59. Kết án
Vừa mới sáng sớm, Phạm Khắc Phương và Phạm Thanh Hoà lập tức bị mời đến sở cảnh sát, Quang Triều xác định thẩm vấn Phạm Khắc Phương trước, nhưng anh lại không vào ngay mà cùng đồng nghiệp đội trọng án đứng bên ngoài quan sát hắn qua khung cửa sổ nhỏ.
Căn phòng thẩm vấn nhỏ bé, càng về trưa bên ngoài càng nắng gắt, cái nóng hầm hập bao phủ, vậy nhưng Phạm Khắc Phương chỉ ngồi hơi cúi mặt, thân hình to lớn trong bộ comple đắc đỏ, bộ dáng yên tĩnh chờ đợi. Thái độ hắn trấn tĩnh đến kì lạ.
- Nếu anh ta thật sự là hung thủ thì tiếc quá! Lịch lãm thế kia cơ mà. - Một đồng nghiệp nữ trong đội trọng án chậc lưỡi.
- Dòng họ Phạm dường như ai cũng đẹp! - Một đồng nghiệp khác nhận xét.
Quang Triều không nói gì, chỉ khoanh tay trầm lặng mặc kệ mọi người bàn tán, một lát mới nhếch môi buông câu nói hời hợt.
- Hết khôn dồn đến dại, anh ta càng cố tỏ ra bình tĩnh càng làm người ta hoài nghi.
- Sao sếp chưa vào phỏng vấn?
- Đợi một lát.
Cuối cùng, đồng nghiệp đến Phạm Gia lấy chứng cứ đem về, một đồng nghiệp khác hớn hở đem kết quả giám định pháp y đến báo tin vui, Triều cười đắc thắng, đỉnh đạc cầm sập hồ sơ bước vào phòng. Chứng cứ phải đợi hơi lâu, chờ Thanh Hằng làm thêm một chút việc, chị lẻn vào đó đem về vì chỉ có chị rành rẽ đường đi nước bước từng ngóc ngách, nếu với thân phận ngày xưa hẳn dễ dàng hơn nhiều...!
Phạm Khắc Phương ngẩng đầu nhìn người trước mặt, thái độ bình thản ôn hoà, nhưng khi bắt gặp ánh mắt sắc bén của Quang Triều, liền có chút sững sờ, đáy mắt vụt qua tia u ám. Tên này quả thật không đơn giản.
Sau một số câu hỏi cơ bản tỏ ra không có gì của Triều, hắn có phần vui vẻ hợp tác.
- Anh Phương, thật ra đây chỉ là một bước tiến trong quá trình điều tra cần lấy chứng cứ ngoại phạm.
- Được, anh cứ hỏi. - Phạm Khắc Phương tự tin gật đầu.
- Đêm xảy ra vụ án từ 7h đến 10h đêm anh đi đâu?
Cùng một câu hỏi hệt lần trước, chỉ khác khoảng thời gian nhưng lại làm Phạm Khắc Phương tái mặt.
- Tôi... Tôi... Tôi đi uống rượu cùng bạn.
- Bạn mà anh nói, chúng tôi đã cho xác định, họ gặp anh lúc 10 giờ rưỡi. - Triều nhếch môi, chăm chú nhìn động tĩnh của hắn.
- Tôi muốn gặp luật sư của mình.
- Phạm Khắc Phương, chính anh giết bà Hoa. - Triều nghiêm giọng, rồi trầm mặc nói tiếp. - Một hung thủ giết người thì càng ít để lại dấu vết ở hiện trường càng tốt, tại sao lại cắm nhiều dao rọc giấy trên người nạn nhân sau khi đã chết? Hoá ra không phải giết bằng dao rọc giấy, mà là loại dao quân đội Thuỵ Sĩ có vết cắt đặc thù và vừa vặn để giết người.
Mặt hắn đanh lại, bắt đầu khó giữ được vẻ bình thản ban đầu.
- Có phải anh là người rất thích sưu tầm loại dao díp Thuỵ Sĩ đó không? Loại dao đắc đỏ được phát hành có giới hạn ở Việt Nam rất ít người đặt mua, chúng tôi có thể điều tra được anh đặt hai cái, một cái cho mình và một cái đặt giúp bà Hoa tặng nhân tình, cho nên phải cắm dao rọc giấy lên người nạn nhân cốt yếu xoá đi dấu vết loại dao này gây ra. Tín đồ trung thành như anh trên chìa khoá xe hoặc khoá nhà có một con dao là chuyện bình thường, còn hiện tại anh lại không có, phải chăng nó đã được tiêu huỷ??
- Tôi không biết anh nói gì, tôi muốn gặp luật sư.
