Chương 9
Cùng thời điểm đó Hải Đường chạy một mạch về thẳng hướng đại trạch của Trương đại nhân, Liễu Nhi sau khi xem xong bức thư, liền túm lấy cổ của Hải Đường thiếu điều muốn xé nàng ấy ra làm đôi.
"Ngươi là đầu óc heo sao! Ngươi lý nào để cho một mình công chúa ở lại trong thanh lâu đợi đâu!" Liễu Nhi lúc này bực mình, vội vàng muốn nhanh chạy đến thanh lâu xông vào kiếm công chúa.
Hải Đường cũng có chút chột dạ, ngăn cản lại cái kia Liễu Nhi đang nổi giận và nói:"Công chúa có nói không cho đi tìm nàng, ai đi thì cho người đó quay về kinh thành trước. Huống chi, ngươi, ngươi cái dạng như thế này cũng không thể vào Phiên Tiên lâu đâu!"
"Ta van cầu ngươi, làm ơn đừng làm những chuyện ngu xuẩn như vầy có được không? Ngươi như thế nào như vậy lại nghe lời nàng? Nàng ấy như vậy hồ nháo, trở về kinh thành, vạn nhất lão Thái hậu biết được, cho dù toàn gia tộc của hai chúng ta bị xử trảm cũng không phải chuyện gì quá đáng đi! Ngươi có gan để ta gánh tội thả công chúa đi không?" Lúc này tay Liễu Nhi run rẫy. Nghĩ đến Hoàng thượng và Thái hậu, các phương pháp điều tra của tông phủ là vô tận, làn da mỏng manh của nàng là không chịu nổi a.
"Ta cũng không có cách. Trong thư công chúa không phải đã nói rõ ràng rồi sao? Nàng ấy nói rằng nàng ấy đến thanh lâu để điều tra kẻ địch vì nước vì dân, dù cho có chịu khổ một chút cũng chẳng đáng là gì..." Hải Đường đọc thư mà cảm thấy muốn nôn.
"Nàng ấy đang điều tra tình hình địch nào? Trong thanh lâu có cái gì tình hình địch để điều tra? Nơi đó ngoại trừ hoa rơi và liễu rụng còn có thể điều tra được gì? Trong đầu ngươi đúng là chỉ toàn đậu hủ a!" Thật sự là người sống cũng phải bị nàng ta chọc tức chết. Liễu Nhi che ngực thở hổn hển, sau đó nhìn Trương Trọng đang ngồi ở một bên trầm tư cả nửa ngày, liền đi qua quỳ xuống nói:"Trương lão gia tử, ngài là chúng ta người tâm phúc, ngài không thể cứ thế phớt lờ công chúa hồ nháo như lần trước. Nếu Hoàng thượng cùng Thái hậu mà biết, tất cả chúng ta đều sẽ chết."
Trương Trọng liếc nhìn Liễu Nhi bên cạnh, sau đó cầm lấy bức thư lên, đọc trong vài giây, rồi phá lên cười. Tiếng cười của ngài ấy khiến Hải Đường cùng Liễu Nhi có chút khó hiểu. Sau một lúc lâu, Trương lão gia tử cười đủ rồi mới nói:"Đó là lỗi của ta, tất cả là lỗi của ta, trên đường đi, ta đã nói với công chúa về việc ăn uống xa hoa tiêu xài phung phí của một số tên quan tham nhũng. Đến đây, ta có đề cập đến các thanh lâu ở Dương Châu với công chúa. Nhiều quan lại tham nhũng sẽ bí mật đến đó để tiêu xài phung phí công quỹ. Ta nghĩ công chúa nói đi điều tra tình hình địch chính là điều này đi."
Hải Đường đột nhiên hiểu ra "Thì ra công chúa đang định bắt quả tang những tên quan tham nhũng đó..." Nhưng mà cũng không hợp lý , đường đường là Trưởng công chúa Đại Chu mà lại đến thanh lâu bắt tham quan ở trên giường, cho dù đối phương có là tham quan, cũng không phải chuyện gì to tát...
