Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 115

Ngoài phòng là bóng đêm tối om, thỏ con ngoan ngoãn nằm trên giường, tia sáng dịu dàng rơi trên người nàng. Nàng nâng chân, chiếc chuông nhỏ trên mắt cá chân khẽ lay động.

Phát ra tiếng leng keng lanh lảnh.

"Chủ nhân, có thích thỏ con không?" Dã Trì Mộ hỏi cô, đôi mắt nàng nhuốm màu ánh đèn cam, không quá sáng, tạo nên một sắc hổ phách, khiến người ta không nhịn được muốn cuồng nhiệt hôn nàng.

"Thích." Cố Tri Cảnh không tiếc lời khen ngợi nàng, càng thích cái cách Dã Trì Mộ gọi cô là chủ nhân, toàn thân như bị điện giật, cảm giác bay bổng. Dã Trì Mộ đặt tay dưới gối, đôi môi khẽ nhếch, nàng từ bên trong đẩy ra mấy chiếc hộp nhỏ.

Chiếc hộp đến tay Cố Tri Cảnh, cô biết rõ mà vẫn cố hỏi, "Trong này là cái gì vậy?"

Cô biết là quà, nhưng không biết bên trong đựng gì, cho đến khi mở ra hết, cô có chút giật mình. Bên trong là một củ cà rốt bằng thủy tinh, chuyên để đút cho thỏ con ăn.

Dã Trì Mộ đây là muốn cô đút cho nàng ăn đây. Cố Tri Cảnh nắm lấy sợi dây nhỏ treo củ cà rốt, củ cà rốt khẽ lắc lư trước mắt nàng, cô nói: "Tắm thật sạch sẽ nhé."

Cô xoa xoa sợi dây trêu chọc Dã Trì Mộ, Dã Trì Mộ ngẩng cổ, mấy lần suýt cắn trúng đầu củ cà rốt, Cố Tri Cảnh lại cố tình giở trò không cho nàng ăn, còn đưa đến miệng mình, đầu lưỡi linh hoạt của cô lướt một vòng quanh đầu củ cà rốt, rồi lại hỏi nàng: "Muốn ăn không?"

Khi Dã Trì Mộ nhìn về phía cô, cô cắn môi nàng, tay nắm lấy tai thỏ của nàng, nhẹ nhàng kéo xuống.

Quá biết khiêu khích, Cố Tri Cảnh không thể cưỡng lại mị lực của nàng. Dã Trì Mộ nheo mắt nhìn cô, Cố Tri Cảnh lấy củ cà rốt nhỏ ra trêu nàng, cố ý lắc lư trước mắt nàng, đưa đến bên môi nàng. Dã Trì Mộ hé môi cắn cắn, ngẩng cổ, Cố Tri Cảnh cắn đầu kia của củ cà rốt, rồi lại đưa vào miệng nàng.

Cố Tri Cảnh cười nhẹ, Dã Trì Mộ mím môi, bị cô trêu đến ngượng ngùng, Cố Tri Cảnh hỏi nàng: "Thích ăn không?"

Dã Trì Mộ gật đầu, đáp lại cô, cắn củ cà rốt cô đưa tới.

"Thỏ con có nhường không?" Cố Tri Cảnh hỏi.

"Không biết..." Dã Trì Mộ hé mở, lúc khép chân lại, tiếng chuông thanh thúy rung lên, "Chưa từng nghe qua."

Nàng mở một chiếc hộp nhỏ khác, từ bên trong lấy ra một viên kẹo sữa bò kẹp giữa đầu ngón tay, buổi sáng nàng đã đặc biệt nếm thử vị này, ngọt ngào.

Nàng lại hỏi: "Có thích thỏ con vị sữa ngọt không?"

Dã Trì Mộ hướng về phía cô ngoắc ngón tay, lại biến thành một con thỏ con vô cùng quyến rũ, "Đến ăn đi."

Lòng bàn tay Cố Tri Cảnh bắt lấy nàng, chậm rãi lấy lòng nàng, ghé sát người đi ăn viên kẹo sữa trên đầu ngón tay nàng.

Cố Tri Cảnh cắn nàng, nếm ra vị ngọt, cô thích ăn Dã Trì Mộ, thỏ con bị cô cắn đến đau, liền ghì chặt sau gáy cô.

Thỏ con mặc bộ đồ rất mỏng manh, không cẩn thận sẽ rách. Nàng khẽ nâng chân giẫm lên giường.

"Chủ nhân." Giọng nàng gọi một cách ngoan ngoãn..

Chân giẫm lên chăn, đôi mắt ướt đẫm, chính là một con thỏ con lạc lối buổi sáng, đáng yêu đến mức khiến người ta mơ hồ.

Quà đã được mua từ sáng sớm, dưới gối còn có rất nhiều chiếc hộp nhỏ, chỉ chờ sau Tết lấy ra cho cô xem. Nàng đã chuẩn bị rất chu đáo chỉ để cho cô một bất ngờ.

"Vốn dĩ sáng nay lúc thức dậy đã định mặc, nhưng lại sợ sớm làm bẩn." Dã Trì Mộ khẽ nói.

Cố Tri Cảnh hỏi nàng: "Tắm rồi à."

Dã Trì Mộ ừ một tiếng, "Chủ nhân, có muốn tắm không?"

Khó trách Dã Trì Mộ luôn thích để cô gọi là chủ nhân, lọt vào tai thật dễ chịu, khiến cô cảm thấy quyền lực tuyệt đối.

Cố Tri Cảnh muốn để Dã Trì Mộ gọi mình là chủ nhân cả đời.

Dã Trì Mộ chắc chắn sẽ không làm, vì đây chỉ là đặc quyền năm mới của cô. Thỏ con từ dưới người cô chui ra, từ trên đùi cô bắt đầu trèo lên, ngồi lên eo cô, rồi chậm rãi hạ xuống, "Chủ nhân, em cho ngài cắn."

