Chap 48
Wendy đang ôm Irene say ngủ thì nghe tiếng chuông điện thoại liên hồi kêu réo, cậu khó chịu mở mắt nhìn lướt qua Irene rồi bắt máy vì sợ sẽ làm nàng thức giấc.
"Alo?"
"Hức...hức..em Alana đây"
Wendy mở to mắt ra, giọng nói muốn hét to lên khi nghe Alana khóc nhưng vẫn giữ độ ôn nhu hỏi cô bé. "Có chuyện gì sao? Tại sao em khóc?"
"Chị Van...bị tai nạn, chị ơi lỗi đều là do em..tất cả là do em" Alana nghẹn giọng chỉ biết gào lên trong điện thoại, khi nãy đưa Van vào bệnh viện Alana quá mức hỏang loạn nên lấy điện thoại của Van mà tra số của Wendy mà gọi thông báo tình hình.
"Gì? Em nói Van bị tai nạn, Alana em phải bình tĩnh, chị sẽ về ngay. Em ở đó trông coi tình hình" Wendy tốc biến bay xuống giường.
Irene nghe tiếng Wendy nóng vội liền thức giấc, nàng dụi dụi đôi mắt rồi nói. "Em làm gì vậy? Không ngủ tiếp?"
"Em phải về Mĩ gấp, Van gặp chuyện rồi" Wendy lấy balo ra nhét nhanh vài bộ quần áo vào.
Irene không nghĩ nhiều lập tức phi xuống giường giúp Wendy sửa soạn quần áo. Wendy nhận thấy mình vừa làm nàng thức giấc liền có cảm giác hối lỗi đi lại bên cạnh nàng, khẽ ôm lấy thân hình mảnh khảnh đó, mặt cọ vào cổ nàng.
"Đã làm chị thức giấc, nghe em lên giường ngủ tiếp đi, dạo này sắc mặt chị không được tốt mà lại còn thức giữa đêm thế này sẽ khiến cho da xấu đi nữa"
"Nếu như không phải có viêc ở đây thì chị đã theo em quá đó rồi, em xem tình hình ổn không, chị đoán Van thường ngày chắc không có tính cẩu thả đâu, lí nào lại gặp tai nạn?"
"Hồi nãy Alana khóc lên trong điện thoại bảo gì là con bé có lỗi với Van, Van bị tai nạn là do con bé. Kì này em về hỏi rõ mọi chuyện, cái chính là Van chưa có tin tức gì về tình trạng, khiến em thực lo lắng" Wendy rầu rĩ nói, khóe môi vẫn cố nở nụ cười để nàng không thấy cậu đang rất mệt mỏi.
Irene ôn nhu ôm lấy đầu Wendy đê cậu nép sát vào lòng mình, bàn tay thon thả xoa lấy mái tóc của cậu mà vuốt ve, nàng muốn cùng cậu chia sẻ đau thương này cũng không muốn thấy cậu chịu đựng một mình.
"Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, em qua đó nhớ giữ gìn sức khỏe một chút, khi nào Van tỉnh lại hãy gọi cho chị,có
được không?"
"Được, có gì em gọi cho chị nhưng sợ múi giờ bị lệch. Không may gọi nhầm lúc chị bận thì..." Wendy áy náy nhìn Irene.
"Chị luôn giữ máy trong tay chỉ cần em gọi, là số của em thì dù có bận thì chị vẫn nghe"
Wendy phần nào yên tâm, cậu khóac cái áo mà nàng lấy sẵn cho mình, đặt trên trán nàng một nụ hôn..sau đó hôn phớt
lên môi nàng rồi lưu luyến bồi thêm một câu. "Ở lại giữ gìn sức khỏe"
"Nói cứ như là bỏ chị đi
luôn ấy, nhớ đó nếu Van khỏe lại thì em về đây với chị nha?" Irene đứng lên,hai tay câu cô Wendy, đôi mắt yêu thương nhìn cậu.
"Vâng" Wendy ôm lấy Irene
lần nữa rồi xách túi rời
khỏi nhà nàng.
Lên xe ngồi Wendy lo lắng bấm máy gọi cho Alana nhưng con bé lại không bắt máy, Wendy sốt ruột kêu bắc tài xế chạy nhanh nhanh hơn để kịp tới sân bay làm thủ tục. Ngồi trên xe mà lòng như lửa đốt, ở nhà Van với Alana xảy ra chuyện gì chứ? Do đi quá gấp nên Wendy đành phải ngồi hàng ghế mắc nhất. Cậu lo lắng cũng chẳng hơi đâu mà tiếc tiền.
