Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 10

Đột nhiên khi vừa bước vào nhà cả hai đã cảm nhận được luồng khí âm u, dù chưa bật công tắc điện. Wendy xoay qua nói nhỏ với Seulgi.

"Tớ thấy lạnh quá cậu ạ"

"Ừ lạnh thật, để tớ đi bật điện" Seulgi đi tới chỗ công tắc bật điện lên.

Và...

Wendy và Seulgi cùng nhau giật mình khi thấy ba con người đang ngồi chiễm chệ trên ghế sofa bắn con mắt hình viên đạn nhìn hai người.

"Còn đứng đó" Đó là giọng nói của Irene, lạnh hơn tảng đá.

Cả hai rụt rè ngồi xuống cùng nhau, Wendy cố tình ngồi xa Irene ra để tránh ánh mắt dò xét của nàng. Seulgi cũng chẳng khá hơn khi mắt bé út như tia lửa sọc thẳng vào người cô.

"Giải thích đi" Irene lên tiếng, chân bắt chéo ánh mắt nhìn kĩ vào mắt của Wendy.

"Về cái gì ạ?" Wendy ngu ngơ hỏi.

"Chị nghĩ cái đó hai đứa em là người hiểu rõ nhất chứ" Irene nghiêng đầu ánh mắt dò xét cả hai.

"Là em sai" Seulgi nhận lỗi về phía mình.

"Cậu không sai, là tớ đã nói trước" Wendy bóp vai Seulgi nhắc nhở.

"Em đã thừa nhận về việc làm của mình" Irene nhíu mày lại, giọng có phần nghiêm hơn.

"Phải"

"Có phải chị đã làm gì cho hai em giận?"

Wendy bất giác run người lại, Seulgi mím môi cúi đầu tránh ánh mắt của Yeri.

"Không ạ" Wendy lại trả lời thay cho cả hai.

"Dạo này em và Seulgi lạ lắm, tụi mình đã từng nói với nhau là dù có chuyện gì cũng phải nói cho nhau nghe, tại sao hai đứa em cứ thích làm theo suy nghĩ của mình không vậy?" Giọng nàng có phần lạc đi như muốn khóc.

"Unnie.." Yeri lại vỗ vai Irene để nàng bình tĩnh.

"Tụi em xin lỗi" Cả hai đồng thanh nói.

"Chị không mong điều gì hơn ở tụi em cả, chỉ cần vì nhóm vì tương lai từng thành viên và công sức của nhóm bao năm nay cố gắng, chị nói vậy thôi. Tụi em cứ tự suy nghĩ đi" Irene nói xong rồi bỏ đi một mạch về phòng.

Hai con mắt ái ngại nhìn nhau, Wendy hắng giọng điềm tĩnh lại:"Hai đứa em đi ngủ đi đừng thức khuya quá"

"Unnie cũng vậy" Yeri đứng lên đi về phòng.

Chỉ còn Joy ở lại nhìn lấy hai con người kia, cô nheo mắt xem chừng thái độ của họ nãy giờ thì cũng ngầm đoán được lí do.

"Hai chị chắc là không có gì giấu em chứ?" Joy lên tiếng hỏi, giọng nói có phần nghi ngờ.

"Làm gì có cái gì mà giấu em, thôi nào mau vào ngủ đi sáng mai chúng ta còn bận nhiều việc lắm" Seulgi lúng túng vội chối đi.

"Dạ vậy em đi ngủ trước ạ, gai unnie ngủ ngon" Joy vẫn giữ ánh mắt nghi ngờ đó nhìn hai người, chỉ là phải đợi từ từ cô moi ra thôi.

Khi Joy vào phòng thì Wendy với Seulgi mới ôm ngực thở phào nhẹ nhõm.

"Hồi nãy cậu có thấy ánh mắt dò xét của em ấy nhìn tụi mình không? Có khi nào..." Wendy cắn cắn môi dưới lo sợ Joy biết cậu yêu Irene, rồi cậu sợ chị biết được rồi ghê tởm cậu.

"Tớ không chắc" Không riêng gì Wendy mà Seulgi cũng đang nóng trong lòng.

