Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44

Nguỵ Ninh Kỳ hít một hơi thật sâu, cô cảm giác nếu chính mình không cật lực kiềm chế, có lẽ sẽ tuỳ thời bùng phát. Cô luôn tìm mọi cách để giải quyết vấn đề này, nhưng hôm nay Ly Liễu San lại thừa nhận nàng tự nguyện cùng Lưu Nguyên dây dưa? Vậy không khỏi khiến người ta nghĩ rằng, trước đến nay nàng đều giả tạo.

"Ly Liễu San." Nguỵ Ninh Kỳ khẽ kêu, nhưng Ly Liễu San vẫn nằm đó rất yên tĩnh, ngủ rất ngon, như thể lời vừa nãy không phải nàng nói.

Sực nhớ mình còn quà cho bọn trẻ, đặc biệt ngay lúc này không trông mong nàng sẽ nói thêm bất cứ câu gì. Nguỵ Ninh Kỳ tìm mấy món đồ chơi trong túi, dứt khoát mang ra ngoài.

Bóng dáng nhỏ nhắn của tiểu Linh ánh vào mắt cô, thì ra con bé nấp trước cửa từ nãy đến giờ, nguyên nhân là bởi vì sao, Nguỵ Ninh Kỳ nghĩ mình hiểu rõ.

"Tiểu Linh, em cần gì sao?" Nguỵ Ninh Kỳ ôn nhu hỏi, tiện tay bế đứa trẻ lên.

Tiểu Linh rất thích Nguỵ Ninh Kỳ, cũng rất mong đợi cô mỗi lần đến đây, đều được cô yêu chiều ôm ấp vào lòng, dịu dàng mà kể chuyện cổ tích cho nghe, tuy tính tình cô có chút khó gần, nhưng đối xử với các bạn nhỏ ở cô nhi viện rất thân thiết và thật tâm.

Cô bé chôn đầu vào cổ Nguỵ Ninh Kỳ, ngọ nguậy:"Em nhớ chị, chị sẽ ở lại lâu sao?"

Nguỵ Ninh Kỳ không thích nói dối, mà còn là nói dối trẻ con, nên như sự thật đáp:"Dạo gần đây chị khá bận, lần này chỉ có thể thăm một ngày thôi, tiểu Linh ngoan, chị sẽ không quên nơi này."

Tiểu Linh ngoan ngoãn gật đầu, sau đó tiếp tục hỏi:"Chị ơi, bạn gái của chị không ra chơi với chúng em ạ?"

Bạn gái? Xem ra Nguỵ Ninh Kỳ lại mắc cái tật nghĩ nhiều rồi, đây vốn là lời trẻ con, đơn thuần gọi "bạn gái" là chỉ một người bạn có giới tính nữ mà thôi, không có quá sâu xa. Nguỵ Ninh Kỳ vậy mà cảm giác khác thường khi nghe em ấy nhắc tới Ly Liễu San với cách gọi này.

Cô cười nói:"Chị ấy sáng giờ đi đường cũng thấm mệt, nên ngủ rồi."

Mở cửa vào phòng, đám trẻ cứ như bầy cừu đổ ào tới khắp xung quanh Ngụy Ninh Kỳ.

Nhìn sự đáng yêu đang vây quanh mình, tâm tình phức tạp của Nguỵ Ninh Kỳ phần nào nguôi ngoai, cô bắt đầu phân phát và chơi đùa cùng bọn trẻ.

Qua khe cửa nhỏ, một cặp mắt đang quan sát thân ảnh thanh mảnh kia, ưu tư tràn lan không khí, cũng thấm tận xương tuỷ nàng, nàng nghẹn ngào:"Thực xin lỗi."

Buổi trưa hôm nay, vừa đặt lưng xuống, Nguỵ Ninh Kỳ đã chìm vào giấc ngủ. Đây không phải thói quen của cô, có lẽ quá mệt mỏi, mà mệt về tinh thần lại nhiều hơn.

Lúc cô tỉnh giấc, liền hoang mang tột độ, bản thân cư nhiên ngủ một lần dài tới tận tối đêm. Nguỵ Ninh Kỳ vội vàng xem đồng hồ, đã hơn 12 giờ đêm, cô dụi dụi mắt, xoa trán một chút, có chút không tưởng tượng được, cảm giác lại không chân thực lắm.

Bầu không khí quá mức yên tĩnh, Nguỵ Ninh Kỳ phản ứng đầu tiên là nghĩ tới Ly Liễu San, và ngay lập tức đi tìm nàng.

Đồ đạc trong căn phòng vẫn như cũ, chiếc nón len và găng tay của Ly Liễu San còn để trên bàn. Nhưng người thì không thấy đâu, Nguỵ Ninh Kỳ đơn giản nghĩ nàng sớm đã tỉnh.