Cố Tri Cảnh nằm trên giường, thỏ con cắn cô. Giữa chừng nàng đứng dậy, cái đuôi nhỏ màu trắng lắc lư trước mắt cô, Cố Tri Cảnh đưa tay ra bắt. Dã Trì Mộ còn đi rót rượu đỏ, nàng cầm ly rượu, rượu lạnh như băng nghiêng đổ lên người, hỏi cô: "Muốn uống rượu không, chủ nhân?"

Thỏ nữ lang ngồi nghiêng bên cạnh cô, lấy thân mình đựng rượu rồi lại đi đút cho cô, Cố Tri Cảnh gật đầu.

Cô nhấn một nút, rèm cửa được kéo đi, chỉ còn lại một chiều cửa sổ sát đất, bóng đêm ngoài cửa sổ thu hết vào tầm mắt cô.

Cố Tri Cảnh uống rượu trên người nàng, ngoài cửa sổ pháo hoa rực rỡ nở rộ.

Kim đồng hồ gõ xuống mười hai giờ.

"Chúc mừng năm mới." Cố Tri Cảnh ôm Dã Trì Mộ, Dã Trì Mộ đáp lại cô bằng vị rượu nồng nàn.

Trước kia Cố Tri Cảnh tự đặt ra nguyên tắc, tuyệt đối không được uống rượu bừa bãi, bây giờ tất cả nguyên tắc đã bị xé nát. Thỏ nữ lang đút cô uống bao nhiêu, cô liền nuốt bấy nhiêu.

Trên người, ga giường đều bị làm bẩn, Cố Tri Cảnh ôm con thỏ ăn cà rốt đi vào phòng tắm.

Trong bồn tắm rắc đầy hoa hồng, hương hoa thơm ngát tràn ngập cả phòng tắm. Bình thường đều là cô sủng Dã Trì Mộ, bây giờ lại đổi thành Dã Trì Mộ sủng ái cô.

Chân đạp vào trong hồ, cô chậm rãi ngồi xuống.

Tửu trì nhục lâm, Dã Trì Mộ đi vào trong nước, liền ghé vào cổ cô, ngửi mùi rượu ngọt ngào trên người cô.

Đôi chân hồng hào của Dã Trì Mộ khẽ nâng lên, mông ngồi trên người cô, như một con thỏ yêu tinh vừa mới thành tinh, trần trụi.

Nàng say khướt trên người Cố Tri Cảnh.

Cố Tri Cảnh hôn lên người nàng vẫn còn đang chảy rượu, đầu lưỡi lướt đến lồng ngực nàng.

Dã Trì Mộ hỏi cô, "Chị có thích món quà em chuẩn bị không?"

Cố Tri Cảnh gật đầu, "Thích."

Chữa lành cho cô khỏi tất cả những năm mới cô đơn vô vị đã qua.

Pháo hoa rực rỡ phản chiếu lên ô kính, Dã Trì Mộ ngơ ngẩn nhìn ra ngoài, thì thầm: "Năm mới rồi, mọi thứ bỗng trở nên thật ấm áp."

Hai người ôm nhau, ôm eo nhau, chầm chậm hít hà mùi hương trên cơ thể đối phương, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ giữa mùa đông lạnh giá.

Tuyết rơi ngoài cửa sổ, tiếng pháo vang dội rồi cũng lặng dần.

Chiếc giường khẽ lay động, chuông nhỏ nơi mắt cá chân ngân vang theo từng nhịp va chạm, phát ra âm thanh thanh thúy dịu tai.

Cố Tri Cảnh giữ lấy mắt cá chân nàng, nhẹ nhàng khuấy động chiếc chuông. Hồi lâu sau, cô nhìn thấy một chiếc hộp trắng giấu dưới gối, mở ra, bên trong là một quả cầu chuông được chế tác tinh xảo. Cô ngậm lấy quả cầu, chậm rãi đưa sang cho nàng.

Thỏ con giật mình hoảng hốt, đôi chân căng thẳng cứng đờ.

Tiếng chuông vang đinh đinh, chẳng rõ là chiếc nào đang rung động.

Đêm dài tĩnh mịch, cả hai cùng chìm sâu trong giấc mộng.

Trong mộng của Dã Trì Mộ, nàng đẩy cửa bước vào, cả người lảo đảo rồi ngã xuống nền, một mình ngủ trên sàn đá lạnh băng, đầu choáng váng, nàng lắc mạnh, trong óc toàn mùi rượu nồng nặc.

Nàng rất khó chịu, vị chua trào lên nơi cổ họng, chỉ còn cách bò trên mặt đất, từng chút một bò về phía cửa. Nàng đưa tay gõ, chờ đợi bên trong có người đáp lại, gõ mãi thật lâu mới hiểu rõ...

A.

Chỉ có một mình nàng thôi. Những kẻ muốn lại gần nàng, hoặc là rót rượu, hoặc là toan tính gì đó từ nàng, hoặc là muốn nàng chết.

Môi khô khốc của Dã Trì Mộ hé mở, khẽ nói: "Chúc mừng năm mới, Dã Trì Mộ. Năm mới... sẽ chẳng bao giờ vui vẻ."

Ngày mai cũng như hôm nay, thì còn gì đáng mong chờ?

Người lớn đâu còn đón năm mới.

Ngón tay nàng nhấc lên, rồi buông thõng, cả người mệt nhoài đổ rạp trên sàn, nấc lên từng tiếng không nén nổi. Đáng ghét thật. Khó chịu thật. Nàng nghĩ, kiếp sau làm một con thỏ vậy.

Kiếp sau sao?

Không cần đến kiếp sau nữa... cứ thế mà biến mất đi.

Dã Trì Mộ không còn khẩn cầu ai mở cửa cho ai. Nàng nằm sấp, vài giọt nước mắt lặng lẽ lăn ra. Rất lâu rất lâu sau, nàng gắng gượng đứng dậy, từng bước chậm chạp di chuyển, tay đặt lên tay nắm cửa, nhưng lại dừng lại. Nàng dựa vào tường, chậm rãi đi về phía cửa sổ kính.

Ngoài kia, từng ngôi nhà đều sáng đèn đấy sao?

Mộng cảnh của Cố Tri Cảnh lại rất yên tĩnh. Cô ở trong một căn phòng được trang hoàng lộng lẫy, bên tay phải là một tủ rượu lớn.

