Chương 103: Tín ngưỡng
"Toàn do lão La bày ra." Lệ Sa hít một hơi thuốc lá.
"Đúng vậy, lão tiện nhân đó." Kim Tử mắng một câu, rút thuốc khỏi miệng Lệ Sa, hút nốt chỗ thuốc cuối cùng, "Thật vất vả mới cách ly được em, anh ta lại nhét em về cục cảnh sát."
"Lão tiện nhân, rõ là muốn chúng ta toàn quân bị diệt đi?" Kim Tử mắng.
Lệ Sa ho khan một tiếng, Kim Tử giúp Lệ Sa vuốt lưng: "Còn muốn ói à?"
"Anh móc cái kiểu gì vậy, khiến em bây giờ còn buồn nôn." Lệ Sa nói.
"Đây không phải vì muốn tốt cho em sao? Chẳng lẽ muốn ị ra? Một cục to như vậy, chắc bị bệnh trĩ luôn đó cha." Kim Tử nói.
"Anh cũng biết bệnh trĩ......"
Giống người mù đánh nhau, liên tiếp vài viên đạn bay ập tới, vỏ đạn cứ như bay lướt qua trên da đầu.
"Chết tiệt! Đám khốn kiếp này ...... Sa Sa em ổn không? Anh tới chỗ đài quan sát." Kim Tử nói.
"Không sao, để em yểm trợ."
"Đi." Kim Tử ném tàn thuốc, phủ phục bò tới gần đài quan sát.
Lệ Sa bắn mấy phát súng, tất cả hỏa lực của đối phương đều nhắm về phía cô, mưa bom bão đạn, khiến cây cối xung quanh đều bị bắn văng ra vụn gỗ. Lệ Sa thở dốc một hơi, nhìn về phía Kim Tử, Kim Tử đã bước lên đài quan sát. Trước khi hành động, anh đã kêu hai tên vệ sĩ đánh ngã mấy tên gác trên đài. Đó là hai tên vệ sĩ cô gặp đi theo Kim Tử lúc trước, nhưng lại không cường tráng được bằng Kim Tử, nói là vệ sĩ, nhưng cũng không biết ai bảo vệ ai. Còn tưởng Kim Tử chỉ làm nội gián, nào ngờ còn có thể mua chuộc được thêm đồng bọn.
=
Nghe thấy tiếng cánh quạt, Lệ Sa nhìn qua, không biết đám người này kiếm đâu ra hai chiếc phi cơ trực thăng. Một phát viên đạn vọt tới, Lệ Sa vội lăn sang một bên, bên tai có một trận đau đớn, phỏng chừng đã bị viên đạn quẹt trúng. Kim Tử ở trên đài quan sát, trong nháy mắt đã khống chế được hỏa lực. Những người này đã bắt đầu rút lui về rừng cây phụ cận.
Bọn họ chọn một nơi rất có lợi thế.
Khi Lệ Sa tiến vào rừng cây, cả đám người đang lẫn trốn. Trên trán Lệ Sa đổ đầy mồ hôi, máu trên vai đã chảy ra ướt sũng một vùng vạt áo. Nghe hướng 10 giờ có tiếng động, Lệ Sa tìm một thân cây nấp vào rồi xả vài phát súng. Một người theo tiếng ngã xuống đất. Bắn hạ được một tên, nhưng nơi của Lệ Sa cũng bị bại lộ. Lệ Sa phủ phục trên mặt đất, nhanh chóng thay đổi vị trí. Vừa thoát khỏi lùm cây, đã có một viên đạn bay tới.
Ngẩng đầu thì sẽ bị phát hiện, không thấy đường viên đạn bay, Lệ Sa đành nhắm hai mắt lại.
=
"Không bắn với em, lãng phí đạn." Các chiến hữu cười nói.
"Đừng a......"
"Trừ phi em bịt mắt." Chiến hữu nói, trực tiếp dùng khăn trùm đầu bịt kín mắt Lệ Sa, "Như vậy mới công bằng nha."
Nghe tiếng đạn "vùn vụt" bay tới, Lệ Sa giơ tay lên, ba tiếng súng vang lên, ba tên tội phạm theo tiếng súng ngã xuống đất.
Nhắm mắt lại, phảng phất có thể nhìn thấy chiến hữu trong quá khứ. Hết thảy kinh lịch, phảng phất như quay về mấy năm trước.
"Chào mọi người, em tên Lạp Lệ Sa......"
"Chị Diễm......"
"Chiêu chi tức lai chi, chiến chi tất thắng (Đến rồi thì tất có khả năng, đánh rồi thì tất thắng)......Vĩnh viễn không ruồng bỏ tín ngưỡng......"
=
Xả hết đạn, Lệ Sa ném súng trong tay đi, trong rừng cây còn hai tên tội phạm. Bọn họ không tiếp tục xả súng, có lẽ cũng đã hết đạn. Cô mới vừa chống thân thể đứng dậy, liền thấy một người đàn ông nhào tới. Gã ta bóp lấy cổ cô, khiến Lệ Sa nghẹn khí, cô vội kẹp đầu lật hắn lại.
