Chương 94
Sau khi kết thúc hôn lễ của Phác Kiệt, sau nửa năm dày công, tiệm cà phê cuối cùng cũng trang hoàng xong, tuy rằng Kim Trân Ni thiết kế chính, nhưng đại bộ phận chi tiết dựa theo ý tưởng của Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa mà khai triển. Phong cách tươi mát mang theo hơi thở của sự hiện đại, Phác Thái Anh vẫn luôn muốn một cửa hàng như vậy, mà hiện tại, hoàn toàn giống như lâu đài trong mơ.
"...... Chỗ này... Chỗ này...... Còn có chỗ này...... Đều phải để tranh của chị......"
Phác Thái Anh lôi kéo Lạp Lệ Sa, đi tới đi lui trong tiệm cà phê trống trải, bởi vì thời gian rất gấp, còn có vài thứ chưa bố trí đầy đủ.
Lầu hai có một phòng vẽ tranh lớn, Phác Thái Anh đặc biệt vì Lạp Lệ Sa bày ra. Nàng cùng Lạp Lệ Sa đều thích yên tĩnh, cho nên bỏ ra rất nhiều tâm huyết để chọn nội thất, mặc kệ là pha lê hay mặt tường, cho dù ở phố xá sầm uất, chỉ cần vừa tiến đến nơi này, giống như là tiến vào một thế giới khác, yên tĩnh đến mức cảm giác thời gian đều trôi qua thong thả.
Phác Thái Anh đứng ở trên lầu, xem ngoài cửa sổ ngựa xe như nước, lại nghe không đến một chút thanh âm, ồn ào náo động là của người khác, yên tĩnh an nhàn thoải mái là của các nàng, Lạp Lệ Sa theo thói quen từ sau lưng ôm lấy Phác Thái Anh, ôn nhu hỏi: "Suy nghĩ cái gì?"
"Em có cảm giác giống như mình đang nằm mơ." Phác Thái Anh cảm thụ cái ôm ấm áp, đã bốn năm, hơi thở trên người nàng vẫn không hề khiến mình ngao ngán, so với bất kì loại nước hoa nào cũng đều dễ ngửi,
"Chuẩn bị tốt làm vợ lão bản sao?"
Nhớ tới lúc trước khi Phác Thái Anh nói những lời này, Lạp Lệ Sa cho rằng nàng chỉ đang nói giỡn, khi đó nàng vẫn luôn xem nhẹ quyết tâm của Phác Thái Anh. Bốn năm, khi Lạp Lệ Sa lần đầu gặp Phác Thái Anh, nàng vẫn là nữ hài thích buộc tóc đuôi ngựa, mà hiện tại, Phác Thái Anh 26 tuổi, toàn thân bắt đầu lộ ra một cỗ thành thục nữ nhân ý nhị.
"Vậy tiền lương đều thuộc về vợ lão bản sao?" Lạp Lệ Sa thoải mái cọ sườn mặt của nàng, nửa đùa nửa thật hỏi.
"Tiền lương là của em ——" Phác Thái Anh "Phản bác" Lạp Lệ Sa, sau đó cười xoay đầu khẽ hôn môi nàng một chút, "Em là của chị."
Lạp Lệ Sa liếc mắt trừng nàng, bắt lấy tay Phác Thái Anh hướng mặt nàng vỗ nhẹ, cười thấp giọng dỗi nói, "Đáng ghét."
"Lão bản nương ——" Phác Thái Anh xoay người cùng nàng ôm nhau, như vậy càng dễ nói chuyện, "Đặt cái tên đi."
"Gọi là Tứ Niên." Lúc chưa gặp mặt, Phác Thái Anh dùng văn tự làm bạn với nàng bốn năm, sau khi về nước gặp nhau, Phác Thái Anh như hình với bóng làm bạn nàng bốn năm, cái nào cũng có ý nghĩa quan trọng đối với nàng.
"Ừm, vậy gọi là Tứ Niên đi." Lúc Lạp Lệ Sa xuất bản tập tranh trong nước《 đường chân trời 》cũng lấy bút danh là Tứ Niên, Phác Thái Anh hiểu rõ hai chữ này đối với các nàng có ý nghĩa quan trọng nhường nào. Lại nói tiếp, lúc tập tranh mới xuất bản, Phác Thái Anh còn đề bút đem câu chuyện tình yêu của nàng cùng Lạp Lệ Sa viết vào.