- Anh Phương, anh sẽ được gặp luật sư ngay trên toà. Vì nhân chứng vật chứng chúng tôi đã có đủ. Bình thường anh không bao giờ đi thâu đêm cùng hội bạn đông người đó, tại sao hôm nạn nhân chết chính anh rủ họ uống rượu? Là vì anh cần chứng cứ ngoại phạm sau khi đã mở máy lạnh để trì hoãn thời gian tử vong của nạn nhân.
- Anh im đi, tôi không biết anh nói gì, tôi muốn gặp luật sư. - Đầu óc thông minh lập tức nghĩ ra, bình tĩnh lại cười nhạt. - Tất cả chỉ là phán đoán một phía của anh, đó là cô ruột tôi, tại sao tôi giết cô Hoa được, động cơ gì?
- Liên quan đến tai nạn giao thông của cựu chủ tịch Phạm Gia, Phạm Thanh Hằng. - Triều đanh thép đáp ngay. - Tờ hợp đồng với gia đình tài xế container đâm chết cựu chủ tịch Phạm Gia. Theo luật, tài xế gây tai nạn giao thông nghiêm trọng đâu đến nỗi tử hình, không lý nào anh ta tự tử? Nhà anh ta rất nghèo, tại sao sau vụ đó tất cả người nhà đột nhiên di cư sang nước ngoài, còn khá giả hơn?
Triều nói đến đây hắn mới bắt đầu hoảng loạn.
- Tôi muốn gặp luật sư, các anh không được phép giam giữ người. - Không ngờ chẳng những vụ án bà Hoa, còn bị lật lại vụ "tai nạn giao thông ngoài ý muốn" của Phạm Thanh Hằng.
- Tôi khuyên anh đừng ngoan cố, mọi chuyện đã rõ như ban ngày. - Quang Triều bỗng móc trong túi ra một chiếc USB, đặt lên bàn, đẩy về phía hắn. - Anh rất thông minh, sau khi giết bà Hoa liền lục tìm bản hợp đồng với tài xế container để tiêu huỷ. Nhưng anh lại quên rằng vẫn còn file soạn thảo văn bản trong usb của cô thư kí Khánh Chi.
...
...
--------------------------
Đến Phạm Thanh Hoà, Quang Triều không nhàn nhã như tên kia, mà xông thẳng vào trong, thái độ khẩn trương thúc ép vô cùng hùng hồn.
Người đàn ông đầu hai thứ tóc cũng mặc bộ comple lịch lãm hơi hoảng sợ, hai tay đan chặt vào nhau.
- Ông Phạm Thanh Hoà, từ 7h tối đến 7h sáng hôm bà Phạm Thanh Hoa chết ông đi đâu làm gì?
- Tôi... Tôi ở nhà... - Ông run giọng.
- Ông không cần quanh co nữa, Phạm Khắc Phương đã nhận hết tội, hôm đó vừa vặn ông gọi cho hắn bàn công việc lúc 9h30 tối, trên điện thoại ông vẫn còn lưu cuộc gọi đi, hắn nhờ ông đến dọn dẹp hiện trường, lau vết vân tay khắp nhà và cắm thêm dao rọc giấy vào người bà ta. - Triều giữ vững tâm thế áp đảo.
- Tôi không...
- Ông Phạm, trong camera Phạm Gia vẫn còn ghi lại hình ảnh ông mở cửa kho hành chính lấy một túi đồ vào lúc nửa đêm hôm xảy ra vụ án. Có điều này dường như giám đốc hành chính không biết, mỗi lô hàng nhà sản xuất dao rọc giấy đưa đến Phạm Gia đều có đánh dấu hiệu khác nhau, kết quả giám định cho thấy những con dao trên thi thể trùng khớp với lô hàng nhà sản xuất giao đến Phạm Gia hai tuần trước. Ông làm như vậy để che vết tích do dao díp Thuỵ Sĩ của Phạm Khắc Phương gây ra.
- Tôi điên đâu phải giúp nó như vậy?
- Đúng, ông đâu có điên mà giúp hắn, ông chỉ sợ bản hợp đồng giết chủ tịch Phạm Thanh Hằng mà hắn lục lọi được trong phòng làm việc của bà Hoa, sợ người ta điều tra ra được ông thông đồng chủ mưu.
Phạm Thanh Hoà trầm mặc, sắc mặt ông ta hơi thay đổi, chuyển dần sự hoang mang sang tâm thế khác bình thản hơn.
- Trên thực tế nếu các anh không điều tra được, vài ngày nữa tôi cũng sẽ tự thú, không biết đến bao giờ thằng cầm thú đó giết luôn cả tôi đây??? Tự tay nó bày ra, đã giết hết ba mạng người nhà họ Phạm, tôi lỡ phóng lao nên phải theo lao, giờ nhận tội cũng vừa, không thể để nó tàn sát người trong dòng họ này nữa.
...
...