"Bắt quả tang cái đầu ngươi! Một người cao quý như công chúa sao có thể làm những chuyện như vậy? Đừng có mà nói nhảm nữa." Liễu Nhi nhanh bị làm cho tức chết. Nàng nhìn Trương đại nhân nói:"Lão gia tử, cho dù biết là công chúa muốn làm nghiêm túc chuyện, nhưng tại sao nàng ấy có thể ở nơi như thế lâu như vậy. Lão gia tử, ngài mau phái người đưa nàng ấy về đi. Nếu sau này công chúa xảy ra chuyện gì, ta không muốn trở về kinh thành nữa...thà nhảy sông an toàn trở về còn hơn..." Chính nàng càng nghĩ càng thấy lo lắng, nước mắt chảy dài.
Trương Trọng thở dài nói:"Người trẻ tuổi năng nổ có những suy nghĩ táo bạo hơn những lão già như ta bây giờ, nhưng có một số người quá mức lỗ mãng, hấp tấp nóng vội, không phân nặng nhẹ, không biết tính nghiêm trọng của sự việc."
"Lão gia tử, ngài nói nhiều như vậy chẳng khác nào không nói gì. Ngài nên nghĩ biện pháp thực tế nào đó đưa công chúa trở về." Liễu Nhi lo lắng cho Triệu Lăng, nàng từ nhỏ đã theo hầu hạ Triệu Lăng, tuy rằng hiểu rõ tính tình Triệu Lăng, nhưng chuyện này rất quan trọng, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Trương đại nhân đỡ nàng dứng dậy nói:"Tiểu cô nương, ngươi đừng khóc. Trong thư công chúa đã dặn dò chúng ta không được quấy rầy, ta nghĩ công chúa nàng cũng có ý đồ riêng. Hơn nữa, công chúa nàng thân thủ tốt rất có bản lĩnh, hẳn là có thể bình an vô sự trở ra." Theo đó nhìn thoáng qua Hải Đường nói:"Ngươi là đại nội thị vệ, việc bảo hộ công chúa quan trọng hơn, ngươi mau trở về âm thầm bảo hộ công chúa, thuận tiện nghe hầu nàng lệnh."
Hải Đường lập tức nói:"Tuân lệnh." Nói xong theo đó xoay người nhảy vọt ra bên ngoài. Liễu Nhi phía sau nhìn bóng dáng nàng ấy,trong lòng thầm hận chính mình không có võ công, khẽ cắn môi xé nát bức thư.
Bên này Triệu Lăng cùng Tào Thiện Lưu sau khi giao ngân lượng, xin làm chân sai vặt, nghe xong quy cũ, thay quần áo, được phân công vào phòng riêng thì trời cũng đã gần tối.
Bộ quần áo ngắn thô kệch của Triệu Lăng khiến cho da nàng bắt đầu ngứa ngáy khó chịu, kia phòng còn có mùi hôi. Nàng cảm thấy không thoải mái, khi Tào Thiện Lưu cầm rượu đến gõ cửa, hắn hôm nay đặc biệt vui vẻ. Mặc dù chưa đến giờ làm việc ở tiền sảnh, nhưng nhiều cô nương đã nhận ra hắn là Tào đại thiếu gia trà trộn lẻn vào làm chân sai vặt. Họ nháy mắt với hắn, liếc mắt nhìn hắn, điều này khiến cho Tào Thiện Lưu cảm thấy ngứa ngáy. Hắn tán tỉnh, cười đùa với một vị cô nương mà hắn đã quen từ lâu cả nửa ngày, cảm thấy mệt mỏi, lại mua một bình rượu ngon, nhớ tới kia hảo huynh đệ của mình, thừa dịp đang rảnh đến trò truyện với hắn.
Tào Thiện Lưu nhét rất nhiều ngân lượng vào tay cho quản sự, kia quản sự cũng biết rõ là hắn đến đây để làm gì, vì vậy hắn đối với hai người bọn họ có chút thoải mái hơn. Triệu Lăng nhàn rỗi mở cửa cho Tào thiếu gia để hắn vào, hai người cùng nhau uống rượu nói chuyện phiếm. Này Tào đại công tử thật không phải người xấu, còn rất hào phóng, một đường chuẩn bị sẵn bạc đều là hắn trả, nhưng hắn có chút háo sắc a. Triệu Lăng cùng hắn nói chuyện, dần dần có được một ít hiểu biết mới về hắn.