Từ lần Lạp Lệ Sa chủ động cùng chính mình đề qua một lần xuất bản công việc, Phác Thái Anh liền đem chuyện này ghi tạc trong lòng, tập tranh của Lạp Lệ Sa không thể xuất bản ở trong nước, Phác Thái Anh vẫn luôn cảm thấy có điểm tiếc nuối. Nếu có thể ở trong nước xuất bản, nhất định sẽ càng có sức ảnh hưởng, này cũng không phải vì theo đuổi danh lợi, chỉ là hy vọng nhiều người hâm mộ có thể nhìn đến, tựa như chính mình năm đó.
Phác Thái Anh tất nhiên biết Lạp Lệ Sa sáng tác không phải vì danh lợi, Lạp Lệ Sa đem hết thảy tâm tư đều trút xuống bức tranh, Phác Thái Anh thích L.M như vậy nhiều năm, cũng không biết bộ dáng chân thật của L.M, nếu không, nàng khẳng định từ ánh mắt đầu tiên là có thể phát hiện Lạp Lệ Sa và L.M là cùng một người.
《 đường chân trời 》 ở trong nước xuất bản, chỉ do một lần ngoài ý muốn......
Ngược dòng thời gian đến giữa tháng năm, khi đó trời mới vừa ấm lại, nhưng thành phố S thời tiết không được tốt, trời luôn mưa.
"Thật ngại, làm cô đợi lâu."
"Úc, không có việc gì, tôi cũng vừa đến." Phác Thái Anh thấy một nữ nhân mặc váy màu xám đi tới, xem bộ dáng hẳn là ba mươi mấy tuổi, trên người nàng có chút ướt, nghĩ đến bên ngoài là trời mưa. Kim Trân Ni nói người hộ khách này là "Chuyện này tinh", điển hình trên tiến sĩ hoàng kim thừa nữ, chính mình cùng nàng tam quan bất hòa, cho nên để Phác Thái Anh tới tiếp.
"Xin hỏi nên xưng hô thế nào?" Nhậm Quân đẩy cửa ra.
"Tôi họ Phác." Công việc lần này là thiết kế lại một căn nhà, loại cố sức nhưng khó lấy lòng người thuê này, Kim Trân Ni vốn là không nghĩ tiếp, nhưng xem nhân gia cấp nhiều tiền như vậy, người hằng ngày hướng tiền tài cúi đầu như Kim Trân Ni liền đồng ý.
"Phác tiểu thư, thật sự xin lỗi, tan tầm còn gọi cô lại đây."
"Cảm ơn –, Nhậm tiểu thư ngài có nhu cầu cụ thể gì, có thể cùng tôi nói." Phác Thái Anh nhận trà nóng từ em trai của nàng, đánh giá bốn phía xung quanh, phòng này cũng có nhiều năm, thấy đối phương im lặng tựa hồ không biết bắt đầu từ đâu, Phác Thái Anh liền thay đổi loại phương thức, "Cô làm nghề gì, thường ngày thích làm gì, hoặc là thường xuyên tiếp xúc với những gì?"
"Phác tiểu thư, cô rất có ý tứ."
Nhậm Quân cười cười, "Các cô làm thiết kế đều chú trọng đến "đời sống khách hàng" như vậy sao?"
"Đời sống khách hàng" cũng là nhu cầu cho thiết kế." Phác Thái Anh nói theo nàng.
"Cô rất giống một người mà tôi biết, cô có muốn nghe một chút chuyện xưa không? Về căn nhà này."
"Đương nhiên." Khi vừa tiến vào, Phác Thái Anh liền phát hiện, trong phòng này đậm mùi sách vở, Nhậm Quân thuộc về loại hình đoan trang trí thức, giơ tay nhấc chân đều văn nhã có lễ, Kim Trân Ni sợ nhất người như vậy, trách không được nói tam quan không hợp.
"Căn hộ này, vốn dĩ là tôi cùng... một người bạn ở chung, nàng cũng là nhà thiết kế nội thất, sau đó gặp nhiều chuyện áp lực, nàng bị bệnh trầm cảm. Chúng ta vốn dĩ nói chờ rảnh rỗi liền đem căn hộ này sửa lại một lần, nhưng......"
"Nhậm tiểu thư?" Nói, Phác Thái Anh liền xem đối phương cúi đầu, tựa hồ khóc, Phác Thái Anh vội lấy khăn giấy ra, đưa cho nàng một tờ khăn tay.
"Ngượng ngùng, có chút thất thố."
Nhậm Quân xoa xoa hốc mắt, vừa nói vừa đem khăn giấy trong tay nắm chặt thành một cục, "Một năm trước nàng uống thuốc ngủ tự sát, cho nên sửa lại căn hộ này, là nàng di nguyện......"
