Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện: Nam Ảnh x Hàn Chiêu Dao

Chỉ phóng túng có một đêm nhưng lại rước thêm một sinh linh vào đời, không biết nên khóc hay nên cười. Nhưng chung quy Hàn Chiêu Dao không thể vui nổi, nàng bị chuyện này quấy rầy suốt cả một tuần. Nàng đã đến tuổi kết hôn, lập gia đình và sinh con nhưng không thể nào là với người phụ nữ mà bản thân chẳng có một chút tình cảm nào.

Hàn Chiêu Dao bức bối khổ sở, đổ hết mọi tội lỗi trách nhiệm lên đầu Nam Ảnh. Ăn cơm ai oán Nam Ảnh, uống nước trách Nam Ảnh, đi ngủ cũng tức giận Nam Ảnh.

Bao nhiêu cuộc gọi nhỡ tin nhắn của Nam Ảnh từ đêm đó tới bây giờ nàng đều chẳng để tâm, dứt khoát đem số điện thoại cùng mọi phương thức liên lạc chặn hết. Nàng nhất định không để đối phương biết được, nếu không cô ta sẽ đắc ý cho mà coi!

Nhưng người đời có câu "oan gia ngõ hẹp", càng muốn tránh lại càng va vào nhau.

Hôm nay, khi tan làm, xuống bãi đậu xe chưa kịp lên xe thì bóng dáng ai đó thoắt một cái xuất hiện trước mặt Hàn Chiêu Dao. Thần không biết, quỷ không hay, bị doạ cho một phen hú hồn, cả khuôn mặt Hàn Chiêu Dao tối sầm.

"Mỹ nhân, em nói không muốn cùng tôi chơi trò ấu trĩ, vậy mà bây giờ né tránh tôi chơi trò mèo vờn chuột suốt 2 tuần!"

Vốn tâm tình đã tệ còn nghe thêm giọng than vãn này, Hàn Chiêu Dao đanh mặt:"Mèo vờn chuột cái khỉ gì! Còn đi so tôi với con vật! Cô chán sống rồi phải không?"

"A?" Nam Ảnh ngơ ngác vì bắt bẻ từng câu chữ không phải là phong cách thường ngày của nàng, chẳng lẽ sau đêm đó nàng đã thay đổi, chán ghét mình hơn? Càng như vậy, Nam Ảnh khóc lóc cầu nguyện trong lòng, vẻ mặt hối lỗi thành khẩn:"Không có không có! Tôi sai rồi! Hàn tiểu thư đại nhân, tôi sai! Đừng tránh mặt tôi nữa, không phải em nói chúng ta đều đã là người trưởng thành sao? Vậy chuyện đó sẽ không ảnh hưởng gì tới việc tôi muốn tiếp tục theo đuổi em cả."

"Không ảnh hưởng?!" Hàn Chiêu Dao nhướn mày bắt được trọng điểm, cười lạnh:"Tôi và cô không có quan hệ gì cả, tôi không thích cô, cảm phiền cô đừng lởn vởn trước mặt tôi nữa."

"Có, chúng ta đã quan hệ..."

"Cô... Chỉ là giải toả nhu cầu sinh lý mà thôi, cô đừng tưởng bở." Hàn Chiêu Dao đột nhiên nhớ lại đêm tình mãnh liệt đó, không tự chủ được mà ngượng ngùng.

Bình thường hay trêu đùa nhưng Nam Ảnh vẫn biết chừng mực, vẫn là con người có trái tim, vẫn biết đau đớn, lời cự tuyệt cùng biểu cảm thờ ơ của người mình yêu đã thật sự động đến lòng cô. Lợi dụng chiều cao của mình, cô tiến lại gần ép Hàn Chiêu Dao lùi về sau tựa vào cửa xe.

"Tránh ra! Cô làm gì vậy?! Ở đây là bãi đậu xe đó!" Hàn Chiêu Dao bị giam trong vòng vây của đối phương liền cau mày oán trách.

"Hàn Chiêu Dao, đối với em có thể là giải toả nhu cầu sinh lý. Nhưng với tôi là một điều vô cùng đặc biệt, bởi vì tôi thích em, rất rất thích em! Em không cảm thấy nên có một chút trách nhiệm khi chủ động quyến rũ tôi sao?"