Cô không thể như Dã Trì Mộ, dễ dàng phân biệt đâu là ký ức, đâu là giấc mộng. Năm mới đối với cô, từ lâu đã là một thứ bất biến.

Cố Tri Cảnh cũng chẳng còn cảm giác gì mới mẻ với những hồi ức đã trôi qua.

Chỉ biết rằng, mỗi lần chờ đến bình minh đều cảm thấy quá xa xôi. Rượu đỏ vào bụng cũng không khiến người say. Lúc đó, cô còn chưa từng đọc tiểu thuyết, chỉ sống một cuộc đời ăn không ngồi rồi cho qua ngày.

Trái tim vẫn trống rỗng.

Chẳng có gì đáng để yêu thích.

Cô cầm điện thoại lên xem, đăng nhập vào tài khoản cá nhân, nhưng không có lấy một tin nhắn nào. Vòng bạn bè trái lại vô cùng náo nhiệt, ai cũng đang chia sẻ mình đã làm gì trong đêm giao thừa.

Cô rót cho mình một ly rượu, nhấp một ngụm nhàn nhạt, rồi bước tới bên cửa sổ, nhìn bóng đêm bên ngoài. Nơi này quá đỗi yên tĩnh, khu biệt thự tuy lớn, nhưng ở khu vực này lại rất ít người sinh sống.

Hoặc là người ta ra ngoài ăn cơm tất niên, cả nhà sum họp bên ngoài, hoặc là xung quanh chỉ có hai, ba căn hộ có người. Một căn nhà như thế này cũng chẳng phải hiếm lạ.

Cửa kính in bóng cô lúc rõ lúc mờ, một lúc sau lại chẳng thấy rõ hình bóng đâu nữa. Tay cô khẽ chọc nhẹ vào mặt kính.

Sẽ có ai đến bầu bạn cùng cô không?

Cố Tri Cảnh hướng về đêm tối thì thầm chúc một câu: "Chúc mừng năm mới, thuận buồm xuôi gió, vạn sự như ý."

Trời sáng, hai người đều tỉnh dậy, thời gian mở mắt chỉ lệch nhau nửa phút, hình bóng của nhau phản chiếu trong đôi mắt.

Tầng kính mờ ảo dường như biến mất, hai người trong hai không gian như thể đang đối diện nhau, gặp nhau. Bởi vì giấc mộng đêm qua quá chân thực, cả hai đều mất một lúc mới hoàn hồn.

Cho đến khi Cố Tri Cảnh đưa tay sờ tới eo Dã Trì Mộ, làn da ấm nóng, mịn màng, lòng bàn tay nhẹ nhàng vân vê nơi hông nàng.

"Chào buổi sáng."

"Ừm." Dã Trì Mộ cựa mình trong tay cô, lười biếng giống như một chú mèo nhỏ bám người. Không đúng, là một con thỏ con mới phải.

Cố Tri Cảnh hỏi: "Đầu còn choáng không?"

"Thần thanh khí sảng." Dã Trì Mộ rướn người, tựa sát vào lòng ngực cô, Cố Tri Cảnh lập tức vòng tay ôm nàng thật chặt.

Trong lòng có nàng, tim Cố Tri Cảnh như được rót mật, ngọt ngào lạ thường. Hai người nhẹ nhàng ôm ấp, cảm nhận nhiệt độ cơ thể và làn da mềm mại thơm ngát của đối phương, rất lâu sau mới rời giường.

Dã Trì Mộ vươn vai trên giường, "Vui vẻ."

Nàng nghiêng đầu nhìn cô: "Chúc mừng năm mới."

Cố Tri Cảnh nghiêng đầu ngắm nàng, cảm thấy hạnh phúc chính là có người yêu ở bên cạnh mỗi ngày khi thức dậy, cũng có thể kề sát bên nhau lúc đi ngủ.

"Ừm, chúc mừng năm mới."

Dã Trì Mộ rời khỏi giường, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu lên vai nàng, dịu dàng phủ lên người một lớp mềm mại.

Ánh sáng ban mai như vẽ lên vai nàng một đóa hoa rực rỡ.

Mùa đông ấm áp, cơ thể cũng được bao phủ bởi hơi ấm.

Bộ đồ thỏ con hôm qua vẫn còn vứt trên sàn, Cố Tri Cảnh vừa dậy đã phát hiện chỗ rách, trông thật tệ. Dã Trì Mộ quay đầu lại liền thấy cô đang cầm đồ lót nhỏ của mình, vẻ mặt Alpha vô cùng nghiêm túc, chẳng rõ đang nghĩ gì. Cảnh tượng đó khiến người ta không khỏi đỏ mặt. Dã Trì Mộ nói: "Vứt đi, không mặc được nữa rồi."

"Thật đáng tiếc..."

"Lần sau có thể mua lại mà, cún con, sói con, còn có mèo con." Dã Trì Mộ nói.

"Được, vứt."

Cố Tri Cảnh đơn giản thu dọn bản thân, cài chắc đồ lót rồi mở tủ quần áo để Dã Trì Mộ chọn một bộ mình muốn mặc hôm nay. Miễn nàng chọn xong, cô sẽ phối theo một bộ cùng kiểu.

Liên quan đến giấc mộng đêm qua, họ đều không nói gì, cùng âm thầm cất giữ trong lòng.

Dã Trì Mộ đứng bên cạnh suy nghĩ nghiêm túc, cuối cùng chỉ tay vào một bộ đồ, một chiếc áo khoác lông trắng nhỏ, trên mũ có hai tai thỏ dài.

Lông xù mượt mà khi chạm tay.

"Muốn bộ này." Dã Trì Mộ nói. Khi ôm Cố Tri Cảnh, môi nàng hơi cong lên, cảm giác đối phương như đang chau mày. Nàng lập tức nhấn mạnh: "Chỉ muốn cái này thôi."

Dã Trì Mộ đi qua, nhón chân lấy bộ quần áo xuống. Nàng mặc áo len ở trong, đội mũ tai thỏ lên, "Đẹp không?"

