Chương 59
Hải Linh quỳ gối trên sàn nhà, cúi đầu dùng kéo cắt băng dán của mấy thùng giấy. Dụng cụ vệ sinh đều ở cái thùng này. Đinh Nghệ nhíu mày, tiến lên lấy lại kéo trong tay Hải Linh, duỗi tay xuống dưới nách cô ấy, giống nhấc con nít mà đỡ cô ấy lên.
Hải Linh bị cô xách qua một bên. Đinh Nghệ gỡ băng dán, lấy ra giẻ lau đưa cho cô: "Chị đi lau sơ phòng ngủ là được rồi."
Đôi mắt Chung Kỳ sắp mù luôn rồi. Cô không nghĩ tới Đinh Nghệ sẽ có một ngày trở nên... "toan xú" (quản lý, can thiệp quá mức) như vậy! Cô cũng có thể lau sơ phòng ngủ là được sao!
Đinh Nghệ lấy ra cây chổi cùng cây lau nhà, nhìn Chung Kỳ nói: "Cậu muốn quét nhà hay lau nhà?"
Chung Kỳ "Hừ" một tiếng, cầm cây chổi: "Vậy để tớ đi quét nhà đi."
Đem tất cả đồ đạc đều sắp xếp xong đã là lúc chạng vạng.
Chung Kỳ nhìn căn nhà rực rỡ hẳn lên, vui vẻ nói: "Rốt cuộc cũng xong, Đinh Đinh, về sau tớ đi làm chỉ cần năm phút đồng hồ!" Vừa nói xong, cô nhớ tới nơi này cách Phổ Nam khá xa, liền hỏi Đinh Nghệ: "Chị... Hải Linh đi làm có phải sẽ xa lắm không?"
Đinh Nghệ liếc nhìn Hải Linh một cái, Hải Linh cười nói: "Một thời gian ngắn nữa chị sẽ nghỉ việc."
"À..." Chung Kỳ gật đầu.
"Chị có thể gọi em là Tiểu Kỳ không?" Hải Linh nghiêng đầu nhìn cô, cười tươi nói.
Chung Kỳ sửng sốt một chút: "Ừm... Cái này... Cũng được."
Đinh Nghệ bỏ cái khăn trong tay xuống, đi tới chạm tay Hải Linh, vẻ mặt như có chút buồn bực: "Chị còn không gọi nhũ danh của em..."
Chung Kỳ không nhịn được chửi thầm: "Đinh Nghệ cậu có thấy ghê tởm hay không? Còn ghen với tớ? Tớ gọi cậu là 'Tiểu Nghệ' cậu chịu không?"
Hải Linh cười: "Chị đi ra ngoài mua đồ về nấu cơm, hai em muốn ăn cái gì?"
Chung Kỳ cao hứng lên: "Chị biết nấu ăn sao? Vậy tốt quá! Em trước kia đi qua Khánh Dương một lần, cảm thấy canh bún bên đó ăn đặc biệt ngon, chị biết làm không?" Chung Kỳ đã sớm chán ngấy cơm hộp, ước gì có người nấu cơm.
Hải Linh cười nói: "Biết, vậy bữa nay làm canh bún ăn nha."
Chung Kỳ đã sớm đói đến trước ngực dán phía sau lưng, không khách khí mà nói: "Em muốn ăn thêm rau xà lách!"
Hải Linh hỏi: "Vậy em ăn rau thơm được không?"
Chung Kỳ lắc đầu: "Không phải quá thích. Nhưng cũng ăn được."
Đinh Nghệ đứng ở cửa đổi giày: "Em đi mua đồ ăn, hai người ở nhà nghỉ một lát đi."
Hải Linh kéo áo cô: "Em biết mua gì à? Chị đi mua cùng với em."
Đinh Nghệ vốn lo cho eo của cô ấy, nhưng nhìn khóe miệng Hải Linh mỉm cười, có vẻ như là không có vấn đề gì, liền gật đầu: "Cũng được, chợ bán thức ăn liền ở gần đây."
Nhìn thấy hai người kia ở cửa lôi lôi kéo kéo, Chung Kỳ mím môi, lên tiếng nhắc: "Đinh Đinh, hai người đi nhanh về nhanh, trời tối rồi."
Đinh Nghệ "ừ" một tiếng.
Tà dương xuyên qua khe lá của hàng cây dừa trong tiểu khu, ánh vàng loang lổ rải đầy mặt đất. Lúc này nắng nóng đã dịu đi, gió mát nhẹ thổi, hai người nắm tay nhau đi trên đường nhỏ, vô cùng mãn nguyện.
