Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 81. Hợp Đồng


Theo như lời Mã Siêu nói, chế độ của đội ngũ Sở gia khá tốt, mà giữa lúc người bình thường lựa chọn xem nên đăng ký vào tiểu đội dị năng giả nào cũng sẽ tương đối quan tâm đến điểm ấy.

Tuy nhiên, lúc nói đến tiểu đội dị năng giả của Lữ gia lại chỉ nói một câu mọi người đều biết có hậu trường vững chắc, không đề cập gì đến những điều kiện hay môi trường bên trong. Điều đó đủ cho thấy, đội ngũ này e là chẳng mấy ai ưa thích, hoặc có thể nói thẳng ra, chẳng được lòng người.

Thật ra nghĩ kỹ cũng dễ hiểu, một đội ngũ có sự hậu thuẫn mạnh mẽ cỡ nào đi nữa, nếu như đoàn đội không có kỷ luật nghiêm khắc, không quản lý nội bộ tốt, khó tránh khỏi sẽ gặp phải vài tên chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.

Có đám người kia trong đội ngũ thường hay đi quấy rối ở bên ngoài, hình tượng của cả đội ngũ có thể tốt mới là có quỷ đó.

Vân Anh lười biếng liếc mắt nhìn qua màn đêm tối đen ngoài cửa sổ, cô vẫn nằm lỳ ở trên giường không muốn nhúc nhích dù chỉ một chút.

Người nào đó đang nằm trong lòng người ta lại đang không ngừng trút giận lên người khiến bản thân khổ sở, mệt mõi thế này.

Châu Tuyết Vân chết tiệt, muốn một lần chưa đủ, lại còn muốn đến cả ba lần, cũng may bọn họ đặt phòng nghỉ sớm mới có thời gian lãng phí như vậy, đáng thương thay cho cô hiện tại đã mệt đến mức tới cả tay cũng lười nhấc, còn đến Sở gia trao đổi như thế nào được đây hả.

"Bé Anh." Châu Tuyết Vân khẽ chọc chọc vào gò má đang phồng lên vì giận dỗi của Vân Anh, khóe môi nàng khẽ cong. Đã lâu rồi mới được thấy lại dáng vẻ trẻ con thế này của em ấy, khiến người ta vừa thấy đáng yêu. Vì thế mà người nào đó đã vô tình lại muốn người yêu bé nhỏ của mình thêm vài lần nữa, thành ra bây giờ phải dỗ người ta.

"Anh Anh, đừng giận nữa mà, được không?" Vừa nói, nàng vừa nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ấy, xúc cảm mềm mại khiến nàng cảm thấy dù có vuốt cả đời cũng không chán.

". . ." Vân Anh lặng thinh nhìn nàng, ánh mắt rõ ràng đang lên án. Người này, chẳng có chút thành ý xin lỗi nào hết á! →_→

Cuối cùng, Châu Tuyết Vân thở dài, lấy áo choàng đen quen thuộc mà Vân Anh hay mặc ra, cẩn thận khoác lên người cô rồi cúi xuống cõng cô lên lưng. Tranh thủ bóng đêm, nàng bước đi thong thả về phía nhà của Sở gia.

"Đến nơi thì thả em xuống!" Vân Anh cắn răng nghiến lợi nói, thế mà lại không đi nổi bởi vì làm tình, cô thiệt tình không biết để mặt mũi đi đâu.

"Ừm, chị biết rồi." Châu Tuyết Vân không ngừng cam đoan, kỳ thực nàng có nghĩ tới chuyện đưa Vân Anh vào trong không gian, thế nhưng nơi này là thành phố B, cho dù đã xuống dốc nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, không chừng còn là ngọa hổ tàng long, nàng không thể mạo hiểm như vậy được.

............................

Nói tới cũng khéo, đêm nay Sở gia cũng là đèn đóm sáng trưng.

Hiếm khi đại sảnh mới náo nhiệt một lần, đang ngồi ở vị trí chủ tọa là Sở lão gia tử – Sở Khiếu. Bên phải ông là hai anh em Sở Long và Sở Dực, bên trái là một đôi vợ chồng trung niên cùng cô con gái duy nhất.

"Cảm ơn Sở lão gia tử đã khoản đãi, muộn thế này rồi còn tới quấy rầy, thực ngại quá." Đầu của nam nhân trung niên có hơi hói, mang theo bụng bia rõ ràng cùng với thân thể phát tướng.

