Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

PN 3: Chào tạm biệt

Sáng sớm cuối tuần, trong căn phòng ngủ tối mờ, quần áo vương vãi lộn xộn trên tấm thảm cạnh giường, Trình Gia hiếm khi tỉnh dậy sớm, nửa ôm chăn từ từ hoàn hồn.

Người bên cạnh cảm nhận được động tĩnh: "Ừm? Mấy giờ rồi?"

Không ngờ lại đánh thức người kia, Trình Gia vội vàng dịu dàng an ủi: "Còn sớm, chị đi vệ sinh, em ngủ tiếp đi."

"Ừm..." Dương Nhĩ vươn dài cánh tay, sờ sờ chỗ vừa nãy Trình lão sư nằm, lầm bầm, "Giường mới thoải mái thật..."

Cô ấy khi nửa tỉnh nửa mê rất dễ bị lừa, Trình Gia cười: "Ừ..." Đợi cô ấy quả nhiên ngủ tiếp, lúc này mới lặng lẽ rời khỏi phòng.

Hôm nay là chủ nhật đầu tiên họ chuyển vào nhà mới, cũng là sinh nhật tuổi ba mươi của Dương Nhĩ.

Bắt đầu từ năm ngoái, Tiểu Dương tổng đã lên kế hoạch đổi một căn nhà lớn hơn, một là mấy năm nay công ty phát triển ổn định, cô ấy có thể tiết kiệm được chút tiền, cộng thêm số tiền bố mẹ cho lúc trước, đại kim khố quả thật có thể bắt đầu suy nghĩ đến chuyện này; hai là, họ vẫn luôn ở trong căn hộ hai phòng ngủ của Trình lão sư, Tiểu Dương tổng sắp ba mươi tuổi, muốn dùng số tiền tích cóp nhờ làm việc chăm chỉ của mình để đóng góp cho tổ ấm của hai người.

Đầu năm ngoái, Trình lão sư đã chính thức được thăng chức Phó tổng khu vực Trung Quốc Đại Lục của công ty A, thông báo qua email cho toàn bộ văn phòng trên toàn cầu và tất cả các công ty đối tác trên dưới, trang nhất của các bản tin tài chính trong và ngoài nước đều là ảnh chân dung mới nhất mà công ty chụp cho cô ấy, bài phỏng vấn ngắn gọn của cô ấy cũng được đăng đồng thời trên trang web chính thức của công ty A và các kênh tin tức khác nhau.

Lý lịch của Trình Gia có thể nói là hoàn hảo, năng lực chuyên môn xuất sắc, thành công thúc đẩy cải cách trong quản lý công ty, lại là hình mẫu phụ nữ tiêu biểu của khu vực Trung Quốc Đại Lục trong xu hướng bồi dưỡng năng lực lãnh đạo nữ toàn cầu của công ty A, ai cũng biết, việc cô ấy tiến thêm một bước nữa chỉ là chuyện của vài năm tới.

Công ty A là một nền tảng hàng đầu nổi tiếng toàn cầu, thu nhập của Trình lão sư vẫn luôn rất khả quan, khi mua nhà hai vị giáo sư già cũng đã hỗ trợ rất nhiều, hiện tại tuy vẫn còn nợ, nhưng không vội trả, tiền tiết kiệm mấy năm nay cũng rất dư dả, hai vợ vợ cộng lại đổi một căn nhà lớn hơn cũng không phải là quá khó khăn.

Dương Nhĩ làm việc nghiêm túc, ngay thẳng, Trình lão sư bỏ ra nhiều tiền hơn cô ấy một chút, cô nghiên cứu kỹ lưỡng rất lâu, biết rằng phải tính tỷ lệ sở hữu theo số tiền đóng góp mới yên tâm thêm tên mình vào sổ đỏ, Trình Gia nhìn mà mềm lòng: "Chị còn không sợ, em sợ gì."

"Không được, đều là tiền chị vất vả kiếm được."

Trình Gia trêu cô ấy: "Tiền của em không phải là tiền à?"

Tiểu Dương tổng không thích nghe: "Sao cứ nói tiền của em, tiền của chị, tiền của chúng ta! Của chúng ta!"

"Được rồi~" Trình lão sư cười, "Ai là người phân chia rõ ràng như vậy trước hả?"

Ý thức được mình là người khơi mào chủ đề trước, Dương Nhĩ chột dạ, cứng nhắc chuyển chủ đề: "Trong nhà mới, chị thích sofa màu gì?"

Hồi tưởng đến đây, Trình Gia bật cười, buổi sáng sớm ánh nắng rực rỡ, trên bức tường bên cạnh chiếc sofa màu kaki trong căn nhà mới treo một khung bản đồ du lịch thế giới, trên đó là những bức ảnh khác nhau mà họ đã chụp cùng nhau trong vài năm qua, được ghim một cách ngay ngắn, có trật tự vào từng địa điểm tương ứng.

