Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46: Lê Xuân Phong

"Chỉ là," Khâu Nhất Nhiên đột nhiên nói, "Chúng ta còn có một việc phải làm."

"Cái gì?" Lê Xuân Phong ngẩng mặt lên nhìn cô.

Lông mi cô gái như bị nước mắt làm ướt, thêm vào chút men say, nỗi buồn u mê trong ánh mắt được phóng thích đến một mức độ vừa phải.

Thời cơ vĩnh viễn là thứ khó tìm.

Khâu Nhất Nhiên nheo mắt suy nghĩ nghiêm túc vài giây. Rất quả đoán nắm lấy tay Lê Xuân Phong, mười ngón đan chặt rất mạnh mẽ:

"Chúng ta còn có một nơi phải đi."

Lê Xuân Phong mơ mơ hồ hồ đi theo cô. Kết quả nhìn thấy cô đột nhiên chạy vào phòng, rất nghiêm túc chọn quần áo ra ngoài cho mình, không nhịn được hỏi:

"Muộn như vậy rồi chúng ta còn muốn đi ra ngoài?"

"Ừm—" Khâu Nhất Nhiên cả người vùi vào trong tủ quần áo, có vẻ rất bận rộn. Cuối cùng cô cũng chọn được một bộ quần áo cho Lê Xuân Phong— một chiếc áo thun cơ bản tùy ý và quần jean, là phong cách Lê Xuân Phong thường mặc.

Cô đưa quần áo cho Lê Xuân Phong đang nghi thần nghi quỷ một cách dứt khoát, rồi cười híp mắt nâng mặt Lê Xuân Phong lên hôn mạnh một cái, sau đó thần thần bí bí trả lời câu hỏi của Lê Xuân Phong:

"Bí mật."

. . .

Thực ra, trong bản tài liệu này còn thiếu một bộ ảnh công thức.

Đây là những bức ảnh chính thức mà mỗi người mẫu dùng để thể hiện bản thân, chứ không phải những bức ảnh thương mại dùng để quảng bá trang phục, trang sức hay bất kỳ vật phẩm nào khác. Vì vậy, để chụp ảnh công thức, thường không cần trang phục và trang điểm cầu kỳ, mà chỉ cần người mẫu thể hiện chính mình trong trạng thái tự nhiên.

Theo Khâu Nhất Nhiên được biết, ảnh công thức mà công ty cũ chụp cho Lê Xuân Phong rất sơ sài, nếu không phải Lê Xuân Phong có điều kiện tốt, có lẽ sẽ rất khó để nắm bắt được nét riêng của nàng. Và hiện tại, bộ ảnh công thức đó không thể dùng được nữa.

Cô quyết định tự mình chụp cho Lê Xuân Phong một bộ ảnh công thức công khai. Vừa hay, điều này cũng trùng hợp với ý tưởng mà cô muốn thể hiện trong tập ảnh của mình— "Quốc gia lý tưởng" của cô. Khái niệm này đang thiếu một Lê Xuân Phong.

Vừa vặn. Tối nay, nhất cử lưỡng tiện.

Nhưng Khâu Nhất Nhiên không nói ý đồ riêng của mình cho Lê Xuân Phong. Cô chỉ nói với Lê Xuân Phong rằng họ sẽ đi chụp một bộ ảnh công thức.

— Khiến người mẫu gạt bỏ mọi tạp niệm, từ đó tự nhiên, ung dung khi đối diện với ống kính, là điều mà Khâu Nhất Nhiên cần làm trước mỗi lần bấm máy.

Tuy nhiên, lần này cô đã suy nghĩ quá nhiều. Lực biểu cảm của Lê Xuân Phong trước ống kính thân thuộc hơn cô tưởng rất nhiều: tự nhiên, không giả tạo, mang vẻ đẹp nguyên thủy, nhưng lại rất có lực xung kích, như thể vừa nhìn đã có thể xuyên qua người xem ngoài màn ảnh... Sâu sắc và rạng ngời rực rỡ.

Trong quá trình chụp ảnh, sự giao tiếp qua lại giữa nhiếp ảnh gia và người mẫu là vô cùng quan trọng. Tia lửa nảy sinh giữa hai người có thể giúp quá trình chụp thuận lợi hơn, và càng kích thích cảm xúc của người mẫu bộc lộ. Khâu Nhất Nhiên không thích những buổi chụp quá trang trọng, khuôn phép. Nếu thời gian cho phép, cô thà chụp ảnh trong những khoảnh khắc ở bên nhau tự nhiên.

Họ đến địa điểm mà Lê Xuân Phong quen thuộc nhất— sàn catwalk hình chữ T. Chỉ có điều, ngoài Khâu Nhất Nhiên và người mẫu Lê Xuân Phong ra, tối nay không có khán giả nào khác.

Lê Xuân Phong không ngờ Khâu Nhất Nhiên lại dẫn nàng đến đây, khi bước vào nhìn thấy sân khấu trống trải, nàng có chút bất ngờ.

Nhắc tới cũng nực cười.

Mấy năm qua, nàng luôn giới thiệu mình với bên ngoài là người mẫu, nhưng thực ra đã rất lâu rồi không được bước lên nơi như sàn catwalk hình chữ T này.

Và rõ ràng, sàn catwalk hình chữ T mà họ đến hẳn là vừa kết thúc một buổi trình diễn không hề nhỏ. Rất nhiều đạo cụ, ghế ngồi và dải lụa màu sắc chất đống khắp nơi, chưa kịp dọn dẹp.

"Chủ kinh doanh sân khấu này trước đây từng có một lần hợp tác với em," Khâu Nhất Nhiên giải thích. "Vì vậy trước đó em đã đề cập với cô ấy muốn mượn dùng."

"Ban đầu là hẹn qua vài ngày. Nhưng hôm nay chúng ta làm hơi gấp, nên sân bãi vẫn chưa dọn dẹp xong." Vừa nói, Khâu Nhất Nhiên vừa nhanh chóng sắp xếp ghế dưới sàn catwalk hình chữ T. Cô rất nghiêm túc tính toán từ nhiều góc nhìn để đảm bảo không gian chụp ảnh đủ độ đầy đặn. "Chỉ là cũng vừa hay, như vậy lại tự nhiên."

Nói xong, cô nhận ra Lê Xuân Phong không nói gì, nên hơi nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn— mới phát hiện đối phương vẫn đứng dưới sàn catwalk hình chữ T. Cả người rất yên tĩnh, được bao phủ bởi ánh sáng khó hiểu. Bóng dáng bị kéo dài ra rất xa.

