Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Báu vật

*Vù vù*

*Brum*

Tiếng gió rít bên ngoài tai vẫn chẳng thể đọ được với tiếng bô nổ xe máy đang phóng 140km/h đấy.

Trên con đường quốc lộ quanh núi, một chiếc xe máy đen nhanh chạy rất nhanh về phía trước. Đằng sau lại là vô số chiếc xe và ô tô khác đang chạy theo sau. Nhìn trên cao có thể biết đây là cuộc đuổi bắt.

*Đoàng*

Đến chỗ cua gấp khúc, viên đạn đằng sau lại chính xác trúng vào bánh trước khiến cho xe mất lái. Người lái kịp thời phản ứng mà lao khỏi xe, để chiếc xe máy tội nghiệp lao xuống dưới vách núi.

Cơ thể va chạm mạnh với đất lăn qua nhiều lần trên mặt đường đầy sỏi đá khiến quần áo của người lái xe bọ rách không ít. Những vết thương ngoài da liền xuất hiện.

Nhưng người đó vẫn cố nén đau mà nhanh chóng ẩn sau bụi cây mà hướng lên rừng.

Cuối cùng quá mệt mỏi mà thân thể dựa vào một gốc cây trong rừng để nghỉ ngơi. Vứt cái balo đen ở đằng sau người ra.

Nhanh chóng ném chiếc mũ bảo hiểm qua một bên. Để lộ ra là một khuôn mặt thanh cao tuấn mỹ nhưng thập phần lạnh băng tâm cốt.

Không ai khác đó chính là Bạc Băng soái tỷ của chúng ta.

Từ nhỏ, cô đã chứng kiến cảnh cha mẹ bị giết rồi lại được một người đàn ông bí ẩn nhận nuôi làm tay sai. Cô không hề nghĩ ngợi mà chấp nhận đi trên con đường tội lỗi nhuốm máu.

Khổ luyện, dẫm đạp kẻ thù để trở nên mạnh mẽ. Cô cuối cùng trở thành tay sai đắc lực của kẻ đó. Nhưng không có nghĩa là cô một mực trung thành với hắn.

Cô đã nghi ngờ về cái chết của cha mẹ mình cho đến khi báu vật Cổ Kim Long xuất hiện. Hình ảnh của đồ vật quen thuộc đó chạy qua đầu cô. Khiến cho sự nghi ngờ càng đẩy lên cao.

Hình ảnh khi cô mới ba tuổi hiện lên. Người đàn ông với ánh mắt hiền từ nhìn cô rồi nhẹ nhàng trao cho cô. Một viên ngọc màu đỏ với những đường vân ẩn bên trong viên ngọc. Xung quanh là một con rồng vàng đang bao bọc lấy, che chở cho viên ngọc. Ở giữa xâu chuỗi một sợi dây bằng vàng được thu gọn trong lòng bàn tay nhỏ nhắn của một đứa trẻ ba tuổi.

"Đây là báu vật của gia tộc ta. Sau này khi con trưởng thành, ta sẽ giao nó cho con. Đây là báu vật giúp cho con người được sống một lần nữa, mỗi khi trăng máu xuất hiện sẽ là lúc viên ngọc phát sáng. Nhưng ta vẫn chưa chắc có thật là như vậy không nhưng ta mong nó sẽ giúp con. "

Rồi ngay bên cạnh cha cô chính là người phụ đang ôn nhu mỉm cười với cả hai. Hay nói đúng hơn đó là mẹ của cô. Nhưng... Cô nhận ra hắn cũng ở đó trong kí ức của cô... Hắn cũng ở đó...

Khi tiếp cận thành công tới báu vật, cô đã bị phát hiện và phải chạy trốn với báu vật của gia tộc cô.

Cuối cùng lâm vào cảnh này. Sau khi tạm thời sát trùng xong vết thương, cô ngẩng đầu lên nhìn.

Trong đêm tối, ánh trăng cô độc một mình đang khoác trên mình một màu đỏ nhạt... Đỏ nhạt? Thật khó hiểu!

Cô cau mày khi nhìn thấy hiện tượng này. Dù cô biết hôm nay chính là ngày Trăng máu. Nhưng cô đang suy nghĩ rằng... Liệu báu vật này có phát huy cái mà cha cô nói.

Tò mò lôi báu vật ra khỏi người, cô đưa nó lên cao hết cỡ mà ngước nhìn. Cảm giác cứ như có đến hai mặt trăng vậy...

"Mau tìm kiếm cô ta nhanh lên!!! "

Giọng nói của mấy tên lính phục vụ dưới trướng hắn khiến cô tỉnh táo mà vội vã đứng dậy đi tiếp.

Nhưng cho dù có cố gắng đến mấy nhưng cô đã bị bọn chúng phát hiện và đuổi rất sát.

Ngay khi thoát khỏi khu rừng rậm rạp âm u. Ngay trước mắt cô đây lại không ngờ mình đến vách núi. Phía dưới là những cơn sóng giận dữ ào ào đập tới ở vách núi.

Định quay đầu lại thì đã muộn. Những khẩu súng lạnh lùng vô tâm chĩa thẳng phía người cô. Ngay cả những người mà cô coi là đồng tâm chí hướng cũng không ngần ngại chĩa súng và chuẩn bị bóp cò bất cứ khi nào có hiệu lệnh.