Tào đại công tử trong nhà coi như là giàu có, Giang Nam nông nghiệp kinh doanh gạo làm giàu, sau hai thế hệ chăm chỉ làm ăn đến Tào Thiện Lưu hắn lão cha trong coi như là đã thành đại nghiệp, mặc dù Tào gia giàu có như vậy, nhưng bất quá ở dưới qui định của sĩ nông công thương, Tào gia cũng chỉ bị người mắng một câu gian thương, thuỷ chung vẫn là một thương nhân giàu có bị người khác xem thường.
Tào Thiện Lưu đã hơn hai mươi tuổi, là trưởng tử kiêm cháu trai của gia đình, mặc dù thích kinh doanh, nhưng cha hắn lại quyết định làm cho hắn học và thi khoa cử để thoát khỏi địa vị thấp kém của một thương nhân này. Đáng tiếc Tào Thiện Lưu hắn không có đọc sách để học, sau khi đã bị đánh rất nhiều lần từ cha hắn, nhưng hắn vẫn chứng nào tật nấy chẳng có chút tiến bộ nào, năm hắn mười lăm tuổi cha hắn gửi hắn cho một trường tư thục có rất nhiều các công tử quý tộc theo học, kết quả học thứ tốt không học, ngược lại học một thân phong lưu tính nết...
Tào Thiện Lưu đối với Triệu Lăng nhất kiến như cố, nhận định đối phương cùng chính mình giống nhau đều là thương nhân, con đường làm quan không có hy vọng, phóng túng thanh sắc phong lưu công tử này đây trò chuyện thành thật với nhau không ngừng. Triệu Lăng cười nói:"Tại sao phải làm quan? Tào đệ am hiểu kinh doanh không bằng ở nhà thành thật kinh doanh liền tốt. Này nông nghiệp lúa gạo có liên quan đến sinh kế và phúc lợi của người dân, Giang Nam nông nghiệp về lúa gạo được gọi là thiên hạ kho lúa, là thiên hạ thực phẩm, kinh doanh sản nghiệp lúa gạo riêng của ngươi,đó cũng coi như là một phen thành tựu."
Tào Thiện Lưu uống vài chén rượu, khuôn mặt tuấn tú của hắn bắt đầu phiếm hồng, nghe Triệu Lăng nói như vậy, ánh mắt sáng lên nói:"Ta cũng nghĩ như vậy, không ngờ Triệu huynh cũng có thể sâu sắc như vậy. Chỉ là Triệu huynh nghĩ đơn giản rồi. Nhưng người kinh doanh như chúng ta không phải tất cả đều lắng nghe các chính sách, sống bằng cách nhìn sắc mặt của những tên quan chức kia...Ai, ngày lễ ngày Tết, khắp nơi đều chuẩn bị mọi thứ là không thể thiếu. Nói tới cái kia tuần diêm sứ." Hắn nói tới đây có chút thu liễm lại, nhỏ giọng trầm thấp nói:"Đại ca đã nghe qua sự kiện đó chưa? Cái kia tuần diêm sứ cáo lão hồi hương chết ở giang lý."
Triệu Lăng nắm chặt chén rượu, lần đầu tiên nghe điều này từ người khác nói, thản nhiên cười nói:"Ta mới tới Dương Châu còn chưa nghe, Tào đệ xin hãy nói."
Tào Thiện Lưu lập tức oán hận nói:"Chết là đáng. Nghe nói là gặp phải thuỷ tặc, cả thuyền cũng bị đốt cháy rụi. Kia Lý Đức Hoài nổi tiếng là tham quan, ỷ trong tay có quyền thế hại biết bao nhiêu Dương Châu thương nhân chúng ta, tên cẩu quan đó, quan lại bao che cho nhau, vô pháp vô thiên!" Mặc dù Tào Thiện Lưu là một tên biến thái vô đạo đức, nhưng là rất có ý thức về công lý về chính nghĩa, và hiện tại hắn rất vui khi nói đến điều đó lúc này.
Triệu Lăng cúi đầu uống rượu nhớ tới trận chiến đêm đó, một hồi hỗn chiến diễn ra ác liệt, Trầm Tuyết Y cũng những người của Nghĩa Thủ Đường chống lại cái kia bọn tham quan cùng thuộc hạ của chúng, nhất thời tâm có chút hoảng. Trầm Tuyết Y tuyệt sắc dung mạo, cướp của người giàu chia cho người nghèo nghĩa cử cao đẹp của nàng đều lưu lại sau sắc trong tâm trí của mình.
Tào Thiện Lưu thấy nàng im lặng không nói gì, bèn nói:"Đại ca ngươi đây là đang nghĩ gì a?"
