Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 85: Tiền truyện

Lúc trước Chu Mân không làm trong hẻm nhỏ này. Ai chẳng biết KTV kiếm được nhiều tiền hơn. Cô lần đầu ra sân chính là KTV. Khi đó còn trẻ, cũng không gầy như bây giờ, vả lại cô còn biết cách ăn nói, được lòng người ta, dần tích lũy được không ít khách quen.

Về sau cũng nhận được nhiều mối tốt, đi khách sạn, phục vụ tận nhà, lần nhiều nhất trừ hoa hồng đi còn được hẳn mấy vạn. Khách sạn và KTV nghe nói là cùng một chủ, đúng là bản sắc thương nhân, xưa giờ chưa từng lãng phí chút tài nguyên nào.

Sau đó Chu Mân bị bệnh một trận. Con người lúc nào cũng cảm thấy có thể ỷ lại tuổi trẻ mà phung phí sức khỏe, nhưng lâu dần thành bệnh. Chu Mân chưa bao nhiêu tuổi mà tụt 20 cân, thân thể gầy yếu gió thổi cũng đổ, dù trước ngực còn da còn thịt nhưng phần xương lồi lên cũng thật đáng sợ. Gã dắt gà lại để ý cô, khó trách khách không còn thích nữa. Sau đó, Chu Mân rời KTV đi học mát-xa.

Tiệm mát-xa thật ra cũng kiếm được không ít. Nhưng nếu muốn một lần cầm chắc mấy vạn, vậy thì không có khả năng. Ở nơi này, kiểu cửa tiệm nhỏ này chắc chắn sẽ chẳng xuất hiện mấy kẻ giàu có đó.

Trong tình cảnh này, muốn kiếm tiền phải động não.

Hôm ấy, chiều âm u, mặt trời gay gắt cả buổi sáng lại thêm nguyên buổi trưa, vậy nên buổi chiều tích thành mưa. Chu Mân ra ngoài mua đồ ăn cho tiệm, lúc về đến, nhìn thấy có một cô gái trẻ đang đứng bên cửa tiệm sát vách.

Chu Mân dời tầm mắt, đỡ cái bao trong tay. Trong bao có ga giường và khăn mặt mới mua, gần trăm cái, rất nặng. Cả đoạn đường về Chu Mân cũng rất chật vật. Đồng nghiệp đứng trước cửa tiệm đều làm như không thấy Chu Mân. Ai chẳng biết mua đồ đạc là việc dễ kiếm ăn, lần nào lão bản cũng bảo Chu Mân đi mua. Chu Mân mới đến vài tháng, dựa vào đâu mà đến lượt cô ta? Chu Mân cũng ngạnh, sẽ không nói mấy lời êm tai với mấy người bọn họ.

Cô gái kia dường như nghe tiếng bao nhựa sột soạt, ngẩng đầu nhìn sang.

"Em giúp chị nha?"

Nghe kiểu khẩu âm này biết chắc là người bản địa. Có lẽ là vùng Khánh Dương. Chu Mân cười, để mặc cho cô gái cầm một góc bao. "Cảm ơn."

Cô gái ngượng ngùng mím môi, gật đầu, cùng cô mang cái bao vào tiệm.

"Luầy câu mé ming?" (Cô tên gì?)

Chu Mân thở hổn hển, quay đầu hỏi cô ấy.

Cô gái trời sinh có đôi mắt cười rất đẹp, dù không cười, cũng làm cho người ta thấy thân thiết bội phần.

"Hải, Linh. Hải trong đại hải." Giọng cô dịu dàng, "Linh..." Cô nhíu mày, chắc không nghĩ ra từ nào, Chu Mân mất kiên nhẫn nói: "Linh trong 'hữu dụng nhất linh' à!" (dùng một lần liền hiệu quả)

Đôi mắt cô gái sáng lên, gật đầu lia lịa.

Chu Mân đến quầy lễ tân nhờ lấy ly nước đá, đưa cho cô, nở nụ cười: "Chị tên Chu Mân."

Lúc làm việc, không được phép tám chuyện. Đến tối tan làm, Chu Mân mới rảnh rỗi ghé tiệm sát vách xem thử. Điếm trưởng nói Hải Linh cũng khá, trước đây cũng làm mát xa, tay nghề rất giỏi, nên giữ lại.

Điếm trưởng đưa cho Chu Mân điếu thuốc, Chu Mân cười trêu ghẹo vài câu, quay đầu nhìn chỗ treo thẻ nhân viên. Phía cuối cùng dư ra tấm thẻ "Số 21: Hải Linh".

Ở những nơi như thế này, chẳng ai quan tâm đến tên thật hay tên giả. Tên thật cũng tốt, tên giả cũng chẳng sao, có gì phải che giấu thân phận đâu. Bất kể trang điểm, hay tẩy trang, bọn họ đều là những kẻ đáng thương, chẳng ai để ý, chẳng ai nói xấu, chẳng ai chất vấn.

Chu Mân dù có chuyện hay không cũng đến tiệm sát vách ngồi. Hai tiệm tuy là cạnh tranh, nhưng cũng là đôi bên cùng có lợi, vậy nên vẫn xem như chung sống hòa thuận, có lúc ăn tối, hai tiệm sẽ gộp đồ ăn lại ăn chung.

Có hôm tiệm có mua mấy quả dưa hấu, lễ tân cắt một ít, khách ăn còn thừa thì cho nhân viên. Chu Mân lấy hai miếng lớn. Chu Mân ngồi trước cửa tiệm, cắn một miếng dưa trong tay, trong đầu thoáng hiện lên dáng vẻ thút thít của Hải Linh.

