Chương 17
Chiếc xe Audi màu đen được băng sơn nữ vương điều khiển quẹo trái quẹo phải cuối cùng đến nhà của nàng. Tiêu Vũ Châu cũng không quen thuộc nhiều đường , ở Bắc Kinh chỉ mới được vài tháng , nhà cũng chưa mua mỗi lần làm việc xong thì tuỳ tiện trọ lại doanh quân không có dịp đi ra đường nên không có biết nhiều con đường. Thoạt đầu cứ tưởng Hà Khánh Băng chở cô về trụ sở bằng đường tắc nhưng khi chiếc xe dừng lại mới nhận ra đây là nhà của nàng , Tiêu Vũ Châu trong đầu nổi lên một ý nghĩ đen tối .
"A chị dẫn người ta về nhà là có ý gì a ?! Đừng nói là muốn ... Aaa...không có được nga , người ta thật còn trong trắng." Tiêu Vũ Châu vừa mới bước vào nhà đã không tự chủ mà thốt ra những lời này , đã vậy còn lấy tay che chắn ở trước ngực.
Hà Khánh Băng vừa nghe Tiêu Vũ Châu nói xong lời kia thì liền ngưng hoạt động , cái tay đang mở công tắc đèn cũng vì thế mà đình chỉ . Nàng thật sự không nghĩ ra con người này có thật là Tiêu Vũ Châu trong lời đồn của bọn quân nhân kia , ban đầu nàng nghe nói sẽ có Thiếu Uý từ Đài Bắc chuyển đến , rất xinh đẹp , tuổi trẻ tài cao , nghe đâu vừa mới tốt nghiệp đã được thị trưởng chú ý , hơn nữa còn chiếu cố đối đãi cực kì tốt . Lần gặp mặt đầu tiên nàng đã xác định Tiêu Vũ Châu đúng như lời đồn thổi của mọi người không thêm bớt chi tiết nào , vừa nhìn vào quả thật rất vừa mắt nhìn kĩ hơn liền bị cuốn vào trong ánh mắt . Hà Khánh Băng vẫn luôn nhớ mãi cái nụ cười kia , người này khi cười trông thật đẹp , lộ ra cái lúm đồng tiền thật sâu , tính tình cũng thật hoà đồng đi ! Thế nhưng thi hành nhiệm vụ đầu tiên với Tiêu Vũ Châu thì lại nhìn ra Tiêu Vũ Châu thật là xấu tính , không chịu chấp hành mệnh lệnh còn gỡ cả tai nghe xuống không muốn nghe nàng nói , một cước đánh người.
Hà Khánh Băng đi tới gần Tiêu Vũ Châu , nàng tiến một bước cô lùi một bước , Tiêu Vũ Châu bị nàng ép sát vào chân tường , không còn đường lui chỉ biết rút đầu lại , hai tay giữ trước ngực , ánh mắt vô cùng cảnh giác .
"Chị muốn làm gì? Mới là người yêu chưa tới một tiếng , không được nga ...người ta còn con gái." Hà Khánh Băng nghe Tiêu Vũ Châu nói thì mặt càng ép tới , hai tay gắt gao chống vách tường nói " em tưởng mình có giá lắm sao ? Cái gì cũng không có ." Quăng ra một câu nói Hà Khánh Băng liền xoay mông đi chỗ khác vừa bật công tắc đèn vừa đi lên lầu , bỏ lại Tiêu Vũ Châu tức giận đứng ở phía sau , tâm tình cực kì không tốt.
"Cái gì mà không có chứ ? Người ta điện nước đầy đủ bất quá...bất quá ...." Tiêu Vũ Châu đang nói thì kéo cổ áo rộng ra một chút , liếc mắt nhìn xuống thầm nghĩ cũng thật bé đi !
"Bất quá cái gì ?" Hà Khánh Băng thấy Tiêu Vũ Châu mặt bất đầu ngố ra thì liền đắc ý muốn trêu tiếp. Tiêu Vũ Châu xụ mặt xuống nhỏ giọng nói nhưng không qua khỏi màng nhĩ của nàng " bất quá là bé hơn một chút."
"Hahaha..." Nghe được lời muốn nghe liền phì cười , mở cửa bước vô phòng. Tiêu Vũ Châu bị nàng chọc tức cũng ấm ức mà đi lên phòng .
"Cười cái gì ?"
"Không có gì ! Trông em thật ngốc."
Càng nghe nói Tiêu Vũ Châu càng tức giận , không thèm quan tâm đến nàng nữa , liền nhảy lên giường lấy chăn che kín người tự do như nhà của mình.
"Được rồi không đùa nữa , chị lấy đồ cho em thay." Nàng cố gắng kiềm nén cảm xúc , nhưng mà nhìn người trước mắt thật trẻ con không thể nào nhịn được cười , cố tình đi tới tủ quần áo lấy cho cô một bộ đồ .
