Chương 47
"Sao lại như vậy? Kế hoạch chẳng phải đang diễn ra suôn sẻ sao?"
Dù đầu dây bên kia nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng vẫn nhận ra sự khó hiểu và lo lắng trong đó, thư ký Minh bất đắc dĩ nói:"Phó giám đốc Hàn, chuyện huỷ hợp đồng này có phần đột ngột, họ cũng đã bồi thường thiệt hại cho chúng ta..."
"Nhưng rút bất ngờ như vậy, chúng ta tìm đâu ra đối tác có năng lực phù hợp tương tự?"
"Chuyện này..."
"Được rồi, cô tiếp tục làm việc đi." Cúp máy, Hàn Chiêu Dao thở dài ngồi xuống ghế, nâng ly nước lên nhấp một chút, đăm chiêu suy nghĩ.
Mới sáng sớm mà thư ký đã gấp rút gọi báo cáo tin tức xấu này, tâm trạng của nàng theo đó cũng chùng xuống.
Phải biết rằng, từ trước tới nay trường hợp "bỏ con giữa chợ" này là chuyện hi hữu xảy ra ở công ty của Hàn Chiêu Dao. Chỉ có khả năng là thật sự vì chuyện cá nhân hoặc có tác động từ bên thứ ba, chẳng hạn như một tổ chức nào đó sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để giành giật "mồi ngon" của đối thủ cạnh tranh. Nhưng theo lý mà nói, Hàn Châu có một trụ cột vững chắc là mối quan hệ làm ăn từ bao đời giữa hai nhà Hàn và Trịnh, thế lực đủ lớn để làm những kẻ nhòm ngó ngoài kia phải dè chừng, ai lại dại dột động vào kia chứ?
Hay nói cách khác, có người bên trong giật dây?
Khoan hãy nghĩ sâu xa, vì dù gì cũng là sự cố không quá to tát, có thể do hiểu lầm hoặc trục trặc gì đó.
Điều đáng để tâm là, dự án lần này do trưởng phòng marketing đảm nhiệm, Tống Du. Dù đây không phải lỗi của người lãnh đạo, nhưng nằm trong thế bị động, ảnh hưởng ít nhiều đến công tác làm việc và vị trí hiện tại của Tống Du.
Hàn Chiêu Dao nhìn chằm chằm cái tên này trên mặt giấy, miệng bất giác thì thầm gọi theo.
Nàng với lấy điện thoại, nhưng nghĩ đến gì đó liền do dự.
Gọi sớm như vậy, có khi nào sẽ làm phiền "chuyện tốt" của hai người họ?
Tống Du đã cầu hôn thành công? Cô và Lại Vi Ngữ đã... sao?
Trong lòng ngổn ngang khó chịu, Hàn Chiêu Dao cắn chặt môi ngăn chặn những cảnh tượng nhạy cảm xuất hiện trong đầu.
Công ra công, tư ra tư. Sự việc lần này, nên thông báo cho Tống Du sớm để cô nắm bắt và kịp thời xử lý.
Giờ này cũng là thời điểm chuẩn bị đến công ty, người cầu toàn tỉ mỉ giờ giấc như cô có lẽ cũng đang bận rộn ở nhà rồi.
Chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, Hàn Chiêu Dao giật mình, khi thấy cái tên nãy giờ mình mải mê nghĩ ngợi tới hiện lên, nàng hiếu kỳ bắt máy:"Chào em, Tống Du, 4 giờ sáng, sớm như vậy..."
"Em... Hôm nay em có thể xin nghỉ phép được không?"
Nghe thấp thoáng giọng nói trầm khàn của đối phương, Hàn Chiêu Dao thẫn thờ trong chốc lát, cười hỏi:"Sao thế? Đêm qua bận rộn lắm à?"
Đầu dây bên kia im lặng, nàng nghĩ vừa rồi mình đùa có chút không thích hợp nên cố hoà hoãn bầu không khí im ắng lạ lẫm này:"Thời gian qua em làm việc vất vả chẳng sót ngày nào, hiện tại xin nghỉ phép một buổi cũng đơn giản. Nhưng mà... Tống Du, sáng nay thư ký Minh vừa báo cho chị một tin xấu về dự án em đang điều hành."
