Chap 84
Tôn Thừa Hoan trả lời, vừa đúng lý do Bùi Châu Hiền muốn ngủ cùng Tôn Thừa Hoan, cho nên Bùi Châu Hiền lập tức liền tin lời Tôn Thừa Hoan nói, cũng xoay người trở lại.
Tôn Thừa Hoan thấy Bùi Châu Hiền quay về, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng Tôn Thừa Hoan có cảm giác, Bùi Châu Hiền hình như cũng không bài xích chuyện cùng ngủ với mình. Suy nghĩ này, làm khóe miệng Tôn Thừa Hoan nhịn không được hướng lên trên.
Bùi Châu Hiền thật ra lại rất nhanh gọn, xoay người trở về xong liền trực tiếp nằm lên giường nệm, một câu cũng không nói thêm.
Tôn Thừa Hoan thấy Bùi Châu Hiền nằm bên cạnh mình, đã nhắm lại hai mắt, giống như thật sự muốn đi ngủ, nhưng mà trong lòng nàng vẫn còn rất nhiều lời muốn nói với Bùi Châu Hiền. Một ngày không thể nói được gì, chỉ có một chút như vậy, Tôn Thừa Hoan luyến tiếc cứ như thế mà kết thúc một ngày này. Một khắc khi Bùi Châu Hiền nằm xuống bên cạnh nàng, nàng đã không còn tức giận Bùi Châu Hiền chút nào nữa.
"Tỷ tỷ, nghe nói Tam hoàng tử rất anh tuấn, có phải thật không?" Tôn Thừa Hoan hỏi, nàng muốn biết Bùi Châu Hiền nhìn Tam hoàng tử ra sao, tuy rằng nàng cũng không cảm thấy Bùi Châu Hiền sẽ trả lời mình.
"Thì sao?" Bùi Châu Hiền nhàn nhạt hỏi ngược lại, đối với chuyện Tam hoàng tử anh tuấn nàng không hề có hứng thú, bất quá nàng lại thấy Tôn Thừa Hoan đối với Tam hoàng tử hình như rất để ý.
"Không có gì, nghe nha hoàn nói hắn còn tuấn tú hơn cả cha ta, nên tò mò hỏi một chút...." Tôn Thừa Hoan giải thích, thái độ Bùi Châu Hiền hờ hững với Tam hoàng tử làm Tôn Thừa Hoan mừng thầm, thầm nghĩ tỷ tỷ cũng sẽ không để ý đến Tam hoàng tử kia đi.
"So với cha ngươi đẹp hơn thì thế nào, có liên quan gì đến ngươi sao?" Bùi Châu Hiền tức giận hỏi.
"Không liên quan, ta cũng chỉ tò mò một chút thôi." Ngữ khí Tôn Thừa Hoan yếu đuối trả lời, nàng thầm nghĩ, Bùi Châu Hiền cũng cảm thấy Tam hoàng tử đẹp hơn cha nàng sao? Suy đoán này làm Tôn Thừa Hoan có chút không vui.
"Chuyện không liên quan đến mình, thì không cần phải tò mò, đặc biệt là chuyện nông cạn như thế này, chỉ là một cái túi da mà thôi, có quan trọng đến như vậy sao?" Bùi Châu Hiền thuyết giáo, Tôn Thừa Hoan cứ đem lực chú ý đặt trên mấy chuyện lung tung rối loạn như thế này.
"Tỷ tỷ nhìn ta bây giờ xem, có còn giống như lúc nhỏ không?" Tôn Thừa Hoan giả bộ bình thản hỏi, nàng nhớ rõ lúc nhỏ vừa đen vừa gầy, bị Bùi Châu Hiền cười nhạo là chuột nhắt. Bây giờ Bùi Châu Hiền lại nói mình không quan tâm đến cái túi da bên ngoài, nếu không quan tâm, lúc nhỏ cười nhạo mình là thế nào đây? Thù này, Tôn Thừa Hoan cảm thấy mình có thể nhớ cả đời luôn.
Bùi Châu Hiền mở mắt, nhướng mày nhìn về phía Tôn Thừa Hoan, đừng tưởng rằng mình không biết ý tứ của Tôn Thừa Hoan khi nói những lời này, rõ ràng là muốn tính lại chuyện cũ với mình.