"Mau thay đi , chị xuống dưới nhà thay." Nói xong nàng đặt bộ đồ lên giường , lấy thêm bộ nữa rồi mở cửa đi ra . Tiêu Vũ Châu thấy nàng đi ra mới yên tâm mở ra cái chăn , ngó đông ngó tây một chút mới cầm lấy bộ đồ đi vào phòng tắm thay.
Một lát sau , Hà Khánh Băng thay đồ xong trở lại phòng thì không thấy Tiêu Vũ Châu đâu , nhìn lại phòng tắm thấy đèn còn sáng thì mới nhớ ra một chuyện là Tiêu Vũ Châu đang bị thương nên thay đồ có lẽ khó khăn , nàng liền có ý tốt muốn giúp đỡ.
"Em làm sao thay lâu như vậy a ?! Có cần chị giúp không ?" Nàng đứng trước cửa phòng tắm nói. Tiêu vũ Châu nghe thấy liền có phản ứng đáp lại " không cần , đã gần xong."
"Lúc ngủ không cần mặc áo lót , coi chừng bất cẩn sẽ đụng trúng vết thương." Tiêu Vũ Châu sau khi nghe xong những lời này thì mặt liền đỏ lên , quả thật là cô có ý định sẽ cởi áo lót , suy nghĩ một hồi , đắn đo một hồi cuối cùng nghĩ lại vẫn là nên mặc thì hơn . Mặc dù dây áo có chạm trúng vết thương , bây giờ nghe được những lời này của Hà Khánh Băng thì lại suy nghĩ một lần , quyết định đem áo lót cởi đi.
"Đừng nghĩ nhiều , em nghĩ cái gì chị đều biết , mắc cở cái gì đã nhìn thấy rồi , chị đã sớm đem những hình ảnh đó lưu vào trong đầu với lại ngực cũng đã bé như thế mặc vào sẽ không thể phát triển tốt." Tiêu Vũ Châu vốn đang cảm thán Hà Khánh Băng lo lắng cho mình , ai dè nói một hồi cũng quay lại chỗ cũ đều vì ý nghĩ không đứng đắn, còn nói cái gì đem ghi nhớ trong đầu , thật quá mức biến thái . Nàng nói xong thì lại bật cười một tiếng , đi lại giường nằm kéo chăn lên người chờ đợi ngừoi kia đi ra.
Tiêu vũ Châu từ phòng tắm bước ra thì liếc xéo Hà Khánh Băng một cái , đứng trước giường hỏi " em ngủ ở đâu ?"
Hà Khánh Băng không có trả lời chỉ vỗ vỗ bên chỗ trống bên cạnh. Tiêu Vũ Châu thấy vậy liền lắc đầu nói " không muốn."
"Nhà chị chỉ có duy nhất một phòng , em không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu ?"
Tiêu Vũ Châu trong đầu thầm trách con người này lợi dụng ăn đậu hủ của cô , cố tình không cho người ta về quân doanh lại chở đến nhà , sớm biết sẽ bị trêu ghẹo sẽ không cùng nàng ở đây , thay vào đó sẽ bắt taxi về quân doanh. Nghĩ lại thì , được ôm Trần Kỳ thật tốt , mà Trần kỳ cũng thật dễ thương cho cô sờ mó cũng thật thích.
"Nghĩ cái gì ? Mau lại đây." Nhìn thấy Tiêu Vũ Châu vẫn còn ngây ngốc đứng ở trước giường thì nàng ngồi dậy chồm ngừoi lôi kéo cánh tay Tiêu Vũ Châu , để cho cô ngã ở trên người của mình.
Tiêu Vũ Châu đang trong suy nghĩ thì bất ngờ bị lôi kéo , bây giờ mới nhớ kịp có nhận thức là bản thân đang ở trên người nàng , cảm nhận được thứ gì đó mềm mại ở trong tay , mở ra năm ngón tay dùng sức bóp một chút .
"Ưm." Hà Khánh Băng không tự chủ được mà ngâm ra một tiếng làm Tiêu Vũ Châu hoảng hốt nhảy xuống người nàng , nằm vào khoảng trống bên cạnh , đưa lưng về phía nàng.
"Xem bây giờ ai mới biến thái đây ! Mới vừa ăn đậu hủ người ta xong liền ngoảnh mặt bỏ đi." Hà Khánh Băng vừa nói vừa xích lại cơ thể ôm cô từ phía sau ,Tiêu Vũ châu cảm nhận được thứ mềm mại dán vào lưng thì liền nhớ lại cảm giác vừa rồi , thật mềm mại , cũng thật to .
