Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 57. Truyền Kỳ


Người vừa tới có ngũ quan tuấn tú, đôi mày kiếm sắc sảo, mắt đào hoa thoáng nét phong lưu. Giữa hai hàng lông mày lộ ra anh khí, khiến người khác không khỏi chú ý. Rõ ràng là một công tử ôn nhuận như ngọc, thế nhưng mỗi một động tác giơ tay nhấc chân lại ẩn chứa khí thế hiên ngang, vừa dịu dàng vừa cứng cỏi, khiến người ta không thể xem thường.

"Lần đầu gặp mặt, tôi là Sở Long."

"Khụ..." Vân Anh bị nước miếng của chính mình làm cho sặc, không thể nào, người này chính là Sở Long, thời gian tới sẽ trở thành bá chủ truyền kỳ của Căn cứ Long Phách?

Chỉ với cái thân thể be bé này... Thực sự không thành vấn đề đó chứ? Vân Anh nhếch mày nhìn Sở Long, bỗng nhiên sắc mặt trở nên cổ quái.

Không thể trách Vân Anh suy nghĩ nhiều được, điều cô hoài nghi cũng không phải là thực lực của bản thân Sở Long, vốn dĩ mạt thế đến có quá nhiều người thâm tàng bất lộ, cô càng không thể nào phạm phải cái loại sai lầm cấp thấp như trông mặt mà bắt hình dong này được.

Chủ yếu là bởi vì trong tương lai, điều khiến cái tên Sở Long vang danh tứ phương lại không phải là truyền kỳ về việc thống trị hay sức mạnh áp đảo của anh ta, càng không phải là nhờ Căn cứ Long Phách do chính tay anh ta dựng nên. Mà là... người này thật ra chính là một đại ngựa đực chính hiệu!  ╮(╯_╰)╭

Hoàng đế thời cổ đại có tam cung lục viện, Sở Long nói ít ra cũng có thể gọi là hậu cung với ba nghìn giai nhân, bên trên là con gái, cháu gái của cấp lãnh đạo các căn cứ khác, xuống dưới thì có một cô thư ký nhỏ ở bên cạnh giúp đỡ, hoặc là con gái của thư ký, thậm chí còn có loại cách nói này, chỉ cần là nữ nhân thường xuất hiện bên cạnh Sở Long, không phải bà xã anh ta, thì cũng chính là mẹ của bà xã anh ta.

Số lượng người trong hậu cung của anh ta, nhiều hơn cả chín vị bá chủ khác cộng lại đều không bằng nổi, có thể nói mập ốm có đủ, trăm hoa đua nở, tranh tài đấu sắc, về phần các cô ấy có tự nguyện hay không... Cái này chúng ta không có cách nào biết được. ╮(╯▽╰)╭

Mấu chốt là... chẳng phải điều này có nghĩa là, Sở Long có cả một hậu cung đang chờ được 'sủng hạnh' sao? Chỉ với cái thân hình be bé kia thì một đêm có thể phục vụ được mấy người chứ? Vân Anh lặng lẽ đưa tay che mặt, cảm thấy bản thân đã bắt đầu trượt dốc trên con đường... không còn trong sáng như xưa nữa.

Thế nhưng Sở Long lại không hề chú ý đến hành động kỳ lạ của Vân Anh, thậm chí hắn còn thân thiện mà cười cười với Vân Anh nữa kìa.

Châu Tuyết Vân phát hiện lực chú ý của bé con nhà mình vậy mà đều bị cái thằng lẳng lơ này hấp dẫn mất, ngay lập tức liền... Khó chịu.

Châu Tuyết Vân lạnh mặt, hàn khí âm thầm tỏa ra khiến nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống vài độ, không khí căng thẳng đến mức gần như có thể đóng băng. Tất cả địch ý đều tập trung vào một mình Sở Long.

Khóe môi Sở Long khẽ nhếch, loại cảm giác cứ như bị coi thành tình địch này cũng không quá mức quen thuộc: "Châu thủ lĩnh, tôi cảm thấy bản thân cũng không có làm ra chuyện gì có lỗi đi."

Vừa nãy hắn cũng chỉ là tiện tay hỗ trợ giết một người mà thôi, mặc dù trong mắt đối phương cũng không tính là ân huệ gì cả nhưng mà đó lại là một thời cơ rất tuyệt diệu để hắn lên sân khấu!

Một mặt tỏ rõ thực lực, một mặt lại dùng thái độ ôn hòa để đối thoại, đây là cách tiếp cận này vốn có thể thu hẹp khoảng cách giữa hai bên, đồng thời tạo điều kiện dễ dàng cho việc bắt chuyện. Thế nhưng, người này lại còn khó đoán hơn cả những lời đồn đãi, hoàn toàn không đi theo bất kỳ quy luật nào.

