Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 104

Trời đã khuya lắm rồi, lũ chó hoang vẫn cứ lảng vảng gần đó, đã sủa mấy đêm liền mà Cố Tri Cảnh nghe cũng chẳng còn thấy sợ. Lý do cũng đơn giản, cô đến ở gầm cầu thì tất nhiên cũng đã cho người đến bảo vệ.

Lũ chó mà dám xông vào, một phát súng là xong đời.

Hai người thay quần áo xong rồi bước ra khỏi lều, Cố Tri Cảnh nói: "Sau này có thời gian chị sẽ dẫn em đi tập bắn súng."

Chủ yếu là gần đây bận quá, không thì đã sớm dẫn nàng đi rồi.

Trên đường đi tìm Hạ Hoan Nhan, Cố Tri Cảnh mở hệ thống ra, đánh đòn phủ đầu: 【 Ngươi dạo này ngủ say thật sự ngày càng lâu, ta gọi mấy lần đều không thấy tỉnh lại, rốt cuộc là ngươi bị làm sao vậy? Không lẽ ta còn chưa hoàn thành nhiệm vụ, ngươi đã định bỏ mạng rồi à? 】

Hệ thống lập tức đáp: 【 Sẽ không, chắc chắn không! Ta mà chết thì ngươi không cần làm nhiệm vụ nữa, người ở trên sẽ không cho phép như thế đâu. 】

Cố Tri Cảnh chỉ thờ ơ: 【 Ồ. 】

Hệ thống nhận ra mình lỡ lời, hối hận thở dài.

Cố Tri Cảnh hỏi tiếp: 【 Cái thứ kia bây giờ thế nào rồi? 】

Hệ thống biết cô đang hỏi về thứ gì, chính là hệ thống tự động cập nhật kia. Nó đáp: 【 Nó vẫn luôn không có phản ứng gì, giống như đã mất kết nối với ta. Gần đây không rõ xảy ra chuyện gì, rõ ràng không có vấn đề kỹ thuật, nhưng chúng ta lại liên tục không liên lạc được với ngươi. Có phải là trong khoảng thời gian đó ngày nào ngươi cũng làm tình quá mức khiến toàn hệ thống bị sốc loạn rồi không? Phiền chết đi được. 】

Đôi khuyên tai Hạ Hoan Nhan đưa cho Cố Tri Cảnh không biết đã được nâng cấp qua bao nhiêu lần. Cô thản nhiên nói: 【 Nhất định là người ở trên muốn giết ngươi. 】

Hệ thống im lặng một lát rồi mới hỏi: 【 Ngươi thật sự có thể cứu ta à? 】

Cố Tri Cảnh: 【 Ngươi cảm thấy giữa ta và Dã Trì Mộ, ai nói có trọng lượng hơn? 】

Hệ thống không chút do dự: 【 Dã Trì Mộ! 】

Cố Tri Cảnh im lặng một lát, nói: 【 Vậy ta cầu xin nàng thì sao? 】

Hệ thống: 【 Ngươi đi mà... 】

Cố Tri Cảnh không nói gì thêm nữa, để nó tự suy nghĩ.

Hệ thống chậm rãi nói: 【 Ngươi biết Dã Trì Mộ cho nổ một tòa nhà chứ. 】

Cố Tri Cảnh ừ một tiếng.

Hệ thống: 【 Đó là một cuộc thảm sát đẫm máu. 】

Cố Tri Cảnh biết, rất nhiều người bên trong tòa cao ốc sụp đổ ấy đều đã chết, lúc đó cô nhìn còn thấy sợ hãi, chỉ là... "thảm sát đẫm máu" là có ý gì?

Hệ thống nói tiếp: 【 Khi ấy nam nữ chính đã gần như tay trong tay mặn nồng, chuẩn bị xác lập quan hệ, cốt truyện cũng tiến đến cao trào. Hắn ta đã mời vô số siêu mẫu và minh tinh lớn ký hợp đồng với công ty, định xây cho nữ chính một đế chế giải trí lớn nhất thế giới. Vậy mà, tất cả đều bị Dã Trì Mộ cho nổ tung, hoàn toàn là một cuộc tàn sát. Cô ta cho nổ xong còn cười nữa, ngươi biết không, đáng sợ đến mức nào chứ! 】

Cố Tri Cảnh đáp: 【 Những người trong tòa nhà ấy, phần lớn đều là người mới do hắn chiêu mộ, sau này hẳn là có thể trực tiếp sử dụng, hoặc chính xác hơn, là có ích cho kẻ đứng sau các ngươi. Nhưng Dã Trì Mộ lại cho nổ chết hết trong một lần. Có đúng không? 】

Hệ thống không nói gì, Cố Tri Cảnh cảm thấy mình đoán gần đúng rồi, những người trong tòa nhà đó không chừng sau này cũng sẽ bị cấy ghép hệ thống, hoặc bản thân họ đã là người của hệ thống.

Cô nhìn cảnh đêm bên ngoài, rồi lại nhìn sang Dã Trì Mộ bên cạnh.

Nàng đang trả lời tin nhắn của Bạch Thanh Vi, thăm dò hỏi cô ấy có muốn nhảy việc theo nàng không, muốn đào Bạch Thanh Vi về công ty của mình, chính là tòa nhà Twilight bây giờ.

"Sao vậy?" Dã Trì Mộ nhìn cô, có chút tò mò hỏi, "Lại xảy ra chuyện gì sao?"

Cố Tri Cảnh không nói, Dã Trì Mộ liền nói: "Chị Vi Vi nói muốn tới tìm chúng ta chơi, em đang nghĩ cách từ chối chị ấy."

"Cô ấy cũng thích hóng chuyện thật, đã là lúc nào rồi." Cố Tri Cảnh thở dài.

Vốn dĩ Bạch Thanh Vi không định đến, nhưng Dã Trì Mộ nói nghe hay quá, bảo rằng các nàng đang ở đây trải nghiệm cuộc sống, dã ngoại, nướng đồ ăn. Bạch Thanh Vi nghĩ cũng không xa, dù sao bản thân nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không bằng đến chơi cùng các nàng, liền bảo Dã Trì Mộ gửi định vị cho mình.

Tay Cố Tri Cảnh đặt trên vai nàng nhẹ nhàng xoa nắn, cô có chuyện muốn hỏi, liệu Dã Trì Mộ có thích cuộc sống hiện tại không?

