Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Liễu Vũ có ý định muốn trốn chạy, lại lo lắng khi trốn chạy sẽ bị người thủ thôn bắt lại, muốn thừa dịp người thủ thôn đến đưa cô giấy tờ sẽ xem thử tên đó là dạng người gì, xác định bản thân có thể trốn thoát từ người đó hay không.

Cô chờ từ buổi tối đến chạng vạng hôm sau cũng không thấy có người thủ thôn nào tìm để đưa giấy tờ, Liễu Vũ nhìn thấy những người ngang qua, cô gọi lại hỏi thăm, như thế nào không thấy người thủ thôn đã cứu cô, cô muốn giáp mặt nói lời cảm tạ.

Liễu Nhứ đầy mặt khó có thể tin, hỏi: "Không có người thủ thôn đến yêu cầu ngươi trả tiền?" Không đúng nha. Tuy nàng không biết người cứu Liễu Vũ dùng thủ đoạn hay bản lĩnh gì, nhưng vô luận là ở giữa không trung có thể tiếp được lôi hay tạo cái màn ngăn cách lại âm khí trên người Liễu Vũ, việc đó tuyệt không dễ làm, nhưng như vậy còn không đến đòi nợ, sao có thể?

Liễu Vũ nói: "Không có."

Liễu Nhứ một mặt cổ quái nhìn cô rồi nói: "Ta giúp ngươi hỏi một chút" Sau đó nàng ta chạy đi tìm những người thủ thôn trong thôn hỏi thăm.

Liễu Vũ muốn biết rõ tình huống trong thôn, nên thả một tiểu cánh hoa dán lên người Liễu Nhứ để làm máy theo dõi. Tiểu cánh hoa của cô dán trên người Liễu Nhứ được nửa đoạn đường trong trong thôn thì biến mất không một tiếng động dưới mí mắt của cô. Liễu Nhứ hoàn toàn không biết được trên người mình bị dán tiểu cánh hoa. Những người xung quanh... Nói thật, với những người xuất hiện trong thôn mà cô biết thì một mình cô có thể dễ dàng đánh gục cả thôn. Vậy ai đã đem tiểu cánh hoa của cô tiêu diệt?

Liễu Vũ lại nhớ tới ánh mắt nhìn cô ở một góc xa kia. Trong thôn này có một người rất lợi hại luôn có ánh mắt vô hình nhìn cô chằm chằm, thứ nhất có thể là người thủ thôn, thứ hai là người do Trạch Lâm lão đạo phái tới để trông chừng, chắc sợ con nợ bỏ trốn đi?

Người thủ thôn còn dễ nói, chỉ cần cô ở trong thôn không quấy rối gì thì người đó cũng không làm khó cô. Cô tìm cơ hội ra khỏi thôn làm việc thì trốn đi. Nếu kia là người do lão đạo tang thi đất trồng rau phái tới thì cô xong đời.

Liễu Vũ đối với chính mình vẫn là tự hiểu lấy. Cô ở Quỷ Vu Hiệp tốt xấu gì cũng là tiểu bá chủ của vài ngọn núi, như thế nào cũng có điểm giá trị. Cô gặm linh dược ngàn năm không những không bị giết chết mà còn giữ lại làm môn hạ, cấp phát quần áo của ngoại môn đệ tử, hiển nhiên giữ lại để kiếm tiền, nếu đã giữ lại ắt có chỗ trọng dụng.

Này nếu chạy thì không tốt lắm, hơn nữa, phía sau còn có thể có hố chết người không đền mạng hay không cũng không biết được.

.....

Người thủ thôn thường là những người già ở trong thôn có chút đạo hạnh cùng tuổi tác đảm nhiệm, sau đó được nhận trợ cấp từ tông môn. Cái này là làm việc kiêm chức. Tuy nói là kiêm chức, nhưng đối với việc bảo hộ người nhà trong thôn là tận tâm tận sức, bọn họ đối với địa bàn trong nhà rõ như lòng bàn tay. Đêm qua, liền có người ra tay cứu Liễu Vũ ba lần, cái chắn cuối cùng kia nhìn liền biết không phải là do pháp bảo gì tạo nên, cái này có thể do một vị lão tổ nào ra tay kết trận.

