Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 11

Wendy và Seulgi về tới cổng thì nhẹ nhàng mở cửa để tránh phát ra tiếng động, cả hai nhón chân đi về phòng, Wendy và Seulgi ra dấu ngủ ngon rồi ai về phòng nấy.

•Phòng Seuri

Seulgi vào phòng thấy Yeri đã say giấc, cô không muốn Yeri thức dậy, vì lúc đó cô sẽ không biết nói gì, tháo áo khoát ra cô leo lệ giường rồi chùm chăn lại, giọt nước mắt rơi trên má cô và cô phải chấp nhận một điều là 'từ nay sẽ tránh mặt em'.

•Phòng Wenrene.

Wendy vừa bật công tắc lên thì thấy Irene ngồi trên giường chưa ngủ, tim ngừng đập vài giây do cậu hết hồn, nàng nhìn cậu chằm chằm hồi lâu rồi mới lên tiếng hỏi.

"Kang Seulgi...em ấy ổn không?"

"Ổn, chị lo ngủ đi" Wendy cởi áo và khẩu trang ra, đi vào tolet rửa mặt, lòng khó chịu khi nàng nói không kiểu đó.

"Chị không thể tin được Seulgi em ấy là...đồng tính" Irene khoanh chân lại xoay hướng người về phía bên giường của Wendy.

"Thì có sao? Chị miệt thị à?" Wendy hỏi câu hỏi chất chứa đầy hàm ý.

"Không..chỉ là bất ngờ thôi"

"Ừm" Wendy ngã người xuống giường.

"Em không có gì để nói với chị sao?" Giọng Irene vẫn đều đều trong căn phòng im ắng.

"Yeri em ấy có nói gì không?" Wendy thoáng bối rối không biết nói gì nên tìm cớ, nhưng thật thì cậu lo cho Yeri nên câu hỏi đó không hề dư thừa.

"Em ý khóc hơn ba mươi phút, chị và Joy dỗ mãi mới nín rồi chịu đi ngủ sau đó" Irene nghiêng đầu nhìn tấm lưng người kia đang quay về phía mình.

"Khóc được thế thì tốt, có gì mai em hỏi thăm em ấy còn giờ chị ngủ đi ngày mai sẽ rất bận. Ngủ ngon" Wendy nói rồi đưa chăn lên chùm kín đầu để Irene muốn nói gì đó rồi lại thở dài.

...

Sáng hôm sau Seulgi dậy sớm nhất đi ra khỏi nhà đến trường quay trước tiện thể tránh mặt Yeri. Hôm nay nhóm có nhận lời tham gia chương trình 'chào buổi sáng cùng thần tượng' nên ai cũng dậy sớm, ngỡ là dậy sớm nhưng Yeri nhìn giường kế bên trống trải thì lại thấy hụt hẫng, em định nói chuyện với cô nhưng thấy không thích hợp lại thôi.

Mọi người xong xuôi trang phục đầu tóc trang điểm thì cùng nhau bước lên xe để khởi hành đến trường quay. Wendy cả đêm trằn trọc ngồi trên xe mà cứ gật gù làm cho ai kia không khỏi xót xa khi thấy hình ảnh đó.

"Unnie ấy chắc hôm qua đi theo chị Kang nên mới mất ngủ sao?" Joy vô thức hỏi nhỏ nhưng lại để Yeri nghe được. Nhận được cái đánh nhẹ của Irene thì Joy hiểu ý im lặng.

"Bé con mau hết buồn rồi mọi chuyện sẽ qua, tin chị" Irene rướn người xoa đầu Yeri cho em bớt căng thẳng rồi nàng ngồi lại vị trí của mình.

...

Còn hơn một tiếng nữa mới bắt đầu quay, Yeri muốn đi lại chỗ Seulgi để nói rõ mọi chuyện vì em đã có cảm giác với cô từ lâu, cứ nghĩ chỉ có bản thân mình cảm nhận nhưng đến hôm qua em không biết mình nên vui hay buồn khi được cô thú nhận là cô yêu em.

Seulgi đang ngồi uống nước với Wendy thấy Yeri từ xa có ý định đi lại chỗ này nên cô nhanh chóng đứng lên.

"Đi đâu đấy, sắp quay rồi" Wendy đóng nắp chai nước nhướn mày nhìn Seulgi.

