Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Sắp loạn!!!

Việc tập luyện trong bí mật này của cô đã kéo dài được 2 tháng và chưa hề có dấu hiệu phát hiện. Mẫu thân cô vì lúc nào cũng thấy cô đến tẩm cung của mình nên không có đến cung của cô nữa.

Đấm bao cát đến mức hai tay tê rần mới ngừng lại. Nhìn mu bàn tay mà không khỏi trách bản thân có phần luyện tập quá lố. Cả hai đều trở nên đỏ ửng, còn có hẳn vết trầy.

Sau khi tắm rửa thân thể, cô lại đến Hòa Hi Cung để gặp mẫu thân mình. Cung nữ vừa nhìn thấy cô liền cúi đầu.

Lăng Thiên Hàn chân bước vào trong tẩm cung, nhìn nữ nhân đang ngồi viết chữ một cách tập trung. Có chút nổi hứng cô liền đi đến bên thật nhẹ nhàng.

Cảm nhận hơi ấm thoải mái đột kích từ đằng sau, Hiên quý phi cứng nhắc người. Nhanh chóng phản xạ quay ra sau nhìn khuôn mặt ngây thơ nở nụ cười trêu chọc nàng.

"Hàn nhi... Con thật là... "

Nàng thở dài, mỉm cười nhu thuận vuốt mái tóc đen óng ả của cô. Bàn tay bẹo má phúng phính của cô vì tội trêu ghẹo.

"A! A! Hàn nhi sai rồi! Hàn nhi sai rồi a! "

Bị đau cô oai oái kêu lên. Nàng mỉm cười nhìn hài tử của mình. Đã lâu rồi nàng mới có thể mỉm cười lâu đến vậy.

Gia tộc nàng vốn dĩ làm quan trong triều được tín nhiệm bởi Hoàng đế. Gả nàng cho Hoàng đế để gia tộc có thể tiến cử, lớn mạnh. Nhưng cuối cùng ông trời lại để nàng sinh ra một nữ tử.
Vì lo sợ gia tộc sẽ khử đứa bé, bản năng làm mẹ của nàng không cho phép điều này được diễn ra nên mới phải đe bà mụ rằng phải nói với Hoàng đế đây là hoàng tử.

Nhìn bông hoa của mình từng ngày lớn lên với tư chất yếu ớt, lại bị bắt nạt bởi những công chúa và hoàng tử khác. Nàng chỉ biết xoa dịu nỗi đau cho hài tử của mình bằng những việc đến thăm cô hoặc đưa đến Ngự Hoa Viên ngắm cảnh.

Sự việc vừa rồi xảy ra khiến nàng kinh hãi một phen khi hài nhi bé bỏng yếu ớt của mình bị ngã xuống hồ tại Ngự Hoa Viên. Nàng chỉ biết khóc than cho lỗi lầm của mình, để cho một đứa trẻ ngây thơ vô tội phải chịu đựng như một nam nhi thay vì nữ nhi.

Giờ đây Lăng Thiên Hàn của nàng trơ nên mạnh mẽ và tươi cười hơn so với trước kia. Không những vậy còn đến thăm tẩm cung của nàng rất nhiều. Hiếm khi cô quạnh nơi đây lại trở nên sặc sỡ hơn đối với nàng và đối với tiểu hài tử của mình.

"Đã đến điểm tâm rồi. Cùng ta dùng bữa thôi. "

Hiên quý phi đứng dậy rời đến bàn tròn. Cô cũng ngoan ngoãn đi theo.

Trên bàn ăn chỉ là những món đạm bạc, không có một sơn hào hải vị gì cả. Hiên quý phi vốn là người đơn giản, nàng không có cầu kỳ về ăn uống cũng như trang phục của mình.

