Chương 49: Vượt ải ( Chia ba con đường )
Thảm rồi, Vương Dịch ở dưới, Hách Tịnh Di đè lên người cô, còn Châu Thi Vũ rơi qua một bên khác, chân cũng bị trật rồi. Không gian tối ôm chẳng thấy gì, Châu Thi Vũ lấy đèn pin trong túi ra bật lên, hai người kia cũng chạy đến kiểm tra Châu Thi Vũ. Thế là ba người bị mắc kẹt ở đây, dưới chân lại còn là bùn lầy.
" Tại em hết đó ". Châu Thi Vũ mắng Vương Dịch.
" Tôi đâu có biết ở đây có cái hố lớn thế này chứ "
" Giờ phải rời khỏi đây trước.. Chị đi được không ?". Hách Tịnh Di hỏi Châu Thi Vũ để cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người bọn họ, nếu không sẽ lại cải nhau.
Châu Thi Vũ gật đầu, không được cũng phải được vì ngồi yên ở đây không ai đến cứu. Hách Tịnh Di gọi đèn đi phía trước, Châu Thi Vũ cố gắng đứng lên đã té ngã, đưa tay giữ chặt người Vương Dịch.
" Lên đây ". Vương Dịch lạnh lùng, đang tạo sẵn dáng muốn cõng.
Không suy nghĩ nhiều, Châu Thi Vũ để Vương Dịch cõng mình, lo lắng Vương Dịch sẽ mắng mình nặng như heo nhưng Vương Dịch lại rất nhẹ nhàng nhấc Châu Thi Vũ lên, hoàn toàn không nói gì. Châu Thi Vũ nhắc nhở Hách Tịnh Di cẩn thận, bước chân nặng nề di chuyển trong đống bùn này thật khó. Vương Dịch từ nãy giờ vẫn đi mà không nói gì, Châu Thi Vũ thấy vậy liền hỏi.
" Có bị thương ở đâu không ? "
" Tự lo cho mình đi ". Vương Dịch lạnh nhạt đáp.
" Đang giận lẫy cái gì? "
" Đang cảm thấy có lỗi "
Lời vừa nói xong thì một âm thanh rung động phía trên, đá bắt đầu rơi xuống. Rung chuyển càng mạnh, một vài hòn đá rơi xuống chỗ Hách Tịnh Di, Hách Tịnh Di tránh sang một bên thì một tảng đá to hơn rơi xuống chỗ Vương Dịch và Châu Thi Vũ.
Châu Thi Vũ nhắm mắt lại vì quá sợ hãi, qua một lúc chẳng có gì xảy ra với mình, Châu Thi Vũ từ từ mở mắt, đập vào mắt là thân ảnh Vương Dịch đang che chắn hết cho mình, bản thân đang nằm gọn trong lòng Vương Dịch.
Hách Tịnh Di dùng hết sức đẩy tảng đá ra, Vương Dịch lúc này ngã vào lòng Châu Thi Vũ.
" Em không sao chứ ?". Châu Thi Vũ sờ vào mặt Vương Dịch.
" Tôi... Chưa... Chết "
Nghe Vương Dịch trả lời, Châu Thi Vũ và Hách Tịnh Di thở phào nhẹ nhõm.
Cảnh tượng đá rơi lúc này đã mở ra 3 hướng đi khác nhau. Đến lúc phải tách nhau ra rồi, bên phải là Hách Tịnh Di, bên trái là Vương Dịch, ở giữa chính là Châu Thi Vũ.
" Ta đi thôi... Có chuyện gì thì hãy nhấn cái nút trên đồng hồ ". Châu Thi Vũ nói.
" Chân cô thì sao ". Vương Dịch hỏi.
" Tôi hết rồi ". Châu Thi Vũ nói xong thì chạy vào trước, Vương Dịch há hốc mồm nhìn theo, thì ra nãy giờ chỉ là giả vờ để được Vương Dịch cõng.
" Châu Thi Vũ cái đồ lừa gạt "
Giọng hét chói tai, Trần Kha bắt được âm thanh này liền sững sờ, là giọng của Vương Dịch, Vương Dịch đang ở đâu đây, chưa kịp nghĩ nhiều thì trước mắt là một nhóm người ăn mặt như một bộ tộc, trên tay còn cầm vũ khí, đang bao vây bọn họ.
" Thì ra chỉ là hai con mèo ". Một người trong đó nói.
Trần Kha và Trịnh Đan Ny thở nhẹ một cái rồi chầm chậm đi qua.
" Mèo à.. Ta muốn ăn thịt mèo rồi "
Vừa nghe xong, hai người như gắn tên lửa, phóng nhanh khỏi bọn họ, Trịnh Đan Ny phóng lên cành cây này qua cành cây khác, Trần Kha luồn lách qua mấy thân cây. Mấy người đó vì không đuổi theo kịp nên ném mấy cây giáo về phía Trần Kha và Trịnh Đan Ny, hai người họ rất nhanh nhẹn nên đã né tránh được.