"Tớ có điện thoại" Seulgi vờ móc điện thoại ra rồi vội tránh đi chỗ khác.

"Unnie à..có phải chị ấy đang tránh mặt em không?" Yeri thở dài quay mặt sang phía Irene hỏi.

Irene bối rối không biết trả lời cho đứa em út làm sao thì Joy lên tiếng hộ.

"Em đừng quá lo lắng, trốn được một ngày chứ không trốn được mãi huống chi em và unnie ấy chung phòng"

Yeri tạm thời yên tâm ngồi lại chỗ xem xét kịch bản rồi học thuộc lấy. Wendy không đành lòng thấy Yeri ngồi với vẻ mặt thui thủi như vậy nên cậu đi lại ngồi xuống nhẹ nhàng an ủi.

"Trông em kìa, tươi tắn lên sắp quay rồi" Wendy cầm hai má Yeri lên cưng chiều lắc qua lắc lại.

"Giờ mà unnie còn giỡn em không vui được đâu" Yeri gỡ bàn tay của Wendy xuống ánh mắt như trông ngóng ai kia đi vào nhưng vô vọng.

"Thế thì phải như nào nữa? Em nên nhớ công việc chúng ta đang làm sẽ rất dễ bị chú ý nên nếu có định làm hoặc muốn gì đó thì ít nhất về drom" Giọng Wendy nghiêm túc hẳn không còn vẻ cưng chiều khi nãy nữa.

Joy thấy tình hình có vẻ căng nên nhào vô nói đỡ lời cho êm xuôi.

"Nào Yeri tươi tỉnh lên, không lát nữa em đem bộ mặt nhanh nhúm đó để cho khán giả truyền hình thấy hay sao?"

"Em...xin lỗi, em sẽ cố" Yeri cúi đầu mím môi bình tĩnh lấy lại vẻ phấn chấn.

Tiếng vỗ tay của đao diễn gọi tất cả mọi người vào để chuẩn bị bấm máy, Seulgi thừa cơ hội cũng len lõi đi vào luôn. Sau khi sắp xếp đội hình chỗ ngồi cho từng thành viên ổn định thì đạo diện ra hiệu chuẩn bị quay.

"Xin chào tất cả mọi người đang xem chương trình chào buổi sáng cùng thần tượng, như đã hứa với quý vị thì hôm nay chương trinh chúng ta mời được khách mời rất đặc biệt! Đoán xem đó là ai?" Chị MC hướng tay về phía các thành viên, máy quay đưa về đó.

"1.2.3!, xin chào mọi người! Chúng tôi là Red Velvet" Năm cô gái nở nụ cười tươi tay vẫy vẫy.

...

Sau hơn mười lăm phút quay thì đây là khoảng thời gian để mọi người nghỉ ngơi và chỉnh chu lại lớp trang điểm cùng trang phục. Wendy có để ý đến Irene khi bản thân đang dặm lại son lên môi, cậu thấy cô cầm điện thoại nhắn tin vui vẻ với ai đó, lòng đau như thắt nhưng vẫn cố mỉm cười hoàn thành cho xong việc son lại môi của mình. Seulgi vẫn cứ tiếp tục xem kĩ kịch bản nhưng mắt lâu lâu còn tia về phía Yeri đề phòng để khi em đi tới thì cô chạy tránh chỗ khác.

"Xem kìa, chân mày cậu đọc kịch bản có gì hay sao mà nhăn quá vậy?" Wendy thừa biết cái con người này nên muốn trêu chọc một chút.

"Rõ ràng là có khúc tớ và Yeri nhảy cùng, bảo sao tớ không nhăn cho được" Seulgi giơ tờ giấy lên ngang mặt Wendy tay còn tận tâm chỉ vào chỗ gạch đó.

"Thái hóa! Đó là chuyện bình thường, cậu đúng là đồ mong manh dễ vỡ mới chỉ có thế mà đã lộn nhào lòng rồi" Wendy phủi tay ngồi xuống bên cạnh.

"Tớ nói cho cậu biết là để cậu hiểu cho nỗi lòng của tớ, chứ không phải để cậu nhạo bán tớ thế đâu" Seulgi bực dọc buông ra lời nói, chân hơi run lại.