Thật ra cô căn bản không nhìn rõ Hải Linh khóc. Chỉ là hôm đó, cô thấy Hải Linh ở cửa sau gọi điện thoại, đúng lúc cơn gió mang theo giọng nói yếu ớt của Hải Linh ghé đến, để Chu Mân nắm được chút ít. Hải Linh cúp điện thoại, cuối đầu dụi mắt.

Động tác này quả thực quá mức ẩn nhẫn. Chu Mân lăn lộn lâu vậy rồi, có nhiều cô gái từng khóc sụt sùi tựa lên vai cô kể khổ. Nhưng lần đầu tiên cô thấy Hải Linh là đã biết ngay, cô gái này không hề nhu thuận như vẻ bề ngoài. Cô nàng sẽ không kể khổ.

Chu Mân nuốt từng ngụm dưa hấu, đột nhiên thấy mùi vị không đúng. Cúi đầu nhìn miếng dưa trong tay, là loại dưa cô chưa từng ăn, hơn nữa còn lấy hai miếng lớn nhất.

Chu Mân liếm liếm nước dưa hấu trên môi, cúi đầu gặm phần dưa còn lại, cầm miếng kia qua tiệm bên cạnh.

Hải Linh đúng lúc tiễn một người khách ra ngoài, mặt mày đỏ rực, chẳng biết vì nóng hay chuyện gì khác. Cô nhìn thấy Chu Mân vẻ mặt dần bình thường.

"Chị Chu."

"Ăn dưa hấu." Chu Mân đưa cho cô.

Hải Linh nhận lấy, cảm kích cười: "Cảm ơn chị."

Nhân lúc Hải Linh rảnh rỗi ăn dưa, Chu Mân khẽ hỏi cô bị gì. Hải Linh trầm mặc một lúc, nói mình nhận hơn 50 đồng tiền tip.

Chu Mân ngầm hiểu. 50 đồng, là giá "dùng tay."

Đây cũng chẳng phải chuyện gì lạ, nhưng nhìn dáng vẻ Hải Linh, có lẽ cô nàng phải cực kỳ nhẫn nhịn mới miễn cưỡng vượt qua được. Hải Linh từ lâu đã làm chuyện đó kiếm tiền rồi, Chu Mân biết. Cô nghĩ Hải Linh nhất định có lý do bất đắc dĩ nào đó mới sa chân vào con đường này. Không cần phải hỏi, cô cũng biết.

Lâu ngày, ai cũng biết đầu óc Chu Mân nhạy bén, gan to, tiền gì cũng dám kiếm, vậy nên cũng có người theo cô, cũng có kẻ sợ cô, ghét cô.

Chu Mân luôn cảm thấy, Hải Linh đúng là não tàn, rõ ràng rất cần tiền, sao không học theo mấy mánh khóe lừa bịp, gian lận của cô? Đến mấy chỗ mua vui này thì có được mấy người tốt lành, còn không phải là thứ rượu chè gái gú, gạt vài đồng của bọn họ thì đã làm sao?

Cô nói những lời này với Hải Linh, Hải Linh chỉ mím môi cười, dịu dàng khuyên cô, người đi ven sông, nào có ai không ướt giày, cẩn thận vẫn hơn. Chu Mân liếc mắt khinh thường, mắng cô ngớ ngẩn. Cô ấy chỉ cười, cũng không phản bác.

Chu Mân thở dài...

Bộ dạng mặc cho người ta xâu xé của Hải Linh, khiến Chu Mân không thể yên lòng. Hải Linh còn rất trẻ, lớn chừng em gái cô. Cùng tuổi, em gái còn đang đi học, Hải Linh lại vùi mình nơi dơ bẩn này bán thân xác.

Càng là người âm thầm chịu đựng, Chu Mân lại càng muốn che chở.

Lúc Chu Mân vừa bước chân vào đời vẫn chưa khôn khéo như bây giờ. Bất cứ ai cũng không muốn trở thành kẻ cơ hội, nhưng cuộc sống cũng chỉ có thể dạy cô những điều này.

Cô vừa muốn Hải Linh trở nên giống mình, lại vừa không muốn.

Hai năm thoáng chốc trôi qua, Hải Linh vẫn là Hải Linh ngày nào. Chu Mân đã đổi tận mấy gã đàn ông bao nuôi, Hải Linh vẫn não tàn như vậy.

Mùa hè năm nay, khí hậu Nam Châu vô cùng ẩm ướt, gần như ngày nào cũng đổ mưa.

Chủ Nhật đến phiên Chu Mân trực. Thời tiết không tốt nên không có khách. Bên ngoài mưa như trút nước, tiếng mưa kéo cô vào giấc ngủ. Đột nhiên bên ngoài vang lên loáng thoáng tiếng nói chuyện, có lẽ là một cô gái trẻ, giọng điệu vui vẻ, nói nghe êm tai chuẩn tiếng phổ thông.

Chu Mân chống đầu, nheo mắt nhìn ra ngoài xem thử. Hai bóng người che dù lướt qua, góc váy màu trắng trông rất quen. Là Hải Linh thì phải.

Chẳng biết cô nàng ra ngoài làm gì, mưa lớn như vậy cũng không biết tìm chỗ trú.

Chu Mân chống cằm, uể oải hé mắt, rồi lại khép mắt.

Ngủ thêm chút xíu. Dường như mơ một giấc mơ đẹp, thức dậy thì đã quên hết, chỉ nhớ Hải Linh nắm tay một cô gái, đôi mắt cười ấy cười đến tít lại, trông cực kỳ hạnh phúc.

(Toàn văn hoàn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com