Một con cổ yêu tu luyện có thể hoá thành hình người, cho đi thủ đỉnh núi hoặc làm trợ thủ bên người lão tổ tông môn đều được, vì sau lại đưa đến chỗ ngoại môn đệ tử cùng tân môn đệ tử ở chung, thật đúng là kỳ quái.

Mấy người thủ thôn trong thôn, im lặng quan sát Liễu Vũ hai ngày thì thấy người này ngốc ngốc ngơ ngơ, chắc hẳn là của vị lão tổ nào đó trong tông môn quăng ra ngoài để rèn luyện.

Loại sự tình này, không tốt để nói bậy. Mấy cái người thủ thôn cũng rất ăn ý mà nói cho Liễu Nhứ. Cổ yêu hiện tại tiền ở trọ còn không có, chờ khi nào cô kiếm được tiền thì trả lại, chúng mục đều nhìn, mọi người đều nhìn, cô ấy không trốn được.

Liễu Nhứ nghĩ nghĩ, cũng là truyền đạt lại nguyên văn lời nói.

Ha hả, Liễu Vũ tin bọn họ tà! Cho dù họ không sợ cô quỵt nợ, nhưng trước hết cũng đem cái giấy tờ đóng dấu tay gì đó rồi cho cô biết cái chủ nợ là ai đi. Cô thiếu nợ nhưng không biết chủ nợ là ai thì sao trả nợ? Nằm mơ à? Lỡ như có người đến giả mạo làm chủ nợ, lừa đảo tiền nợ của cô thì sao? Thiết!

Này chỉ có thể hiểu, người hôm đó cứu cô không phải người thủ thôn trong thôn. Mà là người do lão đạo tang thi đất trồng rau phái đến giám sát cô.

Tình huống không mấy lạc quan, hiện tại không thể chạy được. Nhưng đổi cái góc độ mà nghĩ, bây giờ cô có người bảo hộ, được lợi vẫn là cô. Quả nhiên, thiếu tiền mới là ba ba!

Liễu Vũ tiếp tục đọc tông môn quy cũ, tranh thủ một chút giá trị sinh tồn cho bản thân, miễn cho không trả nổi nợ bị người ta bắt đi làm dược tài.

Nếu chỉ khảo một lần thì có thể nghĩ cách gian lận ứng phó cho qua, còn thi nhiều kỳ như vậy, gian lận phí tổn quá cao, biện pháp an toàn tốt nhất chính là học thuộc lòng.

Là người đã trải qua vô số lần thi cử, học thuộc lòng sao, chuyện nhỏ. Cách học thuộc lòng thông thường chia làm ba bước, bước đầu tiên, đọc qua một lần, nhớ sơ lược, hiểu biết nội dung của bài cần học thuộc lòng nói về cái gì. Bước thứ hai, chia từng phần nhỏ, nắm bắt trọng điểm từng phần, việc này giống như vẽ ra thân cây đại thụ bằng trí nhớ. Bước thứ ba, đọc nhẩm lại cả bài, tương ứng với việc bổ sung thêm cành lá, chi tiết.

Ở bước thứ ba, như học thuộc lòng không thiếu một chữ, quá lao lực. Nên trước tiên đem bước thứ hai nhớ trước, ở bước thứ ba dùng từ miêu tả của bản thân cứ bịa sao cho gần giống là được. Tuy rằng lấy được một chút nội dung nhưng vẫn có thể vượt qua được tuyến thấp nhất.

Liễu Vũ vùi đầu đọc sách, trước đem toàn bộ đọc kỹ một lần.

