3
“ Này, sao ngươi lại ngồi đây?” - Pansy từ đằng sau bước đến, cố làm vẻ mặt đáng sợ nói với Hermione.
Nàng biết cô đang cố dọa mình nhưng vẫn có chút không nhịn được mà buồn cười, gương mặt này cũng quá đáng yêu rồi đi.
“ Tớ muốn ngắm cảnh, thư giãn chút ấy mà.” - Hermione đứng lên phủi phủi áo chùng, nàng đem hai tay để phía sau, bước từng bước đến chỗ Pansy.
Nhỏ cảnh giác lùi lại phía sau nhưng không kịp, tay Pansy bị Hermione bắt lấy nàng kéo nhỏ vào một cái ôm, hừ hừ mấy tiếng
“ Buông...” - Nhỏ lúng túng nói.
“Một chút thôi...xin cậu một chút thôi...”- Hermione siết chặt vòng tay, nàng đã luôn nhớ, nhớ mùi hương trên người nhỏ, nhớ cái ôm ấm áp mà nhỏ trao cho nàng dù chỉ là vài giây ngắn ngủi nhưng nàng nhớ, mọi thứ. Nàng luôn mơ, mơ về ngày nhỏ lại lần nữa dang tay ôm nàng vào lòng, lần này đây nàng muốn một lần, một lần thôi hãy cho nàng được cảm thụ hơi ấm này.
Nàng dụi đầu vào cổ nhỏ, cảm thụ hơi ấm ấy. Pansy bị nhỏ cọ liền cảm thấy có chút nhột, nhìn nàng, nhỏ nâng tay lên muốn đẩy nàng ra nhưng nhanh chóng cánh tay ấy hạ xuống. Thôi thì ban cho nàng chút ' ân huệ ' vậy.
Đột nhiên có một suy nghĩ hiện lên trong đầu Pansy, nhỏ muốn ôm lấy nàng, nhỏ nhớ mấy lại lời bàn tán của bọn Gryffindor ban sáng. Khi nghe thấy chúng, nhỏ chỉ muốn nhanh chóng tìm lấy nàng, nhỏ sợ nàng đau, nhỏ sợ lắm nhưng...thân phận này của nhỏ và nàng phải sao đây? Đến bây giờ chính nhỏ cũng không biết tại sao mình quan tâm nàng đến thế, nhỏ...
Giọng Hermione vang lên cách ngang mạch suy nghĩ đang rối tung rối mù trong đầu nhỏ.
“ Cảm ơn cậu, Pansy. Cảm ơn vì cậu đã không đẩy tớ ra.” - Hermione buông tay ra, thoát khỏi người Pansy.
Cảm ơn cậu vì đã không đẩy tớ ra.
Cảm ơn cậu vì đã cho tớ được cảm nhận ấm áp một lần nữa.
Cảm ơn cậu vì thời khắc ấy, cậu đã xuất hiện một lần nữa như ngày hôm ấy.
Hermione đột nhiên nhớ về ngày hôm đó, cái ngày mà nàng ôm nhỏ trong vòng tay. Khi ấy cơ thể nhỏ đã dần nguội lạnh, còn nàng chỉ biết ôm lấy cơ thể nhỏ mà gào khóc, chỉ cần nghĩ đến đó thôi nó đã làm nàng đau đến khó thở. Hốc mắt nàng đỏ lên, chóp mũi bắt đầu chua xót, thật tốt, thật tốt vì nàng ở đây, được làm lại một lần nữa, nàng đã có thể gặp lại nhỏ, tiểu ác ma của lòng nàng.
Hermione nén lại cảm xúc khó chịu này, nàng cúi đầu không nhìn nhỏ.- “ Cậu thật tốt.”
“Ngươi...ngươi... Im miệng!” - Nhỏ tức giận khi bị Hermione dán sát vào người, thật là lo lắng không đâu, kẻ này rõ ràng là chẳng có việc gì. Pansy hừ lạnh lấy tay chắn trước mình và nàng, nhỏ không thích cái cảm giác này, như bị bệnh vậy. Tim cứ đập nhanh như thế làm gì, mày không thể ngoan ngoãn một chút à.
“ Pansy, cậu là cô rắn tốt bụng nhất mà tớ biết.”- Nhỏ khựng lại, tay buông xuống, nhìn nàng bằng đôi mắt sắc lạnh.
“ Chẳng lẽ ai cho ngươi một cái ôm đều là người tốt hết sao? Ngươi có ngốc không thế? Ngừng ngay cái suy nghĩ lố bịch ấy đi! Thế giới này chả có ai là người tốt đâu!”- Nhỏ khó chịu nói, cứ nghĩ kẻ này thông minh lắm thì ra cũng chỉ là một kẻ ngốc.
“ Hừ, ta cũng không cần cái danh mà bất kì kẻ nào cũng có vì vốn dĩ ta không phải người tốt, ta là người xấu.”- Nên ngươi mau tránh xa ta ra, đừng để ta làm hại ngươi, Pansy không nói chúng ra bởi nhỏ nghĩ nàng có thể hiểu và một phần cũng vì nhỏ không dám, nhỏ, không hiểu mình muốn làm gì. Nhỏ luôn sống như một con rối mặc cho cha mẹ điều khiển nên khi đối mặt với nàng, người luôn cho nhỏ quyền quyết định trong tay nhỏ lại chẳng thể quyết định được.
