CHƯƠNG 126
"Em gái của Tiểu Thiền đâu."
"Chết rồi."
Gió biển thổi qua, trong không khí ẩm ướt mang theo vị mặn chát.
Ba người đứng trong gió.
Đường Khinh Chu bại lộ rất nhanh, thậm chí có thể nói, việc cô ta đột nhiên xuất hiện với thân phận em gái của Tiểu Thiền lúc đó có chút gấp gáp, như thể không quan tâm bản thân có bị bại lộ hay không, cô ta chỉ vội vã muốn hoàn thành một chuyện nào đó.
Cô ta muốn giết người sao?
Nhìn thấy ánh mắt không mấy thiện cảm từ hai người đối diện, Đường Khinh Chu dường như cũng không muốn mang tiếng xấu, bèn nói:
"Ngay từ đầu, con bé đã chết rồi. Khi đó, chị của tôi mới bao nhiêu tuổi chứ, mới chỉ 13 thôi. Bản thân sống sót đã gian nan, thì làm sao nuôi nổi một đứa trẻ? Ngay cả nhặt rác về nuôi cũng khó mà sống được."
"Cô sẽ sống với thân phận của em ấy?"
Đường Khinh Chu nói: "Đây cũng là thân phận của tôi."
Khi lên thuyền, tất cả mọi người đều phải qua kiểm tra an ninh. Nhân viên kiểm tra đều là người phe mình, trong ngoài đều tra rất kỹ, và quả thật trên người Đường Khinh Chu không mang theo vũ khí gì.
"Các ngươi hãy nói một chút chuyện ở bên đó, làm thế nào mới có thể rời khỏi thế giới này?" Cố Tri Cảnh theo thói quen dò hỏi thông tin.
Đường Khinh Chu im lặng, lại nghiêng đầu, ánh mắt rơi xuống mặt biển. Thuyền sắp chạy, tiếng còi vang lên, thủy thủ đang thu neo.
Âm thanh ấy làm đàn chim biển trên boong giật mình, từng cánh trắng xòe rộng, bay lượn rợp trời.
Khi các nàng quay người lại, mờ mịt nhìn người phía trước, "Chị?"
Nói xong cô ấy đi xem Cố Tri Cảnh, vô thức cảm thấy là do Cố Tri Cảnh làm.
Cố Tri Cảnh cũng không có mời họ.
Dã Trì Mộ nhíu mày, nàng cũng kinh ngạc, hỏi: "Tiểu Thiền, sao em lại đến đây?"
Tiểu Thiền mặc một chiếc váy trắng, trên biển lạnh, cô bé khoác thêm một chiếc áo bò bên ngoài, khẽ nói: "Em đến cùng chị Vi Vi."
Bạch Thanh Vi ở phía sau dựa vào lan can, cô ấy khoanh tay, trong tay cầm một phong bì màu trắng, nói: "Người khác gửi tin nhắn cho chị, chị nghĩ tiệc đính hôn của em, chị không đến có phải là không tốt lắm không, liền vội vàng chạy đến." Không ngờ lại nghe được những lời vừa rồi.
"Đính hôn..." Cố Tri Cảnh nhìn về phía Dã Trì Mộ.
Dã Trì Mộ giải thích: "Lúc đó, tay em run nên gửi nhầm tin nhắn, để chị Vi Vi hiểu lầm."
Bạch Thanh Vi không nói thêm gì, không cần phải chất vấn nàng ở đây, nói: "Vào trong đi, gió biển thổi lên lạnh quá."
"Ừm." Dã Trì Mộ gật đầu.
Đường Khinh Chu lập tức đi đến bên cạnh Tiểu Thiền, nói: "Chị ơi, em đưa chị về."
Tiểu Thiền nói: "Thuyền đã chạy rồi."
Đường Khinh Chu nói: "Có bơi cũng phải bơi về."
Mấy người họ đi vào trong sảnh, chỉ còn lại Tiểu Thiền và Đường Khinh Chu đứng bên ngoài.
Dã Trì Mộ đi nhanh hơn vài bước, nàng đến bên cạnh Bạch Thanh Vi, nhẹ giọng hỏi: "Chị Vi Vi..."
Bạch Thanh Vi chỉ "ừ" một tiếng, đi vào trong sảnh, cô ấy hạ giọng nói: "Nghe thấy rồi." Sợ biểu đạt không rõ ràng, cô ấy còn đặc biệt thêm tên, "Vừa rồi, Tiểu Thiền đều nghe thấy."
Dã Trì Mộ hỏi: "... Tiểu Thiền có hiểu được không?"
"Mặc kệ có hiểu hay không, nhưng có một điều con bé chắc chắn hiểu rõ, người trước mắt này, không phải là em gái của con bé."
Bạch Thanh Vi bước chân dừng lại, "Chuyện này kỳ quặc quá, Đường Khinh Chu là ai, người tốt hay người xấu?"
Dã Trì Mộ vốn lo lắng cho sự an toàn của Bạch Thanh Vi, không để chị ấy đến, nhắc nhở chị không nên tiếp xúc nhiều với Đường Khinh Chu, sau đó mời Bạch Thanh Vi vào, "Chuyện này phức tạp lắm, chị cứ ăn chút gì trước đi."
Nàng quay đầu liếc mắt nhìn, Tiểu Thiền tay đút trong túi áo, đứng cùng em gái mình. Trước đây Tiểu Thiền đứng cùng em gái sẽ cười, bây giờ lại im lặng. "Ôi." Bạch Thanh Vi nhẹ giọng thở dài, "Sớm biết chị đã không mang con bé theo."
Đúng vậy, các nàng đã sống cùng nhau lâu như vậy, Tiểu Thiền vẫn luôn rất tích cực và vui vẻ, bây giờ đột nhiên phát hiện em gái không phải là em gái thật sự của mình, lại còn có thêm những chuyện mà bản thân không thể hiểu nổi.
Đến nỗi Tiểu Thiền sẽ giải quyết thế nào, không ai có thể nói chắc được, chỉ có thể cố gắng không hỏi đến, cho cô bé thêm thời gian suy nghĩ.
Bạch Thanh Vi đi vào lấy một ly rượu, cô ấy cầm ly trong tay, từ từ thưởng thức, "Mùi vị cũng không tệ lắm."
Dã Trì Mộ cũng cầm một ly, nàng nhấp một ngụm, uống xong mới phát hiện không đúng, ly nàng vừa uống càng giống rượu dâu.