Thời gian đọc sách thật sự trôi qua rất mau, bên cạnh còn có hàng xóm...khụ, thôn dân đang giáo huấn hài tử nhà mình, "Ngươi nhìn xem ngươi, suốt ngày chỉ biết chạy ra ngoài lười biếng, người ta là một con yêu so với ngươi còn nghiêm túc hơn, một ngày mười hai canh giờ, không quản ngày đêm mà đọc sách, còn ngươi, ngay cả Thanh Tâm Quyết cũng không thuộc.." bạch bạch mà cánh tay dừng trên mông hài tử, nghe tiếng cỡ đó chắc cái mông đều bị đánh đến nở hoa.

Liễu Vũ bắt được cái trọng điểm, một ngày mười hai canh giờ.

Trương đại lão phân chia hẳn dựa theo phương thức một giờ có sáu mươi phút.

Liễu Vũ nhìn xem không trung, lại nhìn số trang mình đã đọc được, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Tốc độ đọc sách trước nay của cô rất nhanh, nhưng hiện tại nguyên buổi chiều chỉ xem được hai ba mươi trang, cô cho dù khó đọc chữ hay sao đó cũng không thể nào đọc chậm thành vậy.

Cô đem sách lật ngược trở về, phát hiện cũng có nhiêu đó, cái này thật không hợp logic.

Liễu Vũ đứng dậy đi tìm một gậy gỗ nhỏ, cắm xuống và quan sát bóng để xem thời gian thay đổi. Cô xem hai trang lại xem bóng của gậy gỗ, tốc độ bình thường, cô xem rất nhanh mà.

Cô bỗng nhớ tới Liễu Thụ nói cô xem trong chốc lát lại ngồi ngốc nửa ngày, gom lại sách vở cùng đạo bào ngoại môn đệ tử để bên cạnh, chạy đi tìm Liễu Thụ.

Cô đi đến cổng lớn, sau khi thủ vệ đệ tử ngoại môn vào thông báo thì để cô đi vào.

Liễu Vũ đi vào thì thấy Liễu Thụ đang ngồi xổm khởi mã bộ, đôi tay ở trước ngực qua lại lật úp lòng bàn tay vào nhau liền tạo thành cầu lửa nhỏ, hắn định di chuyển cho cầu lửa bay đi nhưng khi bay xa lòng bàn tay hắn một tấc liền tan mất.

Liễu Thụ hỏi Liễu Vũ: "Có việc gì sao?"

Liễu Vũ hỏi Liễu Thụ: “Thời điểm tôi đọc sách thường hay phát ngốc sao?"

Liễu Thụ vừa mới đem cầu lửa tụ lại lần nữa, nghe vậy một chút phân tâm, cầu lửa lại tan. Hắn quay đầu tức giận, hỏi: "Ngươi có phát ngốc hay không chính ngươi không biết sao?"

Liễu Vũ tâm nói: "Tôi nếu biết thì chạy tới hỏi cậu làm gì."

Liễu Thụ thấy biểu tình kia của Liễu Vũ, xoay người, đến trước bàn làm việc, học theo bộ dáng đọc sách của Liễu Vũ. Hắn lật hai trang sách, sau đó tay cầm sách, đôi mắt chăm chú nhìn trên sách, cả người giống như bị điểm huyệt không nhúc nhích. Hắn nói cho Liễu Vũ: "Ta thật sự bội phục ngươi, có thể phát ngốc vài canh giờ không nhúc nhích, giống như trợn tròn mắt tiến vào trạng thái ngủ đông." Hắn bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, rất nhiều loại cô cùng với nhiều yêu, tinh quái, sau khi chịu trọng thương sẽ tiến tới trạng thái ngủ đông, thậm chí là trạng thái giả chết để dưỡng thương. Một ít đại yêu dưỡng thương ngủ một giấc là qua mấy chục năm.

Liễu Thụ hỏi: "Ngươi có phải hay không đã từng bị trọng thương?"

