Chương 18
Không khí trong con hẻm chật hẹp thật khó chịu, oi bức như lồng hấp. Hai người sóng vai đi tới. Hải Linh bung dù, vai thỉnh thoảng cọ vào cánh tay Đinh Nghệ. Đinh Nghệ lén lút liếc nhìn cô ấy một cái, sườn mặt trắng nõn của đối phương hơi ửng hồng.
Hải Linh quay đầu nhìn cô, cười thật xinh đẹp: "Làm sao vậy?"
"Không có gì." Đinh Nghệ lắc đầu, từ trong túi lấy ra một bao khăn giấy. Hải Linh ngẩng đầu nhìn cô, mím môi cười, dùng ánh mắt ra hiệu rằng mình hai tay không tiện.
Ánh mắt của Hải Linh vô cùng ái muội, mặt Đinh Nghệ nóng bừng, đưa tay giúp Hải Linh lau mồ hôi bên thái dương. Một hành động vô cùng thân mật.
"Đúng rồi," Đinh Nghệ nói, "Em dạy chị dùng WeChat nhận chuyển khoản nhé." Nói rồi cô lấy điện thoại ra, mở giao diện WeChat.
"Được," Hải Linh thu ánh mắt từ đường cong cằm lưu sướng của Đinh Nghệ về, chuyển qua màn hình điện thoại.
"Như vậy... rồi sau đó... Người khác quét mã này là được... Chị biết không?" Đinh Nghệ liếc nhìn cô ấy một cái.
"Ừm, biết rồi." Nhìn sườn mặt nghiêm túc của Đinh Nghệ, Hải Linh cười có chút ngọt ngào.
Đinh Nghệ cầm lấy chiếc dù trong tay Hải Linh, bảo cô ấy lấy điện thoại ra thử xem. Khi Hải Linh mở điện thoại, bấm chọn mở ví điện tử, Đinh Nghệ vô tình thấy số dư tài khoản.
Hóa ra có hơn 5000 tệ. Chẳng trách lần trước cô giúp Hải Linh mua phở xào, rõ ràng không liên kết ngân hàng cũng có thể dùng WeChat trả tiền.
Đinh Nghệ quay mặt đi, nhỏ giọng nói: "Khách hàng thường xuyên gửi bao lì xì cho chị sao?"
Hải Linh khựng lại một chút: "Ừm. Không ít người trực tiếp thêm WeChat chuyển khoản cho chị."
Thêm WeChat tự nhiên là tiện cho lần sau làm ăn. Hải Linh không nói, Đinh Nghệ cũng có thể hiểu. Trong lòng cô không biết từ đâu dâng lên một nỗi buồn, bàn tay nắm chặt thân dù hơn một chút.
"Như vậy đúng không?" Hải Linh ngẩng đầu hỏi cô.
"Ừm." Đinh Nghệ không nhìn, chỉ lạnh lùng đáp.
Hải Linh nhận thấy sự lạnh nhạt của cô, liền không nói chuyện nữa, cẩn thận đưa tay định lấy lại chiếc dù từ tay Đinh Nghệ. Đinh Nghệ né tránh một chút, không đưa dù cho cô ấy. Hải Linh rụt tay về.
Hai người im lặng bước đi. Đến một con hẻm rộng hơn một chút, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy những quán ăn ồn ào bên đường, và có gió thổi vào. Nhưng trái tim Đinh Nghệ như một nồi nước sôi, cuộn trào không ngừng. Cô cảm thấy mình dường như đang tự ngược đãi bản thân. Quan tâm những điều này làm gì?
Cô chẳng qua là một khách làng chơi. Việc có thể khiến Hải Linh mở chân ra làm ăn, vốn dĩ không chỉ có một mình cô.
Mùi hương hỗn tạp của bữa sáng thoảng qua theo gió, làm bay mái tóc Hải Linh.
Đinh Nghệ liếc nhìn Hải Linh đang im lặng bên cạnh, nhỏ giọng mở miệng: "WeChat của chị không cài đặt xác thực mật khẩu, không an toàn cho chị đâu, lát nữa em giúp chị hủy bỏ đi."
Ai đã giúp cô ấy cài đặt không xác thực mật khẩu? Đinh Nghệ đột nhiên điên cuồng muốn biết.
Trong giọng Đinh Nghệ mang theo một sự xin lỗi dịu dàng, Hải Linh sửng sốt.
Hải Linh rụt tay xuống, thăm dò chạm chạm mu bàn tay Đinh Nghệ. Đinh Nghệ không né tránh, ngược lại mở lòng bàn tay, nắm lấy tay cô ấy. Chỉ là nắm tay thôi mà. Làm tình còn làm rồi, nắm tay tính là gì.
"Chị cũng không nhớ được ai giúp chị làm nữa, chắc là chị Chu," Hải Linh có chút lấy lòng mỉm cười với Đinh Nghệ.
Đinh Nghệ vuốt ve ngón tay cô ấy, khóe mắt lộ ra một tia cười ái muội: "Em có thể kết bạn WeChat với chị không?"