"Chung Kỳ là người rất tốt, tuy có hơi thẳng tính chút," im lặng chốc lát, Đinh Nghệ mở miệng nói, "Chị đừng để ý, nói chuyện với cậu ấy hãy thoải mái lên, cậu ấy cũng sẽ không giận đâu."
Hải Linh thoạt nhìn tốt tính, làm người ta yêu mến, nhưng lúc nào cũng không mất vẻ lấy lòng người khác. Những cô gái Đinh Nghệ quen biết, có mấy ai không phải là nũng nịu, chịu không nổi nửa điểm ủy khuất. Tính tình Hải Linh tốt đến quá mức, làm cô cảm thấy khổ sở trong lòng. Cô tình nguyện Hải Linh không tốt như vậy, tình nguyện chị ấy hẹp hòi chút.
Cô cũng suy nghĩ, ba người ở cùng chung như vậy, có phải không tốt lắm chăng?
Không chờ cô cẩn thận suy nghĩ vấn đề này, liền cảm giác trên má được thứ gì đó ấm áp bao phủ.
Hải Linh mỉm cười nhìn cô: "Chị biết rồi."
Đinh Nghệ không nghĩ tới Hải Linh sẽ bạo dạn như vậy, mặt ửng hồng lên: "Chị biết là tốt rồi."
Chung Kỳ mơ mơ màng màng nằm ở phòng ngủ. Phòng ngủ không khóa cửa, nửa ngủ nửa tỉnh thì cảm giác giống như có người vào cửa, còn có cố ý đè lại âm thanh nói nhỏ. "... Làm hai phần... không phải em thích ăn sao?..."
Chung Kỳ mở to mắt. Đại khái là bị mùi thơm đồ ăn đánh thức, mùi thơm này giống hệt như mấy năm trước đi Khánh Dương ở đầu đường nọ ngửi được.
Cô từ trên giường bật dậy, hưng phấn mà kéo ra cánh cửa ngăn cách phòng bếp với phòng khách, biểu cảm thay đổi mấy lượt, lại nhanh chóng chạy ra ngoài, ngay cả câu nói trứ danh "Ngượng ngùng các người tiếp tục" cũng chưa kịp nói ra.
Hải Linh đại khái đang xào rau, Đinh Nghệ ở phía sau ôm eo cô ấy, vùi đầu vào cần cổ cô ấy, đang làm cái gì không cần nói cũng biết.
Lúc Đinh Nghệ bưng đồ ăn ra, Chung Kỳ mặt còn đỏ bừng, ngồi ở trên sô pha xem TV.
Đinh Nghệ cũng xấu hổ một hồi. Vừa rồi giúp Hải Linh một tay, thấy Hải Linh buộc lại tạp dề làm cô tâm tình vui vẻ nhộn nhạo, cho rằng Chung Kỳ còn ngủ, liền... muốn "khinh bạc" Hải Linh vài cái, không nghĩ đến Chung Kỳ tỉnh lại đúng lúc như vậy.
Đinh Nghệ khom lưng đem đồ ăn đặt ở trên bàn. Chung Kỳ ánh mắt xẹt qua ngón tay thon dài của cậu ấy, lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt. Trái tim cô còn đập loạn không kiểm soát, trong đầu không ngừng chiếu lại hình ảnh vừa mới nhìn thấy. Chính là bàn tay thon dài này, vừa mới ở trên người Hải Linh...
Đây không giống như là Đinh Nghệ mà mình quen biết.
Chung Kỳ liếc mắt nhìn bóng dáng Đinh Nghệ một cái, không được tự nhiên mà cầm lấy điều khiển từ xa đổi kênh. Vốn dĩ cô muốn đi giúp bưng thức ăn – đó là khi không có một màn xấu hổ vừa rồi.
Hải Linh nấu ăn thật sự ngon. Canh bún vốn là người địa phương coi như bữa ăn sáng, nhưng Chung Kỳ nói một câu, Hải Linh liền làm luôn cho cô. Bên trong thả thịt băm, gan heo cùng rau xà lách, hành lá xanh biếc điểm xuyết ở giữa. Ngoài ra còn rau muống xào, thêm một con tôm hồng.
Chung Kỳ vốn dĩ liền đói đến trước ngực dán phía sau lưng, vừa thấy mỹ thực, liền tạm thời những thứ không vui vừa rồi vứt ra sau đầu.
"Đinh Nghệ, cậu không ăn gan heo à?" Chung Kỳ mới chú ý tới, trong tô của Đinh Nghệ toàn là rau thơm.
"Ừm," Đinh Nghệ gật đầu, "Tớ không ăn nội tạng, cho nên Hải Linh làm hai loại."
Chung Kỳ "À" một tiếng, định nói "Giờ tớ mới biết cậu không ăn nội tạng", rồi lại không nói ra lời, cúi đầu lột tôm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com