Chap 88
Rất nhanh, tỳ nữ liền đến phòng luyện đan dược kêu Tôn Tử Sinh ra tới. Cũng không biết có phải do nhận thức không còn giống nhau, mà khi Tôn Tử Sinh đi ra, rất có khí khái tư thái nhẹ nhàng của quý công tử.
"Công tử, rốt cuộc chúng ta cũng tìm được ngươi!" Quân Phi Dực nhìn đến Tôn Tử Sinh, tiến đến cực kỳ kích động kêu.
"Ngươi nhận sai người." Ngữ khí Tôn Tử Sinh nhàn nhạt phủ nhận nói.
"Ha ha ha, đường đường là con chính thất Quân gia lại chạy đến ở rể Bùi gia, nếu truyền ra ngoài, quả thật cười đến rụng răng!" Một chút Quân Tử Chiêu cũng không hy vọng Quân gia tìm được Quân Tử Tôn, nhưng nhìn Quân Tử Tôn ở rể Bùi gia, phủ nhận thân thể của mình, liền không nhịn được cười nhạo.
Đối với lời nói của Quân Phi Dực và Quân Tử Chiêu, Tôn Tử Sinh có tai như điếc, giống như tất cả mọi người ở đây không có quan hệ gì với hắn. Tôn Thừa Hoan nhìn chằm chằm vào cha nàng, nhưng Tôn Tử Sinh cũng không có nhìn nàng, chỉ nhìn Bùi Cẩn Ngưng.
"Phu nhân, nàng tìm ta có chuyện gì sao?" Vẻ mặt Tôn Tử Sinh giống như mờ mịt hỏi.
Bùi Cẩn Ngưng cũng nhìn chằm chằm Tôn Tử Sinh, nàng không rõ, đến giờ khắc này, vì sao Tôn Tử Sinh vẫn còn có thể tiếp tục giả ngu.
"Phu quân, bọn họ nói ngươi là công tử Quân gia, ngươi thấy thế nào?" Ánh mắt Bùi Cẩn Ngưng sâu thẳm nhìn Tôn Tử Sinh hỏi, hai chữ phu quân trong miệng nàng càng thêm nặng nề.
"Đại khái là bọn họ nhận sai người đi, hơn nữa, ta đã ở rể Bùi gia, đã là người Bùi gia." Ngữ khí Tôn Tử Sinh bình tĩnh lạ thường, nhưng tầm mắt hắn nhìn Bùi Cẩn Ngưng lại cực kỳ kiên định.
Bùi Cẩn Ngưng nhìn Tôn Tử Sinh, Tôn Tử Sinh là Quân Tử Tôn, chuyện này không có gì nghi ngờ, nhưng lời này Tôn Tử Sinh nói, là muốn biểu đạt thân phận cùng lập trường của mình, nếu hắn không muốn rời đi, vì sao lại phải đem Quân gia đến đây.
"Công tử, mười mấy năm qua Quân gia vẫn chưa từng từ bỏ tìm kiếm ngài, gia chủ chưa bao giờ từ bỏ ngài, ngài vẫn là nên về Quân gia với chúng ta đi!" Quân Phi Dực nghe Tôn Tử Sinh trả lời như vậy, không khỏi có chút sốt ruột.
Tôn Tử Sinh nghe Quân Phi Dực nói, ánh mắt tối đi một chút.
"Phi Dực, ngươi còn không rõ sao? Người ta muốn làm tiểu bạch kiểm, cũng không muốn về Quân gia làm thế tử." Quân Tử Chiêu cười lạnh nói.
"Công tử là thế tử, ngày nào gia chủ chưa phế đi thân phận của công tử, công tử chính là gia chủ sau này của Quân gia, một khi công tử trở về Quân gia, cái gì ngài cũng không phải, đừng quên quy tắc của Quân gia, đừng để người ngoài chế giễu." Quân Phi Dực nghe Quân Tử Chiêu móc mỉa, sắc mặt âm trầm nói.
Sau khi công tử rời khỏi Quân gia, khí thế con tiểu thiếp càng lúc càng kiêu ngạo, nhưng là ngày nào gia chủ không phế thân phận thế tử của công tử, con tiểu thiếp ở Quân gia vĩnh viễn không thể phù chính. Trước kia không tìm thấy công tử, hắn không thể không nhường những người này, hiện giờ đã tìm được công tử, hắn không cần phải nhìn sắc mặt của họ nữa.
