Chap 69. Quá Ghê Tởm
Ánh mắt Trần Văn Triết khẽ rũ xuống, đáy mắt thấp thoáng một nụ cười mơ hồ, nơi này ở gần căn cứ quân sự của Trần gia, làm sao mấy vị cấp trên vẫn luôn thích thao túng hậu bối kia có thể thả mình đi một cách đơn giản như vậy được chứ?
Trần Lập Công, ông nội của Trần Văn Triết, cũng là người nắm quyền cao nhất Trần gia, thế hệ sau của khai quốc công thần nước Z, bản thân ông đã từng chinh chiến xa trường, lập được không ít quân công, sau này có công danh rồi thì lại thối lui, nhưng uy danh và ảnh hưởng trong giới quân sự và chính trị vẫn vô cùng to lớn.
Ông có một người con trai độc nhất, đó là Trần Lăng, cũng chính là cha của Trần Văn Triết. Mặc dù Trần Lăng là người thừa kế duy nhất của Trần gia nhưng lại chí lớn tài mọn, tính cách không đủ cương quyết, lỗ tai cũng mềm (dễ bị người khác xúi giục, xu nịnh).
Sau đó, Trần gia kết thông gia với Vương gia, kỳ thực đây cũng chỉ là một kiểu biến tướng của đám hỏi quân chính, Trần Lăng cưới tiểu thư của Vương gia, Vương Yên Nhiên.
Sau khi kết hôn hai vợ chồng cũng coi như hòa thuận, thế nhưng trước mạt thế hiển nhiên người của giới chính trị sẽ ăn được nhiều đồ ngon hơn giới quân sự, lúc Vương Yên Nhiên sống ở Trần gia đều sẽ mang theo loại cảm giác ưu việt, bà ta cảm thấy mặc kệ nói như thế nào thì nhà chồng cũng phải dựa vào bà đôi chút.
Tuy rằng loại biểu hiện này cũng không quá rõ ràng, thế nhưng Trần Lăng đã bị áp chế từ nhỏ cảm thấy có chút khó chịu, ông chí lớn tài mọn, lại hết sức sĩ diện hão, có tư tưởng gia trưởng. (sĩ diện hão: cố muốn làm người khác tôn trọng mình bằng những điều mình không có)
Sự tồn tại của Vương Yên Nhiên mỗi một phút, một giây đều đang nhắc nhở ông, địa vị của thê tử lúc nào cũng cao hơn ông.
Thế là, khi Vương Yên Nhiên mang thai, Trần Lăng vừa vặn được mời đến một trường đại học làm khách truyền bá tư tưởng yêu nước cho các sinh viên.
Bề ngoài của Trần Lăng không tồi, ăn nói bất phàm, rất nhanh đã mê hoặc được một vài nữ sinh viên vừa xinh đẹp vừa đơn thuần, trong đó bao gồm cả mẹ của Trần Văn Triết. Thế là, củi khô bốc lửa, hai người cũng theo đó mà ở cùng một chỗ.
Sau khi mẹ Trần Văn Triết phát hiện thân phận của Trần Lăng liền ôm theo con trai bỏ trốn. Mười tháng sau khi Trần Văn Triết được sinh ra, bà cứ thế mang theo Trần Văn Triết sống đơn thân, cho đến khi ngã bệnh bà mới nói cho Trần Văn Triết biết thân phận thật sự của anh, cũng vào lúc đó, lần đầu tiên Trần Văn Triết nhìn thấy cha của mình, đồng thời được dẫn về Trần gia.
Bởi vì chuyện này mà Trần gia trở nên đại loạn, thậm chí ảnh hưởng đến cả Vương gia ở kinh đô, Trần lão gia tử nể mặt huyết thống của Trần Văn Triết mới miễn cưỡng thừa nhận thân phận của anh, nhưng bởi vì mỗi lần thấy đứa bé này sẽ liên tưởng đến cảm giác thất vọng với Trần Lăng, cho nên ông rất không thích Trần Văn Triết.