Cố Tri Cảnh nghĩ ngợi, rồi quay sang hỏi hệ thống: 【 Dã Trì Mộ có từng nghĩ đến việc thoát khỏi thế giới này không? 】

Bất tri bất giác, cô lại hỏi thêm mấy câu.

Hệ thống im lặng, Cố Tri Cảnh đoán chừng cô có hỏi nó câu này, nó cũng không biết, nó đâu phải hệ thống của Dã Trì Mộ.

Hệ thống nói: 【 Ta thiên về hướng chưa bao giờ. 】

Cố Tri Cảnh: 【 Hửm? 】

Hệ thống: 【 Dã Trì Mộ không biết bên ngoài có gì, cô ta cũng không muốn ra ngoài, chỉ biết thế giới này đối xử tệ với cô ta, liền muốn hủy diệt nó, cô ta rất điên cuồng, sẽ không chấp nhận bất kỳ hiệp ước hòa bình nào, ai bắt nạt cô ta, thì nhất định phải chết. Nam nữ chính cũng không phải chưa từng nói chuyện với cô ta, chỉ cần cô ta trở nên tốt hơn, cô ta muốn gì cho nấy, nhưng mà... Chân trước vừa đồng ý, chân sau đã đâm người. Người khác tổn thương cô ta, cô ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ hòa giải với họ. 】

Cố Tri Cảnh: 【 Hóa ra các ngươi biết mình đối xử bất công với em ấy, cũng biết sẽ làm tổn thương em ấy à. 】

Kẻ làm ác, sao lại không biết thủ đoạn của mình ghê tởm đến mức nào.

Hệ thống rõ ràng.

Nó biết mình đã từng làm tổn thương Dã Trì Mộ, cho nên không dám hợp tác với nàng. Không phải vì Dã Trì Mộ đáng sợ, mà là vì nó đã từng làm tổn thương Dã Trì Mộ, bắt nạt nàng.

Sợ chết mất thôi.

Hệ thống nói: 【 Trước kia cô ta từng uy hiếp ta như vậy. 】

Trước kia?

Cố Tri Cảnh bây giờ có một dự cảm rất mãnh liệt, hệ thống này sợ rằng trước đây là của Quân Hoa Diệu, bị Dã Trì Mộ móc ra, sau đó đặt vào trong đầu cô.

Cố Tri Cảnh nói thẳng: 【 Chủ nhân trước kia của ngươi bắt nạt Dã Trì Mộ như vậy, cô ấy uy hiếp ngươi cũng là đáng đời, moi ngươi ra mà không nghiền nát ngươi, đã là mạng ngươi lớn rồi. 】

Hệ thống mấy lần định nói gì đó, lại kìm nén.

Cố Tri Cảnh trong lòng đã hiểu rõ, hệ thống trong đầu mình, thật sự là của Quân Hoa Diệu ngày trước. Thân thể cô hơi run lên, lại nhìn sang Dã Trì Mộ, nàng đang rất nghiêm túc trả lời Bạch Thanh Vi:

【 Lần sau đi, chị Vi Vi là tốt nhất, lần sau nướng khoai cho chị ăn. 】

Nổ tung tòa nhà, đâm chết nam chính.

Cố Tri Cảnh không nghĩ thêm nữa.

Cô bảo tài xế lái một vòng trong thành phố, nói xong liền tắt khuyên tai.

Biệt thự sáng đèn, màn đêm bị xé toạc bởi ánh sáng rực rỡ, để tiện cho Hạ Hoan Nhan, biệt thự của các nàng đêm ngày đều sáng đèn.

Mấy ngày nay Hạ Hoan Nhan thức đêm làm rất nhiều nghiên cứu.

Biệt thự cả trên lẫn dưới đều được bố trí thành phòng nghiên cứu của cô ấy, ngày nào cô ấy cũng ở trong đó nghiên cứu, qua lại đều là Giang Vô Sương ở bên trong chăm sóc.

Khi các nàng đến nơi, bên cạnh Hạ Hoan Nhan đang đứng mấy người mặc áo blouse trắng, trên sống mũi đeo kính đang nói gì đó với cô ấy, một đám người đang nghiên cứu trước thiết bị.

Trên sống mũi Hạ Hoan Nhan cũng đeo một cặp kính, lần này không phải là kính một mắt nữa, mà là một cặp kính hai bên, trên đó còn treo hai sợi dây bạc nhỏ trang trí.

Vừa nhìn là biết Giang Vô Sương mua cho cô ấy.

Nghe thấy động tĩnh Hạ Hoan Nhan cũng không quay đầu lại, làm nốt lần điều chỉnh thử cuối cùng, xong xuôi mới bảo đội của mình lên lầu trước, cô ấy nghiêng đầu nhìn về phía Cố Tri Cảnh, nói: "Làm xong rồi, hôm nay thử chứ?"

Hạ Hoan Nhan xoay ghế lại, vì nhìn chằm chằm màn hình quá lâu, da mặt cô ấy rất khô, ở lì một chỗ thời gian dài, cảm xúc cũng trở nên rất ngột ngạt.

Giang Vô Sương rót nước tới, đợi các nàng nhận ly nước, cô xé một tấm khăn giấy ướt đưa cho Hạ Hoan Nhan, Hạ Hoan Nhan lau mặt mình.

Căn phòng cũng đã được thay đổi, bên trong đặt mấy cái bàn kiểm tra đo lường. May mắn một chút là phòng ngủ không hề bị động đến, dọn dẹp sạch sẽ cho hai người ngủ. Cố Tri Cảnh lấy hai cái ghế, cùng Dã Trì Mộ mỗi người ngồi một cái.

Dã Trì Mộ đang cúi đầu xem giờ, lần trước dự báo thời tiết nói là một tuần sau sẽ có tuyết rơi, tức là ngày 4 tháng 1, bây giờ thời tiết lại thay đổi.

Chiều ngày 3 tháng 1 sẽ có tuyết, thời gian đã bị đẩy lên sớm hơn.

"Còn hai ngày nữa." Dã Trì Mộ nói, "Có lẽ ngày mai sẽ có mưa tuyết, vì thời tiết ngày mai cũng không tốt lắm."

"Không vội." Cố Tri Cảnh nói, "Có một kế hoạch mới."

"Kế hoạch gì?" Hạ Hoan Nhan rất cảnh giác nhìn cô, hai người trước mặt làm việc quá bí ẩn, lần nào cũng có thể vượt quá sức chịu đựng của cô ấy.