Như dừng lại suốt một thế kỷ dài, Lê Xuân Phong nhẹ nhàng đưa tay, chạm vào sàn catwalk hình chữ T. Sau đó nàng bật cười khe khẽ, như đang thì thầm: "Hóa ra là giả à."

"Cái gì là giả?" Khâu Nhất Nhiên tưởng có vấn đề gì.

"Mọi người chẳng phải đều nói vậy sao?" Lê Xuân Phong có lẽ vẫn còn hơi ngà ngà say, ngước đôi mắt mơ màng nhìn cô: "Đối với vũ công mà nói, sân khấu là thứ có thể quỳ xuống hôn. Tương tự, đối với người mẫu mà nói, chạm vào sàn catwalk hình chữ T cũng sẽ làm tim người ta đập nhanh, dâng trào."

"Nói như vậy thực ra không sai," Khâu Nhất Nhiên nghiêng đầu. "Vậy vừa nãy tim chị có đập dâng trào không?"

"Không có." Lê Xuân Phong rất thành thật lắc đầu. "Nói thật là chị không có cảm giác gì."

Nói rồi, nàng rất tùy tiện ngồi lên. Sàn catwalk hình chữ T của sân bãi này rất cao. Dù cho là Lê Xuân Phong có lợi thế chiều cao và đôi chân dài vượt trội, khi ngồi lên, chân nàng cũng không chạm đất. Lê Xuân Phong như thấy trải nghiệm này rất mới mẻ, lắc lắc chân một cách trẻ con trong không trung.

Lắc một lúc, nàng nheo mắt nhìn Khâu Nhất Nhiên đang bận rộn điều chỉnh ánh sáng, "Tại sao đột nhiên dẫn chị đến đây?"

Ánh sáng bắn ra từ hậu trường rất thẳng.

Khâu Nhất Nhiên trốn sau cái đèn lớn màu vàng cam đó, như thể trong cơ thể cô ẩn chứa một mặt trời hoàn chỉnh không ngờ. Cô thử điều chỉnh ánh sáng phù hợp cho Lê Xuân Phong, và rất nghiêm túc trả lời từng câu nói của Lê Xuân Phong: "Bởi vì đây là nơi chị quen thuộc nhất."

Lúc này cô dường như đã tìm được một vị trí thích hợp, ánh sáng vừa đủ, chiếu vào phía sau Lê Xuân Phong, như chất lỏng màu cam quýt chảy xuống.

"Chị rõ ràng đã rất lâu không bước lên sàn catwalk hình chữ T rồi." Lê Xuân Phong rất muốn nhìn rõ Khâu Nhất Nhiên ở phía sau ánh sáng. Đây là lần đầu tiên Khâu Nhất Nhiên chính thức chụp ảnh cho nàng, cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Khâu Nhất Nhiên trong trạng thái làm việc nghiêm túc. "Nơi này sao lại là nơi chị quen thuộc nhất?"

Cuối cùng cũng xác định được vị trí và hiệu quả ánh sáng, Khâu Nhất Nhiên rất có sức sống nhảy xuống từ phía sau cái đèn lớn đó, từ từ đi về phía nàng, bản thân cô ấy cũng bị ánh đèn kéo dài thành một cái bóng rất dài. Cho đến khi đi đến bên cạnh Lê Xuân Phong, khuôn mặt khuất sáng của cô cuối cùng cũng trở nên rõ ràng.

Thế là, Lê Xuân Phong có thể thấy rõ chiếc máy ảnh Khâu Nhất Nhiên đang đeo trên cổ, nàng cảm thấy thật kỳ diệu. Bởi vì điều này, Khâu Nhất Nhiên mang đến cảm giác khác với bình thường, thật sự rất giống một nhiếp ảnh gia giỏi.

Đương nhiên, nàng cũng có thể thấy rõ— vợ nàng, Khâu Nhất Nhiên, đi về phía nàng, trên mặt luôn mang theo nụ cười rất chắc chắn và rất kiêu ngạo: "Sớm muộn sẽ là vậy."

Lê Xuân Phong không biết Khâu Nhất Nhiên lấy đâu ra sự tự tin mạnh mẽ như thế, tin rằng sau này nàng nhất định sẽ rất giỏi.

Sau này— khi loạt ảnh này của nàng được lan truyền rộng rãi, luôn có người hỏi nàng đối xử với Ian như thế nào. Mỗi lần được hỏi vấn đề này, Lê Xuân Phong đều không thể tránh khỏi việc nhớ đến khoảnh khắc Khâu Nhất Nhiên này, vì nàng mà thắp sáng một chiếc đèn trong hội trường rất tối, bước đi trong ánh sáng thẳng tắp màu vàng cam, sau đó nhảy xuống sàn catwalk hình chữ T, ngẩng đầu nhìn nàng cười...

Mỗi lần, câu trả lời của Lê Xuân Phong đều giống nhau— Cô ấy tự tin, kiêu ngạo, và vĩnh viễn tin vào tất cả những điều mà nàng không tin. Nhưng không hiểu vì sao, những cuộc phỏng vấn đó luôn bị xuyên tạc vì nhiều lý do khác nhau, và những tính từ này được dùng để miêu tả chính nàng.

Và ngày đó— là lần đầu tiên nàng và Khâu Nhất Nhiên ở bên nhau với tư cách nhiếp ảnh gia và người mẫu.

Buổi chụp đó rất thuận lợi, thuận lợi đến mức hầu như không giống như một buổi chụp chính thức, mà giống như Khâu Nhất Nhiên đang đùa giỡn để dỗ dành nàng vui. Bởi vì Khâu Nhất Nhiên vẫn luôn khen nàng.

Nàng còn nhớ, cuối cùng, Khâu Nhất Nhiên cũng ngồi lên sàn catwalk hình chữ T, cùng nàng lắc chân dưới ánh đèn hư ảo. Vừa thao tác máy ảnh, có vẻ rất hài lòng với thành công tối nay, vừa rất tò mò nghiêng mặt hỏi nàng:

"Nếu sau này chị thật sự trở thành người mẫu rất nổi tiếng, lúc đó chị muốn làm gì nhất?"

"Chị còn chưa nghĩ đến vấn đề này," Lê Xuân Phong nói.

"Vậy thì nghĩ nhanh đi," Khâu Nhất Nhiên giục nàng, mặt cô tràn ngập ánh sáng. "Nhân lúc bây giờ còn có thời gian."

Lê Xuân Phong nghiêng đầu, có chút kỳ quái nhìn chằm chằm nàng: "Sao em lại có vẻ như chưa từng quay lại thế?"