Cố Tri Cảnh vẫn chưa phản ứng, Dã Trì Mộ liền tự tay lấy đồ xuống giúp cô mặc vào, còn khen: "Tôi thấy chị đặc biệt đặc biệt đáng yêu. Lát nữa chúng ta chụp ảnh đăng Weibo nha."

"Đăng Weibo của em á?" Lông mày Cố Tri Cảnh hơi nhướn lên.

"Đúng rồi, không thì mặc đồ đôi làm gì, chính là để đăng Weibo chứ sao."

Weibo của Dã Trì Mộ vốn do Bạch Thanh Vi quản lý, bình thường không cho nàng tự dùng. Nàng hơi ngượng ngùng nói: "Em lén dùng, đăng hình chúng ta lên."

Cố Tri Cảnh cúi đầu kéo khóa áo, có chút không quen, ngón tay khẽ véo cái hình thỏ gắn ở ngực. Dã Trì Mộ nhẹ giọng nói: "Chị mà không thích thì thay cũng được."

"Không cần, không sao cả. Chị phối hợp em đăng Weibo, chị thấy cũng được." Dáng vẻ của Cố Tri Cảnh giống như muốn nói "Em làm gì chị cũng theo," nhưng ngữ điệu lại nghe rất miễn cưỡng, khiến Dã Trì Mộ suýt bật cười.

Nàng lại lấy một chiếc quần ống đứng màu đen cho Cố Tri Cảnh, cuối cùng phối thêm một đôi sneaker. Sau khi mặc xong, trông Cố Tri Cảnh như cao đến 1m80, Dã Trì Mộ ngẩng đầu nhìn cô, nhanh chóng mang giày của mình vào.

Trên vai các nàng có dán hai miếng giấy trắng dùng để viết chữ. Sau khi thay đồ, Dã Trì Mộ kéo tay áo cô, bảo cô cúi xuống, rồi cầm bút viết chữ lên vai cô.

Cố Tri Cảnh cúi đầu nhìn nàng viết chữ, rồi lại nhìn gò má nghiêm túc của nàng, Dã Trì Mộ búi một búi tóc xinh đẹp.

"Được rồi." Dã Trì Mộ đưa bút cho cô, "Chị cũng viết mấy chữ lên vai em đi."

Cố Tri Cảnh cúi đầu, viết tên của mình lên đó, trên vai kia viết "Chị yêu em", cô hỏi: "Em viết gì lên vai chị vậy?"

"Chị đi soi gương là thấy." Dã Trì Mộ thu bút lại, Cố Tri Cảnh đi đến trước gương, khẽ nhấc vai lên, thấy rõ chữ trên đó.

"Cục cưng bé nhỏ của Dã Trì Mộ."

Biểu cảm lạnh lùng thiên phú của Cố Tri Cảnh lập tức vỡ vụn, nháy mắt lộ ra một nụ cười, "Cục cưng bé nhỏ."

"Sweetheart!" Dã Trì Mộ nói, đối với cô nháy mắt.

Cố Tri Cảnh nháy mắt thích bộ quần áo này, "Đẹp mắt."

Cô nhìn mình trong gương thật lâu mới rời đi, rồi vào ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra máy ảnh của mình, chuẩn bị tự chụp hình trước gương.

Cô lại kéo Dã Trì Mộ qua, hai người cùng nhau chụp, lặp đi lặp lại chụp rất lâu, còn chụp riêng cho Dã Trì Mộ.

Tết mua đồ Tết, Cố Tri Cảnh đã đặc biệt mua rất nhiều khung ảnh, đợi đến khi ảnh rửa ra sẽ treo lên tường.

··

Năm mới đến, mọi người đều mặc đồ mới, trong phòng cũng trang trí nhiều phụ kiện và búp bê thỏ xinh xắn.

Tuy nhiên, dù trang phục mới có đẹp đến đâu cũng không khiến người ta ngạc nhiên bằng bộ đồ đôi mà Cố Tri Cảnh đang mặc.

Giang Vô Sương và Hạ Hoan Nhan cũng đều mặc áo khoác trắng. Hạ Hoan Nhan vừa định mở lời, Cố Tri Cảnh đã nhanh tay giơ máy ảnh đeo trên cổ lên, hỏi:

"Có muốn chụp một tấm chung không?"

Hạ Hoan Nhan liếc mắt một cái, lập tức nhìn ra tâm tư của cô:
"Ý cô là muốn tụi tôi chụp giúp hai người trước một tấm ảnh đôi, đúng không?"

"Nếu cô đã trực tiếp nói như vậy, tôi chỉ có thể không khách khí thôi." Cố Tri Cảnh nói.

Giang Vô Sương đi lấy máy ảnh, tính cách cô ấy thẳng thắn, nói:
"Chụp ảnh cũng tốt, chỉ là tụi tôi cũng mặc đồ trắng."

Tuyết rơi cả đêm hôm qua, khắp nơi trắng xóa. Mọi người cùng nhau ra vườn hoa chụp ảnh. Giang Vô Sương giúp hai người chụp hơn mười tấm, sau đó nhờ người giúp việc đến chụp thêm một tấm ảnh nhóm cho cả bốn người.

Giang Vô Sương nắm tay Hạ Hoan Nhan, Cố Tri Cảnh nắm tay Dã Trì Mộ. Phía sau là một vườn hoa hồng phủ tuyết, từng cụm từng cụm như những viên kẹo mềm.

"Tách"— máy ảnh ghi lại khoảnh khắc ấy.

Chụp ảnh xong, Cố Tri Cảnh ngồi chọn ảnh thích hợp để Dã Trì Mộ đăng lên Weibo. Trong lúc đang chọn lựa, hàng xóm mà bình thường hiếm khi qua lại cũng lần lượt kéo đến chúc Tết.

Cố Tri Cảnh không giỏi xã giao, thường chỉ đứng bên cạnh Dã Trì Mộ. Người trước nói gì, hai người cũng dùng đúng câu đó để đáp lại người sau.

Vừa xong khách, Dã Trì Mộ đã không chờ được mà ôm hộp quà của mình lên bóc.