"Chẳng lẽ tỷ tỷ không cảm thấy ta đẹp hơn trước kia rất nhiều sao?" Tôn Thừa Hoan bị Bùi Châu Hiền nhìn chằm chằm, có chút hoảng hốt, bất quá Tôn Thừa Hoan vẫn ra vẻ trấn định không sợ chết tiếp tục hỏi.
"Chuột nhắt lớn lên chẳng lẽ sẽ biến thành phượng hoàng sao? Ta nhìn thấy vẫn là chuốt nhắt." Bùi Châu Hiền độc miệng hỏi ngược lại, cũng không ngoan ngoãn thừa nhận Tôn Thừa Hoan đã trở nên đẹp hơn.
"Ta mới không phải chuột nhắt, cho dù kém cỏi nhất cũng là cá chép chứ." Tôn Thừa Hoan cãi lại, nàng cảm thấy sau này mình nhất định sẽ càng ngày càng lợi hại, càng ngày càng đẹp ra.
Bùi Châu Hiền nghe vậy không đồng ý cười một chút, nàng cũng không tính toán tiếp tục đề tài nhàm chán này, mà lại nhắm mắt lại lần nữa, chuẩn bị đi ngủ, thầm nghĩ Tôn Thừa Hoan đúng là nói quá nhiều.
"Ngươi không phản bác, ta sẽ xem như ngươi đồng ý...." Tôn Thừa Hoan tiếp tục nói, lý giải như vậy, làm trong lòng nàng thông thuận hơn nhiều.
"Câm miệng! Nếu còn ồn nữa ta ném ngươi xuống giường!" Bùi Châu Hiền không khách khí cảnh cáo nói, nàng muốn ngủ, tốt nhất là không được ồn đến nàng.
Tuy rằng Tôn Thừa Hoan vẫn chưa hết đắc ý, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng, nàng biết Bùi Châu Hiền thật sự là mệt mỏi, bất quá trong lòng vẫn có chút cảm giác mất mát. Nàng để ý Bùi Châu Hiền như vậy, mà Bùi Châu Hiền hình như không có cảm thụ giống mình, khó tránh khỏi có chút phiền muộn, tuy rằng trong lòng nàng cũng lý giải được tình cảnh phải làm gia chủ tương lai của Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền có thể phân một chút lực chú ý cho mình cũng đã không dễ dàng gì. Tôn Thừa Hoan nghĩ đến chuyện Bùi Châu Hiền sắp trở thành gia chủ Bùi gia, trong lòng rất là phiền muộn.
Trong lòng Tôn Thừa Hoan nghĩ có lẽ là ngoài chuyện tập võ, nàng không cần phải nhọc lòng chuyện gì cả, nên chỉ cần một mình Bùi Châu Hiền, đều đã chứa đầy lòng mình. Tôn Thừa Hoan biết như vậy là không tốt, bởi vì như vậy, cảm xúc của nàng quá dễ dàng bị Bùi Châu Hiền đảo lộn, rất dễ dàng trở nên không vui, nàng cũng muốn tìm việc cho mình làm, nhưng nàng là người không có chí lớn, thực sự không có chuyện gì đặc biệt muốn làm. Cuối cùng, Tôn Thừa Hoan không có tiền đồ không nghĩ ra chuyện gì làm được, quyết định vẫn là nên dưỡng thương cho thật tốt, nỗ lực luyện thần dương kiếm pháp đến tầng thứ mười là được. Bất quá, thần dương kiếm pháp tầng thứ mười cũng không phải dễ dàng luyện như vậy, ít nhất cũng phải tiêu tốn ba bốn năm. Tôn Thừa Hoan hy vọng năm mình mười tám tuổi, có thể luyện đến tầng thứ mười. Chờ nàng luyện đến tầng thứ mười, sẽ một mình đi đến hắc ngục lâm một chuyến, bắt một con vực trở về đưa cho Bùi Châu Hiền là được, như vậy Bùi Châu Hiền hẳn là sẽ vui vẻ đi.....
