Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 61

Do tối qua ngủ có hơi trễ nên sáng nay Wendy tới thành phố muộn, Van gọi inh ỏi hỏi tới chưa làm cậu nhức đầu. Chưa kịp ăn sáng đã phải có mặt ở nơi lấy cafe. Đứng cách xa tiệm cafe, Wendy lấy máy gọi lại cho Van.

"Tớ tới rồi đó nha."

"Vào lẹ đi, xong sớm cậu về sớm."

Wendy nghe ngữ khí hối thúc của bạn mình liền cảm thấy bất an, thật sự rất bất an. Lấy tay quơ đi suy nghĩ tán loạn của mình, Wendy quyết định cuốc bộ đến đó.

Mở cửa bước vào quán, Wendy đi đến quầy kêu li cafe, còn bản thân xem lại chỗ ngồi mà mình đã được hẹn, cậu một tay lò dò cái điện thoại nên căn bản không có ngước măt lên, bỗng một giọng nói cất lên.

"Cho hỏi cô có phải là người đến lấy cafe không?"

Lúc này Wendy mới ngẩng mặt lên nhìn người trước măt. Điện thoại trên tay rớt xuống cái 'binh' khiến mọi người trong quán chú ý. Toàn thân cứng đờ như đông cứng.

Irene thấy người kia đối diện măt mình, đây có phải là con người đó không? Tại sao? Chẳng phải đã....

"Wendy..." Bogum không tưởng tượng nổi đứng lên.

Nhất thời kích động Irene bổ nhào tới ôm chặt người kia, tham lam hít lấy hương thơm quen thuộc ấy. Đúng rồi! Nàng nhớ lắm, nhớ lắm...

Wendy đứng đó như pho tượng không có ý đáp lại cái ôm đó, lúc này cậu mới để ý thấy có Bogum ở đây, vội buông Irene ra Wendt nói:

"Xin lỗi chắc cô nhầm tôi với ai rồi."

Một lần nữa Irene nhìn người đứng trước mặt mình, muốn đưa tay tát một phát cho tỉnh nhưng lại không nỡ. Kiềm nén sự kích động lại, Irene lấy lại vẻ lạnh lùng 'Hừ' một cái rồi trở lại ghế ngồi.

"Nhầm lẫn nhầm lẫn, cô ngồi đi." Bogum lịch sự kéo ghế ra cho Wendy mặc dù trong lòng còn đang rất sốc.

Gật đầu cảm ơn, Wendy lén lút nhìn người ngồi đối diện kia phát hiện Irene đang công khai nhìn mình chằm chằm, Wendy chột dạ vội để ý chỗ khác.Về phần nàng, khi biết cậu mất đã là một cú đả kích lớn như thế nào, dù là thời gian trải qua lâu nhưng Irene không hiểu sao bản thân lạii cố chấp tin là Wendy chỉ đang ở đâu đó thôi. Nàng cũng không hiểu bản thân mình lại cư nhiên đi chờ đợi một điều trong vô vọng, đã có nhiều lần Irene thầm hỏi nếu trên thế gian này có điều kì diệu đem Wendy trả lại cho nàng thì sao? Nghĩ tới đó tự cảm thấy bản thân thực là hóa rồ... Thế nhưng hôm nay gặp lại một người y đúc thế này, nàng chết đi sống lại càng không thể tin. Chẳng nhẽ điều kì diệu đó là có thật sao?

Cứ cho là người giống người nhưng khi nàng ôm Wendy, lại rất tự nhiên hửơng thụ hơi ấm quen thuộc đó. Trên đời này làm gì có chuyện người giống đã đành mà hơi ấm riêng biệt cũng giống luôn sao? Nghĩ như thế nên Irene khẳng định đây là ngườu nàng luôn nhớ thương. Chỉ là...Wendy tại sao lại cố tránh đi cái ôm đó? Có phải nàng làm gì sao không?  Irene biết mình hiện tại rất rất rất muốn chạy lại ôm Wendy khóc cho thỏa sức rồi hỏi vì sao lại lừa nàng.

Qúan cafe cất lên tiếng nhạc du dương. Wendy thả lỏng cơ thể một chút, cô phục vụ khi nãy cậu gọi cafe đem li đặt trên bàn. Cậu nhận lấy, bàn tay vân vê xung quanh li cafe không biết nói gì.

"Thực sự cô rất giống một người, từ mắt môi miêng.."

Bogum dựa vào ghế âm thâm đánh giá. Wendy bị nhìn như vậy không được tự nhiên ho nhẹ một cái rồi nói. "Nếu vậy thì làm hai người thất vọng rồi, tôi không phải người đó đâu."

"Xin lỗi cô, khi nãy tôi hồ đồ." Irene nửa ngày im lặng cuối cùng cũng nặng nề lên tiếng.

"Không có gì....tôi không để ý."

"Nghe Van nói hôm nay cô đến lấy cafe? Chà! Trùng hợp một điều là người mà tôi lầm cô khi nãy cũng là bạn thân của Van." Irene nói xong quan sát nét mặt người đối diện.

Wendy âm thầm gào thét, cái này là nàng đang muốn áp bức cậu đây mà. Hóa ra đây là bất an muôn vàn bất an!!

"Cũng là vô tình làm bằng hữu. Thật xin lỗi một lát tôi có việc nên phiền cô đưa hạt cafe, giá cả tôi thương lượng với Van rồi nên cô yên tâm."

