Chap 61
Bùi Châu Hiền cũng không muốn nói về đề tài này, Tôn Thừa Hoan ngược lại giống như còn muốn nói cái gì, nhưng rồi lại không biết bản thân mình muốn nói gì, chỉ có thể hậm hực để đề tài này kết thúc. Bất quá Tôn Thừa Hoan vẫn còn không muốn ngủ, còn muốn cùng Bùi Châu Hiền trò chuyện, tùy tiện nói cái gì cũng được.
"Các nàng ăn hết bàn đồ ăn khó ăn đó, chẳng lẽ các nàng cũng là bách độc bất xâm sao?" Tôn Thừa Hoan đem nghi hoặc lúc nãy của mình hỏi ra.
"Nếu là độc, tất nhiên sẽ có thuốc giải, chỉ có một số loại độc khó giải cần thuốc giải đặc biệt, những loại độc dễ giải đều có thuốc giải cả." Bùi Châu Hiền nhàn nhạt nói, độc lần đầu tiên dùng là thuốc mê, không khó giải, độc lần thứ hai hạ trong trái lê có phức tạp hơn một chút, nhưng đó cũng chỉ tính dành cho người bình thường. Nàng với Tôn Thừa Hoan một là lò thuốc, một là người độc, tất nhiên không ở phạm trù người bình thường.
"Thì ra là như vậy. Vậy, tỷ tỷ, ngươi kho lo lắng buổi tối bọn họ sẽ trộm đối phó chúng ta sao?" Tôn Thừa Hoan hỏi, rốt cuộc cũng đang ở hắc điếm, Tôn Thừa Hoan vẫn cảm thấy có chút nguy hiểm.
"Ngươi sợ sao?" Bùi Châu Hiền nhàn nhạt hỏi ngược lại, những người đó nếu không sợ chết cứ việc tiến vào, độc trong phòng cũng không phải là một loại, giống như huân hương, đối với các nàng mà nói là mùi hoa cỏ, nhưng đối với người bình thường chính là độc dược.
"Không có sợ, chỉ là có chút lo lắng." Tôn Thừa Hoan nói thật, đại khái là có Bùi Châu Hiền bên cạnh, nàng một chút cũng không sợ, chỉ là có chút lo lắng.
"Có cảm giác gian nan cực khổ cũng không phải là chuyện xấu." Bùi Châu Hiền nhàn nhạt nói, nếu Tôn Thừa Hoan nói một chút cũng không lo lắng thì thật là thiếu tâm nhãn.
"Cho nên huân hương là độc?" Tôn Thừa Hoan hậu tri hậu giác hỏi, ở bên người Bùi Châu Hiền lâu rồi, có đôi khi nàng cũng không phân rõ đâu là độc đâu là dược, dù sao cũng không khác nhau, độc với dược vốn dĩ chuyển hóa cho nhau, nếu không làm sao lại kêu là độc dược đây! Nghĩ đến chuyện Bùi Châu Hiền đã có phòng bị, Tôn Thừa Hoan lúc này mới yên tâm, trong lòng nàng, Bùi Châu Hiền hoàn toàn là một người đáng tin, làm người khác có cảm giác an toàn.
"Đóng miệng ngươi lại, nhanh ngủ đi!" Hiển nhiên là Bùi Châu Hiền cảm thấy Tôn Thừa Hoan quá nhiều chuyện, ồn đến nàng nghỉ ngơi.
Tôn Thừa Hoan thấy Bùi Châu Hiền bắt đầu nhắm mắt lại, liền ngoan ngoãn ngậm miệng. Kỳ thật nàng thừa lúc nói chuyện cùng với Bùi Châu Hiền, nàng đã trộm dịch lại gần thân thể Bùi Châu Hiền một chút, từ khoảng cách một bàn tay, đã thu nhỏ lại bằng khoảng cách một ngón tay, nếu gần thêm chút nữa, thân thể của nàng sẽ chạm đến thân thể Bùi Châu Hiền. Càng gần Bùi Châu Hiền, càng nghe được mùi dược hương nồng đậm trên người Bùi Châu Hiền. Tôn Thừa Hoan nằm nghiêng về phía Bùi Châu Hiền, tư thế ngủ như vậy để nàng có thể nhìn Bùi Châu Hiền chăm chú được.