"Không đùa nữa, cậu cứ xem như là...là.." Wendy nói tới đó lắp bắp nhìn ra phía sau của Seulgi nhue bị thôi miên.

Con gấu kia không hay biết phía sau mình có người nên cứ thế hỏi tới tấp.

"Này! Sao thế đang nói chuyện với tớ kia mà...à hiểu rồi nhé, cạn lời với tớ rồi chứ gì" Seulgi mãn nguyện ngã người ra ghế cười khì khì.

Bỗng từ đâu một cảm giác mát lạnh chạy dọc xương sống Seulgi, da gà cô nổi lên từng đợt, Wendy vẫn cứ nhìn ra hướng sau cô, nuốt nước bọt cái 'ực' cô quay đầu lại. Một người con gái quen thuộc với đôi mắt lạnh đang nhìn cô.

"Cậu...cậu uống nước không tớ đi lấy cho nhé" Seulgi đứng lên vội vàng đi lấy nước.

Yeri nhìn con người kia hấp tấp chạy đi thì thở dài, em muốn nói chuyện thôi mà sao lại tránh mặt đến thế. Chỉ là khi nãy em định làm cho chị ấy bất ngờ thôi ai dè đâu con người ngốc đó lại sợ rồi bỏ chạy.

"E hèm! Em đứng đó đến chừng nào" Wendy trở lại với vẻ bình thường hắn giọng nói.

"Em đáng ghét lắm sao unnie" Yeri đi lại chỗ Wendy ngồi mà than thở.

"Sao em nói vậy?"

"Thì đó! Rành rành ra kia kìa, người ta thấy em như thấy tà nên bỏ chạy mất dép" Yeri hất mặt về phía Seulgi đang đợi lấy nước.

"Ai biểu em đứng ngay sau cậu ấy làm gì, chị còn phải giật mình" Wendy thừa dịp bóc mẽ con bé tí xíu.

"Em..muốn chọc unnie ấy một tí thôi mà.." Em cúi đầu nói lí nhí, bộ dạng thật đáng yêu làm ai nhìn vào cũng xót thay.

"Bé ngốc à...thôi cái kiểu mặt xụ đó đi, do em đã lỡ mất nhiều lần cậu ấy quan tâm chăm sóc cho em đó thôi" Wendy nhích ghế lại ngồi gần Yeri.

"Cũng đâu có cần lạnh nhạt như thế với em...hôm qua unnie ấy nói vậy rồi bỏ đi một nước không thèm để em nói cái gì hết" Bàn tay trắng muốt của Yeri bấu lại với nhau tạo nên vết đỏ nho nhỏ.

"Còn biện hộ cơ đấy,lúc đó em ngồi khóc có nói được câu nào, mà có thì cũng không tròn vành rõ chữ nữa" Wendy xoa trán của Yeri dịu dàng nói.

"Thế sao ạ? Em cứ nghĩ...unnie ấy đợi câu trả lời của em mà đứng lại nghe em nói...nhưng ai ngờ chị ấy nói xong thì bỏ đi một mạch đã vậy sáng sớm đi lên chương trình trước lại còn tránh mặt" Yeri khổ sở kể lể.

Do thời gian không còn nhiều, quảng cáo đã xong nên mọi người quay lại tiếp tục công việc. Wendy an ủi vài câu khích lệ tinh thần cho Yeri rồi cũng ngay ngắn ngồi chuẩn bị.

Sẽ không có gì là khó khăn cho đến lúc chị dẫn chương trình mời Seulgi và Yeri lên nhảy đôi với nhau.

*Nhắc trước mấy thím là tui hay viết nhầm Yeri thì Yểu lắm do máy nó chuyển chữ, nếu có thấy chữ Yểu đó thì ngầm hiểu cho tui nghen*

Seulgi gãi đầu ái ngại nhưng cũng vẫn phải bước lên, cả hai đứng song song với nhau, mắt đối mắt cho đến khi nhạc được bật lên, những vũ đạo cần phải có đụng chạm chân tay, nó khiến Seulgi không thấy thoải mái trong hoàn cảnh này, nếu là trước đây khi cô chưa nói gì nó có vẻ tốt hơn. Cả hai vẫn giữ trạng thái hết sức bình thường khi nhảy, bài nhạc khi đã hết Seulgi đi về chỗ và thở phào nhẹ nhõm.

...

1909 từ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com