Dương Nhĩ từng nói muốn cùng Trình Gia đi đến nhiều nơi, mỗi một câu nói của cô ấy chưa bao giờ là cảm xúc hư không, luôn nghiêm túc lên kế hoạch, mỗi năm vào đầu năm, cô ấy sẽ đuổi theo Trình lão sư để sắp xếp những ngày nghỉ phép hiếm hoi, sau đó dù có khó khăn đến mấy cũng sẽ cố gắng sắp xếp thời gian của mình trùng với kỳ nghỉ phép của Trình lão sư.

Tiểu Dương tổng tuy rằng trước mặt Trình lão sư vẫn luôn tự xưng mình là "Tiểu Dương tổng", nhưng không thực sự chỉ là "Tiểu Dương tổng" nữa, người ngoài gặp cô ấy, luôn phải khách khí gọi một tiếng "Dương tổng".

Công ty của họ phát triển ổn định, số lượng nhân viên duy trì ở mức hơn một trăm người, không có biến động lớn nào nữa, sau khi Chung Vũ tốt nghiệp thuận lợi về nước, lại khóc lóc cầu xin được hai đại thần nghiên cứu phát triển, thậm chí còn nhường chức, trên danh nghĩa vẫn là người sáng lập, nhưng về mặt nghiên cứu phát triển lại là một nhân viên quèn, tuy nhiên cô ấy rất vui vẻ, theo đuổi sự cân bằng giữa công việc và cuộc sống, tan làm đúng giờ về nhà với vợ.

Năm thoát khỏi thời gian khóa bốn năm, Dương Nhĩ và Chung Vũ đã bàn bạc rất lâu, gửi thông báo cho toàn công ty, tuyên bố "kế hoạch chia sẻ lợi nhuận", hào phóng hơn nhiều so với các công ty cùng ngành về chế độ đãi ngộ nhân viên.

Dương Nhĩ ăn nói khéo léo, làm việc cẩn trọng, đối xử với người khác chân thành, công ty trong ngoài tràn đầy sức sống, rất được lòng tin và sự yêu mến của các đối tác, mấy năm nay, các đối tác mới cũ khi làm việc với cô ấy, đều ngày càng thận trọng và khách khí hơn.

Công việc của Tiểu Dương tổng thực ra rất bận rộn, nhưng mỗi năm lại có một khoảng thời gian không thể liên lạc được, có một năm thực sự vui vẻ, trong email trả lời tự động còn ghi rõ ràng: "Đang nghỉ phép, cùng vợ đi Nam Cực xem chim cánh cụt, không có việc gì đừng làm phiền, trời không sập được đâu", khiến cho mấy đối tác không quen biết sau đó phải vòng vo hỏi thăm tin tức.

Mấy năm nay, Dương Nhĩ đã cùng Trình lão sư tham dự hội nghị thượng đỉnh mùa hè của công ty A, Trình lão sư cũng đã cùng cô ấy đến Châu Phi, họ cùng nhau lái xe đến Tây Tạng, cùng nhau đi thuyền đến Nam Cực, đến những thế giới mới mà cả hai chưa từng đến.

Trình Gia trước đây mỗi năm cũng thích đi chơi, nhưng rất ít khi chụp ảnh, cùng Dương Nhĩ mới thực sự bắt đầu lưu lại nhiều ảnh; Dương Nhĩ thích những thứ đẹp đẽ, sẽ mang theo chiếc máy ảnh đơn giản để ghi lại thiên nhiên, chụp những khoảnh khắc xinh đẹp của Trình lão sư, nhờ người qua đường chụp ảnh chung cho cô ấy và Trình lão sư, về nhà lại cùng Trình lão sư kiên nhẫn chọn từng bức ảnh, cuối cùng in ra ghim lên bản đồ du lịch của họ, ghim vào trái tim mềm yếu của Trình Gia.

Lại nhìn những bức ảnh trên tường một lúc, nhớ đến việc chính hôm nay, Trình lão sư mỉm cười đi đến tủ lạnh tìm nguyên liệu.

Đợi đến khi nước trong nồi sôi sùng sục, phía sau đột nhiên có người ôm lấy: "Bảo sao đợi mãi không thấy chị về."

Người này vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, mắt nhắm mắt mở đã vội vàng hôn lên bả vai trần của Trình lão sư: "Chị đói chưa? Để em làm."

Máy hút mùi ồn ào, Trình Gia không nghe thấy cô ấy đến, thực ra bị giật mình, một lúc sau mới bất đắc dĩ nói: "Sao em luôn dậy sớm thế?"

