Chương 18: Những khoảnh khắc trước ngày thi
Ngày thi sắp đến, nhưng không khí trong lớp không hề căng thẳng như người ta tưởng tượng. Thay vào đó, là những giây phút trầm lắng, những buổi học nhóm vội vã, và những ánh mắt ngập ngừng trao nhau.
Nhất An đang ngồi trong lớp, chăm chú vào cuốn sách bài tập, nhưng ngón tay lại mân mê chiếc bút, có vẻ như đang loay hoay với suy nghĩ của chính mình. Cô ngước mắt nhìn lên bảng, nơi Thư Diệp đang giải một bài toán hóc búa mà chính cô đã phải bỏ qua vì cảm thấy mệt mỏi. Thư Diệp, không bao giờ chậm trễ, cũng không bao giờ thiếu kiên nhẫn.
Nhất An cảm thấy tim mình thắt lại. Đã bao lần cô muốn nói với Thư Diệp rằng cô đang cố gắng hết sức, nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Cảm nhận được sự im lặng khác thường từ Nhất An, Thư Diệp ngừng viết, quay lại nhìn cô bạn ngồi đối diện.
“Làm sao vậy?” – Thư Diệp cất tiếng hỏi, khuôn mặt thoáng vẻ lo lắng.
Nhất An chỉ mím môi, lắc đầu. Không phải cô không muốn nói, mà là chính bản thân cô không hiểu vì sao lại cảm thấy lúng túng như thế này.
“Đừng lo quá,” Thư Diệp tiếp tục, giọng nhẹ nhàng như cơn gió thoảng qua, “Tất cả sẽ ổn thôi. Mày học tốt rồi mà, đừng để cái đầu căng thẳng làm mình mệt thêm.”
Nhất An hít một hơi dài, rồi nhăn mặt.
“Cậu nói vậy mà nghe dễ dàng quá. Tui chỉ sợ, đến lúc thi rồi, đầu óc không nhớ được gì.”
Thư Diệp mỉm cười, vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vai Nhất An.
“Tui tin cậu sẽ làm được. Tất cả những gì cậu cần làm là… giữ bình tĩnh.”
Nhất An ngước nhìn cô, trong đôi mắt ấy là sự bất an không thể giấu diếm. Cô chưa bao giờ là người giỏi chịu áp lực, lại càng không thể thản nhiên khi đối diện với những kỳ vọng của người khác.
---
Ngày thi chính thức đến gần, không khí trong lớp trở nên im lặng, tất cả đều nín thở chờ đợi khoảnh khắc quyết định. Nhất An không thể ngủ ngon vào đêm trước kỳ thi, khi mà mọi thứ cứ quay cuồng trong đầu. Cô thức suốt đêm, nhìn vào sách vở nhưng mọi thông tin như chỉ là những ký tự vô nghĩa.
Cả lớp chỉ còn lại tiếng bút chì cọ xát trên giấy, âm thanh đơn điệu mà cũng làm cho người ta cảm thấy nghẹt thở. Thư Diệp ngồi bên cạnh, nhìn vào giấy thi với vẻ bình tĩnh đến mức dường như không có gì có thể làm xao lạc tâm trí cô. Nhưng thực ra, trong lòng cô cũng đang lo lắng, lo lắng không phải vì kỳ thi, mà là vì Nhất An.
---
Lúc đến giờ nghỉ giải lao, cả hai đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn sân trường trong những phút giây tĩnh lặng. Không khí hôm nay thật khác biệt, không còn tiếng cười, không còn những trò đùa nghịch, chỉ có sự im lặng bao trùm.
Nhất An vẫn còn trong tâm trạng không yên, đôi mắt cô vẫn không thể ngừng nhìn vào những chữ trên bài thi. Cô lại lo, lại sợ.
“Cậu nghĩ sao về bài thi?” – Nhất An hỏi, giọng hơi run.
“Cậu sẽ làm tốt mà. Cứ bình tĩnh là được.” – Thư Diệp trả lời, vẫn không ngừng vỗ nhẹ vào tay cô.
Một lúc lâu sau, Nhất An ngẩng đầu lên, cảm nhận được cái nhìn ấm áp từ Thư Diệp.
“Tui... sợ không đạt, sợ làm sai hết tất cả.”
“Vậy thì sao?” – Thư Diệp nhẹ nhàng đáp, “Nếu không đạt, thì còn cơ hội lần sau. Nhưng quan trọng là, cậu đã cố gắng hết sức mình rồi. Không cần phải sợ.”
Nhất An im lặng, trong lòng cô dâng lên một cảm giác ấm áp chưa từng có. Cô thật sự chỉ cần một chút động viên như vậy thôi, thế mà lại cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn. Cô không còn cảm thấy nặng nề với những áp lực từ kỳ thi nữa.
---
Buổi chiều, khi Nhất An về nhà, mẹ cô nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của con gái thì khẽ thở dài.
“Con có lo lắng gì không? Lâu rồi mẹ không thấy con vui vẻ như trước nữa.”
Nhất An nhìn mẹ, rồi lại quay ra ngoài cửa sổ. Cô thật sự chẳng biết phải nói gì. Cô sợ thất bại, sợ làm mẹ thất vọng, nhưng có lẽ, trong những lúc như thế này, chỉ cần có sự ủng hộ, những lời động viên như của Thư Diệp, cô đã có thể vững bước.
---
Ngày thi đến. Khi Thư Diệp và Nhất An ngồi vào phòng thi, cả hai không nói lời nào, chỉ mỉm cười khi nhìn nhau, như một cách để tiếp thêm sức mạnh cho nhau.
Và trong từng câu hỏi, trong từng con số, trong từng câu giải thích, có một điều mà họ đều nhận ra — không có gì quý giá hơn sự kiên trì và động viên từ người bên cạnh.
Đó không phải là những điểm số, không phải là kết quả bài thi cuối cùng, mà là những khoảnh khắc họ đã ở bên nhau, cùng vượt qua thử thách.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com