Cô ấy theo bản năng sẽ sợ hãi hai người này, cô ấy và Tiểu Sương cũng đã thảo luận qua, có nên tin tưởng họ không, có nên tiếp tục hợp tác với họ không.

Quyết định cuối cùng là: Bọn họ không có lựa chọn nào khác.

Dù cho phía trước là bóng tối vô tận, hai người đã dính líu vào, dù có hoài nghi cũng nhất định phải... giả vờ như không biết mà tiếp tục thương lượng với bóng tối.

Có một điều bọn họ hiểu rõ, Dã Trì Mộ và Cố Tri Cảnh là vì lợi ích của chính mình mà giúp đỡ các nàng, nên họ còn trân quý mạng sống của các nàng hơn cả chính bản thân Hạ Hoan Nhan và Giang Vô Sương.

"Cô nói lần trước, ba ngày sau có thể phẫu thuật cho Quân Hoa Diệu phải không?"

"Đúng." Hạ Hoan Nhan gật đầu, "Bây giờ hẳn là đã ổn định, có thể phẫu thuật cho hắn bất cứ lúc nào."

Cố Tri Cảnh nói: "Tôi sẽ sắp xếp cho cô qua đó, lén lút thực hiện cuộc phẫu thuật này, cô đi lấy thứ bên trong trái tim hắn ra."

Đôi mắt Hạ Hoan Nhan hơi mở to, có chút phấn khích, nhưng rất nhanh lại bắt đầu lo lắng, đi vào rồi có ra được không?

Cố Tri Cảnh sẽ không bỏ lỡ cơ hội lần này, cô chỉ làm cho tất cả mọi người tưởng rằng cuộc phẫu thuật này không làm, cho rằng không làm được. Càng làm cho thế giới cho rằng cô muốn dùng cách trốn tránh để đảm bảo mạng sống cho Hạ Hoan Nhan.

Thực tế vào thời điểm thích hợp cô sẽ lập tức tung ra một đòn hồi mã thương.

Hạ Hoan Nhan phẫu thuật thành công, cô cũng có đường sống.

Cô cũng không muốn chờ, cô cứu Hạ Hoan Nhan, Hạ Hoan Nhan cũng phải cứu cô.

"Tôi sẽ cho người của tôi đeo cho Quân Hoa Diệu loại khuyên tai giống của tôi, sau đó cô nhân lúc hắn hôn mê, lén lút làm phẫu thuật lấy con chip ra."

"Sau đó thì sao?"

"Cấy con chip trên tay cô vào." Cố Tri Cảnh nói.

"Vậy ý nghĩa của việc lấy ra như thế này là gì."

Cố Tri Cảnh nói: "Tôi có thể khống chế hắn, bảo hắn chết hắn sẽ chết, bảo hắn sống hắn sẽ sống, chứ không phải bị hệ thống khống chế."

Thậm chí có thể bù đắp lỗ hổng trước đó để lừa dối thế giới, khi thiết lập Hạ Hoan Nhan thành nhân vật chính, trực tiếp săn giết nam chính, để Hạ Hoan Nhan triệt để thay thế hắn, một màn tráo trời đổi đất.

Như vậy luôn có thể được thừa nhận và bị phán định thành nam chính chứ.

Một nước không thể một ngày không có vua, thế giới tình cảm, không thể một ngày không có nam chính à?

"Đúng lúc con chip thiếu một người thí nghiệm, cô cứ lấy hắn ra thử trước đi, nếu con chip này hắn sử dụng giống hệt như trước kia, vậy là đã thành công."

Hạ Hoan Nhan vẫn còn im lặng, Cố Tri Cảnh cũng không vội nói hết mọi thứ cho cô ấy, thay vì để cô ấy đoán già đoán non nghĩ những chuyện vớ vẩn, không bằng đợi cô ấy đeo con chip lên, mọi chuyện đều dễ nói.

Cố Tri Cảnh nói: "Có một cách bảo mật hơn."

"Cách gì?"

Cố Tri Cảnh nói: "Không cần cô tự mình ra tay, hoàn toàn có thể để người khác làm phẫu thuật."

Hạ Hoan Nhan ban đầu chết trong một vụ nổ, không còn sót lại chút gì, có lẽ có liên quan đến một thí nghiệm nào đó, nếu để người khác làm, thần không biết quỷ không hay lấy ra là được, Hạ Hoan Nhan cũng an toàn.

"Kỹ thuật hiện tại có thể đạt tới mức để người khác làm không? Rốt cuộc có thể thành công không?" Cố Tri Cảnh hỏi.

Hạ Hoan Nhan liếc cô một cái, ý là cô đang chất vấn tôi đấy à. Hạ Hoan Nhan mang theo cả một đội ngũ, kinh phí đã đốt hết ba bốn trăm triệu.

Hạ Hoan Nhan nói, "Luôn cảm thấy các cô đang làm chuyện gì đó kinh thiên động địa, không chừng sẽ trở thành tội nhân thiên cổ." Nói rồi cô ấy lại nhẹ giọng thở dài, "Nhưng cũng không sao, chết rồi thì cũng chẳng biết gì nữa."

Cô ấy nói không sợ hãi, ánh mắt Giang Vô Sương rơi trên người cô ấy, có chút ý tứ răn dạy, Hạ Hoan Nhan lại thu mình lại.

"Vì cứu cô và bác sĩ Giang, không còn cách nào khác." Cố Tri Cảnh thẳng thừng nói, "Hai người các cô sống sót, sau này chuyện cần làm còn nhiều."

"Ừm." Hạ Hoan Nhan nói, "Vậy phẫu thuật nhanh lên đi."

Cố Tri Cảnh cũng nghĩ như vậy, hệ thống của Quân Hoa Diệu vừa chết, hệ thống bên này của Hạ Hoan Nhan mở ra, trực tiếp tráo trời đổi đất.

Hạ Hoan Nhan biến thành "nam chính" cũng hợp lý.

Như vậy lỗ hổng làm thế nào để được thế giới thừa nhận cũng sẽ bị chặn lại.

Hạ Hoan Nhan chỉ im lặng ba bốn phút liền nói: "Vậy thì, cuộc phẫu thuật này để tôi đi làm đi, không tự mình xem xét tình hình, tôi sẽ rất khó chịu."