Dương Nhĩ có giờ giấc sinh hoạt quy củ, thường thì bảy giờ đến bảy giờ rưỡi là có thể dậy, Trình Gia đặc biệt chọn sáu giờ rưỡi dậy, không ngờ cô ấy lại dậy sớm hơn.

Dương Nhĩ nhắm mắt, khom lưng, cằm gối lên vai Trình lão sư nhỏ giọng tố cáo: "Không có vợ, ngủ không quen."

Tiện tay xoa đầu cô ấy coi như an ủi, Trình Gia cười cầm đũa bỏ mì vào nồi: "Đi ngủ tiếp đi, xong chị gọi em."

Dương Nhĩ lắc đầu, cuối cùng mở mắt: "Để em làm, chị nghỉ ngơi đi."

Trình lão sư cũng lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Luôn là em dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng cho chị, hôm nay là sinh nhật em, chị muốn làm cho em một bát mì trường thọ."

Dương Nhĩ sững người, hoàn toàn tỉnh táo.

Chức vụ của Trình lão sư càng cao, những việc không thể bỏ qua trong công việc càng nhiều, cuối tuần thường xuyên phải làm thêm giờ, bình thường cũng rất muộn mới có thể nghỉ ngơi, cô ấy trong cuộc sống rất tùy hứng, căn bản không kén chọn ăn mặc đi lại, càng thích theo đuổi sự thực dụng và tiết kiệm sức lực.

Thế nhưng một Trình lão sư như vậy, mấy năm nay lại dần dần học được cách làm vài món ăn đơn giản, phần lớn là khi Dương Nhĩ vào bếp, cô ấy thỉnh thoảng ở bên cạnh xem, thấy thương, sau đó chủ động học một số món cơ bản, để khi Tiểu Dương tổng bận rộn, cô ấy cũng có thể làm được hai ba món.

Khi Lư Duệ đưa Lư Yến đến ăn cơm còn chua xót: "Trùng hợp thật, vừa hay là khẩu vị thanh đạm mà người Giang Chiết* nào đó thích ăn."

*Giang Tô - Chiết Giang

Người Giang Chiết nào đó sớm đã hiểu được sự dịu dàng của Trình lão sư, trong lòng vừa yêu vừa không nỡ: "Trình lão sư thương em," lại ngấm ngầm đề nghị, "Thực ra gọi đồ ăn ngoài cũng rất tiện."

Trình Gia gắp cho Tiểu Lư Yến một miếng thịt gà, thản nhiên cười nói: "Cứ gọi đồ ăn ngoài sao có thể gọi là cuộc sống."

Nhìn Trình lão sư trước mặt vì mình mà dậy sớm, không ngại phiền phức rửa từng cây cải thìa, Dương Nhĩ không quan tâm đến việc chưa đánh răng, nhào tới hôn chụt một cái: "Cảm ơn vợ!"

Trình Gia có chút nóng mặt, trình độ nấu ăn của cô ấy so với Dương Nhĩ thực sự kém hơn rất nhiều: "Chỉ là mì nước trong đơn giản thôi."

Dương Nhĩ lập tức sửa lại: "Rõ ràng là mì rau cải trứng gà mè hành lá siêu cấp vô địch vũ trụ!"

Trình Gia bị cô ấy chọc cười, hiểu được sự quan tâm của người này, dịu dàng khuyên: "Ra ngoài đợi đi, rất nhanh sẽ xong thôi."

Thế là Tiểu Dương tổng sắp ba mươi tuổi nhanh chóng rửa mặt, sau đó ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn, hai tay chống cằm, mắt không chớp nhìn chằm chằm Trình lão sư dịu dàng đáng yêu xinh đẹp hào phóng siêu cấp vô địch vũ trụ trong bếp, cả người đẹp đến mức nổi bần bật.

Đợi đến khi mì được bưng lên, lại càng khen không ngớt: "Sao lại có bát mì thơm ~ thế này nhỉ ~"

Trình Gia không nhịn được cười, ngồi đối diện cô ấy, dịu dàng nói: "Chúc mừng sinh nhật."

"Vui vẻ! Cảm ơn người vợ tốt nhất thế giới!"

Trình Gia rất ít khi ăn sớm như vậy, thực ra không có cảm giác thèm ăn, lúc này cũng ăn cùng cô ấy, lại quan tâm đến lịch trình hôm nay: "Diệp Cửu và Chung Vũ bọn họ mấy giờ đến?"

"Nói là mười một giờ," dường như nghĩ đến điều gì, Dương Nhĩ lại cười, "Sau này Diệp Cửu không phải là tiểu phú bà nữa rồi."

"Là đại phú bà."

Khi Diệp Viễn sáng sớm xuất hiện ở cửa, Diệp Cửu rất khó không suy đoán mục đích của việc anh ta đột ngột đến thăm.