Bùi Châu Hiền chẳng những tư thế ngồi đoan chính, mà tư thế ngủ cũng đoan chính, Bùi Châu Hiền nằm ngủ là nằm đến thẳng thật sự.
Tôn Thừa Hoan nằm nghiêng vừa lúc nhìn đến sườn mặt Bùi Châu Hiền, trong phòng không có đèn, ánh sáng mờ ảo, nhưng thị lực Tôn Thừa Hoan lại cực kỳ tốt, trong bóng tối vậy mà nàng có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt của Bùi Châu Hiền. Cái mũi tinh xảo thẳng tắp, chân mày lá liễu cũng thật dài, như vẽ lên, lông mi cong vút, dài hơn người bình thường rất nhiều, góc nghiêng này thực sự là không thể bắt bẻ, cực kỳ đẹp mắt, Bùi Châu Hiền thực sự là quá đẹp. Mỗi khi Tôn Thừa Hoan nhìn Bùi Châu Hiền, cứ cảm thấy một lần so với một lần Bùi Châu Hiền càng đẹp hơn một chút. Bởi vì Bùi Châu Hiền đã nhắm mắt ngủ, ánh mắt Tôn Thừa Hoan càng không kiêng nể gì nhìn Bùi Châu Hiền chằm chằm.
Tuy rằng Bùi Châu Hiền nhắm mắt, nhưng vẫn còn có thể cảm giác được tầm mắt Tôn Thừa Hoan đang giằng co trên mặt mình, tầm mắt Tôn Thừa Hoan quấy nhiễu quá mức làm nàng không chịu nỗi, nàng không hiểu được, sao Tôn Thừa Hoan cứ thích nhìn mình chằm chằm như vậy.
Đại khái qua một khắc, Bùi Châu Hiền rốt cục nhịn không được lại mở mắt lần nữa.
"Ngươi không ngủ nhìn ta chằm chằm làm cái gì?" Đôi mắt Bùi Châu Hiền mở ra, nhìn thẳng về phía trên, cũng không nhìn Tôn Thừa Hoan, ngữ khí có chút không vui hỏi.
"Tỷ tỷ thật sự quá xinh đẹp!" Tôn Thừa Hoan cũng không che dấu nội tâm chân thật nói.
"Nếu ngươi là nam, sợ là một sắc quỷ!" Bùi Châu Hiền tức giận nói, đây không phải lần đầu tiên Tôn Thừa Hoan khen mình xinh đẹp. Cũng may Tôn Thừa Hoan là nữ tử, nếu không nhất định là sắc quỷ rồi!
"Cho dù là sắc quỷ, cũng không dám làm cái gì tỷ tỷ, ta không có cái gian này a!" Tôn Thừa Hoan cười nói, nàng đột nhiên nhớ đến trước đó Bùi Châu Hiền có nói qua, nếu mình là nam, sẽ để mình làm dưỡng phu. Bây giờ nhớ đến chuyện này, nàng hoàn toàn không hoảng sợ như trước đó, mà suy nghĩ, thái độ của Bùi Châu Hiền đối với phu quân mình có như vậy không hay là khác đi. Nếu Bùi Châu Hiền đối với phu quân có thể ôn nhu một chút, mà cho dù không ôn nhu, cũng không cần lãnh đạm như vậy là được, làm phu quân Bùi Châu Hiền cũng khá tốt. Tự nhiên ý thức được mình nghĩ cái gì, lại cảm thấy mình vớ vẩn thật sự, nàng với Bùi Châu Hiền đều là nữ, sao nàng lại có thể làm phu quân của nàng đây? Sau đó Tôn Thừa Hoan lại nghĩ đến khả năng sẽ có nam tử khác tới cưới Bùi Châu Hiền, đột nhiên, trong lòng liền không thoải mái, đặc biệt nghĩ đến khả năng Bùi Châu Hiền sẽ có thái độ không giống bình thường, trong lòng như bị gai đâm, cả người đều không thoải mái. Nhưng mà Bùi Châu Hiền đã mười tám tuổi rồi, đến tuổi phải chọn hôn phu, nghĩ đến đây, cả người Tôn Thừa Hoan liền không tốt hơn nữa.
