Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 21: Đau Thương Ngọt Ngào

Chị chợt tỉnh giấc, nhìn quanh nơi vừa quen thuộc vừa lạ lẫm này, một đoạn ký ức bỗng xuất hiện trong trí nhớ của chị, chạy vội ra khỏi phòng, chị như muốn tìm 1 thứ gì đó mà điên cuồng nhìn xung quanh để tìm được thứ đó, nhưng tìm khắp mọi ngóc ngách trong nhà đều không có thứ chị tìm.

Khụy xuống sàn chị ôm lấy mặt mình mà bật khóc nức nở, thứ chị cần tìm không có, tất cả mọi ngóc ngách đều không có thứ đó, vậy thì những kí ức vừa mới xuất hiện trong trí nhớ đều là mơ sao?.

Cạch

Tiếng cửa mở ra khiến chị buông tay ra khỏi mặt mà ngước lên nhìn, là bóng dáng đó, đó chính là thứ mà chị muốn tìm, đó là thứ khiến chị điên cuồng mà tìm kiếm đến như vậy, thứ đó không ai khác ngoài Cheer, người chị yêu còn hơn cả mạng sống của mình.

- Chị Ann, chị sao vậy?, sao lại khóc rồi?_cô chạy vội lại chỗ chị chưa kịp làm gì thì chị đã ôm chặt lấy cô.

- Em đi đâu vậy Cheer...hức...tôi đã rất sợ đó...hức_chị ôm chặt cô nói trong tiếng nấc.

- Em qua nhà Ý để xin 1 ít rau thôi mà, chị nín đi em thương nha_cô vừa giải thích cho chị vừa vuốt lưng cho chị để chị đỡ sợ.

- Cheer...hức...lúc nãy tôi đã mơ thấy...hức...lần đó là em đã mất thật chứ không phải là đùa nữa...hức cả Ý cũng vậy_chị siết chặt tay đang ôm cô hơn khi nhớ về lần đó.

- Chị Ann, em xin lỗi, lần đó chỉ là em muốn trêu chọc chị 1 chút, và cũng để thuận tiện cho việc em thực hiện lời hứa nên em mới làm như vậy, chị nín đi nha em ở đây rồi_cô buông chị ra giữ mặt chị nhìn vào mắt mình, để chị tin những gì cô nói.

Sau 1 hồi dỗ dành của cô thì chị cũng đã bớt hoảng sợ, nhưng tay chị vẫn nắm lấy tay cô rất chặt như thể chị sợ chị buông tay cô ra thì cô sẽ biến mất vậy.

- Chị Ann, chị không nhớ ngày hôm đó chúng ta đã vui ra sao sao, sao lại hoảng sợ đến mức này?_ngày hôm đó cái ngày mà vui với cả đất nước cũng là ngày chị tưởng chừng như đã rơi vào tuyệt vọng khi tay ôm thi thể của cô.

Flashback

- Em hứa với tôi, khi em trở về em sẽ cưới tôi, vậy giờ em nhìn xem tôi đợi em về nhưng giờ em lại nằm đó hơi thở đã không còn, em là cái đồ thất hứa, tôi ghét em Cheer a_chị ôm lấy cô vừa nói vừa khóc, chị đã khóc rất nhiều rồi nhưng có khóc thế nào chị cũng không bớt đau được 1 chút nào.

Nhìn chị đau đớn ôm lấy thi thể của cô mà tuyệt vọng, anh và cậu ở bên lại khẽ cười, vì kế hoạch không ngờ lại thành công đến mỹ mãn như vậy, lúc nãy may là anh và cậu đến kịp nơi cô và nàng chứ nếu không cũng có thể mọi thứ sẽ như vở kịch trước mắt.

- Cheer em là đồ thất hứa, tôi ghét em_chị siết chặt thi thể trong tay mình mà oán trách nhưng nào đâu biết được người trong lòng đang khẽ cười.

- Chị ghét em thật sao?.

- Đúng vậy, tôi ghét em, em là đồ thất hứa.

- Đừng ghét em được không, em đáng yêu như thế này mà?.

