Chương 121
Tại năm thứ năm làm diễn viên, Thịnh Vân Cẩm đã ôm về được tam đại thị hậu trong nước và hai giải Ảnh hậu điện ảnh. Cô bây giờ, giống như Hứa Tử Thu, là một trong hai nữ diễn viên ăn khách nhất của Quả Trám Giải Trí.
Bộ phim điện ảnh do Trần Yên đạo diễn mà cô từng từ chối bốn năm trước, cuối cùng đã được Hứa Tử Thu tiếp nhận, và trong năm sau khi công chiếu, nó đã mang về giải Song Ảnh hậu cho cả Hứa Tử Thu và Viên Oanh.
Quả Trám Giải Trí sau đó đã thay đổi kế hoạch đường lối nghệ thuật cho Hứa Tử Thu, chủ yếu tập trung vào các dự án điện ảnh. Trong vòng ba năm ngắn ngủi, cúp Ảnh hậu của nàng ấy cứ tới liên tiếp, thành công chuyển hình từ tiểu hoa đán trở thành nữ diễn viên có doanh thu phòng vé cao nhất trong nước.
Thịnh Vân Cẩm cũng không hề kém cạnh, mặc dù tốc độ chậm hơn so với Hứa Tử Thu, nhưng nhờ phong cách diễn xuất phái trải nghiệm, cô đã dần dần thu thập đủ các giải thưởng từ Diễn viên mới xuất sắc nhất đến Nữ phụ xuất sắc nhất, cuối cùng từng bước một đến Thị hậu và Ảnh hậu, gần như thu về toàn bộ giải thưởng của giới nghệ thuật.
Hai người thành công như vậy, người vui mừng nhất không ai khác chính là Lâm Tiêu Ngộ. Quả Trám Giải Trí trong tay cô nàng đã khởi tử hồi sinh, lại trở thành công ty đứng đầu trong giới giải trí hiện nay, cô nàng đã dùng gần năm năm để làm được điều đó. Năm năm, cô nàng đã chứng minh được năng lực của mình với cha cô, Lâm Hải.
...
Trên TV đang livestream lễ trao giải điện ảnh mới nhất, Tư Chung liếc nhìn Thịnh Vân Cẩm đang phát biểu cảm nghĩ nhận thưởng trên sân khấu, sau đó trực tiếp thẳng tay dùng điều khiển từ xa đổi kênh.
Mấy năm qua, ông vẫn như cũ không thể chấp nhận chuyện Tư Mộ kết hôn với Thịnh Vân Cẩm. Đặc biệt là đối với Thịnh Vân Cẩm, ấn tượng của Tư Chung về cô có thể nói là tồi tệ cực độ.
Nhưng dù không muốn thừa nhận, có khi Tư Chung vẫn lén chú ý một vài tin tức của Thịnh Vân Cẩm trên mạng. Ít nhất, cô bé này đối với Tư Mộ là chân tâm. Chỉ có điểm này, Tư Chung cảm thấy hài lòng.
Mấy năm này, Tư Mộ đúng như những gì nàng nói trước kia, một lần cũng không liên lạc lại với Tư Chung. Và Tư Chung khi biết tin Tư Mộ cùng Thịnh Vân Cẩm kết hôn, hoàn toàn dứt khoát từ bỏ ý định quản chuyện của nàng.
Hiện tại sự chú ý của ông càng dồn vào người Tư Anh. Thành tích học tập của đứa bé này không tốt, Tư Chung liền mời cho cô bé mấy giáo viên gia sư các môn, suốt mấy năm từ sơ trung đến cao trung, một học kỳ cũng không bỏ sót. Cũng may thông qua mấy năm đốc thúc và học thêm, thành tích Tư Anh từ từ tăng lên, bây giờ trong lớp cao trung miễn cưỡng có thể xếp vào thứ tự trung đẳng.
Nhưng cũng vì mấy năm liên tục không ngừng mời gia sư, tiền tiết kiệm của Tư Chung hiển nhiên đã tốn hơn nửa. Nhưng Tư Anh còn phải tiếp tục đi học, tiền học phí, tiền sinh hoạt, phí học thêm, những khoản này không thể ngừng lại được. Sau sơ trung là cao trung, sau cao trung còn có đại học, Tư Chung muốn chu toàn cho đứa bé này đến mọi mặt.
