Chap 104
"Tiểu thư, Tôn Thừa Hoan lại chờ ở ngoài, nói là trước khi đi muốn gặp ngài lần cuối một lần." Tuy rằng Bạch Thuật cũng tức giận Tôn Thừa Hoan, nhưng vẫn cảm thấy tiểu thư vẫn rất để ý đến Tôn Thừa Hoan, Tôn Thừa Hoan lần này đi cũng không biết bao giờ mới có thể gặp lại, nhịn không được Tôn Thừa Hoan luôn thỉnh cầu mà truyền lời giúp nàng.
"Không gặp." Trên mặt Bùi Châu Hiền lạnh nhạt từ chối, không hề có ý thương lượng.
"Vâng." Bạch Thuật thấy thái độ kiên quyết của tiểu thư nhà mình, cũng không nói thêm gì, lập tức lui ra ngoài.
"Tiểu thư vẫn không muốn gặp ngươi." Bạch Thuật nói với Tôn Thừa Hoan.
Tuy rằng đối với điều này, Tôn Thừa Hoan đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không tránh khỏi mất mát và khổ sở.
"Trong lúc ta không ở đây, tỷ tỷ làm phiền ngươi chăm sóc." Tôn Thừa Hoan miễn cưỡng mỉm cười nói với Bạch Thuật.
"Không cần ngươi nói, ta sẽ tận tâm tận lực hầu hạ tốt cho tiểu thư, ta và ngươi từ trước đến giờ không giống nhau, trong lòng ta, trước giờ đều để tiểu thư ở vị trí đầu tiên." Bạch Thuật cảm thấy chuyện Tôn Thừa Hoan nhờ đúng là dư thừa, ngữ khí có chút kiêu ngạo nói.
Bạch Thuật nói, như đâm vào lòng Tôn Thừa Hoan, trước kia nàng đã để ý đến chuyện Bùi Châu Hiền tin tưởng Bạch Thuật, cũng để ý đến chuyện Bạch Thuật xem Bùi Châu Hiền cực kỳ quan trọng, nhưng hôm nay so lại, đúng thật là mình không bằng Bạch Thuật, cho dù tràn ngập đố kỵ, cũng không có lời nào để biện giải.
"Là ta nói chuyện không ổn, Bạch Thuật trách móc đúng." Tôn Thừa Hoan tận lực mỉm cười với Bạch Thuật, chỉ là trong lòng chua xót lại cố gắng mỉm cười, nụ cười này đúng là còn không bằng khóc.
Bạch Thuật nhìn Tôn Thừa Hoan cười còn khó coi hơn khóc, chỉ cho rằng Tôn Thừa Hoan không gặp được tiểu thư mà khổ sở, nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Tôn Thừa Hoan khó chịu như vậy, đều là xứng đáng.
"Nếu đã quyết định rồi, chỉ hy vọng sau này ngươi tự bảo trọng, về sau ngươi với tiểu thư đều mạnh khỏe thôi." Ngày hôm qua Bạch Thuật đã mắng rất nhiều, hôm nay lại không giống như hôm qua trào phúng chế nhạo nữa, dù sao cũng quen biết nhiều năm, vẫn là có chút cảm tình. Tuy rằng Bạch Thuật cũng biết Tôn Thừa Hoan có sự khó xử của mình, nàng có thể thông cảm, nhưng không thể tha thứ, nàng biết tiểu thư đối với Tôn Thừa Hoan đại khái cũng là như vậy đi.
Một câu đều mạnh khỏe của Bạch Thuật lại lần nữa đâm vào tim Tôn Thừa Hoan, làm Tôn Thừa Hoan khó chịu dị thường, lại lần nữa đỏ hốc mắt, nhưng cũng nhịn xuống, không để mình lại khóc nữa.
"Uhm." Tôn Thừa Hoan gật đầu.
"Gia chủ chờ ở sảnh trước đã lâu, thỉnh tiểu thư nhanh chóng quyết định." Quân Phi Dực thúc giục nói, bọn họ ở Nam Triệu đã lâu, cần phải trở về Bắc Nguy.