Thứ mà cô ấy đã dốc lòng nghiên cứu mấy tháng trời lại giao cho người khác, Hạ Hoan Nhan thực sự không chịu nổi, "Hơn nữa độ khó của phẫu thuật, cô phải biết, thứ bên trong này quá phức tạp, muốn đảm bảo vạn vô nhất thất chỉ có thể là tôi đi."

Cố Tri Cảnh gật đầu, đồng ý.

Giang Vô Sương tương đối lo lắng, hỏi: "Khi nào đi."

Cố Tri Cảnh: "Tối nay."

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Cố Tri Cảnh, thời gian có phải quá gấp gáp không, Cố Tri Cảnh nói: "Đã thời cơ chín muồi như vậy, chuẩn bị ổn thỏa là có thể bắt đầu, nếu thất bại chúng ta còn có hai ngày để suy nghĩ những biện pháp khác."

Cô lại nói thêm một câu, "Cố gắng đừng để nam chính chết."

"Nam chính? Nam chính gì?" Hạ Hoan Nhan nghi ngờ hỏi.

Cố Tri Cảnh lỡ lời nói theo thói quen, vội chữa lại: "Chính là kẻ được trời chọn, hắn không phải là con cưng của trời sao, trào phúng một chút thôi."

Hạ Hoan Nhan hừ lạnh, "Loại người như hắn mà lên làm nam chính, vậy thì tôi chính là vai phản diện rồi, sao lại có thể chọn loại người này làm nam chính, thế giới này đúng là không phân trắng đen."

Chuyện đã giao phó xong, Cố Tri Cảnh cho người liên hệ với bệnh viện, đến giờ sẽ có người tới đón Hạ Hoan Nhan.

"Chúng ta có đi chờ xem không?" Dã Trì Mộ lo lắng Hạ Hoan Nhan sẽ sớm bị giết chết.

Sớm sao.

Cố Tri Cảnh cảm thấy khả năng xảy ra trước thời hạn rất nhỏ, nếu có thể sớm thì đã sớm cho Hạ Hoan Nhan chết rồi, không đến mức để Hạ Hoan Nhan làm xong tất cả mọi thứ.

Thứ có thể thay đổi chính là thời tiết, dự báo thời tiết bây giờ chỉ là một vật trang trí, lúc chuẩn lúc không, cho nên thời gian của bọn họ phải gấp rút.

Thế giới vẫn luôn ép buộc tuyến cốt truyện, cái chết của Hạ Hoan Nhan là một đoạn tất yếu trong cốt truyện.

Nếu không tuân theo cốt truyện gốc mà đi sớm, kích thích Dã Trì Mộ, Dã Trì Mộ lại nhớ ra điều gì đó, thì thế giới sẽ là một bước sai, từng bước sai.

Cố Tri Cảnh đi liên lạc với người bên bệnh viện, chờ lúc Quân Hoa Diệu ngủ, bên đó mượn cớ kiểm tra sức khỏe, đeo khuyên tai cho hắn, rồi lập tức tiêm cho Quân Hoa Diệu một mũi thuốc.

Hạ Hoan Nhan cũng đã thu dọn xong đồ đạc, đeo khẩu trang, xách theo hộp y tế.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, cô ấy phải đi rồi.

"Hạ Hạ." Giang Vô Sương hít sâu một hơi, cắn môi, từ trong nhà đuổi tới, chuyện này đối với Giang Vô Sương quá đột ngột, cô sợ hãi.

Giang Vô Sương không giống Dã Trì Mộ mang theo ký ức, cô chỉ biết mình đang sợ, sợ rằng mình đã từng trải qua cảnh này.

Nếu có thể, cô hy vọng có thể bỏ qua đoạn này.

Hoặc là, các nàng mai danh ẩn tích, vĩnh viễn không xuất hiện.

"Được rồi, Tiểu Sương, vạn vô nhất thất, đều đã chuẩn bị xong." Hạ Hoan Nhan toe toét miệng cười với cô, "Chị hãy có chút lòng tin với em chứ."

Cố Tri Cảnh trong lòng cũng không chắc chắn, lần nữa đưa Hạ Hoan Nhan vào đó có thể sẽ... gãi đúng chỗ ngứa, chỉ là cơ hội này quá hiếm có.

Ngón tay Cố Tri Cảnh khẽ vuốt lòng bàn tay, các nàng vẫn luôn lấy dự báo thời tiết làm căn cứ chính xác sao, con đường này có nên tiếp tục đi không.

Nếu Hạ Hoan Nhan đi mà không về, bệnh viện nổ tung, các nàng sẽ thua.

Nhưng nếu thành công, vậy mọi chuyện đều quá dễ dàng.

Cô đang trầm tư suy nghĩ, Dã Trì Mộ đã nắm lấy tay cô, "Có em đây."

Lúc Hạ Hoan Nhan sắp đi, Cố Tri Cảnh lại gọi cô ấy lại, "Chờ một chút."

"Sao vậy?"

"Tôi sẽ tìm người đưa Quân Hoa Diệu ra, đưa đến Twilight."

"Có phiền phức quá không?" Hạ Hoan Nhan cười cười, cô ấy cầm sợi dây thun buộc tóc lại, "Thời khắc mấu chốt, lại làm nhiều chuẩn bị như vậy, có gì mà phải lo lắng."

Dã Trì Mộ trong lòng cũng đang khó chịu, Hạ Hoan Nhan từ trong biệt thự ra, nhìn bóng đêm bên ngoài, có chút muốn nói chuyện với Dã Trì Mộ, bởi vì Cố Tri Cảnh quá lạnh lùng, có lẽ nói với Dã Trì Mộ sẽ hữu dụng hơn.

Thật ra muốn nói cũng chỉ có mấy câu, chính là... nếu tôi có chuyện gì bất trắc, có thể giúp tôi bảo vệ Tiểu Sương không.

Tôi sợ sau này không còn cơ hội.

Lời đến khóe miệng lại ngưng, sợ bản thân là miệng quạ đen.

Dã Trì Mộ có người yêu của mình, nhờ vả người khác như vậy không tốt, Hạ Hoan Nhan thích Tiểu Sương, Hạ Hoan Nhan yêu người này, nói ra không nỡ.