Diệp Viễn lần đầu tiên đến đây, tò mò nhìn xung quanh, trong phòng ngủ đột nhiên có một cậu trai trẻ cởi trần phần trên đi ra, cậu trai đó từ xa nhìn thấy trong phòng có thêm một người đàn ông trẻ, còn tưởng là người mới mà Diệp Cửu tìm, vừa ấm ức vừa không dám nói gì, chỉ ngượng ngùng xin phép: "Chị à, em về trường trước đây."

Diệp Cửu không giải thích, gật đầu: "Tự ăn sáng đi." Nói xong tiện tay chuyển cho người kia một vạn tệ, cậu trai đó liền không còn chút ấm ức nào nữa.

Diệp Viễn vẫn không nói gì, đợi đến khi người kia đi rồi, mới thở dài: "Còn nhỏ tuổi hơn cả em."

Diệp Viễn nhỏ hơn Diệp Cửu sáu tuổi, năm đó mẹ của họ mạo hiểm trốn đến Tân Cương để sinh đứa con trai út này, anh ta từ nhỏ lớn lên trong sự yêu thương vô bờ bến, chưa từng chịu khổ.

Khi Diệp Cửu bảy tám tuổi đã bắt đầu có ký ức về việc gia đình sa sút, lúc thảm nhất là sau khi bán hết nhà cửa và nhà máy vẫn còn nợ sáu mươi triệu, bố của Diệp Cửu đã đứng trên sân thượng cả một buổi chiều, cuối cùng không cam tâm nhảy xuống kết liễu cuộc đời, ông ấy phất lên quá sớm, một đường thuận buồm xuôi gió, không tin rằng ông trời lại cho ông ấy một kết cục như vậy.

Diệp Cửu nhớ rõ ràng, lúc đó cô ấy đang ngủ ở nhà, không nhận được điện thoại của bố mẹ, khiến họ hiểu lầm rằng con gái bị chủ nợ bắt cóc, Diệp Cửu ấn tượng sâu sắc với buổi chiều bố mẹ phá cửa xông vào, nhiều năm trôi qua, trong lòng vẫn luôn tồn tại cảm giác bất an với hiện tại.

Còn Diệp Viễn thì sao, lúc đó anh ta vẫn đang chơi cỏ ở Tân Cương.

Từ khi Diệp Viễn có ký ức, gia đình luôn giàu có, thậm chí ngày càng giàu có hơn, anh ta hài lòng với cuộc sống hiện tại, ở nhà, sống trong thế giới mạng.

Năm gia đình sa sút, bố của Diệp Cửu được thầy bói chỉ điểm, nhiều năm nay vẫn luôn coi từng lời nói của người đó là chân lý, thầy bói nói: "Con gái này phải giữ lại trong nhà, không được xỏ lỗ tai, nếu không sẽ hao tài, không được gả đi xa, nếu không tài lộc sẽ đi."

Bố của Diệp Cửu đã từng thử đưa cho Diệp Cửu đang còn học đại học vài đơn hàng không mấy khả thi để luyện tập, kết quả là Diệp Cửu lần nào cũng có thể chật vật giành được, vì vậy bố của Diệp Cửu càng tin vào lời thầy bói, sự phụ thuộc vào con gái cũng ngày càng nhiều.

Dương Nhĩ từng tò mò: "Cậu đã đút lót cho thầy bói bao nhiêu tiền thế?"

Diệp Cửu cười lạnh: "Tôi căn bản không quen biết người đó," lại giả vờ kiêu kỳ sửa móng tay, "Có lẽ tiểu thư đây trời sinh mệnh phú quý, vận may đến muốn cản cũng không được ~"

Dương Nhĩ nghẹn lời, lại nghiêm túc khuyên: "Thành phố nhỏ ăn thua ở quan hệ, cách làm ăn của thế hệ trước, cậu không tranh được đâu, chỉ cần bố cậu còn ở đó một ngày, những người đó sẽ chỉ nhận ông ấy, không bằng mượn thế lực khác." Dương Nhĩ thương Diệp Cửu, "Sau này Diệp Viễn lớn lên, ít nhất cậu có lối thoát khác ở bên ngoài."

Diệp Cửu trầm mặt, vẫn cười lạnh: "Tôi biết."

Việc làm ăn của nhà họ Diệp chủ yếu ở Giang Chiết và các tỉnh miền tây xa xôi, phần lớn là nhận thầu công trình, phần nhỏ là nguyên liệu hóa chất, mấy năm nay Diệp Cửu dần dần mở ra một số mối quan hệ ở Thượng Hải, một mặt giả vờ ngoan ngoãn nhận một số việc làm ăn của gia đình, một mặt rót tiền vào công ty của mình.

Còn Diệp Viễn vẫn luôn ở lại Giang Tô, không thích ra ngoài.