- Không tôi sẽ..._nói đoạn chị chợt khựng lại khi nhận ra có điều gì đó không đúng, cô đã mất rồi, vậy thì ai đang nói với chị.

- Chị sẽ làm sao?_thấy chị đã nhận ra cô còn sống, cô liền ngồi dậy mà lau nước mắt cho chị.

- Em...em còn sống sao Cheer?_chị mắt mở to kinh ngạc khi thấy cô đang ngồi trước mặt chị mà lau đi nước mắt cho chị.

- Em tất nhiên là phải còn sống rồi_nói rồi cô nở 1 nụ cười.

- Cheer..._chị chỉ vội thốt lên tên cô rồi ôm thật chặt lấy cô như thể nếu chị không ôm cô lại cô sẽ biến mất vậy.

- Tôi đã rất sợ đó Cheer a...hức...lúc nãy ôm em vào lòng tôi cứ ngỡ tôi đã mất em rồi_chị vừa nói vừa khóc trên vai cô.

- Chị Ann, không sao rồi, em vẫn bình an vô sự mà_cô vừa vuốt lưng chị vừa an ủi chị khi biết mình giỡn quá lố.

- Em là đồ đáng ghét, tại sao lại giỡn chuyện này chứ, tôi đã rất sợ đó...hức...em là đồ đáng ghét, tôi ghét em_chị vừa nói vừa khóc mà vừa đánh vào người cô.

- Vậy chị có muốn lấy đồ đáng ghét em không?.

- Có, đơn nhiên tôi phải lấy đồ đáng ghét nhà em về để còn phạt em vì tội làm tôi sợ nữa chứ_chị vừa khóc vừa cười trên vai cô.

- Được được, nghe chị hết_nói rồi cô buông chị ra đứng dậy quỳ 1 chân xuống nơi chị ngồi, đưa tay lấy 1 hộp nhẫn trong túi mà cô đã chuẩn bị từ lâu, đưa lên trước mặt chị.

- Chị Ann, những năm qua tình cảm em dành cho chị, chị là người thấy rõ nhất, vậy nên em muốn hỏi chị Ann đây có bằng lòng lấy Cheer em làm vợ không?

- Tôi bằng lòng, tôi rất bằng lòng_chị nói rồi vội đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt trên mặt mình, đưa tay mình ra cho cô.

Cô vui vẻ đeo nhẫn vào tay cho chị, từ hôm nay chị đã là vợ cô rồi, bao nhiêu công sức của những năm qua cuối cùng cũng đã được đền đáp 1 cách xứng đáng.

Nhìn đôi uyên ương trước mắt Hải Lan mỉm cười nhìn bọn họ, như nhớ ra gì đó Hải Lan lau đi nước mắt trên mặt mình mà tiến lại chỗ của anh và cậu đang ôm nhau nhìn đôi uyên ương trước mắt mình.

- Anh Khánh, Anh Đạt, nếu chị Cheer không sao vậy...vậy chị Ý của em đâu rồi?.

- Ý của em mệt quá ngủ trên xe rồi_anh cười tươi đáp.

- Vậy sao...sao lúc nãy anh...anh nói_Hải Lan chưa kịp nói hết lời nàng đã cất tiếng.

- Chị Cheer, thành công rồi sao, sao mọi người không gọi em dậy_nàng dụi dụi mắt giọng chưa tỉnh ngủ nói.

- Chị Ý!_Hải Lan chạy lại chỗ nàng mà ôm chặt lấy nàng khóc.

- Hải Lan, em sao vậy sao lại khóc_nàng cũng ôm lấy Hải Lan mà vuốt lưng cho Hải Lan bình tĩnh.

- Em...em đã rất sợ...hức...thực sự rất sợ...hức em đã rất sợ khi nghĩ là mình mất đi chị đó...hức_Hải Lan vừa khóc vừa nói.

- Có chuyện gì sao Hải Lan, chị vẫn ở đây bên em mà_nàng vỗ vỗ lưng Hải Lan chấn an.

- Hức...lúc nãy anh...anh Khánh nói với em...hức...chị bị bắn rồi còn rơi xuống suối nữa...hức_Hải Lan vừa khóc vừa nói.