Mấy ngày trước, Cố Tri Cảnh đã cho người dọn phòng chứa đồ ở lầu một, chuẩn bị sẵn rất nhiều quà Tết cho nàng. Dã Trì Mộ có thể chọn mỗi ngày bóc một món, hoặc bóc hết một lượt. Nếu nàng bóc hết, Cố Tri Cảnh sẽ lại đi mua thêm.

Dã Trì Mộ vốn nghĩ đó là trang sức hay quà tinh xảo. Nhưng món đầu tiên là một con búp bê thỏ, món tiếp theo là một bộ xếp hình.

Dã Trì Mộ ngạc nhiên mừng rỡ: "Sao chị biết em thích cái này?"

Trước đó nàng từng dừng lại rất lâu khi lướt qua bộ này trên điện thoại, không ngờ Cố Tri Cảnh lại nhớ.

Tiếp theo là một chiếc bình hoa bằng ngọc. Cố Tri Cảnh nói:
"Trên bộ xếp hình có thể ghép thành một bó hoa, em ghép xong thì cắm vào bình."

"Vâng vâng vâng, cảm ơn chị!" Nàng gật đầu liên tục, khuôn mặt sáng bừng.

Trong khi Dã Trì Mộ bóc quà, Cố Tri Cảnh ngồi bên cạnh chọn ảnh. Sau cùng, cô vẫn cảm thấy hai tấm các nàng chụp trong gương là đẹp nhất.

Hai người đội mũ tai thỏ, đôi tai trắng hồng dựng lên. Dã Trì Mộ cười rạng rỡ, tựa đầu vào lòng Cố Tri Cảnh.

Cố Tri Cảnh ngồi xuống bên nàng, chỉ vào màn hình máy ảnh:
"Tấm này đi. Em đăng tấm này, tấm này đẹp."

Dã Trì Mộ ngồi bệt xuống đất, truyền ảnh từ máy ảnh lên Weibo, biên tập dòng chữ:

【 Dẫn chó hoang lão sư nhà tôi đến chúc Tết mọi người. 】

Dù xưng hô có hơi nghịch ngợm, nhưng chữ "nhà tôi" khiến Cố Tri Cảnh thấy ấm lòng. Vì hai chữ này, những điều khác đều không quan trọng.

Cô ngồi lướt bình luận dưới bài đăng, cười đến không khép được miệng.

Thời gian giữa họ vẫn đậm chất tình yêu cuồng nhiệt. Trong không khí ấy, người đứng ngoài cũng phải cảm thán.

Hạ Hoan Nhan dù ngoài miệng không nói gì, ánh mắt vẫn luôn dõi theo các nàng.

Giang Vô Sương kéo Hạ Hoan Nhan ra sau cầu thang, nhét vào tay cô nàng một chiếc hộp nhỏ.

"Gì vậy?" Hạ Hoan Nhan mở ra xem, mắt lấp lánh ý cười mà vẫn làm bộ như không biết gì.

Là một hộp trang sức đỏ, bên trong là một sợi dây chuyền thỏ ngọc, con thỏ đang nằm gặm cà rốt, đáng yêu tinh xảo.

"Tặng em, chúc mừng năm mới." Giang Vô Sương nói.

"Cảm ơn Tiểu Sương." Hạ Hoan Nhan vui vẻ, trên sợi dây còn đính vài hạt châu vàng, cô càng nhìn càng thích.

Giang Vô Sương đeo dây lên cho nàng từ phía sau, Hạ Hoan Nhan chạm tay lên ngực, cảm giác mát lạnh lan ra:

"Tiểu Sương, chúc mừng năm mới."

Giang Vô Sương ừ một tiếng, lại đi lên lầu lấy thêm quà ra, ở nhà hai người kia lâu như vậy, ăn của các nàng, uống của các nàng, Giang Vô Sương rất ngại ngùng, cho nên đã chuẩn bị cho hai người ấy một phần quà năm mới.

Đúng lúc Dã Trì Mộ ôm một chiếc hộp từ trong ra, nhìn sang chiếc hộp trong tay Giang Vô Sương, nói: "A, thật là đúng dịp, chúc mừng năm mới."

Cố Tri Cảnh cầm lấy chiếc hộp giấy nhỏ mà Dã Trì Mộ mở ra, cũng nói: "Chúc mừng năm mới."

Hai bên tặng quà cho nhau, đồ vật đều tương đối hàng ngày, giá cả cũng không cao đến mức lạ thường, mọi người nhận được đều tương đối thoải mái.

Giang Vô Sương thuận tiện nói với các nàng: "Hôm nay tôi phải dẫn Hạ Hạ và mẹ tôi cùng đi thăm người thân, phải đợi đến tối mới về."

Sáng nay đến chúc Tết, trong số đó không ít là đối tác kinh doanh của Cố Tri Cảnh, Cố Tri Cảnh cùng họ nghe ngóng tin tức, biết được tình trạng hiện tại của nhà họ Quân.

Giờ nhà họ Quân đang xuống dốc, ai cũng tìm đến đòi nợ, các công ty hợp tác trước đó cũng cắt đứt liên hệ, chẳng khác nào rắn mất đầu, thân ai nấy lo.

Dã Trì Mộ đi ra gara, cầm chìa khóa xe đưa cho họ:

"Các cô muốn mượn xe tôi đi không?"

Giang Vô Sương đã quen tình hình chúc Tết, lắc đầu:

"Bên ngoài giờ toàn tắc đường, người chen chúc. Chúng tôi đi tàu điện ngầm tiện hơn."

"Vậy cũng được." Dã Trì Mộ quay sang nhìn Cố Tri Cảnh, suy nghĩ một lát rồi hỏi:

"Vậy chúng ta hôm nay đi chúc Tết ba chị, thấy thế nào?"

Thật ra, Cố Tri Cảnh không mấy muốn đi, vì nếu đến cũng chỉ là ngồi một chỗ, không nói chuyện. Nhưng nghĩ kỹ, đây lại là cơ hội tốt để hàn gắn quan hệ giữa hai bên. Vượt qua thời điểm này, về sau có bất kỳ biến cố gì cũng dễ đối phó.

Chỉ cần loại bỏ mối nguy đến từ phía Cố Thế Xương, hai người có thể hoàn toàn nhất trí đối ngoại.