...
Alana lo lắng ngồi chờ trước phòng cấp cứu, Van đã ở trong đó hơn bốn tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy động tĩnh gì. Càng nghĩ lại càng khiến cho Alana thêm hối hận, mấy ngày nay ở trong phòng cô cũng đủ nhận thức là Van lo cho mình như thế nào nhưng vì sĩ diện tủi nhục mà Alana kiên quyết không nhìn mặt Van.
Cạch.
Cánh cửa phòng mở ra, Alana sốt sắng chạy lại bấu vào áo bác sĩ gấp gáp hỏi. "Chị ấy sao rồi bác sĩ? Vết thương có nặng lắm không? Chị ấy tỉnh lại chưa?"
"Cô hãy bình tĩnh, hiện tại bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch nhưng do chấn động mạnh nên bệnh nhân chưa tỉnh, có thể đợi ba hoặc bốn ngày xem xét tình hình rồi mới đưa ra chuẩn đoán chính xác" Bác sĩ tháo khẩu trang ra nhìn Alana
"Tôi vào thăm chị ấy được chứ? Có tôi nhất định chị ấy tỉnh lại mà"
"Được nhưng để chúng tôi chuyển bệnh nhân qua phòng. Cô đi theo ra quầy đóng phí đi rồi chúng ta bắt đầu làm giấy chuyển phòng"
Alana cảm ơn bác sĩ rồi chạy nhanh đi đóng tiền viện phí, Van không sao là cô đã mừng lắm rồi, cứ tưởng là cái tên đó ăn xong bỏ mặc cô chịu trận chứ.
Đáp xuống máy bay đã là chiều hôm sau, Wendy không kịp về nhà thay đồ mà trực tiếp tới bệnh viên. Cậu chạy qua hết khu này đến khu khác để hỏi, Alana con bé lại không nghe máy nên Wendy tìm kiếm rất vất vả. Hỏi thì cuối cùng cũng có một cô y tá bảo là có người tên Van bị tai nạn vừa nhâp viện vào ngày hôm qua, Wendy hỏi kĩ số phòng rồi lao thân đi tìm.
Mở cửa ra Alana bất ngờ khi thấy Wendy, con bé chạy tới ôm chặt lấy cậu mà khóc to lên, Wendy thấy bạn mình thân hình chày xước liền đau nhói, cậu xoa xoa lưng Alana giúp cô bé bình tĩnh lại.
"Có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao Van lại ra nông nỗi này? Hôm qua em gọi nói gì mà do em?"
"Là em...nếu em không thách thức chị ấy có lẽ bây giờ đã không phải như thế này..chị ơi lỗi đều là do em mà ra"
"Thôi chị hiểu rồi em đừng khóc nữa, Van nó mạnh mẽ rồi sẽ tỉnh lại thôi. Nếu nó thấy em khóc là nó buồn lắm đó" Wendy ôm lấy vai cô bé nhẹ nhàng dỗ dành.
"Hức...hức..hức" Tiếng khóc râm ran của Alana làm tâm tình Wendy không khá hơn là bao, cậu muốn hỏi con bé đầu đuôi câu chuyện nhưng có vẻ Alana còn kích động về chuyện của Van nên Wendy lại thôi.
"Em ăn gì chưa? Từ hôm qua tới nay chắc khóc miết chưa có gì trong bụng đúng không?"
"Giờ em đâu còn tâm trí mà ăn hả chị? Cổ họng em nó nghẹn lại ăn cái gì cũng không vào đâu" Alana lắc đầu từ chối muốn ăn, mắt ướt nhìn lấy Van đang nằm bất động ra đó.
"Nhưng ít ra vẫn phải có thức ăn trong bụng, em ngồi đây đừng có cố chấp được không? Sức khỏe không tốt thì làm sao mà chăm sóc cho Van"
Alana ngẫm nghĩ, cô cần phải có sức khỏe, đúng rồi cô cần phải tỉnh táo để chăm sóc Van."Chị mua đi em sẽ ăn"
Wendy mỉm cười hài lòng
"Ngồi đây có gì gọi bác sĩ chị đi mua nhanh về thôi"
Wendy tiện đường ghé vào phòng trực bác sĩ, cậu gõ cửa. Nhận được sự đồng ý liền đi vào hỏi thăm tình hình của Van.
"Cô muốn khám bệnh?"