Lúc này, Tống Du không hề nghiêm túc như mọi khi, chỉ lạc giọng bâng quơ hỏi lại:"Có vấn đề gì sao?"
Hàn Chiêu Dao di chuyển tới đứng sát bên cửa sổ, qua ô cửa ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, ánh mắt phức tạp dần tĩnh lặng, dịu dàng đáp:"Đối tác đột ngột đòi huỷ hợp đồng và bồi thường thiệt hại. Đây không phải vấn đề gì quá nghiêm trọng, chẳng qua là lâu lắm rồi mới tái diễn, chị sẽ giúp em tìm hiểu. Em đừng lo lắng, chị phê duyệt đơn xin nghỉ phép của em nha, giữ sức khoẻ cho tốt."
_
Thái độ Hàn Chiêu Dao thay đổi thất thường, câu trước còn sốt sắng nhưng câu sau đã khẳng định sự việc chỉ là chuyện cỏn con. Rốt cuộc vẫn là muốn tốt cho mình, Tống Du làm sao không hiểu được ý tứ của Hàn Chiêu Dao qua những hành động ấy.
Nàng ấy không hề biết mình hiện tại như thế nào, cũng không hỏi sâu nguyên nhân mình xin nghỉ phép. Nhưng chẳng ngần ngại đồng ý và còn hỗ trợ tìm hiểu về khó khăn ở công ty. Sự ân cần cũng như tốt bụng này làm Tống Du cảm thấy khá hổ thẹn, vì những lời mà Hàn Chiêu Dao đã nói lúc cô rời khỏi Trung tâm hội nghị đều rõ mồn một lọt vào tai.
Lúc đó, cô đã nghĩ câu hỏi ấy là quá đáng và thiếu tôn trọng dành cho Lại Vi Ngữ.
Nhưng hiện tại, nó như đang chứng thực những gì hiển hiện trước mắt, sự thật quá đỗi tàn nhẫn, vượt ngoài tầm tưởng tượng của cô.
Trên màn hình laptop là những tin đồn mà Tống Du khó khăn lắm mới tìm kiếm được, chúng từng lên hot search một thời gian, sau đó bị ém xuống biến mất tăm hơi.
"Lại Vi Ngữ nhờ quy tắc ngầm với nhà đầu tư mới có thể thành danh như ngày hôm nay."
"Minh tinh Lại Vi Ngữ được phát hiện từ trong biệt thự riêng của giáo sư Trịnh đi ra."
Lại Vi Ngữ cùng Trịnh Sâm...
Minh tinh Lại Vi Ngữ cùng Trịnh Sâm...
Tống Du cầm trên tay vỉ thuốc tránh thai khẩn cấp từ trong túi áo Lại Vi Ngữ, thất thần.
Chợt nhớ vào ngày Hàn Chiêu Dao dẫn cô đến trụ sở chính của công ty ở Bắc Thành, cuộc gặp gỡ vô tình trong nhà hàng, Lại Vi Ngữ ôm trên tay một bó hoa hồng xanh xinh đẹp lộng lẫy bên cạnh người phụ nữ quyền lực kia, một người không hề xa lạ nhưng mang đến cho cô áp bức nặng nề, phải, là Trịnh Sâm.
Từ lúc đó và chỉ là trùng hợp thôi sao? Rốt cuộc đã bao lâu rồi?
Những lần tuyệt tình từ chối hay né tránh thân mật, có phải đều bắt nguồn từ đây hay không?
Tống Du mất hơn một tiếng đồng hồ để tìm hiểu những thông tin này như thể cô đang cầm một con dao tự đâm vào trái tim mình. Máu tươi rỉ ra, vết thương càng ngày sâu sắc, nỗi đau thấm thía từng chút từng chút một vào tận xương tuỷ, bào mòn đi lý trí lẫn ý thức sống của cô.