"Lái xe đi đi, nếu thực sự kẹt xe thì tìm chỗ đỗ lại rồi đi bộ tiếp, không thì đi bộ cũng mất một hai tiếng."

Mặt đất phủ một lớp tuyết dày, xe chỉ đi được nửa đường thì buộc phải dừng lại, đường quá kẹt. Cố Tri Cảnh và Dã Trì Mộ xuống xe, một tay Dã Trì Mộ đút vào túi áo, tay kia thì nhét vào túi áo khoác của Cố Tri Cảnh, hai người sóng bước về phía trước.

Trên đường, cả hai phát hiện ra một chuyện, người đi qua đi lại đều nhìn chằm chằm các nàng, tỉ lệ quay đầu lại cao bất thường. Cố Tri Cảnh liếc nhìn một vòng, còn phát hiện có người lén chụp hình.

"Chuyện gì vậy? Bị nhận ra rồi à?" Cố Tri Cảnh hỏi.

Dã Trì Mộ rút điện thoại ra kiểm tra, tra tên mình trước nhưng không có gì đặc biệt, sau đó tra đến Cố Tri Cảnh, rất nhiều ảnh hiện ra.

Trong trời đông giá rét, Cố Tri Cảnh đội mũ tai thỏ, hai tai trắng hồng dựng đứng, theo từng động tác mà đung đưa qua lại.
Thật sự quá đáng yêu.

Hình tượng nghiêm nghị ngày thường của Cố Tri Cảnh bị lật đổ hoàn toàn. Dã Trì Mộ nhìn quanh, cảm giác tất cả những người chụp ảnh Cố Tri Cảnh đều là tình địch tiềm tàng.

Nàng vội kéo Cố Tri Cảnh bước nhanh hơn, hai người gần như chạy vào khu biệt thự.

Cố Thế Xương đã sớm bảo đầu bếp chuẩn bị một bàn thức ăn, chỉ chờ hai nàng trở về.

Đến nơi, ông đã đứng chờ ở cửa.

Trời lạnh, Dã Trì Mộ xoa tay chạy đến chào: "Chú, chúc mừng năm mới!"

Nàng mặc bộ đồ trông rất đáng yêu, nụ cười mang theo cảm giác ấm áp. Nhưng Cố Thế Xương lại không cười đáp lại, chỉ nhìn sang Cố Tri Cảnh, đợi cô mở lời. Cố Tri Cảnh vẫn đứng nghiêm trang, không động tĩnh gì.

Cố Thế Xương hừ lạnh một tiếng: "Con cũng không chịu gọi ta một tiếng ba, vậy tới đây làm gì?"

Dã Trì Mộ kéo kéo áo Cố Tri Cảnh: "Mau, gọi ba đi."

Cố Tri Cảnh há miệng, nghiêng đầu nhìn Dã Trì Mộ, "Như thế này kỳ quái lắm." Thật giống như Dã Trì Mộ là mẹ cô, Cố Thế Xương là cha dượng cô.

Cố Thế Xương bị Cố TriCarnh làm cho buồn cười, ánh mắt nhìn cô tràn đầy bất đắc dĩ. Cảm giác giống như quay về thời điểm xưa, đứa con gái ngốc nghếch, nói năng kỳ quặc, nhưng lại khiến người ta ấm lòng.

Ba người vào nhà, rửa tay rồi lên bàn ăn.

Cố Tri Cảnh ngồi đoan chính, vẫn giữ tác phong lễ nghi, cầm dao nĩa cắt bít tết chậm rãi. Cô chủ động mở lời: "Không nói với ông là vì không an toàn. Chúng tôi chịu trách nhiệm ở tuyến đầu, ông chỉ cần lo hậu cần là được. Có gì cần giúp thì cứ nói thẳng."

Cô nói với giọng điệu hơi lạnh, nghe như có phần xa cách, nhưng lại khiến người ta cảm thấy yên tâm.

Cố Thế Xương chợt nghĩ: lẽ nào hai đứa này đang bảo vệ ông?

Tuy nhiên, chuyện chưa rõ ràng, ông vẫn thấy bất an. Bản thân ông cũng nhạy bén, cảm nhận được sự việc lần này không hề đơn giản.

Dã Trì Mộ luôn tinh ý, nhìn thấy nét thay đổi trong ánh mắt Cố Thế Xương liền lên tiếng: "Lần trước chuyện bác sĩ Hạ và bác sĩ Giang thật sự quá nguy hiểm, họ còn cho nổ biệt thự của tụi con. Tụi con rất lo cho chú."

Cố Thế Xương biết về vụ nổ. Khi đó ông từng định đến bệnh viện thăm Dã Trì Mộ, nhưng đúng lúc nhận được kết quả giám định DNA. Sau khi xem xong, ông chết lặng, cảm thấy nghẹn một bụng giận, chỉ xác nhận hai người kia không sao rồi ở nhà giận dỗi.

Ông vốn nghĩ họ sẽ chủ động liên lạc, ai ngờ cả hai đều im lặng, khiến ông càng thêm tức giận. Nếu không vì tình cảm cũ, ông đã ra mặt chất vấn từ lâu.

Giờ nghĩ lại, chẳng lẽ có người biết ông đang làm giám định, nên cố tình đưa kết quả đến tay ông đúng lúc ấy, rồi tìm cách khiến hai người kia chết, để Cố Tri Cảnh mất chỗ dựa về huyết thống và lập tức bị lạnh nhạt?

Chỉ nghĩ thôi đã thấy lạnh sống lưng. Phải độc ác đến mức nào mới nghĩ ra chiêu trò như vậy?

Cố Thế Xương hỏi: "Không có chút nào có thể tiết lộ sao?"

Dã Trì Mộ lắc đầu, khó xử nói: "Chủ yếu là tụi con còn chưa nắm chắc tình hình. Sợ nói ra lại khiến chú bị người khác lợi dụng. Chú cứ đợi một thời gian ngắn, đến lúc cần thiết, tụi con nhất định sẽ nói rõ. Trước mắt, người ngoài có nói gì chú cũng đừng tin, chỉ tin tụi con thôi."

