Chương 7: Chưa bắt đầu đã phải kết thúc
" Đã trễ rồi mà còn hẹn cô ra đây tôi thật sự rất ngại "
" Không sao... Vì cô bận mà, còn tôi lúc nào cũng rảnh rỗi "
Châu Thi Vũ và một cô gái đang cùng nói chuyện ở quán Coffee.
" Chuyện là anh tôi dạo gần đây cứ nói mấy lời kỳ ngoặc. Tôi rất lo lắng, lại rất bận rộn nên không có thời gian để cùng nói chuyện với anh ấy, có lúc lại nhìn tôi thật lâu nhưng anh ấy lại chẳng nói gì, ba mẹ thì không ở cùng, chỉ có hai anh em mỗi người một việc. Cho nên tôi muốn cô giúp tôi quan sát anh ấy đang gặp vấn đề gì "
Châu Thi Vũ tập trung nghe cô gái đó, phong thái rất chuyên nghiệp, tay còn ghi lại vào sổ.
" Được rồi, chuyện gì khó cứ để Châu lo "
" Nhanh vậy sao?? Không cần hợp đồng kí kết gì sao ?". Cô gái ngạc nhiên hỏi.
" Không cần đâu.. Tôi tin tưởng khách hàng của mình mà "
Thật ra đã có Hạ Vũ phía sau điều tra hết mọi thông tin khách hàng làm việc cùng Châu Thi Vũ.
Cô gái có vẻ cũng không tin tưởng lắm, nhìn Châu Thi Vũ ra dáng tiểu thư hơn là thám tử. Biết đến cô cũng là do vô tình lướt thấy trên mạng.
" Vậy hẹn gặp lại sau ". Cô gái nói xong liền ra về.
Diệp Thu Hoa chủ nhà hàng, gia đình khá giả lúc trước kia, hiện giờ chưa rõ. Châu Thi Vũ ngồi trên xe xem thông tin về khách hàng của mình, sinh năm 2001 mà đã giỏi vậy rồi, bỗng dưng nhớ đến tên Vương Dịch ăn hại nhà mình.
_________
" Nói đi... Không lẽ cậu không phải Vương Dịch thật, như phim á, cậu là người thay thế ???". Dương Băng Di hỏi dồn dập Vương Dịch.
" Đủ rồi đó.. Cậu coi phim nhiều quá nên bị ảo à, nhắc mấy chuyện đó làm gì, cùng nhau chạy bộ dưới trời mưa, cùng nhau lấy hết tiền tiết kiệm để đi ăn nhà hàng, cùng nhau vào quán Coffee sang trọng để rồi uống trà đá. Bấy nhiêu đó đủ chưa ". Vương Dịch nóng giận nói.
Dương Băng Di lúc này mới cảm thấy mình bị ảo phim thật rồi.
" Rồi đó cậu chịu chưa, nếu chưa thì nhân tiện xác nhận tên tôi cho cậu ấy nghe đi Vương Dịch ". Cô gái nhìn Vương Dịch nói.
May mắn là đã đọc được đoạn này ở cuốn nhật ký, Vương Dịch cũng không ngờ mình chỉ đọc một lần mà lại nhớ không sai một chữ nào. Nếu bộ ba trong cuốn nhật ký đã ghi thì người này chính là.
" Trương Hân.. Cậu giỡn à, tôi bị mất trí nhớ sao mà lại hỏi vậy chứ ". Vương Dịch khẳng định mạnh mẽ.
" Haha được rồi, tôi chỉ làm cho Dương Băng Di tin tưởng cậu thôi mà, nhưng mà động lực nào giúp cậu la hét ngoài đó vậy hả "
Vương Dịch lại ủ rũ, lại nghỉ đến tương lai tối tăm thì không muốn làm nữa.
" Sáng giờ có bán được gì đâu.. Đâu phải chỉ sáng nay, lúc trước tùy bữa cũng vậy thôi ". Dương Băng Di nói thay Vương Dịch.
" Lúc trước cũng vậy sao??? ". Vương Dịch ngạc nhiên hỏi.
" Chứ sao, cậu bị té đập đầu không nhớ gì à "
" Thì có một chút "
Thì quả thật là đập đầu, Vương Dịch đưa tay sờ lên vết thương thì nó đã lành lúc nào không hay. Trương Hân đi đến trước mặt hai người chậm rãi nói.
