Chương 26
Bọt xà phòng mang theo mùi sữa, chậm rãi trượt trên da thịt. Mùi hương này kích thích những ký ức, cảm xúc.
Ngửi thấy hương thơm này, Đinh Nghệ rung động khi nhớ lại những lúc Hải Linh quay đầu mỉm cười với cô, và cả khi đắm chìm trong hoan ái cùng Hải Linh. Lòng bàn tay vô tình cọ qua đầu vú cương cứng, Đinh Nghệ khao khát biết bao bàn tay này là của Hải Linh.
Những ngón tay thon dài theo hướng cọ rửa trượt xuống dưới. Cảm giác trống rỗng như một hố đen, ngón tay bị nuốt chửng vào... một ngón, hai ngón, có chút đau.
Cảm giác khô khốc nói với cô rằng sự trống rỗng không đến từ nơi này, mà là từ trong lòng.
Cô mở mắt ra, đưa tay rửa mặt dưới vòi hoa sen, sau đó lau đi những giọt nước mắt đọng trên mắt.
Rất nhớ chị ấy.
Không thể tự lừa dối bản thân về nỗi nhớ nhung đó. Nhớ hương vị mì chị ấy nấu có thêm rau thơm. Không kìm được việc miêu tả khuôn mặt chị ấy trong đầu. Nỗi nhớ đã khiến cô quên đi mấy tờ giấy kiểm tra kia...
Hải Linh có thể tìm được một công việc tốt hơn không? Có rời khỏi Châu Thôn không?
Đinh Nghệ không đoán được. Cô chưa từng hỏi Hải Linh vì sao phải làm nghề đó. Cho đến bây giờ, cô mới phát hiện mối liên kết giữa mình và Hải Linh mong manh đến vậy. Cô không hiểu biết quá khứ của Hải Linh, càng không biết chị ấy sau này muốn đi đâu.
Càng tồi tệ hơn là, khi cô nhận ra mình khao khát tìm hiểu Hải Linh thì đã quá muộn.
Đinh Nghệ quấn khăn tắm bước ra, đóng cửa phòng tắm lại. Trên cửa dán một cái gương, cô xoay người nhìn chính mình trong gương. Một bản thân quen thuộc mà lại xa lạ.
"Kết quả kiểm tra có chưa?" Chung Kỳ thấy Đinh Nghệ vào cửa liền nhanh chóng hỏi.
"Ừm... cũng không có vấn đề gì," Đinh Nghệ nói.
Chung Kỳ nhẹ nhõm thở ra: "Vậy thì tốt rồi. Ai, đúng rồi, cuối tuần này, Tưởng Lễ nói muốn giới thiệu bạn bè cho tớ làm quen, cậu có đi cùng tớ không?"
Đinh Nghệ ngẩn người: "Vì sao? Tưởng Lễ chẳng phải đã biết tớ rồi sao?"
"Haizzz, đừng nói nữa," Chung Kỳ than vãn nhưng giọng điệu ngọt ngào, "Hắn nói vòng bạn bè của hai chúng ta ở Nam Châu nên giao lưu một chút, lần này hắn mời khách, chúng ta đi công viên nước chơi một chút."
"Tớ thì..." Đinh Nghệ do dự.
"Đi đi mà đi đi mà..." Chung Kỳ nũng nịu nói, "Cuối tuần cậu cũng không có việc gì bận mà. Vé vào công viên nước đắt lắm đó, cậu không muốn chặt chém anh ấy một phen sao?"
"Chính là công viên nước cách nội thành xa lắm mà, có phải cần ở lại qua đêm không?" Đinh Nghệ vẫn còn do dự. Cô không muốn đi ra ngoài với một đám người không quen biết.
Nhưng nghĩ đến Chung Kỳ cũng phải đi, nếu cô không đi cùng, thì Chung Kỳ sẽ phải một mình.
"Có tớ mà, cậu sợ cái gì," Chung Kỳ nói.
"Vậy được rồi," Đinh Nghệ cuối cùng cũng đồng ý.
Công viên nước quả thật cách nội thành khá xa, nhưng lại là công viên giải trí lớn nhất và tốt nhất ở Nam Châu, nơi này hầu như mỗi cuối tuần đều chật kín khách đến.
Loay hoay mãi, đã bảy tám giờ tối. Đinh Nghệ xem như đã hiểu vì sao Chung Kỳ mỗi lần cuối tuần đi chơi đều phải ngủ lại bên ngoài.
Khách sạn rất bình thường. Chung Kỳ và Đinh Nghệ ở một phòng, Tưởng Lễ cùng mấy anh em của hắn chen chúc một phòng khác. Dù sao bọn họ cũng định thức suốt đêm.
"Kêu bạn gái cậu cùng Tiểu Đinh lên chơi trò chơi đi?" Một anh chàng tên Trương Bân đề nghị.