Hạ Hoan Nhan nghĩ ngợi, đi đến bên cạnh Giang Vô Sương nhẹ nhàng ôm lấy người yêu, sau đó nhét một vật hộ thân vào túi Giang Vô Sương, động tác như nước chảy mây trôi, không để bất cứ ai nhìn thấy.

Dù có thật sự xảy ra bất trắc, Giang Vô Sương cũng có thể dựa vào công việc này mà sống tiếp.

Ôm xong, Hạ Hoan Nhan buông tay ra, cô ấy lên xe, Giang Vô Sương vội vàng lên xe sau cùng đi qua, nội tâm cô không mấy lý giải cách làm hôm nay của Cố Tri Cảnh, nguy hiểm quá lớn.

Giang Vô Sương không muốn để Hạ Hoan Nhan tiếp xúc với nhà họ Quân thêm một bước nào nữa.

"Chúng ta trở về, mới có thể tiếp tục che giấu thế giới." Cố Tri Cảnh nói, "Đám chó kia còn đang nhìn chằm chằm chúng ta."

Cố Tri Cảnh không muốn vào lúc này đi dò xét hệ thống, chọc cho hệ thống hoài nghi.

Che giấu hệ thống, hẳn là rất nhiều chuyện thế giới không biết, không thì ban đầu, và hiện tại rất nhiều chuyện các nàng đều không làm được.

Cả hai đều im lặng.

Dã Trì Mộ nhìn ra ngoài cửa sổ, "Hay là chúng ta cũng đi xem một chút, dù sao em cũng là vai phản diện, em chết thì mọi thứ đều không còn, bọn họ hẳn không dám làm gì đâu."

"Không được." Cố Tri Cảnh lạnh giọng từ chối.

"Ừm?" Dã Trì Mộ không hiểu nhìn cô.

Cố Tri Cảnh cũng là ích kỷ, cô không muốn để Dã Trì Mộ trải qua cái chết, "Đó là con đường sống chúng ta tìm cho Hạ Hoan Nhan, nếu các nàng không sống nổi, chúng ta cũng không có cách nào, đúng không?"

Dã Trì Mộ có chút cay mũi, "Đi xem một chút đi."

Nàng khẽ nói: "Không thì em không yên tâm."

Có lẽ là ký ức quấy nhiễu, quyết định hôm nay khiến Dã Trì Mộ luôn nghĩ đến cảnh Hạ Hoan Nhan lao vào tòa cao ốc, cuối cùng bị nổ tan tành.

Mặc dù khó chịu, nhưng mà, ít nhất nàng ở đây.

Nàng véo véo ngón tay Cố Tri Cảnh, "Đi xem một chút đi mà."

Cố Tri Cảnh rất nghiêm túc, biểu cảm rất căng cứng.

Qua một lúc rất lâu, cô mới thả lỏng một chút, "Xe lái qua, đứng xa xa nhìn, không làm gì khác."

Dã Trì Mộ rất nghiêm túc nói: "Em sẽ không chết."

Nàng rõ ràng biết, người chết chỉ có Hạ Hoan Nhan. Xe hướng về phía bệnh viện, các nàng không đến gần, đứng xa xa nhìn.

Vai Dã Trì Mộ bắt đầu nóng lên, nàng biết đó là tác dụng tâm lý, bởi vì nàng sợ hãi lại một lần nữa nhìn thấy cái chết. Sợ hãi Hạ Hoan Nhan sẽ chết đi.

Tất cả mọi thứ đang làm bây giờ, đều giống như đang trải qua chuyện đã từng.

"Tuyến cốt truyện đã lệch hướng rồi phải không, nó căn bản không chú ý đến âm mưu của chúng ta phải không." Dã Trì Mộ nhẹ giọng hỏi, nhìn chằm chằm vào tai Cố Tri Cảnh, sợ bị hệ thống nghe được.

"Đúng vậy." Cố Tri Cảnh vỗ vỗ vai nàng.

Dã Trì Mộ khá hơn một chút, nàng liền nhìn chằm chằm vào dự báo thời tiết, làm mới thời gian thực mỗi giờ, chỉ cần có gì không đúng lập tức cứu viện.

Thời gian trôi qua rất khó khăn, rất cấp bách.

Một đêm này các nàng đều không ngủ.

Mãi cho đến bình minh, trời phảng phất như sắp mưa.

Hai cánh cửa gần như được đẩy ra cùng lúc, trên trời mưa lất phất, lạnh lẽo rơi xuống người, đây là dấu hiệu báo trước tuyết sắp rơi.

Hạ Hoan Nhan từ bên trong đi ra.

"Thành công không?" Cố Tri Cảnh hỏi.

Giọng nói bên kia rất run, "Thành... thành công rồi, tôi đã đổi được con chip."

"Cô không sao chứ?" Cố Tri Cảnh hỏi.

"Không..." Hạ Hoan Nhan nói.

Cả người cô ấy đều là hưng phấn.

Trong khoảnh khắc, nước mắt Giang Vô Sương đã tuôn ra, cô bước vội qua, loạng choạng chạy, trong lúc tất cả mọi người chưa kịp hoàn hồn, đã xông lên bắt lấy Hạ Hoan Nhan, lôi cô ấy chạy, hận không thể dùng hết sức lực toàn thân, cô muốn chạy khỏi nơi này, không thể quay đầu mà thoát đi, không để Hạ Hoan Nhan lại đến nơi như thế này nữa.

Chạy một lúc lâu.

Giang Vô Sương chạy đến kiệt sức, không còn chút sức lực nào, cô xoay người ôm lấy Hạ Hoan Nhan, "Hạ Hạ."

Đồ trong tay Hạ Hoan Nhan rơi xuống đất.

Cái hộp va đập tạo ra một vết nứt, cô ấy nghe thấy Giang Vô Sương nói: "Hạ Hạ, em nhất định có thể sống sót, nhất định có thể."

Khoảnh khắc Hạ Hoan Nhan đi ra rất nhẹ nhõm, cảm thấy mình có thể cứu vớt Giang Vô Sương, bây giờ cô ấy hơi sững sờ, chậm rãi hoàn hồn, "Là... là... là em sắp chết sao?"

Giang Vô Sương cũng không trả lời cô ấy, trong lúc chờ đợi Giang Vô Sương vẫn luôn cố gắng suy nghĩ, cô rất muốn miêu tả mọi thứ tốt đẹp hơn một chút, nhưng suy nghĩ củaGiang Vô Sương lại không bị khống chế, không cầm được nỗi bi thương.