Gã ta rất cường tráng, so với Lệ Sa còn cao hơn một cái đầu, hắn nhấc chân đạp lại. Lệ Sa ôm lấy chân hắn, lật người quăng hắn đi. Mới vừa ấn được hắn xuống đất, tên còn lại đã vọt tới. Một chân dẫm lên vết thương đang chảy máu của cô, một đạp đã đạp ngã được cô.
Thừa dịp, tên to khỏe kia bắt được tay cô. Một bàn tay khác của cô sờ được một cục đá, bèn nhặt lên đập về phía hắn. Gã ta lui một bước, buông lỏng tay cô ra. Cô thừa cơ đứng dậy, rút một con dao giăm nhỏ trong giày ra. Trên tay hai tên này không có vũ khí, cũng không chiếm được tiện nghi gì, chỉ đành vây kín Lệ Sa, một tên ngược lại còn bị cô rạch một đường ngay bụng. Nhìn thấy máu trên bụng hắn, Lệ Sa bỗng nhớ tới chiến hữu. Lệ Sa chọc giận hai tên này, bọn chúng cũng đồng thời chọc giận cô.
Lúc quật ngã được hai tên, thể lực của cô đã tiêu hao quá mức. Mới vừa ngã xuống mặt đất, Lệ Sa đã thấy một mũi tên lao vụt về phía mình, còn một tên nữa. Tên đầu sỏ vẫn còn sống.
Sau hai tiếng "vụt vụt", Lệ Sa nhắm hai mắt lại, mũi tên bị bắn rơi. Kim Tử vẫn còn lăm lăm khẩu súng trong tay, cứu một mạng của Lệ Sa. Chờ Kim Tử chạy đến bên người cô, thì tên đầu sỏ đã nắm cổ tay phải chạy mất.
"Sa Sa, em còn ổn chứ?" Kim Tử vỗ gương mặt cô.
"Có thể......"
"Cố lên."
Lệ Sa nhìn ngực Kim Tử: "Do em hoa mắt sao? Sao ngực anh lại dính phải máu của em?"
"Em không hoa mắt." Kim Tử che vết thương đang không ngừng chảy máu trước ngực, quỳ xuống bên cô, "Anh trúng thưởng rồi."
"Anh đừng nhúc nhích." Lệ Sa đè Kim Tử lại, "Em bị thương trên vai, anh bị thương ở ngực, vết thương của anh sẽ chết mau hơn em."
Sắc mặt Kim Tử sắc mặt, tựa hồ nhìn thấy ảo giác: "Anh thấy chị Diễm của em......"
"Anh nói với cô ấy, chúng ta cùng về nhà kết hôn, cô ấy nói......" Kim Tử run run nói, "Cô ấy đồng ý."
"Sa Sa......Anh nhất định mời em ăn kẹo mừng ......"
"Anh đừng nói nữa......" Lệ Sa dùng cả hộp diêm, giúp Kim Tử chặn một ít máu đang không ngừng thấm ra ngoài.
"Chị Diễm của em đã bảo được đấy......" giọng Kim Tử mỗi lúc một yếu đi, dựa vào đầu vai Lệ Sa.
=
Khi Thái Anh chạy về chỗ cũ, trên mặt đất chỉ còn lại mùi thuốc súng cùng những âm thanh rên rỉ. Thái Anh hoảng loạn, nhặt một khẩu súng trên mặt đất lên. Tay mỗi lúc một run rẩy hơn, kéo từng xác người dậy xem. Người này không phải Lệ Sa, người kia cũng không phải Lệ Sa. Trên mặt Thái Anh đều là nước mắt, em ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện.
Lúc nàng được một người cởi bỏ dây thừng, Lệ Sa đã không trong kho hàng. Người tới nói họ tới để giải cứu mọi người, Thái Anh nói muốn đợi Lệ Sa, người đó nói Lệ Sa sẽ đuổi kịp tới. Đi hơn nửa giờ, Lệ Sa cũng không đuổi kịp tới. Thái Anh lo lắng. Lạp Lệ Sa đã xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?
Hai người còn chưa quay lại với nhau, nàng còn chưa nói với Lệ Sa, trước đó chia tay, chỉ vì nàng đang tức giận. Nếu như Lệ Sa chết đi, thì nàng phải làm sao bây giờ?
Thái Anh ở hiện trường tìm hơn nửa giờ, cũng không tìm ra Lệ Sa. Nghe tiếng cánh quạt, giữa vầng thái dương đang dần hé lộ, Thái Anh nhanh chân chạy tới chỗ phi cơ trực thăng đang cất cánh.
=
Lệ Sa vẫn luôn đuổi theo tên đầu sỏ, vai trái bị thương, trải qua một phen đánh nhau, đã sớm không còn sức lực. Cô nâng tay phải lên, nổ súng vào tên đầu sỏ, quá miễn cưỡng, phát nào hắn cũng né được.
Khi hắn nhảy lên phi cơ, phi cơ đang bay quanh trên mặt hồ. Hai mắt Lệ Sa đang mờ dần, bên tai chỉ còn mỗi tiếng của các chiến hữu.
Đừng để hắn chạy.