Tuy khi đó Trần Văn Triết chỉ mới 8 tuổi, nhưng trước lúc qua đời, mẹ anh đã truyền lại toàn bộ sự thông minh và hiểu biết về nhà họ Trần cho anh. Vì vậy, giữa lúc Trần gia rơi vào đại loạn, cậu bé Trần Văn Triết không chỉ sớm bộc lộ sự lanh lợi mà còn tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Anh hiểu rõ, những người được cấp trên phái tới 'chăm sóc' mình thực chất chỉ là để giám sát mà thôi.
Trần Văn Triết đều bày ra biểu hiện không lạnh không nhạt, đồng thời sau khi thành niên, dưới sự trợ giúp của Châu Tuyết Vân và Hồ Khánh Hưng anh đã rời khỏi Trần gia, tự mình mở một công ty.
Trần gia thấy Trần Văn Triết không có dự định tiến vào giới chính trị, cũng không tiến vào giới quân sự liền không để ở trong lòng.
Chỉ có Vương Yên Nhiên hận đến răng đều ngứa, luôn luôn cảm thấy Trần Văn Triết chính là một cái gai trong mắt, nhưng vì ngại mặt mũi của Trần gia nên bà cũng không dám làm động tác gì quá lớn, sau đó Trần Văn Triết đến thành phố A phát triển, Vương Yên Nhiên cũng nhắm mắt làm ngơ luôn.
Thế nhưng sau mạt thế, quốc gia đã bị xào bài lại một lần, mấy lão nhân giới quân sự đều cấp tốc thượng vị, nắm hết quyền hành, địa vị của các chính khách cấp tốc giảm xuống, Vương Yên Nhiên mất đi sự che chở của nhà mẹ đẻ, địa vị ở Trần gia xuống dốc không phanh.
Trần Lăng vẫn luôn bị áp chế rốt cục đã có thể thoải mái hơn rất nhiều, ý niệm hoa tâm trong đầu gã lại xông ra ngoài lần thứ hai. Tuy nhiên, bên trên gã vẫn còn có một lão gia tử đè ép, gã cũng không dám làm gì quá mức.
Cho đến mấy ngày gần đây, bỗng nhiên Trần Lập Công gọi Trần Lăng vào thư phòng, nói với Trần Lăng về chuyện của Trần Văn Triết, Trần Lăng mới bừng tỉnh nhớ lại, mình vẫn còn một đứa con trai út đã bị bỏ quên.
"Con thân là cha người ta, thậm chí đến cả con trai của mình mà cũng có thể quên cho được sao!" Trần lão gia tử hung hăng trợn mắt nhìn Trần Lăng.
Trần Lăng có chút lúng túng sờ sờ mũi, trong lòng lại nhịn không được trợn trắng mắt: Cũng là cháu trai ruột của cha đó, không phải tới giờ cha mới nhớ hay sao.
"Nói chung, hiện tại thằng nhóc kia không đơn giản. . . Không, hiện tại nó làm việc dưới quyền Châu gia, mà từ trước tới giờ Châu gia chính là một cái xương khó gặm, trên tay bọn họ dự trữ rất nhiều tài nguyên."
"Lẽ nào có thể nhiều hơn cả toàn bộ căn cứ của chúng ta sao?" Trần Lăng kinh ngạc.
"Hừ, đừng xem thường Châu gia, tuy rằng cha không có lăn lộn trong giới chính trị thế nhưng thái độ của mấy lão già đó ra sao, cha rất rõ ràng." Trần Lập Công hừ lạnh một tiếng
"Theo thám tử của căn cứ đưa tin, hiện tại Văn Triết đang ở tại căn cứ của Châu gia, địa vị chẳng khác nào cánh tay mặt, nói không chừng bây giờ chúng ta muốn lôi kéo nó, nó còn không chịu theo chúng ta về đâu."