Phác Thái Anh không nghĩ tới đằng sau căn hộ này, còn có một đoạn quá khứ bi thương như vậy, nàng thấp giọng an ủi Nhậm Quân, quả nhiên, dưới đáy lòng mỗi người đều chuyện xưa của mình.
"Phiền toái Phác tiểu thư đi cùng tôi một chút."
Phác Thái Anh theo nàng vào thư phòng, nàng nhất định là đam mê trữ sách, mấy cái kệ sách đều xếp đầy sách vở, cổ kim nội ngoại, phạm vi đọc quả thực rộng.
"Đây là nàng lúc còn sống vẽ qua một ít bản thảo, chúng tôi muốn chính là loại cảm giác này, các cô có thể lấy làm tham khảo."
"Vâng, được." Phác Thái Anh mắt sắc, vừa mới thoáng nhìn qua, liền ở tầng giữa kệ sách thấy một quyển Họa Tập quen thuộc, vì cái gì giống《Spring》của Lạp Lệ Sa như vậy, Phác Thái Anh chỉ vào quyển Họa Tập kia, "Nhậm tiểu thư, ta có thể xem một chút sao?"
"Ừm, có thể."
Quả nhiên chính là tám năm trước nhà xuất bản Anh quốc in ấn《Spring》, "Cô cũng thích L.M sao?!"
Thật sự không ngờ, ngoài Lạp Lệ Sa, bởi vì nàng là tác giả L.M, Phác Thái Anh chưa từng gặp qua người thứ hai có bức Họa Tập , cho nên bây giờ không tránh khỏi có cảm giác gặp được tri kỷ
"Là nàng thích, nàng nói phối màu của tập tranh sơn dầu này cho nàng rất nhiều linh cảm, nàng rất thích vị họa sĩ này, chỉ tiếc......" Nhậm Quân lắc đầu, "Chỉ tiếc vị họa sĩ này về sau giống như ngừng sáng tác, tôi đã từng có ý định liên hệ nàng để dò hỏi vấn đề bản quyền, nhưng liên hệ thế nào cũng không được."
Không biết như thế nào, Phác Thái Anh lúc nghe kể, cảm thấy giống như đang nói về người yêu hơn là bằng hữu, có thể là do tự mình phỏng đoán thôi. Phác Thái Anh không dám mạo muội hỏi nhiều.
"Vấn đề bản quyền?"
"Nàng đặc biệt hy vọng tác phẩm sau này của L.M, có thể ở trong nước xuất bản liền tốt, đây cũng là nàng tâm nguyện, tôi liên hệ L.M là muốn dò hỏi việc có liên quan đến cơ hội xuất bản...... Lúc nảy Phác tiểu thư hỏi tôi làm nghề gì, tôi quên nói, tôi làm bên xuất bản gần mười năm."
Phác Thái Anh không khỏi cảm thán trong lòng, thế giới này cũng quá nhỏ, người trước mặt nhất định đoán không được, chính mình không chỉ có nhận thức L.M, còn là bạn gái của nàng.
"Đáng tiếc đã ngừng sáng tác ——"
Nhậm Quân nhìn Họa Tập lắc đầu.
Nghe giải thích, thì ra Nhậm Quân là chủ biên nhà xuất bản Đông Phương, khó trách Phác Thái Anh lần đầu tiên nhìn thấy tên này liền cảm thấy quen mắt, mới phát hiện chính mình đọc qua không ít sách được nàng biên tập,
"Nhậm lão sư... Nếu tôi có thể liên hệ đến nàng, cô có nguyện ý cùng nàng nói chuyện không?"
"Cô quen họa sĩ này?"
"Vâng." Phác Thái Anh gật gật đầu.
Phác Thái Anh cùng Nhậm Quân nói chuyện thực hợp, có thể là do sở thích đọc giống nhau, Nhậm Quân còn kể một ít về chuyện của "Nàng", Phác Thái Anh cũng nói chút về chuyện của Lạp Lệ Sa, chẳng qua hai người là đứng ở góc độ "Bằng hữu" bàn luận.
Đến 10 giờ tối, tuy rằng Phác Thái Anh lần nữa từ chối, nhưng Nhậm Quân vẫn khăng khăng muốn đưa nàng về.
"Chính là nơi này, cảm ơn."
Phác Thái Anh xuống xe, Nhậm Quân cũng đi theo nàng xuống xe.
"Phác Thái Anh ——"
"Nhậm lão sư nên trở về sớm...."
Nói xong, đối phương tựa hồ cũng không có ý định lập tức rời đi.
"Chị có thể ôm em một chút sao?"
