Chap 3
"Đều có chút thú vị." Bùi Châu Hiền trả lời.
"Bùi gia không sợ nuôi thêm một hai người rảnh rỗi, biết nghe lời liền tốt." Ngữ khí Bùi Cẩn Ngưng không chút để ý nói.
"Thoạt nhìn, đều giống như sẽ nghe lời." Bùi Châu Hiền nói, kỳ thật nàng không dám nói, Tôn Tử Sinh có ba phần rất giống phụ thân.
"Không nói bọn họ nữa, nói chính sự." Bùi Cẩn Ngưng hiển nhiên không muốn tiếp tục nói đến cha con Tôn gia.
"Hiền Nhi mới trở về từ phía Nam, phát hiện nhiều sâu bệnh nghiêm trọng, cần phòng chống đúng lúc, tránh để lan tràn sang phía Bắc, hơn nữa cần đặt trước lương thực ở bên Đông nhiên, lo trước khỏi họa." Bùi Châu Hiền trầm ổn cùng tự tin như vậy, hoàn toàn không giống một thiếu nữ mới 11 tuổi.
"Việc này con định xử lý thế nào?" Bùi Cẩn Ngưng lại hỏi, tầm mắt nhìn Bùi Châu Hiền cực kỳ nhu hòa.
"Việc này để Bùi Chương đi làm, Bùi Chương đi Sở gia mua lương, nhất quan hệ, nhị tiền tệ, tầng quan hệ thân thích này, không cần minh bạch thì không cần." Bùi Châu Hiền mỉm cười nói.
Bùi Cẩn Ngưng nghe vậy không khỏi mỉm cười, nha đầu này, gian trá thật sự, có thể lợi dụng, tuyệt đối không buông tha.
"Vâng, đệ đi làm." Bùi Chương rất vui vẻ nói.
Thiên hạ hiện tại, do tứ đại thế gia nắm giữ, Nam Triệu Bùi gia, Tây hầu Vương gia, Đông nhiên Sở gia, Bắc nguy Quân gia.
Vương gia có mã thương đệ nhất thiên hạ, tất cả ngựa quý, đều thuộc Vương gia, lúc Cao Tổ tranh giành Trung Nguyên, Vương gia đưa bảy vạn chiến mã đến hợp sức.
Sở gia trước giờ đều thương nhân bán muối, gia tài bạc triệu, năm đó Sở gia dùng hết gia tài, giúp đỡ Cao Tổ.
Còn Bắc nguy Quân gia, dùng võ lập thiên hạ, mỗi người đều võ nghệ đầy mình. Đời thứ nhất của Quân gia gia chủ Quân Triệu, cùng Cao Tổ Hán Dương kết nghĩa huynh đệ, cũng vì thiên hạ Chu gia mà lập được công lao. Cao Tổ từng thề ước, Chu lấy tam gia Quân, Vương, Sở lập thiên hạ.
Riêng Nam Triệu Bùi gia, là do nhiều thế hệ sinh ra ở Nam Triệu, đã sớm định cư tự trị ở Nam Triệu rất lâu trước kia. Nam Triệu là vùng núi, dễ thủ khó công. Lúc mới lập ra nhà Chu, Bùi gia chủ động hướng Chu gia xưng thần, nhiều thế hệ đều phải tiến cống. Nhà Chu vui vẻ tiếp nhận, đồng ý không can thiệp chính sự ở Bùi gia, tiếp tục để Bùi gia tự trị Nam Triệu. Nam Triệu Bùi gia lấy dược dùng độc nổi tiếng hậu thế, hơn nữa nữ tôn nam ti, tất cả gia chủ đều là nữ nhân. Bùi gia có rất nhiều dòng, nhưng dòng chính chỉ có duy nhất một, đồng lứa với Bùi Cẩn Ngưng cũng chỉ có mỗi Bùi Cẩn Ngưng kế thừa.