"Làm sao có thể không muốn chứ, con là cha của nó, con bảo nó trở về, nó còn dám phản kháng gì sao."
Nhất thời Trần Lăng dựng thẳng chân mày, gã đã bị vợ xem thường thời gian dài còn có mơ hồ chèn ép, đã khiến cho cái tư tưởng gia trưởng của gã trở nên càng thêm mẫn cảm hơn.
Trần lão gia tử khẽ nhíu mày, Trần Lập Công suy nghĩ càng sâu xa hơn, Trần Văn Triết không có bao nhiêu lòng trung thành với Trần gia, muốn để nó cam tâm tình nguyện trở về, ngoại trừ biện pháp dùng tình thân cảm hóa nó ra, đồng thời còn phải hứa hẹn cho nó một địa vị nhất định mới được.
Quan trọng nhất, hiện tại Trần Văn Triết đang giúp Châu gia quản gia, như vậy nếu như có một ngày bọn họ có thể khiến cho Trần Văn Triết phản bội Châu gia, Trần gia bọn họ có thể chiếm đoạt đa số tài nguyên. Khiến cho Châu gia tổn thất nặng đến căn cơ, khi đó, vẫn giao cho Trần Văn Triết xử lý bộ phận tài nguyên đã nuốt vào cũng sẽ làm giảm thiểu cảm giác tội lỗi của nó. Sau đó bọn họ lại nghĩ biện pháp, lấy lại phần quyền lợi trong tay Trần Văn Triết là được.
Chủ ý của Trần lão gia tử cũng chính là chủ ý của Trần gia, Trần Lăng chỉ cần trở về chuẩn bị tình cảnh cha con gặp lại nhau đầy cảm động cho thật tốt là được, vốn Trần Lăng định dẫn theo con cả đi cùng, coi như là người nhà đã thừa nhận Trần Văn Triết, thế nhưng sau khi bị Vương Yên Nhiên biết được đã hung hăng khóc lớn quậy um sùm một trận.
Trần gia thế mà lại chuẩn bị gióng trống khua chiêng dẫn thằng con trai của cái con tiểu tam kia về! Làm vậy là muốn quẳng mặt mũi của bà đến xó nào, quẳng địa vị của con trai bà đến xó nào đây?
Vương Yên Nhiên biết hiện tại đã là một nhà Trần gia nắm quyền, bà cũng không có tư cách phản kháng, nhưng bà lại rất hận, hận năm đó mình mắt mù mới gả cho tên đàn ông trong ngoài không đồng nhất này, hận năm đó không đủ nhẫn tâm trực tiếp giết chết thằng con hoang kia.
Trần Lăng bị Vương Yên Nhiên làm cho đau đầu, trực tiếp đi ra ngoài, buổi tối cũng không có trở về.
Ngày hôm sau cho gọi bảo mẫu chuyên môn phụ trách chăm sóc Trần Văn Triết, mẹ Dương, và con trai của em họ, Trần Hồng Phi, dẫn theo một đám người liền xuất phát.
Trần Văn Triết vẫn ở trong phòng xử lý công việc, giao toàn bộ chuyện phụ trách xử lý ở bên ngoài cho Hồ Khánh Hưng, Châu Quốc Nam và Lê Hải.
Hôm nay Hồ Khánh Hưng nghe người truyền tin nói có một đám người tới thăm hỏi, có người nói đến từ căn cứ quân sự của Trần gia, Hồ Khánh Hưng không nói hai lời đã nhảy dựng lên trực tiếp vọt vào bên trong tìm Trần Văn Triết.
"A Triết, A Triết, có người đến!"
"Người của Trần gia?" Trần Văn Triết cười như không cười, dưới đáy mắt lại xẹt qua một tia băng lãnh.
"Hả? Cậu biết rồi sao." Hồ Khánh Hưng cảm thấy không có ý nghĩa, A Triết thoạt nhìn cũng quá bình tĩnh rồi, "A Triết, cậu sẽ không phản bội chị Vân đúng không?"
