Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 49

Hôm nay là cuối tuần. Thân Tự Cẩm đang định cho Chó Con ăn, lại phát hiện Chó Con không thấy đâu.

Một giây sau, Xa Cố Lai ôm Chó Con gõ cửa.

"Chó Con lại tìm đến nhà chị rồi," Xa Cố Lai nói.

Thân Tự Cẩm đỡ lấy Chó Con: "Giờ nó rất thích đi nhà chị nhỉ."

Xa Cố Lai cũng đi theo vào.

"Chân thế nào rồi?" Thân Tự Cẩm đổ thức ăn cho chó vào bát, hỏi thăm.

Sau lần đi bộ đường dài trước, chân Thân Tự Cẩm mọc mấy cái mụn nước, đi một bước liền đau. Cô là người bình thường còn không chịu nổi, cũng không biết chân Xa Cố Lai có chịu được hay không.

"Vẫn ổn," Xa Cố Lai ăn sủi cảo. "Đau nửa ngày thì không sao nữa."

Thân Tự Cẩm ôn tồn nói: "Lần sau loại hoạt động mệt mỏi như vậy, chị đừng cố làm anh hùng."

Đôi mắt Xa Cố Lai là một mảng khô mệt mỏi trầm tĩnh. Nàng gật đầu, chấp nhận khuyết điểm của bản thân: "Biết rồi."

"Buổi chiều tôi phải đi thăm Tiêu Sâm, chị đi không?"

"Đi."

Chân Xa Cố Lai không tốt, Thân Tự Cẩm liền bảo nàng lái xe. Xa Cố Lai không từ chối.

Tiêu Sâm vì tâm lý bị tổn thương nghiêm trọng, khoảng thời gian này vẫn luôn ở nhà ông ngoại tại vùng nông thôn.

Vùng nông thôn cách nơi này có chút xa. Thân Tự Cẩm lái xe hơn một giờ mới tới.

Tiêu Sâm đã đứng ở cửa đợi từ rất sớm. Nhìn thấy hai người họ đến, cậu bé kêu lên một tiếng: "Thân lão sư."

Sau đó cậu bé nhìn thấy Xa Cố Lai chân què, mím môi. Vì không biết gọi nàng là gì, đành gọi một tiếng: "Chị."

Tiêu Sâm gầy đi rất nhiều, vành mắt đen sẫm, thân hình gầy gò. Có thể thấy cậu bé chịu đủ giày vò trong khoảng thời gian này.

"Tiêu Sâm," Thân Tự Cẩm lại gần cậu bé, xoa đầu hắn. "Em gầy đi rồi."

"Là lão sư tới rồi sao?" Một lão nhân lớn tuổi run rẩy đi tới.

"Là cháu," Thân Tự Cẩm ôn nhu nói.

"Ai ai, mau vào nhanh đi, ta pha trà xong rồi."

Tiêu Sâm đưa các cô vào phòng khách. Lão nhân rất hiếu khách, liên tục châm trà cho hai người, còn bảo các cô ăn trái cây.

Thân Tự Cẩm vội nói: "Cháu có thể tự làm được, không cần làm phiền ông."

Lão nhân vui tươi hớn hở cười: "Tiểu cô nương rất tuấn tú a, tuổi còn trẻ đã thành lão sư, rất có tiền đồ, hy vọng Tiểu Sâm nhà ta cũng có thể giống như con."

Ông nói rồi giọng hạ thấp xuống: "Tiểu Sâm nhà ta số khổ quá, gặp phải cái loại cha như vậy, ai... Thôi không nói nữa, may mà gặp được một lão sư tốt."

"Ông ngoại, có phải ông muốn ngủ trưa không," Tiêu Sâm nhắc nhở ông. "Ông đi ngủ trước đi, để con tiếp đãi lão sư."

"Không sao không sao, lão sư của con khó khăn lắm mới đến, ta phải ở lại tiếp khách chứ."

"Không sao đâu ông ơi, ông đi ngủ đi ạ," Thân Tự Cẩm nói.

"Ai, được thôi." Lão nhân chậm rãi đứng lên. "Thân lão sư à, tối nay con và bạn con ở lại nhà ta ăn cơm nhé, đừng về vội."

Sau khi lão nhân đi, Tiêu Sâm nói với Thân Tự Cẩm: "Thân lão sư, em dẫn cô đi vườn trái cây nhà em nhé."

"Được."

