Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 59

"Đồ ăn các người làm, người thực sự có thể được sao?" Tôn Thừa Hoan hỏi tiểu nhị đang đứng bên cạnh nhìn mình chằm chằm, đồ ăn cái gì, đều bị dập nát hết rồi.

"Nơi này núi rừng hoang vắng, có một ngụm cơm ăn đã xem như không tồi rồi, làm sao chú ý nhiều như vậy chứ?" Tiểu nhị khách điếm biện giải nói. Chính yếu là, từ lúc mở cửa đến giờ, người đến ngủ trọ thực sự quá ít, đầu bếp bệnh không dậy nổi, đồ ăn này là lão bản nương tự mình làm, lão bản nương làm đồ ăn, thực sự là khó ăn, lão bản nương lại bao che A Mặc, chưa bao giờ để A Mặc làm việc nặng. Thật vất vả mới kiếm được hai miếng thịt béo này, nếu không khách điếm cũng sắp không có gì ăn.

"Làm lại một lần, không phải cho heo ăn, người có thể ăn được!" Bùi Châu Hiền lấy ra một thỏi bạc để lên bàn, để tiểu nhị bưng lên cái khác.

Tiểu nhị nhìn thấy Bùi Châu Hiền lấy bạc ra, đôi mắt cũng sáng lên, quả nhiên là thịt béo, tiểu nhị liền mong ngóng mê dược mau chóng phát huy hiệu quả.

"Tỷ tỷ, ta cảm thấy khả năng nấu nướng của đầu bếp ở đây không được rồi, mà vậy, đưa nguyên liệu nấu ăn cho ta, ta tự làm, các ngươi hỗ trợ nhóm lửa là được." Đối với khả năng nấu nướng của khách điếm này Tôn Thừa Hoan hoàn toàn thất vọng, không ôm chút hy vọng nào, cảm thấy còn không bằng tự mình xuống bếp.

"Người tới là khách, sao có thể để khách tự xuống bếp, ta phân phó phòng bếp làm lại một phần." Tiểu nhị nhẹ giọng đáp, căn bản là hắn chỉ muốn kéo dài thời gian, chứ không phải thực sự kêu phòng bếp làm đồ ăn lại. Có ăn thì ăn đi, chờ lát nữa muốn ăn cũng không được!

"Nước trà cũng đổi lại cái khác." Đối với trà này Bùi Châu Hiền cũng cực kỳ ghét bỏ.

"Trong khách điếm chỉ có nước trà thô, nếu không đổi rượu có được không?" Tiểu nhị thấy Tôn Thừa Hoan cùng Bùi Châu Hiền chậm chạp không có hôn mê, tưởng hai người ăn quá ít, dược liệu không phát huy được liền nghĩ cho hai người uống thêm thuốc mê cũng được.

"Được a!" Tôn Thừa Hoan uống rượu cũng lâu rồi chưa uống lại, lập tức đồng ý phương án thay trà đổi rượu.

Đối với đề nghị này Bùi Châu Hiền cũng không phản đối.

Không bao lâu, tiểu nhị lại đem lên bầu rượu.

Tôn Thừa Hoan lập tức rót đầy cho mình và Bùi Châu Hiền, sau đó uống một ngụm, phát hiện so với rượu ngon trong phủ cũng kém xa, nhưng so với đồ ăn khó ăn đến cực điểm thì vẫn còn có thể chấp nhận được.

Bùi Châu Hiền cũng uống một ly, tuy rằng không tốt lắm, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, rốt cuộc rượu này so với nước trà còn tốt hơn nhiều, hơn nữa nàng cảm thấy đại khái nơi này cũng không thể lấy ra đồ vật gì tốt nữa.

Vừa rồi tiểu nhị tăng thêm lượng thuốc mê, liền ngóng trông hai cô nương này nhanh chóng ngã xuống, chính là hai người này uống xong một bầu rượu rồi mà vẫn còn tỉnh táo, hơn nữa giống như càng uống càng có tinh thần. Nếu không phải mấy ngày hôm trước mới vừa thuốc người khác một lần, tiểu nhị cũng hoài nghi mình có phải mua nhầm thuốc mê giả rồi không.