"Thật là," Khâu Nhất Nhiên thở dài một hơi, vẫy vẫy tay. "Không ngờ bí mật vẫn bị phát hiện."

Nói rồi, cô rất ngây thơ làm động tác bắn súng lên đầu Lê Xuân Phong, còn thổi thổi hai ngón tay dưới ánh sáng chiếu thẳng. Cô nói với nàng một cách đầy ẩn ý: "Nói cho chị biết luôn, thực ra em chính là Khâu Nhất Nhiên ba mươi tuổi, em đã hao hết thiên tân vạn khổ quay lại đây, chỉ là để nói cho chị biết, sau này chị sẽ trở thành người mẫu rất giỏi, cả thế giới đều yêu chị."

Lê Xuân Phong không thể không bị cô chọc cười. Cả người nghiêng ngả, đầu tựa vào vai cô. Mái tóc xù xù làm tai cô hơi ngứa. Khâu Nhất Nhiên cũng bật cười.

Cười xong, cô ôm vai Lê Xuân Phong, sau đó lại bắt đầu rất nghiêm túc chọn ảnh.

Mỗi lần chụp được bức ảnh mình cảm thấy ưng ý, cô đều rất vội vàng, không thể chờ đợi được muốn sao chép ra xem, và hận không thể lập tức chọn ra để gửi đi.

Và ngày đó— Lê Xuân Phong mềm nhũn ngã vào vai cô, cười một hồi lâu, mới đột nhiên nói: "Đại khái là sẽ muốn ôm em một cái đi."

"Hả?" Khâu Nhất Nhiên vừa lúc đang chìm đắm trong hình ảnh Lê Xuân Phong trong máy ảnh, không quá để ý đến Lê Xuân Phong bên cạnh, nên có chút lơ đễnh. "Cái gì cơ?"

"Chị nói—" Có lẽ là để trả thù sự lơ đễnh của cô, Lê Xuân Phong cố ý hôn tai cô, chọc cho cô ngứa, rồi sau khi thấy tai cô hơi co lại, rất tốt bụng lặp lại một lần: "Nếu có một ngày, chị trở thành người mẫu rất giỏi, điều muốn làm nhất, là đến ôm em một cái."

Khâu Nhất Nhiên rất sợ ngứa. Vừa co rúm lại để tránh sự trả thù của Lê Xuân Phong, vừa không được tự nhiên nhướng mày, hắng giọng một cái: "Được rồi, chị làm như vậy nhất định có lý lẽ của chị."

Lê Xuân Phong lại bật cười. Tối nay nàng thực sự rất vui vẻ.

Nhìn thấy đôi mắt Lê Xuân Phong cười híp lại thành một đường, Khâu Nhất Nhiên lại gác chuyện chọn ảnh đại sự sang một bên, lấy điện thoại di động ra, đột nhiên mở phần mềm hộp thư, vuốt cằm suy nghĩ một hồi lâu, biên tập một cái email hẹn giờ:

【 Người gửi: Ian. 】

【 Người nhận: Quý cô Spring. 】

【 Thời gian gửi đi: Ngày 25 tháng 12 năm 2021, đúng 9 giờ. 】

【 Chủ đề: Chúc mừng Quý cô Lê Xuân Phong trở thành người mẫu, chúc đường xa bằng phẳng, thẳng tới mây xanh. 】

【 Nội dung gửi đi: Quý cô Lê Xuân Phong nhìn thấy bức điện tín này, mời cô đến ôm Khâu Nhất Nhiên một cái. 】

Cô biên tập lúc rất nghiêm túc, như thể bức điện tín này rất chính thức.

Lê Xuân Phong miễn cưỡng đặt cằm lên vai cô, nheo mắt nhìn cô biên tập hoàn toàn toàn bộ nội dung, hỏi: "Sao em lại hẹn giờ lâu như vậy?"

"Hả? Chị không biết sao?" Khâu Nhất Nhiên thao tác một lần cho nàng xem: "Ban đầu có thể hẹn giờ gửi email trong vòng hai năm. Nhưng chỉ cần làm như vậy, trước tiên chọn ngày xa nhất, sau đó cắt đến lịch nông, đặt thời gian đến ngày 30 tháng 12 xa nhất, hủy bỏ, rồi bắt đầu hẹn giờ lại từ đầu, là có thể hẹn giờ bốn năm. Thao tác nhiều lần, có thể hẹn giờ gửi đi một thế kỷ sau này..."

"Không hiểu," Lê Xuân Phong trả lời rất trực tiếp.

"Vậy em cho chị xem lại một lần," Khâu Nhất Nhiên rất kiên nhẫn.

Thế nhưng trong mắt Lê Xuân Phong, cô cũng chỉ đang nói những lời lộn xộn, như vậy, như vậy...

"Không muốn xem, phức tạp quá," Lê Xuân Phong nói, lại lười biếng hỏi: "Tại sao lại là lễ Giáng Sinh?"

"Được rồi," Khâu Nhất Nhiên cất điện thoại di động lại, sau đó lẽ thẳng khí hùng giải thích: "Bởi vì là ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta. Nói như vậy tương đối dễ dàng, hơn nữa ngày đó chị cần cho em hai cái ôm."

"Vậy tại sao lại là năm sau?" Lê Xuân Phong miễn cưỡng xoa xoa tai cô đã hơi đỏ.

"Bởi vì năm nay có lẽ quá gấp," Khâu Nhất Nhiên giải thích. "Em không muốn chị có bất kỳ áp lực nào vì bức điện tín này."

"Năm sau thì không gấp sao?" Lê Xuân Phong đột nhiên cảm thấy Khâu Nhất Nhiên có chút tự tin quá mức.

"Năm sau thì dư sức," Khâu Nhất Nhiên nói như thế. Sau đó cô trực tiếp đặt hẹn giờ, nhấn nút gửi email hẹn giờ. Rồi quy củ nói với Lê Xuân Phong:

"Không thương lượng, cứ là lễ Giáng Sinh năm sau."

"Em muốn thương lượng với ai?" Lê Xuân Phong không hiểu logic này của Khâu Nhất Nhiên.

"Không thương lượng với cái Paris này," Khâu Nhất Nhiên rất nghiêm túc nói. "Nó nhất định phải bị Lê Xuân Phong chinh phục trước lễ Giáng Sinh năm sau."