Mười lăm năm trước, nhị công tử đông nhiên Sở gia Sở Phi Nhiên bệnh tật ốm yếu, Sở gia liền đưa Sở Phi Nhiên đến nơi giỏi về dược vật là Bùi gia điều dưỡng. Cũng nói nhị công tử Sở gia tài thế vô song, trời cao đố kỵ, giỏi quá ắc dở, sợ là không sống được lâu.
Sở Phi Nhiên ở Bùi gia, Bùi Cẩn Ngưng dốc lòng chăm sóc, hai người lâu ngày sinh tình, ba năm sau, Sở Phi Nhiên chủ động xin ở rể Bùi gia.
Sở gia tất nhiên nguyện ý kết thân với Bùi gia, chỉ là đưa người thông minh nhất Sở gia đi ở rể, Sở gia lại không muốn, nếu không phải thân thể Sở Phi Nhiên ốm yếu, lấy tài trí của Sở Phi Nhiên, nhất định là gia chủ đời kế tiếp của Sở gia. Chỉ là Sở Phi Nhiên kiên trì, hơn nữa xác thật thân thể Sở Phi Nhiên bệnh tật, rời khỏi thuốc cùng sự điều dưỡng ở Bùi gia sợ không thể sống lâu, nên đành ỡm ờ đồng ý.
Biết từ trước đến nay ở Bùi gia đều có truyền thống nữ tôn nam ti, gia nghiệp nhất định sẽ do Bùi Châu Hiền kế thừa, cho nên khi Sở Phi Nhiên bệnh chết, Sở gia hy vọng Bùi Chương về Sở gia nhận tổ quy tông, chỉ là Bùi Cẩn Ngưng một lời từ chối.
Bùi Châu Hiền kế thừa thông tuệ hoàn mỹ của Sở Phi Nhiên, cũng kế thừa thiên phú dùng độc dùng dược của Bùi Cẩn Ngưng, còn có xu thế con giỏi hơn cha.
....//.....
Tôn Thừa Hoan đi theo cha với nha hoàn tên Nghiên Nhi lòng vòng rất lâu, Bùi gia này thực sự vượt qua tưởng tượng của nàng. Tôn Thừa Hoan suy nghĩ chờ ngày nào mình rảnh, ăn no rồi nhất định sẽ đi dạo hết tất cả ngõ ngách trong phủ này, nhìn xem rốt cục lớn đến thế nào. Tôn Thừa Hoan suy nghĩ lỡ như nơi ăn cơm cách nơi nàng ở quá xa thì ăn xong lội về có lại đói nữa không đây? Nghĩ đến ăn cơm, Tôn Thừa Hoan có cảm giác mình đói bụng rồi, vừa rồi thần kinh căng thẳng quá mức, nên quên đi chuyện đói, rời khỏi chỗ không có phu nhân công tử tiểu thư cái gì đó, cảm giác cả người nàng đều nhẹ nhàng không ít, trạng thái sinh lý khôi phục bình thường rồi. Tôn Thừa Hoan cảm thấy Bùi gia lớn như vậy, muốn ngẫu nhiên gặp lại mấy người đó chắc cũng không dễ, chỉ cần mình kẹp chặt cái đuôi làm người, hẳn là vẫn có thể sống yên ổn đi, Tôn Thừa Hoan tổng thể vẫn là hài tử rất lạc quan.
Tôn Thừa Hoan kéo tay áo Tôn Tử Sinh, nha hoàn Nghiên Nhi đi ở phía trước, nàng cùng cha nàng đi song song.
"Sao vậy?" Tôn Tử Sinh hỏi, hắn cảm giác Hoan Nhi không có dữ dằn như trước kia, như vậy rất tốt, mình không có bị mắng thêm.
"Ta.... đói bụng." Tôn Thừa Hoan nhỏ giọng nói.