"Đồ ăn còn chưa xong sao? Các ngươi đang chờ đợi cái gì đây?" Bùi Châu Hiền thúc giục hỏi.

"Đúng vậy, ta sắp đói đến mức ngực dán vào lưng rồi!" Bầu rượu này uống xong rồi, đồ ăn còn chưa có bưng lên, làm việc gì mà không có nhanh nhẹn gì hết, Tôn Thừa Hoan cảm thấy khách điếm này không phá sản mới là kỳ quái!

"Sắp, sắp, ta đi phòng bếp thúc giục...." Tiểu nhị giả vờ đi vào phòng bếp.

"Sao lại thế này, các nàng sao còn chưa hôn mê?" Trong phòng bếp vẫn còn một thiếu phụ phong tao, thấy tiểu nhị tiến vào cực kỳ mạnh bạo hỏi.

"Sao ta biết được, rượu cũng uống xong rồi, một chút tác dụng cũng không có, thuốc mê của lão bản nương có phải hư rồi không?" Tiểu nhị cảm thấy sau này mua thuốc phải đổi chỗ khác, thuốc này thực sự không có hiệu quả.

"Theo đạo lý, thuốc này không hư mới đúng, chẳng lẽ gặp được nhân vật phong vân?" Lão bản nương hoài nghi nói, rốt cuộc cũng là thuốc mê dùng nhiều năm như vậy, chưa bao giờ xảy ra chuyện. Người bình thường, làm sao sẽ xuất hiện ở nơi hoang sơn dã lĩnh như thế này, hơn nữa còn là hai cô nương trẻ tuổi mĩ mạo, nhất định không phải là người bình thường.

"Vậy làm sao bây giờ? Nàng chê đồ ăn ngươi làm quá khó ăn, kêu làm lại phần khác, vẫn luôn thúc giục." Tiểu nhị hỏi, hắn nhìn tướng mạo hai người một cái, xác thật không giống người bình thường.

"Ngươi cắt mấy trái lê này ra trước, ta đổi loại thuốc khác." Lão bản nương thấy phòng bếp có mấy trái lê, cắt ra xong rắc thuốc khác vào rồi đưa tiểu nhị bưng lên.

Tiểu nhị lại lần nữa nhìn chằm chằm Tôn Thừa Hoan với Bùi Châu Hiền ăn xong.

"Các ngươi hạ độc nhiều ít đều không dùng được, hà tất phải tốn tâm tư làm gì?" Bùi Châu Hiền nhẫn nại dùng xong rồi nói.

Tiểu nhị nghe vậy, sắc mặt đại biến.

"Ta hỏi ngươi, có cơm có đồ ăn không, có thể nấu được hay không?" Tính tình Tôn Thừa Hoan rất tốt, nhưng chờ đến mức có chút bạo phát, Tôn Thừa Hoan chỉ còn để ý đêm nay có đồ ăn ăn không thôi. Mà lê này thực sự rất ngọt, Tôn Thừa Hoan dùng xiên cắm lê ăn, chỉ là gọt vỏ không sạch, đầu bếp này làm việc thật không ổn rồi!

"Thật là, một hai phải bức ta mạnh bạo!" Tiểu nhị liền rút ra một cái móc sắc bén, hình thù như cây gai ngược rất kỳ quái, vũ khí kia thoạt nhìn đúng là có chút khiến cho người ta sợ hãi.

"Thử xem!" Khóe miệng Bùi Châu Hiền hơi nhếch lên, trào phúng nói.

Tiểu nhị vừa mới đến gần Bùi Châu Hiền, thân mình liền giống như bãi bùn, xụi lơ trên mặt đất.

"Ngươi làm cái gì với ta?" Tiểu nhị phát hiện thân thể của mình hoàn hoàn không động đậy, cơ bắp căng cứng đến phát đau.

Lúc này, lão bản nương vẫn đang tránh ở phòng bếp rốt cục ra tới, còn có cô nương trẻ tuổi đứng trước quầy không hề nói chuyện cũng không có cảm giác tồn Tại cũng đi theo vào.

"Các ngươi là ai? Các ngươi làm gì với A Thạch?" Lão bản nương lạnh giọng hỏi.