Chưa bao giờ phá vụ án nào mà Quang Triều mừng như vụ án này, tất cả nút thắt mở ra trong 48 tiếng đồng hồ, anh tự nhiên cảm tưởng mình thật vĩ đại, phân công mọi người hoàn tất hồ sơ kết án rồi thưởng cho bản thân bằng việc: ngủ bù. Mặc kệ cuộc đời đang trôi, mệt lắm, đã mấy đêm không ngủ.
Nếu không gặp Thanh Hằng, chẳng biết đến bao giờ mới phá được án, tất cả chứng cứ chị ta âm thầm điều tra được quá đắc giá, hai vụ án cùng lúc!
Thời tới không cản nổi, có lẽ đợi quyết định thăng chức được rồi.
...
--------------------------
Lan Khuê chán nản đảo vôlang hời hợt cho xe đi vô định, chẳng biết mình muốn chạy về đâu, về đâu cũng vậy thôi. Bật điện thoại gọi Triều, đến cuốc thứ mười vẫn không ai bắt máy. Lan Khuê là người chưa bao giờ chịu đựng gọi được đến cuộc thứ ba, nhưng không hiểu sao cô hôm nay có kiên nhẫn voo cùng. Gọi lại một lần nữa, điện thoại báo thuê bao.
Chán nản, mệt mỏi, quăng bừa chiếc siêu phẩm mới mua vào học xe, gục đầu. Một lát sau, định thần được, lại lái đi đâu đó... Chưa bao giờ cô trở nên mềm yếu bạc nhược đáng thương vầy.
Nếu biết trước, tình yêu là bể khổ đau như hiện tại, cô chắc sẽ không để người ta bước đến cuộc đời mình, mà không, ừ... Nếu biết trước... có lẽ cô vẫn cứ cố chết lao vào như thiêu thân.
Chẳng biết chiếc xe muốn về đâu, cứ băng băng trên những cung đường Sài Gòn chật kín người, màn đêm buông xuống dần, phủ nhẹ lên chiếc xe độc hành mang bóng dáng bơ vơ của cô gái nhỏ, trơ trọi, cô đơn. Theo buổi chiều chìm vào tối, khuất hẳn...
...
Chẳng biết trong bao lâu, phố phường bị bóng đêm phủ kín, những ánh đèn triệu màu sắc lập loè tô điểm sự phồn hoa, chiếc xe tấp bừa vào một bờ sông vắng lặng, không rõ đó có cho đỗ xe hay không? Cô không quản, thất thiểu bước đến vịn tay vào lan can, thả tầm mắt ra những con tàu cánh ngầm sáng đèn ngoài kia. Gió thốc vào từng đợt, lặng lẽ, lạnh lẽo, rung rung đôi vai nhỏ nhắn gầy gò... Lúc này mới thấm đẫm cái sự cô đơn.
Chỉ mất đi một người, mà sao như cả thế giới quay lưng? Cô không hiểu được định luật của tình yêu là gì? Chỉ biết trái tim không chịu nghe lời mình một giây một phút.
Đứng đó một mình một thời gian dài, với bao nhiêu suy nghĩ miên man không định hướng. Chắc có lẽ đến lúc màn đêm hiu hắt ấy đã già đi ít nhiều, đôi vai nhỏ bé run rẩy từng đợt, đôi mắt hao gầy lại được một phen gột rửa bằng những giọt thuỷ tinh. Cô trở lại xe, theo bản năng trở về Phạm Gia, bước lên căng phòng quen thuộc.
Lan Khuê chẳng thèm bật đèn, quăng bừa túi xách xuống bàn, cô chán chườn ngồi xuống sofa, không hay hôm nay trong phòng không chỉ có mình mình. Có vẻ sự mệt mỏi xâm chiếm toàn thân cô nên không cảm thụ được hương thơm quen thuộc rất rất gần. Ở một đầu sofa có người ngồi yên lặng, nhẫn nại đợi chờ.
- Khụ khụ khụ... - Lan Khuê ho mấy tiếng liền, khiến tim ai đó trong bóng đêm tăm tối hẫng đi vài nhịp, đôi mắt chìm khuất dâng nghẹn ngào xót xa.
Lan Khuê không để ý, co người nằm dài xuống luôn sofa, dường như rất đuối sức, nguyên căn do đứng quá lâu ngoài sương gió, trong khi tiểu thư đài các sức khoẻ vốn yếu ớt hơn người.
Cảm thấy cơ thể mình lả đi, mỗi hơi thở đều vọng hoả lên nóng hừng hực, nhướn mày không nổi. Cô gác tay lên trán, trong đầu lúc ấy còn có ý định nằm nghỉ một lát sẽ đi tắm ai ngờ thiếp đi trong cơn ngủ chập chờn lúc nào không hay biết.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com