"Hai người vừa mới nói gì thế?" Bạch Thanh Vi không nhịn được lại hỏi một câu, "Ai muốn giết ai?"
"Chị Liễu Sấu không đến sao?" Bạch Thanh Vi hỏi một đằng nàng trả lời một nẻo.
Bạch Thanh Vi lắc đầu, "Bận rồi, cô ấy hôm nay đi hát, chị không gọi cô ấy đi cùng, vốn dĩ chị chỉ định tặng một món quà, rồi về ngay."
Đợi đến khi Dã Trì Mộ "ồ" một tiếng, Bạch Thanh Vi lại bổ sung một câu, nói: "Sao lại liên quan đến Liễu Sấu?"
"Không có, em chỉ thấy chị đến một mình."
Bạch Thanh Vi nói: "Vốn dĩ hôm nay chị không định ở đây lâu, tặng hai người một món quà là chị đi, không ngờ lại nghe thấy mọi người nói chuyện, nói nói thuyền liền chạy."
Dã Trì Mộ hiểu ý cô ấy, Bạch Thanh Vi chỉ muốn biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
"Mọi người vừa mới nói ai giết ai ở đâu, rốt cuộc là ý gì?" Bạch Thanh Vi hỏi.
Dã Trì Mộ đáp: "Không ai muốn giết ai cả."
Bạch Thanh Vi biết nàng sẽ không nói, tự lẩm bẩm, "Khoảng thời gian này thật kỳ quặc."
"Chị trước đây có quen em gái Tiểu Thiền không?" Dã Trì Mộ hỏi.
"Xem như là quen đi, nhưng không thân lắm, một cô bé mới 21 tuổi, có thể gây ra chuyện gì chứ, trong đó có hiểu lầm gì không?"
Dã Trì Mộ cũng không dễ nói, chỉ là nói: "Chị Vi Vi, lát nữa phiền chị an ủi Tiểu Thiền một chút."
Bạch Thanh Vi lại hỏi: "Em sẽ không giết con bé chứ."
"Làm sao lại như vậy?" Dã Trì Mộ nhìn cô ấy, ôn nhu nói, "Chị xem hôm nay đến đây đều là những ai, nếu xảy ra chuyện, chẳng phải em tự rước họa vào thân sao?"
Lời Dã Trì Mộ nói rất có lý, Bạch Thanh Vi cảm thấy không thể tin nổi, mới bao lâu lại sắp xảy ra chuyện, hơn nữa còn là em gái của Tiểu Thiền. Bạch Thanh Vi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy chuyện này, Đường Khinh Chu thật quá ngu ngốc.
Sao lại đi gây sự với Dã Trì Mộ làm gì, cứ sống yên ổn, dựa hơi Cố Tri Cảnh một chút chẳng phải tốt hơn sao.
Nghĩ vậy,Bạch Thanh Vi nặng nề thở dài một hơi.
Có lẽ vừa rồi trên thuyền đã đâm thủng hết mọi lớp mặt nạ giả dối, Đường Khinh Chu bây giờ thấy các nàng cũng không cười như trước nữa.
Bạch Thanh Vi vẫn luôn đoán, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô liên tưởng đến chuyện gián điệp trên mạng, nghĩ lại cũng không đến mức đó, Đường Khinh Chu trông thế nào cũng chỉ là một đứa trẻ con, sao có thể gây ra chuyện như vậy.
Những chuyện này cô dù có đi hỏi Dã Trì Mộ, Dã Trì Mộ cũng sẽ không nói cho cô ấy biết. Bạch Thanh Vi chỉ có thể tự mình từ từ suy đoán.
Chủ yếu là cô không dám hỏi nhiều về những chuyện này, muốn sống thì có một số việc không biết là tốt nhất.
Một lát sau, Tiểu Thiền đến tìm Bạch Thanh Vi, mắt đỏ hoe. Bạch Thanh Vi lập tức đau lòng, lúc trước cô mang Tiểu Thiền về để cô bé đi theo mình, chính là vì thấy cô bé ngoan ngoãn, có nghị lực, cùng người ta đánh nhau giành giật, chính là không chịu thua. Bây giờ thì thật là... nước mắt Tiểu Thiền sắp rơi xuống.
"Thôi được rồi, đừng sợ." Bạch Thanh Vi an ủi một câu, "Lát nữa chị đi hỏi cho em xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
"Vâng." Giọng Tiểu Thiền có chút nghẹn ngào, "Em hỏi nó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nó cũng không nói rõ ràng. Em và con bé cùng nhau lớn lên, còn muốn mãi mãi ở bên nhau, sao con bé lại không phải là em gái của em."
Tiểu Thiền thật sự đã bị một đòn rất lớn, cô bé đối với mọi thứ đều rất mờ mịt, hoàn toàn không hiểu, tại sao em gái của mình lại không phải là em gái.
"Em thật sự đã luôn ở bên cạnh nó."
Tiểu Thiền khóc lên. Bạch Thanh Vi ngẩng đầu, liền thấy Đường Khinh Chu đang nhìn về phía này. Đường Khinh Chu rõ ràng trạng thái không ổn, rất muốn đi đến chỗ Tiểu Thiền, nhưng vì lớp vỏ bọc bên ngoài đã bị xé rách, nên một bước cũng không di chuyển.
Đường Khinh Chu muốn giải thích, chỉ là những lời này đều nghẹn lại trong cổ họng, mặc kệ cô ta nói thế nào, những chuyện này đều không giải thích rõ ràng được.
Giống như lúc trước Cố Tri Cảnh không giải thích rõ ràng được việc mình xuyên không, nên nói thế nào, bản thân là từ thế giới khác tới?
Dã Trì Mộ ở bên cạnh nhìn, độ thiện cảm của Đường Khinh Chu điên cuồng tụt xuống, đã nhanh đến -10.000.
Dã Trì Mộ nghĩ đến câu nói của Cố Tri Cảnh, hận đến vậy sao?
Nàng bắt đầu hoài nghi bản thân, lẽ nào trước đây mình đã làm gì sai?
Cố Tri Cảnh kéo nàng đi nơi khác, không ở lại đây nữa.
Lúc các nàng rời đi, Đường Khinh Chu liền đi đến bên cạnh Tiểu Thiền. Tiểu Thiền trong mắt ngấn lệ, đôi mắt long lanh lấp lánh.