Nữ nhân bên cạnh gã ta lại là một mỹ nữ mềm mại ôn nhu, lễ độ đoan trang, trên mặt mang theo ý cười không khác gì chồng bà.

Con gái của họ kế thừa được vẻ đẹp từ mẹ, gương mặt thanh thuần, xinh xắn. Cô mặc một chiếc áo cổ chữ V màu trắng, lộ ra đường nét đầy đặn của khuôn ngực trắng mịn, khiến bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng khó tránh khỏi xao động.

"Không sao, bây giờ có người còn nhớ đến tôi là quý lắm rồi." Tuy rằng Sở Khiếu đã lớn tuổi nhưng bởi vì từng đi lính thế nên vẫn giữ được thần thái minh mẫn, thân thể rắn rỏi cường tráng.

Người đàn ông trung niên bất giác rịn mồ hôi trên trán, gã cứ có cảm giác đang bị ai đó nhìn chằm chằm với ánh mắt vô cùng bất thiện đánh giá mình. Nhưng khi gã lén liếc qua chỉ nhìn thấy nhị công tử của Sở gia—— Sở Dực nở nụ cười ấm áp, khiến gã luôn cảm thấy có phải là mình đã sinh ra ảo giác rồi hay không.

Người đàn ông đó là An Bác Hoành – trước mạt thế từng là chủ tịch thành phố B. Khi tận thế vừa bắt đầu, ông ta nhanh tay gom được một lượng lớn vật tư, nhờ đó được trọng dụng, đảm nhiệm chức Bộ trưởng Hậu cần của thành phố.

Tuy vậy, theo thời gian trôi qua, địa vị của dị năng giả không ngừng tăng cao, gã thân là người bình thường tự nhiên địa vị sẽ không cao bằng trước đây, dần dần bị giáng chức xuống thành phó bộ trưởng, sau đó thẳng tắp rớt đài, mắt thấy sẽ lưu lạc tới công dân cấp 3 luôn rồi.

An Bác Hoành cũng không phải là một người sẽ chấp nhận số phận, tựa như năm đó gã cố ý theo đuổi con gái út được cưng chiều nhất của Vương gia tại thủ đô, cũng chính là người vợ hiện tại của gã —— Vương Di Nhiên, gã luôn biết cách dùng đủ loại thủ đoạn để đạt được thứ mình muốn.

Nhà mẹ của Vương Di Nhiên —— Vương gia ở thủ đô, nay đã không còn quyền thế như xưa. Từ khi mạt thế đến, những quan hệ chằng chịt trong gia tộc lộ ra hết, bản thân còn chẳng lo nổi, nói gì đến việc đỡ đầu cho con gái gả ra ngoài.

Cho nên, An Bác Hoành lấy ra lợi thế duy nhất mà hiện tại gã có, đó chính là con gái của gã, An Khinh Nhiễm. Đồng thời toàn bộ mối quan hệ còn giữ được đến giờ, gã đều gom làm của hồi môn, chỉ để nâng địa vị cho con gái mình.

Tuy rằng Vương Di Nhiên không hy vọng cứ như vậy mà vội vội vàng vàng gả đứa con gái thật vất vả mình mới tìm lại được từ thành phố A ra ngoài, thế nhưng lời chồng nói khiến bà ý thức được rằng hiện thực không cho phép ngẩng đầu.

Ban đầu, hai vợ chồng họ nhắm đến Lữ gia. Nhưng hiện tại Lữ gia đã phất lên như diều gặp gió, căn bản không buồn liếc đến họ. Hầu gia thì từ lâu đã rơi vào thời kỳ suy tàn, chỉ còn lại Sở gia là vừa tầm, có thể đánh cược một phen.

Tuy rằng danh tiếng trước kia của Sở Long không quá tốt, đời sống cá nhân không sạch sẽ, thế nhưng không ngờ nổi sau khi mạt thế kéo tới người ta lại phát huy thực lực, còn thành lập cả một tiểu đội dị năng giả tạo thành thế chân vạc hiện tại ở căn cứ này. Khoan nói tới tiền đồ sẽ thế nào, nhưng khẳng định sẽ mạnh hơn gia đình đang tụt dốc của bọn họ, gả con gái cho cậu ta, tuyệt đối sẽ không ăn mệt.