Trần Văn Triết cau mày, khuôn mặt ôn hòa thoáng hiện lên vẻ cứng ngắc.
"Cậu không tin tớ?"
"Không phải đâu, thời gian tớ quen biết cậu còn lâu hơn cả chị Vân, tớ chỉ nói thật thôi, A Triết, toàn bộ mọi người trong nhà cậu tương đối thiếu đánh."
Trần Văn Triết nhíu mày chẳng tỏ ý kiến gì.
"Tớ chỉ sợ lúc cậu muốn chỉnh bọn họ lại khiến cho chị Vân hiểu lầm ╮(╯_╰)╭ như vậy chính là được một mất mười đó."
Trần Văn Triết gật đầu, Hồ Khánh Hưng là người bạn chân chính đầu tiên của anh, thậm chí lúc tiến vào Châu gia, có thể đạt được sự thưởng thức của chị Vân cũng có quan hệ ngàn tơ vạn sợi với Khánh Hưng.
Tất cả anh có được bây giờ đều dựa vào sự cố gắng và nhân mạch của mình tiến tới từng bước một, đối với anh mà nói, ngoại trừ vài năm dưỡng dục tựa như người lạ ở Trần gia ra, nào còn thứ gì khác nữa đâu?
Anh muốn ra tay trừng trị Trần gia, đặc biệt là khiến Trần Lăng phải trả giá đắt! Chính vì gã đó mà cuộc đời của mẹ anh coi như bị hủy hoại hoàn toàn. Anh căm ghét Trần gia, căm ghét tất cả những gì thuộc về nơi đó!
Trước đây cánh chim của anh còn chưa đủ cứng rắn, thông minh như anh tự nhiên sẽ không làm ra loại chuyện lấy trứng chọi đá, thế nhưng sau khi mạt thế đến, hết thảy đều được xào bài lại một lần nữa, lấy năng lực, thủ đoạn hiện tại của anh, chỉ cần đi vào Trần gia, phí chút tâm cơ, chậm rãi sắp đặt, sớm muộn gì cũng có thể chỉnh cho bọn họ long trời lở đất.
Thế nhưng, không được! Hiện tại cũng không phải thời điểm ra tay, anh đã nhịn nhục nhiều năm như vậy, không thể hành động theo cảm tính nhất thời mà khiến cho tương lai của mình thất bại trong gang tấc. Khánh Hưng nói đúng, anh không thể đi nhầm một bước mà đánh mất đi sự tín nhiệm chị Vân dành cho mình.
Quá thông minh đôi khi lại trở thành con dao hai lưỡi, dễ sinh tự phụ, cũng dễ khiến cấp trên sinh lòng kiêng dè. Chị Vân đã dành cho anh quá nhiều niềm tin, thế nhưng, cho dù là như vậy, chị vẫn để Châu Quốc Nam ở lại bên họ, xem như một tầng phòng bị ngầm ở mức độ nhất định.
Nếu một ngày lòng tin xuất hiện vết rạn, càng ngày vết rạn này sẽ càng biến lớn hơn, cho đến khi nó vỡ vụn ra! Trần Văn Triết quyết không cho phép loại chuyện này xảy ra.
Thù là phải báo, Trần gia là phải chỉnh, thế nhưng báo thù và Trần gia không phải toàn bộ cuộc sống của anh, tựa như trước khi mẹ anh qua đời đã từng nói, anh phải có cuộc sống của riêng mình, đừng để cho Trần gia ảnh hưởng đến cuộc sống của mình, anh sẽ không vì loại chuyện không đâu ra đâu này mà hủy đi tương lai của mình.
Trần Văn Triết vỗ vỗ vai Hồ Khánh Hưng, lộ ra nụ cười trước sau như một: "Yên tâm, trong lòng tớ đều biết."