Tưởng Lễ nhìn Trương Bân liếc mắt một cái, ý cười trên mặt trở nên ái muội: "Hôm nay chăm sóc người ta Tiểu Đinh cả ngày, còn chưa đã ghiền à?"
Mấy cậu con trai đều cười. Cái tên Trương Bân này, gần như viết sự ân cần lên mặt, cả ngày đều vây quanh Đinh Nghệ.
Trương Bân không hề đỏ mặt nói: "Nhanh lên nhanh lên. Giảng lễ phép, cậu có phải người không hả? Nếu không phải cậu chụp ảnh chung bạn gái cùng Tiểu Đinh cho bọn tôi xem, tôi có thể thành ra như bây giờ sao? Cậu nhìn xem cậu nhìn xem," hắn nói rồi vén áo lên khoe cái bụng lỏng lẻo, "Bây giờ tôi tiều tụy lắm rồi."
Mấy tên con trai cười rộ lên: "Cái này cũng trách Tiểu Đinh? Là chính cậu tự sướng nhiều đi!"
Trương Bân đẩy Tưởng Lễ một phen: "Nhanh lên kêu các cô ấy lại đây đi."
"Được rồi được rồi," Tưởng Lễ nói rồi mở cửa đi ra ngoài.
"Ma sói tôi không biết chơi," Đinh Nghệ lắc đầu. So với việc cô không thể nào chơi Ma sói, việc chơi cùng con trai trong cùng một phòng càng không thể.
"Chơi cái khác cũng được mà," Chung Kỳ ôm cánh tay cô, nũng nịu nói, "Đi cùng tớ đi mà, cậu mà không đi, tớ cũng không đi đâu."
Đinh Nghệ bất đắc dĩ, đành nói: "Vậy được rồi."
Cô không thích những trường hợp này, chính là vì bản thân không giỏi giao tiếp với người khác, càng không giỏi chơi trò chơi. So sánh lại, cô cảm thấy đọc tiểu thuyết thú vị hơn.
Để hợp tác với Chung Kỳ, Đinh Nghệ vẫn chơi Ma sói một lát.
Trương Bân ngồi cạnh cô, giảng luật chơi. Mùi hương đặc trưng của nam giới trẻ tuổi làm Đinh Nghệ bất động thanh sắc lùi về phía sau một chút.
Mấy tên con trai chơi càng lúc càng điên, Trương Bân đề nghị chơi "Nói thật hay đại mạo hiểm". Kết quả, một thùng bia được mang lên, chưa chơi được mấy lần thì Tưởng Lễ và một cậu con trai khác đã say mềm.
"Tôi có gì mà không dám..." Tên con trai kia say khướt nhặt lên một tấm thẻ dưới đất, mắt say lờ đờ mơ màng bấm bấm điện thoại.
"Hức.. ợ... ——" Chưa kịp mở miệng, cậu ta đã nấc cụt, khiến Chung Kỳ bật cười.
Đinh Nghệ ban đầu không nhận ra hắn đang làm gì. Chờ hắn cúp điện thoại, và cùng vài người khác bắt chước giọng nũng nịu của cô gái trong điện thoại, Đinh Nghệ mới bừng tỉnh.
"Cô ta không dám tới đâu," Trương Bân cười nói, "Cô ta khẳng định cảm thấy là mấy tên bợm rượu, gọi điện thoại bừa."
"Nếu là người không tới, cậu phải uống tiếp!" Một tên khác cười nói.
Chỉ chốc lát sau, cửa thật sự truyền đến tiếng gõ cửa, nhóm con trai hai mặt nhìn nhau, sau đó chỉ vào cậu kia cười ha ha lên.
Cơn say của cậu trai kia vơi đi một ít, hiện tại trên mặt cũng mang theo chút hối hận. Anh ta mở cửa vừa thấy, một cô gái có khuôn mặt thanh tú dáng người uyển chuyển đứng ở cửa, cười khanh khách hỏi: "Xin hỏi có phải Lý tiên sinh không?"
"Không phải, cô tìm nhầm rồi," cậu trai đánh giá cô ta từ trên xuống dưới một lượt, sau đó liền định đóng cửa.
Ý cười trên mặt người phụ nữ cứng lại một chút, ngay sau đó đỡ cửa: "Sao mà nhầm được? Đây là phòng 3223 mà."
"Thật không phải Lý tiên sinh đâu." Nam sinh quyết định giả ngu đến cùng. Mấy người phía sau xem náo nhiệt cố nén cười.
Đinh Nghệ lại đúng lúc này đi tới: "Cho qua một chút, tôi phải về phòng lấy đồ."
Cậu trai kia để cô qua xong, liền đóng cửa lại. Người phụ nữ bị nhốt ở bên ngoài, vẫn còn vẻ mặt không hiểu chuyện gì đã xảy ra, móc điện thoại ra nhìn nhìn, chần chừ một lát mới xoay người rời đi. Đinh Nghệ quay đầu lại nhìn bóng dáng cô ấy, cắn cắn môi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com