"Ta gọi là Tôn Thừa Hoan, nàng là tỷ tỷ của ta, tỷ tỷ hạ chút độc với hắn, bây giờ chắc hắn rất là không dễ chịu." Tôn Thừa Hoan thành thật trả lời, độc này mình cũng thử qua rồi, tư vị nghĩ lại vừa đau vừa khó chịu.

"Làm sao các người mới có thể buông tha hắn?" Thiếu phụ phong tao kia hỏi, võ công A Thạch không yếu, lại không hề phát hiện mình bị hạ độc, võ công đối phương tuyệt đối không dưới A Thạch, hơn nữa cũng cực kỳ am hiểu dùng độc, rõ ràng cứng đối cứng, bọn họ không có phần thắng. Cân nhắc một lúc, thiếu phụ liền lập tức chịu thua, thức thời trở lại.

"Hầu hạ chúng ta thật tốt, ngày mai chúng ta rời đi sẽ cho hắn thuốc giải, nếu chúng ta cảm thấy ở nơi này không thoải mái, vậy thì hắn cũng đừng nghĩ đến chuyện dễ chịu, đời này cứ nằm liệt như vậy đi." Bùi Châu Hiền nhàn nhạt nói.

"Các ngươi có yêu cầu gì cứ việc phân phó, A Mặc, ngươi đi phòng bếp nấu cơm, hầu hạ hai vị cô nương này thật tốt." Thiếu phụ phong tao ra vẻ nhiệt tình lại khách khí nói, nàng thực sự không làm được đồ ăn ngon, cũng chỉ có thể để A Mặc xuống bếp.

Cô nương tên A Mặc kia không yên tâm nhìn thiếu thụ liếc mắt một cái, sau đó ngoan ngoãn vào phòng bếp.

Sau hai khắc, A Mặc đem đồ ăn y như đúc vừa rồi lên, chỉ là nhìn có đẹp mắt hơn một chút.

"Trong khách điếm thực sự thiếu thốn, hai vị cô nương tạm chấp nhận được không." Thiếu phụ nói.

Tôn Thừa Hoan nếm thử một ngụm, tuy rằng cũng không tính là ngon, nhưng ít nhất có thể miễn cưỡng nuốt được.

"Vừa rồi ngươi để nàng làm là tốt rồi, còn làm hư bỏ phí đồ ăn." Đối với đồ ăn lúc nãy Tôn Thừa Hoan thực sự là ghét bỏ đến không chịu được.

Thiếu phụ kia chỉ là cười trừ, cũng không nói cái gì.

Đúng lúc này, cô nương tên A Mặc kia ngồi ở bàn bên cạnh, cầm đũa ăn thức ăn với cơm bị Tôn Thừa Hoan ghét bỏ lúc nãy đẩy qua.

Tôn Thừa Hoan kinh ngạc nhìn cô nương A Mặc kia, nàng phát hiện cô nương này hình như vẫn chưa từng nói chuyện qua.

"A Mặc không nói được, tính tình có chút khác với người thường. Các người ăn đi, có yêu cầu gì có thể kêu chúng ta, cơm chiều chúng ta cũng chưa ăn, nên ăn ở bên này." Thiếu phụ phong tao nói xong, cũng ngồi vào bàn A Mặc, cùng nhau ăn cơm, vậy mà một chút cũng không chê khó ăn.

Thì ra, thức ăn thường ngày của các nàng cũng là mấy thứ này, Tôn Thừa Hoan kinh ngạc nghĩ đến.

Đối với chuyện của người khác Bùi Châu Hiền không hề có hứng thú biết, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu tình biến hóa gì, chỉ là thường ngày nàng ăn đã ít, bữa cơm này cũng không hợp với khẩu vị của nàng, nên càng ăn ít hơn. Động đũa vài cái, nàng liền không ăn nữa.

Tôn Thừa Hoan thấy Bùi Châu Hiền ăn ít như vậy, cực kỳ đau lòng, sợ Bùi Châu Hiền đói lại gầy. Thường ngày ăn sơn hào hải vị, Bùi Châu Hiền đã ăn không nhiều lắm, huống chi đồ ăn hiện tại thấp kém đối với Bùi Châu Hiền thế này đây!