Irene vẫn nguyện tư thế như cũ không một nhúc nhích, nàng tựa như đang muốn khiêu khích sự kiên nhẫn của Wendy. Hai chân bắt chéo lại tướng ngồi thật như một nữ vương. Bogum ngồi kế bên lại được hưởng ké sự lạnh lẽo đó, anh kéo kéo cổ áo sơ mi lên rồi nói:

"Có gấp không? Dù sao chúng tôi muốn mời cô một bữa."

Ngoài mặt Wendy đang cố tươi cười nhưng trong lòng lại là một trận đau âm ỉ, hai người này đã....hừ! Chẳng phải cậu muốn thế sao? Wendy tự cảm thấy bản thân dư thừa ở chỗ này. Cách nói chuyện của Irene đối vơi Bogum ngọt ngào hơn rất nhiều, ít nhiều cũng đã ảnh hưởng đến tâm tình của Wendy.

"Rất bận, tôi cần lấy rồi đi ngay thôi, để dành thời gian cho hai người."

Môi Irene tự nhiên lại cong lên bí ẩn.

Bogum thở dài ra xe lấy túi cafe. Trong quán khách lần lượt ra về, bãi đỗ xe cách quán cafe khá xa nên căn bản hiện tại chỉ có Irene và Wendy hai người ngồi đối diện nhau.

"Cô ở đâu?"

Wendy giật nảy mình khi nghe âm thanh đó hỏi mình, vội lấy lại vẻ măt Wendy cười tươi tế nhị nói. "Vùng ngoại ô."

Irene thoáng ồ một tiếng, sau đó nàng lại nheo đôi mắt mình chú ý thật kĩ Wendy.

"Tên cô là gì?"

Thực từ lúc nói dối Wendy chưa nghĩ đến là sẽ lấy tên gì cho phù hợp. Cậu bấu hai tay lại rối trí suy nghĩ, ngồi trước mặt người mà cậu thầm nhớ thầm yêu ngày đêm trong lòng rộn ràng nhưng rõ ràng Bogum...luôn ở bên cạnh nàng, cậu không nên trở lạii quấy rối cuộc sống của nàng.

"Pisa. Còn cô?" Thuyết nghĩ nên hỏi lại, dù sao diễn rồi thì diễn cho trót xem như không biết tên nàng.

"Tên hay đấy, Irene tên tôi hay chứ?"

"Hay" Wendy trả lời.

Tự nhiên khí thế của Wendy khi ngồi gần Irene lại bay đi đâu mất sạch. Bỗng Irene lấy điện thoại ra bấm bấm gì đó. Wendy có tò mò nhưng rồi cũng làm bộ không để ý, chuyển ánh mắt vào li cafe đen sánh của mình trên bàn.

"Cho cô xem cái này."

Phản ứng theo bản năng Wendy giật mình lùi thân vào góc ghế, sau đó biết là Irene giơi điện thoại muốn mình tiếp lấy. Khẽ thở nhẹ nhàng ra,  Wendy lấy điện thoại từ tay Irene. Đập vào mắt cậu là một tướng ngủ hết sức xấu, xấu không thể tả được. Mặt Wendy không hẹn mà bất giác đỏ lên.

Irene ngồi phía bên này đắc ý quan sát, nàng tạm thời dẹp tâm tình hỏang loạn của mình khi gặp Wendy qua một bên. Nàng chưa thể nghĩ ra vì cái gì mà Wendy lại nói dối, nhưng dù ra sao thì Irene nàng quyết làm rõ, nàng đã tin được điều kì diệu mà ông trời ban cho. Và chính nàng càng phải bắt lấy.

"Cái này....."

Thoát khỏi dòng suy nghĩ khi nghe lời nói ngập ngừng của ai kia. Dùng ánh mắt cương nghị nhìn Wendy.

"Giống cô chứ?"

"Thật giống..."

Wendy trả lời xong thì Bogum cầm túi đồ vào. Anh đặt trên bàn rồi ngồi xuống bên cạnh Irene. Wendy định đưa tay lấy thì lại bị bàn tay trắng nõn khác giữ lấy. Toàn thân run rẩy Wendy vô cùng hoang mang nhìn Irene.

"Ây da là tôi lỡ tay."

Nàng rút tay về, Wendy có chút hụt hẫng nhưng sau đó thay bằng nụ cười không sao.

Bogum xoay qua Irene nhẹ nói nhỏ vào tai nàng. "Em tính sao?"

"Không vội."

Bên này Wendy thấy tràng thân mât đó của hai người thì lại muốn rời khỏi đây ngay lập tức. Dù sao trong tư tưởng nàng cậu chỉ là người giống người mà thôi, ở đây làm bóng đèn cho người ta lại khiến cậu rất đau lòng.

Wendy mày mạnh mẽ lên!! Chỉ cần đưa tiền nhận đồ rồi trở về...tiếp tục cuộc sống tẻ nhạt đó, cố lên...

Wendy lấy trong túi mình ra một bao thư trong đó là số tiền câu đã chuẩn bị sẵn. Đặt trên bàn xong thì đứng lên nhận lấy túi đồ.

"Tôi có viêc đi trước." Nói xong liền đi ra ngoài.

Irene ngồi trong đây thở dài nhìn tên ngốc lại muốn trốn nàng lần nữa. Như nhớ gì đó Irene lập tức gọi cho Van.

...

1600 từ.

P/s:  Thật ra thì tui biết là ng yêu bao lâu k gặp trong truyện 2 chị k xúc động cũng đều có nguyên do là cả 2 đều kiềm nén lại sự xúc động. K có hư cấu lắm đâu.

Còn 1 chương cuối dành cho mai. Mai biết kết quả nhé!

À sẵn tiện mình xin lỗi về việc sai chính tả...đã vậy còn sai tên nữa.

Love all❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com