"Nhưng mà còn chưa đến giờ cơm...." Tôn Tử Sinh có chút khó xử nói, quy tắc ở Bùi gia phải nói là tương đối nhiều, bình thường thì chưa đến giờ cơm là không được ăn cơm. Ngày đó hắn đói xỉu bên đường, phu nhân nhặt về, đối với một bàn cơm, hắn ăn ngấu nghiến, ăn được một nửa, đã bị phu nhân cho đem xuống, chỉ nói một câu, ẩm thực phải có chừng mực. Từ đó về sau, ba bữa hắn ăn đều cố định thời gian, có định lượng. Ngày thường muốn ăn thêm đồ ăn vặt, cũng không cho phép, tuy rằng hắn gả vào, không phải, là ở rể hào môn, nhưng về phương diện ăn uống, Tôn Tử Sinh vẫn cảm thấy không được tận hứng.
Vẻ mặt Tôn Thừa Hoan thất vọng, nàng cảm thấy nhà giàu như vậy thì lúc nào cũng phải có cơm ăn chứ.
"Này... Nghiên Nhi, ngươi có thể kêu phòng bếp làm một ít điểm tâm hay không, Hoan Nhi muốn ăn...." Tôn Tử Sinh thật sự không đành lòng làm Tôn Thừa Hoan thất vọng, liền dò hỏi, lấy danh nghĩa là Tôn Thừa Hoan muốn ăn.
Tôn Thừa Hoan nhéo Tôn Tử Sinh một cái, nàng cảm thấy cha nàng đúng là không trông chờ được gì, thực đúng là nàng muốn ăn, nhưng cha nàng cũng không thể thành thật mà nói cho người ta chứ, người ta cho rằng nàng thực ham ăn làm sao bây giờ?
Tôn Tử Sinh ăn đau đáng thương nhìn Tôn Thừa Hoan, mới vừa cảm thấy Hoan Nhi không hung dữ nữa, xem ra vẫn còn rất dữ đây.
"Nếu Hoan tiểu thư muốn ăn, ta cho người đưa tới." Nghiên Nhi săn sóc nói, cũng phân phó một nha hoàn khác mới đi ngang.
Tôn Thừa Hoan cảm thấy xưng hô Hoan tiểu thư này nghe cũng không tốt, nhưng là nàng nhịn, giờ phút này trong lòng nàng đều bị bàn điểm tâm sắp bưng tới kia chiếm cứ.
Rốt cục, bọn họ cũng đi đến nới Tôn Thừa Hoan sẽ ở, sương phòng này đối với Tôn Thừa Hoan mà nói tuyệt đối có thể xem là xa hoa.
"Sau này Hoan tiểu thư sẽ ở đây." Nghiên Nhi nói.
Tôn Thừa Hoan nhìn trên giường hoàn toàn là chăn bông tơ lụa, quả thực sắp khóc đến nơi, không sợ nửa đêm đông lạnh đến tỉnh dậy đến ngủ không được nữa, nàng vuốt chăn bông lành lạnh, quả thực là yêu thích không buông tay.
"Chờ lát nữa sẽ cho người đem mấy bộ quần áo mới đến đây, Hoan tiểu thư cố gắng tắm rửa sạch sẽ trước, đại tiểu thư đặc biệt ưa sạch, còn có, trong phủ có chút phép tắc, đến lúc đó sẽ có người đến dạy Hoan tiểu thư." Nghiên Nhi tiếp tục nói.
Tôn Thừa Hoan nhanh chóng phóng từ trên giường xuống, thực hiển nhiên, các nàng điều ngại mình dơ, còn không có phép tắc, bất quá Tôn Thừa Hoan cảm thấy mấy vấn đề này cũng không phải quan trọng, chỉ cần có thể để mình ăn no mặc ấm, mỗi ngày nàng tắm ba lần đều được.
"Nếu không có vấn đề gì, ta lui xuống trước." Nghiên Nhi nói với cha con Tôn gia.
"Không thành vấn đề." Tôn Thừa Hoan lập tức nói, nàng ước gì Nghiên Nhi mau chóng đi sớm một chút.
Sau khi Nghiên Nhi rời đi, một nha hoàn khác quả nhiên bưng một mâm điểm tâm đến đây.