Cố Tri Cảnh cũng tiếp lời: "Chắc không lâu nữa đâu, chỉ cần nhẫn nhịn, sau này sẽ dễ xử lý hơn."

Cố Thế Xương gật đầu. Có lẽ ông cũng tin rằng hai đứa thực sự đang nghĩ cho mình. Ăn cơm, lòng ông cũng thấy dễ chịu hơn phần nào.

Đã lâu rồi ông không ăn một bữa cơm như thế này. Cố Thế Xương nhẹ thở dài. Quản gia nói đúng, có những chuyện cứ nên giả vờ hồ đồ một chút.

"Thật sự có gì thì cứ nói với ta, đừng diễn mấy trò giấu giếm nữa."

"Vâng."

Tuy vậy, trong lòng Cố Thế Xương vẫn có một mối bận tâm: nếu Cố Tri Cảnh không phải con ruột của ông thì người kia liệu có phải đã bị hại chết bởi hai người này?

Tứ phía thọ địch, ai cũng không dám tin tưởng ai.

Cố Thế Xương nói sẽ giúp đỡ, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng các nàng, trong lòng vẫn giữ một phần đề phòng.

"Chú ăn thêm đi ạ." Dã Trì Mộ đưa đĩa thức ăn sang phía ông, giọng nói ôn hòa, "Đã lâu rồi không cùng chú dùng bữa, chú cũng phải tự chăm sóc tốt cho bản thân."

Ánh mắt ông nhìn nàng, không giấu nổi sự luyến tiếc.

Cố Tri Cảnh và Dã Trì Mộ trở về, không khí gia đình lập tức ùa về, xua tan cái lạnh lẽo vốn bám lấy căn nhà này, mang đến hương vị của năm mới, của một mái nhà ấm áp.

Sau bữa cơm, Cố Thế Xương nhắc tới chuyện Dã Trì Mộ đánh đàn piano, khen nàng đàn rất hay. Dã Trì Mộ chỉ cười mà không nói gì về việc Cố Tri Cảnh là người dạy nàng.

Ông quay sang nhìn Cố Tri Cảnh, hỏi thăm: "Thứ trong đầu con, hiện tại thế nào rồi?"

"Hiện tại chưa có nguy hiểm gì." Cô trả lời ngắn gọn.

Lúc ấy, điện thoại cô reo lên, Cố Tri Cảnh trượt mở màn hình.

Là tin nhắn Tần Quang Huy vừa gửi đến.

Dã Trì Mộ nghiêng đầu ghé vào xem, trêu chọc: "Anh ta ăn Tết mà còn siêng năng vậy à? Hiệu suất làm việc thật cao."

"Anh ta muốn mua thêm nhà." Cố Tri Cảnh đáp, "Em trò chuyện với ba chị trước đi, chị ra ngoài xem một chút."

Cô đứng dậy đi ra ngoài sân xem, Dã Trì Mộ tiếp tục cùng Cố Thế Xương nói chuyện phiếm.

Mấy ngày nay là Tết, việc tra cứu tin tức bị chậm trễ, nên từ trước đó, Cố Tri Cảnh đã bảo Tần Quang Huy thu thập thông tin về những người từng xuất hiện trong buổi tiệc của đài truyền hình, trong đó bao gồm cả em gái của Tiểu Thiền.

Cô ưu tiên xem qua những người mình đã từng tiếp xúc.

Em gái của Tiểu Thiền không cùng họ với nhau. Tiểu Thiền họ Hoán - Hoán Tiểu Thiền, còn em gái là họ Đường, tên là Đường Khinh Chu.

Bối cảnh giống như Tiểu Thiền từng kể, không có gì đặc biệt. Cha ruột là con nghiện cờ bạc, mẹ thì bị bán qua tay nhiều người. Sau cùng hai chị em bị đưa đến sống cùng cha dượng, cũng chính là cha của Tiểu Thiền. Sau đó, Tiểu Thiền mang theo em gái bỏ trốn, không bao lâu sau, cảnh sát phát hiện thi thể của mẹ cô bé tại một miệng cống ngoại ô.

Tiểu Thiền không phải người thành phố này, lúc chạy trốn mới chỉ mười ba tuổi, còn em gái chỉ mới bảy. Hai chị em dựa vào nhau sống, lang thang ăn xin đến thành phố Tinh Trung. Sau đó, Tiểu Thiền gia nhập giới quyền đấu ngầm để kiếm tiền nuôi em gái.

Tích cóp được ít tiền, cô bé đưa em gái đi học. Bạch Thanh Vi lúc ấy phát hiện ra hai chị em, từ đó bắt đầu thời kỳ tươi sáng hơn. Thành tích học tập của Đường Khinh Chu luôn xuất sắc.

Tiểu Thiền là một Beta, nhưng em gái là Alpha. Theo hồ sơ điều tra, Tiểu Thiền từng có khả năng phân hóa thành Alpha, nhưng do chấn thương khi còn ở giới quyền đấu khiến phát dục trì trệ, cuối cùng dừng lại ở cấp Beta.

Chi phí phẫu thuật của Tiểu Thiền do Bạch Thanh Vi chi trả.

Thời gian đó, hai người sống rất vất vả.

Cố Tri Cảnh tiếp tục xem kỹ hồ sơ của Đường Khinh Chu. Mùi Pheromone là hương gỗ tái hợp, chủ hương là tuyết tùng. Tinh thần lực đầy, xác nhận là Alpha cấp cao.

Cô không ngờ lại là một Alpha lợi hại như vậy.

Không nhìn ra điểm nào bất thường, cô liền gửi toàn bộ tài liệu này cho Hạ Hoan Nhan.

Dã Trì Mộ vẫn đang ngồi trong phòng trò chuyện với Cố Thế Xương, ánh mắt lại không ngừng hướng ra ngoài về phía Cố Tri Cảnh, có chút lo lắng.

Nhà cũ này quá vắng vẻ, nàng chợt nghĩ đến chuyện mời Cố Thế Xương đến nhà ở vài hôm, chờ quản gia kết thúc kỳ nghỉ sẽ quay lại.