"Trách nhiệm?! Vậy cô có chịu trách nhiệm với đứa bé trong bụng tôi không hả?!" Hàn Chiêu Dao trực tiếp bốc hoả, thẹn quá hoá giận, hai mắt đỏ lên vì uất ức.

Lại là chiêu trò "trách nhiệm" tựa như lần trước, nói lý lẽ với người phụ nữ mồm mép ba hoa này có lẽ không có tác dụng, hay chính xác hơn là cuộc trò chuyện của các nàng không nên có lý lẽ.

Nhưng lời vừa ra khỏi miệng thì Hàn Chiêu Dao đã hối hận.

Còn người nào đó sửng sốt há hốc cả mồm.

Vẻ mặt ngốc nghếch đần độn của Nam Ảnh quá gần, Hàn Chiêu Dao nghĩ hẳn là đối phương sốc đến độ tiêu hoá không kịp rồi. Nhất định là cô ta chỉ bám theo nàng để đòi hỏi những ham muốn xác thịt tầm thường mà thôi!

"Bị doạ rồi?! Trêu hoa ghẹo nguyệt xong biết chuyện này sẽ cong chân mà chạy cho thật mau đúng không? Loại người như cô tôi quá quen thuộc rồi, bây giờ thì biến cho khuất mắt tôi!" Hàn Chiêu Dao cười hàm ý mỉa mai khinh miệt đẩy Nam Ảnh ra rồi vào bên trong xe.

"Này! Khoan đã!" Nam Ảnh giật bắn mình, hấp tấp giữ cửa xe lại, kịp thời chui vào ghế phụ lái, kiên định nói:"Có, tôi sẽ chịu trách nhiệm! Nếu em đồng ý, ngày mai tôi lập tức chuẩn bị hôn lễ cho chúng ta."

Kết quả không giống mình tưởng tượng, Hàn Chiêu Dao có chút khó xử:"Ai nói tôi sẽ cưới cô!"

"Tôi cưới em!"

"Tôi không yêu cô!"

"Tôi sẽ làm cho em yêu tôi."

"Ai lại đợi có thai rồi mới cưới?"

"Hả?!" Nam Ảnh nhất thời trì độn.

Nhận ra mình vừa nói lời vô nghĩa, Hàn Chiêu Dao buồn bực:"Cô cút xuống xe!"

"Không..."

"Ah..."

Bụng dưới đột ngột quặn thắt lại, Hàn Chiêu Dao ôm bụng khẽ rên.

Nam Ảnh nhanh chóng ngồi xích lại gần đặt tay lên bụng nàng xuýt xoa nhưng có vẻ không khả quan lắm. Cô xuống xe đi qua phía bên kia:"Em ngồi qua kia đi, tôi đưa em đến bệnh viện."

Cơn đau làm giảm bớt đi khí thế của Hàn Chiêu Dao, nàng như một vật nhỏ bị thương ngồi tựa vào ghế, tay ôm bụng, mặt mày cau có, trán đổ mồ hôi, miệng thở gấp. Cảnh tượng này làm lòng Nam Ảnh sôi như lửa bỏng.

"Cô lo lắng?" Hàn Chiêu Dao khẽ hỏi.

"Phải, bây giờ không chỉ có em, tôi còn lo lắng cho con của chúng ta nữa." Nam Ảnh thành thật đáp.

"Cô... có biết ý nghĩa... của hôn nhân và gia đình... là gì không?"

"Chiêu Dao, em đừng xem tôi là con nít. Em có thai hay không tôi đều muốn cưới em và muốn được em gọi là vợ. Dĩ nhiên... em có thai thì tôi rất hạnh phúc." Nam Ảnh khẳng định chắc nịch, sau đó không quên khuyên bảo:"Sẽ đau đấy, em đừng nói nữa, sắp tới bệnh viện rồi."

Sườn mặt tinh xảo xinh đẹp, ánh mắt kiên cường sáng sủa, đôi môi mỏng mấp máy những lời thâm tình nhưng chẳng viển vông. Tựa như đêm hôm đó, Hàn Chiêu Dao bỗng cảm thấy bờ vai Nam Ảnh thật vững chắc, thật đáng tin cậy.

