái mũi dắt Vương Dịch đến căn hộ nhưng lại không thấy ai.
" Cậu chắc là ở đây không ". Hách Tịnh Di lúc nãy nghe Vương Dịch nói Châu Thi Vũ bị bắt đi, cho nên cùng Vương Dịch đi tìm.
" Lúc nãy tôi nghe nói ở đây mà ". Vương Dịch bịa ra cái cớ, vì không thể nói mình ngửi được.
" Nghe kiểu gì, cậu lúc đó ở cùng bọn chúng sao "
Mặc kệ Hách Tịnh Di, mũi lại bắt đầu đánh hơi đến hướng khác, Vương Dịch nói với Hách Tịnh Di lúc nãy là nghe nhầm địa điểm, bây giờ mới nhớ ra. Hách Tịnh Di cũng nghe lời mà đi theo, đề suất ý kiến gọi cảnh sát cho Vương Dịch nhưng Vương Dịch nói là đã gọi rồi.
Viên Nhất Kỳ nhận được điện thoại thì lập tức rời đi, Vương Dịch không biết chính xác địa điểm cũng không nhớ biển số xe, cung cấp thông tin chẳng vào đâu. Viên Nhất Kỳ rời sở cảnh sát vừa ra đến cổng đã thấy Hạ Vũ đang lái xe rất nhanh, Viên Nhất Kỳ cũng lên xe rồi đuổi theo.
Tại ngọn núi đó, Từ Sở Văn thấp thỏm lo lắng, nhìn thấy Hạ Vũ một mình đến, Từ Sở Văn liền thấy nhẹ nhõm.
" Đưa đồ đây ". Từ Sở Văn gấp gáp nói.
Hạ Vũ quan sát xung quanh có hơn mười người, người của anh huy động đến hơn số người này đã được bố trí xung quanh, địa hình không được bằng phẳng, phía dưới là một dốc đá không cao lắm. Hạ Vũ nhìn Từ Sở Văn, đưa USB ra rồi lạnh lùng nói.
" Thả người "
Khi Từ Sở Văn còn chưa kịp trả lời thì một đám người chạy đến bao quanh. Hạ Vũ không biết những người này, trong đám đông, Diệp Thư Kỳ từ từ bước ra.
" Thả người, đưa đồ cho tôi mới phải ". Diệp Thư Kỳ cho người theo dõi Châu Thi Vũ và biết được tin Châu Thi Vũ bị Từ Sở Văn bắt đi, tuy trong lòng rất tức nhưng bề ngoài tỏ ra bình tĩnh.
Từ Sở Văn thấy vậy liền giữ Châu Thi Vũ lại.
" Các người thông đồng à "
" Là các người mới phải.. Châu Thi Vũ cô dám chơi phía sau tôi à ". Diệp Thư Kỳ chỉ tay về phía Châu nói.
Tình hình có vẻ khác so với kế hoạch, Châu Thi Vũ cũng không biết phải làm sao, chờ xem phim hay từ bọn họ.
" Thả người ra tôi sẽ đưa USB cho các người tự giải quyết ". Hạ Vũ nói.
" Đưa Châu Thi Vũ đây, đưa cả USB cho tôi ". Diệp Thư Kỳ bước lên phía trước muốn tranh giành.
" Đừng có mơ ". Từ Sở Văn cũng không sợ.
Vương Dịch nhìn thấy tình thế hỗn loạn nên nấp ở xa, miệng thì luôn hát làm Hách Tịnh Di đau cả đầu.
" Meow meow Meow trả lại tâm trí tôi đây "
Từ phía sau, một bàn tay chạm lên vai làm Vương Dịch hoảng sợ la lên, cũng mai đã bị chặn miệng lại. Viên Nhất Kỳ đẩy Vương Dịch qua một bên rồi quan sát tình hình, lực cảnh sát cũng đã được bố trí phía sau.
" Cậu thấy chứ ". Viên Nhất Kỳ hỏi Vương Dịch.
" Ờ tôi thấy rồi "
Hách Tịnh Di không hiểu bọn họ đang ám chỉ điều gì, rành rành trước mắt thấy hay không thấy cái gì.
Châu Thi Vũ bắt đầu suy nghĩ, nhìn lại cục diện, nếu không thoát được như kế hoạch thì chính là gây sự hỗn loạn. Đột nhiên hét lên, gây sự chú ý.
" Im lặng hết đi.. Muốn USB đúng không, Hạ Vũ mau ném đi "
Hạ Vũ có hơi chần chừ, không dám làm bậy nhưng lệnh của Châu Thi Vũ thì phải làm theo, ném USB xuống phía dưới dốc đá. Tất cả đồng thanh la lớn bảo Hạ Vũ dừng lại nhưng không kịp nữa rồi. USB rơi xuống phía dưới làm bọn họ hỗn loạn, tất cả chạy xuống để tranh giành mà xảy ra xô sát. Người của Từ Sở Văn đang xô xát với người của Diệp Thư Kỳ, người của Hạ Vũ cũng tham gia. Hạ Vũ nhanh nhẹn đưa Châu Thi Vũ đi nhưng đám người Từ Sở Văn chặn lại, Hạ Vũ đành phải ra tay, hạ một tên thứ nhất, tên thứ hai rồi thứ ba nhưng nhìn lại Châu Thi Vũ đã bị bắt đi rồi.
Hách Tịnh Di xông ra đá vào tên bắt Châu Thi Vũ làm hắn té ngã, nắm tay Châu Thi Vũ chạy đi trước, lại xuất hiện một đám người chặn hướng đi, Viên Nhất Kỳ đứng ra xử lí để Hách Tịnh Di đưa Châu Thi Vũ rời đi. Nhìn Viên Nhất Kỳ rồi nhìn Hách Tịnh Di, Châu Thi Vũ không khỏi bất ngờ. Phía sau một tên lau đến. Châu Thi Vũ hoảng loạn hét lên.
" Hách Tịnh Di phía sau "
_____________
Tiếp tục đi ạ... Ngày hôm nay quá đã rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com