Toàn thân thể run bần bật mất kiểm soát, bàn tay đang cầm con chuột máy tính siết chặt chẽ đến nỗi muốn bóp nát nó. Da thịt ma sát với vật cứng, Tống Du vẫn không cảm nhận được đau đớn từ thể xác, thay vào đó là một bể tuyệt vọng cùng cực trong thâm tâm, một quả tim chằng chịt vết xước.
Sắc mặt đã sớm trắng bệch chẳng còn một tí khí huyết, cô ôm lấy lồng ngực khó thở, cơn nhức nhối vô hình tựa hồ một con quỷ dữ đã chầu chực sẵn để tấn công con người nhỏ bé và ngu ngốc vẫn còn ngơ ngẩn trước nguy hiểm như cô, nuốt chửng cả linh hồn cô xiềng xích ở địa ngục.
Từ trên ghế gục xuống, hai đầu gối đáp đất mạnh mẽ, Tống Du như một con rối mất đi sự sống đầy đáng thương.
"Không thể nào!"
"Không thể nào!"
...
Lẩm bẩm một mình, đôi con ngươi tan rã mất đi tiêu cự, hai mắt đỏ ngau giàn giụa chất lỏng trong suốt, Tống Du vẫn đang cố tìm lý do để biện minh cho những thứ này.
Lại Vi Ngữ không thể nào là con người như vậy, nàng tuyệt đối không phải là loại phụ nữ đó!
"Đúng vậy, dựa vào đâu... dựa vào đâu chứ..." Tống Du bàng hoàng khóc đến thảm thương, đây là lần đầu tiên cô kích động đến không thể khống chế nước mắt như vậy, mọi cảm xúc dường như vỡ oà.
Quá khứ cùng bóng ma tâm lý xa xưa vẫn còn ám ảnh Tống Du dai dẳng từng ngày này qua tháng nọ, cô đã được tình yêu của Lại Vi Ngữ cảm hoá và dần có thể loại bỏ nó ra khỏi cuộc sống.
Nhưng không, nó vốn dĩ chưa hề mất đi, chỉ là bị phong ấn một góc khuất nào đó ở ngăn tim. Bây giờ thì hay rồi, quá khứ đen tối đó ồ ạt trào ra, gợi nhớ cho Tống Du. Cô làm sao quên được bản thân chính là con của một mối quan hệ bất chính, là cốt nhục của người đàn bà ngoại tình.
Lại Vi Ngữ làm sao không biết được cô chính là ghét cay ghét đắng và căm hận những kẻ ngoại tình tận sâu lục ngũ phủ tạng?
Nàng chắc chắn không làm điều đó.
Tống Du ngờ nghệch lau đi nước mắt, trong lòng liên lục lặp lại một câu như vậy để tự an ủi.
Từ trong túi áo lấy ra chiếc hộp chứa đựng cả tình yêu mình trong đó, cô thút thít ngăn nước mắt rơi xuống mới dám đặt môi hôn lên chiếc nhẫn quý giá nằm bên trong một cách âu yếm và yêu thương.
Ít ỏi hy vọng loé lên, cô hít một hơi thật sâu, cố gắng làm đầu óc thanh tỉnh hơn.
Điều cần làm bây giờ là gặp Lại Vi Ngữ.
Nhưng gặp bằng cách nào? Nàng đang ở đâu và đang làm gì?
Tống Du bị chính câu tự hỏi của mình làm cho ngỡ ngàng, gương mặt mới ánh lên chút ánh sáng đã tối sầm lại, ánh mắt trở nên đờ đẫn, thâm tâm theo đó run rẩy lợi hại.
Cô phát hiện ra rằng, bản thân vậy mà từ lâu đã quá vô tư bỏ qua những chi tiết này, để rồi kết cuộc như hiện tại là cái gì cũng không biết.