Nếu Hạ Hạ chết, nếu không cứu được em ấy, cô cũng không sống nổi, chỉ là cô lại không thể chết, cô còn có mẹ của mình.

Đáng hận là cô còn có ràng buộc.

Giang Vô Sương run run chạm vào mặt Hạ Hoan Nhan, nói: "Hạ Hạ, đợi đến trận tuyết tiếp theo, chúng ta kết hôn có được không?"

Hạ Hoan Nhan bị lời nói của Giang Vô Sương làm cho ù tai.

Giang Vô Sương lặp lại lần nữa: "Nếu trận tuyết đầu mùa đến, chúng ta không quan tâm gì nữa cả, trực tiếp đến cục dân chính được không?"

Hạ Hoan Nhan nghẹn lại, giọng nói lại run rẩy, không biết nên nói được hay không, bởi vì đây mới là bước đầu tiên, bước thứ hai Cố Tri Cảnh còn chưa nói...

Đôi môi Giang Vô Sương áp qua, Hạ Hoan Nhan cảm thấy vị mặn của nước mắt, mắt Hạ Hoan Nhan ướt đẫm, đưa tay ôm lấy Giang Vô Sương, mỗi lần định nói chuyện Giang Vô Sương lại hôn tới.

Đây chỉ là một bước nhỏ, thế mà lại vui mừng như vậy.

Cố Tri Cảnh nhìn thêm một lúc, nghĩ đến mình còn phải đi ăn xin liền bảo tài xế lái xe, nghiêng đầu nhìn Dã Trì Mộ, nàng đã nhắm mắt lại, lông mi ướt đẫm.

Dã Trì Mộ tiểu thư của cô cũng sợ hãi.

"Lái xe." Ngồi trong xe cả đêm, Cố Tri Cảnh mở miệng, giọng nói cũng rất khàn, nói: "Lát nữa đưa tôi đến ven đường, rồi cô đưa Dã tiểu thư về, để dì giúp việc đưa nàng lên lầu ngủ."

"Không được, em muốn ở cùng chị." Dã Trì Mộ nói.

Cố Tri Cảnh nghiêng đầu, nhẹ nhàng cọ vào trán nàng, bảo nàng ngoan ngoãn.

"Cố Tri Cảnh." Dã Trì Mộ nhẹ giọng gọi cô, "Có chị ở đây, thật tốt."

Cố Tri Cảnh cũng không bình tĩnh như vẻ ngoài của mình, chỉ là ba người họ cần một người có thể ngồi vững, cho nên cô dứt khoát tỏ ra trấn định vô tình một chút. Dã Trì Mộ ở bên cạnh cô đau lòng khó chịu như vậy, làm sao cô có thể bình tĩnh được.

Cố Tri Cảnh là một thương nhân thành công, cô yêu thích những cuộc đàm phán, thích cảm giác cùng đối thủ giằng co, đấu qua đấu lại từng bước. Lần này, cô lại không nhìn thấy dáng vẻ cụ thể của đối thủ, những quân bài của đối phương cũng chỉ có thể từng chút một mà thăm dò, chầm chậm ghép lại.

Xe lái về, đi qua chỗ Giang Vô Sương và Hạ Hoan Nhan thì giảm tốc độ, hai người bị màn sương ẩm ướt bao phủ, đều dừng động tác nhìn về phía Dã Trì Mộ, cảnh tượng này rất kỳ lạ.

Dã Trì Mộ khẽ nói: "Chị biết không, có đôi khi, chị đối với chúng em mà nói... giống như một giấc mộng không thể tỉnh lại. Không dám tin là thật, lại không nỡ đánh vỡ, chỉ muốn cứ như vậy mà chìm đắm mãi trong mơ."

Giọng nàng khàn khàn, như mang theo hơi thở của đêm lạnh, chất chứa nhiều cảm khái. Dù kết cục chưa rõ, nhưng dường như ánh bình minh đã xuyên qua màn đêm, hé ra một tia hy vọng. Các nàng đã nhìn thấy, dù chỉ là một chút, nhưng thực sự đã thấy được hy vọng. Dã Trì Mộ hỏi: "Nói như vậy... có khiến chị cảm thấy áp lực không?"

"Có, nhưng mà chị rất thích, có cảm giác được cần đến." Cố Tri Cảnh khẽ nói, "Có thể đến giúp em thật là tốt, chị cảm thấy rất may mắn."

Chiếc xe tiếp tục chạy đi, đến khi đã rời xa, các nàng mới dần hoàn hồn. Cố Tri Cảnh liếc qua kính chiếu hậu, thấy Giang Vô Sương và Hạ Hoan Nhan vẫn đang nhìn theo chiếc xe của họ, trong ánh mắt như chất chứa một tia cảm tạ.

Rõ ràng, trước khi Cố Tri Cảnh và Dã Trì Mộ đến, trong mắt hai người đó chỉ toàn sự cảnh giác và sợ hãi đối với Cố Tri Cảnh.

Cố Tri Cảnh nói: "Không biết các cô ấy nói gì."

"Có thể là cảm ơn chị."

"Vậy cũng không cần." Giọng Cố Tri Cảnh lạnh nhạt, "Bản thân chị cũng đang lợi dụng họ, để hai người ấy liều mạng làm việc cho chúng ta."

Sắp đến nơi, Hạ Hoan Nhan gọi điện thoại tới, cô ấy hỏi rất thẳng, mang theo một loại sắc bén, "Là tôi sắp chết sao?"

Cố Tri Cảnh không nói gì, Hạ Hoan Nhan giải thích một câu, cô ấy không có ý trách cứ Cố Tri Cảnh, hỏi: "Tôi sẽ chết như thế nào, cô nói cho tôi biết đi."

Cố Tri Cảnh nói: "Nổ tung, bị nổ chết ở bệnh viện, chết không còn một mảnh xương."

"... Ồ." Hạ Hoan Nhan nghĩ nghĩ, nói: "Là vì tôi nghiên cứu con chip, đối đầu với Quân Hoa Diệu sao?"

"Có thể hiểu như vậy." Cố Tri Cảnh nói.

"Thật ra, tôi vẫn có một vấn đề muốn hỏi cô." Hạ Hoan Nhan nói, chờ Cố Tri Cảnh ừ một tiếng, cô ấy mở miệng, "Cô làm những việc này là vì tiền, hay là vì cái gì khác?"