- Chị không sao, chị còn ở đây với em mà_nàng quăng cho anh 1 ánh mắt hình viên đạn.

- Anh chỉ đùa thôi mà có cần như vậy không Ý_anh nhìn nàng đầy hối lỗi.

- Cần a, anh làm cho người em yêu khóc rồi nên rất cần nha_nàng nói giọng mỉa mai.

- Chị Ann à, kệ bọn họ, chị đi theo em_nói rồi cô nắm lấy tay chị mà kéo đi.

- Nè Cheer à chúng ta đi đâu vậy_chị chân vậy đi theo cô nhưng không ngừng thắc mắc.

- Chúng ta đi làm đám cưới_bỏ lại 1 câu nói cô kéo chị đi mà không quan tâm 4 người còn lại.

- Chị Cheer chờ tụi em với.

- Cheer chờ anh theo với chứ.

End flashback

- Chị nhớ chưa a_cô nhẹ nhàng xoa lưng cho chị bớt sợ.

Nhớ lại ngày hôm đó với nhìn lại dáng vẻ lúc nãy của chị, chẳng phải là hoảng sợ tới mức chẳng màn tất cả mà đi tìm người ta sao, thật là xấu hổ quá mà.

- Chẳng phải là do ngày hôm ấy em đùa ác với tôi sao_chị thẹn quá hóa giận đánh nhẹ vào lưng cô rồi vùng vằng đứng dậy.

- Rồi rồi, là lỗi của em, chị bớt giận nha.

Chị lườm cô rồi bỏ vô phòng, cô không sao là chị yên tâm rồi chỉ là muốn giận dỗi cô 1 chút để sau này cô không còn đùa ác với chị như vậy nữa.

Nhìn chị đi mất mà cô khẽ cười thầm, đúng là hôm đó cô đùa hơi ác nhưng đó chẳng phải 1 buổi cầu hôn đầy hạnh phúc sao, nghĩ ngợi rồi cười 1 lát thì cô vào bếp để chuẩn bị 1 chút cho bữa cơm, nay là vừa tròn 2 năm ngày cưới của cô với chị nên có mời thêm 2 cặp tình nhân kia để ăn mừng.

- Chị Cheer cần em phụ gì không_Hải Lan bước vào mặt hơi buồn, có vẻ như nàng lại chọc Hải Lan giận gì rồi a.

- Chị Cheer, chị Ann đâu rồi, em cần tìm chị ấy 1 chút a_nàng nhìn quanh nhà không thấy chị đâu liền hỏi.

- Chị đây có chuyện gì sao_ chị vừa bước ra ngoài liền bị kéo đi, nàng hành động mờ mờ ám ám khiến cô không khỏi thắc mắc.

- Cheer à xong chưa cần anh phụ gì không_anh và cậu cũng tới, cả 3 vui vẻ mà chào hỏi, cũng đã lâu rồi không gặp thì phải.

Sau khi làm xong bữa ăn dọn tất cả mọi thứ ra bàn thì chị và nàng mới bước vào ngồi, hành động của nàng còn có chút khác thường.

- Chị à có chuyện gì sao_cô nhỏ giọng hỏi chị, chị cười tươi mà trả lời cô, nghe xong câu trả lời của chị ánh mắt cô ngạc nhiên nhìn nàng và Hải Lan rồi lại mỉm cười khó hiểu.

Trong bữa ăn ai cũng vui vẻ mà ăn chỉ có Hải Lan sắc mặt vẫn không vui mà nhìn chằm chằm nàng, chẳng qua là lúc nãy có nhắc tới kỷ niệm ngày cưới của cô và chị, Hải Lan có tỏ ra ngưỡng mộ nhưng nàng lại không thèm đoái hoài, từ lúc yêu nhau đến giờ cũng đã năm năm, nhưng chưa một lần nàng nhắc tới chuyện kết hôn nên khiến Hải Lan khó chịu không thôi.

