Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30

Nhiều sự thật, nếu không có thứ tác động đến, con người lại chẳng có lòng đi tìm hiểu, thì mãi mãi cũng không có bất kỳ một ai biết, là một sự chôn vùi có hiệu quả. Và cũng có những sự thật, nằm ở vị trí quá xa với điều bản thân có thể nghĩ. Đời vô thường, cái gì cũng xảy ra được.

Từ lần gặp mặt đầu tiên, người con gái ấy trước mặt mẹ mình và nàng, nói:"Cô ấy cũng là khách của con." Ly Liễu San đã hiểu vì sao bác Chung cơ hồ rất thất vọng khi nhắc đến con gái mình.

Người làm mẹ, ai lại chấp nhận để con gái mình lạc vào dòng chảy siết lầy lội nhơ nhớp như vậy.

Nhưng mà, con gái bà không phải bất đắc dĩ, chính là cam tâm tình nguyện.

Tuy chồng mất, Chung Huệ vẫn không để hai mẹ con thiếu thốn. Nhưng La Mạn Kiều lại hệt một bông hồng kiêu ngạo, càng bọc kỹ, càng bị gai nhọn đâm rạch đến rách rưới. La Mạn Kiều không thoả mãn với cuộc sống hiện tại, bướng bỉnh quyết định nghênh đầu tham vọng.

Năm nay 19 tuổi, số tiền La Mạn Kiều kiếm được hằng tháng gấp ba tiền lương của mẹ mình. Sang chảnh thì là được phú bà chu cấp quá hịn, còn nói một cách thô tục, Mạn Kiều chính là gái hạng sang.

Cuộc sống của La Mạn Kiều, vốn tưởng rằng là điều mà Ly Liễu San mong ước. Nhưng không ngờ lại đối lập nhiều như vậy, nàng - cố gắng phá vỡ gông xiềng và chạy trốn, Mạn Kiều - tự nguyện dấn thân vào chốn không sạch sẽ nằm dưới đáy mắt xã hội.

"Không có gì trở ngại cả, cậu đừng lo lắng." Nghe bên kia đã bắt đầu ồn ào và bắt gặp cảnh tượng ám muội đáng hổ thẹn trước mắt, Ly Liễu San tạm biệt xong liền cúp máy. Xem nàng nhìn thấy một màn gì đây? La Mạn Kiều thân mật cùng một người phụ nữ bên cạnh chiếc ô tô ở đầu hẻm, xe, nếu không lầm là của người phụ nữ kia, chẳng lẽ không lên xe rồi hẵng làm được sao? Tại ngã ba, xa xa phía bên trái có người đang đi đến hướng Ly Liễu San, nàng nghĩ đến sự nhân từ của bác Chung, cũng đau lòng và mất mặt thay, nếu ai biết con gái của bà đang đứng đây "tiếp khách" thì sao? Xem như bà không để ý thể diện, chuyện này cũng rất khó tiếp nhận.

Mấy ngày này, nàng tập trung vào chuẩn bị cho công việc mới, bác Chung còn phải đi làm, nên mọi thứ đều là nàng tự lực cánh sinh. Vả lại trước đó con gái bà được khách đưa về nhà đã rõ ràng, bà cũng không có ý định giấu diếm, nàng mới biết gốc rễ. Trên đường mua thuốc về còn gặp những chuyện này, thật sự là phiền phức luôn tìm đến nàng.

Đến gần rồi, hai người họ vẫn xem đây như thể là chốn không người. Ly Liễu San vờ ho khan, chưa kịp mở miệng thì người phụ nữ kia bước qua La Mạn Kiều, suýt nữa đã chạm vào người nàng.

"Không nghĩ còn có thể gặp cô ở đây." Vẻ mặt Alicia tựa hồ chẳng mấy vui vẻ, nhưng gặp Ly Liễu San liền nhanh nhẹn cất giấu đi, đạm nhạt cười chào hỏi một tiếng, thế giới vốn nhỏ bé thế này.