"Được rồi," Không biết có phải bị sự chắc chắn của Khâu Nhất Nhiên lây nhiễm không, Lê Xuân Phong dường như cũng thực sự có cảm giác tự tin rằng ngày mai nàng sẽ bước lên sàn catwalk được chú ý nhất toàn cầu. Sau đó nàng bĩu môi: "Vậy tại sao lại là chín giờ?"

"Bởi vì chín giờ em thường ra ngoài chạy bộ, chị vừa vặn nheo mắt như một con ma tỉnh dậy," Khâu Nhất Nhiên giải thích. "Như vậy chị có thể như một con ma đến ôm em trước khi em ra ngoài."

"..." Lê Xuân Phong nheo mắt lại: "Ý là dù thế nào chị cũng phải như một con ma đúng không?"

Khâu Nhất Nhiên như thể mới nhận ra mình đã nói gì, bật cười tự nhiên: "Hình như đúng là vậy nhỉ—"

Lời còn chưa dứt, Lê Xuân Phong đột nhiên nghiêng người hôn tới. Khâu Nhất Nhiên bị nụ hôn đột ngột này làm giật mình, chiếc máy ảnh suýt chút nữa rơi xuống đất. Nụ hôn của Lê Xuân Phong rất trực tiếp, và luôn trực tiếp như vậy, khiến người ta không kịp ứng phó.

Mặt cô bị mái tóc dài hơi xù của cô gái xoa đầy. Vừa định mở mắt ra thì lại bị nàng nhẹ nhàng cắn một cái, như là đối phương đang trách cô không chuyên tâm. Thế là cô chỉ có thể đỡ eo cô gái, lưng thẳng tắp, phản ứng lại chậm nửa nhịp, đáp lại nụ hôn này.

Nhưng cô không biết, trong lúc vội vàng, chiếc máy ảnh của cô đã rơi xuống, nút chụp bị chạm vào—

Rắc—

Hình ảnh bị ngắt quãng.

Ngày ấy, ánh sáng vàng cam từ phía sau họ chiếu tới, như một cơn mưa vàng rực rỡ.

Họ ngồi ở rìa sàn catwalk hình chữ T.

Cái bóng lảo đảo dựa vào nhau, như hai chiếc dù nghiêng mình tựa vào nhau.

Vì cô chỉ biết, ngày hôm đó họ đã trao nhau một nụ hôn rất dài, rất dài, dường như cả thế kỷ sắp trôi qua trong nụ hôn này.

. . .

Không biết có phải trên thế giới này thực sự có quy tắc hấp dẫn hay không.

Theo ấn tượng, chính là bắt đầu từ ngày này, sự nghiệp người mẫu của Lê Xuân Phong bắt đầu có khởi sắc.

Khâu Nhất Nhiên đã sắp xếp tài liệu cá nhân và chụp ảnh công thức cho nàng rất đặc sắc, rất khó để không được chú ý giữa đám đông. Sau đó Khâu Nhất Nhiên lại tiện thể chụp ảnh công thức cho Phùng Ngư và giúp Phùng Ngư chuẩn bị hồ sơ.

Mới bắt đầu, đúng như Khâu Nhất Nhiên nói, rất nhiều hồ sơ gửi đi đều chìm vào biển lớn. Nhưng sau đó, dần dần bắt đầu có phản hồi— đương nhiên, trong số đó cũng có rất nhiều lời từ chối. Chỉ là đây cũng là một tin tốt, nhận được lời từ chối chính xác còn tốt hơn nhiều so với việc hồ sơ bị chìm vào biển lớn. Khâu Nhất Nhiên mỗi lần đều rất nghiêm túc nghiên cứu nội dung phản hồi, đồng thời sửa chữa với độ tập trung cao, rồi gửi đi lại.

Cuối năm 2020, Lê Xuân Phong bắt đầu có công việc mới, là những công việc chính thức, có hợp đồng, sẽ không để thù lao bị người khác nuốt chửng, và không khiến nàng cảm thấy lúng túng khi nhớ lại.

Đại khái là vào đêm Giáng Sinh năm đó. Họ chơi trò "Thật lòng hay Mạo hiểm", Khâu Nhất Nhiên thành thật thú nhận một chuyện với Lê Xuân Phong—

"Đúng rồi."

"Lần trước mẹ chị gọi điện đến, nói có người tìm bà ấy đòi nợ, bà ấy không ứng phó được, đành phải tìm em giúp đỡ. Em liền lén lút gặp mặt quản lý cũ của chị một lần, đền cái chai rượu bị mẹ chị đập vỡ đó."

"Quản lý của chị nhận ra em, sau đó hỏi em có quan hệ gì với chị?"

"Em cũng đành phải nói..."

Nói đến đây, Khâu Nhất Nhiên đã say đến mức đột nhiên ngã nhào vào lòng Lê Xuân Phong, giọng cũng nhỏ đi: "Em là quản lý mới của chị."

Đây có phải là chuyện cần bị trách phạt không?

Ngày ấy, Lê Xuân Phong nhìn Khâu Nhất Nhiên đang say, rất lâu, chơi đùa mái tóc cô ấy, véo mũi cô ấy, như một người mới quen biết vậy, nhìn thế nào cũng không thấy chán gương mặt này.

Sau đó nàng nghĩ thầm—

Thực ra Khâu Nhất Nhiên nói không sai, cô ấy vốn dĩ cũng nên được tính là quản lý mới của nàng.

Chỉ là...

Lê Xuân Phong bóp bóp mũi Khâu Nhất Nhiên, nói lời cảnh cáo vào tai cô ấy: "Sau này không cần thu dọn bãi chiến trường cho Lỗ Vận nữa, không thì bà ấy sẽ lại lợi dụng em."

Khâu Nhất Nhiên bĩu môi. Có lẽ là say quá nặng, ngoan ngoãn gật đầu, giơ bốn ngón tay lên, đảm bảo với nàng: "Em thề!"

Lê Xuân Phong cười đau cả bụng, sau đó liền chụp lại toàn bộ cảnh Khâu Nhất Nhiên ngày hôm đó để làm kỷ niệm. Dù sao thì đại nhiếp ảnh gia đường hoàng, trịnh trọng này, bình thường luôn tỏ ra trầm ổn với nàng, nhìn thấy loại lịch sử đen tối này chắc chắn sẽ nghiến răng nghiến lợi.

Lê Xuân Phong cũng là từ lúc ấy, mới phát hiện mình thích người khác lúc rất ngây thơ, thích chọc đối phương tức giận một chút, và cũng thích đối phương dùng giọng điệu gia trưởng để quản lý nàng. Khâu Nhất Nhiên đôi khi cũng ấu trĩ, vừa vặn phù hợp.