Cô cũng không phải là người cầu kỳ nên thoải mái thưởng thức món ăn. Quên luôn việc mu bàn tay có vết trầy đỏ ửng do tập luyện. Bàn tay nhỏ nhắn cầm đôi đũa gắp thức ăn có vết đỏ ửng khiến nàng chú ý.

"Tay con bị làm sao vậy? "

Nàng dừng việc ăn lại, hai bàn tay trắng trẻo ân cần nâng niu nơi mu bàn tay cô đang ửng đỏ. Nội tâm nàng đau nhói không thôi, hài nhi của mình lại bị bắt nạt nữa sao?

Cô nghẹn họng. Trách bản thân đã quên mất, đành làu bàu trong miệng giấu diếm.

"Con xin lỗi... Do con không cẩn thận nhất thời nên bị ngã. Mà tay của con không sao. Chúng ta cùng ăn tiếp thôi! " - Lăng Thiên Hàn cố gắng tránh né đổi sang chủ đề khác. Nhưng mà đối với người làm mẫu thân như nàng, nhìn tiểu hài tử bé bỏng của mình thương liền không giấu khỏi sự đau lòng.

Ngón tay nàng vuốt ve nơi mu bàn tay đỏ ửng của cô, xoa dịu đi sự đau nhức cho cô cũng như cho chính mình.

Hành động dịu dàng, ân cần này không phải cô chưa từng thấy qua... Chỉ là nó lại khiến cô cảm thấy bồi hồi. Đó là nhớ lại người phụ nữ thùy mị, nết na ôn nhu xoa vết thương ở tay cho cô, người mẹ đã sinh ra cô...

"Hàn nhi đói quá rồi! Tại sao hai ta không ăn tiếp? " - Cái này là cô nói thật. Cô đang rất đói đây.

Nàng nghiêm ánh mắt, giọng có phần dữ dằn.

"Con bị thương mà ta vẫn còn tâm trạng để ăn hay sao?  Ngồi im đấy để ta lấy thuốc bôi. "

Lăng Thiên Hàn lần đầu tiên thấy nàng có phản ứng như vậy. Suốt hai tháng qua, nàng chưa bao giờ cáu gắt với cô như vậy. Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là do nàng lo lắng cho cô mà thôi. Nữ nhân làm mẫu thân thì ai mà chẳng vậy.

Cô hạnh phúc vì được đối xử như vậy. Cảm giác tình mẫu tử lại nhen nhóm trong lòng... Cái cảm giâc mà cô đã thiếu vắng.

Ngoan ngoãn ngồi đợi Hiên quý phi cầm lọ Kim Sang Dược. Trên tay nàng là một chiếc lọ nhỏ nhắn, bên trong là bột màu vàng óng ánh, đúng như tên gọi của nó.

Nhẹ nhàng rắc lên phần mu bàn tay cô. Nàng ân cần, cẩn thận xoa lên nơi ửng đỏ mà cố gắng không làm cô đau.

"Đã thấy đỡ hơn chưa? "

Nàng ôn tồn hỏi, bàn tay vẫn giữ nguyên lực đạo mà xoa. Cô gật gật đầu, Hiên quý phi trông thấy đáng yêu hết mực.

"Lần sau đừng có để vết thương lâu như vậy. Nhớ phải xử lý cẩn thận kẻo lại nhiễm trùng. "

Nàng nhắc nhở cô, bàn tay vẫn giữ nguyên hành động xoa xoa mu bàn tay cô.

"Con đã nhớ. "

Lăng Thiên Hàn nở nụ cười ngây ngô ngoan ngoãn ghi nhớ lời của mẫu thân.

-------------------------------------------------------

Hôm nay là một ngày vui. Cô có tâm trạng hí hửng đi thưởng thức muôn hoa của Ngự Hoa Viên.

Dù sao đây cũng là nơi dạo chơi nên không thể tránh khỏi được việc gặp người mà mình không mong muốn.