Điểm tâm tổng cộng chỉ có năm cái, lại còn nhỏ xíu, Tôn Thừa Hoan cảm thấy nhỏ như vậy còn không đủ nhét kẻ răng của mình, nhưng là điểm tâm lại tinh xảo mười phần, bộ dáng nhìn rất ngon miệng.
Chờ tất cả nha hoàn đều rời khỏi, Tôn Thừa Hoan gấp gáp không chờ nổi cầm một cái điểm tâm nhét vào miệng.
"Ngon quá!" Tôn Thừa Hoan cảm thấy đây là thức ăn ngon nhất nàng ăn được.
Tôn Tử Sinh nhìn thèm, duỗi tay muốn lấy một cái, bị Tôn Thừa Hoan dùng sức chụp lấy, Tôn Tử Sinh lập tức lui tay về.
"Ngươi ở đây cơm no rượu say hơn một tháng, còn muốn giành với ta!" Tôn Thừa Hoan lên án, nhiêu đây đối với nàng cũng không đủ ăn, nàng cũng không cần phải chia cho cha nàng.
"Cái này..... Ta cũng không có ăn qua..." Tôn Tử Sinh yếu đuối nói, phu nhân không cho hắn ăn nhiều, hắn cũng rất đau lòng.
Tôn Thừa Hoan nhìn bộ dáng ủy khuất của cha nàng, cũng không giống nói dối.
"Ngươi chỉ có thể ăn một cái." Tôn Thừa Hoan đau giống như cắt thịt mà đưa một khối điểm tâm cho cha nàng.
Tôn Tử Sinh vui sướng khôn cùng tiếp nhận Tôn Thừa Hoan ban ân.
Nháy mắt ba cái đã ăn xong điểm tâm, Tôn Thừa Hoan thực sự là còn chưa đã thèm, nàng nghĩ mỗi ngày đều có một mâm điểm tâm như vậy thì quá là mỹ diệu rồi.
"Ngươi ở đây có tốt không, quen rồi chứ?" Lúc này Tôn Thừa Hoan mới nhớ đến quan tâm cha mình một chút.
"Rất tốt, quen rồi." Tôn Tử Sinh trả lời thật, hắn cảm thấy trừ bỏ chuyện ăn uống không thoải mái thì các mặt khác đều tốt, cũng đã quen rồi.
Tôn Thừa Hoan nhìn khí sắc Tôn Tử Sinh tốt hơn trước rất nhiều, trước kia Tôn Tử Sinh chỉ là tuấn tú, hiện tại sắp kiều diễm thành một đóa hoa luôn rồi, cho nên nhìn ra được, cha nàng cũng không đến nỗi tồi.
"Ngươi cảm thấy phu nhân như thế nào?" Tôn Thừa Hoan hỏi.
"Thực tốt." Tôn Tử Sinh đỏ mặt trả lời, vẻ mặt xuân tâm nhộn nhạo kia thực sự giấu sao cũng không được.
Tôn Thừa Hoan nghĩ đến cha nàng, nương mới chết hơn một năm, đã thay lòng đổi dạ nhanh như vậy, trong lòng có chút thấy không đáng giá cho nương nàng, cảm thấy cha nàng đúng là nam nhân thúi lả lơi ong bướm, nhưng nghĩ đến ngày tháng gian khổ ăn không đủ no của mình với cha, Tôn Thừa Hoan liền không thể suy xét đến tiêu chuẩn đạo đức nữa, được rồi, chỉ hy vọng nương nàng kiếp sau không phải gặp loại nam nhân giống như cha nàng, đặc biệt không cần nhìn thấy khuôn mặt đẹp thì nhặt về nhà đâu.
"Thiếu gia kia nhìn thấy cũng không phải người tốt rồi, hắn có làm khó dễ ngươi hay không?" Kỳ thật Tôn Thừa Hoan vẫn lo lắng cha nàng sẽ bị Bùi Chương khi dễ.