Đi đến vườn trái cây phải qua một đoạn đường núi. Chân Xa Cố Lai quá sức, Thân Tự Cẩm liền đỡ nàng đi chậm lại.

Xa Cố Lai nhìn bản thân giống như một phế nhân cần Thân Tự Cẩm nâng đỡ, răng cắn mạnh vào phần thịt bên trong môi, trầm mặc để cô đỡ.

Tiêu Sâm nhìn hai người họ một lúc, không nói thêm gì.

Vườn trái cây rất nhanh đã tới. Nơi này dựa vào một con sông, rất mát mẻ. Tiêu Sâm hái một ít hoa quả đặt trên bàn gỗ trong vườn.

"Hai cô ăn đi, Thân lão sư, còn có chị gái này."

"Chị họ Xa," Xa Cố Lai nhạt giọng nói.

Tiêu Sâm kêu lại một lần: "Chị Xa."

Ba người ngồi xuống.

"Tiêu Sâm, gần đây cảm thấy thế nào?" Thân Tự Cẩm ôn tồn hỏi.

"Trừ việc luôn luôn gặp ác mộng, còn lại không có gì ạ."

"Lão sư tin tưởng em sẽ vượt qua được."

Tiêu Sâm mấp máy môi, thì thầm: "Lão sư, cảm ơn cô."

Thân Tự Cẩm nhét một viên dương mai vào miệng: "Không có chuyện gì, không cần cảm ơn cô... A, chua quá."

Cô nhăn mặt vì chua. Tiêu Sâm vội vàng đưa chocô một quả mận đỏ rực. Xa Cố Lai đúng lúc đang cắt táo, nghe vậy cũng lập tức xiên một miếng táo cho cô.

Thân Tự Cẩm nhìn hoa quả hai người đưa tới, không nhịn được cười một chút. Cô nhận lấy hoa quả của cả hai: "Cảm ơn."

"Em ấy không thích ăn quả có hạt," Xa Cố Lai nói với Tiêu Sâm.

Tiêu Sâm một giây sau biết điều xin lỗi: "Thật xin lỗi, lão sư."

"Không sao, thỉnh thoảng ăn một chút cũng được."

Tiêu Sâm do dự rất lâu, mới lấy hết dũng khí hỏi Xa Cố Lai: "Chị Xa, chân của chị là cha em đánh sao?"

"Ừm," Xa Cố Lai đem quýt đã bóc đặt trước mặt Thân Tự Cẩm.

Khuôn mặt non nớt gầy gò của Tiêu Sâm phảng phất khô héo, cúi gằm đầu, cả người rất suy sụp.

"Thật xin lỗi, chị Xa," Tiêu Sâm tự trách cực kỳ. "Thật cực kỳ xin lỗi."

Đối với chuyện này, Thân Tự Cẩm không có tư cách an ủi Tiêu Sâm, bởi vì cô và Tiêu Sâm là giống nhau.

Xa Cố Lai thực ra cũng không cảm thấy hai người họ nợ nàng. Chuyện này từ đầu đến cuối đều không phải lỗi cá nhân của hai người họ. Nàng không hiểu vì sao hai người này đều cảm thấy đó là lỗi của mình.

"Không phải lỗi của cậu," Xa Cố Lai lạnh nhạt đáp lại. "Là cha cậu sai."

"Lỗi của người lớn không liên quan đến một đứa trẻ như cậu."

Hốc mắt Tiêu Sâm đỏ hoe. Dù sao hắn vẫn là một đứa trẻ vị thành niên, đối với chuyện tự tay giết cha mình, người bình thường cũng không thể chấp nhận được.

Hắn yên lặng rơi lệ: "Cảm ơn chị Xa."

Thân Tự Cẩm thấy hắn khóc, liếc nhìn Xa Cố Lai.

Xa Cố Lai cụp mắt xuống: "Chị cũng có nói cậu ta đâu."

Thân Tự Cẩm: "..."

Bữa tối là Tiêu Sâm và Xa Cố Lai cùng nhau làm. Thân Tự Cẩm và Tiêu Sâm muốn để Xa Cố Lai nghỉ ngơi, nhưng Xa Cố Lai đã chịu đủ việc bị xem như người phế nhân, nàng khăng khăng muốn làm.

Đợi đến khi ăn cơm xong, trời đã tối hẳn. Tiêu Sâm đưa các nàng ra ngoài.

"Tiêu Sâm, nhất định phải cố gắng tiến lên nha, lão sư rất mong chờ sang năm em có thể đến trường học," Thân Tự Cẩm nói.