Cố Thế Xương nghe vậy liền đi thu dọn đồ đạc, Dã Trì Mộ cũng từ phòng khách bước ra.

Cố Tri Cảnh lúc này đã gửi tin nhắn cho Hạ Hoan Nhan, yêu cầu cô ấy chế tạo một máy có khả năng mô phỏng độ tương hợp, thử xem có thể suy đoán mùi hương của người có độ tương hợp 100% là gì.

Hạ Hoan Nhan khi ấy còn đang ngồi trên xe, bực bội nói:
"Tôi mới ra ngoài có bao lâu đâu, cô đã giục tôi làm việc rồi."

Nói xong, cô ấy lại gửi thêm một tin nhắn: "Cô gặp tình địch à? Nhiều tài liệu Alpha như vậy."

Cố Tri Cảnh không trả lời. Hạ Hoan Nhan lại gửi tiếp một tin thoại:
"Đối phương là một cọng rơm cứng, cho nên cô mới thấy bất an."

Cố Tri Cảnh không phủ nhận: "Cô không phải có thể thông qua hệ thống tra được dữ liệu của tất cả mọi người trong thế giới này sao? Cô tra giúp tôi, xem có ai trùng khớp dữ liệu không."

"Vậy rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?"

"Chỉ là phỏng đoán hợp lý. Phải loại trừ hết những người xung quanh để tránh có kẻ chen chân vào, đâm sau lưng chúng ta."

"Cô nói có lý, tôi sẽ tra sau khi về đến nhà." Hạ Hoan Nhan đáp. Rồi cô ấy lại nói thêm:

"Mấy hôm trước tôi có đưa cô máy che giấu đã nâng cấp rồi đó. Bên trong còn tích hợp một module mới, cô chỉ cần nhập thêm vài dữ liệu. Sau này, thông qua chiếc khuyên tai kia, cô có thể phân tích được đối phương muốn nghe gì, đang nghĩ gì."

Tức là, cô ấy đã nhúng thiết lập hào quang nam chính vào thiết bị này, có thể tự động điều chỉnh hành vi để tăng độ yêu thích. Đương nhiên, Cố Tri Cảnh không cần dùng để tăng độ yêu thích, nhưng cô có thể dùng nó để hiểu rõ tính cách đối phương, "biết người biết ta, trăm trận trăm thắng".

"Cũng nhắc nhở cô, đây là góc nhìn của nam chính. Chức năng này chỉ là công cụ phụ trợ, đừng quá ỷ lại." Hạ Hoan Nhan nói thêm.

"Được rồi." Cố Tri Cảnh gật đầu cảm ơn, đợi cô ấy gửi hướng dẫn sử dụng rồi định thử ngay sau đó.

Xe của Hạ Hoan Nhan cuối cùng cũng nhúc nhích, lật xem tài liệu, khẽ lẩm bẩm:

"Mấy Alpha này đều là cấp cao, rốt cuộc Cố Tri Cảnh moi đâu ra nhiều tư liệu vậy?"

Giang Vô Sương cũng nghiêng đầu nhìn. Là bác sĩ tuyến thể, cô ấy còn nhạy hơn cả Hạ Hoan Nhan:

"Không đúng... Sao lại có nhiều Alpha có hương gỗ vậy? Hơn nữa còn là hương gỗ tái hợp? Mùi này rất hiếm thấy ở Alpha... Đợi đã, chỉ số này cũng không khớp, để chị xem kỹ lại."

Có thể khiến Pheromone vị táo đạt mức tương hợp 100% thì khả năng lớn nhất là nằm ở mùi hương cùng họ—như táo đỏ, hoa táo, lá táo.

Omega ngửi vào sẽ thấy rất thơm, nhưng vì cùng họ nên không phân biệt được mùi vị cụ thể. Khi bị ảnh hưởng, sẽ bước vào kỳ phát tình ngay, không kịp chuẩn bị gì cả.

Giang Vô Sương trầm ngâm: "Trong này, tất cả những người này đều có khả năng đạt độ tương hợp trên 99% với Dã Trì Mộ."

"Cái gì?" Hạ Hoan Nhan kinh ngạc, "Điên rồi, nhiều như vậy?"

Lòng nghi ngờ của Cố Tri Cảnh quả nhiên là có căn cứ.

·

Cố Tri Cảnh một lần nữa đọc kỹ hướng dẫn sử dụng mà Hạ Hoan Nhan gửi.

Cô có cảm giác Hạ Hoan Nhan cứ liên tục thêm chức năng vào đôi khuyên tai của mình, chẳng bao lâu nữa, nó có thể trở thành cả một hệ thống mới.

Cô dùng ý chí gọi một tiếng: 【 Mở giao diện thuộc tính. 】

Chưa đầy vài giây, biểu cảm cô khựng lại, nhíu mày.

Dã Trì Mộ dừng bước, quay đầu lại hỏi: "Sao vậy?"

Cố Tri Cảnh đưa tay chỉ vào đầu mình.

Giao diện thuộc tính không xuất hiện, ngược lại lại gọi ra hệ thống ban đầu.

Hệ thống vừa hiện lên đã kêu gào: 【 Ô ô ô, cuối cùng tôi cũng có thể nói chuyện rồi! Cố Tri Cảnh, cô nghe thấy tôi không? Tôi có chuyện muốn thương lượng với cô! 】

Cố Tri Cảnh không vội đáp lại, giữ vững cảnh giác:【 Ngươi biến mất lâu như vậy, sao ta biết ngươi vẫn là cái hệ thống trước kia? Hay ngươi đã bị nâng cấp thành một hệ thống khác? Ta làm sao tin ngươi? 】

Hệ thống: 【 Nếu cô không tin tôi, cô sẽ chết. 】

Cố Tri Cảnh: 【 Hửm? 】

Hệ thống nói tiếp: 【 Hệ thống tự động cập nhật kia có tích hợp chức năng hủy diệt. Nếu cô không nghe lời, chúng tôi có thể khiến đầu cô nổ tung. Hơn nữa, nếu cô chết, chúng tôi vẫn có thể kéo một người khác xuyên qua tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ. 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com