Vân Anh liếc mắt nhìn chị hai nhà mình, lại nhìn thoáng qua Sở Long rất là im lặng ở phía đối diện, cô suy nghĩ một chút, tuy nói Châu Tuyết Vân rất lợi hại thế nhưng hình như bản thân bối cảnh của Sở Long cũng rất tốt, mặc dù bây giờ còn chưa thành công trở thủ lĩnh của căn cứ, nhưng con đường tương lai sáng lạn kia cũng không cách nào đoán nổi, tội gì chỉ vì vấn đề cỏn con mà gây xích mích với một thủ lĩnh 'truyền kỳ'.

Thế là, bé con Vân Anh luôn cảm thấy chị hai của mình rất có chướng ngại khi phải ở chung với người khác liền chủ động chạy đến gánh lấy trọng trách làm quen.

Theo thói quen của mình, cô khẽ mỉm cười với đối phương. Nụ cười đó không chỉ giữ được phong thái lễ nghi mà còn toát lên vẻ ngây ngô đặc trưng của thiếu nữ, mang theo một chút ngây thơ khiến người đối diện dễ sinh thiện cảm.

"Chào anh, em là Châu Vân Anh, em gái của chị ấy." Vẻ mặt của cô bé mang theo chút xấu hổ, khẩu âm lễ phép mà non nớt sẽ luôn mang đến cho người khác rất nhiều thiện cảm.

Khóe miệng Sở Long khẽ nhếch, lập tức vươn tay ra xoa xoa đầu nhỏ của bé con Vân Anh: "Thật đáng yêu, sao tự nhiên anh lại phát hiện ra hình như anh có chút thích em rồi!"

Châu Vân Anh: ʕ – _ – ʔ

Cái anh kia, anh nhầm lời thoại rồi đó!

"Chát!" Một tiếng vang giòn tan, mu bàn tay của Sở Long lập tức in lên một dấu đỏ rực, đau đến mức hắn phải nhăn mặt kêu la ầm ĩ.

Châu Tuyết Vân thậm chí còn chẳng thèm liếc hắn lấy một cái, chỉ ôm chặt lấy bé con của mình vào lòng. Vừa vuốt tóc Vân Anh một cách tỉ mỉ vừa vội vàng hỏi Vân Anh có chỗ nào khó chịu hay không.

Động tác của nàng cẩn trọng như thể sợ cái bàn tay kia mang theo vi trùng lây bệnh, khiến nàng phải kiểm tra từng chút một, không sót góc nào, cứ như chỉ cần nàng không nhìn kỹ thì bé con sẽ... nhiễm bẩn vậy.

Sở Long nhìn thấy mà khóe môi trực tiếp co rút: "Ê ê ê, chị có cần phải quá đáng như thế hay không hả, tôi chỉ sờ có một cái thôi mà ~ "

Châu Tuyết Vân cho hắn một ánh mắt khi dễ, phun ra một chữ: "Dơ."

Sở Long lập tức xù lông: "Chị quá đáng! Tôi mới xoa tóc ẻm nhẹ cái thôi mà! Đồ muội khống hết thuốc chữa!!!"(muội khống: chỉ việc thương yêu, cưng chiều em gái mình đến phát cuồng)

Châu Tuyết Vân không chút yếu thế trừng mắt nhìn hắn, cái tên nam nhân lẳng lơ này, vừa nãy còn dám sử dụng miệng với cả tay để đùa giỡn bé Anh nhà nàng, gan kiếm chuyện cũng to lắm đó! Đừng nói đến hôm nay mới chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, cho dù là gặp nhau được vài lần, vài nghìn lần cũng không được phép!

"Tiểu nhân dối trá!" Châu Tuyết Vân hừ lạnh một tiếng, khinh thường ra mặt.

"Ê ê ê, không phải tôi chỉ mới nói thích thôi sao, ý tôi là... là kiểu thích đơn thuần thôi mà! Như kiểu quý mến em gái nhỏ ấy! Rất thuần khiết luôn đó có được không hả!" Sở Long biểu thị bản thân rất oan ức.

Châu Tuyết Vân vươn tay ra kéo lấy bé con Vân Anh vào lòng mình, tuyên thệ chủ quyền nói: "Em gái của tôi!"

Sở Long: "..." Bộ đây là trọng điểm cần phải chú ý hay sao vậy!

Hết nói nổi rồi...

"Chị thực sự chỉ coi em ấy là em gái hả?" Ánh mắt của Sở Long mang theo hàm ý nhìn về phía cần cổ bị cắn sâu cùng với đôi môi hơi sưng đỏ của Vân Anh, đảo mắt vài vòng.