Nói xong, anh mở cửa đi ra ngoài, nếu là Trần gia cố ý phái người đến đón mình, nói vậy thì sẽ không phải ai khác ngoại trừ cha anh. Ừm, là cái người cha tiện nghi tự cho là đúng kia.
"Văn Triết?" Trần Lăng nhìn qua, người đi ra là một quân tử có phong độ nhẹ nhàng, ông còn cho là mình đã nhận lầm rồi.
Lúc còn bé chỉ vội vã gặp qua vài lần, ông gần như là chưa từng quan tâm đến đứa con út này bao giờ, hiện tại mặt mày nảy nở, không ngờ lại rất giống với mẹ của nó, ưu nhã tuấn mỹ, phiêu dật bất phàm, trong nháy mắt khiến cho Trần Lăng nhớ lại khoảng thời gian ngắn ngủi tốt đẹp đã từng sống chung với mẹ của Trần Văn Triết.
Trong lúc nhất thời ông lại nhớ tới người đàn bà chanh chua Vương Yên Nhiên động một cái là tranh cãi ầm ĩ của hiện tại, thoáng cái trong lòng nổi lên một tầng tâm tình chán ghét, nếu không phải vì sĩ diện của Trần gia, nếu không nhìn tại thân phận con trai cả của mình thì chẳng lẽ Vương Yên Nhiên còn cho là bà ta có thể ngồi trên vị trí nữ chủ nhân của Trần gia nữa hay sao?
"Cha." Trần Văn Triết cười cười đầy xa cách, nâng tay lên tạo thành tư thế mời, "Mời mọi người vào trước, chỗ này có chút đơn sơ, mong mọi người thông cảm."
Trần Hồng Phi lớn lên khá giống ông nội hắn, đầu óc cũng tinh tế sâu sắc, đã nhiều năm không gặp Trần Văn Triết, hoàn toàn không có bất kỳ trọng lượng nào với anh, nghĩ mình chẳng qua chỉ bị kéo theo cho đủ số, thế là hắn liền gật đầu, trực tiếp ngồi xuống.
Người cảm thấy khó xử nhất chính là mẹ Dương. Vốn dĩ bà là người do phu nhân phái tới để giám sát Trần Văn Triết, từng chăm sóc cậu suốt mấy năm trời. Thế nhưng, dù đã có khoảng thời gian đó, Trần Văn Triết vẫn luôn giữ thái độ không mặn không nhạt với bà, không hoàn toàn tin tưởng, cũng chẳng quá xa cách. Chính sự chừng mực ấy lại khiến mẹ Dương không biết nên ra tay từ đâu.
Sau này mẹ Dương đã hiểu ra, trong lòng Trần Văn Triết hết sức rõ ràng thân phận của bà cho nên mới có thái độ như vậy, lần này vốn dĩ bà không muốn đến đây, nhưng phu nhân đã thất thế, bà cũng không có khả năng làm trái với phân phó của Trần Lăng, không thể làm gì khác hơn là cùng đi theo.
"Không sao không sao, chỉ là Văn Triết con phải chịu khổ nhiều rồi!" Trần Lăng không khác gì một người cha đã theo dõi đứa con trưởng thành từ nhỏ đến lớn, thở dài đầy cảm khái, "Nhớ trước đây con vẫn còn nhỏ xíu, thoáng cái đã trưởng thành rồi, thật giống với mẹ của con."
Trần Văn Triết âm thầm siết chặt ngón tay, ý cười ôn hòa trên khóe môi lại càng thêm rõ ràng.
"Phải không? Thật làm khó cha vì còn có thể nhớ tới mẹ."
Biểu tình của Trần Lăng có hơi cứng đờ, lập tức giả vờ hối hận thở dài: "Đáng tiếc mẹ con bị bệnh chết sớm, vốn cha còn định. . ."
Không cần nói cũng biết ý tứ ở bên trong, ông muốn mang đến cho Trần Văn Triết cảm giác ông vẫn rất yêu mẹ của anh, thậm chí còn định đón bà về nhà nữa kìa.