Dã Trì Mộ nhíu mày, dường như nhớ ra điều gì đó, rồi lại đột nhiên bị ngắt quãng.
Gió biển thổi qua, điện thoại của Cố Tri Cảnh reo lên. Cô cầm lấy đi sang một bên nói chuyện, là giọng của Hạ Hoan Nhan, nói: "Đã trói buộc rồi, tôi hiện tại thông qua hệ thống quét một chút, xem có lấy được chút thông tin gì không. Mọi người ở trên biển nhất định phải chú ý, tôi lo những kẻ đó sẽ giở trò gì trên thuyền, có một hai người đang thử thăm dò giải phóng Pheromone."
"Xa như vậy còn thả Pheromone, điên rồi sao?"
"Cô đừng xem thường thiên mệnh." Hạ Hoan Nhan nói, "Lát nữa tôi khống chế thân thể họ xem sao."
Nói như vậy, các nàng nghiêng đầu liền thấy người trên boong thuyền đối diện, thân thể đột nhiên ngã xuống, ngón tay che lấy lưng mình, trông vô cùng đau đớn.
Hắn dường như không biết làm sao, ngã rồi lại bò lên, bò lên rồi lại ngã, chỉ cảm thấy cơ thể như bị khống chế. Lặp lại mấy lần, rất vất vả mới bò lên được, tay lại nhanh chóng tát vào mặt mình.
Dã Trì Mộ giống như đang xem một vở kịch câm, không nhịn được cứ cười mãi.
Cố Tri Cảnh đặt tay lên đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng xoa.
Dã Trì Mộ cảm thấy tiếc nuối nói: "Thật đáng tiếc, không mang ống nhòm đến."
"Chờ một chút." Cố Tri Cảnh lấy điện thoại ra, cô gọi cho Tần Quang Huy, bảo anh ta mang ống nhòm và ghế nằm đến.
Cố Tri Cảnh rất cưng chiều Dã Trì Mộ, nói: "Lên đây ngồi xem, lần này thời gian có chút eo hẹp, nếu không đã để Hạ Hoan Nhan làm cái điều khiển từ xa, trực tiếp cho em chơi."
Dã Trì Mộ nhẹ giọng cười. Cố Tri Cảnh cầm bộ đàm nói với nhân viên trên chiếc thuyền kia, bảo họ đi xem tình trạng của khách, sao khách lại đang múa may lung tung.
Rất nhanh nhân viên liền lên boong tàu xem, hỏi người kia tại sao. Người kia như bị lên cơn, nhảy múa một lúc lâu, cuối cùng bị hai người kéo vào phòng y tế. Những người khác nhìn về phía các nàng, có thể là cảm thấy xấu hổ, không chào hỏi đã trực tiếp đi.
Cố Tri Cảnh "chậc" một tiếng, cô nói với nhân viên trên thuyền: "Ngắt kết nối mạng đi."
Cô muốn xem những người này nói chuyện và giao tiếp như thế nào. Nếu họ dùng điện thoại thì lại phải đi tra điện thoại, sẽ có chút phiền phức. Nếu họ trực tiếp giao tiếp qua suy nghĩ, thì sẽ dễ bắt hơn.
Sau khi ngắt mạng, bên kia liền bắt đầu tìm người hỏi tình hình. Cố Tri Cảnh bên này nhận được mấy tin nhắn, nói là có khách quý phản ánh không có mạng.
Cố Tri Cảnh nói: "Cô trả lời họ, nói là đã đang liên lạc với chính phủ, chính phủ có lẽ khoảng tám giờ tối sẽ đưa tín hiệu đến, cứ nói là chúng ta cũng không biết chuyện gì."
Chuyện giao cho Tần Quang Huy đi làm. Dã Trì Mộ uống một ngụm nước trái cây, hỏi: "Đường Khinh Chu và Tiểu Thiền sao rồi."
Tần Quang Huy nói: "Đường Khinh Chu vẫn luôn nói chuyện với Tiểu Thiền, nhưng Tiểu Thiền không đáp lại, hình như bị đả kích không nhỏ."
"Chuyện này... giống như thật sự đã lấy mạng người." Cố Tri Cảnh là người từng trải, Tiểu Thiền mà không hiểu được, thì đúng là hết đường chối cãi.
Đường Khinh Chu là em gái, vậy em gái thật sự đi đâu rồi?
Em gái trước đây chết lúc nào?
··
Trên chiếc thuyền đó có rất nhiều người trong giới, trông thì không có gì liên quan, nhưng thực tế mỗi người đều có ít nhiều liên hệ ngầm.
Trên thuyền cũng được lắp đặt camera giám sát, mọi hành động của họ đều được truyền đến chỗ của Hạ Hoan Nhan, chính phủ cũng đang theo dõi bọn họ.
Trong lúc đó có thể có người đã đặt thứ gì đó trên thuyền, định gây ra hỗn loạn, nhưng mỗi lần định giở trò, thân thể đều không động đậy được. Mấy người hoảng hốt, nhưng họ cũng không biết nguyên nhân, chỉ có thể nén lại sự nghi hoặc.
Cả đám đều đang suy nghĩ sâu xa, có người đoán bản thân đã bị khống chế, nhưng họ đều không nói rõ được là bị cái gì.
Trừ phi, họ vừa lên thuyền đã bị trói buộc cưỡng chế.
Đêm buông xuống, ráng chiều rơi trên mặt biển, sóng nước lấp lánh.
Cố Tri Cảnh gửi một tin nhắn cho nhân viên bên kia, nói: "Mở tin tức đi."
Tin tức là do Hạ Hoan Nhan và chính phủ cùng nhau làm, đương nhiên là tin giả, chỉ là đám người này không biết.
Dù sao cũng đã ngắt kết nối với thế giới bên ngoài.
Họ vẫn luôn trộm công nghệ của thế giới này, theo một cách nào đó mà nói, họ cũng đang dựa vào thế giới này để sinh tồn.
Tin tức đưa ra rất đơn giản, chính là chính phủ thông báo cho người dân, đã bắt được mấy "gián điệp", hiện đang định đưa đến cục giám sát cao nhất.
Đương nhiên, là giả.
Nhưng đám người này không biết. Thời gian lâu dài, họ sẽ gửi yêu cầu ra bên ngoài, đi thăm dò, chỉ cần họ gửi, chính phủ lập tức có thể bắt được một nhóm người.