"Em biết, lão sư, sau này em còn muốn báo đáp cô," Tiêu Sâm nghiêm túc nói. Cậu bé nhớ tới điều gì đó, nói nhỏ: "Sau này em cũng sẽ cảm tạ chị Xa, thay cha em trả nợ."

"Sau này hãy nói đi," Xa Cố Lai cũng không quan tâm. "Chỉ đưa tới đây thôi, cậu vào nhà đi."

Xa Cố Lai và Thân Tự Cẩm đi đến chỗ đậu xe.

Đèn đường ở nơi này rất tối, mắt Thân Tự Cẩm lại không thấy rõ, cô chỉ có thể dựa vào cảm giác mà đi.

Phía trước có một chướng ngại vật trên đường. Thân Tự Cẩm không nhìn thấy, nhắm thẳng muốn đụng phải. Xa Cố Lai không suy nghĩ mà nắm lấy tay cô kéo một cái: "Cẩn thận."

Phản ứng đầu tiên của Thân Tự Cẩm chính là trực tiếp hất tay nàng ra.

Xa Cố Lai lùi lại một bước, kinh ngạc nhìn tay mình.

"Thật xin lỗi," Thân Tự Cẩm kịp phản ứng. "Tôi chỉ là..."

"Không có việc gì," Xa Cố Lai nhét bàn tay hơi run rẩy vào túi, bình thản nói. "Là chị đã quên em không thích tiếp xúc với chị."

Nàng và Thân Tự Cẩm kết giao gần được một tháng, nhưng vẫn không có tiến triển gì. Thân Tự Cẩm vẫn như cũ không thích có tiếp xúc thân mật với nàng.

Đôi khi nàng thậm chí nghĩ, đề nghị này của nàng thật sự có ý nghĩa sao?

Hai tháng.

Chỉ sợ hai năm các nàng cũng chưa chắc có tiến triển gì.

Nàng đột nhiên cảm thấy xương cốt toàn thân phảng phất đều bị đại dương ngâm nát, chỉ còn lại sự mềm nhũn ẩm ướt.

Bất lực lại nặng nề.

Hai người đi rất chậm, rất chậm. Chủ yếu là một người nửa mù, một người què chân, tổ hợp này cũng không thể đi nhanh được.

Lúc trở về là Xa Cố Lai lái xe.

Khi trở về, hai người đều không nói chuyện.

Xa Cố Lai dùng chìa khóa mở cửa, Thân Tự Cẩm thấy nàng thử rất lâu vẫn không cắm vào được, liền tiến lên mượn ánh đèn đường giúp nàng mở khóa.

"Chị không khỏe sao?" Thân Tự Cẩm hỏi trước khi nàng vào cửa.

Xa Cố Lai chậm rãi nháy mắt một cái, sau đó đạm thanh nói:

"Không có."

"Thân Tự Cẩm, chị chỉ hơi mệt chút thôi."

Khoảng một tuần sau đêm hôm đó, Xa Cố Lai vẫn như cũ thường ngày, buổi tối sẽ đón cô sau giờ tự học.

Xa Cố Lai muốn cùng cô đi ăn đồ Nhật mới mở vào Chủ Nhật, nhưng Thân Tự Cẩm từ chối. Cô nói: "Hôm đó tôi đi ăn với Tiểu Cố."

"Vì sao?" Xa Cố Lai nhíu mày. "Cậu ta tại sao phải ăn cơm cùng em?"

"Không phải chỉ riêng tôi," Thân Tự Cẩm chậm rãi nói. "Còn có những người khác. Cậu ấy muốn nghỉ việc, người trong phòng chúng tôi tổ chức tiệc chia tay cho cậu ta."

Xa Cố Lai trầm mặt, rất muốn không cho Thân Tự Cẩm đi.

Thân Tự Cẩm dường như nhìn ra ý nghĩ của nàng, hỏi lại: "Chị không muốn tôi đi? Chị muốn quản lý sự giao tiếp của tôi sao?"

Xa Cố Lai: "... Không có."

"Chị có thể đi cùng không?" Xa Cố Lai chỉ là không yên tâm về tên nhóc Tiểu Cố này.

Thân Tự Cẩm lắc đầu: "Chị không yên tâm tôi?"

Xa Cố Lai vừa định giải thích thêm, Thân Tự Cẩm lại nói: "Vậy tùy chị."

Thân Tự Cẩm đại khái là không quan tâm, dù sao cũng chưa đầy một tháng. Trong thời gian này, Xa Cố Lai thích thế nào thì thế đó đi.

