Chương 22: Cho phép em gọi tên tôi
Nếu như Triệu Xuân Thành lần này thật sự ấp ủ ý định đó, vậy thì cô gái nhỏ ở trước mặt cô nghiễm nhiên đã lập được một công lớn.
Lâm Duyệt âm thầm mỉm cười, bàn tay thuần thục kéo lấy áo khoác nhanh chóng phủ lên vai nhỏ của Giang Nhan Nhu.
“Thanh Đô bước vào mùa mưa, thời gian này cô Giang chú ý sức khỏe, đừng để bản thân nhiễm lạnh.”
Giang Nhan Nhu che miệng cười nhạt, ngón tay níu lấy cổ áo mềm mại được phủ trên vai, nhẹ nhàng kéo xuống một chút.
“Cảm ơn cô Lâm đã nhắc nhở, cô cũng vậy, chú ý sức khỏe.”
Lâm Duyệt nhếch hàng lông mày sâu thẳm, ánh mắt mang theo cưng chiều liếc nhìn đối phương một cái. Cô nhấc đũa, gắp thêm một ít thức ăn vào chén của Giang Nhan Nhu, lại tùy ý nói:
“Sức khỏe của tôi rất tốt, không dễ mắc bệnh.”
Cô hơi nheo mắt, nhanh chóng tìm ra lỗ hổng, sau đó thản nhiên phản bác:
“Không dễ thôi mà, cũng không phải là không mắc bệnh. Đã là sức khỏe, thì không thể xem nhẹ.”
Lén lút quan sát biểu cảm trên mặt Lâm Duyệt, Giang Nhan Nhu lại duỗi tay cầm lấy đũa chung, thoải mái gắp vào chén cô một ít thức ăn.
“Cô Lâm, hôm nay cô ăn ít hơn bình thường.”
Lâm Duyệt hơi cắn môi dưới, dùng ánh mắt cưng chiều nhìn dáng vẻ ân cần của người trước mặt. Giang Nhan Nhu quả nhiên vô cùng xinh đẹp, khí chất trưởng thành, điềm đạm kỳ thực khiến cô không thể rời mắt.
“Mãi nhìn món chính mà quên món phụ thôi, Cô Giang, em để ý đến tôi như vậy khiến tôi rất vui.”
Cô hít một hơi thật sâu, nhanh chóng điều chỉnh tư thế đối diện bàn ăn, vô cùng ngoan ngoãn ăn hết thức ăn mà nàng đã gắp.
Bàn tay cầm đũa của Giang Nhan Nhu bỗng dưng tê cứng. Hoàn toàn không thể ngờ đến mấy lời vừa rồi, Lâm Duyệt lại có thể thốt ra một cách nhẹ nhàng như vậy.
Thật sự không thấy ngượng sao?
Có, người nói không ngượng, nhưng người nghe thật sự thấy ngượng.
Giang Nhan Nhu giả vờ che miệng, ho khan vài tiếng. Tâm trí trong sáng bị Lâm Duyệt vấy bẩn, để lại trên đôi gò má xinh đẹp một vệt ửng hồng.
“Cô Lâm, không được… như vậy.”
Lâm Duyệt nhanh chóng buông đũa, chống cằm liếc mắt đưa tình.
“Không được thế nào? Tôi để ý thấy, hình như em vẫn luôn gọi tôi là cô Lâm… quá xa cách rồi, đổi cách xưng hô đi.”
Giang Nhan Nhu đảo mắt trốn tránh. Nữ nhân kia giống như yêu hồ dụ hoặc người khác, còn nhìn, nàng sợ bản thân không có khả năng chống cự.
“Cô muốn đổi thế nào? Gọi… sếp Lâm hay là cô Lâm?”
Ngón tay Lâm Duyệt nhẹ nhàng lướt qua cằm nhỏ, sau đó cưng chiều nâng cằm nàng lên.
Đối diện với mắt phượng sắc sảo của nữ nhân, Giang Nhan Nhu có cảm giác tâm trí mình đang bị nhìn thấu. Nàng càng tỏ ra sợ hãi, Lâm Duyệt sẽ càng dễ dàng thấu thị.
Không ổn, cho dù có bị đối phương cắn nuốt, cũng phải để lại một chút tôn nghiêm cuối cùng cho mình.
Đôi mắt hoa đào bỗng dưng buông lỏng, mi tâm rũ xuống mang theo mị hoặc câu dẫn đối phương.
Giang Nhan Nhu nhẹ nhàng lướt qua cổ tay Lâm Duyệt, sau đó dây dưa níu lấy.
“Cô Lâm… sếp Lâm… hay là cô Lâm…”
Một tiếng ‘cô Lâm’ thốt ra vô cùng nhẹ nhàng, tựa như có sợi lông vũ lướt qua đáy lòng Lâm Duyệt một cách ngứa ngáy.
Ngón tay nghịch ngợm lướt qua cánh môi hồng nhuận của nữ nhân, có ý cọ xát. Lâm Duyệt cố nén hưng phấn trong lòng, giọng nói trầm ấm lẫn chút sủng nịnh mơ hồ vang lên.
“Gọi Lâm Duyệt…”
Lâm Duyệt hơi ngừng một chút, điểm sáng trong mắt dường như càng rực rỡ hơn.
“Giống như âm điệu cô Giang đã gọi vào đêm hôm đó, càng giống càng tốt, càng giống càng dễ nghe.”
Lời nói quá mức vô sỉ.
Giang Nhan Nhu chớp mắt vài cái, đã thẹn đến mức vành tai đỏ lên.
“Cô Lâm, chú ý… lời nói.”
Eo nhỏ bị bàn tay có ý níu lấy, trực tiếp kéo nàng về phía cô.
“Sao vậy? Đó là ý muốn của tôi, không được sao?”
Giang Nhan Nhu lo lắng lắc đầu, trực tiếp đáp trả:
“Đương nhiên không được.”
Lâm Duyệt giả vờ thở dài, dáng vẻ thất vọng vô cùng sầu muộn.
“Thật ra, chỉ cần cô Giang gọi tên tôi một cách bình thường, tôi đã mãn nguyện lắm rồi.”
Gọi Lâm Duyệt cũng không phải không được, chỉ là nàng có hơi e ngại.
“Cô lớn tuổi hơn tôi, nếu gọi thẳng tên như vậy… kỳ thực có chút…”
“Tôi cho phép em. Giang Nhan Nhu, tôi cho phép em gọi thẳng tên tôi. Vậy nên không cần e ngại.”
Khuôn mặt nữ nhân thoáng qua một tia do dự. Rốt cuộc, Giang Nhan Nhu vì nhất thời không muốn đối diện với người kia mà tìm cách trốn tránh.
“Cô Lâm… tôi muốn đi vào phòng vệ sinh một lát.”
Lâm Duyệt nghe xong lập tức nhíu mày, tâm tình không vui trực tiếp bộc lộ qua đáy mắt.
“Cô Giang, em gọi tôi là gì?”
Giang Khuynh Thành khẽ liếm cánh môi, cuối cùng bất lực thốt ra một tiếng:
“Lâm Duyệt…”
Lâm Duyệt mỉm cười hài lòng, thản nhiên duỗi tay chỉnh lại áo khoác trên người nữ nhân, dịu dàng căn dặn.
“Đi cẩn thận.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com