Quân Tử Chiêu thấy Quân Phi Dực cũng dám bất kính đối với mình như vậy, trong lòng tàn nhẫn đến nghiến răng nghiến lợi, quả nhiên Quân Phi Dực trung cẩu, đã sớm nói với nhị ca, không cần mượn sức Quân Phi Dực, trực tiếp diệt trừ là được, quả nhiên nuôi ong tay áo.
"Bây giờ làm cho Quân gia mất mặt cũng không phải là ta, chính là Quân Tử Mặc một lòng muốn ở rể Bùi gia!" Quân Tử Chiêu nghiến răng nghiến lợi nói.
"Các ngươi xác thật nhận sai người, ta không phải người các ngươi muốn tìm." Ngữ khí Tôn Tử Sinh nhàn nhạt nói, không chịu thừa nhận mình là Quân Tử Tôn.
"Công tử, ta không tin có người giống ngài như đúc, ngài cần phải trở về Quân gia với ta!" Ngữ khí Quân Phi Dực cường ngạnh nói, mặc kệ công tử có thừa nhận thân phận của mình hay không, hắn đều phải mang công tử về Quân gia.
"Nếu Tôn Tử Sinh là Quân Tử Tôn, hắn không có lý do không thừa nhận thân phận của mình, hắn nói hắn là Tôn Tử Sinh, thì hắn chính là Tôn Tử Sinh, là nam nhân của Bùi Cẩn Ngưng ta, nếu Quân gia muốn đem người của ta đi, cần phải được sự đồng ý của ta trước!" Lúc này Bùi Cẩn Ngưng đứng dậy nói.
Tôn Tử Sinh nghe Bùi Cẩn Ngưng nói như vậy, có chút vui vẻ, tuy rằng tầm mắt của Bùi Cẩn Ngưng nhìn hắn lúc này cực kỳ lạnh nhạt. Bùi Cẩn Ngưng tức giận và phẫn nộ là đương nhiên, nhưng là hắn cũng có thể cảm nhận được Bùi Cẩn Ngưng cũng không từ bỏ mình, Tôn Tử Sinh cảm thấy ấm lòng, chỉ là đã đi đến một bước này, không thể quay lại được nữa.
"Bùi gia chủ, công tử là thế tử của Quân gia ta, nếu ngài để cho phụ tử công tử về Quân gia, Quân gia sau này xem như nợ ân tình của Bùi gia, nếu không muốn từ bỏ mà cố chấp giữ, sẽ là đối địch với Quân gia, Quân gia sẽ không bỏ qua như vậy, hy vọng Bùi gia chủ suy nghĩ châm chước một chút!" Quân Phi Dực vừa đấm vừa xoa nói.
"Ngươi nói hắn là thế tử chỉ là cá nhân ngươi nói, hắn thừa nhận sao? Đây là phu quân của ta và nữ nhi, quân gia các người chỉ tùy tùy tiện tiện nói một câu, đã muốn mang phụ tử họ đi, có chuyện dễ dàng như vậy sao? Quân gia muốn ỷ thế hiếp người, Bùi gia cũng ta cũng sẽ không sợ!" Ngữ khí Bùi Cẩn Ngưng lạnh lùng nói.
"Sau lưng công tử có một vết bớt hình móng vuốt, thỉnh công tử thoát y nghiệm thân." Quân Phi Dực nói.
Bùi Cẩn Ngưng nghe vậy sắc mặt khẽ biến, là người bên gối, đối với thân thể Tôn Tử Sinh thật sự là rõ ràng.
"Cho dù hắn có là Quân Tử Tôn thì thế nào, hắn học bí thuật luyện dược của Bùi gia, Tôn Thừa Hoan lại học Âm Dương kiếm của Bùi gia, từ khi hắn là rể của Bùi gia, hai người họ đã là người của Bùi gia chúng ta, Quân Tử Tôn cũng là tự nguyện ở rể, cũng không phải là bị ép buộc."
"Phi Dực, các ngươi về đi, ta sẽ không trở về cùng ngươi, từ một khắc ta rời khỏi Quân gia kia, ta đã không còn là người Quân gia." Tôn Tử Sinh nói với Quân Phi Dực.
"Công tử, gia chủ đang trên đường đến Nam Triệu, khoảng hai ba ngày là có thể đến đây." Quân Phi Dực biết Bùi gia sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, Quân gia cũng sẽ không buông, rốt cuộc giải quyết như thế nào, cũng chỉ chờ gia chủ đến rồi định đoạt.
Tôn Tử Sinh trầm mặc không đáp.