Cho nên sau khi cân nhắc và lo lắng, Tư Chung quyết định bán đi căn nhà cũ ở khu tiểu khu kia. Căn nhà nhỏ kia mặc dù đã nhiều năm, nhưng dù sao cũng ở trung tâm phố cũ, lại gần trường công lập, hẳn có thể bán được khoảng một triệu nhân dân tệ.
Suy xét vài ngày, Tư Chung đi đến trung tâm mua bán nhà đất, liên lạc môi giới. Căn nhà đã được ký gửi bán, đoán chừng không bao lâu sẽ tìm được người mua. Đứng trong căn phòng đã sống mấy chục năm này, Tư Chung khó mà kiềm chế sinh ra chút cảm xúc luyến tiếc. May mà bây giờ vẫn chưa bán thật, cho nên Tư Chung quyết định ở lại đây vài ngày cuối cùng.
Sau sơ trung Tư Anh đã chọn ở trường, mặc dù Tư Chung cảm thấy ở nhà sẽ tự tại hơn, nhưng bất đắc dĩ Tư Anh không đồng ý, ông cũng làm thỏa mãn nguyện vọng của cô bé.
Hôm nay là thứ Sáu, cũng là thời gian Tư Anh một tuần một lần từ trường về nhà. Tư Chung đổi kênh TV, nghe thấy giọng cô giúp việc trong phòng bếp nói đồ ăn đã làm xong, ông theo bản năng ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo tường.
Theo lý thuyết, giờ này Tư Anh hẳn là đã về đến nhà mới đúng.
Trong lòng có chút lo lắng, Tư Chung chống gậy chậm rãi đứng dậy, dự định đi ra ngoài xem một chút. Tòa nhà này là nhà thang bộ, tổng cộng có sáu tầng, mà nhà Tư Chung ở tại tầng năm. Năm tầng thang bộ, đối với người trẻ tuổi mà nói có lẽ không là gì, nhưng đối với người già liền được coi là khó khăn. Đây cũng là lý do vì sao trước kia Tư Mộ luôn khuyên Tư Chung dọn khỏi nơi này. Chỉ là nàng không nghĩ rằng bản thân khuyên nhiều năm cũng không thuyết phục được Tư Chung, chỉ đến khi ông nghĩ đến việc Tư Anh có thể đi học thuận tiện hơn thì mới chủ động đồng ý chuyển đi.
...
Chống gậy chậm rãi xuống thang lầu, Tư Chung thuận tay vịn và nhìn quanh xuống dưới, ông hình như nghe thấy tiếng bước chân.
Có lẽ là Tiểu Anh đã trở lại.
...
Lên thêm một tầng nữa là đến cửa nhà, Tư Anh nắm cổ tay Ngô Đường, ngăn cản động tác tiếp tục đi lên của cô bạn.
"Đến đây thôi." Cô bé thấp giọng mở miệng.
Tò mò quan sát môi trường cầu thang cũ, Ngô Đường thu lại tầm mắt, nhìn về phía Tư Anh trước mặt.
"Ngày mai tớ đến đón cậu, chúng ta đi mua sắm nhé."
Gật đầu, Tư Anh không có ý kiến gì. Thấy cô bé đồng ý, Ngô Đường tỏ vẻ rất vui mừng. Cô kéo cánh tay Tư Anh hơi lung lay, sắp xếp lịch trình ngày mai.
"Chúng ta trước tiên đi xem phim, sau đó ăn trưa xong lại tiếp tục shopping. À đúng rồi, tớ còn muốn đổi kiểu tóc, hôm qua tớ thấy một cô gái có kiểu tóc uốn xoăn thật là đẹp, tớ cũng muốn thử xem..."
Nghe vậy, khóe môi Tư Anh khẽ nhúc nhích. Cô bé nhìn mái tóc đen dài mềm mại rũ xuống ngang eo của Ngô Đường, sau đó cụp mắt nhẹ giọng mở miệng, giống như là đang chìm vào một hồi ức nào đó.
"Thế nhưng là tớ cảm thấy cậu thế này càng đẹp mắt." Mái tóc đen dài, mềm mại rũ xuống từ vai đến eo. Tư Anh cảm thấy, thế này, là xinh đẹp nhất.
Ngô Đường vừa mới còn đắm chìm trong niềm vui của buổi hẹn hò ngày mai nghe vậy sững sờ một chút, sau đó cô theo bản năng sờ lên tóc sau lưng.
"Thật sao? Cậu thấy tớ thế này đẹp hơn sao?"