Thời gian trôi qua đến năm 2021. Cơ hội làm việc của Lê Xuân Phong trở nên nhiều hơn trước, và sự quan tâm trên mạng xã hội cũng tăng lên. Tập ảnh của Khâu Nhất Nhiên đã được tái bản thành công, bìa ngoài đã đổi thành người mẫu nhỏ mới nổi Spring.

Có người bắt đầu suy đoán mối quan hệ bất thường của họ. Thậm chí còn có tin tức lan truyền— Loạt ảnh này là ảnh công thức mà Spring đã sử dụng từ trước.

Nói rằng Spring đã bị công ty tệ hại lừa rất nhiều tiền khi mới đến Paris.

Là Ian đã giúp nàng liên hệ với các thương hiệu đó.

Là Ian đã giúp nàng bắc cầu, tạo cho nàng những cơ hội công việc hiện tại.

Mọi người luôn có 100% cảm xúc mãnh liệt đối với những tin đồn tình cảm, mạnh hơn tất cả những thứ khác.

Đã vài lần, Khâu Nhất Nhiên muốn lên tiếng phủ nhận. Nhưng cuối cùng, đều bị Lê Xuân Phong ngăn lại. Bởi vì Lê Xuân Phong cảm thấy, sự việc vẫn chưa bị suy đoán theo hướng quá đáng, vẫn tính là trùng khớp một phần với sự thật. Không đến nỗi phải nghiêm túc phủ nhận. Huống hồ, sau khi ra mặt phủ nhận mà vẫn bị chụp lại, tin đồn sẽ càng trở nên dữ dội hơn.

Thế là, những suy đoán của bên ngoài về họ ngày càng nhiều. Sau đó, lại có người trong giới nhìn thấy người mẫu Spring không mấy danh tiếng luôn đến thăm Ian tại nơi làm việc, đồng thời cử chỉ thân mật. Mối quan hệ giữa họ dường như đã có bằng chứng thực tế hơn và chắc chắn hơn.

Nhưng cả hai đều không giải thích. Bởi vì không thể giải thích, không thể phủ nhận việc họ yêu nhau, và cũng không thể chứng minh cho tất cả mọi người thấy— Tình yêu của họ rất thuần khiết, xưa nay không hề xen lẫn bất kỳ lợi ích trực tiếp nào.

Không ai sẽ tin vào chuyện như vậy.

Lê Xuân Phong thực ra không cảm thấy quá đau lòng vì chuyện này. Bây giờ nàng đã nhận thức sâu sắc hơn về giới này, nàng biết rằng dư luận và truyền thông đều chỉ xác định kết luận trước, sau đó mới đi tìm những chi tiết nhỏ có thể chứng thực kết luận đó, cuối cùng đưa ra phán quyết, không cho người trong cuộc cãi lại.

Ngược lại, Phùng Ngư lại rất bất bình cho họ: "Nếu nói như vậy, chị chẳng phải cũng là do Ian giúp chụp ảnh công thức, lại còn có quan hệ rất tốt và thường xuyên đi thăm sao?"

Lê Xuân Phong nghe xong lúc nào cũng thở dài một hơi: "Vậy chị với em ấy đã kết hôn rồi còn giấu diếm à?"

Phùng Ngư lập tức không nói nên lời.

Lê Xuân Phong không nói gì thêm. Nàng biết, muốn ngăn chặn miệng lưỡi người đời, chỉ có thể dựa vào thực lực.

Và hiện tại— những cơ hội công việc mới đó, mặc dù không khiến nàng rơi vào cảnh khốn cùng, chán nản như trước (người không có nổi mười một euro), nhưng rõ ràng vẫn chưa đủ để nàng đứng vững bên cạnh Khâu Nhất Nhiên. Và những lời đàm tiếu này, là điều nàng nên chịu đựng từ khi quyết định đứng bên cạnh Khâu Nhất Nhiên.

Tháng ngày trôi qua rất nhanh trong những cơ hội công việc liên tục đến. Lê Xuân Phong bắt đầu gặp mặt công ty quản lý mới— Trong giới này, chỉ dựa vào đơn độc chiến đấu vẫn quá khó khăn. Nếu có thể ký hợp đồng với một công ty quản lý mới, có tài nguyên và đáng tin cậy, thì dĩ nhiên sẽ tốt hơn tình hình hiện tại.

Có một công ty quản lý để mắt đến gương mặt phương Đông khá đặc sắc của nàng, đề nghị nàng nên lấy một nghệ danh mang đậm sắc thái phương Đông hơn, đồng thời có thể tạo điểm nhấn dễ nhớ.

Nàng vốn cảm thấy tên thật của mình đã đủ rồi. Bởi vì Khâu Nhất Nhiên đã nói— đó là một cái tên rất ấm áp.

Nhưng trên đường về nàng lại suy nghĩ— nếu nàng muốn leo lên vị trí cao hơn trong giới này, cái tên quá đỗi ấm áp có lẽ lại không có điểm nhấn?

Suy nghĩ một hồi, nàng quyết định về nhà nhờ Khâu Nhất Nhiên giúp nàng nghĩ.

Cũng chính vào ngày đó, nàng đột nhiên nhận được điện thoại của Lỗ Vận. Lúc này Lỗ Vận đã rất lâu không liên hệ với nàng. Lỗ Vận cả đời sống tự do tự tại quen rồi, ngay cả khi theo nàng đến Paris, cũng cơ bản không gặp mặt nàng. Giống như việc trước đây bà ấy trộm chứng minh thư của nàng không cho nàng đến Paris, như một người điên cố gắng đến gần nàng một chút, nhưng kết quả chỉ là để thả diều, chứ không phải để thân thiết với nàng.

Điện thoại được kết nối, câu đầu tiên Lỗ Vận hỏi là: "Con hiện tại ở đâu?"

Lê Xuân Phong nhíu mày, không thích giọng điệu áp đặt này của Lỗ Vận: "Ở Paris, sao vậy?"

Lỗ Vận ngừng một lát, bỗng nhiên nói một câu không đầu không cuối: "Mấy ngày nay con đi chỗ khác đi, làm chuyện gì cũng cẩn thận một chút, không được đi những con đường con thường đi."