Mấy thế gia khác xem náo nhiệt, không dám xen vào vũng nước đục này.
Bùi Châu Hiền ở một bên không lên tiếng, cũng đã đoán được chân tướng đại khái, Tôn Tử Sinh, cũng chính là Quân Tử Tôn, không muốn về Quân gia, có khả năng là liên quan đến chuyện thân thể hắn không thích hợp để luyện võ. Là con cả chính thất, bắt buộc phải biết võ công, tình cảnh Quân Tử Tôn ở Quân gia hiển nhiên là không quá thoải mái, nếu không hắn cũng sẽ không trốn khỏi Quân gia. Nếu Quân gia bỏ quên hắn cũng thôi di, chính là mười mấy năm, Quân Tiếu Cẩn vẫn không có ý định từ bỏ Quân Tử Tôn. Hơn nữa Quân Tử Tôn cũng là thân Tại Tào, tâm Tại Hán, trong lòng hắn vẫn còn thương nhớ Quân gia, cho nên mới đem người Quân gia đến đây, hắn là muốn đưa Tôn Thừa Hoan có thiên phú võ công cực tốt trở về Quân gia. Thậm chí, bắt đầu từ ngày mẫu thân nhặt Quân Tử Tôn về, cũng đã nằm trong kế hoạch của hắn. Thậm chí cả chuyện mình coi trọng thiên phú của Tôn Thừa Hoan, dạy nàng Âm Dương Kiếm pháp, cũng nằm trong mong muốn của Quân Tử Tôn, ngay cả thế cục hiện tại, đều nằm trong sự mong muốn của Quân Tử Tôn, Quân Tử Tôn thực sự là một nam nhân đáng sợ! Bùi Châu Hiền nhìn về phía Quân Tử Tôn, tâm sinh sát ý!
Tôn Thừa Hoan vốn đang cảm thấy may mắn trong lòng, hy vọng cha nàng không phải là con chính thất gì đó ở Quân gia, chỉ là nhìn Bùi Cẩn Ngưng với Quân Phi Dực dằn co, Tôn Thừa Hoan liền thêm khẩn trương. Chờ Quân Phi Dực nói ra sau lưng cha nàng có vết bớt hình móng vuốt, trong lòng Tôn Thừa Hoan thầm nghĩ, xong rồi, cha nàng vậy mà thực sự là Quân Tử Tôn, là con chính thất Quân gia Quân Tử Tôn, vậy ý nghĩa mình cũng là người Quân gia, nghĩ đến chuyện này, Tôn Thừa Hoan liền hoảng hốt không thôi. Tôn Thừa Hoan hoảng hốt nhìn về phía Bùi Châu Hiền, thấy sắc mặt Bùi Châu Hiền cũng cực kỳ âm trầm, ánh mắt nàng nhìn cha, là tràn đầy sát khí, trong lòng Tôn Thừa Hoan biết rõ, trong lòng Bùi Châu Hiền có ý muốn đem cha nàng băm thành thịt vụn! Đừng nói Bùi Châu Hiền, ngay cả chính mình, đều muốn đập chết cha nàng, nam nhân này quả thật là hỗn trướng tột đỉnh!
"Cũng phải, Tạm thời bình tĩnh lại một chút, chờ Tiếu Cẩn đến xem giải quyết như thế nào." Lúc này Sở lão phu nhân lên tiếng, trước hết phải làm dịu không khí giương cung bạt kiếm của hai nhà Quân Bùi mới được.
Bùi Cẩn Ngưng lạnh lùng liếc người của Quân gia và Quân Tử Tôn, xem như đồng ý với ý kiến của Sở lão phu nhân.
Bùi Cẩn Ngưng, Bùi Châu Hiền cùng cha con Quân Tử Tôn, Tôn Thừa Hoan trở về phủ.
"Các ngươi đi ra ngoài trước." Bùi Cẩn Ngưng nói với Bùi Châu Hiền và Tôn Thừa Hoan.
Nơi này thật không dễ chịu, phỏng chừng Tôn Tử Sinh động chân tình với Bùi Cẩn Ngưng là giả, thậm chí cảm tình của Tôn Tử Sinh cũng là giả.
Bùi Châu Hiền liếc mắt nhìn Bùi Cẩn Ngưng một cái, liền đi ra ngoài, Tôn Thừa Hoan cũng nhanh chóng chạy theo Bùi Châu Hiền.
"Thực xin lỗi." Quân Tử Tôn không có bất luận biện giải gì, chỉ là xin lỗi.