"Vì để sống sót." Cố Tri Cảnh nói, "Giống như Giang Vô Sương muốn cô sống sót vậy, tôi phải giữ cho Trì Mộ sống sót."

Hạ Hoan Nhan ồ một tiếng, cô ấy nói: "Khó trách cô không nói cho tôi. Cô từ thế giới nào, không gian nào đến?"

"Đang trên xe, không tiện nói lắm, cô cứ sống sót trước đã." Cố Tri Cảnh nói.

Hạ Hoan Nhan lại nói: "Vì để sống sót, cô sẽ không từ thủ đoạn sao?"

Cố Tri Cảnh im lặng một lát, như đinh đóng cột nói: "Sẽ."

"Được." Giọng Hạ Hoan Nhan như bị bao phủ bởi sương mù ẩm ướt, ướt át khàn khàn, cô ấy nói: "Tôi cũng sẽ sống sót, vì chính mình, cũng vì có thể cùng Tiểu Sương có một tương lai tốt đẹp."

Ở cái thế giới này, người không vì mình, trời tru đất diệt.

Cố Tri Cảnh và Dã Trì Mộ cả đêm không ngủ, miễn cưỡng chợp mắt được một lát vào lúc năm, sáu giờ, đợi đến tám giờ sáng, Dã Trì Mộ thay quần áo xong tràn đầy phấn khởi gọi cô đi ăn xin.

Cố Tri Cảnh thở dài, nói: "Sao em lại thích chuyện ăn xin đến vậy?"

"... Cũng không có chuyện gì có thể làm, lúc ăn xin có thể ngủ một lát, đây chính là nằm kiếm tiền." Dã Trì Mộ thu dọn đồ đạc, thay đồ xong, nàng kéo Cố Tri Cảnh đi ăn xin.

Hôm nay vận khí không tốt lắm, địa bàn của các nàng đã bị người khác chiếm.

"Nhất định là hôm qua nhìn thấy chúng ta xin được nhiều tiền, nên đặc biệt tới cướp chỗ." Dã Trì Mộ thở dài, "Thật đáng ghét."

Cố Tri Cảnh không nói chuyện, tiếp tục giả câm.

Tìm được chỗ khác thì lại tương đối lạnh, gió thổi thẳng vào mặt, Cố Tri Cảnh cởi chiếc áo khoác rách ra, quấn Dã Trì Mộ vào, hai người tựa sát vào nhau.

Rất nhanh cái bát vỡ đã có tiền, Cố Tri Cảnh xin được khoản tiền đầu tiên trong đời mình, cô vốn định nói chuyện, nhưng nghĩ đến thân phận Dã Trì Mộ đã dựng lên cho mình, cô cầm cành cây viết chữ trên đất.

【 Chị kiếm được tiền rồi. 】

Dã Trì Mộ cũng viết: 【 Tuyệt thật. 】

Hai người họ viết chữ, chữ viết mỗi người một vẻ, có người vây xem, còn có người quay video.

Có một hiện tượng kỳ quái, dường như người ở tầng lớp dưới đáy như các nàng mà biết viết chữ là một chuyện vô cùng bất thường, người ta quay rồi lại chụp, chụp rồi lại quay.

Hai người kéo mũ xuống, che mặt cực kỳ kín.

Dã Trì Mộ đều sợ bị người ta nhận ra, nếu thật sự bị người ta biết, vẫn có chút mất mặt...

Hai người vẫn luôn cúi đầu, còn có người đến bắt chuyện, hỏi các nàng là người ở đâu, kẻ táy máy tay chân cũng có, Cố Tri Cảnh đều một cước đá văng ra, hận không thể đánh chết đối phương.

Khiến mấy người kia mắng: "Một đứa ngốc mà còn biết bảo vệ người, chờ đấy..."

Cố Tri Cảnh nhìn chằm chằm đối phương không nói chuyện, Dã Trì Mộ càng không thèm để ý đến đối phương, dùng cốt khí đi ăn xin, ngồi một buổi sáng, Dã Trì Mộ đi mua hai cái đùi gà nướng thơm phức, hai người ngồi dưới đất ăn.

Ăn xong, công việc ăn xin hôm nay của các nàng cũng kết thúc.

Hai người sớm thu dọn rồi trở về.

Nhiệm vụ trước mắt của Cố Tri Cảnh cũng đã hoàn thành gần xong, chỉ còn lại một cái là đánh nhau với chó, hai người tắm rửa trong xe dã ngoại.

Dã Trì Mộ vào trước, nàng hỏi Cố Tri Cảnh có muốn tắm cùng không, nhân cơ hội này hai người có thể hỏi nhau vài câu.

Cố Tri Cảnh rất bực bội.

Cả ngày hôm nay Hạ Hoan Nhan đều không có tin tức, cũng không nói với các nàng hiệu quả của việc cấy ghép hệ thống thế nào, so với cái trước có gì khác biệt không.

Dã Trì Mộ có chút hoảng, "Sẽ xảy ra chuyện sao?"

Dã Trì Mộ cầm vòi hoa sen.

Cố Tri Cảnh không nói gì, Dã Trì Mộ cố ý dùng nước xối vào mông cô, không khí nghiêm túc, nháy mắt bị nàng hóa giải, Cố Tri Cảnh nhíu mày nhìn nàng, nói câu mà nàng hay nói nhất: "Không biết xấu hổ."

Dã Trì Mộ tiếp tục xối, rất nhanh bị Cố Tri Cảnh ấn lên tường.

Dã Trì Mộ lại dùng nước xối lên mặt cô, xối xong còn cười khanh khách với cô, Cố Tri Cảnh bất lực với nàng, nói không được, mắng cũng không xong, Dã Trì Mộ quá biết cách nắm bắt điểm yếu của cô, "Đừng giận nữa mà, em cũng không phải cố ý, em là muốn chị vui lên thôi."

Cố Tri Cảnh thở dài, không nói được gì, chỉ có thể mặc kệ nàng.

Hai người từ trong ra, đầu óc Cố Tri Cảnh liền bắt đầu vang lên từng trận.

Hệ thống phát ra cảnh báo: 【 Mời ký chủ chú ý, nhiệm vụ đánh nhau với chó đã đến, tối nay không hoàn thành, có thể sẽ xảy ra chuyện. 】

Cố Tri Cảnh ngồi bên đống lửa, luôn cảm thấy hôm nay không chỉ đơn giản là đánh nhau với chó, cô cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Hạ Hoan Nhan bảo các nàng chuẩn bị đeo khuyên tai.