" Muốn vực dậy đúng không.. Tôi có cách này "
____________
MUA MỘT BÁNH GẠO TẶNG MỘT BÁNH BẠCH TUỘC TRONG NGÀY HÔM NAY
" Xem kìa đông quá "
" Vào mua thử đi "
" Ai lại nghỉ ra hai món này liên quan chứ "
Trương Hân bạn cột chèo của Vương Dịch, bán bánh gạo ngay bên cạnh, khác với Vương Dịch, cửa hàng của Trương Hân làm ăn thuận lợi hơn.
Mọi người xôn xao đến mua bánh, ai lại không thích hàng tặng, Châu Thi Vũ nhìn thấy đông đúc cũng tò mò vào xem.
" Cho tôi một phần "
" Sao lại là cô ". Châu Thi Vũ nghe giọng Vương Dịch liền khó chịu rồi tiến vào trong.
" Người quen của cậu à ???? ". Trương Hân hỏi.
" Ai vậy... Không quen ". Vương Dịch giả ngốc nói.
" Thiếu tiền người ta chưa trả ". Châu Thi Vũ có vẻ muốn đấu võ mồm rồi.
" Nè từ từ người ta trả, mắc gì đòi "
" Không hề đòi.. Chỉ là đang nhắc lại mối quan hệ của chúng ta thôi "
" Hai người im lặng xíu đi.. Khách bán không kịp mà còn gây sự ". Dương Băng Di lên tiếng.
Vương Dịch và Châu Thi Vũ thấy vậy cũng ra ngoài phụ giúp, đến tầm 11 giờ trưa thì cũng hết sạch.
" Chị Châu Thi Vũ, em có chừa một phần cho chị nè ". Dương Băng Di vui vẻ đem bánh ra cho Châu Thi Vũ.
" À cảm ơn em "
" Nè mọi người biết nhau hết sao.. Tôi như bị lạc loài á ". Trương Hân buồn bã nói.
Rồi Dương Băng Di giới thiệu Châu Thi Vũ cho Trương Hân, Vương Dịch vẻ mặt không cảm xúc, trong lòng suy nghĩ, thà không biết thì hơn.
" Rất vui được gặp chị... Vương Dịch quả thật biết chọn người, chị đây rất xinh lại còn thân thiện nữa, chắc công việc của chị cũng nhẹ nhàng như là chị vậy ". Trương Hân miệng lưỡi cũng ngọt sớt.
Châu Thi Vũ lấy danh thiếp của mình ra đưa cho Trương Hân và Dương Băng Di.
" Tôi á.. Thám tử "
Lúc này mới nhận ra đến đây là để tìm Vương Dịch cùng đi làm mà lo chuyện bao đồng nên quên mất. Châu Thi Vũ mới hớt hải kéo Vương Dịch chạy đi.
" Tạm biệt.. Hẹn gặp lại "
Dương Băng Di và Trương Hân đứng yên bất động nhìn vào danh thiếp, không tin vào mắt mình cô gái nhỏ nhắn này là thám tử.
Vẫn như mọi khi, sau khi tan làm tại công ty thì đối tượng trở về nhà mà không ghé bất kỳ đâu. Trên đường đi còn nhân tiện giúp một cụ già qua đường, mua cho chú chó hoang một cái đùi gà. Vẫn không có gì khác thường.
" Chúng ta giống như tên theo dõi mà chúng ta vừa bắt lúc trước vậy ". Vương Dịch đột nhiên nói.
Châu Thi Vũ bị Vương Dịch làm cho giật mình, quay người về sau bắt đầu trận chiến.
" Khác nhau... Em thì biết cái gì "
" Nói vậy là sao.. Tôi cũng biết suy nghĩ chứ bộ "
" Vậy sao, tôi tưởng em không não "
" Còn đỡ hơn cô đồ não tàn "
" Tại sao tôi có thể làm việc chung với em được vậy chứ ". Châu Thi Vũ lắc đầu ngao ngán, cảm thấy hối hận.
" Tôi cũng đâu có muốn "
" Được rồi.. Vậy thì chấm dứt hợp đồng hôm nay luôn đi "
" Được thôi.. Cảm ơn đã giải thoát "
Thế là đường ai nấy về, họ không thèm ngoảnh lại nhìn nhau dù chỉ một lần, không ai chịu nhường nhịn ai, cuộc gặp gỡ này liệu có là đúng đắn ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com