"Lúc gặp nhau đầu tiên kia cũng là ngươi tính kế đúng không?" Bùi Cẩn Ngưng lạnh lùng hỏi.
"Thực xin lỗi!" Quân Tử Tôn lại xin thứ lỗi, hắn không thể nào phủ nhận được. Hắn không muốn về Quân gia, nhưng Hoan nhi thiên phú võ thuật, hẳn là nên thay mình trở về Quân gia, gánh vác trách nhiệm vốn nên thuộc về mình.
Quân Tử Tôn thực thông minh, đại khái không có người nào thông minh như hắn. Hắn là con cả chính thất ở Quân gia được người người hâm mộ, lại được phụ thân là gia chủ hiện tại ký thác kỳ vọng làm gia chủ sau này, chỉ là thân thể hắn không thích hợp tập võ, bất luận hắn nỗ lực đến thế nào, cũng không thể được. Nếu sinh ra ở gia tộc khác, không biết võ công thì không biết võ công, lấy thông minh của hắn cũng đủ bù đắp lại chuyện không thể học võ này. Chính là hắn lại cố tình sinh ở Quân gia, nơi dùng võ lập thiên hạ Quân gia. Kẻ mạnh chân chính ở Quân gia phải giống như phụ thân hắn văn võ song toàn. Ở Quân gia, hắn là kẻ yếu, sự thông minh của hắn không thể làm mọi người nể phục. Hắn biến thành đối tượng bị chế nhạo ở Quân gia, lại trở thành thế tử Quân gia không ai muốn phục tùng.
Dù không ai dám chế nhạo trước mặt hắn, nhưng sau lưng hắn đều trộm cười chế nhạo. Mọi nỗ lực của hắn không thể bù đắp được khiếm khuyết bẩm sinh này, điều này làm Quân Tử Tôn cực kỳ thống khổ, đặc biệt là phụ thân đặt kỳ vọng vào hắn cực cao, làm hắn không có cách nào đối mặt với sự thất vọng của phụ thân.
Rốt cuộc đến một ngày, Quân Tử Tôn lựa chọn rời khỏi Quân gia, Quân Tử Tôn cho rằng cả đời này của mình đều xem như là phế đi rồi. Một khắc rời khỏi Quân gia kia, hắn cũng đã lựa chọn tự sa ngã, hoàn toàn từ bỏ chính mình, trở thành một phế nhân chân chính, phế nhân cái gì cũng sẽ không thể làm.
Nhưng ai biết được túi da tuấn tú của mình sẽ hấp dẫn một nữ nhân muốn gả cho hắn. Có người chủ động muốn hầu hạ mình, tất nhiên hắn sẽ không từ chối, khi đó hắn thực sự là không tim không phổi, ích kỷ vô sỉ đến cực điểm. Sau khi Tôn Thừa Hoan sinh ra, sau đó lớn lên từng ngày, đột nhiên có một ngày hắn phát hiện ra, nữ nhi hắn lại sở hữu hết tất cả khát vọng mà hắn hâm mộ, thiên phú tập võ cùng cực cả đời mà hắn không thể có được. Chuyện này đối với Quân Tử Tôn mà nói, quả thực là châm chọc lớn nhất. Nội tâm hắn cảm thấy rất dày vò, một nửa vừa hâm mộ vừa ghen ghét thiên phú của nữ nhi mình, một nửa hắn lại đặc biệt quý trọng Tôn Thừa Hoan. Sau khi thê tử qua đời, Quân Tử Tôn mới rõ ràng người có thiên phú như Tôn Thừa Hoan lại bị vây trong đói khổ, áy náy với thê tử, cùng với tư tâm của mình, hắn muốn đưa Tôn Thừa Hoan về Quân gia.
Chỉ là Tôn Thừa Hoan còn quá nhỏ, đem đứa nhỏ Hoan nhi không có năng lực tự bảo vệ chính mình đưa về Quân gia, không khác nào đẩy Tôn Thừa Hoan vào hang hổ. Hắn nghĩ đến Bùi gia gần hắn nhất, hắn đánh cuộc Bùi gia sẽ không để mặc cho khối bảo ngọc này hoang phế, quả nhiên, Bùi Châu Hiền bắt đầu truyền thụ võ công cho Tôn Thừa Hoan. Khi Tôn Thừa Hoan có thể một mình đảm đương mọi việc, chính là lúc nàng trở về Quân gia.