Diệp Cửu lười vòng vo: "Nói đi, đến Thượng Hải làm gì?"

Diệp Viễn im lặng một lúc, mới cân nhắc mở lời: "Chị, em đã nói với bố rồi, em không phải là người làm ăn."

Diệp Cửu cười lạnh: "Hừ."

"Em biết trong lòng chị không thoải mái," anh ta khẽ nói, "Chị là chị ruột của em, em không cần gì cả, không cần công ty, nhà cửa cũng có thể không cần, chỉ cần cho em một chỗ ở, mỗi tháng cho em chút tiền tiêu vặt là được."

Anh ta dừng một chút, cười nói thêm: "Chị chắc chắn sẽ không mặc kệ em sống chết, chị đối với những gã đàn ông hoang kia còn hào phóng như vậy, đối với em trai ruột chắc chắn sẽ không keo kiệt."

Thực ra Diệp Cửu không có ý định đuổi cùng giết tận, cô ấy chỉ là không phục, dựa vào đâu mà đàn ông tự nhiên có được quyền thừa kế tài sản.

Khi còn trẻ Diệp Cửu muốn tranh giành chia đều gia sản, bây giờ thực tế hơn, có thể tranh giành chắc chắn sẽ không lùi bước, cô ấy vắt chéo chân ngồi sau bàn: "Đừng chơi trò ủy mị này với tôi."

"Em là thật lòng, em vốn dĩ bình thường, nhưng trong gia đình này, em dường như không nên bình thường, nhưng em chính là như vậy, chính là không thích những thứ đó."

Diệp Cửu nhìn chằm chằm khuôn mặt có vài phần giống mình, Diệp Viễn là em trai ruột cùng cha cùng mẹ, tuy rằng không nên thân, nhưng không có tâm địa xấu xa, Diệp Cửu vẫn luôn cho rằng anh ta được bảo vệ quá tốt, tâm trí vẫn còn ở giai đoạn thiếu niên cấp hai, mỗi ngày chỉ nghĩ đến chơi, đợi anh ta lớn lên sẽ biết có tiền có quyền tốt như thế nào, nhưng anh ta đã hai mươi lăm tuổi, rèn luyện trong công ty của gia đình ba năm, vẫn chỉ nghĩ đến tan làm về nhà chơi game, ngay cả bánh trứng rán bên đường cũng không có dã tâm muốn bản sang chảnh.

Diệp Cửu gần như thở dài: "Bố mẹ có ý gì?"

"Họ nói, sau này họ đi rồi, em vẫn phải dựa vào chị để sống, bảo em phải đối xử tốt với chị." Diệp Viễn ngoan ngoãn nói, "Chị, em thực sự không có ý muốn tranh giành với chị, trước đây em đã nói với bố mẹ, chị có năng lực, em chỉ cần không chết đói là được."

"Khi còn nhỏ em một mình ở Tân Cương, mỗi tháng đều đặc biệt mong chị đến thăm em, bố mẹ không muốn nghe em nói, chỉ có chị quan tâm em muốn gì."

Diệp Cửu hiểu rồi, ông già đã nhìn rõ đại thế, thấy Diệp Viễn không tranh giành, mà Diệp Cửu làm ăn tốt, qua ba mươi tuổi cũng thực sự không gả đi xa, gia đình này sau này có lẽ sẽ giao cho Diệp Cửu, dứt khoát sớm định ra, tránh cho chị em ruột vì gia sản mà sinh ra hiềm khích, để sau này Diệp Cửu có thể không chút khúc mắc mà chăm sóc Diệp Viễn.

Cô ấy lại nhìn đứa em trai mà một thời gian dài không muốn nhìn nhiều này, lời nói ra vẫn bình tĩnh: "Lần sau, mang luật sư đến nói những điều này với tôi." Diệp Cửu tự giễu cười, "Diệp Viễn, sinh ra trong gia đình như chúng ta, luôn phải đề phòng nhiều hơn một chút."

Diệp Viễn không tức giận, ngược lại tự đắc vì hiểu cô ấy: "Em biết chị sẽ nghĩ như vậy." Anh ta lấy điện thoại ra nhắn tin, "Cho nên hôm nay em đưa luật sư của bố đến đây, ở ngay dưới lầu."

Ký xong một loạt tài liệu, Diệp Viễn cười nói: "Chị, hôm nay là ngày em thoải mái nhất trong nhiều năm qua."

Nhìn chằm chằm một tập tài liệu dày cộp trước mặt, thứ mà cô ấy đã tranh giành mười mấy năm cứ như vậy đã được định đoạt, Diệp Cửu bàng hoàng: "Diệp Viễn, hôm nay là ngày chị thỏa mãn nhất trong nhiều năm qua."