Họ cho rằng mình đến đây là để tị nạn, nhưng thật ra là đang bị lợi dụng, bị bóc lột hết giá trị.
Đợi đến khi hoàn toàn bị khống chế, họ sẽ phải đổi chủ nhân.
·
Lúc các nàng trở về, vừa hay Đường Khinh Chu đang nói chuyện với Tiểu Thiền, vẫn luôn gọi tỷ tỷ, còn nói đến chuyện trước đây, hồi tưởng lại lúc trước họ đi nhặt ve chai thế nào, đọc sách thế nào, còn kể đã đánh nhau với ai.
"Chị ơi, chị phải tin em."
"Nhưng em vừa mới nói những lời đó..."
"Em chỉ là tức giận thôi, công việc quá phiền lòng, cho nên mới nói vậy. Mà lại em vốn cũng không phải em gái của chị mà, chúng ta khác cha khác mẹ, chị quên rồi sao."
Tiểu Thiền không có cách nào khác, dỗ hai câu là được. Hơn nữa Đường Khinh Chu hiện tại vẫn là Đường Khinh Chu mà cô nàng quen biết, về cơ bản mỗi ngày Tiểu Thiền đều sẽ cùng Đường Khinh Chu ăn cơm, đi ngủ, hai người nương tựa vào nhau mà sống, lại gắn bó như hình với bóng, sao lại là người khác được.
Tiểu Thiền gật gật đầu, dù có hoài nghi cũng chọn giả vờ hồ đồ.
Đường Khinh Chu thở phào một hơi, cô ta nắm lấy tay chị gái, cảm thấy ngón tay lạnh buốt, rồi đặt vào trong túi của mình.
Cố Tri Cảnh và Dã Trì Mộ tới, hai người kia ngước mắt nhìn về phía các nàng, độ thiện cảm từ từ tụt xuống, nhưng trên mặt Đường Khinh Chu lại nở nụ cười.
Nàng cười với diễn kỹ không thua gì Dã Trì Mộ.
Dã Trì Mộ cũng cười đáp lại, "Hòa rồi."
Hai người kia không nói chuyện, Cố Tri Cảnh nắm tay Dã Trì Mộ đi vào. Trên chiếc thuyền này đa số đều có độ thiện cảm trên 70%. Cố Thế Xương cũng ở bên trong nói đùa, khoe khoang với đám bạn của mình, nào là con gái tôi thông minh thế nào, kiếm tiền giỏi ra sao.
Nhìn thấy các nàng, Cố Thế Xương vẫy tay, ý bảo các nàng tới. Cố Tri Cảnh bất đắc dĩ đi lên phía trước. Cố Thế Xương vẫy tay, nhìn về phía Dã Trì Mộ, nói: "Ta gọi Tiểu Dã tới... Ai, đây là con gái, đây là con gái nhỏ, ai bảo cái đứa không có tiền đồ nhà tôi cũng không cầu hôn."
Cố Tri Cảnh: "..."
Dã Trì Mộ cười đi qua, Cố Tri Cảnh đi theo phía sau, cùng đám bạn của Cố Thế Xương trò chuyện.
Một lúc lâu sau Cố Tri Cảnh mới có thể dẫn Dã Trì Mộ đi ăn gì đó.
Phòng bếp vừa mới mang lên điểm tâm, Cố Tri Cảnh trước tiên đút cho Dã Trì Mộ ăn một miếng ngọt, sau đó dựa vào quầy bar, chờ người phục vụ rượu đến để gọi một ly.
Cố Tri Cảnh nói: "Ban đêm có thể gối đầu lên biển cả ngắm sao, đợi đến sáng sớm mở mắt ra là có thể thấy bình minh."
Cô luôn có thể tạo ra những điều lãng mạn cao cấp.
Để Dã Trì Mộ mong chờ mỗi ngày trôi qua, dù cho rất nhanh sau đó các nàng sẽ phải đối mặt với gió tanh mưa máu.
"Mặc kệ gặp phải chuyện gì, chị đều hy vọng em mỗi ngày đều vui vẻ, bốn mùa vô lo." Cố Tri Cảnh nói.
Dã Trì Mộ mím môi, nàng "ừ" một tiếng.
Rất ngọt.
Một miếng bánh ngọt nhỏ sẽ khiến lòng nàng trôi mật. Nàng đưa miếng bánh đến bên môi Cố Tri Cảnh, để cô há miệng ăn.
Hai người đứng dưới ánh đèn, một đôi bích nhân, không ít ánh mắt rơi trên người nàng.
Dã Trì Mộ thỉnh thoảng sẽ ngẩn người, Cố Tri Cảnh hỏi nàng, "Sao thế?"
"Em đang nghĩ tại sao Đường Khinh Chu lại hận em như vậy, giá trị hận thù của cô ta sắp làm mù mắt em rồi, giống như lúc đó chị nghi hoặc tại sao cô ta luôn là 0 vậy, em cũng nghi hoặc tại sao cô ta lại sắp âm một vạn."
Ban đầu Hạ Hoan Nhan chỉ muốn làm âm một trăm, Cố Tri Cảnh liền nói một câu, một trăm đâu có đủ, có đôi khi chị muốn biểu đạt yêu thương, tình cảm có thể vọt qua một ngàn.
Sau đó Hạ Hoan Nhan trực tiếp làm một vạn.
Nói thật, không ngờ cô ta lại có thể sắp âm một vạn.
Sự chán ghét của Đường Khinh Chu đối với Dã Trì Mộ không phải là một chút, trên cả con thuyền chỉ có giá trị âm của cô ta là cao nhất, sau khi ngả bài vẫn tiếp tục tụt xuống, căn bản không có dấu hiệu dừng lại.
Dã Trì Mộ vẫn luôn suy nghĩ chuyện gì đã xảy ra, bởi vì nàng thật sự không rõ mình đã chọc giận Đường Khinh Chu ở đâu.
Thỉnh thoảng chạm mắt với Đường Khinh Chu, phát hiện người này đang căm thù mình.
Bởi vì nàng đã từng giết chết Đường Khinh Chu?
Không.
Nếu nàng đã giết Đường Khinh Chu, thì Đường Khinh Chu sẽ không đứng ở đây.
Người quan trọng nhất của Đường Khinh Chu hẳn là Tiểu Thiền.
Nàng đã từng giết Tiểu Thiền? Không có khả năng, Tiểu Thiền không phải là người nàng hận, trong trí nhớ của nàng căn bản không có người này.