Gật đầu, Tư Anh đáp một tiếng. "... Không muốn tóc xoăn." cô bé nhẹ giọng nói thêm.
"Tốt thôi, đã cậu thích tớ kiểu này, vậy tớ sẽ không thay đổi nha." Không hề có chút cảm xúc không vui nào, Ngô Đường rất dễ dàng nghe theo lời Tư Anh.
"Ừm." Tư Anh cười nhạt một cái.
"Vậy chúng ta ngày mai gặp, tớ đi trước đây nha." Lúc chia tay, Ngô Đường nghiêng người về phía trước, hôn một cái lên má Tư Anh.
"Ngày mai gặp lại." Nụ hôn rơi trên mặt không khiến cô bé có bất kỳ nhăn nhó nào, Tư Anh cười nhạt từ biệt Ngô Đường.
Bước lên tầng cuối cùng một lần nữa, Tư Anh cụp mắt khôi phục lại thần sắc yên tĩnh không sóng như ngày thường. Trong tầm mắt rũ xuống đột nhiên xuất hiện một cái bóng, Tư Anh dừng lại, sau đó chậm rãi ngẩng đầu. Là Tư Chung đang nhìn về phía cô bé với ánh mắt phức tạp.
"Cùng ta về nhà." Để lại câu nói này, Tư Chung quay người trực tiếp về nhà.
Tư Anh nhếch môi, đi theo sau ông.
Ông cháu hai người trở về, người giúp việc liền dọn dẹp đồ đạc rời đi. Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại Tư Anh và Tư Chung.
Cặp sách bị tùy ý đặt trên ghế sofa, Tư Anh ngồi trước bàn ăn, thần sắc im lặng ăn tối.
"Tiểu Anh, con và cô bạn học kia, không phải là mối quan hệ mà ông nghĩ, đúng không?" Không có tâm trí động đũa, Tư Chung yên tĩnh nhìn Tư Anh đang im lặng ăn cơm đối diện, cuối cùng vẫn là không nhịn được mở miệng.
Thức ăn trong miệng được nhai kỹ nuốt xuống, Tư Anh không ngẩng đầu, chỉ là vẫn như trước thấp giọng đáp lại: "Cậu ấy bây giờ là bạn gái của con."
Bàn tay giữ chặt cây gậy đang khẽ run, Tư Chung không thể hiểu nổi vì sao Tư Anh cũng lại biến thành thế này. Cuộc giằng co trước kia với Tư Mộ đã khiến ông hơi hối hận, giờ phút này đối mặt với Tư Anh, đứa trẻ thậm chí còn chưa trưởng thành này, ông cố gắng nhịn lại những lời khó nghe.
"Con còn nhỏ, điều quan trọng nhất bây giờ là học tập cho tốt..." Tư Chung nói, giọng nói già nua lộ ra sự bất lực nồng đậm. "... Tiểu Anh..." Nói đến lời cuối cùng, ông đã không biết nên tiếp tục dạy dỗ cô bé thế nào nữa.
"Trường học của chúng con có rất nhiều cặp đang yêu nhau." Tư Anh bình tĩnh đáp lại, "Huống hồ, cô cô Tư Mộ có thể kết hôn với phụ nữ, con vì cái gì không thể."
"Con!" Tư Chung không nghĩ tới nàng sẽ nói ra những lời này. Kể từ lần đoạn tuyệt quan hệ với Tư Mộ kia, nhà họ liền không còn nhắc tới tên của nàng nữa.
"Muốn trách, ông cứ trách cô cô làm hư cháu đi." Không để ánh mắt kinh ngạc và tức giận của Tư Chung vào mắt, Tư Anh vẫn tiếp tục nói.
Bang. Âm thanh tát tai thanh thúy rơi trên gương mặt Tư Anh.
Lồng ngực Tư Chung không ngừng phập phồng, ông không thể tin được Tư Anh sẽ nói ra những lời này. Yêu sớm, cùng bạn gái kết giao, những điều này đều không đủ để khiến Tư Chung tức giận đến vậy. Nhưng câu nói bay bổng này của Tư Anh lại khiến tính tình ông mất kiểm soát. Mặc dù ông tư tưởng phong kiến và cứng nhắc, nhưng điều này không có nghĩa là Tư Chung là người không biết phải trái. Ông thất vọng vì đứa trẻ đích thân ông dạy dỗ lại có thể nói ra những lời vô trách nhiệm, đạo đức bất chính như vậy. Việc cô bé thích ai, kết giao với ai, đều là ý muốn tự chủ của cô bé. Nhưng bây giờ, chỉ bằng một câu nói thoáng qua, Tư Anh liền đem những sai lầm này đẩy hết lên người Tư Mộ. Tư Chung hiện tại thậm chí còn nghi ngờ, ngay cả chuyện yêu đương này, Tư Anh cũng chỉ là vì bùng theo phong trào trong trường học.