Đang ăn thì nàng vội vàng đi đâu đó, Hải Lan muốn đi theo những bị cô và chị giữ lại, ngồi trong bàn ăn Hải Lan không quan tâm 4 người kia đang nói gì và nói tới ai chỉ lặng lẽ ăn hết bữa ăn mắt thì không ngừng nhìn ra ngoài cửa tìm nàng.

- Hải Lan, em với Ý định chừng nào mới cho tụi này ăn tiệc cưới đây, 2 đứa bên nhau cũng năm năm rồi mà_chị thấy người đang thập thò ở cửa sau liền hỏi Hải Lan thăm dò.

Hải Lan nhìn chị cười buồn, Hải Lan cũng muốn 2 người về bên nhau chứ nhưng mà bên phía nàng vẫn chưa có ý định đó thì phải, chưa 1 lần ngỏ lời về chuyện đó với Hải Lan.

- Em cũng muốn lắm chứ , nhưng mà chị Ý thì chưa biết, em và chị ấy vẫn chưa có buổi cầu hôn nào a_Hải Lan gắp nốt số đồ ăn còn lại trong chén mình đáp.

- Vậy nếu chị cầu hôn em đồng ý chứ_nàng nhanh chân tiến lại chỗ Hải Lan, quỳ 1 chân xuống trước mặt Hải Lan, tay đưa nhẫn mà chờ đợi.

Hải Lan hơi bất ngờ mà nhìn nàng chưa kịp định thần thì tiếng của chị và cô, anh và cậu cùng đồng loạt kêu Hải Lan đồng ý, nhìn mọi người rồi nhìn xuống nàng đang chờ mình, Hải Lan nhẹ gật đầu, tay nhanh chóng đưa cho nàng.

Đeo xong nhẫn cho Hải Lan nàng đứng dậy tiến lại hôn Hải Lan không quan tâm nhưng người xung quanh.

- Chúng ta ra ngoài đi để lại không gian riêng tư cho đôi trẻ_ anh lên tiếng đẩy cả 3 người ra phòng khách.

Cả 4 người vừa ngồi xuống không khí đã có chút khác lạ, cậu cùng anh nhìn nhau ngại ngùng khiến chị và cô đều khó hiểu.

- 2 người sao vậy, có chuyện gì sao.

- À thì, anh Khánh anh nói đi_cậu ngại ngùng lay tay anh.

- À đây đây, thiệp cưới của anh và Đạt, tháng 9 này anh và Đạt cưới, mong 2 em đến_anh nhanh chóng đưa thiệp cưới cho cô, gương mặt vui vẻ mà nắm tay cậu.

- 2 anh chịu cưới rồi sao, đừng nói là không mời 2 đứa em đấy nhá_nàng cùng Hải Lan tươi cười nắm tay nhau lại ngồi gần anh và cậu.

- Đơn nhiên không thiếu phần 2 em rồi, đây của 2 đứa_anh đưa 2 tấm thiệp cưới cho nàng và Hải Lan.

Cả 6 người vừa đọc thiệp cưới vừa cười vui vẻ, nhìn mọi người cười tươi chị lại nhớ đến cảnh trong giấc mơ của mình, trong giấc mơ ấy lại chẳng ai có 1 hạnh phúc trọn vẹn, nhưng giờ thì khác, họ đều ở bên người mình yêu mà cười nói vui vẻ, nghĩ vậy nên nụ cười trên môi chị càng thêm phần rạng rỡ, khẽ siết chặt tay cô đang nắm lấy tay mình, chị chỉ ước có thể như này mãi, hạnh phúc hôm nay họ đã phải đánh đổi rất nhiều mới có được.

End

_____________

Có lẽ mọi người sẽ hơi thắc mắc tại sao có chap này, thì là vì hôm au đăng chap kia là ngày cá tháng tư và end ngoài gạch ngang nên đó chỉ là lời nói của au và không phải end thật, sau khi lặng gần 4 tháng vì mất điện thoại và quên những gì đã viết ở chap này nên giờ au mới ngoi lên để end cho mọi người.

Cảm ơn mọi người đã theo dõi fic này, hẹn mọi người ở fic sau, lần này là end thật rồi a, cảm ơn mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com