Trong đám người liền tản ra hai bên. Nhường đường cho hắn xuất hiện. Khuôn mặt của một vị hiền nhân nhưng tâm lại là ác quỷ như hắn thật khó để hiểu rõ được con người hắn như thế nào.

"Bạc Băng... Ta đã nuôi con lớn khôn khi cha mẹ con mất... Tại sao lại làm thế với ta chứ? "

Hắn dùng lời nói ngọt ngào như cha mẹ nói với con cái. Hắn đang trách móc cô... Trách móc cô? Vì cái gì?

"Nuôi tôi? Ông giết cha mẹ tôi! Ông điều khiển bọn họ! Ông khiến tôi phải đi giết chính những người trong gia tộc mình để có được báu vật mà ông muốn. "

Cô vốn dĩ không thể chịu nổi được cái bản mặt lúc nào cũng hiền từ như vậy. Thật đáng ghê tởm!

"Nào. Ta biết điều đó là không đúng. Nhưng hãy tha thứ cho ta. Ta chỉ làm vì tương lai sau này mà thôi... "

Hắn vẫn một mực khuôn mặt đó, tay mở ra đưa về phía cô. Bạc Băng không những lùi về sau nhiều hơn để đề phòng còn thái độ tục tĩu với hắn.

"Phi! Ta thà chết còn hơn! "

'Chết' từ ngữ đó chui vào trong tai hắn. Lần này nụ cười cỉa hắn giãn nỡ đột ngột trông thật kinh tởm.

"Chết. Haha! Chết ư? Ta còn không đam đối mặt đến nó vậy mà ngươi lại có đủ dũng cảm như vậy. Thật hài hước. Haha! Nhưng tiếc thay, ta không cho ngươi toại nguyện đâu. Mau bắt lấy! "

Từ khuôn mặt cười như điên dại, khuôn mặt hắn lập tức trở lại bình thường như một vị hiền nhân. Nghe rõ hiệu lệnh, tất cả mọi người liền lập tức xông lên để khóa tay chân cô lại. Nhưng thật đáng tiếc, cô đâu dễ dàng bị hạ gục.

Vấn đề con người cũng có giới hạn của nó và cô cũng vậy. Dù không dễ dàng đánh bại cô bằng lực nhưng cũng đánh bại cô bằng sức.

Quá nhiều người khiến cho cô đã thấm mệt. Đầu óc choáng choánh váng nên không để ý đã bị một viên đạn bắn vào chân trái.

"A! "

Cô kêu lên, khuỵu người xuống nhìn vết thương ở chân một lỗ loang lổ máu rỉ. Cô kịp nhìn thấy đường đạn do ai bắn. Chính xác hơn đó là từ hắn.

Ánh mắt cô tràn ngập căm phẫn nhìn hắn thì lập tức cả cơ thể bị lao xuống phía dưới. Cô đã nhất thời sơ suất lại bị một tên làm cho té ngã.

Nhưng may mắn thay, cô đã phản ứng kịp đẩy ngã hắn xuống vực nhưng không ngờ đến việc bản thân cũng bị kéo xuống.

Hiện tại tình thế đang ngàn cân treo sợi tóc. Cô chỉ có một tay bám trụ lấy vách vực.

Phía trên là hắn, phía dưới là những cơn sóng hung dữ chỉ chực cô rơi xuống là ăn tươi nuốt sống... Đã vậy lại còn những tảng đá ngầm lúc ẩn lúc hiện với những chiếc mũi nhọn đầy nguy hiểm nhô ra.

"A! "

Bàn tay là sự cứu nguy cho tính mạng của cô đang bị hắn dùng chân dẫm lên không thương tiếc. Hắn cúi đầu xuống nhìn cô.

"Giờ chọn đi. Đưa cho ta báu vật hoặc chết. "

Giờ chẳng còn khuôn mặt hiền từ của một người tốt bụng nữa mà là khuôn mặt đang nhăn nhó đến đáng sợ của hắn.

Nghĩ cô sẽ làm thế ư? Đừng có mơ. Cô nhe răng cười mà tiến gần mặt hắn.

"Ta thà chết còn hơn là loại giả tạo như ngươi! "

Cô lập tức dùng răng của mình cắn lấy cái mũi cao ráo không thương tiếc. Cố gắng dùng chân lấy điểm tựa ở vách đá đẩy mình ra. Chiếc mũi đáng thương của hắn cũng theo đó mà rời đi.

Hắn đau đớn như một con thú gầm rú lên nhìn cô biến mất khỏi vực.

Trong miệng ngập mùi máu tanh. Từ trên cao rơi xuống, cô nhổ những giọt máu bẩn thỉu trong miệng ra.

Kịp thời lôi ra báu vật, cô bao trọn nó vào người trước khi bị sóng biển cuốn lấy.

Trong mảng vô tận màu xanh biển, bên trên vẫn là mặt trăng màu đỏ soi xuống chỗ cô... Nhưng có vẻ khắc này nó đỏ như huyết chiếu xuống xuyên qua cả biển.

Ánh sáng của mặt trăng máu chạm đến viên ngọc. Cổ Kim Long lập tức sáng chói một màu, sóng biển càng trở nên ầm ĩ hơn. Mây đen kéo tới, giông bão nổi lên. Gió mạnh cứ thế cuốn lấy như muốn thổi bay vạn vật.

Hiện tượng thiên nhiên xảy ra không chỉ ở vực núi đó mà cả quốc gia cũng bị ảnh hưởng.

Cả cơ thể cô chìm ngập trong ánh sáng nhuốm đỏ như máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com