Trong điện thoại có hai tin nhắn, một là cậu trai nhỏ vừa rời đi sáng nay gửi ảnh bữa sáng, một là Dương Nhĩ nhắc cô ấy đừng quên bữa tiệc tân gia cuối tuần.

Diệp Cửu mỉm cười, những gì cô ấy muốn, những gì cô ấy trân trọng, cuối cùng cũng đã được như ý nguyện, cô ấy sống vì bản thân, sống vì cảm xúc, chỉ cầu một đời ngắn ngủi, tận hưởng hết mình.

Trình lão sư nghe xong, tổng kết: "Ừm, mỗi người có một mong cầu." Lại nghĩ đến trưa nay mẹ con Lư Duệ cũng đến, "Hôm nay Lư Yến đến, nếu em và Diệp Cửu, Chung Vũ bọn họ nói chuyện không để ý đến, thì đẩy cho Lư Duệ, đừng để cậu ta lười biếng."

Dương Nhĩ cười: "Tiểu Lư Yến thông minh lắm, đừng hòng lừa con bé."

Lư Duệ về mặt vật chất đã đầy đủ, cô ấy làm việc ở Thượng Hải nhiều năm, hộ khẩu đã sớm ở đây, sau khi Lư Yến sinh ra cũng ở đây, năm ngoái vì kế hoạch học tập của Lư Yến, cô ấy đã giảm 20% lương đổi công ty, trở về Thượng Hải.

Công việc hiện tại của cô ấy nhàn hạ hơn nhiều, có nhiều thời gian hơn để cùng con nhỏ đi chơi khắp nơi, thậm chí còn đưa Tiểu Lư Yến đến livehouse, chỉ thiếu điều chưa đi bar quẩy.

https://youtu.be/lEXxLwVG_no

(Tưởng tưởng mẹ bỉm Lư Duệ bế con ngồi nhún nhảy theo nhạc mà tôi buồn cười quá :)))))))

Dương Nhĩ nhìn mà ngưỡng mộ, mẹ Dương thực ra cũng có quan điểm giáo dục như vậy, nhưng lúc đó không có điều kiện, còn Lư Yến từ nhỏ đã có những trải nghiệm mà nhiều người có thể cả đời không có được.

Lư Yến tuy còn nhỏ, nhưng thông minh lanh lợi, nói chuyện đứt quãng, nhưng logic rõ ràng, biết được suy nghĩ của Dương Nhĩ, trước khi đi ngủ nói với Lư Duệ: "Mẹ, cảm ơn mẹ."

Lư Duệ gấp sách truyện lại, cười nói: "Cảm ơn gì nào?"

"Cảm ơn mẹ đã chơi với con," cô bé cố gắng biểu đạt, "Dì Dương ngưỡng mộ con, các bạn nhỏ ở trường mẫu giáo cũng ngưỡng mộ con, không có mẹ nào giống như mẹ."

Lư Duệ nghĩ đến sự hài lòng và cảm động của mình trong mấy năm nay, nghiêm túc nói: "Phải là mẹ cảm ơn con, cảm ơn con đã trở thành người thân và bạn bè của mẹ."

Lư Duệ bản thân học giỏi, hiểu rằng đây là một loại thiên phú, không có chấp niệm gì về mặt giáo dục con cái, chỉ muốn Lư Yến khỏe mạnh, lễ phép, vui vẻ.

Sáng sớm cuối tuần, Lư Duệ gọi người dậy: "Yến Yến, dậy thôi, hôm nay chúng ta đi trượt ván, sau đó chọn quà sinh nhật cho dì Dương, buổi tối phải đến nhà mới của mẹ nuôi ăn cơm."

Nghe đến vế sau, Lư Yến có động tĩnh: "Quoa! Có thể chơi câu cá với dì Dương rồi!"

Lư Duệ: "..."

Có lẽ là do tính cách Lư Duệ nóng vội, Trình Gia lại quá tĩnh, đứa trẻ này thích nhất lại là Dương Nhĩ, Dương Nhĩ quả thực có thể khuấy động cảm xúc của trẻ con, cũng có thể kiên nhẫn chơi trò câu cá ấu trĩ cùng.

"Được rồi." Lư Duệ không so đo nữa, thậm chí còn thương hại Dương Nhĩ, chơi với đứa trẻ ở giai đoạn husky quả thực là ác mộng, cô ấy còn gửi tin nhắn cho Trình Gia: "Hay là hôm nay vẫn ném Lư Yến cho Vạn Văn Chí? Không thể nào sinh nhật còn phải chịu tội chứ."

Trình Gia nhìn mà bật cười, xoay điện thoại sang hướng Dương Nhĩ xem: "Này, nói Tào Tháo Tào Tháo đến."

Dương Nhĩ cũng cười: "Không sao, Lư Yến rất ấm áp, con bé chắc cũng muốn chúc mừng sinh nhật em."