Hết thảy những chuyện này đều nằm trong dự đoán của hắn, nhưng là Bùi Cẩn Ngưng lại là một chuyện ngoài ý muốn trong nhân sinh của hắn. Bọn họ có gia thế giống nhau, có trách nhiệm với gia tộc như nhau, có sự thông mình giống nhau, thưởng thức thông minh của nhau, không hề quá ngạc nhiên, hắn yêu Bùi Cẩn Ngưng, tất cả tính kế, vào giờ khắc này, đều biến thành bất an cùng tự trách.
Bùi Cẩn Ngưng nhớ đến một khắc sơ ngộ Tôn Tử Sinh kia, cả người thiếu dinh dưỡng té xỉu trước kiệu của mình, tầm mắt kia sạch sẽ mà thuần túy. Bùi Cẩn Ngưng nhìn Tôn Tử Sinh gầy yếu té xỉu kia, trong nháy mắt, làm Bùi Cẩn Ngưng có chút hoảng hốt, Tôn Tử Sinh cực kỳ giống Sở Phi Nhiên. Vì thế, Bùi Cẩn Ngưng đem Tôn Tử Sinh về nhà. Nàng nghĩ đến có lẽ là Tôn Tử Sinh có xuất thân bất phàm, thậm chí có quá khứ bất hạnh không muốn nhắc đến, muốn dùng tư thế phế vật này, che lắp thông minh của hắn, lại trăm triệu lần không nghĩ đến, một khắc ban đầu gặp kia, đều là Quân Tử Tôn tính kế.
"Quân gia, cũng là ngươi cố ý đưa đến? Ngươi vẫn luôn tính kế Bùi gia?" Ngữ khí Bùi Cẩn Ngưng càng thêm lạnh lẽo hỏi.
"Đúng." Quân Tử Tôn không biện giải chút nào, thừa nhận nói.
Bùi Cẩn Ngưng nhìn Quân Tử Tôn một câu cũng không giải thích, cảm thấy cực kỳ phẫn nộ, nàng cực giận vung tay áo, Quân Tử Tôn bị đánh bay, Quân Tử Tôn gian nan bò dậy từ mặt đất, giương mặt tuấn tú bị đánh sưng lên, khóe miệng chảy ra máu.
Tôn Thừa Hoan ở bên ngoài nghe được âm thanh cha bị đánh bay, một chút nàng cũng không đau lòng cha nàng, cảm thấy cha nàng là xứng đáng, đừng nói Bùi Cẩn Ngưng muốn đánh hắn, bản thân nàng cũng muốn đập hắn cho chết luôn!
"Tỷ tỷ, sau này làm sao bây giờ?" Tôn Thừa Hoan mờ mịt bất an nhìn Bùi Châu Hiền hỏi, Quân gia vừa nhìn cũng thấy là sẽ không dễ dàng buông tha như vậy.
Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan mờ mịt bất an, nàng vươn tay sờ mặt Tôn Thừa Hoan một chút, đột nhiên cảm thấy cực kỳ khó chịu. Nàng đã đoán được hướng phát triển kế tiếp, Quân gia khẳng định hy vọng Quân Tử Tôn và Tôn Thừa Hoan đều có thể theo họ về Quân gia, nhưng là Bùi gia cũng sẽ không nhượng bộ. Cuối cùng, hai đại thế gia, không thể không nhường một bước, để Quân gia mang đi một người. Thực hiển nhiên, người Quân gia mong muốn mang đi hơn tất nhiên là thiên phú võ học cực cao, cũng đã học được Âm Dương Kiếm Pháp Tôn Thừa Hoan. Mà Tôn Thừa Hoan, hiến nhiên sẽ tiếp nhận thay Quân Tử Tôn, trở thành gia chủ được chọn đời kế tiếp của Quân gia.
.....//.....
Tôn Thừa Hoan: Đột nhiên từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, ta có chút thấp thỏm!
.....//.....
Quân Tử Tôn thật sự rất thông minh, nhưng trước đó cũng đã công nhận gia chủ đời kế của Bùi gia thực sự thông minh đến đáng sợ.
Chuyện Quân Tử Tôn có thể tính toán, tất nhiên Bùi Châu Hiền cũng có thể tính đến, thậm chí còn biết được cả suy nghĩ của Tôn Thừa Hoan. Nói chung, tất cả đều nằm trong dự đoán của nàng hết rồi. Đáng thương Tôn Thừa Hoan ngốc ngơ mà thôi =)))
Gia chủ hai đại thế gia, cực phẩm xứng đôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com