Điều Ly Liễu San quan tâm ban đầu là La Mạn Kiều, bây giờ thấy rõ mồn một người quản lý cao lãnh kia làm nàng rất bất ngờ, trong tình huống này, Alicia là "khách" của La Mạn Kiều?

"Xin chào." Nàng lịch sự chào lại, liếc nhìn sang La Mạn Kiều dường như là sắp bốc hoả rồi.

Alicia ngược lại không biết giữa hai người phụ nữ ngập tràn sức hút này có quen biết, La Mạn Kiều làm cô rất khó chịu, may thay gặp Ly Liễu San thì rất cao hứng. Để ý thấy trên tay nàng cầm một bao thuốc, quan tâm nhưng vẫn chừng mực:"Ly tiểu thư, thời tiết Vân Nam rất tốt, thích hợp để nghỉ dưỡng."

Cách gọi "thư ký Ly" không còn được Alicia dùng nữa sau cuộc gặp gỡ trên máy bay. Nếu một câu thư ký, hai câu cũng thư ký, thì chẳng khác nào gợi nhắc lại công việc cũ. May rằng, Alicia là người giao tiếp khéo léo và chuyên nghiệp, những chuyện cỏn con này đều xử lý rất tốt.

"Hai người quen biết nhau?" Bóng đèn từ nãy đến giờ đã chịu không nổi chen ngang vào. La Mạn Kiều tâm tình như thế nào thì không ngại bày tỏ thẳng thừng trên mặt, nhất là trước mắt kẻ vô duyên vô cớ phá hỏng mồi ngon của nàng.

Ánh mắt Ly Liễu San thoáng nhìn qua La Mạn Kiều, một luồng áp lực như có như không xông tắp tới đối phương, hai cánh môi mềm mại của nàng khép hờ, nhẹ nhàng khuyên nhủ kèm theo là hàm ý sâu xa:"Phải. Đây là đối tác cũ của sếp tôi. Tiểu La, con đường này tuy rất vắng, nhưng chung quy ban ngày ban mặt vẫn có người qua lại."

La Mạn Kiều không hổ thẹn, đổi lại có vẻ thích thú, nàng ta mặt dày thu hẹp khoảng cách giữa mình và Alicia. Linh cảm mách bảo nàng ta, Alicia rất có khả năng là đồng tính, nên nàng ta mới cố gắng tiếp cận. Cái nghề này, dù sang cỡ nào, chính là khách sang, kẻ hầu kẻ hạ vẫn phải hèn mọn như thế. Đã lựa chọn phục vụ cho phụ nữ, La Mạn Kiều phải chấp nhận lượng khách của mình hiếm hoi đến đáng thương, Alicia quả thật là hòn ngọc quý dửng dưng xuất hiện nơi hoang sơ này.

"Như vậy cũng tốt. Ly tiểu thư, chi bằng giới thiệu tôi cho bạn của cô có được không?"

"Cô gái trẻ, tôi không quan tâm cô bán hoa hay làm gì, tôi không phải khách làng chơi, mời cô tôn trọng tôi." Alicia trầm giọng cắt ngang, lạnh lùng tránh khỏi La Mạn Kiều, chỉnh sửa lại quần áo, từ chối một cách tao nhã, đây là cô nể mặt Ly Liễu San ở đây, từ lúc ra khỏi Ôn Miễu Hoa đến giờ La Mạn Kiều quấy rầy cô đủ rồi, hành vi cũng có chút khiếm nhã, lại luôn cố ý để lộ vùng nhạy cảm trước mặt cô. Ngặt nỗi có việc gấp, lại là người coi trọng mặt mũi, Alicia để thái độ ở mức độ nhất định đối xử với nàng ta. Thú thật, loại làm gái như nàng ta không xứng để cô lãng phí mấy phút đồng hồ quý báu.

Nhìn đồng hồ, Alicia nói:"Ly tiểu thư, có duyên gặp lại." Xong liền lên xe chạy đi mất.

La Mạn Kiều dáng người yểu điệu không ngừng run rẩy vì cười. Cười tự ái, thì làm sao có một điểm vui sướng gì, đáy mắt sắc hằn lên tia máu như muốn xuyên thủng người đối diện, bờ môi đỏ mọng kiều diễm nhếch lên, cười cợt với nàng:"Tốt, rất tốt. Cô không những là hàng xóm tốt của mẹ tôi, còn là một kẻ phá đám tài giỏi."