Khóe mắt Bùi Châu Hiền thoáng nhìn thấy sắc mặt Tôn Thừa Hoan giống như đột ngột thay đổi, cũng không biết là đang miên man suy nghĩ cái gì.
"Tỷ tỷ, sau này muốn chọn hôn phu như thế nào?" Tôn Thừa Hoan nhịn không được mở miệng hỏi.
"Không biết." Bùi Châu Hiền nhàn nhạt đáp, đối với hôn phu gì kia, nàng cũng không có bất cứ dự đoán gì, thậm chí cảm thấy tồn tại tất yếu cũng không có, dù sao trong bụng mẫu thân nàng đã có một hài tử khác, nàng không nhất thiết cần phải truyền thừa huyết mạch Bùi gia.
"Vậy tỷ tỷ thích dạng người gì?" Tôn Thừa Hoan thấy Bùi Châu Hiền đối với chuyện chọn hôn phu của mình giống như không hề để bụng, mới thoáng yên tâm. Nàng phát hiện mình một chút cũng không hy vọng Bùi Châu Hiền quan tâm đến người khác, chỉ cần có loại khả năng này đều bài xích.
"Không chán ghét là được rồi." Bùi Châu Hiền nhàn nhạt nói, thích cái gì đó, không tồn tại, trên đời này người làm nàng không chán ghét cũng không nhiều.
"Vậy tỷ tỷ hẳn là không chán ghét ta, đúng không?" Quả nhiên, đối với đáp án của Bùi Châu Hiền Tôn Thừa Hoan cũng không thấy quá bất ngờ, có rất nhiều lúc nàng thấy Bùi Châu Hiền đối với toàn bộ thế gian này cũng không hề có loại cảm giác quá thích. Trước kia Tôn Thừa Hoan cứ cảm thấy bản thân mình không được Bùi Châu Hiền coi trọng, nhưng giờ phút này, nàng đột nhiên có loại cảm giác được khẳng định, cảm thấy bản thân mình trong lòng Bùi Châu Hiền có địa vị không tầm thường.
"Hôm nay ngươi nói quá nhiều, nếu ngươi lại ồn, liền đi xuống cho ta." Bùi Châu Hiền cũng không trả lời vấn đề của Tôn Thừa Hoan, mà là kêu Tôn Thừa Hoan câm miệng.
Tôn Thừa Hoan lại ngoan ngoãn câm miệng lần nữa, trên thực tế hôm nay khó có khi Bùi Châu Hiền nói nhiều lời như vậy với nàng, nếu mình lại làm ồn nàng nữa, thực sự có khả năng bị Bùi Châu Hiền đuổi xuống giường.
"Còn có, quay lưng lại ngủ!" Bùi Châu Hiền không muốn bị tầm mắt của Tôn Thừa Hoan quấy rối.
"Vì sao?" Tôn Thừa Hoan khó hiểu hỏi, nàng không muốn quay lưng lại ngủ đâu!
"Kêu ngươi quay lưng thì quay lưng đi, làm gì nói nhảm nhiều như vậy!" Bùi Châu Hiền có chút không nhẫn nại nói, nếu Tôn Thừa Hoan không nghe lời, nàng cũng chỉ có thể mạnh bạo.