“ Ngươi đúng là sư tử, toàn có mấy cái suy nghĩ ngu ngốc.” - Pansy hừ lạnh quay người đi, nhỏ cố gạt ra khỏi đầu mình những suy nghĩ điên rồ kia.
“ Tớ biết không phải ai cũng là người tốt, nhưng tớ cũng biết cậu là một người tốt, Pansy.”- Lần này nhỏ không quay người lại, nhưng Hermione biết nhỏ đang vui vì tay nhỏ đang đặt ra sau lưng, một thói quen nhỏ của tiểu ác ma.
[...]
“ Này!” - Pansy đem chồng sách lớn đặt kế bên Hermione. Nhỏ lấy tay đẩy bớt mấy thứ trên bàn qua một bên, đem mấy cuộn da dê mình mang đến để lên bàn.
“ Giúp ta!” - Nhỏ cau mài bày ra trước mặt nàng một đống giấy da trên đó ghi chi chít chữ Runes cổ.
“ Cậu viết sai rồi này.” - Hermione nhìn thoáng qua, lấy tay chỉ vào phần sai trong đó.
“ Vậy còn không mau giúp ta.”- Nhỏ hừ giọng quay đầu đi, giờ mà nhỏ quay qua nhìn nàng thì xấu hổ chết mất.
Pansy cảm giác được mặt mình giờ nóng như lửa đốt, vào khoảnh khắc mà nhỏ thấy nàng ngẩng mặt lên nhìn mình, chính cái cảm giác tim đập mạnh ấy khiến nhỏ...có chút khó thở. Gương mặt trắng nõn, đôi mắt to tròn màu nâu sáng, cả mái tóc xoăn kia mọi thứ đều khiến nhỏ khó thở.
Hermione phì cười khi thấy vành tai đang đỏ dần lên của nhỏ, nàng cố đè ép lại tiếng cười ấy vì hiện tại đang trong thư viện, cũng như muốn giữ chút mặt mũi cho Slytherin nào đó.
“ Pansy tiểu thư ~ cậu có muốn ngồi cùng tớ không?” - Hermione mềm giọng nói, cho Pansy một bậc thang.
“ Khụ, vì, vì ta thấy ngươi có lòng như thế mới đáp ứng nên đừng có tưởng bở.”- Nói xong nhỏ còn hừ nhẹ một tiếng mới kéo ghế rồi xuống. Pansy gõ nhẹ mặt bàn, hừ hừ thêm mấy tiếng, Hermione hiểu ý khẽ nhích ghế sang, nới khoảng cách ra với nhỏ. Dù thế nhưng nàng vẫn có chút không muốn, ở chỗ các nàng đang ngồi là một góc khuất ít người đến. Nếu, nếu hai người bọn nàng ngồi gần một chút cũng không sao mà...
“ Chỉ ta.” - Thấy Hermione thất thần, trong khi bản thân mình đã bài ra đủ ' vũ khí ' để chuẩn bị chiến đấu với đống bài tập Cổ ngữ này khiến cho Pansy có chút khó chịu. Nhỏ khẽ kéo tay áo chùng của nàng nói.
“ Sao mày lại ở đây?” - Một giọng nói vang lên phá hỏng bầu không khí giữa hai người họ khiến Hermione khó chịu ngẩng mặt lên, là Blase Zabini.
“ Hừ, dĩ nhiên là kêu con sư tử này làm bài cho ta rồi.” - Nhỏ không quan tâm đến ánh mắt của gã, Pansy khoanh tay trước ngực, lưng dựa vào ghế. Nhỏ hất cằm về phía Hermione, đối diện với nó nàng chỉ cảm thấy Pansy tiểu thư vẫn là đáng yêu nhất.
“ Ồ, nếu vậy, này giúp ta làm...” - Zabini đi đến, hắn định để đống sách lên bàn nhưng ngay tức khắc Pansy nâng tay ngăn động tác của hắn lại.
“ Kẻ này thuộc về ta, chỉ ta mới được quyền sai bảo nó, nghe chưa?” - Nhỏ nói.
“ Hừ, chia sẻ chút không được à?” - Gã vẫn không muốn rời đi, tay lại lần nữa muốn đem đống sách để lên.
“ Ta chẳng tiếc cho ngươi một lời nguyền đâu, Blase.” - Pansy khó chịu nhìn hắn, tới lúc này hắn mới nói.
“ Chậc, giỡn chút ấy mà, không cho thì thôi vậy.” - Gã ôm chồng sách rời đi.
“ Chỉ ta...” - Pansy khó chịu nhìn sang chỗ khác, ai đến bảo con sư tử này đừng nhìn nàng bằng ánh mắt đó đi.
“ Để tớ làm cho, cậu ngồi chơi đi như vậy mới đúng là ' bắt nạt ', Pansy tiểu thư ạ.” - Hermione đoạt cây bút lông từ tay nhỏ, miệng nói không ngừng về các lỗi sai nhỏ gặp phải và cách giải quyết chúng nhưng tuyệt nhiên nàng không cho nhỏ viết một chữ nào cả.
“ Ta không muốn bắt nạt ngươi, chưa từng muốn...”- Nhỏ lẩm bẩm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com