"Dạ?" Phác Thái Anh vừa định hỏi vì sao, đối phương liền ôm đến. Trong nháy mắt, nàng trong đầu nghĩ đến việc đầu tiên là công bằng đối với Lạp Lệ Sa, không thể cùng những người khác có thân mật tiếp xúc, nam nhân nữ nhân đều không được, Phác Thái Anh vừa định đẩy ra, "Nhậm lão sư......"
"Em và nàng quá giống, nàng trước kia nói chuyện ngữ khí cùng em giống nhau như đúc, cũng đều thích cười giống em. Chị lừa em đó, kỳ thật nàng là bạn gái của chị... Nàng bị bệnh trầm cảm, cũng là do chị làm hại, lúc ấy chúng ta xuất quỹ, nhà nàng bức đến đường cùng... Đều là chị sai... Đều là chị sai... Đều là chị sai......"
Nàng vẫn luôn lặp lại một câu cuối cùng, Phác Thái Anh nghe được nàng ai oán thở dài, đã không giống lúc trước đoan trang ưu nhã, hiện tại phảng phất là thời khắc đối phương yếu ớt nhất, Phác Thái Anh vươn một bàn tay vỗ vỗ đầu nàng, chỉ có thể nói: "Này không phải chị sai......"
Nhưng đến tột cùng là ai sai, Phác Thái Anh không thể nói được, chỉ cảm thấy đau lòng.
"Thực xin lỗi ——" Nhậm Quân tự biết chính mình có chút thất thố, nàng buông ra Phác Thái Anh, xuất phát từ lễ phép còn xin lỗi, miễn cưỡng cười,
"Hôm nay thật cao hứng quen biết được em, đây là danh thϊếp của chị, nếu em liên hệ được......"
Phác Thái Anh tiếp nhận danh thϊếp, cảm thấy tốt nhất vẫn nên thẳng thắng,
"Em cũng lừa chị, vị họa sĩ kia thật ra là người yêu của em."
Nhậm Quân có chút kinh ngạc, ngược lại lại cảm thấy bình thường, khó trách Phác Thái Anh đối họa sĩ kia hiểu biết như vậy, "Lần sau hẹn , chúng ta cùng nhau gặp mặt đi, tác phẩm của người yêu em cùng với chuyện xưa của hai người, chị đều cảm thấy rất hứng thú."
Nghe xong chuyện cũ của Nhậm Quân, Phác Thái Anh tâm tình có chút nặng nề, vì sao thế giới này lại luôn có nhiều người không chấp nhận tình yêu của họ như vậy.
Khi Phác Thái Anh trở về, Lạp Lệ Sa đang ở phòng khách đùa với Whisky.
"Sao giờ mới...... Khóc?" Lạp Lệ Sa thấy đôi mắt nàng có điểm hồng.
"Không có." Vào phòng, Phác Thái Anh liền ôm lấy cô, vùi trong lòng ngực Lạp Lệ Sa, không đầu không đuôi mà nói câu: "Em cảm thấy chính mình rất hạnh phúc......"
Chính vì đánh bậy đánh bạ như vậy, Lạp Lệ Sa liền xuất bản hoạ tập ở trong nước, mà như Phác Thái Anh mong muốn, Lạp Lệ Sa cũng một lần nữa trở về vòng luẩn quẩn này.
*
Tiệm cà phê khai trương quyết định ở tháng 11, vừa vặn Lạp Lệ Sa sinh nhật ngày đó, còn ở lầu hai làm một hồi náo nhiệt tiệc sinh nhật. Vì sao chọn ngày này, bởi vì Phác Thái Anh đã sớm lên kế hoạch, vào ngày tiệm cà phê khai trương sẽ cầu hôn Lạp Lệ Sa.
Cùng ngày, hai người Kim Trân Ni Kim Trí Tú không biết xấu hổ xuất hiện đầu tiên, Dương San cùng Lạp Trạch cũng tới, này còn chưa hết, ba mẹ Phác Thái Anh, còn có hai vợ chồng son Phác Kiệt đều ngàn dặm xa xôi đến đây, náo nhiệt chưa từng có.
"Không cần như vậy đi?" cầu hôn trong tưởng tượng của Phác Thái Anh, chính là nàng cùng Lạp Lệ Sa hai người, nhiều lắm có thêm Kim Trân Ni cùng Kim Trí Tú.
"Cậu biết cái gì a, nhiều người liền xem như nhiều thành ý." Kim Trân Ni là người nghĩ ra toàn bộ kế hoạch cầu hôn này, cắn hạt dưa, vẻ mặt xem trò vui.
Nhìn đến nhiều người như vậy, hơn nữa ba mẹ nàng, còn có em trai nàng đều tới, Phác Thái Anh bắt đầu mạc danh khẩn trương, một lát nữa nhất định rất xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com