Vân Anh có chút lúng túng đẩy cái tay của Châu Tuyết Vân ra, dẫn đến ánh mắt Châu Tuyết Vân nhìn về phía Sở Long càng thêm không quá thân thiện.

Sở Long quanh năm lăn lộn trên tình trường, đương nhiên là phát hiện trong lúc vô tình bản thân mình đã tạo nên bầu không khí vi diệu giữa hai chj em nhà này, hắn có chút chột dạ mà sờ sờ mũi: "Ừm, Châu thủ lĩnh, tôi tới tìm chị là để..."

"Miễn bàn!" Châu Tuyết Vân liếc nhìn Sở Long đầy căm tức, ở trong mắt nàng, cái tên Sở Long này chính là một thằng nhóc tì không biết chui ra từ xó nào, chuyên phá chuyện tốt của nàng.

Nàng sao có thể không nhận ra thái độ của bé con nhà mình đối với tên kia có chút khác thường. Chính điều đó khiến Châu Tuyết Vân thấy cực kỳ khó chịu, dù lý trí mách bảo rằng địa vị của mình sẽ không dễ gì lung lay.

Nhưng khó chịu chính là khó chịu, hẳn là trong lòng của bé Anh cũng chỉ có mỗi một mình Châu Tuyết Vân nàng mà thôi, từ khi nào lại in dấu thêm thằng nhóc tì không biết xuất xứ này chứ!

"Chị, chị đừng quậy!" Vân Anh cảm thấy có chút đau đầu đối với loại hành vi giận chó đánh mèo quá rõ ràng này của Châu Tuyết Vân.

Việc tạo quan hệ tốt với Sở Long đối với bọn họ mà nói thì tuyệt đối là lợi nhiều hơn hại, trước đây cô đã quên giải thích chuyện mình trùng sinh với Châu Tuyết Vân, mà Châu Tuyết Vân vẫn đơn thuần cho rằng cô chỉ mượn thân thể người khác để trùng sinh mà thôi. Nhưng vấn đề là cô còn có thêm ký ức mười năm trong mạt thế nha!

Dưới ánh mắt hận không thể dùng một cái tát đập chết, Sở Long lập tức cảm thấy toàn thân không khỏe. Trời cao chứng giám, hôm nay hắn vốn chỉ là một người qua đường vô tội, nào ngờ lại bắt gặp một nhóm người đang lén lút theo dõi điều gì đó. Lòng hiếu kỳ nổi lên, hắn bèn bám theo xem thử, ai ngờ vừa lúc thấy hai chị em nhà họ Châu đang chiến đấu với một con tang thi cấp 3.

Hắn đương nhiên biết Châu Tuyết Vân là ai. Trước mạt thế, Sở gia ở thành phố B vốn là một gia tộc có địa vị, được Sở lão gia tử đứng đầu, mấy đời làm quan, quyền thế không nhỏ. Trong giới thượng lưu, đương nhiên từng không ít lần chạm mặt Châu gia.

Sở Long là đứa cháu trai trẻ tuổi nhất trong Sở gia, bình thường ngoài việc thích trêu hoa ghẹo nguyệt, lãng du nơi ôn nhu hương, thì những mặt khác cũng coi như có chút bản lĩnh. Cũng may, dù là lăn lộn trong chốn phong nguyệt nhưng hắn chưa từng gây ra chuyện lớn gì, người nhà cũng vì thế mà mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nào ngờ mạt thế ập đến, giới chính trị rung chuyển dữ dội. Vì trong Sở gia gần như không có ai thức tỉnh dị năng tự nhiên, nên rất nhanh đã bị kéo khỏi vũ đài quyền lực. May mắn thay, vẫn còn bạn bè thế gia khác chìa tay giúp đỡ, tuy không còn cảnh hô phong hoán vũ như xưa, nhưng ít ra cũng không phải lo chuyện áo cơm.

Cho đến sau này xuất hiện những người thức tỉnh bằng nhiều phương thức khác, chẳng hạn như Sở Long là do sau khi bị tang thi công kích thì thức tỉnh, Sở gia của bọn họ mới được tính là một lần nữa tìm lại địa vị nhất định. Cho nên mới có lần hành động hộ vệ đợt này.

Dưới cơn giận của Châu Tuyết Vân cùng với Vân Anh cố tình kết thân, Sở Long nói ra mục đích chủ yếu của lần hành động này. Lý Tố Nhã không có nói sai, đúng là lần này bọn họ hộ tống một người quay về thành phố B, người này không phải ai khác, chính là em trai nhỏ hơn Sở Long 2 tuổi, còn đang học đại học—— Sở Dực.