"Nếu tôi không đến, cô ấy cũng sẽ không chấp nhận lời mời của em." Đây là điều Ly Liễu San có thể khẳng định. Nếu nàng nhớ không lầm, Alicia đã có gia đình.

"Ồ? Cô có thuật đọc suy nghĩ sao? Buồn cười." La Mạn Kiều vẫn còn là một cô gái trẻ chưa đến 20 tuổi, tính cách bốc đồng cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

"Tiểu La, vì em là con gái của bác Chung, tôi chỉ muốn..."

"Thôi đi! Im miệng! Cô không có tư cách dạy đời tôi. Chỉ cần dạng chân ra một hai giờ mà thôi, đã có hơn 1000 tệ, nếu không xinh đẹp như tôi, cô nói xem làm sao có thể kiếm tiền nhanh như vậy?" La Mạn Kiều hất cằm nghênh ngang, nàng ta chán ghét nhất chính là kẻ lo chuyện bao đồng.

"Tôi không có ý định như vậy, em không nghĩ đến mẹ mình?" Ly Liễu San nghiêm túc nói, nàng không phải khinh thường gái bán hoa, nhưng tính cách của La Mạn Kiều thật sự quá khó để người ta có thiện cảm. Nói ra được những lời như vậy, tư tưởng của nàng ta lệch lạc đến cỡ nào.

"Tôi chỉ phục vụ cho phụ nữ, không mang về cho bà ấy một oắt con nào, okay ?"

"Em đừng xuyên tạc lời nói của tôi. Mẹ em đã lớn tuổi rồi..."

"Tôi chính là ích kỷ như vậy! Tôi thích tiền, không có tình yêu thì chẳng lý do gì tôi từ chối tiền bạc và lợi ích! Cô nhiều chuyện quá đó, mau cút đi cho khuất mắt tôi." Ý tứ xua đuổi rõ ràng, La Mạn Kiều hậm hực một bụng buồn bực. Nhục nhã, có chứ, những gì Alicia để lại chính là sự khinh thường, nàng ta làm sao không biết.

Hương hoa thơm ngát từ người La Mạn Kiều phảng phất qua, nàng ta quả thật rất đẹp, rất trẻ. Không khó hiểu khi thu nhập từ việc này lại cao như vậy.

Chuyện đã đến nước này, Ly Liễu San không có thói quen tranh cãi một vấn đề quá lâu, thậm chí lời lẽ đối phương cũng không kiêng nể gì mặc dù tuổi tác hai người cách nhau không ít. Nàng âm thầm thở dài, có lẽ chỉ cần giải quyết tốt vấn đề của bản thân là đủ, không phải hễ ở hiền sẽ gặp lành.

Về đến nhà, Ly Liễu San bắt tay vào bếp, ăn xong cơm chiều thì đi tắm, xong xuôi một ngày liền leo lên giường mở điện thoại xem tin tức. Sinh hoạt gần đây của nàng không có gì đặc biệt, một thân một mình trải qua từng ấy thời gian, nhưng tâm nàng rất thong thả.

Nằm trên giường được một lúc, có lẽ thời tiết thay đổi thất thường, Ly Liễu San cởi ra áo khoác mỏng bên ngoài. Nhưng kỳ lạ thay càng cởi càng cảm thấy khô khan và khó chịu.

Cả thân thể tựa như nhúng vào dung nham, loại nóng rực giày vò dần tăng lên từng giây. Miệng lưỡi khô khốc, da thịt có cảm giác căng cứng, nhộn nhạo như bị hàng nghìn con kiến bò quanh, trước mắt đều mờ mịt không rõ. Ẩn ẩn nơi tư mật là một thứ chất lỏng nóng bỏng tiết ra, không gian nhanh chóng trở thành một lò thiêu, làm gia tăng trầm trọng ham muốn của nàng. Ly Liễu San mặt nhăn mày chau lăn qua lăn lại, răng môi liên tục hé mở thở gấp, tay chân không kiểm soát được vuốt ve trên cơ thể.