Khi ấy, cô một chút đều không muốn cho người yêu cảm giác bị kiểm soát ràng buộc, nên nếu Lại Vi Ngữ nói bận, cô sẽ không làm phiền. Dù có nhớ nhung đến nhường nào cô cũng tự nhủ đừng quá trẻ con mà đòi hỏi, phải tự giác để người yêu có thời gian tập trung lo cho sự nghiệp, dành trọn vẹn sự tôn trọng đối với niềm đam mê của nàng.
Nhiều lần vô tình thấy nàng khóc cùng những vết thương kì lạ xuất hiện trên cơ thể nàng, đặc biệt là các vị trí như cổ và cổ tay. Tống Du gặng hỏi không có kết quả đã tự mày mò tìm hiểu, nhưng cho dù cô kỹ lưỡng đến cỡ nào cũng không nhận được một câu trả lời chân chính. Ngay cả người thường xuyên tiếp xúc với Lại Vi Ngữ ở trường quay, là trợ lý Quý Văn, cô ấy cũng không biết, làm sao cô biết được đây?
Là cô còn quá non nớt vô dụng, hay do những sự thật kia đã được che giấu quá kín đáo chẳng một kẽ hở?
Cô đã hết lòng trở thành một người yêu tốt, nhưng vẫn không giữ được trái tim của Lại Vi Ngữ sao?
Sự sợ hãi sẽ mất đi người yêu âm ỉ trong lòng, dấy lên từng cơn, đây là nỗi sợ đã tồn tại từ khi cô mất đi thị giác, nó khiến tinh thần cô từng quằn quại muốn chết đi trong bệnh viện.
Tống Du tự giày vò chính mình trong căn phòng trống rỗng lạnh lẽo.
Căn phòng mà ban đầu cô đã hao tổn tâm tình cùng vô số ảo tưởng về màn cầu hôn đẹp đẽ.
*Cạch*
Trong không gian tĩnh lặng, tiếng cửa dù rất nhỏ vẫn vang lên rõ rệt.
Thứ âm thanh này thu hút hết lực chú ý của người đang mơ hồ phía trong phòng.
Tống Du lập tức đứng dậy, mặc kệ bản thân mặc đồ đẹp đẽ lại có phần lôi thôi mà vội vàng chạy ra trước nhà.
Khi hai cặp mắt chạm vào nhau, hình bóng đối phương phóng đại ngay trước mặt.
Cả hai người đều sửng sốt.
Lại Vi Ngữ thoáng bối rối, chần chừ một lúc mới bật đèn lên. Khi ánh sáng xuất hiện, nhìn thấy một Tống Du lạ lẫm, nàng theo bản năng vờ dùng tay che đi một bên má, mặc dù đã trang điểm, nhưng nếu đến gần nhìn kỹ sẽ phát hiện ra.
"A Cẩn. Cậu, cậu còn thức sao?"
Nhưng Tống Du không trả lời, chỉ lẳng lặng tiến lại gần nàng.
Tóc tai người kia có chút rối, trên người là một bộ đồ sang trọng lịch thiệp, mặt lại vô cảm xúc dần dần thu hẹp khoảng cách.
Biểu cảm cùng hành động dị thường này làm lòng Lại Vi Ngữ bồn chồn không yên.
Càng gần, con tim nàng càng đập dồn dập. Trong lúc hoảng loạn, cả người nàng bất ngờ được bao bọc bởi Tống Du.
Khác với trước đây, cơ thể người này tự dưng chẳng còn hơi ấm vốn có nữa.
Do cơn đau từ bên dưới bị tác động, Lại Vi Ngữ lảo đảo đứng không vững trực tiếp ngã vào lòng đối phương.
Vô tình nương trọng lượng cả cơ thể lên người Tống Du. Nàng sợ sệt muốn tách ra một chút, nhưng bàn tay cô đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay nàng đẩy mạnh vào cánh cửa.
Vết thương cũ bị va chạm mạnh mẽ đau điếng, nàng khó chịu nhăn mày.
Khi nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lẹm dưới ánh sáng của người phía trên ghim thẳng vào mắt nàng.
_
Tác giả: Câu chuyện của couple phụ có lẽ sẽ được viết ở ngoại truyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com