Cuộc điện thoại này không đầu không cuối, thậm chí rất nhanh đã bị cắt đứt. Nhưng Lê Xuân Phong lại nhớ lại một chuyện— khi nàng còn học cấp hai trong nước, nàng cũng từng nhận được một cuộc điện thoại tương tự. Ngày đó nàng không hiểu chuyện gì xảy ra, vẫn làm những việc mình làm hàng ngày như thường lệ. Mãi đến khi giáo viên chủ nhiệm của nàng dường như cũng nhận được điện thoại của Lỗ Vận, rất gấp gáp gọi nàng ra, kiểm tra nàng từ đầu đến chân, cuối cùng hết sức cẩn thận nói: "Mẹ em nói bà ấy bị đe dọa, gần đây em có thể gặp nguy hiểm, mấy ngày nay cứ để thầy đưa đón em đi học nhé."

Lúc đó Lê Xuân Phong không hiểu chuyện gì xảy ra. Rất lâu sau này nàng mới chắp vá được sự thật từ những lời ít ỏi của Lỗ Vận— Lỗ Vận sống tự do tự tại cả đời này, bên ngoài dường như đã chọc giận ai đó vì chuyện tình cảm. Và người đó đã lấy bức ảnh con gái (Lê Xuân Phong) mà Lỗ Vận kẹp trong ví tiền ra làm vật đe dọa, tuyên bố nếu Lỗ Vận không đến gặp cô ta, thì hãy cẩn thận con gái bà ấy.

Đương nhiên, lúc đó không có chuyện gì xảy ra cả. Lê Xuân Phong dưới sự bảo vệ của giáo viên chủ nhiệm, đã an toàn vượt qua tuần đó. Vì vậy sau đó Lỗ Vận lại làm ra vẻ đã sớm đoán trước được, dẫn nàng ra ngoài uống nước, sau đó vuốt ve ngón tay hoa mỹ của mình, nói với nàng: "Đàn ông đều là khoe khoang, lúc nào cũng nói những lời đe dọa vô dụng. Con không cần tin."

Sau vài năm, lần thứ hai nhận được cuộc điện thoại tương tự. Lê Xuân Phong không biết tình huống lần này có giống nhau không. Trên đường về nàng luôn nhíu chặt mày, suy nghĩ rốt cuộc có nên thật sự tránh đi hay không.

Về đến nhà. Nàng tắm xong, cẩn thận từng li từng tí lên giường, ôm chặt Khâu Nhất Nhiên từ phía sau. Nói thật nàng có chút hoảng loạn. Nhưng ôm lấy Khâu Nhất Nhiên xong, nàng cảm thấy an tâm hơn một chút.

Khâu Nhất Nhiên ngủ mơ màng, nhưng vẫn bị nàng làm tỉnh, trong cơn nửa tỉnh nửa mê vòng tay ôm lấy nàng. Cô hẳn là vừa mới tắm xong, trên người có mùi sữa tắm rất dễ chịu. "Hôm nay gặp mặt công ty mới thế nào?" Đã gần ngủ rồi nhưng vẫn lo lắng cho nàng.

"Cũng được," Lê Xuân Phong nói ngắn gọn, sau đó lại ôm chặt Khâu Nhất Nhiên, đặt mặt vào gáy Khâu Nhất Nhiên. "Chỉ là công ty mới muốn chị lấy một cái tên mới."

"Đặt tên?" Khâu Nhất Nhiên ngáp một cái. "Tại sao phải đặt tên lại?"

"Họ nói tốt nhất nên có chút điểm nhấn dễ nhớ," Lê Xuân Phong giải thích. "Hơn nữa chị bây giờ cũng không còn trẻ, nhất định phải nắm bắt cơ hội."

"Lê Xuân Phong không có điểm nhấn dễ nhớ? Ai nói?" Khâu Nhất Nhiên lầm bầm, có lẽ là do còn chút bực bội khi bị đánh thức. Nhưng cô không hề trút giận lên Lê Xuân Phong, mà hướng tất cả về cái công ty cô chưa từng thấy kia. "Rõ ràng là một cái tên ấm áp như vậy."

Lê Xuân Phong bật cười. Nàng thích cảm giác Khâu Nhất Nhiên bảo vệ mình bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu như thế này.

"Chị nghĩ, vẫn là em giúp chị đặt đi," Lê Xuân Phong ôm lấy Khâu Nhất Nhiên, nhẹ nhàng nói. "Muốn giống như em vậy, như được ăn cả ngã về không, không đâm nam tường không quay đầu lại."

Nàng rất thích cái tên Khâu Nhất Nhiên. Nếu không phải là Lê Xuân Phong, thì phải là một cái tên rất giống Khâu Nhất Nhiên.

Khâu Nhất Nhiên lại ngáp một cái. Sau đó mơ mơ màng màng vỗ vỗ vai nàng, không biết có xem chuyện này là một việc cần làm hay không, giọng trả lời rất mơ hồ: "Được."

Âm thanh này phát ra rất nhẹ, hầu như không nghe thấy. Nhưng vì Lê Xuân Phong áp sát mặt vào cổ Khâu Nhất Nhiên, nên nàng dễ dàng nghe thấy— sự rung động nhỏ bé của dây thanh âm khi Khâu Nhất Nhiên nói câu này.

Sự rung động này làm nàng cảm thấy an tâm.

Nhưng cũng khiến nàng lần thứ hai suy nghĩ về cuộc điện thoại của Lỗ Vận. Sau khi cân nhắc kỹ, nàng vẫn rất bảo thủ đưa ra kế hoạch của mình: "Chúng ta ngày mai sẽ xuất phát đi xem cực quang đi."

Chỉ còn ba ngày nữa là đến sinh nhật Lê Xuân Phong. Trên thực tế, Khâu Nhất Nhiên đã chuẩn bị kế hoạch đi ngắm cực quang ở Na Uy cho họ— cô đã làm hướng dẫn viên, chuẩn bị tài liệu lái xe và thị thực từ một tháng trước. Về cơ bản những thứ này đã gần xong, chỉ cần lên đường. Cực quang tháng Tám rất hiếm thấy, nhưng họ vẫn muốn thử. Nhưng ngày dự định ban đầu là vào đúng ngày sinh nhật Lê Xuân Phong.

Khâu Nhất Nhiên không biết tại sao Lê Xuân Phong đột nhiên muốn đổi ngày. Cô mơ màng mở mắt: "Không phải nói là ba ngày sau sao?"

"Đúng là như vậy," Lê Xuân Phong ôm chặt cô, ngẩng cằm lên, áp vào ngực cô, lắng nghe nhịp tim rất ổn định của cô. "Nhưng chị mấy ngày nay vừa vặn rảnh rỗi, chúng ta còn có thể đi đường chơi lâu hơn một chút. Có lẽ ngày chúng ta tự lái xe đến Na Uy chưa chắc đã có cực quang, đi sớm một chút, biết đâu có thể thấy cực quang vào đúng ngày sinh nhật chị?"