Lơ lửng, quằn quại và hứng tình. Nàng khao khát có một ai đó giảm đi cơn kích thích cực hạn này, nếu không nàng sẽ chết mất.

Nàng rốt cuộc đã biết bản thân mình bị cái gì.

Nhưng làm sao có thể?

Không có thời gian quản nhiều, trước mắt cần giải quyết cơn thèm khát vui hoan này, nàng loạng choạng cố gắng đi vào nhà tắm. Nước lạnh xối xả vào người nàng vẫn chưa thể giảm bớt nhiệt độ nóng đến điên dại. Nàng ngồi bệt xuống sàn, nhớ đến những gì Lưu Nguyên từng làm, theo đó dùng tay bắt đầu ủi an bộ phận nhạy cảm sớm đã ướt át của chính mình. Nhưng, móng tay dài như thế, nàng sẽ không tiến vào được.

"Ah...hahh...khó chịu quá..."



"Thương Hiệu, là cô đã cứu tôi?"

"Trừ khi tôi giết chị, chị không được phép chết." Đồ Thương Hiệu lấy khăn ướt chậm rãi lau lên gương mặt trắng bệch của kẻ người không ra người, ma không ra ma nằm trên giường bệnh.

"Đừng làm chuyện vô ích nữa." Người nọ thờ ơ đáp.

"Mạnh Tư Linh, nên nhớ thanh chị đã bại, danh cũng đã liệt, còn mang theo một cái tội danh cưỡng hiếp. Chị hiện tại không khác nào con chó hoang được tôi nhặt về cả." Động tác trên tay Đồ Thương Hiệu ngưng trệ, mồm miệng cay độc như thế, là 5 năm ở cùng người này hình thành. Tính tình cô vốn hoạt bát và hồn nhiên, nhưng cũng chính vì Mạnh Tư Linh mà thay đổi. Chuỗi tháng ngày kề cạnh cô ta không khác nào sống trong địa ngục, quá tăm tối quá độc hại.

Mạnh Tư Linh điều chỉnh hô hấp yếu ớt, nhàn nhạt cười, xem lời Đồ Thương Hiệu như một trò hề, chỉ phun một từ:"Tốt."

Biểu cảm này khiến nội tâm Đồ Thương Hiệu kích động, cô bật dậy khỏi ghế, nắm chặt bàn tay Mạnh Tư Linh, hơi thở dồn dập đau thương, viền mắt sớm đã ươn ướt:"Linh, cuộc đời chị chưa kết thúc, nếu chị đồng ý khởi đầu lại tất cả, tôi sẵn sàng bên cạnh hỗ trợ. Tôi không muốn lại một lần nữa trong lòng sông chảy siết mà tìm kiếm chị, thâm tâm không ngừng sợ hãi chị sẽ thật sự rời đi."

Mạnh Tư Linh lắc đầu ngán ngẩm, mỏi mệt nhắm chặt mắt, nhân sinh ngắn ngủi, phế một chân cộng thêm ở song sắt 5 năm đã là cú giáng ê ẩm nhất cô nếm được, bây giờ muốn chết cũng bị kẻ cuồng si này lôi kéo dậy.

"Tôi không xứng với cô."

Đau lòng, đau thấu tâm can. Đồ Thương Hiệu bần thần nhìn người mình yêu dù trong hoàn cảnh này vẫn lãnh đạm với mình. Cô bình tĩnh ngồi xuống, cùng đối phương một mực giữ im lặng. Nếu không phải là yêu sâu đậm Mạnh Tư Linh, cô cũng không cần phải thiệt thòi bản thân ở đây như vậy. Nhưng yêu rồi, mềm lòng luôn là cô.

"Chị cần nghỉ ngơi thêm một thời gian. Sau đó tôi sẽ để chị sang nước ngoài chữa trị chân."

Mạnh Tư Linh có chút không tin được, trào phúng nói:

"Cô đang làm những điều này cho kẻ đã cưỡng hiếp bạn thân của mình?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com