Nỗi bất an và sợ hãi của Nguỵ Ninh Kỳ càng dâng cao khi tìm kiếm mọi ngóc ngách đều chẳng thấy bóng dáng ấy, đặc biệt bây giờ trời rất tối, mọi người đã sớm ngủ rồi. Ở vùng ngoại ô này không khí bất đồng so với thành phố, đêm là thời điểm tĩnh mịch nhất, vừa yên ắng, cũng đáng sợ.

Dọc hành lang, mùi hương quen thuộc trên người Ly Liễu San càng nồng đậm. Bước chân Nguỵ Ninh Kỳ ban đầu vội vàng, lúc sau bất động.

Ly Liễu San như một thiên thần vậy, nàng xinh đẹp, thiện lương, nhưng cũng vì vậy mà nàng bị vùi dập không thương tiếc. Nàng như thiên thần vậy, lơ lửng trên không trung, theo luồng ánh sáng từ trăng trên cao rọi vào, nàng càng toả sáng. Nhưng mà, rất nhanh ảm đạm bao trùm lấy không gian, đóng sầm mọi tia sáng dù là nhỏ bé nhất, thiên thần kia dường như không còn nguyên bản nữa.

Nguỵ Ninh Kỳ như một bức tượng, cô cũng thật hy vọng mình là tượng, không cảm xúc, sẽ không đau đớn, không thống khổ, không thương tâm vô tận. Đấy là thứ cảm xúc xa lạ mà ngay cả khi chị gái rơi xuống biển, cô cũng chưa từng cảm nhận được sâu sắc đến thế. Tim như bị đánh rơi vào lò lửa, thiêu rụi không sót một chút gì, cơn sôi bỏng rát cứ sùng sục, mang tâm chết lặng.

Tại sao lại chọn cách này?

Nguỵ Ninh Kỳ tự hỏi.

Ly Liễu San đã tắt thở rồi.

Theo thông tin nhận được, nữ sinh đã nhảy từ sân thượng tự tử tên là Hiển Linh, nguyên nhân chưa được xác thực, đội ngũ cảnh sát và ban giám hiệu nhà trường đang dốc hết công sức để làm rõ.

Đồng thời điểm, thêm một nữ sinh trong trường bị đồn đãi là đồng tính luyến ái, nghiện tình dục, hằng đêm vẫn luôn cùng đối tượng là gái bán hoa quan hệ.

Lưu Nguyên đạp chân ga, phóng như bay trên đường cao tốc.

"Hahaha." Tiếng cười giòn giã, phấn khích vang vọng khắp toa xe. Lưu Nguyên thật hả hê, thoả mãn, cũng rất điên loạn. Cô thành công rồi, mọi thứ đều quá suôn sẻ, dễ dàng hơn bản thân dự tính trước đó. Những chú chim nhỏ hư hỏng rốt cuộc cũng phải nhận được hình phạt thích đáng, cảm giác khoái hoạt khiến Lưu Nguyên có dục vọng đâm toạc con đường phía trước.

"Ly Ly... Ly Ly!!" Lưu Nguyên đột ngột tăng ga hết cỡ, tay đập thật mạnh vào vô lăng, tức giận la hét. Cô đã bao lâu không gặp người mình yêu rồi? Ly Liễu San bây giờ ra hình dạng gì, nàng nhất định hận mình, nhưng vậy thì sao? Nàng chỉ cần làm tròn vai trò của Ly Ái Ly là đủ rồi, Ly Liễu San có khổ sở, khóc lóc cũng chẳng liên quan gì đến cô cả.

Linh hồn Lưu Nguyên như vừa được thâm nhập lại thể xác. Cô bắt đầu giảm tốc độ xe, điều chỉnh lại cơn giận dữ vừa rồi. Lưu Nguyên nhớ Ly Ái Ly trong thân thể Ly Liễu San, nhớ đến phát điên, càng ý thức rõ được trái tim bao nhiêu lâu qua trống trãi tịch liêu đến đáng thương, cô đúng là một kẻ thất bại thảm hại.

Đáng lẽ ra cô không nên cưỡng ép Ly Liễu San hay đánh đập và sỉ nhục nàng, gây tổn thương cho nàng không chỉ về thể xác mà còn cả tâm hồn. Bỗng chốc Lưu Nguyên ân hận vô cùng, Ly Liễu San đâu phải bao cát? Nàng cũng đâu phải Ly Ái Ly? Vậy suốt hai năm qua, bản thân đã nhiều lần mang con gái của người mình yêu lên giường, phá nát và huỷ hoại trong sạch của nàng. Lưu Nguyên nhếch môi cười, cô quả thật là một kẻ vô nhân tính.