"Chờ một lát nữa, ta sẽ ra ngay." Tôn Thừa Hoan nói với Quân Phi Dực.
Cuối cùng Tôn Thừa Hoan nhìn về thư phòng Bùi Châu Hiền, nhớ nhung cùng ưu sầu trong mắt đậm đến không thể xóa nhòa.
"Tôn Thừa Hoan ở Bùi gia, nhận chăm sóc của tỷ tỷ rất nhiều, Tôn Thừa Hoan sẽ luôn khắc trong tâm khảm, xin tỷ tỷ nhận một lạy của Tôn Thừa Hoan." Tôn Thừa Hoan lớn tiếng hướng phòng Bùi Châu Hiền hô, cũng hướng cửa thư phòng quỳ xuống.
Bùi Châu Hiền ở trong thư phòng, nghe được âm thanh của Tôn Thừa Hoan xong, đau đớn nhắm hai mắt lại.
Thủy Hương và Bạch Thuật nhìn một màn này của Tôn Thừa Hoan, cảm thấy cực kỳ chua xót, Bạch Thuật xoay đầu sang một bên, không nhìn Tôn Thừa Hoan nữa, Thủy Hương không khỏi rơi lệ theo.
Quân Phi Dực nhìn Tôn Thừa Hoan, thầm nghĩ vị tiểu tiểu thư này, thật ra lại là người trọng tình nghĩa.
Tôn Thừa Hoan quỳ xuống dập đầu ba cái, lúc này mới đứng dậy, đi theo Quân Phi Dực rời đi, trước khi rời đi, không quên nhìn lại thư phòng Bùi Châu Hiền một cái, thậm chí là nhìn lại toàn bộ phủ, giống như muốn đóng gói thành ký ức, tất cả đều mang đi.
Bạch Thuật nhìn bóng dáng đám người Tôn Thừa Hoan rời đi, phiền muộn thở dài, thầm nghĩ đại khái là tiểu thư cũng không dễ chịu đi.
Đi đến sảnh ngoài, trừ bỏ Bùi Châu Hiền, tất cả người Quân gia và Bùi gia đều ở đó.
"Rốt cuộc ai theo ta trở về?" Ngữ khí Quân Tiếu Cẩn không giận tự uy hỏi lại lần nữa.
"Ta trở về với ngươi!" Tôn Thừa Hoan với Quân Tử Tôn cơ hồ là cùng lúc lên tiếng nói.
"Quân gia cần một người biết võ công, mà ta cũng muốn trở nên mạnh hơn, ta trở về với các ngươi." Tôn Thừa Hoan nói với Quân Tiếu Cẩn.
"Hoan nhi....." Quân Tử Tôn nhìn thái độ kiên định của Tôn Thừa Hoan, muốn nói lại thôi, hắn biết người Quân gia cần là Tôn Thừa Hoan chứ không phải là mình.
"Quyết định xong rồi?" Quân Tiếu Cẩn hỏi Tôn Thừa Hoan, hiển nhiên là quyết định lần này, sẽ không cho phép thay đổi.
"Quyết định rồi, ta và các ngươi trở về!" Ngữ khí Tôn Thừa Hoan kiên định nói.
"Tốt, rất tốt! Từ nay về sau, Quân gia xóa tên Quân Tử Tôn, Quân gia không hề có người tên Quân Tử Tôn, xem như Quân Tử Tôn đã chết. Tôn Tử Sinh là ai, không có bất cứ quan hệ gì với Quân gia. Tôn Thừa Hoan nhận tổ quy tông, đổi tên thành Quân Dĩ Nguy, là tôn nữ Quân gia, đây là tấu chương sắc phong Quân Dĩ Nguy thành thế nữ, thỉnh Ngô đại nhân thay ta trình cho bệ hạ." Quân Tiếu Cẩn đưa tấu chương đã chuẩn bị trước cho Ngô Tam Nông, để hắn mang về triều đình.
Quân Tử Tôn bị Quân gia xóa tên, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên là cũng không dễ chịu, nhưng xem như là được như ý nguyện, không còn là Quân Tử Tôn nữa, cũng chỉ là Tôn Tử Sinh mà thôi.