" Ở đâu ra mấy con người kì lạ này vậy ". Trần Kha vừa chạy vừa la hét.
" Khi nào gặp được tên đáng ghét cần tìm, tôi trả cả vốn lẫn lời ". Trịnh Đan Ny sắp bùng nổ rồi.
Cũng đến màn cuối rồi, một cánh cửa được rào xung quanh căn nhà, trên đó có ghi phải giải được mật mã. Trần Kha và Trịnh Đan Ny trở về hình dáng con người, đi đến đọc câu hỏi ghi trên đó.
" Bạn có tin vào tin yêu không? ". Trần Kha đọc lớn.
Trịnh Đan Ny phát bực rồi, không nhịn nổi nữa, bước đến đập mạnh vào cánh cửa.
" Cái này cũng là câu đố sao.. Tôi tin vào tình yêu "
_____________
" Ông trời đúng là biết thương người, tôi ra ngoài rồi "
Vương Dịch ra khỏi con đường của mình thì gọi cho mọi người bằng chiếc đồng hồ mà Châu Thi Vũ đưa. Bước ra khỏi cái hang đó chính là quay trở lại đường vào khu rừng, quay lại nơi bắt đầu, nơi mà Vương Dịch mong muốn, lúc này Vương Dịch vui không tả nổi.
" Đáng ghét... Tôi đang ở chỗ nào vậy nè "
Châu Thi Vũ nhìn xung quanh không một bóng cây, ánh nắng mặt trời muốn cháy da.
" Có lẽ tôi ổn hơn hai người rồi, bây giờ đang ở trong một căn nhà "
Hách Tịnh Di cũng nhìn xung quanh không một bóng người, chỉ có thức ăn ở trên bàn nhưng bây giờ có tâm trạng nào ăn, Hách Tịnh Di chỉ muốn tìm một nơi để rửa hết bẩn trên mặt, nghĩ vậy liền đi tìm.
" Vương Dịch này, em ở yên đó cho tôi.. Đừng chạy vào đây rồi rơi bậy bạ. Hách Tịnh Di có lẽ em đang ở chỗ chúng ta cần tìm rồi, cứ ở đó đợi tôi đến. Còn tôi thì.... Tôi thì không ổn rồi "
Châu Thi Vũ chưa nói xong thì thiết bị đã tắt, càng làm cho Vương Dịch và Hách Tịnh Di trở nên hoảng loạn.
Một đám người trên tay cầm vũ khí đang bao vây Châu Thi Vũ, Châu Thi Vũ lùi lại nhìn bọn họ từ trên xuống dưới, cố trấn tĩnh bọn họ không manh động.
" Hiểu được tiếng tôi chứ... Bình tĩnh chúng ta có gì thương lượng "
" Bắt lấy "
Thật sự hiểu lời cô nói rồi nhưng lại làm khác ý cố muốn, Châu Thi Vũ cuống cuồng bỏ chạy, hai tay lục lọi trong túi ra một cái bật lửa rồi quay lại hù dọa.
" Sợ chưa ... Ta tạo ra lửa này "
Bọn họ không quan tâm rồi lại đuổi tiếp, không giống trong phim, không phải thời tiền sử. Châu Thi Vũ lại bỏ chạy, lục lọi trong chiếc túi ra hai khẩu súng bắt đầu lấy lại uy thế. Đám người đó đang hung hãn, thấy Châu Thi Vũ chỉa súng vào mình thì dựng lại ngay.
" Hiểu tôi nói gì chứ... Bước lên là tôi bắn "
" Con nhỏ này là thứ dữ rồi.. Rút "
" Bọn họ hiện đại vậy sao ? Vị tiên thánh này cũng có thể nghĩ ra cái bẫy ngu ngốc vậy sao ". Châu Thi Vũ ngẫm nghĩ.
Tất cả sợ hãi bỏ chạy, Châu Thi Vũ cười đắt ý, ai ngờ vũ khí giả này mang theo cũng có lợi.
Vương Dịch gọi lại nhưng chỉ có Hách Tịnh Di trả lời, Hách Tịnh Di bên đó cũng bị khóa trong căn nhà không thể ra được, bây giờ chỉ còn có Vương Dịch mà thôi. Vương Dịch ngã quỵ xuống đất, Châu Thi Vũ gặp nguy hiểm, Hách Tịnh Di không thể rời khỏi đó, chỉ còn cô có thể.
" Cậu làm gì ở đây "
Vương Dịch bị cắt ngang suy nghĩ, quay người nhìn về phía sau.
Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao từ đâu xuất hiện dọa chết Vương Dịch. Từ khi bước đến khu rừng này đã quá nhiều chuyện đáng sợ, chợt nhớ ra Châu Thi Vũ, liền nói
" Gấp lắm gấp lắm... Châu Thi Vũ không ổn rồi "
" Chị ấy làm sao.. Không có thời gian nói đâu, ta vừa đi vừa nói "
Viên Nhất Kỳ nói xong thì dẫn đường, Vương Dịch kể lại chuyện từ đầu xảy ra đến bây giờ cho hai người họ nghe. Viên Nhất Kỳ có vẻ rất thành thạo địa hình ở đây, hiên ngang mà đi cũng không sợ gì. Nhìn thấy đoạn đường có những câu nhọn phía trước Vương Dịch liền nhắc nhở.
" Dừng lại một chút... Phía trước rất nguy hiểm "
" Dao Dao, chị đứng yên ở đây, cả cậu nữa Vương Dịch".
Viên Nhất Kỳ nói xong thì bước lên phía trước, Vương Dịch định ngăn cản nhưng không kịp, vài cây nhọn đó bay đến chỗ Viên Nhất Kỳ, chỉ thấy cô nhẹ nhàng né tránh thật mượt mà. Vương Dịch há hốc mồm nhìn Viên Nhất Kỳ, cái gì vậy trời, tin nổi không.
" Em đang đùa với tính mạng à ". Thẩm Mộng Dao nhìn thấy cảnh lúc nãy thì cũng không khác gì Vương Dịch.
" Nhìn đi... Em có bị gì đâu ". Viên Nhất Kỳ quay một vòng.
Vương Dịch ho vài tiếng để cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ, lúc này đâu phải để tâm tình, đâu phải để thể hiện. Băng qua đoạn này thì đến cái hố khổng lồ đó, Vương Dịch bước lên nói cho Viên Nhất Kỳ, Viên Nhất Kỳ chỉ gật đầu rồi nói.
" Cậu đi phía sau tôi đó biết chưa, không sai lệch một bước chân nào "
Vương Dịch gật đầu nghe theo, rõ ràng là cô mới là người dẫn đường, vậy mà khác quá. Viên Nhất Kỳ đưa tay ra, muốn Thẩm Mộng Dao nắm lấy tay mình, Thẩm Mộng Dao ngại ngùng nhìn Vương Dịch, Vương Dịch giả vờ không thấy gì rồi Thẩm Mộng Dao mới chịu nắm tay Viên Nhất Kỳ.
Viên Nhất Kỳ bắt đầu bước đi, Thẩm Mộng Dao và Vương Dịch theo sau, Vương Dịch nhớ cái hố lúc nãy nằm bên phải nên đã nhích sang trái một chút.
" Bên đó cũng có, cậu khỏi phải tránh "
Viên Nhất Kỳ nói xong thì Vương Dịch trở về thẳng một hàng, cả ba bình an vô sự qua đoạn này. Lúc nãy không hỏi Châu Thi Vũ ở chỗ nào nên không biết phải tìm từ đâu. Vương Dịch diễn tả ba lối đi của ba người cho Viên Nhất Kỳ, chỉ thấy Viên Nhất Kỳ gật đầu rồi bước tiếp.
Vương Dịch chưa thấy cảnh này, nắng nóng muốn cháy da, không một bóng cây và có rất nhiều người kỳ lạ ở đó. Thấy ba người họ đến, đám người đó cầm vũ khí bước lên, hôm nay như thế nào lại đông đúc như vậy.
" Cái quỷ gì đây ". Vương Dịch hoảng loạn.
Thẩm Mộng Dao bám chặt cánh tay của Viên Nhất Kỳ, Viên Nhất Kỳ mỉm cười rồi nhỏ nhẹ nói.
" Đừng di chuyển, hãy cố gắng đứng như vậy. Cả cậu nữa Vương Dịch "
Vương Dịch cũng muốn đứng yên nhưng đám người đó bắt đầu tấn công rồi, Vương Dịch vào tư tế sẵn sàng, rồi đột nhiên bọn họ bỏ đi. Từ khi gặp Viên Nhất Kỳ thì rất nhiều điều khó hiểu, ngay lúc này, Vương Dịch khó hiểu thật sự, mấy người này lại sợ Viên Nhất Kỳ, mà Viên Nhất Kỳ giống như biết rõ về những chuyện sẽ diễn ra ở đây.
" Mở mắt ra đi, bọn họ đi rồi ". Viên Nhất Kỳ dịu dàng nói với Thẩm Mộng Dao.
Thẩm Mộng Dao từ từ mở mắt ra, lúc nãy thật đáng sợ, cứ ngỡ sẽ xảy ra chuyện gì. Từ nãy đến giờ vượt qua rất nhẹ nhàng, Thẩm Mộng Dao cũng nghi hoặc nhìn Viên Nhất Kỳ.
" Không thấy Châu Châu ở đâu, vậy chắc có lẽ chị ấy đã đến nơi rồi ". Viên Nhất Kỳ nói.
" Mong là vậy. Cậu ấy vốn nhanh nhẹn mà "
______
Nhân dịp buồn nên lên chap sớm cho mọi người 😖
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com