Trình Gia gật đầu, lại thấy người này ngay cả nước dùng cũng húp sạch, trong lòng một mảnh áy náy, tự kiểm điểm mình làm cho cô ấy quá ít.

Trình lão sư ăn uống vốn dĩ chậm rãi, trong bát vẫn còn không ít, Dương Nhĩ liền tiếp tục chống cằm nhìn cô ấy, đặc biệt hưởng thụ.

Trình Gia vốn dĩ trong lòng còn khó chịu, vô tình ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của người này, tâm trạng tốt hơn nhiều, Dương Nhĩ là một người thẳng thắn, nếu cô ấy ấm ức sẽ không bao giờ giấu diếm, luôn sẽ trực tiếp nói ra, Trình Gia không khỏi thở dài: "Ngon không?"

"Ngon ~ Ăn xong có thể sống đến chín mươi lăm tuổi."

Tuy rất dễ bị khen đến ngượng ngùng, nhưng Trình Gia vẫn luôn nghiêm túc lắng nghe, cô ấy biết trong những lời nói nhỏ đáng yêu có vẻ không có giới hạn của Dương Nhĩ thực ra chứa đầy sự nghiêm túc và suy nghĩ kỳ lạ, lúc này cũng giống như vậy, chỉ là nghi hoặc: "Chín mươi lăm tuổi?"

"Đúng vậy ~" Tiểu Dương tổng bắt chéo chân, mũi chân vui vẻ đung đưa, "Chị sống đến một trăm tuổi, em sống đến chín mươi lăm tuổi, sau đó cùng nhau nói lời tạm biệt với thế giới."

Trình Gia chưa từng dám nghĩ đến những điều này, đột nhiên nghe được cách hiểu và tưởng tượng của Dương Nhĩ về điểm cuối của sinh mệnh, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.

Cuối năm trước cô ấy đã bắt đầu tập thể dục cùng Dương Nhĩ.

Lúc đó cuối năm, Tiểu Dương tổng bận rộn với công việc, quay cuồng rất nhiều ngày, một ngày nọ nửa đêm đột nhiên sốt cao, Trình Gia vô tình phát hiện nhiệt độ trên người người này không ổn, lập tức tỉnh táo lại.

Dương Nhĩ tuy gầy, nhưng người lại cao, lại thường xuyên vận động, thực ra cân nặng không nhẹ, Trình Gia đừng nói bế lên, ngay cả kéo đi cũng rất khó khăn, nhìn người ngày thường tràn đầy sức sống toàn thân nóng bừng, từng cơn từng cơn đổ mồ hôi lạnh, trong lòng Trình Gia lo lắng không thôi: "Chị đi tìm thuốc cho em trước."

Dương Nhĩ tuy đầu óc choáng váng khó chịu, nhưng cũng nhận ra tâm trạng của Trình lão sư không ổn, lại bình tĩnh an ủi: "Không sao... Em khỏe lắm, uống chút thuốc là khỏi."

"Chị quay lại ngay, em phải ngoan đó."

Cô gái nhỏ quả thực ngoan ngoãn, hé mắt cố nặn ra một nụ cười: "Vâng."

Nửa đêm Dương Nhĩ đã đỡ hơn nhiều, lúc này mới phát hiện Trình lão sư căn bản không ngủ, vẫn luôn nằm nghiêng trông chừng cô ấy, mắt đỏ hoe, giống như đã khóc.

Cô ấy vội vàng nở một nụ cười mà Trình lão sư thích nhất, yếu ớt dỗ dành: "Em không sao nữa rồi, thật đó."

Trình Gia sờ trán cô ấy, lại áp sát cơ thể nóng hổi của người này: "Dương Nhĩ, sau này chị sẽ chạy bộ cùng em, tập thể dục cho khỏe." Giọng cô ấy có chút run rẩy, "Khi chị đau dạ dày, em đã chăm sóc chị rất tốt, nhưng khi em không khỏe, chị ngay cả bế cũng không bế nổi em."

Dương Nhĩ vừa cảm động vừa khó chịu, hôn lên đỉnh đầu Trình lão sư: "Em cao hơn chị nhiều mà, chị tập thể dục rồi cũng không bế nổi em đâu." Lại nghiêm túc nói: "Nhưng tập luyện nhiều cũng tốt, có thể tăng cường sức khỏe ít bệnh tật, sau này em cũng sẽ chú ý chăm sóc bản thân hơn, không để chị lo lắng."

Trình lão sư lúc đó không nói gì nhiều, chỉ là sau đó quả nhiên bắt đầu tập luyện, một ngày nọ đột nhiên có thể bế Dương Nhĩ đi được hơn mười bước, khiến cho huấn luyện viên Tiểu Dương vô cùng chấn động.