Nhất định không thể để hắn chạy thoát.
"Lạp Lệ Sa!" Bên tai cô lại xuất hiện tiếng Thái Anh, có lẽ cô đã thật sự gặp ảo giác rồi.
Khi Thái Anh vừa thấy Lệ Sa, là lúc cô đã chụp trúng sàn phi cơ trực thăng.
Nguy hiểm quá.
"Em xuống đây! Lạp Lệ Sa!" Lệ Sa vừa nhảy lên bám lấy, phi cơ đã bị chao đảo vì trọng lực, thấy phi cơ chưa bay được bao xa, Thái Anh bèn hô lớn.
Tên đầu sỏ bịt chặt vết thương trên tay phải, dẫm lên tay cô mấy đạp, không ngờ lại bị cô túm chặt cổ chân, kéo rớt khỏi cabin. Lệ Sa tựa như kẹo mạch nha, khiến tên đầu sỏ phiền muốn chết. Hai người nắm thang dây thả ra từ thân máy bay đấu tay đôi, không có vũ khí, hai người tựa như trẻ chưa đến tuổi đi học đánh nhau. Tên đầu sỏ vội nắm lấy vai trái đang bị thương của Lệ Sa, Lệ Sa thì bắt lấy vết thương trên tay phải gã. Hai người còn đang đánh nhau khiến phi công không dám bay lên cao.
Thái Anh bị hù đến suýt đứng tim, thấy Lệ Sa còn đang cùng người ta đánh nhau.
Thái Anh nhìn chung quanh, bỗng nhìn đến khẩu súng trên tay nàng.
Do trước đó từng luyện súng một thời gian khi quay phim chiến tranh tình báo, Thái Anh hít sâu một hơi, có thể, nhất định có thể. Nàng nhắm ngay tên đầu sỏ, chần chờ hai phút, rốt cuộc bóp cò khấu súng.
Ấy! quên mở chốt bảo hiểm. Mở chốt bảo hiểm ra, Thái Anh lại hít sâu một hơi, bắn một phát đạn, nhưng ngay cả một vật thể lớn như chiếc trực thăng cũng không bắn trúng. Khiến hai người đang đu trên thang dây sợ vỡ mật. Lúc Lệ Sa nhìn qua chỗ Thái Anh, thì bị tên đầu sỏ đánh cho một quyền: "Xuống địa ngục đi!"
Hắn nhanh tay nhanh chân trèo lên trên một chút, đạp mấy đạp vào không khí, không có cú nào trúng Lệ Sa. Thoạt nhìn cứ như trẻ đang chơi đạp nước trong công viên. Đạp đến Lệ Sa choáng váng đầu óc, trực tiếp kéo lấy quần gã, dây lưng hình như quá lỏng, quần dài trực tiếp bị kéo xuống.
Tên đầu sỏ liếc mắt nhìn Lệ Sa một cái, Lệ Sa cũng liếc mắt nhìn hắn một cái, túm chặt quần lót kiểu nữ của đối phương quyết không buông, vốn dĩ Lệ Sa đang choáng váng, lập tức bị chiếc quần lót kiểu nữ của đối phương đánh thức.
Vờ lờ! Đui cmn mắt! Đồ già dịch biến thái!
Tên đầu sỏ vội nắm lấy quần lót, Lệ Sa thì quyết túm chặt không buông, bỗng cô nhớ tới Thái Anh ở phía dưới, cái khó ló cái khôn, cô vươn hai ngón tay, trực tiếp chọc vào cúc hoa của tên đầu sỏ.
Hy sinh thế này, có thể nói lên lòng yêu nước vô bờ bến của cô.
Hai người một kéo một đẩy, làm trực thăng chao đảo điên loạn. Loạn đến phi công "Tâm linh nhộn nhạo", cũng gia nhập "Chiến đấu". Lệ Sa lấy một chọi hai, cũng không có gì tốt lành. Ba người ở trên phi cơ triền đấu, đánh hai phút, không biết động cơ bị làm sao, mà bắt đầu bốc khói. Thái Anh vội ném súng đi, yết hầu " khô khốc " hét lên : "Lạp Lệ Sa! Em mau xuống đây! Đừng đánh nữa!"
"Van cầu em......" Thái Anh còn chưa nói xong, phi cơ bắt đầu lao xuống mặt hồ.
Trong mắt Thái Anh, chiếc máy bay từ từ tan trong bọt khí trên mặt hồ. Một ngọn lửa, đang thiêu đốt đáy mắt nàng.
"Sa......Sa Sa......" Thái Anh nằm liệt trên bờ.
Thái Anh gục ngã, nàng chỉ biết nhìn, cứ như vậy mà nhìn......
Thái Anh hé môi, một làn khói xám thổi vào trong miệng, khiến nước mắt nước mũi nàng đều bị sặc: "Cầu xin em......"
Khi làn khói nhẹ tan đi, mặt hồ chỉ còn lại có lớp dầu động cơ, không có bất luận gợn sóng nào. Thái Anh che miệng, nước mắt rốt cuộc không ngăn được nữa: "Lạp Lệ Sa......Em mau xuống đây......"
"Chị không thể không có em......"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com