Tuy rằng Tôn Thừa Hoan không muốn, nhưng vẫn ngoan ngoãn quay lưng lại, bởi vì nàng hiểu rõ ràng, Bùi Châu Hiền tuyệt đối có vô số phương pháp có thể đối phó mình. Ví như điểm huyệt vị nào đó trên người mình, là có thể ép mình đi vào khuôn khổ, bây giờ Tôn Thừa Hoan cảm thấy, cho dù có một ngày võ công của nàng cao hơn Bùi Châu Hiền, nàng vẫn không thể lợi hại hơn Bùi Châu Hiền được.
Tôn Thừa Hoan xoay người xong, không có tầm mắt quấy nhiễu mình, Bùi Châu Hiền cảm thấy thế giới thanh tịnh, lúc này mới có thể ngủ được, không bao lâu liền đi vào giấc ngủ.
Tôn Thừa Hoan quay lưng lại phía Bùi Châu Hiền, cảm thấy không yên ổn, vẫn luôn không ngủ được, sau khi cảm thấy Bùi Châu Hiền đã ngủ rồi, nàng liền thật cẩn thận xoay người trở lại, lại đối mặt với Bùi Châu Hiền lần nữa. Chuyện này, sau khi nhìn được gương mặt Bùi Châu Hiền lần nữa, cảm giác an tâm hẳn.
Tôn Thừa Hoan lại vô thanh vô tức nhích đến gần Bùi Châu Hiền, thân mình nàng rốt cuộc cũng chạm được đến thân mình Bùi Châu Hiền, sau đó mũi dán đến ngọn tóc Bùi Châu Hiền, còn có chạm vào quần áo, nhẹ nhàng ngửi. Lần đầu tiên, khoảng cách của nàng gần Bùi Châu Hiền đến như vậy, cổ dược hương kia làm Tôn Thừa Hoan có chút mơ màng, giống như bị nghiện.
Con người đại khái là động vật tham lam, cho dù Tôn Thừa Hoan hiện tại gần Bùi Châu Hiền hơn bất cứ thời điểm nào, nàng vẫn có chút cảm giác không thỏa mãn, trong lòng có loại xao động không hiểu rõ. Cổ xao động này giống như bị lực lượng vô hình nào đó khống chế nàng, chỉ dẫn nàng.
Tôn Thừa Hoan nhìn đến đôi tay Bùi Châu Hiền đặt trên người, đôi tay kia, mười ngón thon dài tinh tế, thật là đẹp. Nhìn tay Bùi Châu Hiền, trong lòng Tôn Thừa Hoan đột nhiên có loại xúc động muốn đi sờ. Nhưng nàng biết Bùi Châu Hiền là người tập võ, ngủ không sâu, nàng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, mà là thật cẩn thận đưa một tay của mình tự nhiên chạm vào tay Bùi Châu Hiền, tới gần từng chút một.
Rốt cuộc khi sắp chạm đến tay Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan cảm giác mình vậy mà cực kỳ khẩn trương, thực giống như là trộm, không, có lẽ ăn trộm cũng không khẩn trương như vậy. Nàng dùng mu bàn tay nhẹ nhàng dán vào tay Bùi Châu Hiền, giống như đang ngủ vô tình chạm tới, bởi vì nàng sợ mình chạm vào Bùi Châu Hiền sẽ tỉnh đến lúc đó không có khả năng giải thích.
Trong nháy mắt tay mình đụng tới tay Bùi Châu Hiền, tim Tôn Thừa Hoan đột nhiên đập thật nhanh, giống như có thứ gì đó đã thay đổi. Trong lòng, giống như bị gió thổi gợn sóng, từng vòng từng vòng, xôn xao không hình không tiếng như vậy.
Đêm im ắng, Tôn Thừa Hoan có thể nghe tiếng dã thú rít rào, cũng nghe được tiếng gió qua khe cửa, cùng tiếng lá cây bị gió thổi sàn sạt, còn có, là tiếng tim đập thình thịch của chính nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com