"Đi ngủ đi có gì để sau tính" Wendy đứng lên đi vào phòng ngủ.

...

•Phòng Wendy và Irene.

Cạch.

Wendy mở tiếng cửa phòng nghe tiếng nói chuyện điện thoại đầy mùi mẫn của nàng và Bogum.

"Oppa lại lo quá, em làm bạn gái oppa rồi thì ai dám cướp em đi đâu nữa"

"..."

Wendy có khựng chân lại cửa phòng vài giây, nhanh chóng lấy lại cơ mặt, bỏ ngoài tai giọng nói ngọt ngào đó phát ra mà không dành cho cậu. Lủi thủi đi thay đồ rồi tẩy trang vệ sinh cá nhân xong cậu leo lên giường một mạch mà không để ý đến Irene nữa. Cơ bản cậu đã mệt mỏi quá nhiều nên thôi cái gì không thuộc về mình thì mãi sẽ không thuộc về mình.

Nàng cố nói chuyện với Bogum để xem thái độ của ai kia, bản thân nàng lại bất ngờ với hành đông trẻ con đó của mình. Tại sao và từ khi nào nàng lại quan tâm đến cảm xúc của Wendy cơ chứ, chẳng lẽ nàng có cảm giác với cậu ấy rồi sao.

Cuộc nói chuyện kết thúc, Irene xoay người đầu gối lên đầu, nàng nhìn sang con người chùm chăn kín kia.

"Em ngủ chưa?"

"..." Không có tiếng trả lời, căn bản là Wendy đang muốn mình ít tiếp xúc với Irene lại nhất là những lúc chỉ có hai người.

"Sao hôm nay em lạ quá, hồi sáng em nói gì với chị em có nhớ không? Em làm chị đau lòng lắm em có biết không?" Bên này giọng Irene nghẹn lại như muốn khóc, phải nàng đang khóc, nước mắt chảy dài trên má nàng làm ướt một mảng gối.

"..." Wendy vẫn không nói gì chăn vẫn chưa có dấu hiệu mở ra, cậu đang nghe nàng nói.

"Làm ơn..đừng làm chị phiền lòng có được không? Wendy..à" Giọng nói của Irene nhỏ dần như tiếng gió.

"Chị ngủ đi" Wendy nói vỏn vẹn như vậy rồi xoay người nằm úp tay kéo chăn lên giữ kín chăn.

Tiếng thở dài, tiếng thút thít vang lên trong căn phòng, đâu có phải cậu vô tâm, cậu chỉ đang muốn tránh xa nàng. Cậu không thể vì tình cảm cá nhân của mình mà làm tiêu tan sự nghiệp của nàng. Lúc chiều cậu cũng đã quyết định với appa của mình là sẽ trở về Canada như lời đã nói với ông.

•Phòng Seulgi và Yeri.

Seulgi vào phòng thấy Yeri tỏ vẻ giận hờn mình, cô bé ngó lơ Seulgi. Nếu như là những lần trước thì cô đã bay lại ôm con bé lắc qua lại làm nũng cho con bé hết giận. Nhưng lúc này, không cô cũng ngó lơ lại Yeri, đi tẩu trang làm vệ sinh xong cô leo lên giường mình nhắm mắt lại không quan tâm đến em nữa.

Yeri tức tối, cái con người kia từ lúc về tới giờ làm em khó hiểu, đã vậy còn cạch mặt em nữa, chuyện này không làm rõ là không được mà.

"Unnie dậy cho em" Yeri phóng xuống giường lôi kéo Seulgi ngồi thẳng dậy đối diện với mình.

"Gì vậy?" Seulgi ngồi dậy vờ vớ dụi mắt.

"Chị giận em?"

"Không"

"Thế sao không nói chuyện với em" Yeri tiếp tục hỏi.

"Chị mệt"

"Thái độ chị lạ quá"

"Chẳng lạ gì cả" Seulgi ngã lưng ra giường nhưng lại bị Yeri nhất quyết kéo ngồi dậy.

"Đêm nay không nói rõ mọi chuyện với em thì unnie không có được ngủ gì hết"

"Em muốn nói gì?" Seulgi bây giờ mới nhìn lấy Yeri.