Chỉ xét về cách nàng bình thường chung sống với Tiểu Thiền, nàng cũng không hề ức hiếp Tiểu Thiền, nàng tự nhận là đối với Tiểu Thiền rất tốt, cho Tiểu Thiền tiền thưởng, có đồ ăn ngon nhất định sẽ để lại cho cô bé một phần.
Hay là nói, trong tòa nhà Moonlight có người thân của cô ta?
Đang nghĩ, Đường Khinh Chu đi tới, xin lỗi nàng, nói là lúc trước trên boong tàu đã nói lung tung làm các nàng không vui, thực sự rất xin lỗi.
Dã Trì Mộ không biết Đường Khinh Chu đã giải thích với Tiểu Thiền thế nào, trạng thái của Tiểu Thiền trông rất tốt. Dã Trì Mộ nở nụ cười, nàng vỗ vai Tiểu Thiền, nói: "Chị chắc chắn sẽ không thù dai, hai người hòa hảo là quan trọng nhất, đi ăn gì đi."
"Vâng, cảm ơn Tiểu Dã," Tiểu Thiền gật đầu nói được. Mặc dù vậy, Tiểu Thiền trông vẫn rất căng thẳng, rất sợ những lời vừa rồi đã làm Dã Trì Mộ không vui.
Đồng thời cũng tò mò đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Tiểu Thiền không hiểu gì cả, cô nàng cảm thấy em gái mình mỗi ngày đi làm rất vui vẻ, ở bên các nàng cũng không có mâu thuẫn, tại sao đột nhiên lại muốn giết người.
Thật sự chỉ là đùa giỡn thôi sao?
Lát nữa đi ngủ lại hỏi thử xem.
··
Ban đêm, Cố Tri Cảnh cho người theo dõi Đường Khinh Chu, vừa có động tĩnh là bắt lại ngay, sau đó dắt Dã Trì Mộ lên tầng cao nhất của con tàu. Lúc các nàng lên tới nơi trời đã tối.
Hôm nay sao đặc biệt nhiều, trong đêm tối những ánh sáng lấp lánh từng viên một. Cố Tri Cảnh một tay khoanh lại, cô hỏi Dã Trì Mộ bên cạnh, "Em cảm thấy thế nào?"
"Rất tuyệt, em chưa bao giờ ra biển ngắm sao, đây là lần đầu tiên." Dã Trì Mộ nói, rồi lại bổ sung một câu, "Cùng chị làm rất nhiều việc lần đầu tiên, thật sự rất vui, sẽ mãi mãi thích."
Giọng nói của nàng mang theo vị ngọt, nghe một chút thôi cũng cảm thấy nàng rất vui vẻ.
Các nàng có thể cảm nhận được gió thổi qua lớp kính, Cố Tri Cảnh cầm tấm thảm đắp lên cho cả hai, trong chăn tay nắm lấy tay.
Hiếm khi ngây thơ như vậy, các nàng cũng không nhịn được trêu chọc hai câu, cuộc sống của các nàng trở thành dòng nước trong veo.
"Đã nói với Hạ Hoan Nhan rồi, chập tối thuyền sẽ quay về, chính phủ sẽ đến bắt người. Đến lúc đó cô ấy nghiên cứu xong, chị sẽ đưa em về." Cố Tri Cảnh cầm ngón tay Dã Trì Mộ nói, "Có muốn đến nhà chị xem không, chị có một biệt thự lớn tự mua."
Ngắm sao nói chuyện tương lai thật rất động lòng người, cảm giác nói gì cũng sẽ có ánh sáng. Dã Trì Mộ đã hoàn toàn thất thủ, nàng gật đầu, "Đến thế giới của chị là tốt nhất, nơi đó sẽ không bị ảnh hưởng bởi Pheromone. Đi rồi, chúng ta sẽ không quay về nữa."
Cố Tri Cảnh đáp một tiếng "được", chỉ lên trời, nói: "Nếu không phải trời lạnh, chị đã mang kính thiên văn cho em ngắm sao, sao trên biển chắc sẽ đẹp hơn một chút."
Dã Trì Mộ thật ra đã rất hài lòng với những điều này, "Cố Tri Cảnh, em không tham lam đâu, thật đấy."
Cố Tri Cảnh cười, "Nhưng chị tham lam lắm, chị muốn đem tất cả những gì tốt đẹp trên thế giới này cho em."
Đáng tiếc hôm nay không có sao băng, nếu không cô đã có thể cùng Dã Trì Mộ cầu nguyện.
Vì người này, cô luôn có thể nhìn thấy rất nhiều cảnh đẹp.
Cố Tri Cảnh có một lời muốn nói, lời nói nghẹn lại trong cổ họng, nghĩ lại bây giờ đang lãng mạn nên thôi, hay là không nói những vết sẹo đó làm phiền hai người họ
Đêm nay các nàng đã nói rất nhiều lời, ngọt ngào và nũng nịu với nhau, mong chờ tương lai, rất nhiều chuyện lúc này nên buông xuống.
Trời vừa sáng, Cố Tri Cảnh đã gọi Dã Trì Mộ dậy. Dã Trì Mộ còn chưa tỉnh ngủ, gục trên vai cô, từ từ ôm lấy cổ cô.
"Cẩn thận một chút." Cố Tri Cảnh dắt nàng ra boong tàu chơi, dắt nàng đi xem bình minh trên biển.
Lúc này còn sớm, Cố Tri Cảnh gửi tin nhắn cho vệ sĩ, bảo họ canh chừng từ một nơi bí mật gần đó, rồi dắt Dã Trì Mộ ra boong tàu.
Thời tiết lạnh lẽo, Cố Tri Cảnh cầm áo khoác mặc cho Dã Trì Mộ, hai người nắm tay chuẩn bị leo lên thang dây.
Vừa đến sau boong tàu, đã thấy một người.
Đường Khinh Chu.
Người này một đêm không ngủ, dường như đã đứng ở đây rất lâu.
Không biết cô ta là một hải thần, hay là một u linh.
Đường Khinh Chu, 21 tuổi, trông còn trẻ hơn cả hai người họ, nhưng khi người này quay người lại, trong mắt là ánh sáng lạnh lẽo của sự cố chấp đã vỡ vụn.
Đường Khinh Chu quay đầu nhìn hai người họ, trong khoảnh khắc đó không phân biệt được ai mới là phản diện. Biểu cảm của cô ta đầy lệ khí, có sát ý.