Lê Xuân Phong nói toàn bộ sự việc rất hợp lý. Nàng giấu Khâu Nhất Nhiên về cuộc điện thoại của Lỗ Vận. Bởi vì rất có khả năng lại là như lần trước, Lỗ Vận chỉ là chim sợ cành cong. Nhưng Lê Xuân Phong vẫn hết sức cẩn thận, chuẩn bị tạm thời rời khỏi Paris theo lời dặn của Lỗ Vận.

Nàng rất thản nhiên cảm thấy, toàn bộ sự việc không đáng sợ như nàng nghĩ. Vì vậy tạm thời không báo cho Khâu Nhất Nhiên. Bởi vì hiện tại, nàng tạm thời không muốn Khâu Nhất Nhiên biết— mẹ nàng, Lỗ Vận, là loại người không quá lương thiện, vì sống quá tự do mà thường xuyên rước họa vào thân. Mà nàng, Lê Xuân Phong, từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh bất ổn như vậy. Chẳng phải người ta vẫn nói "mưa dầm thấm đất" sao? Huống hồ mối quan hệ của họ ban đầu vốn đã khá nhạy cảm vì chuyện này.

Thế là Lê Xuân Phong giấu đi một phần bối cảnh.

Khâu Nhất Nhiên cảm thấy hình như rất có lý, thế là cô rất nghiêm túc suy nghĩ lịch trình gần đây của mình, cảm thấy có thể sắp xếp được, liền vui vẻ đồng ý:

"Vậy chúng ta liền ngày mai lên đường đi!"

Sau khi cô đồng ý. Lê Xuân Phong dường như đã thở phào một hơi lớn. Cả người cũng không còn căng thẳng đến mức bám riết lấy cô như vậy nữa, chỉ là vẫn ôm cô: "Vậy chúng ta hôm nay ngủ sớm một chút."

"Được."

Khâu Nhất Nhiên không biết tại sao Lê Xuân Phong trông có vẻ hơi hồi hộp, nhưng cô không hỏi nhiều. Cô chỉ hôn lên trán Lê Xuân Phong. Sau đó nhìn chằm chằm người phụ nữ có vẻ ngủ không yên một lúc lâu trong đêm, ánh mắt dịu dàng, nói:

"Ngủ ngon."

. . .

"Vậy chúng ta liền ngày mai lên đường đi!"

Sau khi cô đồng ý, Lê Xuân Phong dường như đã thở phào một hơi lớn. Cả người cũng không còn căng thẳng đến mức bám riết lấy cô như vậy nữa, chỉ là vẫn ôm cô: "Vậy chúng ta hôm nay ngủ sớm một chút."

"Được."

Khâu Nhất Nhiên không biết tại sao Lê Xuân Phong trông có vẻ hơi hồi hộp, nhưng cô không hỏi nhiều. Cô chỉ hôn lên trán Lê Xuân Phong. Sau đó nhìn chằm chằm người phụ nữ có vẻ ngủ không yên một lúc lâu trong đêm, ánh mắt dịu dàng, nói:

"Ngủ ngon."

Ngày thứ hai họ dậy sớm đúng giờ. Chuẩn bị xong, thu dọn xong hành lý.

Vào một khoảng thời gian không phải giờ cao điểm, họ lái chiếc MINI Cooper mui trần rất nhỏ và đáng yêu của Khâu Nhất Nhiên ra ngoài— đây là món quà sinh nhật tuổi 24 Khâu Nhất Nhiên tặng cho chính mình, màu bơ rất đẹp, dưới ánh mặt trời trông như kem bánh ngọt. Cô không cho phép Olivia uống đồ uống trên xe, chỉ duy nhất cho phép Lê Xuân Phong ăn bánh quy nhỏ dính bột nghệ trên xe, đồng thời tự đặt tên cho chiếc xe yêu quý của mình là Số Năm, vì cô cho rằng tất cả mọi người nghe xong đều sẽ thấy rất ngầu.

Trước khi lên xe, Khâu Nhất Nhiên ban đầu định đi về phía ghế lái, bỗng nhiên dừng lại, cô nhìn về phía Lê Xuân Phong: "Em muốn lái không?"

Lê Xuân Phong đã có bằng lái từ rất sớm, chỉ là sau đó lại quên. Vì vậy năm ngoái đã bắt đầu tập lái lại với Khâu Nhất Nhiên. Sau khi Khâu Nhất Nhiên mua được Số Năm, nàng cũng thường xuyên lái Số Năm dạo quanh Paris, mua kem mà Khâu Nhất Nhiên rất thích ăn.

Vì vậy thỉnh thoảng cũng sẽ bị chụp lại— Spring nghênh ngang lái xe của Ian đi thăm ban.

Lần này, Lê Xuân Phong do dự một lúc, vẫn nhận lấy chìa khóa. Nàng nghĩ, nếu nàng lái, có thể đi đường vòng một chút, không đi những con đường thường đi, cũng tránh được nguy hiểm.

Vì là Lê Xuân Phong lái xe, Khâu Nhất Nhiên ngồi ghế phụ rất thoải mái. Cô kết nối Bluetooth, bật nhạc 《 Mamma Mia! 》 ồn ào rất vui vẻ, đeo kính râm lười biếng nheo mắt, có thể cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp dễ chịu chiếu lên mặt.

Mà người lái xe Lê Xuân Phong, dường như cả buổi sáng đều vô cùng căng thẳng, mãi đến khi lái xe ra khỏi khu trung tâm quen thuộc của họ, mới hơi thả lỏng.

Gặp đèn đỏ, nàng rất cẩn thận dừng xe lại, lúc này mới dành thời gian nhìn Khâu Nhất Nhiên—

Kết quả phát hiện, Khâu Nhất Nhiên dường như đã quá buồn ngủ vì dậy sớm, cả người rất uể oải, mềm nhũn, co rúm lại. Nhưng rất đáng yêu, như một vũng mèo tan chảy trên ghế phụ. Rõ ràng đeo kính râm rất ngầu, nhưng lại vì mệt mỏi mà trông rất ngoan ngoãn.

Lê Xuân Phong không kìm được cười.

Khâu Nhất Nhiên bị tiếng cười của nàng làm tỉnh, ngái ngủ mở mắt ra: "Cực quang đến rồi sao?"

Lê Xuân Phong cũng đeo kính râm, đuôi mắt cong xuống sau cặp kính: "Ngủ tiếp đi, nếu thuận lợi, lần sau em mở mắt ra, nhìn thấy chính là cực quang."