"Ngược lại con lại cảm thấy rất may mắn vì mẹ đã được qua đời một cách bình yên." Trần Văn Triết không nhanh không chậm gõ gõ mặt bàn, "Không cần phải chịu tội khi mạt thế ập tới thế này."
"Văn Triết, cha biết con hận cha, hận cha không có đối đãi mẹ con thật tốt, hận mấy năm nay cha bỏ rơi con, thế nhưng con cũng phải hiểu cho nỗi khó xử của cha, khi đó thế lực của Vương gia quá lớn, cha không thể che chở cho hai mẹ con con được, thế nhưng hiện tại đã không còn như xưa, Văn Triết, con là con trai của cha, cha sẽ dùng tất cả những gì tốt đẹp nhất đến bồi thường cho con!"
Trần Văn Triết âm thầm hừ lạnh một tiếng, nói hay giống như Vương Yên Nhiên chưa từng sinh con trai cho ông ta vậy.
"Nếu như hôm nay mọi người đến đây là để nói chuyện này, vậy vẫn là mời mọi người trở về đi."
"Văn Triết, con phải tin tưởng cha, hiện tại cùng lắm thì con chỉ làm công cho Châu gia mà thôi, chỉ có Trần gia mới là nơi con thuộc về."
Trần Văn Triết tức cười: "Được, vậy bây giờ cha trở về cầm mấy nghìn ký thực vật đến, bồi thường con đôi chút thì thế nào?"
"Cái này. . ."
Mấy nghìn ký? Đó cũng không phải là một số lượng nhỏ, huống chi nhìn qua bộ dáng của Trần Văn Triết cũng không có ý định đồng ý với lời của ông.
Trần Lăng âm thầm tính toán. "Văn Triết, cha không có quyền điều động nhiều vật tư như vậy, con xem. . ."
"Bởi vậy cha nên quay về, cẩn thận thương lượng với lão gia tử lại thì hơn." Trần Văn Triết thay ông nói hết lời.
"Văn Triết, chúng ta là cha con."
"Cho nên con mới đòi cha mấy thứ này." Trần Văn Triết mang theo bộ dáng đương nhiên, "Đương nhiên rồi, mạt thế mà, cái thứ như tình thân này cũng không đáng gì đâu."
". . ." Trần Lăng thoáng im bặt.
Đúng lúc này, cửa khẽ bị đẩy ra, Châu Quốc Nam bước vào.
"Trần đội phó, đoàn xe phải lên đường!"
"Được, thu thập một chút, lập tức xuất phát." Trần Văn Triết không để ý đến sắc mặt của Trần Lăng, lạnh nhạt nói.
"Trần Văn Triết!!!"
"Bộ cha muốn đi cùng với bọn con à? Chỉ là đoạn đường này khá nguy hiểm, lỡ như phát sinh chuyện ngoài ý muốn này nọ cũng rất bình thường. Vẫn là mời ngài nên bàn bạc lại với lão gia tử trước, đến chừng đó đừng có lại chỗ con đòi người là được."
Cuối cùng, Trần Lăng bị chọc tức đến mức sắc mặt đều biến thành màu đen, không thể làm gì khác hơn là thở phì phò rời đi.
Cuối cùng Trần Văn Triết còn ghé vào lỗ tai ông ta nói cho ông ta biết: "Ông biết không? Nếu như không phải trùng hợp là mẹ tôi cũng họ Trần thì tôi thật sự rất muốn đổi cái họ này, quá ghê tởm."
Hiện nay căn cứ quân sự của Trần gia vẫn còn có chút địa vị, Trần Văn Triết không muốn triệt để chọc giận bọn họ, nhưng cũng không hy vọng đối phương lại quấn quít lấy mình đánh chủ ý kỳ cục gì nữa.
Anh khẽ rũ mắt, chậm rãi buông tách trà trong tay xuống, Châu Quốc Nam đứng sau cửa cất bước rời đi.
--------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com