Cô ta hẳn là định xử lý các nàng trước khi thuyền cập bến.
Cố Tri Cảnh rất nghi ngờ, đã cho người giám sát, mà người này vẫn có thể ra ngoài. Cô kéo Dã Trì Mộ ra sau, muốn chắn trước mặt nàng. Dã Trì Mộ sức rất lớn, nàng không nhúc nhích, tự mình đứng ra trước hỏi: "Cô rốt cuộc muốn thế nào? Tôi còn tưởng chị cô đã giáo dục cô, cô là người tốt."
"Các người để tôi ở lại trên chiếc thuyền này chính là sai lầm." Ý của Đường Khinh Chu rất rõ ràng, cô ta chính là muốn giết Dã Trì Mộ và Cố Tri Cảnh.
Dã Trì Mộ nhíu mày, nàng nắm chặt chiếc túi.
"Dã Trì Mộ, cô trở nên như thế này thật khiến tôi không ngờ. Trước đây, mỗi lần gặp mặt, đều là cô cầm súng chĩa vào tôi trước."
Đường Khinh Chu liếc sang Cố Tri Cảnh, ánh mắt như thể xem cô là một gánh nặng, "Nhưng nếu không có cô ấy, bây giờ cô vẫn chỉ là con chuột bị người ta người hô đánh."
"Thật sự, tại sao cô lại phải..."
Cô ta dừng lại, như không biết nên chọn từ gì cho thích hợp; vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi, tràn đầy hận ý.
Dã Trì Mộ bình thản tiếp lời: "Phản kháng sao? Hay nên nói là thức tỉnh."
Đường Khinh Chu im lặng.
Dã Trì Mộ nhìn thẳng vào cô ta, giọng sắc lạnh: "Cô thật sự xem kịch đến nghiện rồi. Tôi dựa vào đâu mà để các người tùy ý đùa bỡn?"
Dù là một Omega, nàng vẫn toát ra khí thế không hề kém cạnh Alpha.
Ở lại giằng co chẳng đem lại lợi ích gì, Dã Trì Mộ kéo Cố Tri Cảnh định rời đi. Nhưng bước chân Cố Tri Cảnh bỗng loạng choạng.
Cô rõ ràng cảm thấy cơ thể mình không ổn.
Có người đang giải phóng tinh thần lực.
Cô suýt chút nữa quên mất trên con thuyền này còn có Đường Khinh Chu, một Alpha cấp cao. Cô ta đang dùng Pheromone áp chế Cố Tri Cảnh, khiến cơ thể cô khó chịu, mà Pheromone của cô ta lại tương thích với Pheromone của Dã Trì Mộ.
Đường Khinh Chu đã chuẩn bị sẵn, từ từ cúi người xuống, vén chiếc váy trên người lên, bàn tay trượt dọc theo chân để lấy thứ gì đó.
Dã Trì Mộ lập tức lùi lại, che Cố Tri Cảnh ra phía sau, bàn tay nàng đưa vào túi. Sóng biển vỗ vào mạn thuyền, vang lên tiếng lách cách, tựa như có thứ gì đó đang gầm gừ trong gió sớm.
Trong ánh bình minh, hai bên đối đầu căng thẳng.
Quả đúng như lời Dã Trì Mộ đoán, chỉ có đặc công mới giấu súng ở chân. Hẳn là khi lên thuyền mặc vest, không ai dám kiểm tra đùi cô ta, máy quét cũng không phát hiện, nên mới để cô ta mang theo khẩu súng đặc chế ấy.
"Đường tiểu thư, hy vọng cô biết rõ mình đang ở đâu. Đừng làm liều." Dã Trì Mộ nhắc nhở.
"Nghe nói lần luân hồi này trên tay cô chưa từng dính máu, sạch sẽ lắm." Đường Khinh Chu giọng đầy mỉa mai. "Sạch sẽ lắm, đúng không?"
"Cũng không hẳn." Ngón tay Dã Trì Mộ đã chạm mép khóa túi, nàng nắm lấy hai mảnh khóa kéo. "Lúc tôi đánh Quân Hoa Diệu, cha của hắn, trên mu bàn tay có dính một hai giọt máu, rất ghê tởm..."
Nói đến đây, nàng lại chợt nghĩ, "À không, một giọt cũng không có, vì tôi dùng chân đạp. Cô mà dám động vào chúng tôi ở đây, cô nghĩ chị gái cô sẽ phản ứng thế nào?"
"Cũng chính vì chị gái của tôi." Đường Khinh Chu đáp. "Còn nhớ tại sao cô lại nhảy lầu không?"
Trong đầu Dã Trì Mộ chậm rãi hiện lên ký ức.
Đường Khinh Chu tiếp lời: "Cô lôi tất cả mọi người vào vòng luân hồi không biết mệt, rõ ràng đã thoát ra rồi, tại sao còn phải thức tỉnh thêm một lần nữa?"
"Cô rốt cuộc muốn nói gì?" Ngón tay Dã Trì Mộ chui vào túi, nắm chặt cán súng. Đường Khinh Chu cũng siết lấy khẩu súng, thần kinh căng như dây đàn. Cô ta muốn giết Cố Tri Cảnh, vì sự xuất hiện của cô khiến nhiều thứ sụp đổ tan tành. Nhưng Dã Trì Mộ, người từng lạnh lùng vô tình, giờ lại kiên quyết che chắn cho Cố Tri Cảnh.
Cố Tri Cảnh lúc này rất yếu, sau khi cắt bỏ tuyến thể, dù ý chí cứng cỏi đến mấy cũng không tránh khỏi suy giảm sức chiến đấu. Cổ họng cô đau rát, như bị dao cùn cắt từng nhát một.
Dã Trì Mộ hỏi: "Tôi có một câu muốn biết, tuyến thể ở cổ Tiểu Thiền có phải do cô ra tay không? Sau khi chị ấy bị thương, cô đã khiến chị ấy từ Alpha biến thành Beta, để không còn chịu ảnh hưởng bởi tinh thần lực nữa."
Đường Khinh Chu vẫn tiếp tục giải phóng tinh thần lực, buộc Dã Trì Mộ nghiến răng chịu đựng.
"Tôi khuyên cô nên thu lại tinh thần lực." Dã Trì Mộ lạnh giọng.