*

"Hai mẹ con vẫn khoẻ mạnh, chỉ là tinh thần căng thẳng nên mới như vậy. Hãy chăm sóc sức khoẻ lẫn tinh thần và tránh để cô ấy bị kích động mạnh." Bác sĩ dặn dò.

"Cảm ơn bác sĩ."

Bác sĩ vừa rời khỏi phòng bệnh, Hàn Chiêu Dao muốn ngồi dậy:"Tôi ổn rồi, về thôi."

"Đợi một chút đã." Nam Ảnh ngăn lại:"Nghỉ ngơi thêm được không?"

"Ở nhà nghỉ ngơi thoải mái hơn, tôi không bị gì nghiêm trọng cả, cô đừng phức tạp hoá nó lên." Hàn Chiêu Dao vẫn một mực đòi về nhà.

Nam Ảnh nhận ra bản thân nãy giờ sốt ruột nên phản ứng đi xa thật. Bởi vì tới hiện tại cô vẫn chưa dám tin đây là sự thật, mọi thứ quá vi diệu.

*

Đứng trước cửa nhà, Nam Ảnh vẫn đứng im không rời đi, Hàn Chiêu Dao đỡ trán thở dài:"Cô về đi."

"Tôi vẫn còn bất an lắm, cho tôi ở lại chăm sóc em được không?" Nam Ảnh hơi bối rối hỏi.

"Không cần, tôi ổn rồi."

Nằm trong dự đoán, Nam Ảnh sợ vô ý chọc giận nàng nên nhẹ nhàng nài nỉ:"Thai phụ ở một mình sẽ nguy hiểm... xin em đó..."

Thật hết cách với người này, Hàn Chiêu Dao đưa ra một phương án khác:"Tôi tự biết chừng mực. Ngày mai cô hẵng đến, bây giờ trời tối rồi, tôi không cho cô ở lại đâu, cô còn chưa tắm nữa!"

Nam Ảnh bất giác kéo áo mình lên ngửi ngửi, vẫn còn thơm tho, nhưng nhìn thái độ không nhượng bộ của Hàn Chiêu Dao, cô đầu hàng, như một con cún buồn bã cụp hai tai xuống:"Được rồi... em ngủ..."

Cánh cửa đóng lại, Nam Ảnh cứng đờ.

"...ngon."

*

Sáng sớm vừa mở cửa đã thấy vẻ mặt tươi rói của Nam Ảnh, nếu không phải trên người cô mặc một bộ đồ khác thì Hàn Chiêu Dao còn tưởng cô đã ngồi trước cửa nguyên đêm.

"Sao không bấm chuông?"

"Sợ tiếng chuông làm ồn đến em và bảo bối." Nam Ảnh cười hì hì.

"Cô đợi bao lâu rồi?"

Hàn Chiêu Dao hỏi như thẩm vấn tội phạm, Nam Ảnh vẫn thật thà:"1 tiếng... cũng không lâu lắm, tôi đợi được."

Vừa đi, Nam Ảnh tỏ ý muốn cầm giùm túi xách, Hàn Chiêu Dao không quan tâm, hất cằm kiêu ngạo đi về phía xe mình.

"Tôi đưa em đi."

"Cô không sợ chó săn?"

"Haha, tôi chỉ sợ cả thế giới không biết tôi yêu em." Nam Ảnh cười ý vị khoe khoang, như con cún đang vẫy đuôi mà nói:"Làm ơn đi mà."

Có người phục vụ chẳng phải tốt hơn sao? Tìm bừa một lý do như vậy thoải mái hơn nhiều, Hàn Chiêu Dao đáp ứng thỉnh cầu của Nam Ảnh, đưa túi xách cho cô, khoanh tay trước ngực đi về phía chiếc ô tô màu trắng đậu gần đó.

Nam Ảnh lanh lẹ mở cửa, làm tư thế mời trang trọng.

Hàn Chiêu Dao nhếch môi cười rồi bước vào.

*

"Con gái nhà người ta, con còn có tâm trạng quan tâm tới bà già này mà gọi điện hỏi thăm à?"

"Mẹ, mẹ đừng nói vậy chứ. Con có chuyện muốn hỏi."

"Hừ, cô nói đi."