"Số lần gặp hắn không nhiều lắm, hắn cũng không muốn đếm xỉa tới ta, nên cũng không có làm khó ta." Tôn Tử Sinh chưa nói, tuy rằng Bùi Chương không làm khó hắn, nhưng hắn biết Bùi Chương khinh thường hắn, bất quá Tôn Tử Sinh cảm thấy đây không phải là vấn đề lớn. Trừ bỏ nương tử với phu nhân không biểu hiện ra khinh thường hắn, thì Tôn Thừa Hoan cũng ghét bỏ hắn, huống chi là người khác đây? Hắn không có bản lĩnh gì, da mặt lại dày, đó cũng không là vấn đề.
"Vậy đại tiểu thư kia thì sao?" Tôn Thừa Hoan hỏi Bùi Châu Hiền, nàng vẫn cảm thấy nếu Bùi Chương ác, cũng là ác quang minh chính đại, còn đại tiểu thư thì không chắc, cứ cảm thấy sẽ là bộ dáng chơi xấu sau lưng.
"Tuy rằng cũng không thường gặp được, nhưng thực ra nàng đối với ta cũng khách khí lễ phép." Tôn Tử Sinh theo thật trả lời.
"Ngươi cần phải biết đề phòng, đừng để bị người bán còn thay người khác kiếm tiền, nhìn đại tiểu thư kia, ta cảm giác cũng không phải là người tốt gì...." Ngữ khí Tôn Thừa Hoan như là đang thuyết giáo cho nhi tử nghe.
"Ta sẽ chú ý." Tôn Tử Sinh ngoan ngoãn trả lời, giống như nhi tử ngoan ngoãn, kỳ thật là hắn cũng không để trong lòng, hắn cảm thấy Bùi Châu Hiền căn bản sẽ lười tốn tâm tư lên người mình, hắn chỉ sợ nếu không thuận theo trả lời, Hoan Nhi vẫn luôn tụng niệm bên tai hắn không ngừng, Hoan Nhi với nương tử rất giống nhau, cứ thích lo lắng thái quá.
Khi Tôn Thừa Hoan còn rất nhiều chuyện muốn dặn dò thì có người tới gõ cửa.
Tôn Tử Sinh lập tức đứng dậy đi mở cửa, Tôn Thừa Hoan vốn dĩ đang ngồi ngã trái ngã phải, lập tức ngồi thẳng lên, nàng đặc biệt không có thói quen để bọn hạ nhân ở lại bên người, cực kỳ không được tự nhiên.
Một lão ma ma chừng năm sáu chục tuổi mang theo hai ma ma khác nhỏ tuổi hơn một chút đứng ở bên ngoài, biểu tình ba người đều rất nghiêm túc, đặc biệt là ma ma lớn tuổi nhất kia, nghiêm túc nhất.
Tôn Thừa Hoan nhìn gương mặt nghiêm túc kia, nghĩ thầm, lão thái thái này cũng không biết là bao lâu rồi chưa cười, bị mấy ma ma nhìn chằm chằm như vậy nàng thực sự thấy khiếp đảm đến hoảng sợ.
"Đại tiểu thư phân phó lão nô tới hầu hạ Hoan tiểu thư tắm gội." Lão ma ma đứng đầu ngữ khí nghiêm túc lên tiếng.
Tôn Thừa Hoan lại có cảm giác nhục nhã lần nữa, thực rõ ràng tiểu thư kia sợ mình dơ, điều này khiến cho nội tâm Tôn Thừa Hoan thực không thoải mái, thì xem như là mình dơ đi, nàng ta ngại cái gì, nàng ta không nhắm mắt làm ngơ được sao? Cũng không phải là nàng không thích sạch sẽ, chỉ là mùa đông, nàng tiết kiệm, không muốn đi nấu nước ấm, củi kiếm được đều đi đổi tiền, mỗi ngày chỉ muốn đổi được nhiều một chút, mua lương thực.