Nàng không thể giải phóng Pheromone của mình, sợ kích thích Cố Tri Cảnh. Nhưng Đường Khinh Chu lại không hề thu liễm, dường như đã quyết định sẽ giải quyết cả hai người ngay tại đây. Cô ta nóng lòng ra tay, thuyền vừa cập bến, cả ba sẽ bị chính phủ bắt giữ với thân phận gián điệp. Lần này không động thủ thì sẽ không còn cơ hội.
Cố Tri Cảnh vịn lan can, sắc mặt trắng bệch: "không sao."
Ngụ ý để Dã Trì Mộ giải phóng Pheromone. Chỉ chốc lát, Pheromone của Omega lan tỏa. Có lẽ do Đường Khinh Chu đã thay đổi tuyến thể, Pheromone của hai người chỉ vừa đủ tạo ra một thế cân bằng. Dã Trì Mộ gia tăng thêm chút nữa, Đường Khinh Chu liền có dấu hiệu chao đảo. Nàng tiến từng bước, buộc đối phương lùi lại, gót chân chạm vào thành boong tàu.
Tiểu Thiền vốn chịu khổ quen, nhưng đứa em gái này lại được cô ấy nuôi nấng cẩn thận, da mịn thịt mềm. Dã Trì Mộ rất hiếm khi nói đạo lý với người khác. Khi Đường Khinh Chu rút súng, súng của nàng cũng đã nằm gọn trong tay. Khẩu súng này là do Hạ Hoan Nhan đặc biệt báo cáo mới được phép mang theo. Ở thế giới này, quản lý súng không quá nghiêm ngặt, dân thường vẫn có thể sở hữu, huống chi lần này là tình huống đặc biệt.
Dã Trì Mộ dùng súng hợp pháp, vậy khẩu súng của Đường Khinh Chu đến từ đâu? Nàng chăm chú quan sát, phân biệt xem đây có phải mẫu súng thuộc thế giới này hay không. Nếu đúng, còn dễ nói. Nếu không, các nàng phải cân nhắc: liệu những người này có thể tự do mang vũ khí vượt qua thế giới hay không. May thay, loại súng đó nàng từng thấy qua trên mạng.
Họng súng của Dã Trì Mộ thẳng tắp chĩa vào trán cô ta. Khi Đường Khinh Chu định lệch hướng nhắm vào Cố Tri Cảnh, nàng lập tức vứt túi xách, đặt súng lên ngực mình, ngăn cản không cho đối phương chĩa về phía Cố Tri Cảnh.
"Cô muốn giết chúng tôi, chuyện này chị gái cô có biết không?"
Tất nhiên là không. Nhưng Đường Khinh Chu đã hạ quyết tâm lấy mạng nàng.
Mặt trời hoàn toàn nhô lên, gió thổi tung mái tóc nàng.
Đường Khinh Chu biết Dã Trì Mộ không sợ chết, và cho dù nàng có chết cũng chẳng thay đổi được gì. Vì thế, họng súng của cô ta từ từ dịch chuyển, nhắm thẳng vào Cố Tri Cảnh đang chịu áp bức tinh thần lực ở ngay bên cạnh.
"Hai người các cô tự tin đến vậy, dám để tôi ở lại trên thuyền này... nghĩ gì vậy?" Đường Khinh Chu gằn giọng. "Chỉ cần tôi nổ súng, Cố Tri Cảnh sẽ chết."
Nhưng đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên.
"Em đang làm gì vậy?"
Đường Khinh Chu nghiêng đầu, ánh mắt quét về phía đầu kia hành lang. Tiểu Thiền đang đứng đó. Sáng sớm không thấy cô ta, Tiểu Thiền đã đặc biệt đi tìm. Cô nàng nhìn thấy khẩu súng trong tay bọn họ, sắc mặt lập tức tái nhợt, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh:
"Đường Khinh Chu! Em bỏ súng xuống!"
"Chị!" Đường Khinh Chu có chút bất mãn, vì sao lại là cô ta phải bỏ xuống?
"Không thể bỏ xuống. Nếu em bỏ xuống, người chết sẽ là chị."
Tiểu Thiền không hiểu cô ta đang nói gì, chỉ có trực giác mách bảo rằng người nên bỏ súng xuống chính là Đường Khinh Chu.
Cố Tri Cảnh bên cạnh đang tựa vào lan can, sắc mặt yếu ớt. Tiểu Thiền lập tức chạy đến đỡ.
"Đường Khinh Chu!" Giọng Tiểu Thiền trở nên nghiêm nghị, lần đầu tiên gọi cả họ lẫn tên cô ta, "Bỏ súng xuống ngay!"
Đường Khinh Chu vẫn im lặng.
Một tiếng gọi kéo dài mấy giây.
"Đường Khinh Chu!"
Vốn là người dịu dàng, nhưng giờ Tiểu Thiền lại lạnh lùng, kiên quyết:
"Bỏ súng xuống. Em mà nổ súng... sau này, sẽ không còn là em gái của chị nữa."
"Chị đừng nói như vậy." Biểu cảm của Đường Khinh Chu thoáng đau khổ.
Cô ta cắn chặt môi, tưởng như muốn cắn đến bật máu.
"Bỏ xuống!" Tiểu Thiền trừng mắt, đáy mắt chan chứa thất vọng.
Đường Khinh Chu nhìn chị mình. Cô ta không thể bỏ xuống, dù là vì người chị trước mặt, hay là vì nhiệm vụ của bản thân.
Mỗi người quản lý đều có nhiệm vụ riêng, và cô ta cũng vậy.
Tiểu Thiền trong cuốn sách này vốn chẳng đáng chú ý, thậm chí không đủ tư cách làm một NPC; nhưng trong thế giới của cô ta, Tiểu Thiền lại vô cùng nổi bật.
Thế nhưng... bàn tay Đường Khinh Chu vẫn hạ xuống.
"Chị ơi... em xin lỗi."
Cô ta cúi đầu, giống như một đứa trẻ nhận lỗi.
Môi Tiểu Thiền run rẩy, cả người khẽ rung lên.
Dã Trì Mộ liếc nhìn Cố Tri Cảnh. Đường Khinh Chu vừa rồi đã dùng toàn bộ tinh thần lực áp chế, khiến Cố Tri Cảnh không thoải mái. Nếu Cố Tri Cảnh xảy ra chuyện...
Dã Trì Mộ lập tức sải bước đến bên cạnh cô, đưa tay ôm lấy, ngón tay nhanh chóng sờ vào tuyến thể của Cố Tri Cảnh. Cảm giác có chút dính.