"Chị đang lạnh nhạt em"

"Không có"

"Không có lí nào mà mới sáng chị còn vui vẻ cho đến tối chị lại thay đổi 180° bơ em, cũng không thèm nói chuyện" Yeri mắt rưng rưng nói, môi em bặm lại ngăn đi tiếng khóc.

"Ơ...em sao lại khóc thế kia" Seulgi mở to mắt nhìn con người con đang mít ướt trước mặt, cô ngồi lại gần ôm em vào lòng mình nhưng em lại cự tuyệt cái ôm đó khiến cô hụt hẫng.

"Chị nói đi! Em đã làm cái gì sai? Không chỉ riêng gì ngày hôm nay mà những ngày trước nữa! Chị làm sao thế?!" Yeri ôm mặt lại khóc lớn làm Seulgi lúng túng sợ mọi người thức giấc.

"Phải! Là tôi có sao đấy! Rất có sao đấy! Cho nên em tránh xa con người tôi ra!" Seulgi tức giận đứng dậy vơ vội cái áo khoát nhưng bị Yeri chạy ra cửa chặn lại.

"Không được đi đâu! Nếu chị không nói rõ cho em biết là chị đang bị cái gì mà cư xử thái độ lạnh nhạt đó với em, chị có biết nó khó chịu với em lắm không hả!!!" Yeri lớn tiếng làm mọi người thức giấc đi lại đứng trước cửa phòng với vẻ mặt bất ngờ.

"Hai đứa..." Irene định nói gì đó nhưng bị cái nắm tay của Wendy siết chặc, nàng quay lại thấy cậu ấy nhìn mình lắc đầu tỏ vẻ để hai người tự giải quyết.

Joy không thấy Irene phản ứng ngăn cản nên cũng lo lắng đứng yên xem hai con người kia bị gì mà nửa đêm lại đi cải lộn.

Seulgi tức giận bay lại ôm mặt Yeri hôn mặc kệ sự vùng vẫy đó của em, cô dùng hết sức lực vào cái hôn đó. Nhưng cuối cùng em đẩy cô ra và cho cô một cái tát thật đau.

Chát!

"Cái quái gì vậy! Chị bị điên rồi!" Yeri sợ hãi lùi xa ra.

Trong khi đó mọi người hoàn toàn bất ngờ mồm ai cũng mở to ra với cảnh tượng trước mắt, là Seulgi hôn Yeri... Irene bịt miệng lại đôi mắt mở to ra hết cỡ, Joy tỉnh hẳn cơn ngủ chân đứng không vững. Wendy có chút bất ngờ nhưng vẫn cứ tay xỏ túi quần ngủ mà xem diễn biến sự việc.

"Đúng! Tôi điên đấy! Tôi điên vì mình đã yêu em, tôi điên khi thấy em đi với Jungkook! Em còn muốn hỏi gì nữa không!? Hỏi một lượt luôn đi, thỏa mãn rồi thì để tôi đi" Seulgi đẩy Yeri và mọi người ra đi ra ngoài.

Joy chạy lại giữ tay Seulgi.

"Unnie tính đi đâu vào giờ này, đã khuya lắm rồi"

"Mặc kệ chị, bây giờ mọi người biết hết rồi đó! Con người chị kinh tởm thế đấy tốt nhất nên tránh xa chị ra" Seulgi hất nhẹ bàn tay của Joy ra và chạy đi.

Yeri ngồi sụp xuống nền nhà ôm mặt khóc, Irene đi lại ngồi xuống vỗ vỗ vai tay lau giọt nước mắt cho con bé.

"Unnie.." Yeri ôm chặt Irene lại khóc nức nở.

Wendy nãy giờ chứng kiến cũng chẳng biết nói gì, mọi thứ xảy ra quá nhanh chóng, như nghĩ ra gì đó cậu vội nói với Irene và Joy.

"Hai người chăm sóc cho em ất đi" Wendy chạy vào phòng lấy cái áo khoát đi nhanh ra thềm mang giày thì Irene từ trong hỏi lớn.

"Em đi đâu?"