Hai vợ chồng bọn họ tính toán xong liền phân tích tình hình hiện tại cho con gái nghe, An Khinh Nhiễm không có làm ầm ĩ, vô cùng ngoan ngoãn chấp nhận, cũng không phải ả hiểu quá rõ dụng ý chân chính của ba mẹ, chỉ là sống ở thành phố B cũng đã được một khoảng thời gian, qua những tin đồn ả sớm đã có ấn tượng với Sở Long, mạnh mẽ, đẹp trai, ngoại trừ lúc đầu thích chơi đùa ở bên ngoài ra, căn bản là bây giờ không có khuyết điểm gì nữa. Nghĩ đến mình sẽ được gả về làm vợ cho anh hùng trong truyền thuyết như vậy, An Khinh Nhiễm không khỏi xấu hổ đỏ mặt.

Trong lúc ba mẹ vẫn đang trò chuyện cùng Sở Khiếu, An Khinh Nhiễm lén lút nhìn về phía Sở Long, người đàn ông ngồi đối diện. Gương mặt góc cạnh, làn da ngăm khỏe khoắn, mang theo vẻ cương nghị khó tả.

An Khinh Nhiễm còn đang ngẩn người bỗng nhiên Sở Long nhìn về phía ả, một cặp mắt hoa đào tràn ngập hàm súc đánh thẳng vào đáy lòng của ả tựa như điện giật.

Sở Long đã quen ra vào nơi phong hoa tuyết nguyệt, dạng phụ nữ nào hắn chưa từng gặp qua? Những kiểu bạch liên hoa như An Khinh Nhiễm lại chính là dạng dễ đối phó nhất. Khóe môi hắn khẽ cong lên, nở nụ cười nửa lịch thiệp nửa lả lơi, vừa định mở miệng thì...

Bỗng nhiên Sở Dực lại khụ khụ hai tiếng, chọc cho Vương Di Nhiên liên tục hỏi thăm: "Không sao chứ Tiểu Dực? Có phải bị cảm rồi không?"

Sở Dực phất phất tay, cười hơi áy náy: "Dì Vương dụng tâm rồi, con chỉ không cẩn thận bị sặc một chút mà thôi."

Tao nhã lịch sự nói xong, một bên ngầm vươn tay hung hăng véo hông Sở Long một cái.

Thân thể Sở Long cứng đờ, sắc mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, thấy đáy mắt Sở Dực hàm chứa ý cảnh cáo, nhất thời trong lòng khẽ động, vội vã ngậm chặt miệng.

Cái tật chết tiệt! Suýt nữa lại vô thức bật chế độ tán gái rồi!

Sở Long yên lặng sờ sờ mũi, vẫn là ngẫm lại chờ một lát nên dỗ Tiểu Dực thế nào đi, phắc, thật vất vả hắn mới có thể lừa người ta lên giường được, chẳng lẽ chuyện này sẽ trực tiếp khiến cho hắn bị đá ra khỏi phòng ngủ hay sao?

Càng nghĩ Sở Long càng cảm thấy một nhà ba người này cực không vừa mắt, nếu không phải đang yên đang lành bọn họ lại chạy tới đây cọ cơm thì làm sao có thể xảy ra chuyện ban nãy được, nói không chừng hiện tại hắn đã lăn trên giường với Tiểu Dực luôn rồi.

Một nhà ba người này tới thăm hỏi, ăn mặc trịnh trọng, mở miệng ra là nhắc đến con gái, ý đồ thì lộ liễu như ban ngày, người ngoài nhìn vào cũng hiểu ngay họ muốn gì.

Chưa từng thấy ai trực tiếp mang con gái tới nhét vào mặt người ta như món hàng vậy! Tốt xấu gì cũng là một quan viên mà đúng không! Hai người trẻ tuổi lại không quen biết, đại thiếu gia Sở gia có thể đồng ý mới gặp quỷ đó.

Lão quản gia của Sở gia lắc đầu, yên lặng quay đầu lại, châm tiếp trà cho hai vợ chồng An gia đã nói chuyện tới miệng khô lưỡi khô, lá trà đều đã nhạt màu, vậy mà người lại còn chưa chịu đi, thực sự là. . .

Rốt cuộc An Bác Hoành cũng không có kinh nghiệm đánh thái cực bằng Sở lão gia tử, cho nên càng không phải là đối thủ của Sở Khiếu, mỗi lần nói đến trọng điểm đều bị Sở Khiếu dùng hai ba câu lấp liếm cho qua.