Lũ chó hoang bên ngoài đã chuẩn bị tùy thời hành động, hướng về phía họ sủa loạn một trận, rồi chậm rãi di chuyển về phía này, cả đám đều nhìn chằm chằm các cô.

Động tác Cố Tri Cảnh dừng lại một chút, kéo Dã Trì Mộ lùi về sau.

Cố Tri Cảnh càng lùi về sau, lũ chó hoang càng cong lưng lên, nhe răng ra, những con chó hoang gầy yếu trông như sói, cô vấp phải lều, lũ chó hoang từng con một tiến lại gần, Cố Tri Cảnh càng đi về phía trước, rất nhanh lũ chó hoang đã xông thẳng về phía họ.

Lúc này, một mũi thuốc mê nháy mắt đâm vào bắp chân con chó hoang, các vệ sĩ mai phục bên ngoài, mỗi người một súng gây mê. Chưa đầy vài phút, lũ chó hoang gần đó toàn bộ đã bị bắn thuốc mê.

Hệ thống trợn tròn mắt, vội vàng gọi: 【 Ngươi lưu lại một con đi, không thì ngươi làm sao qua nhiệm vụ? 】

Cố Tri Cảnh không để ý đến nó, một chiếc xe trực tiếp lái tới, Tần Quang Huy dắt một con chó xuống xe đi đến trước mặt cô, "Cố tổng, chó của cô đây."

Con chó bẩn thỉu, lông tóc bết lại, vừa nhìn đã biết là chó lang thang.

Cố Tri Cảnh đưa khăn tay cho Dã Trì Mộ, mặc vào bộ đồ bảo hộ đã chuẩn bị từ sáng sớm, cô hướng về phía con chó ngoắc ngón tay.

Con chó hoang ngẩng đầu nhìn cô, Cố Tri Cảnh đeo găng tay vào, lại ngoắc ngón tay về phía con chó, chờ con chó lao tới, cô liền không hoàn thủ mà trực tiếp bị con chó bổ nhào.

"Được chưa?" Cố Tri Cảnh bóp cổ con chó.

Hệ thống: 【 Chắc phải đánh thêm mấy hiệp nữa. 】

Cố Tri Cảnh cắn răng, đẩy con chó ra, ấn nó xuống đất tát vào mặt nó một cái, con chó hoang một thân mùi hôi, cô chỉ thấy ghê tởm mà nghiêng đầu đi, bị con chó cào một phát.

Mắt thấy con chó sắp cắn cô, Dã Trì Mộ đi lên giật con chó ra, con chó vẫn luôn gầm gừ về phía Cố Tri Cảnh.

Cùng lúc đó, đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên, Cố Tri Cảnh bị làm cho hoảng thần, con chó đột nhiên liền lao tới cắn vào cánh tay cô, may là quần áo cô mặc dày, không thì nhất định sẽ cắn rách da.

"Nơi nào nổ vậy?" Cánh tay kia của Cố Tri Cảnh đẩy đầu con chó ra, cô cắn răng, cũng không nghe thấy tiếng của hệ thống.

Tần Quang Huy vội vàng lấy điện thoại ra hỏi, Dã Trì Mộ ở bên cạnh lo lắng không thôi, "Sao còn chưa xong, con chó này vẫn còn đang cắn chị."

Cố Tri Cảnh cũng sốt ruột, cô từ trước đến nay đều là bên thắng, thua đối với cô mà nói, thực sự quá khó khăn. Một lúc lâu sau, nghe Tần Quang Huy nói: "Bệnh viện, và cả biệt thự."

"Cái gì? Tại sao lại có biệt thự?" Dã Trì Mộ nghiêng đầu nhìn hắn.

"Biệt thự sao lại nổ tung?" Cố Tri Cảnh nhíu mày, ngữ khí nặng thêm mấy phần, "Người bên trong đâu, bác sĩ Hạ và bác sĩ Giang đâu?"

Tần Quang Huy đưa điện thoại cho cô xem, trên mạng đã có video, chính là căn nhà cô sắp xếp cho Hạ Hoan Nhan, ngọn lửa còn có chút lớn, Cố Tri Cảnh nhìn con chó lang thang trên người, khẽ cắn môi.

Cô hiện tại rất lo lắng, là do đồng thời xuất hiện hai "nam chính", nên người của hệ thống đã trực tiếp bắt đầu xóa bỏ, đem cả hai đều giết chết sao.

"Xe cứu thương và cứu hỏa đã đến rồi."

Cố Tri Cảnh thất thần một lát, bị con chó giành tiên cơ, cô ngã vào bụi cỏ, quần áo trên người bị nước làm ướt, cô hận không thể mau chóng đánh thắng con chó để kết thúc, nhưng lại phải thua nó, kỳ quái chết đi được.

Cố Tri Cảnh buông tay ra, con chó lao thẳng vào cổ cô định cắn.

Dã Trì Mộ lao tới đẩy con chó ra, chỉ thiếu chút nữa, con chó đã cắn vào cổ Cố Tri Cảnh, với sức lực này đoán chừng có thể cắn đứt. Dã Trì Mộ cầm ống thuốc mê đâm vào con chó hoang.

Làm xong tất cả, tay Dã Trì Mộ run nhè nhẹ, nàng nhìn Cố Tri Cảnh, hỏi: "Chị sao rồi."

Cố Tri Cảnh vội vàng gọi hệ thống, cô vẫn chưa che giấu hệ thống, nhưng hệ thống lại không trả lời cô, như thể đã biến mất.

Cố Tri Cảnh ngẩng đầu nhìn, bây giờ vẫn chưa có tuyết rơi, xa xa bầu trời xuất hiện khói đặc, có thể thấy ngọn lửa càng ngày càng lớn.

Dã Trì Mộ đi đỡ cô, nhìn vào đồng hồ đeo tay xem dự báo thời tiết, "Vừa mới cập nhật, một tiếng sau sẽ có tuyết."

Nàng lại gọi điện cho Giang Vô Sương, không ai bắt máy.

Cố Tri Cảnh gọi cho Hạ Hoan Nhan, cũng tương tự. Cố Tri Cảnh không để ý đến bụi bẩn trên người, kéo Dã Trì Mộ chạy lên xe, "Về thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com