Triệu Lăng lắc đầu nói:"Không có gì, ta chỉ đột nhiên nhớ tới một vị cô nương có chút bất đồng, không biết ở đâu có thể nhìn thấy được nàng ấy a."
Tào Thiện Lưu lúc này vẻ mặt liền si ngốc bật cười vỗ vỗ Triệu Lăng bả vai nói:"Gọi ngươi một tiếng đại ca, ngươi thật đúng là của ta hảo đại ca, ngươi so với ta còn phong lưu đa tình hơn a. Ở nhà có một vị nhớ thương người tiểu nha hoàn, còn ngàn dặm xa xôi đến đây xem Dương cô nương. Không nghĩ tới Dương cô nương cũng không phải là người ngươi nhiệt tình nhất, nguyên lai đại ca trong lòng còn có một vị khác cô nương a! Này thật sự là chân chính phong lưu đa tình loại nga~~, một cái cũng không buông tha a!"
Triệu Lăng cười nói:" Vị kia cô nương là cái hiệp nữ, ta chỉ là bội phục nàng có thể tự do tự tại vì dân chúng làm một ít thống khoái hảo sự hành hiệp trượng nghĩa. Cũng không phải như Tào lão đệ ngươi nói cái loại này..."
Tào Thiện Lưu vừa nghe cái kia hiệp nữ, lại vui vẻ nói:" Hiệp nữ cũng tốt a, hiệp nữ có sức hút a, đại ca ngươi khẩu vị thật sự là không giống người thường. "
Triệu Lăng cũng phải chịu đựng ở hắn cái này uống rượu hồ ngôn loạn ngữ, chính mình cũng biết này Tào đại công tử là trí não không bình thường, sắc quỷ đầu thai, cả đầu óc trừ bỏ nữ nhân sẽ không có điểm gì khác, nếu để hắn còn tiếp tục nói chuyện nữa, chính mình thật muốn hô to, đá hắn ra ngoài đánh chết hắn.
Tào Thiện Lưu hoàn toàn không biết chính mình kỳ thật đã muốn mang rất nhiều tội danh, một tội danh thôi cũng đủ làm cả nhà bị xử trảm, còn làm thân bắt tay bắt chân Triệu Lăng cười nói:" Bất quá nếu đến đây Phiêu tiên lâu này mất hồn, đại ca ngươi không cần lo lắng không có phong lưu sự. Kỳ thật ta sáng sớm liền an bài tốt rồi, làm cho Dương cô nương yếu đi ra, chúng ta liền đứng ở lầu hai làm bộ như rót rượu, cái kia vị trí tốt nhất, có thể thấy Dương cô nương dáng vẻ, nếu là ở lầu một cùng những cái này công tử chen lấn cùng nhau là nhìn không thấy bình phong phía sau giai nhân a!"
Triệu Lăng nhìn hắn nhìn chính mình cười ha ha, trong lòng đều có một chút sợ hãi. Người này sắc quỷ, cũng thật sự là thiên hạ hiếm có. Vì xem cái cô nương cam nguyện chạy đến thanh lâu cải trang thành gã sai vặt...
Sắc trời càng lúc càng về tối dần, Tần Hoài biên lại như là một cái khác cảnh tượng.
Các hàng quán cao lầu đèn đuốc sáng trưng, khắp nơi ban công yến oanh ca hát, một phen choáng ngợp phồn hoa phong cảnh, Triệu Lăng nhìn có chút là hoa mắt. Kia Phiên tiên lâu là tại đây một trong các đại lâu, bên trong xa hoa diễm lệ, lưu ly đăng, hồng ti kết giăng đầy, các cô nương eo nhỏ xinh xinh, dàn nhạc êm dịu du dương. Triệu Lăng ở trong cung lâu ngày khắp nơi đều là quy củ, lần đầu tiên chứng kiến như vậy cảnh tượng cũng như thanh sắc, những hành vi phóng đãng tình cảnh, cũng có chút tâm động khác thường.
Tào Thiện Lưu nhìn thấy nàng như thế phản ứng, tâm tình có chút vui vẻ nói:"Đại ca, Dương Châu thanh lâu so với cái kia kinh thành có tốt hơn không?"