Ngày hôm đó, Xa Cố Lai đã đưa cô đến chỗ ăn hẹn.

Xa Cố Lai ngồi ở chỗ rất xa, trầm mặc nhìn họ.

Nàng không dám ngồi quá gần, sẽ khiến Thân Tự Cẩm không thoải mái.

Môi người ăn hơn một giờ. Giữa chừng, Tiểu Cố và Thân Tự Cẩm đi ra ngoài.

Xa Cố Lai hoảng hốt, cũng đi theo cả hai ra ngoài.

"Tiểu Cố, cậu muốn nói gì?" Thân Tự Cẩm và Tiểu Cố đứng ở một hành lang yên tĩnh.

"Tiền bối, em thật sự không có cơ hội sao?" Tiểu Cố chưa từ bỏ ý định. "Chị không có bạn trai, vì sao không nhìn em?"

Thân Tự Cẩm bất đắc dĩ: "Tiểu Cố, lần trước tôi đã nói với cậu rất rõ ràng rồi mà? Chúng ta không thể nào ở bên nhau, tôi cũng sẽ không lựa chọn cậu."

Tiểu Cố thút thít: "Em chỗ nào không tốt? Hay là tiền bối đã có người thích?"

Xa Cố Lai vừa đi tới đã nghe được câu nói này, nàng trốn ở chỗ ngoặt chưa hề đi ra.

Ánh mắt Thân Tự Cẩm quét qua, nhìn thấy trên bức tường đá cẩm thạch sáng bóng phía trước hiện ra một bóng người.

Cô biết đó là ai.

"Không có," Thân Tự Cẩm dứt khoát nói. "Tôi sau này cũng sẽ không có."

Bóng người trên vách tường phảng phất cứng lại.

Thân Tự Cẩm không tránh né Xa Cố Lai, cô giống như đang nói chuyện với bóng người kia: "Tôi sau này cũng sẽ không ở bên ai, sẽ không kết hôn, sẽ không sinh con."

"Tiền bối, em không tin," Tiểu Cố khó chịu nói. "Làm gì có ai có thể cô độc sống hết đời chứ, chị chẳng lẽ không cần người ở bên bầu bạn sao?"

"Tôi có thể, và cũng không cần," Thân Tự Cẩm thở dài một tiếng. "Tôi không phải đang dỗ cậu, Tiểu Cố, tôi thật sự nghĩ như vậy, không có người nào có thể phá vỡ ý nghĩ của tôi."

"Ai cũng không được sao?"

"Ai cũng không được."

Bóng người trên vách tường tựa hồ đang hơi hơi run rẩy.

Tiểu Cố rốt cuộc tin tưởng cô, thấp giọng: "Tiền bối, chị tốt như vậy, tại sao lại nghĩ như thế? Là có người làm tổn thương chị sao?"

Thân Tự Cẩm không nói gì.

"Tiền bối, em muốn trở về giúp cha em, sau này sẽ không làm giáo viên nữa, có lẽ cũng không thường gặp chị," Tiểu Cố nở nụ cười, dang hai tay: "Chúng ta ôm nhau một cái đi."

Thân Tự Cẩm nhẹ nhàng ôm hắn một chút.

Xa Cố Lai nhìn thấy, ánh mắt nàng hằn học, sắc mặt vừa lạnh lùng lại vừa bi thương.

"Tiền bối, chị là người rất tốt, rất tốt, em tin rằng sau này chị sẽ đạt được ước muốn."

"Cảm ơn cậu, Tiểu Cố."

Tiểu Cố thất bại trong mối tình đầu, khóc thút thít rời đi.

Thân Tự Cẩm đứng tại chỗ, nói: "Về thôi Xa Cố Lai."

Xa Cố Lai đi ra, nàng không hỏi chuyện vừa xảy ra với Thân Tự Cẩm, đạm thanh: "Đi thôi."

Hai người không ai nhắc đến chuyện này, phảng phất không có gì xảy ra, chỉ có họ tự biết, một loại trận mưa lớn nào đó đang ẩn giấu trong lòng của họ.

Buổi tối, Thân Tự Cẩm đồng ý đến nhà Xa Cố Lai xem phim.

Xa Cố Lai tùy ý chọn một bộ phim, dùng máy chiếu phát ra. Để xem phim có không khí hơn, nàng tắt đèn lớn, chỉ chừa một ngọn đèn nhỏ.