"Không tôi tới đây hỏi về sức khỏe của bạn tôi là Van"
"À mời cô ngồi"
Wendy ngôi vào ghế, bác sĩ rót cho Wendy li trà rồi nói. "Bạn cô va đập vào đầu xe hơi, dấu hiệu cho thấy là cô ấy cô ý làm thế"
"Sao có thể vậy...vậy có di chứng ảnh hưởng đến sau này không?"
"May cho bạn cô là đã được đưa đi cấp cứu kịp thời. Không thì di chứng không có mà người.."
"Cậu ấy chưa tỉnh lại?" Wendy chợt nhớ ra, từ lúc vào đến giờ Van vẫn nằm đó, chưa có chút đông tĩnh gì.
"Còn tùy vào ý chí của bệnh nhân, theo tôi thì cùng lắm là tuần sau thì tỉnh lại"
Wendy nhận được thông tin cũng không nấn ná ở lại, liền đi mua đồ ăn cho Alana sợ cô bé đợi lâu. Vừa đi đến cửa phòng thì chuông điện thoại reo lên, Wendy thấy tên người gọi khóe môi cong lên rồi bắt máy.
"Bà xã"
"Đáng ghét, em hiện tại đang ở chỗ Van? Cô ấy sao rồi đã tỉnh lại chưa?" Gịong Irene bên đầu dây kia, vài phần ngọt ngào làm Wendy vơi bớt đi mệt mỏi.
"Chưa bác sĩ nói có thể là tuần sau. Chị nữa sao giờ này rảnh mà gọi cho em?"
"Ngày mai là tới buổi Concert rồi, chị muốn nghe giọng em để lấy động lực không được sao?" Irene phụng phịu hờn dỗi Wendy, nàng chủ động gọi điện mà cái tên đáng ghét lại hỏi đâu đâu.
"Mai mọi chuyênn thuận lợi nha, đợi Van tỉnh rồi em lại bay qua đó với chị. Nhớ đừng có quá sức ăn uống cho đầy đủ, em qua là không muốn thấy chị gầy tong teo đâu"
"Biết rồi mà, thôi em xem Van đi chị có việc rồi. Bên đó làm gì cũng phải ngủ một chút đó"
"Vâng"
Cúp máy Wendy đẩy cửa đi vào, cậu đem đồ ăn lấy ra rồi đưa cho Alana, con bé nhận lấy từ từ ăn vào, mắt vẫn cứ nhìn phía Van, cảnh này thực sự đau lòng.
"Hồi nãy ở ngoài chị nói chuyện với người yêu hả?"
"Phải" Wendy nói.
"Ai làm người yêu chị thật có phước, tiếc là em dành tình cảm cho tên đang nằm trên kia rồi không thì em đã dành lấy chị từ lâu" Alana nửa hàm ý trêu đùa nửa thật.
"Van rất tốt tuy cậu ấy có hay đùa giỡn quá chớn chung quy vẫn là người cư xử có lễ độ khuôn phép rõ ràng. Lần này cậu ấy bị tai nạn chị không dám gọi về cho ba mẹ cậu ấy, bây giờ còn trông chờ vào Van thôi" Wendy mệt mỏi dựa mình vào ghế.
"Chị yên tâm, có em ở đây chăm sóc cho chị ấy rồi, đợi khi chị Van tỉnh lại thì chị cứ đi hoàn thành công việc của mình đi" Alana lúc này mới nhìn Wendy, đôi mắt đen láy của cô bé long lanh vài giọt nước mắt chưa kịp khô.
"Em đi nghỉ đi, tối đến giờ mệt rồi. Chị ngồi canh cho khi nào Van tỉnh chị gọi em dậy" Wendy nói khi thấy sắc mặt Alana hơi tái đi nhợt nhạt hẳn.
"Nghe chị vậy" Alana dựa vào ghễ, đôi mắt nặng trĩu nhắm lại.
Wendy thở dài không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, thấy con bé không có ý định nói cậu cũng không dám mở lời hỏi. Lấy chăn đắp lên cho Alana rồi Wendy ngồi nhìn về hướng Van.
...
2023 từ
P/s: Có thể gọi là sắp hết truyện rồi, có thể thôi nha.
Viết chap này tinh thần có chút k đc ổn định nên chắc sẽ có lỗi chính tả, câu từ nhạt nhẽo. Dù sao chap sau tui sẽ cố gắng hơn.
Hỏi ý: À à có ai biết truyện BH hiện đại nào mà hay hay k?? Chỉ tui với!!!! Làm ơn 😅
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com