Hải Linh vui vẻ gật đầu: "Ừm." Niềm vui của cô ấy trông thật thuần khiết, đơn giản.
Đinh Nghệ nhìn cô ấy, môi mỏng cũng nhiễm ý cười, thấp giọng nói: "Về rồi nói chuyện tiếp."
Đinh Nghệ đưa Hải Linh vào trong tiệm. Đến chỗ đông người, Đinh Nghệ liền lặng lẽ buông lỏng tay đang nắm Hải Linh.
Nhìn bóng dáng Đinh Nghệ rời đi, đầu ngón tay Hải Linh nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay. Lòng bàn tay có chút ướt, không biết là mồ hôi của Đinh Nghệ hay của cô. Cô cúi đầu đi vào trong tiệm, lặng lẽ đi thay quần áo làm việc. Cởi áo thun ra, cúi đầu nhìn những dấu vết đỏ tím trên ngực.
Hải Linh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng xoa xoa những vết đỏ.
Ngày hôm qua, cô tỉnh lại trong xúc cảm ẩm ướt. Nhắm hai mắt, cảm giác Đinh Nghệ nắm lấy cổ tay mình...
Tim Hải Linh đập nhanh hơn, không kìm được khẽ giật giật ngón tay. Nhưng lại không dám tỉnh lại.
...
Hải Linh thay xong quần áo đi ra, mới chú ý tới trong tiệm có rất nhiều gương mặt mới. Các cô ấy còn trẻ hơn cô, không trang điểm, quần áo là kiểu dáng mới, hơn phân nửa bộ ngực trắng nõn rung rinh lộ liễu trong không khí.
Hải Linh sửng sốt một chút. Lúc cô còn đang ngẩn người, một cô gái liền lắc mông đứng trước mặt cô. Phía sau một đồng nghiệp cũ gắt giọng oán trách: "Đừng chen ngang chứ!"
Người làm gần đây tăng lên, nhưng lượng khách lại giảm đi không ít. Hơn nữa, trang phục Hải Linh đang mặc cũng đã nói rõ cô không làm dịch vụ da thịt, hầu như không có khách nào muốn cô.
Đồng tiền hoa như nhau, ai cũng sẽ chọn dịch vụ có bộ ngực lồ lộ ra.
...
Khi về nhà, Chung Kỳ quả nhiên vẫn đang ngủ. Đinh Nghệ đọc sách một lát, đi toilet rửa tay thì Chung Kỳ mới bị đánh thức.
"Oa, cậu thật sự không về nhà ngủ hả? Đi đâu mà tiều tụy thế?" Chung Kỳ khoa trương nói. Có lẽ vì bình thường Đinh Nghệ tạo ấn tượng ngoan ngoãn và tính cách lạnh nhạt, Chung Kỳ rất ít khi lo lắng về mặt này của cô bạn.
Đinh Nghệ xoa tay nói: "Tớ ở cùng bạn trên mạng."
Chung Kỳ vẻ mặt không thể tin được. Đinh Nghệ dừng lại một chút, nói: "Không làm gì cả."
"Vẫn là người bạn trên mạng đó hả?" Chung Kỳ buộc tóc lên, "Cậu quen lâu thế rồi sao?"
Đinh Nghệ chú ý một chút đến cổ Chung Kỳ. Rất trơn bóng.
"Các cậu ngày hôm qua..." Đinh Nghệ nói.
"Ngày hôm qua Tiểu Tưởng làm cơm," Chung Kỳ nói, "Sau đó bọn tớ ăn, rồi đi rạp xem phim."
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Đinh Nghệ, Chung Kỳ "phụt" một tiếng cười: "Tớ đã bảo rồi, anh ấy đến để nấu cơm mà. Tớ từng nói với anh ấy là tớ rất truyền thống, anh ấy cũng nói tôn trọng tớ."
"À," Đinh Nghệ gật đầu, cười, "Vậy thì tốt rồi."
"Nhưng mà cậu mới là người kỳ lạ đó," Chung Kỳ tiến lại nhìn chằm chằm cô, "Cậu đừng nói với tớ là cậu cả đêm không về nhà chỉ để đắp chăn bông thuần khiết nói chuyện phiếm với bạn trên mạng nha?"
Đinh Nghệ lúng túng đưa tóc ra sau tai: "Đúng là nói chuyện rất hợp."
Chung Kỳ chống nạnh, tận tình khuyên nhủ: "Không phải tớ nói cậu đâu Đinh Nghệ, cậu thật sự ngây thơ quá đi. Cậu hôm qua còn nói với tớ là, lỡ đối phương có ý 'Say ý không ở rượu' thì sao?"
Đinh Nghệ tỏ vẻ nhẹ nhàng: "Tớ sẽ cẩn thận mà."
"Không phải cậu cẩn thận là không có vấn đề đâu," Chung Kỳ vẫn không yên tâm, "Muốn yêu đương thì nói chuyện đàng hoàng, đừng có giống mấy người không đứng đắn, đi hẹn hò kiểu đó."
"Không có đâu," Đinh Nghệ quay đầu đi, "Yên tâm đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com