"Con..." Hô hấp của ông dồn dập không ngừng, lại vì nhất thời khí cấp công tâm mà không nói nên lời.
Cơn đau trên mặt cũng khiến Tư Anh dừng động tác ăn cơm, cô bé đứng dậy từ ghế, sau đó không nói một lời liền xoay người rời đi. Cho đến khi tiếng cửa phòng đóng lại vang lên, Tư Chung mới từ từ lắng xuống cảm xúc mất kiểm soát. Ông ngây ngốc ngồi trước bàn ăn, không hiểu nổi rốt cuộc mình đã giáo dục cô bé sai ở chỗ nào.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Tư Chung nhìn bóng đêm đặc quánh ngoài cửa sổ, cuối cùng vẫn đứng dậy dưới sự thôi thúc của nỗi lo lắng trong nội tâm. Bất kể thế nào, trước tiên cần phải tìm Tư Anh trở về. Cô bé tuổi còn nhỏ, dù có sai lầm lớn hơn nữa, dạy bảo tốt là được.
Cầm lấy đèn pin trong ngăn kéo, Tư Chung chống gậy bước ra cửa. Đèn hành lang cầu thang lâu năm không được sửa sang, Tư Chung cẩn thận chiếu vào bậc thang phía trước, bước chân loạng choạng đi xuống. Nhưng vì trong lòng quá lo lắng, ông đã hụt chân trên một bậc thang.
Thân thể trực tiếp ngã xuống, lăn theo bậc thang hướng xuống dưới. Tư Chung thậm chí ngay cả tiếng kêu cứu cũng không kịp phát ra, đã bị va chạm vào đầu mà hôn mê đi.
...
Ngơ ngác ngồi trong công viên dưới lầu khu tiểu khu, Tư Anh nhìn bóng đêm càng lúc càng sâu, cuối cùng vẫn chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị tìm một khách sạn gần đó để ở tạm một đêm. Nhưng chờ đến khi đứng dậy sờ túi, cô bé mới phát hiện, lúc ra ngoài đã quên mang theo điện thoại di động.
Mím môi nhìn tòa nhà cách đó không xa, Tư Anh cuối cùng vẫn quyết định quay về một chuyến. Không có điện thoại di động cô bé cái gì cũng làm không được.
Trong hành lang là đèn cảm ứng âm thanh, có khi còn không quá nhạy, Tư Anh giẫm chân, sau đó cụp mắt thẫn thờ bước vào bên trong.
Nhưng chỉ vừa lên đến tầng một, cô bé liền bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ hãi. Tư Chung hôn mê bất tỉnh nằm ở góc cầu thang trên nền đất, phía sau đầu ông là một mảng máu tươi lớn.
Hai chân theo bản năng bị sợ mà mềm nhũn, Tư Anh loạng choạng muốn trườn đến trước mặt Tư Chung. Tư Chung đã mất đi ý thức, Tư Anh thậm chí không dám chạm vào ông. Trên người không mang theo điện thoại, Tư Anh hoảng hốt há miệng, muốn kêu cứu các hộ gia đình trên tầng lầu này.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc âm thanh sắp phát ra từ cổ, Tư Anh nhìn chằm chằm vào Tư Chung hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, lại khẽ run cánh môi dừng lại.
Nếu như...
Nếu như ông nội chết rồi, vậy cô bé có phải là liền có thể gặp được cô cô Tư Mộ...
Ông nội chết rồi, vậy nuôi dưỡngcô bé, có phải là liền sẽ giao cho cô cô Tư Mộ...
Nhịp tim mất kiểm soát cuồng loạn, Tư Anh dùng cả tay chân bò dậy. Cuối cùng nhìn Tư Chung không có bất cứ động tĩnh gì, thần sắc trên mặt không rõ là do hoảng hốt, sợ hãi, hay là áy náy và giãy giụa...
Tư Anh quay người bước nhanh chạy khỏi nơi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com