Thời tiết hôm nay rất đẹp, mặt trời chói chang đến mức như thể đưa tay ra là có thể chạm tới.

Nghe Lê Xuân Phong cố ý nói như vậy, Khâu Nhất Nhiên hơi cúi đầu mạnh mẽ, nhìn nàng qua khe hở của kính râm.

Nhưng lại dường như bị ánh sáng chói. Thế là cô nhe răng nhếch miệng nhắm mắt lại, ngáp một cái, giọng nghe vẫn rất buồn ngủ: "Vậy em chẳng phải sẽ ngủ mấy chục tiếng..."

Dứt lời, đèn đỏ kết thúc.

Lê Xuân Phong nghiêng đầu sang nhìn đường, ánh sáng mặt trời xuyên qua khe hở kính râm đâm vào mắt cô. Nàng theo bản năng nghiêng mặt đi.

Hơi chậm lại một chút, Khâu Nhất Nhiên nheo mắt, đưa tay qua sờ mặt cô.

Phía sau vang lên tiếng còi thúc giục.

Lê Xuân Phong mỉm cười với Khâu Nhất Nhiên. Tầm mắt lần thứ hai chuyển về đường chính, và cũng lúc này nàng khởi động xe, lái thẳng vào ngã tư.

Chính là tại giây phút này—

Bỗng nhiên, bên cánh trái có một chiếc xe thể thao rất ồn ào chạy vụt qua, lao thẳng về phía họ.

Lê Xuân Phong quyết định nhanh chóng, mạnh mẽ đánh tay lái về bên phải. Bánh xe phát ra tiếng ma sát kịch liệt trên mặt đường nóng rực dưới ánh mặt trời. Nhưng nàng đã né tránh được chiếc xe thể thao đang chạy nhanh.

Lê Xuân Phong có chút sợ hãi. Kính râm rơi xuống khỏi mặt, nàng không kịp bận tâm, sắc mặt tái nhợt đi xem xét tình hình của Khâu Nhất Nhiên.

Trong khoảnh khắc đó, do quán tính— xe của họ quay một vòng rất lớn trong thời gian rất ngắn, bánh xe cũng phát ra tiếng ma sát lớn và sắc bén. Nhưng vẫn không dừng lại.

Khâu Nhất Nhiên rất mơ hồ tháo kính râm ra, rất chậm rãi nhìn về phía Lê Xuân Phong trong tiếng ồn ào và gió rít kịch liệt. Cô không biết vừa xảy ra chuyện gì.

Cũng không biết phía sau cô, có một chiếc xe tải màu đỏ to lớn đang lao tới với tốc độ không thể tránh khỏi.

Cô chỉ có thể nhìn thấy— Lê Xuân Phong ở ghế lái đột nhiên lộ vẻ kinh hãi, như đang quay chậm mà mạnh mẽ đánh tay lái.

Khâu Nhất Nhiên chưa hoàn toàn tỉnh táo, tư duy và hành động đều rất chậm chạp. Cô không biết tại sao bỗng nhiên lại ồn ào như vậy. Tâm trí cô vẫn còn chìm đắm trong câu nói đùa "Mở mắt ra là có thể thấy cực quang" của Lê Xuân Phong.

Cho nên cô cũng không biết, tại sao ngày đó vẻ mặt Lê Xuân Phong nhìn cô lại sợ hãi đến thế.

Nhưng trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch đó—

Khâu Nhất Nhiên đột nhiên đứng dậy ôm lấy Lê Xuân Phong. Khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi, nhưng cái ôm lại vô cùng mạnh mẽ, như muốn nghiền nát cả người cô. Cũng như thể vào lúc này cô có một dự cảm cực kỳ mãnh liệt, biết mình có lẽ sẽ mất nàng sau chuyện này.

Nói cách khác, lúc đó, trong tình huống không hề nhìn thấy chiếc xe tải màu đỏ đó, và cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, Khâu Nhất Nhiên đã dùng tốc độ nhanh nhất của mình, dùng cơ thể không hề mạnh mẽ của mình che chắn cho Lê Xuân Phong và chiếc xe tải.

Cứ như thể hoàn toàn xuất phát từ... Bản năng.

Rất lâu sau này— mãi đến khi biết Lỗ Vận mắc bệnh nan y, Lê Xuân Phong vẫn không thể không trách cứ cuộc điện thoại đó của bà. Nàng từng nhiều lần trải qua ngày đó trong giấc mơ.

Trải qua vô số lần suy diễn, cuối cùng cô rút ra được kết luận duy nhất có thể chứng thực— Chuyện này tuyệt đối không phải hoàn toàn ngẫu nhiên, mà là từ lâu đã hoàn hoàn liên kết, đẩy nàng đến kết cục đó.

Trong toàn bộ quá trình xảy ra chuyện này, không có bất kỳ một khâu nào là không liên quan đến nàng.

Đêm Giáng Sinh năm 2019, một trận tuyết rơi, nàng đã yêu Khâu Nhất Nhiên. Lỗ Vận đã sớm nói các nàng không phải người của cùng một thế giới, nàng đã không nghe. Nàng nói với Khâu Nhất Nhiên ước muốn sinh nhật của mình là muốn đi xem cực quang.

Lỗ Vận đột nhiên gọi cú điện thoại kia cho nàng, kết quả nàng cân nhắc đắn đo, quyết định nói với Khâu Nhất Nhiên dời ngày đi xem cực quang.

Ngày đi xem cực quang, nàng lại tự cho là rất cẩn thận mà thay đổi vị trí. Đổi sang con đường mình bình thường sẽ không đi, rồi lại buông lỏng cảnh giác sau khi ra khỏi thành phố, đánh cú tay lái cuối cùng đó.

Tài xế xe thể thao không quen biết Lỗ Vận, phủ nhận mình là cố ý, trước khi bị bỏ tù nói mình chỉ là uống rượu muốn hóng gió, tuyệt đối không nghĩ tới sẽ gây ra hậu quả này...

"Oành"—

Chiếc xe tải màu đỏ đâm vào.

Khâu Nhất Nhiên lao tới ôm lấy Lê Xuân Phong.

Món quà sinh nhật tuổi 24 của Khâu Nhất Nhiên, chiếc Số Năm tan tành.

Lê Xuân Phong ở ghế lái bị đóng ba cái đinh vào xương sống, Khâu Nhất Nhiên ở ghế phụ bị cắt cụt một chân.

Là nàng tự cho là thông minh, đã mang tai nạn đến cho Khâu Nhất Nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com