Lần đầu tiên, Tôn Thừa Hoan bắt đầu nghiêm túc nghĩ về tương lai của mình, tương lai này, Tôn Thừa Hoan nỗ lực muốn để mình biến thành người hữu dụng với Bùi Châu Hiền.
Bùi Châu Hiền vẫn là rời phủ rất sớm, bắt đầu một ngày bận rộn.
Do suy nghĩ tối qua, đại khái cũng có chút tác dụng đối với Tôn Thừa Hoan, tâm trạng Tôn Thừa Hoan không còn nóng nảy bất an như những ngày trước, an tĩnh hơn một chút, tiếp tục dưỡng thương, nàng cực kỳ hy vọng mình có thể khỏi hẳn nhanh một chút. Bùi Châu Hiền dạy nàng phương thức điều khí dưỡng thương, trị liệu nội thường cực kỳ tốt, so với uống thuốc còn có hiệu quả hơn, đương nhiên kết hợp cả hai thứ thì hiệu quả càng thêm tốt. Trải qua mấy ngay tu dưỡng, Tôn Thừa Hoan đã khôi phục đến cực kỳ nhanh, quả thật là nhanh đến kinh người, giờ thoáng nhìn, Tôn Thừa Hoan đã không khác gì so với người bình thường, hành động tự nhiên, nhưng Tôn Thừa Hoan hiểu rõ, thân thể của nàng hiện giờ so với bình thường vẫn là chậm chạp hơn rất nhiều, bất quá, đi ra khỏi phủ Bùi Châu Hiền cũng không phải là vấn đề gì quá lớn.
"Ngươi khôi phục không tệ, nhìn trạng thái hôm nay của ngươi, đi ra ngoài hẳn là không vấn đề gì." Bạch Thuật từ bên ngoài trở về thấy hành động tự nhiên của Tôn Thừa Hoan mở miệng nói. Hôm nay Tôn Thừa Hoan rất hiểu chuyện nói mình không cần chăm sóc nàng, để mình ra ngoài phụ giúp tiểu thư, lúc này là mình đang trở về phủ lấy đan dược. Bạch Thuật sợ Tôn Thừa Hoan ở trong phủ một mình nhàm chán, liền đề nghị Tôn Thừa Hoan ra ngoài đi lại, bên ngoài thật ra rất náo nhiệt, thầm nghĩ chắc là Tôn Thừa Hoan sẽ thích. Bất quá, Bạch Thuật lại kinh ngạc cảm thán thân thể của Tôn Thừa Hoan khác hẳn với người thường, năng lực khôi phục thực sự là tốt nhất so với những người nàng từng gặp qua, quả thật là không ai sánh nổi!
"Tạm thời không ra ngoài, chờ tốt lên một chút nữa hẳn đi." Tuy rằng Tôn Thừa Hoan rất muốn ra ngoài, trộm ngắm Bùi Châu Hiền cũng được, nhưng giờ Tôn Thừa Hoan lại cố gắng nhịn xuống ý niệm này. Nếu đi ra ngoài, hôm nay nàng lại lười luyện, nàng hy vọng mình có thể hoàn toàn khôi phục lại như cũ mới tốt. Tôn Thừa Hoan cảm thấy, bên ngoài nhất định là có rất nhiều cao thủ, nàng mới không cần dùng thân thể ốm đau bệnh tật này xuất hiện trước mặt mấy cao thủ đó, cũng phải để thân thể khôi phục đến bảy tám phần mới ra ngoài, nàng không muốn để mọi người thấy mình quá yếu. Nói như thế nào, nàng cũng là do Bùi Châu Hiền dạy, dạy thành người, không phải để Bùi Châu Hiền mất mặt được. Từ khi biết bản thân mình thích Bùi Châu Hiền xong, Tôn Thừa Hoan thực tự giác mà đem bản thân trở thành người của Bùi Châu Hiền.
Bạch Thuật kinh ngạc nhìn về phía Tôn Thừa Hoan, Tôn Thừa Hoan thích náo nhiệt như vậy, bây giờ thân thể có thể ra ngoài được, mà lại nhịn xuống không ra, thật làm người ta ngạc nhiên, xem ra Tôn Thừa Hoan bây giờ trưởng thành hơn một chút rồi, hiểu được thế nào là kiềm chế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com