"Lê này thật ra rất ngọt, tỷ tỷ thử xem." Tôn Thừa Hoan liền đem dĩa lê đẩy đến trước mặt Bùi Châu Hiền.

Bùi Châu Hiền vậy mà không từ chối, ăn bốn năm miếng, rốt cuộc tất cả đồ ăn ở đây chỉ có lê là hợp khẩu vị Bùi Châu Hiền.

Tôn Thừa Hoan luôn ăn rất nhiều, cho dù đồ ăn có không ngon, nàng vẫn ăn hết hơn phân nửa.

Ăn xong cơm chiều, liền muốn vào phòng nghỉ ngơi.

Tôn Thừa Hoan lúc này mới phát hiện khách điếm đơn sơ đến trình độ nào, phòng được có mấy gian, mà nóc đều bị lủng hết, ở trong phòng còn có thể nhìn thấy được ánh trăng trên trời, trong phòng cũng trống rỗng chỉ có một cái giường duy nhất.

Bùi Châu Hiền hiển nhiên không thích ở chỗ người khác từng ở, nhưng điều kiện hữu hạn, cũng chỉ có thể chấp vá ở, cho nên Bùi Châu Hiền mới lấy huân hương trong tay nải ra huân, muốn tiêu trừ hơi thở của người khác.

"Điều kiện hắc điếm này cũng quá kém rồi đi!" Tôn Thừa Hoan cảm thấy mình thực sự là có thêm kiến thức, cũng có thể có hắc điếm đơn sơ đến như vậy! Bất quá, cùng Bùi Châu Hiền vào phòng xong, Tôn Thừa Hoan mới đột nhiên ý thức được một việc, đó là đêm nay nàng với Bùi Châu Hiền có thể cùng nhau ở chung một phòng, thậm chí còn phải ngủ cùng một giường.

"Kêu các nàng chuẩn bị nước ấm, ta muốn tắm rửa." Bùi Châu Hiền nói với Tôn Thừa Hoan, sau hôm nay có thể là màn trời chiếu đất, sợ là không được tắm rửa.

"Được, ta liền ra ngoài phân phó các nàng." Tôn Thừa Hoan nói, ra phòng, vừa lúc gặp được cô nương tên A Mặc kia.

"Tỷ tỷ ta muốn tắm rửa, thỉnh các ngươi chuẩn bị chút nước ấm." Có lẽ là vì thương hại chuyện A Mặc không nói chuyện dược, Tôn Thừa Hoan đối với A Mặc khách khí không ít.

Biểu tình A Mặc mộc Tôn gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Tôn Thừa Hoan cảm thấy khách điếm này thật kỳ quái, bao gồm cả mọi người ở đây đều có điểm kỳ quái, bất quá tâm tư Tôn Thừa Hoan cũng không đặt ở đây, mà nghĩ đến chuyện đêm nay có thể cùng ngủ với Bùi Châu Hiền, trong lòng liền có loại cảm giác chờ mong không hiểu rõ.

Một lát sau, A Mặc cùng thiếu phụ đã chuẩn bị xong nước ấm.

Bùi Châu Hiền ở trong phòng tắm gội, Tôn Thừa Hoan đứng canh ở bên ngoài, dù sao cũng là ở ngoài, so với thường ngày Tôn Thừa Hoan càng cẩn thận hơn một chút.

Bùi Châu Hiền tắm xong ra, Tôn Thừa Hoan cũng chuẩn bị vào tắm. Dù sao đêm này cũng là ngủ cùng với Bùi Châu Hiền, thân thể tất nhiên phải tắm sạch sẽ một chút, nếu không lỡ như lúc đó Bùi Châu Hiền ghét bỏ mùi vị trên người nàng, đuổi nàng xuống giường không phải là không có chỗ ngủ sao, nàng cảm thấy việc này Bùi Châu Hiền tuyệt đối có thể làm ra được.

Tôn Thừa Hoan cảm thấy nấu nước ấm lại phải đổi tới đổi lui, cũng rất lãng phí thời gian, cho nên nàng trực tiếp dùng nước Bùi Châu Hiền tắm xong tắm cho mình luôn.

Lúc Tôn Thừa Hoan tắm, Bùi Châu Hiền cũng đứng ở ngoài cửa canh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com