Đợi đến khi nhắc tới chuyện để cho An Khinh Nhiễm thêm vào tiểu đội dị năng giả của Sở gia, đi theo bên cạnh Sở Long, Sở Long nãy giờ giả vờ câm điếc cuối cùng cũng chịu lên tiếng tiếng.

"Chú An nghìn vạn lần đừng làm như vậy, cũng không phải chú không nhìn thấy quan hệ giữa bọn con với Lữ gia, hiện tại Lữ gia vẫn luôn tìm bọn con phiền phức cả ngày, người trong tiểu đội cứ ba ngày đã có hai hôm bị quấy rầy, nếu như lệnh thiên kim gia nhập, rất khó đảm bảo an toàn."

Hiếm khi Sở Long nghiêm túc như vậy, lại còn không quên liếc Sở Dực đầy ám chỉ: Thấy chưa? Anh từ chối rõ ràng thế rồi, tuyệt đối không có ý đồ gì!!!

Không biết An Bác Hoành không nghe ra hay cố tình giả vờ không hiểu, gã chỉ cười đầy ẩn ý: "Chú tin tưởng vào thực lực của Tiểu Long, chẳng lẽ ngay cả một cô gái cũng không bảo vệ được?"

Sở Long âm thầm trợn trắng mắt: Mẹ kiếp, da mặt ông này dày thật sự. Còn An Khinh Nhiễm thì sao? Học hành đàng hoàng mà chỉ biết ngồi đó đỏ mặt! Đỏ mặt thì được gì chứ? Ông đây không thích kiểu bạch liên hoa đâu!

Thôi được, đã mặt dày thì ông đây cũng khỏi cần giữ sĩ diện.

"Nếu như chú dì đồng ý, vậy chúng ta ký hợp đồng đi!"

"Hợp đồng, hợp cái gì đồng chứ?"

"Chúng ta lập hợp đồng tạm thời, nếu An Khinh Nhiễm có mệnh hệ gì vì Lữ gia gây chuyện, thì không liên quan gì tới đội con cả." Sở Long bắt chéo chân, nhếch mép cười nói "Hai người cũng biết, đội trưởng bận trăm công nghìn việc, làm sao có thể chăm lo cho từng thành viên? Thật ra, nếu con làm được điều đó, thì đội con đâu đến nỗi có mấy người bị đánh phải nhập viện như bây giờ."

Đương nhiên, người bị hắn âm thầm trả thù, đánh ngã của Lữ gia càng nhiều hơn.

"Như vậy. . . không ổn lắm đâu." Vương Di Nhiên có chút do dự, "Dù sao Khinh Nhiễm cũng là con gái, Tiểu Long, con là con trai, nên quan tâm chăm sóc nó một chút chứ."

Sở Long trực tiếp trợn mắt cười lạnh: "Tại sao tôi lại phải lãng phí thời gian chăm sóc một cô gái xa lạ?"

"Khinh Nhiễm là một đứa con gái rất dễ ở chung, đến khi thân rồi dĩ nhiên là sẽ không còn xa lạ gì nữa." An Bác Hoành không ngừng cố gắng thuyết phục "Con cứ coi như dẫn Khinh Nhiễm theo chơi, để cho nó hiểu biết lợi hại ở bên ngoài một chút, miễn cho suốt ngày nó cứ muốn chạy ra ngoài thành."

". . ." Sở Long im lặng, trong lòng thầm cảm khái, thì ra người không biết xấu hổ, thực đúng là thiên hạ vô địch.

Sở Dực hạ tay đặt tách xuống, dư quang lướt qua ông nội tuy rằng xụ mặt nhưng cũng không có ý tứ nói chen vào, rõ ràng đã tỏ rõ ý 'tự giải quyết chuyện hề này đi'.

Cậu khẽ rũ mắt, đáy mắt hiện ra một tia lãnh ý, thực đúng là người xấu hay tác quái! Cũng không soi gương nhìn thử xem mình là cái dạng gì.

"Anh hai, em thấy nên nói thẳng thì tốt hơn, không thôi sẽ có vài người mãi mà không chịu tỉnh mộng." Thanh âm trong trẻo lại lạnh lùng của Sở Dực cất lên, thoáng cái đã hấp dẫn tầm mắt của ba người phía đối diện. "Sở gia chúng tôi không cần người vô dụng, nhất là loại nữ nhân tự mình đa tình."