"Chết tiệt!" Cô muốn gặp Ly Liễu San, gọi điện thoại cho Nguỵ Ninh Kỳ, thế nhưng chỉ nhận lại là âm thanh đáng ghét của tổng đài. Trong lòng Lưu Nguyên, kể từ lúc chuyện Ly Liễu San vỡ lẽ, cô không còn thiện cảm với Nguỵ Ninh Kỳ, thậm chí là cực điểm chán ghét. Nguỵ Ninh Kỳ thật là âm hồn bất tán, là xui xẻo của cô, cũng là kẻ bao đồng mang Ly Liễu San của cô đi. Cô ta có cái quyền gì chứ?

Đối với biến hoá thất thường của Lưu Nguyên, La Mạn Kiều ngồi ở ghế phó lái cũng toát mồ hôi lạnh. Lưu Nguyên làm gì còn hình tượng của bác sĩ trong truyền thuyết nữa, một mặt suốt ngày gầm gừ khó chịu này, thật doạ người ta chạy mất.

Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, chuông điện thoại La Mạn Kiều vang lên, là dãy số khá lạ. Vừa nghe vỏn vẹn được "Tiểu La a, con bây giờ đang ở đâu, mẹ con đang trong bệnh viện a..." thì điện thoại đã bị Lưu Nguyên giựt phăng lấy rồi quăng xuống gầm xe.

Nội tâm La Mạn Kiều phản kháng, muốn giết Lưu Nguyên. Dù không phải một đứa con gái hiếu thảo hay ngoan ngoãn của cha mẹ, nhưng La Mạn Kiều vẫn còn quan tâm đến gia đình, đây cũng là hiển nhiên mà thôi, máu mủ chảy trong người, đâu phải nói cắt đứt là được.

Nên hành động của Lưu Nguyên kỳ thực rất đáng trách. La Mạn Kiều vốn đang kích động, mắng mỏ:"Khốn kiếp! Mẹ tôi đang nằm bệnh viện đó! Tôi muốn trở về." Dẫu sao đi cũng đã lâu rồi, mà mẹ Chung lớn tuổi chỉ có một mình ở nhà.

"Tốt. Thật có hiếu." Lưu Nguyên cười cợt, cô đã giữ lại được vị trí trong bệnh viện, cũng thành công lợi dụng La Mạn Kiều để trừng trị Ngũ Linh, và bức tử Hiển Linh. Xem như kết cuộc quá mỹ mãn, bây giờ không có lý do gì để keo kiệt tặng cho nàng ta vài biểu tình nhẹ nhàng cả. Thế nên vài giây sau đó, Lưu Nguyên trầm giọng nói:"Để tôi đưa cô đi."

La Mạn Kiều còn nghĩ sẽ bị mắng ngược lại, không ngờ thái độ của Lưu Nguyên xoay chuyển nhanh như chong chóng, nàng cũng không muốn đôi co, chỉ cúi xuống nhặt điện thoại lên.

Sự thật từ cuộc gọi ấy, Chung Huệ đã sớm đi rồi, La Mạn Kiều khi trở về, cũng chỉ có thể bắt đầu làm tang lễ cho mẹ mình.

Một thông tin mật vừa được gửi qua mail, Alicia đặt xuống tờ báo trên tay.

Em gái Tư Khả, sau khi được nhận nuôi thì mang họ Mạnh, tên Tư Linh, vốn cha mẹ nuôi không đổi tên của cô. Khi còn bé tuy hơi nội tâm, nhưng khi lớn lên tiền đồ xán lạn, có danh tiếng tuổi trẻ tài cao, còn có ngoại hình thanh tú và phóng khoáng, quả thực đã có một cuộc sống không tồi. Nhưng vào năm ..., khi đang thi đấu giải quốc tế, vì cú ngã bất ngờ, cô đã bị tổn thương chân nghiêm trọng, mà trùng hợp, lại dính líu tới một vụ hiếp dâm đồng tính trẻ vị thành niên. Và không ngoài dự đoán, cô đã bị kết án 5 năm tù.

Chuyện này thật khó để tìm hiểu sâu vào khi mọi thông tin đã được lấp quá kín đáo, có được thông tin này xem như là đáng giá. Alicia trong lòng kinh lạnh, em gái Tư Khả, khi trưởng thành dường như lạc lối sa ngã rất sâu, không hiền lành điềm đạm như Tư Khả, còn cả...đánh mất bản thân như vậy.

Alicia tắt điện thoại, ánh mắt đăm chiêu nhìn người kia đang nằm ngủ trên giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com