"Chuyện là, món cháo thịt gà thương hiệu của mẹ nên nấu như thế nào mới ngon giống mẹ a?"

"Sao hôm nay cô lại dở chứng hỏi mấy cái này?" Mẹ Nam ngờ vực hỏi.

"Con lên mạng tra các món bồi bổ cho thai phụ thì thấy kết quả hiện lên có cháo thịt gà, đây lại là món mà mẹ làm đặc biệt ngon nên con mới hỏi."

Nghe đến đây, mẹ Nam lập tức lớn giọng:"Thai phụ? Cô mới hôm trước còn than không có bạn gái mà hôm nay lại hỏi bồi bổ thai phụ?! NAM ẢNH, cô nghịch cỡ nào mà để người ta mang thai luôn vậy hả? Rốt cuộc cô có để ông bà già này tận hưởng kì nghỉ không?!"

Một tràng lại một tràng xối xả đến điếc cả tai, Nam Ảnh sợ sệt tắt máy.

Nhớ đến cuộc trò chuyện dở khóc dở cười với mẹ mình đêm qua, giữa đêm còn thấy mẹ gửi tin nhắn là đã đặt vé máy bay trở về. Nam Ảnh cười bất lực, nhẹ nhàng hỏi:

"Mỹ nhân, tôi có thể đến nhà xin phép hai bác để cưới em không?"

Sáng sớm nhận được câu hỏi này, cổ họng như bị nghẹn, Hàn Chiêu Dao lấy nước ra uống một ít, liếc Nam Ảnh một cái, không trả lời.

"Tôi không thể tuỳ tiện làm mọi thứ được, nên xin em hãy cho tôi cảm nhận được chính mình đang làm đúng. Tất cả mọi thứ, tôi đều nghe em." Nam Ảnh nghiêm túc nói.

"Kể cả khi tôi kêu cô tránh xa tôi ra?"

"Không được. Chiêu Dao, tôi biết chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, nhưng nếu còn có thể tôi vẫn sẽ quyết tâm tới cùng. Vả lại, em đừng giận... tôi muốn nói là em không cảm thấy đây là duyên phận sao? Chúng ta mới một lần đã... Đây không phải ngoài ý muốn, chỉ là hơi bất ngờ thôi. Xác định danh phận là chuyện sớm muộn, nhưng tôi không muốn người khác và cả người bên cạnh em thấy em mang thai trong trạng thái vẫn còn độc thân." Nam Ảnh cảm thấy bình thường mình đã nói nhiều, hôm nay còn dài dòng văn vẻ nhiều hơn, nhưng cô sẵn sàng làm mọi thứ để chứng minh được mình không chỉ là nói qua loa.

Hàn Chiêu Dao nghe vậy hơi mềm lòng, không phải nàng dễ dãi với lời ngon tiếng ngọt, mà nàng cảm nhận được sự chân thành và khẩn thiết từ Nam Ảnh. Lúc trước nàng đơn phương Tống Du, mấy năm liền cố chấp bi luỵ mãi một người, rốt cuộc không có kết quả.

Trong quãng thời gian đó, nàng cô đơn khổ sở, chịu đựng tổn thương, khao khát hạnh phúc chân chính như bao người.

Đã qua 30, đã là người trưởng thành ai lại không hiểu những đạo lý mà Nam Ảnh nói đây?

Nàng đối với Nam Ảnh không phải là không có cảm giác, chỉ là nó quá ít ỏi, vết thương cũ đâu đó vẫn còn ẩn ẩn đau nhức. Nhưng từ lúc phát hiện mình mang thai, nàng rối rắm và sợ hãi vô cùng, hiện tại Nam Ảnh ôn nhu như vậy, nàng nghĩ cũng nên thả lỏng bản thân hơn. Không thể phủ nhận, đứa bé trong bụng là chất xúc tác để nàng cho Nam Ảnh một cơ hội.

"Được. Nhưng cô đừng gấp gáp, tôi chỉ mới mang thai hai tuần thôi." Hàn Chiêu Dao nhắc nhở.

"Cũng phải, xin lỗi em. Vậy, từ bây giờ, em hẹn hò với tôi nhé?"

Hàn Chiêu Dao nghiêng đầu nhìn cảnh vật qua khung cửa xe:"Tôi đói bụng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com