Tôn Thừa Hoan nghe tên của mình bị sửa lại, thật không có cảm giác gì quá lớn, dù sao cũng không phải Bùi Châu Hiền, tên gì đó, cũng không có quan trọng như vậy, chỉ là tên Dĩ Nguy này, sao nghe lại có chút không tốt.
"Phụ thân, Tôn Thừa Hoan là nữ tử, Quân gia chưa bao giờ có gia chủ là nữ....." Quân Tử Chiêu bị Quân Tiếu Cẩn đánh nội thương còn chưa lành, mãnh liệt phản đối.
"Sao, chẳng lẽ ta quyết định còn phải thương lượng với ngươi mới được sao?" Quân Tiếu Cẩn cười lạnh hỏi, chuyện hắn đã quyết định, người khác không thể nào thay đổi được. Hắn lấy Bắc Nguy đặc tên cho Tôn Thừa Hoan, hiển nhiên cũng là đặt kỳ vọng cao vào Tôn Thừa Hoan.
Quân Tử Chiêu không dám lên tiếng, thầm nghĩ tướng sĩ Bắc Nguy cũng sẽ không đồng ý để nữ nhân thống lĩnh bọn họ.
Quân Tiếu Cẩn đứng trước mặt tứ đại gia tộc, thậm chí là mệnh quan triều đình, tuyên bố Tôn Thừa Hoan, cũng chính là Quân Dĩ Nguy là thế nữ, chuyện Tôn Thừa Hoan cùng Quân Tiếu Cẩn về Quân gia, xem như là ván đã đóng thuyền.
"Người không phải vật trong ao, đã ước định là đại bàng giương cánh. Bình đan dược này, nên mang theo người, nói không chừng sẽ có lúc hữu dụng." Bùi Cẩn Ngưng dịu dàng nói với Tôn Thừa Hoan.
"Cảm ơn phu nhân." Tôn Thừa Hoan tiếp nhận đan dược, cúi đầu cảm Bùi Bùi Cẩn Ngưng.
"Quân Tử Thành, Quân Phi Dực là tâm phúc, ngươi có thể yên tâm trọng dụng." Tôn Tử Sinh nói với Tôn Thừa Hoan.
Tôn Thừa Hoan gật đầu.
"Cha, ngươi có rảnh thì viết thư cho ta nhiều một chút." Tôn Thừa Hoan nói với Tôn Tử Sinh, viết nhiều thư cho nàng, nói cho nàng những việc liên quan đến Bùi Châu Hiền.
Tôn Tử Sinh biết ý tứ của Tôn Thừa Hoan, sau đó hướng Tôn Thừa Hoan gật đầu.
Cuối cùng Tôn Thừa Hoan từ biệt với Thủy Hương.
"Cố gắng chăm sóc mình." Thủy Hương rưng rưng nói.
"Ngươi cũng vậy, phải cố gắng chăm sóc bản thân, có việc gì thì tìm cha ta, hoặc là viết thư nói với ta." Tôn Thừa Hoan gật đầu, cũng tiếp nhận tay nải không lớn không nhỏ từ Thủy Hương, đó là tất cả tấm lòng Thủy Hương thu xếp cho Tôn Thừa Hoan.
Thủy Hương gật đầu.
Sau khi cáo biệt Thủy Hương, Tôn Thừa Hoan đứng trong đám người quay đầu lại nhìn một lần, quả nhiên là Bùi Châu Hiền sẽ không đến đưa mình, nghĩ đến đây, Tôn Thừa Hoan lại cảm thấy khổ sở.
Mọi người ở Bùi gia nhìn theo, Tôn Thừa Hoan vậy mà lại rời đi với người Quân gia.
....//....
Tôn Thừa Hoan: Tỷ tỷ không đến đưa ta, khổ sở, vẫn là khổ sở!
Bùi Châu Hiền: Còn muốn ta đưa nàng, suy nghĩ quá nhiều rồi, cút, cũng đừng có quay về đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com