Chương 11
Nhiếp chính xuống phàm
Trời sang cuối thu, lá phong nhuộm đỏ các con phố lớn trong kinh thành Thượng Uyên. Từng đợt gió mát rượi lướt qua, cuốn theo lá vàng bay nhè nhẹ trên mái ngói âm dương, rơi xuống lòng phố đông người như một dải lụa thiên nhiên buông hờ. Hương quế từ các quầy bánh nướng ven đường theo gió lan xa, thơm ngòn ngọt như đánh thức cả ngũ quan.
Trong phủ Kỷ vương, một tiếng thở dài vang lên:
"Thời tiết thế này mà chỉ biết ngồi nghe tấu chương thì quá uổng."
Thúc Tư Kỳ đứng trước cửa sổ, hai tay khoanh lại, ánh mắt dõi theo những chiếc lá vàng bay lượn ngoài sân. Mái tóc buộc cao, xiêm y tẩm hoa văn gọn gàng, nhưng cả người lại toát ra một vẻ... chán đời thâm trầm đến buồn cười.
Phía sau, Tứ Nhi chắp tay, khẽ thở dài theo:
"Lá rụng, trời mát, người cũng rảnh... Vương gia thật sự định ra ngoài ạ?"
"Không ra thì héo mất. Ta đang bức bối tới mức sắp lấy nghiên mực ra mà trộn ăn rồi."
"..." – Tứ Nhi chẳng biết nên khuyên can hay chuẩn bị thuốc tiêu hóa trước.
**
Thúc Tư Kỳ xốc lại vạt áo, chỉnh thêm cái khăn vải nâu sẫm buộc tóc, nhìn bản thân trong gương đồng mà bật cười: "Giống hệt đám thư sinh nghèo lên kinh ứng thí."
Tứ Nhi cố nín cười. "Chỉ là... nếu bị người ngoài nhận ra..."
"Không sao." – Nàng nhún vai. "Dạo này có mấy người nhìn thấy được bản mặt ta rồi, giấu cũng giấu không được. Cùng lắm thì bảo ta là... bản sao giả mạo."
Tứ Nhi: "..."
Thế là hai người – một chủ một tỳ – ung dung rời phủ, hòa mình vào dòng người nhộn nhịp ngoài chợ. Phố lớn Thượng Uyên lúc này rộn rã hơn thường ngày: hàng quán mở san sát, mùi bánh nướng, mùi vải nhuộm, tiếng rao hàng lẫn tiếng trẻ con chạy chơi hòa thành một bản nhạc dân dã sống động.
Thúc Tư Kỳ bước giữa phố, thở ra một hơi: "Không ngờ cổ đại cũng náo nhiệt thế này. Y như hội phố đi bộ cuối tuần."
Tứ Nhi ngơ ngác: "Phố đi... gì cơ ạ?"
"Không có gì." – Nàng gạt tay. "Tứ Nhi, ngươi biết nơi nào bán đồ ăn vặt sao?"
"À, đầu kia có một quán bánh rán mật ong nổi tiếng lắm. Nhưng hơi đông người..."
"Đi!"
Không ngờ, vừa chen tới đầu hàng thì một ông lão bán hàng lại nhìn nàng chăm chú, chậc chậc mấy tiếng:
"Tiểu huynh đệ... không phải tại hạ thất lễ, nhưng ngươi đây... trông giống Nhiếp chính Vương quá thể!"
Thúc Tư Kỳ khựng lại. Tứ Nhi tái mặt.
Nàng bèn nhanh trí, đổi giọng khàn khàn: "Chà, ta cũng hay bị người ta nói thế. Nói thật... ta là kép hát chuyên đóng vai Vương gia đấy. Ông thấy giống không?"
"À à! Thảo nào!" – Ông lão gật gù, "Hèn gì khí chất trầm ổn thế kia! Trông như thật!"
Tứ Nhi vội chen vào: "Phải đó, lão bá, người này là kép nổi tiếng ở rạp Lâm Giang, mỗi lần diễn xong có khi còn được ném bánh bao lên sân khấu!"
Thúc Tư Kỳ suýt sặc nước miếng. Bánh bao? Ném?
Dù vậy, nàng vẫn ung dung nhận lấy hai cái bánh rán, cắn một miếng, mắt sáng rỡ: "Ừm, ngon!"
"Ngon hơn bánh Krispy Kreme nhiều." – nàng thì thầm.
Tứ Nhi tròn mắt: "K-rít... gì cơ ạ?"
"Không, không có gì."
Hai người tiếp tục dạo chơi qua hàng vải, quầy thảo dược, cả quán đồ chơi gỗ. Thúc Tư Kỳ hứng chí, còn ghé vào tiệm bán diều vẽ hình... mèo mun, nói là "mèo thần giữ cửa" rồi nhất định đòi mua một con, bắt Tứ Nhi cầm giùm.
Đến khi đi ngang qua một bàn cờ vây dựng ngay bên lề đường, có mấy lão nhân đang đánh cờ, một lão quay sang rủ:
"Tiểu tử, trông khôi ngô lắm, muốn đấu một ván không?"
"Tới đi!" – Nàng ngồi phịch xuống, tay áo xắn cao, thái độ ung dung.
Ai ngờ vừa dàn trận được vài nước, nàng đã bắt đầu lẩm bẩm:
"Cờ này mà để trí tuệ nhân tạo AlphaGo thì mấy cụ ăn hành..."
"Alpha gì?" – lão nghiêng tai.
"À... tên tiểu miêu nhà ta." – Thúc Tư Kỳ nói gọn.
Chưa đầy mười lăm phút sau, nàng bị ăn "sạch bàn".
Ông lão cười ha hả: "Tuổi trẻ mà không học cờ, về sau chỉ làm đầy tớ!"
Thúc Tư Kỳ cười trừ, đứng dậy phủi bụi áo: "Vâng vâng, ngài giáo huấn rất phải."
Tứ Nhi ở bên nhịn cười đến phát run, thầm nghĩ: "Vương gia mà nghe thấy câu đó chắc tức ói máu."
Chưa hết, trên đường về, họ còn bị một lão phụ nhân kéo vào hỏi xem "hai người có phải tân phu thê không?", vì "tướng mạo xứng đôi, lại có thần thái nương tử lo lắng tướng công tiêu tiền bậy".
Tứ Nhi đỏ như gấc chín, suýt cắm đầu vào thúng dưa muối gần đó.
Khi về đến phủ, Thúc Tư Kỳ chống tay sau lưng ngồi lên lan can, miệng còn nhai bánh, thở hắt:
"Hôm nay thật vui. Cứ tưởng làm Nhiếp chính thì phải cứng nhắc cả đời, ai ngờ vẫn có thể đóng vai kép hát, chồng nghèo, thua cờ..."
Tứ Nhi lau mồ hôi trán, mệt phờ, nhưng vẫn mỉm cười: "Chỉ mong không ai trong phủ biết chuyện hôm nay."
"Biết thì càng vui." – Nàng nháy mắt. "Lâu lâu nên khiến họ thấy ta còn là người sống."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com