Lần Dương Nhĩ bị bệnh khiến Trình Gia có một thời gian tràn đầy sợ hãi đối với sinh mệnh, nhưng giờ phút này nhìn bát mì nước trong bình thường trước mặt, cô ấy đột nhiên phát hiện sự trôi qua của thời gian không đáng sợ, điểm cuối của sinh mệnh cũng khiến người ta yên tâm đến lạ.

Cô ấy không muốn trong ngày quan trọng tốt đẹp như vậy cùng Dương Nhĩ thảo luận về số mệnh của nhân loại, chỉ cầu mong cô gái quan trọng tốt đẹp nhất trong cuộc đời cô ấy có thể sống lâu trăm tuổi.

Trình Gia học theo lời của Dương Nhĩ, nghiêm túc và quả quyết nói: "Em sống đến một trăm tuổi, chị cố gắng sống đến một trăm lẻ năm tuổi, sau đó cùng nhau nói lời tạm biệt với thế giới."

Tác giả có điều muốn nói:

Ngoại truyện cuối cùng rốt cục cũng xong, câu chuyện của Trình lão sư và Tiểu Dương đến đây xin được nói lời "tạm biệt" với mọi người. Họ là những người rất đáng yêu và dịu dàng, chắc chắn sẽ hạnh phúc mỹ mãn đến ngày nói lời tạm biệt với thế giới. Cảm ơn tất cả độc giả nhỏ đã yêu thích, cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ và bao dung! Cũng cảm ơn những độc giả tích cực giới thiệu và khen ngợi, giúp câu chuyện này được nhiều người biết đến hơn, chắc hẳn đều là những người xinh đẹp, tốt bụng và có tiềm năng trở thành phú bà trong tương lai!

Lời tạm biệt là sự khởi đầu của những cuộc gặp gỡ, cách để xoa dịu cảm xúc chia ly có lẽ là hẹn trước thời gian gặp lại vào lần sau. Một tin vui muốn chia sẻ với mọi người là hiện tại đã xác định hợp tác sản xuất kịch truyền thanh thương mại, dự kiến ra mắt vào cuối năm nay hoặc chậm nhất là năm sau. Hy vọng chúng ta có thể gặp lại câu chuyện nhỏ này dưới một hình thức khác.

Tác giả nhỏ không mong làm giàu bằng việc viết truyện, chỉ cảm thấy có thêm cơ hội thể hiện là điều rất đáng để thử. Tác giả cũng đã nghiêm túc thảo luận với những người bạn quen thuộc làm kịch truyền thanh và nhờ họ kiểm duyệt. Đối tác là một người có kinh nghiệm sản xuất những tác phẩm hay và rất có trách nhiệm. Qua những trao đổi ban đầu, kế hoạch thiết kế khá rõ ràng và đạt tiêu chuẩn cao, tin rằng sẽ không làm độc giả nhỏ thất vọng. Đến lúc đó, mong mọi người sẽ quan tâm và ủng hộ nhiều hơn. Chúc cả đoàn kịch và các độc giả nhỏ đều phát tài! (cúi chào)

Trong tương lai, những thính giả biết đến câu chuyện này qua kịch truyền thanh đọc được những dòng này, xuyên qua thời gian, xin chúc mọi người cũng phát tài! (cúi chào)

https://youtu.be/v0CaUlvmA2Q

Khi tác giả nhỏ tìm cho mình sở thích nhỏ này vào đầu năm, chỉ đơn giản nghĩ rằng viết lách không bị giới hạn về thời gian và địa điểm, thậm chí khi đi công tác bận rộn, lúc về khách sạn rảnh rỗi cũng có thể tùy ý viết vài dòng, giúp não bộ tách ra khỏi công việc, biến thời gian rảnh rỗi của mình thành những dấu vết hữu hình. Thực ra, đến bây giờ, việc nhận được nhiều sự yêu thích, giới thiệu và thậm chí là chuyển thể kịch truyền thanh đều là những điều trước đây tác giả hoàn toàn không nghĩ tới. Theo một nghĩa nào đó, đây cũng là "vùng đất hoang vu" của tác giả nhỏ.

Biết ơn tất cả.

Cuối cùng, vẫn chúc mọi độc giả nhỏ luôn vui vẻ, phát tài! Hẹn gặp lại vào năm sau nếu hữu duyên! Tạm biệt!

= HOÀN TOÀN VĂN =

Phiên ngoại cuối cùng này thực sự rất hay và ấm áp ❤️❤️❤️.

Truyện này tuy không nhận được nhiều sự quan tâm, nhưng chúng ta vẫn gặp được nhau ở đây, đối với Sâu mà nói đã là cái duyên rất lớn, cám ơn mọi người đã theo dõi tới tận đây 🫶🫶🫶.

Hẹn gặp lại các bảo bối nhé 🤗🤗🤗.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com