Triệu Lăng cũng chưa bao giờ đi khinh thành thanh lâu nào có biết được, lập tức cười nói:"Mỗi nơi mỗi vẻ, nam bắc không phân cao thấp a~"
Tào Thiện Lưu nghe như vậy nói, vui vẻ đáp:"Ngày khác ta đi kinh thành nhất định tới bái phỏng đại ca ngươi, đại ca ngươi nhất định phải mang ta đi hưởng thụ một phen a~ Cảm thụ một chút các ngươi phương bắc niềm vui nga~"
Triệu Lăng mặt đầy hắc tuyến nói:"Hảo a, hảo a...~~"
Hai người bọn họ một bên đi theo gọi bọn hắn di ra hỗ trợ quản sự, một bên thấp giọng nói xong. Kia quản sự phân phó bọn họ giúp mọi người sắp xếp bố vị trí đi nơi khác, Tào Thiện Lưu đứng ở một đống bàn ghế trong lúc đó vẻ mặt khinh thường. Triệu Lăng nhìn thoáng qua này đầy bàn ghế ở đại sảnh, nguyên lai từng cái trên bàn đều có một danh thiếp, nàng tùy tay mở ra hé ra một cái danh thiếp, chỉ thấy mặt trên thiếp màu vàng chữ to viết, Dương Châu Tri Phủ lão gia Tam công tử, Vương Thế Lập. Lại nhìn cái khác cái danh thiếp, đơn gian đều là địa phương một ít quan to quyền quý.
Sau khi xem qua những cái thiếp này, Triệu Lăng rốt cục cũng hiểu được chính mình một hảo huynh đệ Tào đại công tử vì cái gì bị coi thường, muốn tới đây làm phần một cái gã sai vặt, nguyên lai y theo như lời hắn nói, thương nhân con thân phận, cho dù có tiền, nhưng là cùng này đó quan to quyền quý so với căn bản là không thể so sánh... Nói cách khác, người ta vị trí phân biệt đối xử đều đã phân ra rõ ràng, muốn tiến vào cũng khó có vị trí, trừ phi giống như hắn, giả trang trà trộn thành gã sai vặt. Chẳng trách hắn cách nói chuyện có chút phóng túng nhưng lại mang một chút uỷ khuất bên trong.
"Ai nha~ đại ca, có tiền mà không có quyền thì cũng thực khổ..." Tào Thiện Lưu không cam lòng nhìn phía kia đại sảnh chỗ ngồi nói.
Triệu Lăng nói:"Ngươi gia cảnh trong sạch, sống tự do tự tại, không cần phải xem nhẹ bản thân."
Tào Thiện Lưu thở dài nói:"Một ngày kia ta thật là trúng cái kia danh Trang Nguyên, ta nhất định..."
Triệu Lăng đột nhiên nhìn hắn liếc mắt nói:"Nhất định như thế nào?"
Nàng trời sanh khí khái hoàng thất bất phàm, luôn luôn có một cỗ uy nghiêm bức người, Tào Thiện Lưu bị nàng liếc nhìn như vậy ánh mắt có chút nhất thời cảm thấy chột dạ, ha miệng nói:"Kia tự nhiên là yêu dân như con, thanh liêm có phần."
Triệu Lăng lắc đầu cười, cùng kia tên sắc quỷ tranh cãi, nếu thực cho ngươi làm quan, chắc con gái nhà lành đều bị ngươi thao hết a~
Tào Thiện Lưu bị nàng kia cái liếc mắt nhìn làm có chút không tự nhiên, trong lòng tinh tế đánh giá từng cử chỉ lời nói của Triệu Lăng, nhất thời cũng tưởng không rõ vì cái gì sao đối với này nhìn qua so với chính mình còn nhỏ hơn một chút người, há mồm ngậm miệng, cam tâm tình nguyện kêu nàng làm đại ca. Này người lời nói hành động luôn không quá giống, khác với này thương gia công tử, có chút không giống người thường.
Tào Thiên Lưu tuy rằng háo sắc cũng không thực ngu ngốc, nhưng là tưởng không rõ cũng sẽ không nghĩ nhiều, hắn thực minh bạch, lập tức đối Triệu Lăng nói:"Đại ca, Dương cô nương cũng sắp đi ra, chúng ta vẫn là trước chiếm cái địa phương chờ xem giai nhân quan trọng hơn." Triệu Lăng gật gật đầu đi theo, hai người bọn họ vụng trộm hướng lầu hai mà đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com