Thân Tự Cẩm ngồi dưới đất, Xa Cố Lai ngồi trên ghế sofa, yên tĩnh xem phim.

Nhưng tâm tư của họ lại không đặt trong bộ phim.

Đây là một bộ phim tình yêu nước ngoài, bên trong có một cặp người tình đồng giới nữ, lúc này đang hôn nhau mãnh liệt.

"Thân Tự Cẩm," Xa Cố Lai đột nhiên gọi cô.

Thân Tự Cẩm co một chân, đầu gối lên đầu gối: "Ừm."

"Em vẫn rất chán ghét tiếp xúc thân thể với chị sao?"

Thân Tự Cẩm im lặng, không nói gì.

"Em có thể ôm người khác, nhưng duy chỉ không thể ôm chị."

Ánh mắt Xa Cố Lai trống rỗng: "Thân Tự Cẩm, chúng ta hình như còn chưa hôn qua."

Thân Tự Cẩm siết chặt nắm đấm, nhịn không được nói: "Chị quên rồi sao? Xa Cố Lai, trước kia tôi đã từng muốn hôn chị, nhưng chị lại đẩy tôi ra."

Xa Cố Lai đương nhiên nhớ kỹ, nàng sẽ không ngụy biện gì, đôi mắt hẹp dài của nàng hơi rũ xuống.

"Nếu như bây giờ chị muốn hôn em, em sẽ cảm thấy chị lỗ mãng ghê tởm sao?"

"Cái gì?" Thân Tự Cẩm còn chưa kịp phản ứng, một loại hương thơm như kẹo đường mềm mại đã áp lên môi của cô.

Đại não Thân Tự Cẩm hoàn toàn trống rỗng mấy giây, sau khi phản ứng lại lập tức đẩy nàng ra.

Cô che miệng, liều mạng nôn khan.

Nó thật ra không giống một nụ hôn, chỉ là môi chạm nhẹ vào môi mấy giây, nhẹ nhàng như hai cánh hoa tiếp xúc.

Ánh mắt Xa Cố Lai bi thiết mà băng lạnh, nàng nhìn Thân Tự Cẩm, cười rất khó coi.

"Quả nhiên rất ghê tởm chị a."

Hốc mắt Thân Tự Cẩm đỏ bừng, cô hằn học nhìn chằm chằm Xa Cố Lai: "Chị điên rồi sao?"

"Có thể là điên rồi," Xa Cố Lai vuốt nhẹ mái tóc xoăn gợn sóng, tự giận mình nói. "Chúng ta không phải đang hẹn hò sao? Hôn nhau chẳng phải rất bình thường?"

"Xa Cố Lai!" Thân Tự Cẩm ngồi dưới đất, thần sắc là một loại bi thống kiềm chế: "Trước kia tôi muốn cùng chị có tiếp xúc thân mật, nhưng chị luôn luôn khước từ tôi, bởi vì cảm thấy tôi ghê tởm, bây giờ lại đang làm cái gì!"

Xa Cố Lai đạm thanh: "Như em thấy đó, chị muốn hôn em."

"Vì cái gì?" Thân Tự Cẩm kéo khóe môi: "Bởi vìchị yêu tôi?"

"Ừm."

Thân Tự Cẩm ôm mặt cười thật thấp: "Đã quá muộn, Xa Cố Lai, thật sự đã quá muộn..."

Nhân vật chính trong phim đang thổ lộ thâm tình.

Xa Cố Lai kinh ngạc nhìn bộ phim: "Đúng vậy, có lẽ là đã quá muộn, nhưng làm sao bây giờ?" Giọng nói nàng rất thấp, mang theo vài phần tuyệt vọng cuồng loạn.

"Thân Tự Cẩm, chị yêu em, vì sao chị lại yêu em, rõ ràng em hận chị... Chị thật không muốn yêu em... Chị không muốn yêu em, chị hại chết em, chị không nên yêu em, thế nhưng là... thế nhưng là chị không có cách nào, chị không có cách nào khống chế tình cảm của chị."

Tình yêu là loại tình cảm vô lý và phức tạp nhất, không có bất kỳ người nào có thể lý giải được.

Khóe mắt Xa Cố Lai chảy xuống một hàng nước mắt: "Vô luận chị làm thế nào, em cũng sẽ không yêu chị, thậm chí không thể tha thứ chị, chị không biết nên làm gì bây giờ..."