Thoáng cái phòng khách rơi vào im lặng, cho dù An Khinh Nhiễm có ngốc cũng nghe ra đối phương ghét bỏ mình nhu nhược vô dụng, nhất thời sắc mặt trắng bệch, theo bản năng nhìn về phía Sở Long.

Chỉ thấy Sở Long vẫn mang theo nụ cười như cũ, giống như hoàn toàn tán thành với lời Sở Dực nói. Chẳng biết từ lúc nào Sở lão gia tử ngồi ở thượng vị đã nhắm hai mắt lại dưỡng thần, không màng thế sự.

"Anh. . . coi thường tôi!?" An Khinh Nhiễm giận dữ bật dậy, ả là thiên kim của Chủ tịch thành phố B, luôn được nuông chiều từ bé, nếu không phải vì danh tiếng anh hùng lẫy lừng của Sở Long, đời nào ả chủ động tiếp cận như vậy? Thế mà bọn họ lại khinh thường ả?

Bọn họ dựa vào đâu mà khinh thường ả? Ả là thiên kim đại tiểu thư, từ nhỏ đã được nuông chiều hết mực, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa! Trước nay chỉ có người cố gắng để xứng với ả, chứ làm gì có chuyện ngược lại?! Vậy mà giờ đây, mấy kẻ này lại dám chỉ mặt mắng chửi ả thế này?! Bọn họ lấy tư cách gì chứ!?

Sở Dực chớp mắt mấy cái, mỉm cười: "Như vậy đại tiểu thư An Khinh Nhiễm nói thử xem, sự tồn tại của cô có thể mang đến lợi ích gì cho Sở gia?"

". . .!" An Khinh Nhiễm hung hăng cắn môi, nhất thời vành mắt đỏ bừng lên tức đến không nói nên lời.

Vương Di Nhiên bất mãn nhíu mày, vỗ lưng con gái an ủi rồi lên tiếng với thái độ của một bậc trưởng bối chất vấn: "Lẽ nào Sở gia các người cưới vợ đều dựa vào tính toán lợi ích hay sao? Như vậy còn ai dám gả con gái vào nhà này nữa?"

Sở Long nhún vai không thèm để ý: "Nếu là con tự theo đuổi thì khác, nhưng nếu người ta cố tình đẩy tới, lại chẳng đem lại chút lợi ích nào, vậy con phải giữ lại làm gì? ╮(╯_╰)╭ "

"Nhìn thôi đã thấy phiền rồi." Sở Dực thản nhiên buông thêm một câu. Sở Long lập tức gật đầu tiếp lời.

"Đúng đúng."

Tính tình kiêu ngạo của An Khinh Nhiễm không cho phép ả tiếp tục ở lại, ả nhanh chóng đứng lên, vẻ mặt cao ngạo nhìn về phía anh em Sở gia: "Hừ! An Khinh Nhiễm tôi không đến mức không có các người thì không sống nổi! Cứ chờ đó!"

Dứt lời liền hầm hầm bỏ đi. Vợ chồng An gia đành vội vàng cáo từ, chạy theo con gái. An Khinh Nhiễm tuyệt không ngờ tới, bước ra khỏi Sở gia chính là mở đầu cho cuộc sống địa ngục của ả.

Đối với người mình nhìn không vừa mắt, Sở Dực đã tiện tay bố trí một cái bẫy, để cho An Khinh Nhiễm bước chân vào trong tầm ngấm của cháu đích tôn Lữ gia, Lữ Hằng Kiều.

An Bác Hoành không có cách nào chống đối lại Lữ gia, thế là, An Khinh Nhiễm bị Lữ Hằng Kiều cưỡng ép kéo trở về, trở thành một trong số đông vợ lẽ của hắn. Đương nhiên, đây là chuyện của mấy ngày sau. ╮(╯▽╰)╭

Trở lại hiện tại, anh em Sở gia vừa mới đưa ông nội về phòng, vừa định thở phào một hơi thì bỗng nhiên khí tức của Sở Long trở nên căng thẳng, anh kéo Sở Dực lại để cậu ra sau lưng mình.

"Anh hai?"

"Ai?!" Sở Long đứng trong phòng khách, biểu tình nghiêm túc, quát lớn một tiếng vào không khí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com