Vốn dĩ lúc mới bắt đầu mạt thế Sở Long đã đi tìm kiếm, thế nhưng lúc đó Sở gia loạn trong giặc ngoài, Sở gia rớt đài, ông cũng bị bệnh, cô dì chú bác thì nháo nhào đòi chia của, chính hắn cũng không có dị năng, phải ở lại giúp ba mình xử lý mấy chuyện phiền phức, chuyện đến thành phố A tìm kiếm em trai cũng liền tạm thời gác xuống.

Đợi đến sau này khi hắn trở thành người thức tỉnh, Sở gia bắt đầu quật khởi lại, hiện tại mới có năng lực tổ chức lần hành động này.

Nghe thấy cái tên Sở Dực, Vân Anh hơi sững sờ, theo bản năng cảm thấy hình như đã nghe qua tên này ở đâu đó, đợi đến khi được Sở Long mời đi cùng đến làm khách trên xe tải quân sự trước mặt, nhìn thấy một khuôn mặt học sinh quen thuộc, khóe miệng của cô không thể không co rút.

Sở Dực, đậu xanh rau má, không phải là đội trưởng của cái tổ chức thánh mẫu chuyên cứu vớt thế giới đó sao!

Vân Anh âm thầm cảm thấy may mắn, may mà bề ngoài của mình đã thay đổi rồi, nếu như vẫn còn là Lâm Gia Hân, xử lý không tốt lại bị cậu ta quấn quít lấy thực hiện mục tiêu vĩ đại đi cứu vớt chúng sanh gì nữa đó liền... nghĩ đến liền cảm thấy mệt lỗ tai!

Sở Dực thấy Sở Long, đáy mắt hiện lên một chút tâm tình phức tạp, chỉ là cậu ta cũng không nói gì thêm, chỉ nhàn nhạt bắt đầu lên tiếng chào hỏi. Xe tải quân sự là nội bộ phong bế, có thể trực tiếp thông qua các máy ghi hình liên tiếp, quan sát được tình huống bên ngoài.

Trên chiếc xe này chỉ có hai anh em Sở gia cùng với vài thuộc hạ tâm phúc của Sở Long.

"Tôi đi rót ly trà ha." Sở Long vừa mới đứng lên, cửa của xe tải nội bộ liền bị gõ vài cái, Kim Hâm bưng ấm trà cùng với vài cái tách tiến vào.

"Nghe nói có khách tới, em bưng nước lại đây." Kim Hâm ôn nhu cười cười, chống lại ánh mắt trêu đùa của Sở Long, ả không khỏi mặt đỏ lên.

"Vẫn là bé cưng của tôi hiểu ý, không thì tôi đã phải đi không một chuyến rồi!" Đầu ngón tay của Sở Long cố ý quấn quanh một vòng bên tai Kim Hâm, dừng lại ở chiếc cằm thon nhỏ của ả.

Sắc mặt của Kim Hâm càng đỏ hơn, thấy vài người bên trong xe đều đang tập trung đường nhìn lên trên người ả, Kim Hâm thoáng buồn bực trừng mắt với Sở Long, nhét toàn bộ ấm trà tách trà cho Sở Long, vội vã đi ra ngoài.

Sở Long cũng không thèm để ý, bộ dáng nhàn nhã đặt tách trà xuống, bắt đầu rót trà ra.

"Sở đội trưởng vậy mà lại rất vui vẻ." Châu Tuyết Vân lạnh lùng nhìn hắn.

"Ây dà, đây không phải là đường xá tịch mịch, liền tùy tiện kết bạn một chút thôi sao." Sở Long chịu không nổi tầm mắt của Châu Tuyết Vân, ngược lại nhìn về phía Châu Vân Anh, hắn còn chưa kịp mở miệng nàng lại tiếp tục cất tiếng.

Châu Tuyết Vân sờ sờ đầu của Vân Anh, nghiêm túc nói: "Bé Anh, nghìn vạn lần không cần học mấy thói  xấu như tên này, vừa nãy gọi là trêu ghẹo, làm vậy sẽ bị xử bắn."

Sở Long: "..." Nè nè nè, đừng có bôi nhọ danh dự của hắn như vậy chứ! Còn nữa, tại sao lại bị xử bắn chứ hả?!

Châu Vân Anh: ʕꆤᴥꆤʔ

Chị à, chị đủ rồi đó nha! Em không phải đứa nhỏ 12 tuổi, em đã 23 tuổi rồi á! Làm ơn không cần lấy cái cách nói chuyện dụ con nít này ra để kích thích thần kinh não của em có được không!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com