"Tham kiến Nhã quý phi. "

"Không cần phải làm vậy. Dù sao ngươi cũng là hoàng tử. "

"Vâng... Nhã quý phi nay lại có hứng muốn đi dạo quanh Ngự Hoa Viên? "

"Đúng... Ta đi cùng ngươi được chứ? "

"Ngạch! Ta... "

Cô chỉ là chào hỏi cho xã giao... Chứ đâu ngờ rằng bản thân lại dính vào nữ nhân hồ ly này.

Định mở miệng kiếm lý do từ chối, ngờ đâu cái giọng kiêu ngạo lém lỉnh của một đứa trẻ vang lên.

"Ngũ hoàng tử cũng đến để thưởng thức Ngự Hoa Viên sao? Hẳn sức khỏe đã tốt. "

Lăng Thiên Hàn đảo mắt nhìn người trước mặt. Là một nữ nhi với vẻ ngoài khiến người khác phải kiêng nể, khí chất tỏa ra cũng ngào ngạt anh khí, ánh mắt điểm phần nhiều tự tin trong đó. Hay nói đúng hơn... Trưởng công chúa Lăng Thanh Ngân.

"Cảm ơn vì đã quan tâm.... Hoàng tỷ. "

Cô phải suy nghĩ một lúc lâu mới có thể phun ra được từ đúng với trưởng công chúa kiêu ngạo kia.

Ánh mắt sắc bén liếc đến Nhã quý phi người vẫn giữ thái độ điềm nhiên mỉm cười.

"Nhã quý phi cũng đến ngắm cảnh sao? Quả là trùng hợp. "

Giọng nói của Lăng Thanh Ngân nghe như muốn đâm chọc Nhã quý phi. Nàng đương nhiên biết điều đó nhưng vẫn bình thản giữ nụ cười.

"Cũng thật trùng hợp khi gặp trưởng công chúa tại đây. Hẳn là ngươi có hứng thú ngắm cảnh. "

Nghe thì.... Ừ giống xã giao đấy. Nhưng mà... Cô đứng một bên nhìn hai người hai bên đều nở nụ cười. Nhưng mà chẳng biết được cái tia sét lòi đâu ra.

Nói chung là mất hứng rồi. Cô đành phải nhẹ nhàng rời khỏi chỗ này thật nhanh trước khi vạ họa vào thân.

"Ngươi định đi đâu? "

Lăng Thanh Ngân cũng thật nhanh mắt bắt gặp cô chuẩn bị trốn chạy.

"Ta... Ta phải đi gặp mẫu thân... "

"Hàn nhi? Con có hứng tản bộ Ngự Hoa Viên!? "

Vừa nhắc cái là có mặt luôn???

Lăng Thiên Hàn quả thật chạy trời khỏi chạy nắng. Đã mất hứng thì thôi. Giờ để người ta đi cũng không cho.

"Hóa ra Hiên quý phi cũng có nhã hứng đi dạo ư? "

Cái giọng chanh chua của một nữ nhân cất lên... Cái hàm ý chứa chất trong câu nói tràn ngập sự căm hận.

Mẫu thân nàng cũng đáp lại nhưng khẩu khí cũng chua xót khó tả.

"Hiếm khi lại thấy Nhược quý phi đến Ngự Hoa Viên. Hẳn là cũng có tâm tình giống ta. "

Thôi được rồi... Hai bên đều chỉ là nói chuyện bình thường... Nhưng mà cô vẫn thấy tốt nhất là nên tránh xa.

Định lén lút trốn tránh ai ngờ cô lại gặp cái tên không biết điều này...

"Ngươi đi đâu thế tiểu đệ? "

Một lần nữa... Cô thật không ngờ rằng Ngự Hoa Viên thanh tịnh xưa nay lại chuẩn bị náo nhiệt một phen.

Liếc nhìn tên Tam hoàng tử, nội tâm cô như gào thét.

[Ngươi muốn nhập hội cùng với họ à??? ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com