"Em gọi bác sĩ."
Cố Tri Cảnh lắc đầu, nói không sao, trấn an nàng đừng căng thẳng. Cô vốn tưởng tuyến thể mình đã hồi phục, không ngờ vẫn không chịu nổi một đòn áp chế như vậy.
Cô nhìn về phía Đường Khinh Chu, ánh mắt dừng ở những ngón tay đang run rẩy của đối phương:
"Tôi để cô ở lại đây là vì nghĩ cô là em gái của Tiểu Thiền, có thể lôi kéo được cô, và cô có thể hợp tác với tôi."
"Lôi kéo tôi? Người quản lý không thể bị lôi kéo, chúng ta..."
"Đường Khinh Chu!" Tiểu Thiền không dám nghe tiếp, hoàn toàn không hiểu lời đối phương, chỉ nghĩ em gái mình đã bị một tổ chức tà ác nào đó khống chế. Có lẽ... Dã Trì Mộ và những người khác có thể cứu em mình.
Tiểu Thiền che chắn trước mặt Dã Trì Mộ và Cố Tri Cảnh, tin chắc em gái sẽ không nổ súng vào mình, cũng hy vọng có thể kéo em gái dừng lại trước bờ vực. Cô nàng nhìn thẳng về phía đối phương, đôi mắt đỏ hoe, gương mặt đầy phẫn nộ:
"Em rốt cuộc muốn làm gì? Mau vứt súng đi! Tiểu Cố tổng đã nói sẽ giúp em!"
Ánh mắt Đường Khinh Chu thoáng mơ hồ, rõ ràng muốn buông nhưng lại không buông được, giọng khàn khàn:
"Em... hình như bị khống chế..."
Dã Trì Mộ vừa gọi điện cho bác sĩ xong, trong lòng dấy lên một nỗi kinh hãi, lập tức bấm số cho Hạ Hoan Nhan.
【 Nhiệm vụ của nhân viên quản lý 319 đã mở, xin bắt đầu chế độ xử bắn. 】
【 Phát hiện nhiệm vụ của nhân viên quản lý 319 dao động, cưỡng chế chấp hành. 】
Rất nhanh, nòng súng lại nhắm thẳng vào Cố Tri Cảnh.
Dã Trì Mộ theo bản năng đè người xuống che chắn cho cô, nhưng vừa định gọi tên thì một tiếng "bịch" khô khốc vang lên.
Cả thế giới tối sầm, mọi thứ trước mắt đều biến mất.
Là muốn quay ngược thời gian sao?
Nếu đã quay lại, tại sao còn phải nổ súng?
Trạng thái này giống như bị kẹt giữa quá trình quay ngược, không tiến, không lùi. Nếu viên đạn này đã trúng người, thời gian không thể hoàn toàn khôi phục; người trúng đạn sẽ chỉ có thể bất lực chờ cái chết đến, không thể cầu cứu.
Quá ghê tởm. Quá đáng ghét.
Dã Trì Mộ với tay bám vào lan can, nhưng nó lại mềm nhũn, mặt đất cũng mềm nhũn, như thể toàn bộ không gian đều hóa thành bùn nhão. Lòng bàn chân trượt xuống khoảng không, trọng lực biến mất.
Nắm lấy gì cũng trượt khỏi tay.
Không được trúng đạn.
Không thể trúng đạn.
Tuyệt đối không thể trúng đạn!
Dã Trì Mộ ôm chặt Cố Tri Cảnh, vẫn luôn đè lên người cô. Cố Tri Cảnh không hề có phản ứng đau đớn, nhưng... mùi máu tươi đã xộc vào mũi.
"Chị có sao không?" Dã Trì Mộ hỏi.
Cố Tri Cảnh "ừ" một tiếng, rồi cũng ngửi thấy mùi máu:
"Không phải chị."
Cơ thể họ bị đè xuống nền, Dã Trì Mộ siết chặt vòng tay, Cố Tri Cảnh cũng ôm lại nàng.
Dù có quay lại, cũng không sợ, cả hai đều đeo bông tai.
Nhưng... có gì đó không đúng.
Cuối cùng, thế giới quanh họ bắt đầu khôi phục bình thường. Đường Khinh Chu loạng choạng, trán đập mạnh vào cạnh cầu thang, sau đó chống tay đứng dậy.
Bỗng nghe giọng Dã Trì Mộ vang lên ở bên kia:
"Tiểu Thiền."
"Tiểu Thiền!"
Người nằm đè lên họ, cổ đã bị xuyên thủng, không còn hơi thở.
Dã Trì Mộ run rẩy chạm vào, mắt Tiểu Thiền đã nhắm nghiền. Nàng nâng mặt cô bé lên, ánh nhìn của Tiểu Thiền hướng thẳng về phía Đường Khinh Chu, ánh sáng trong đôi mắt mờ nhạt. Tiểu Thiền dường như run rẩy một thoáng, hoặc chỉ là ảo giác của tất cả mọi người.
Máu nhuộm đỏ toàn thân, như một con ve sầu mùa hạ bị xé nát đôi cánh mỏng. Viên đạn xuyên thẳng qua cổ, không để lại một âm thanh hay cử động giãy giụa nào. Có lẽ... đã từng giãy giụa, nhưng quá trình "quay ngược" tàn nhẫn đã dập tắt tất cả.
Chỉ trong chớp mắt, máu đã thấm ướt cổ áo Dã Trì Mộ.
Quá bất ngờ, không kịp phòng bị. Mọi thứ diễn ra nhanh đến mức không ai trở tay.
Dã Trì Mộ nghi ngờ thời gian đã bị đẩy nhanh. Nàng cuống cuồng lấy tay che vết thương ở cổ Tiểu Thiền, hét về phía Đường Khinh Chu đang đứng chết lặng:
"Quay lại đi! Cô không phải là người quản lý sao? Mau để thời gian quay lại đi!"
Sắc mặt Đường Khinh Chu trắng bệch, tay cầm súng run lẩy bẩy. Cô ta muốn buông, nhưng nhiệm vụ cưỡng chế vẫn chưa kết thúc, súng nhất định phải nhắm vào Cố Tri Cảnh.
Hóa ra... không phải Dã Trì Mộ đã hạ súng xuống.
Mà là... ngay từ đầu, cô ta vốn không nên cầm súng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com