"Ta sẽ tắm rửa." Trong lòng Tôn Thừa Hoan thực là bất mãn, những vẫn rất ngoan ngoãn nói, tỏ vẻ mình là hài tử hiểu chuyện.
"Nước ấm đã chuẩn bị xong, công tử ra ngoài trước, chúng nô hầu hạ Hoan tiểu thư tắm rửa." Lão ma ma rất có trật tự nói với Tôn Tử Sinh.
Tôn Tử Sinh nhìn Tôn Thừa Hoan bằng ánh mắt đồng cảm, liền ngoan ngoãn đi ra ngoài, bị hầu hạ tắm rửa hắn cũng từng trãi qua rồi. Trước kia ở nhà hắn rất thích sạch sẽ, sau khi nương tử qua đời, mùa đông Tôn Thừa Hoan cũng không cho hắn tắm thường xuyên, sợ hắn dùng quá nhìu củi đốt, cho nên dần dà hắn cũng trở nên vừa bẩn lại vừa hôi, lúc hắn được phu nhân nhặt về, ngày đầu tiên trong phủ đã bị người nâng đi tắm rửa, thiếu chút nữa là lột hết một tầng da, giờ nghĩ lại trong lòng Tôn Tử Sinh vẫn còn sợ hãi. Sau đó nói cái gì ngại ngùng, cũng không muốn tiếp tục cho người hầu hạ tắm rửa, hiện tại đặc biệt tốt là hắn có thể mỗi ngày tự mình tắm rửa.
Tôn Tử Sinh đi rồi, ba lão ma ma như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Tôn Thừa Hoan.
"Ta tự mình tắm, các ngươi chờ ở bên ngoài là được rồi....." Tôn Thừa Hoan đã tám tuổi, sớm đã có ý thức nữ tử, vẫn rất sợ bại lộ thân thể trước mặt người khác.
"Đại tiểu thư muốn chúng ta cần phải hầu hạ ngài tắm rửa." Ngữ khí Lão ma ma không hề thương lượng nói.
"Thật sự không cần...." Tôn Thừa Hoan từ chối, nghĩ đến hình ảnh bị ba lão phụ nhân cưỡng bách tắm rửa đều không đẹp đi, Tôn Thừa Hoan nhanh chân muốn chạy.
Ba lão ma ma thấy Tôn Thừa Hoan không hợp tác như vậy, nếu đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp đi qua bắt lấy Tôn Thừa Hoan, trực tiếp cởi đồ.
Tính ra sức lực Tôn Thừa Hoan hơn những đứa nhỏ khác rất nhiều, nhưng vẫn là bại trận.
Tôn Thừa Hoan thấy mình bị chà một tầng lại một tầng, cảm giác da của mình cũng sắp bị lột đi rồi, làn da ngăm đen kia đều đỏ hết cả lên, tư vị ê ê ẩm ẩm, làm Tôn Thừa Hoan khó quên cả đời, đời này, nàng đều không muốn được người khác hầu hạ tắm rửa nữa.
Tắm rửa xong, Tôn Thừa Hoan thay một thân quần áo mới, trực tiếp nằm liệt trên giường không nhúc nhích, tư thái sống không còn gì luyến tiếc.
"Đại tiểu thư, đã làm thỏa đáng." Lão ma ma hoàn thành nhiệm vụ xong trở về sân của Bùi Châu Hiền, hiển nhiên các nàng là người làm trong viện của Bùi Châu Hiền.
"Lão chuột kia đã tắm rửa sạch sẽ rồi?" Bùi Châu Hiền thuận miệng hỏi.
"Đã tắm sạch sẽ, nhìn gầy ốm như khỉ nhưng sức lực lại rất lớn, nếu không phải ba người, thiếu chút nữa là bắt không được nàng rồi." Lão ma ma cảm thấy nữ hài tử kia thực sự là mạnh đến mức không giống bình thường.
"Ồ, vậy sao?" Bùi Châu Hiền nhướng mày hỏi ngược lại.
--------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com