"Seulgi ra đường giờ này rất nguy hiểm nếu để ai thấy được sẽ không hay, chị và Joy trông chừng Yeri đi, em đuổi theo cậu ấy cho kịp" Wendy bỏ lại lời nói rồi chạy mất hút sau cánh cửa.

"Chị ấy..hức...hức.."

"Có hai chị ở đây rồi em cứ khóc đi, khóc cho quên đi nỗi buồn" Joy ôm Irene và Yeri.

...

Wendy chạy ra khỏi cổng, cậu đội nón và đeo khẩu trang kín, xong xuôi nhanh chóng lượn lờ xung quanh để kiếm Seulgi. Vừa chạy cậu vừa nghĩ nếu những lúc buồn thế này cậu ấy sẽ đi đâu. Thế là quyết định của cậu là sẽ ra sông Hàn vào giờ này mặc dù nếu không gặp thì cậu cũng phải thử.

Đúng như dự đoán, Seulgi đang ngồi ở ghế đá, tóc tai rối bù, tướng ngồi uể oải không có dấu hiệu duy chuyển, Wendy từ từ đi lại, ngồi xuống bên cạnh thật nhẹ nhàng rồi nói:

"Ra là trốn ở đây"

Seulgi giật mình bởi tiếng nói, nhận ra đó là Wendy thì cô cười mỉm gượng gạo rồi đưa đôi mắt buồn nhìn xa xăm.

"Tớ ích kỉ lắm có phải không? Đây là lần đầu tiên em ấy khóc vì tớ đó, nhưng sao cảm giác đó nó chua cay quá, tớ chỉ muốn giọt nước mắt của em ấy rơi vì hạnh phúc chứ không phải đau đớn như thế, nói xem tớ hèn hạ lắm đúng không?" Hai hàng nước mắt của Seulgi vô thức chảy dài xuống.

"Tớ không biết" Wendy nói nhỏ như tiếng nước trên mặt sông, gió lúc này chuyển lạnh, hàng cây đung đưa nghe rõ từng chiếc lá va chạm vào nhau, Wendy nhìn xem người bên cạnh của mình yểu xiều khi nghe câu đó thì nói tiếp: "Nhưng dù gì..cậu cũng đã thổ lộ với em ấy tất cả, đó là sự dũng cảm chứng tỏ cậu đã dám đối diện với nó. Khi chúng ta đơn phương một ai đó thì có đôi lúc chúng ta phải chấp nhận một điều là cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, huống hồ gì cậu và em ấy còn chung phòng với nhau"

"Ý là cậu đã ngầm đoán được sẽ có ngày em ấy biết?" Seulgi lau nước mắt.

"Ừ, chỉ là nó đến quá nhanh thôi"

"Cậu nói đi tớ phải làm sao đây?"

"Chẳng làm gì cả, cứ theo trực giác cậu muốn đi" Wendy khoanh tay lại người dựa hẳn vào lưng ghế.

"Sau này tớ có thể ở chung phòng với cậu không? Tớ không muốn đối diện với em ấy" Seulgi cúi đầu lí nhí nói.

Wendy muốn mắng cho tên gấu đó một trận, tại sao lại ngốc đến thế? Tại sao đã nói ra rồi thì phải quyết đấu tranh giành lại tình yêu chứ. Nhưng cậu lại giữ trong miệng vì bản thân cậu cũng hèn nhát thì nói được ai. Thôi thì cũng tùy số phận.

"Tính thế cũng được dù gì tớ đang muốn tránh mặt chị Irene"

"Lại hội chứng sợ yêu à?" Seulgi nói móc Wendy.

"Ừ"

"Nhiều lúc tớ thấy tụi mình là cặp đôi hoàn cảnh ấy chứ, cùng đơn phương mà lại nhút nhát giống nhau nữa" Seulgi cười chua chát.

"Tớ sẽ không chung thuyền với cậu đâu, tớ tới đây để đưa cậu về dù gì mai còn có show diễn nữa, ở đây vào giờ này ai thấy mà chụp hình lại được thì sáng mai sẽ được nghe cải lương miễn phí của anh quản lí" Wendy đứng dậy đi trước bỏ lại Seulgi.

"Này đợi tớ với" Seulgi chạy vội theo.

...

2437 từ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com