Hà Khánh Băng thấy cô không có phản ứng thì càng ôm chặt hơn lại không có để ý đến vết thương sau lưng của cô . Vết thương bị nàng đụng trúng thì Tiêu Vũ Châu liền hô " đau" . Hà Khánh Băng lập tức có phản xạ liền buông lỏng Tiêu Vũ Châu ra.
"Xin lỗi ! Có làm sao không ?"
"Không có sao." Tiêu Vũ Châu không có xoay người lại , chỉ lắc đầu nói.
"Không có trách em , xoay người qua đây , chị ôm em ngủ tối sẽ không lăn bậy sẽ không đụng trúng vết thương." Hà Khánh Băng dùng sức một chút kéo Tiêu Vũ Châu xoay ngừoi lại , Tiêu Vũ Châu cũng bất đắc dĩ xoay người lại , nhìn thấy khuôn mặt đỏ hơn trái ớt của cô thì Hà Khánh Băng không khỏi không cười.
"Haha ...em là đang ngại hay sao ?" Nàng cười càng lớn hơn. Tiêu Vũ Châu lại bị nói trúng tim đen thì không có nói lại , rút vào ngực người kia mà cọ cọ tìm ổ.
"Trên đời này lại tồn tại một hài tử đáng yêu như em chứ ! Cứ như vậy chị sẽ không nhịn được mà khi dễ em." Tay Hà Khánh Băng khoác qua eo người kia , kéo vào người mà ôm ấp. Tiêu Vũ Châu càng nghe càng thẹn hơn , chỉ rút đầu vào sâu hơn tránh đi ánh mắt nàng.
Một người ngại ngùng một người đắc ý thoả chí cười , song , cùng nằm trên một chiếc giường mà ôm nhau đi vào mộng đẹp.
*****
"Trần Kỳ , nhìn xem cái kia thật ngon đi !" Hạ Dương Giang biểu tình hưng phấn , lôi kéo Trần chỉ vào cái bánh trước mặt . Trần Ky trong lòng thầm than mộng tiếng khổ , vừa mới nhận lương mấy bữa trước , còn chưa kịp tiêu cái gì hôm nay lại vì Hạ Dương Giang mà chi ra gần một nừa. Mộ Trung Sĩ như cô thì một háng có bao nhiêu đồng đâu . Đương nhiên hôm nay phải dẫn Hạ Dương Giang đi mua 3,4 cái áo vài đôi giày , còn có đi chơi , bây giờ lại còn ăn uống . Cô thật cảm thấy xót thương đồng tiền a !
Hạ Dương Giang nhìn bộ mặt đau khổ của Trần Kỳ thì trong lòng vui vẻ tràn đầy khái chí. Trần Kỳ cũng chỉ biết nói ở trong lòng nào dám thốt ra thành tiếng , tâm trạng vô cùng bi thương đi đến trường cửa hàng mua hai cái bánh , mà bà chủ cũng thật ác , cái bánh bé xíu mà tận một trăm đồng. Trần Kỳ cũng không có nói lời nào , lần nữa than trách với lòng , bù lại nhìn thấy Hạ Dương Giang ăn vui vẻ thì tâm tình cũng vui theo. Có điều , Trần Kỳ không biết có phải là mình đang hêu một con heo hay không , chưa đầy năm phút Hạ Dương Giang đã ăn hết cái bánh , còn xin luôn cái bánh của nàng , bảo là muốn ăn thì mua thêm một cái nữa.
Trên thực tế , Hạ Dương Giang chỉ là muốn trả thù Trần Kỳ cái tội dám cho nữ nhân khác ôm ấp. Quét sạch thẻ chị , xem chị còn dám như vậy lần nữa hay không , hứ , Hạ Dương Giang nghĩ.
Sau khi quét gần sạch thẻ của Trần Kỳ thì Hạ Dương Giang mới thoả mãn mà quay về . Về đến quân doanh đã là 10h tối , nhận thấy không có Tiêu Vũ Châu ở đây thì liền biết là đang ở cùng với Hà Khánh Băng . Trần Ký vui mừng không thôi , đêm nay lại được ôm mỹ nhân ngủ, thật sướng a!
"Trần Kỳ a ! Hôm nay đi chơi có vui không ?" Hạ Dương Giang cố tình hỏi lách Trần Kỳ , biết rõ cô sẽ vô cùng đau lòng .
"A ~ v...vui...vui." Trần Kỳ nói xong thì tự chửi trong lòng , bản thân đúng là dại gái . Tự oán bản thân một hồi thì lại ôm cái gối qua giường Hạ Dương Giang , Hạ Dương Giang nhìn thấy liền cười hì hì. Song , hai con người này lại phá bỏ ngại ngùng , nằm trong lòng nhau ngủ cho đến sáng.
------------
Mai EXID về Hàn lại rồi . Buồn. !😩😭
Cơ mà truyện còn ngược nhiều lắm , chờ rồi sẽ biết 😝
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com