Thân Tự Cẩm bất lực từ từ nhắm hai mắt: "Cho nên chị vẫn luôn quấn lấy tôi, thậm chí làm những chuyện vì muốn tốt cho tôi, để tôi đồng ý kết giao hai tháng với chị, cũng là bởi vì yêu tôi sao?"

Âm điệu cô vỡ vụn, lại bi thương khôn cùng: "Thế nhưng là chị có từng nghĩ đến, những điều này tôi có nguyện ý hay không? Cho tới bây giờ cũng chỉ là chị một lời tình nguyện mà thôi..."

Các nàng giống như hai đứa trẻ bị tổn thương thấu tâm, mỗi người có nỗi bi thương riêng.

Xa Cố Lai chảy nước mắt, lưng nàng cong sâu lại: "Chị biết mà, Tự Cẩm... CHị biết mà, nhưng chị thật sự rất muốn gặp em, những chuyện đó cũng là ta cam tâm tình nguyện vì em làm, chị không có hối hận."

"Chị muốn là cái gì?" Hốc mắt Thân Tự Cẩm ướt át, thần sắc đờ đẫn. "Chị muốn tình cảm của tôi, hay là cái gọi là tiếp xúc thân mật."

Tất cả tâm tình tiêu cực của Thân Tự Cẩm đều bùng phát ra, sự mặc cảm đối với Xa Cố Lai, sự chán ghét đối với việc nàng dây dưa không dứt, sự ích kỷ lợi dụng mặc cảm để đề nghị qua lại với cô, giờ phút này cũng giống như mưa to, mãnh liệt và kịch liệt trút xuống trong lòng cô.

Cô trời sinh tính tình ôn hòa mềm mại, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không biết tức giận. Xa Cố Lai đã kéo hết tất cả sát khí và sự ác liệt còn ẩn giấu trong cô ra, biến cô thành một người tồi tệ.

Cô bình tĩnh nhìn chằm chằm Xa Cố Lai, ánh mắt là một loại chết lặng u uất: "Xa Cố Lai, chị muốn tôi đều cho chị."

Nói rồi, cô đứng dậy, nắm lấy mái tóc dài của Xa Cố Lai kéo về phía sau, hung ác hôn lên.

Xa Cố Lai bị kéo nằm ngửa ra ghế sofa, bị động nhận lấy nụ hôn của cô.

Nụ hôn của Thân Tự Cẩm không có cấu trúc gì, lại rất hung bạo. Cô cắn vỡ bờ môi của Xa Cố Lai, mùi máu tươi lan tràn giữa răng môi hai người. Máu tươi chậm rãi chảy xuống dọc theo khóe môi Xa Cố Lai, màu huyết hồng cũng dính vào môi Thân Tự Cẩm.

Cái này thực sự không tính là một nụ hôn, chi bằng nói nó giống như một loại trả thù, sự trả thù thuộc về một con thỏ mềm mại.

Đây là nụ hôn đầu tiên của hai người.

Thô bạo, không có ôn nhu.

Xa Cố Lai nâng gáy Thân Tự Cẩm, chủ động hôn lại.

Từ từ, khóe môi Thân Tự Cẩm cũng chảy xuống một dòng máu.

Các nàng giống như chưa tỉnh táo.

Xa Cố Lai nếm được một chút vị mặn.

Là Thân Tự Cẩm khóc.

Xa Cố Lai cảm nhận được một nỗi bất lực to lớn và đau thương.

Nàng và Thân Tự Cẩm làm sao lại đi đến tình trạng này.

Hai người tách nhau ra ngay khoảnh khắc khó thở.

Môi Thân Tự Cẩm đỏ bầm, hốc mắt vừa ướt vừa hồng. Cô đứng dậy, thần thái đã trở lại vẻ bình tĩnh.

Cô lẩm bẩm: "Tôi phải rời khỏi đây."

"Chờ một chút."

Xa Cố Lai gọi cô lại. Thân Tự Cẩm xoay người.

Môi Xa Cố Lai đỏ tươi ướt át, tóc quăn màu đen rối bời tản ra hai bên vai. Áo sơ mi lỏng vài nút thắt, để lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn trước ngực.

Bởi vì nàng cũng đã khóc, đôi mắt phượng xinh đẹp giống như dính nước hoa đào, liễm diễm vô cùng, màu da lãnh bạch, thần sắc tĩnh mà lạnh, cả người có một loại mị lực thanh lãnh đến cực điểm.

"Thân Tự Cẩm, chúng ta ân ái được không?"

"Bất kể em muốn làm gì, chị đều sẽ chấp nhận, không bao giờ cự tuyệt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com