Liễu Vũ tâm nói: "Thời điểm tôi bị thương quá nhiều, cậu là hỏi khi nào." Cô sau khi bị thương thì kiếm cái gì đó ăn rồi súc vào một góc mà ngủ, đến khi tỉnh dậy lại sinh long hoạt hổ như bình thường.

Liễu Thụ hỏi Liễu Vũ: "Nhập môn cần biết ngươi nhìn đến đâu rồi?"

Liễu Vũ mở ra trang sách, đưa cho Liễu Thụ xem.

Liễu Thụ biết nguồn gốc của nhiều loại Yêu tộc, linh trí được mở ra không bằng nhân loại, nhưng không nghĩ tới Liễu Vũ là Cổ loại lại có thể tu luyện hoá thành hình người, đây cũng đủ thần kỳ. Chiếu theo tiến độ đọc sách của cô thì không biết đến khi nào mới có thể xem xong văn khảo. Hắn nói: "Ngươi trước đem sách cho qua bên đi, kiếm việc gì đó để làm, đem công trạng khảo hạch làm cao lên. Chỉ cần không gây chuyện, không phạm tông môn quy củ, văn khảo thành tích thiếu chút nhưng công trạng khảo hạch thành tích tốt, điểm trung bình cũng khả quan hơn, vẫn có vượt qua khảo hạch."

Liễu Vũ lật lật sách, đầu đầy mờ mịt, không rõ nơi nào xảy ra vấn đề.

Liễu Thụ đưa ra một danh sách đối Liễu Vũ nói: "Có lấy quặng, hái thuốc, trồng trọt, nuôi dưỡng, săn thú, làm tạp dịch giúp việc nhà, ngươi nhìn xem muốn làm loại nào hay am hiểu loại công việc nào." Hắn nhìn ra được cổ yêu này có điểm ngốc, giống như chưa hiểu việc đời, vì thế nhiệt tình đề cử, "Thông thường cổ yêu các ngươi đối với nuôi độc trùng rất có thiên phú, tuỳ tuỳ tiện tiện cũng có thể dưỡng ra loại cổ dược tốt nhất, nộp lên một phần, phần còn lại có thể giữ làm thức ăn, ta kiến nghị ngươi nuôi độc trùng dưỡng thực, độc thực dưỡng thực cũng được."

Liễu Vũ nhìn ra Liễu Thụ là có ý tốt, kiến nghị này cũng hợp lí, gật đầu cảm ơn, nói: "Vậy độc trùng dưỡng thực đi." Cô nói xong cảm thấy có điểm quen thuộc, giống như trước kia chính mình đã làm qua việc này, vẫn là ở một nơi núi sâu, cẩn thận nhớ lại, lại nhớ không ra rốt cuộc có phải hay không. Bởi vì trong đầu chỉ có một hình ảnh thôn nhỏ trong núi, sau đó trong thôn chết rất nhiều người... Đại khái coi như là ác mộng đi.

Liễu Thụ nhìn thấy Liễu Vũ hai mắt lại đăm đăm nên kêu cô: "Uy, Uy, cổ yêu, cổ yêu, Liễu Vũ, — —'.." Hắn kêu nửa ngày cũng không thấy Liễu Vũ phản ứng, nên kê sát vào nhìn vào đôi mắt của cô, không có tiêu cự, con yêu này lớn lên thực sự rất xinh đẹp, sau khi kê sát vào còn có thể nghe trên người cô có loại mùi hương khác với những loại cổ khác, làm người có điểm suy nghĩ lơ mơ, nhanh chóng kéo ra khoảng cách với cô, tâm nói: "Làm không ổn sẽ bị câu mất hồn." Hắn suy nghĩ một chút, khẽ cắn môi, sờ soạng lấy một tấm ngưng thần phù bang một cái dán vào trán Liễu Vũ.

Ngưng thần phù kia hoá thành phù quang tất cả đều thấm vào trong cơ thể của Liễu Vũ.

Liễu Thụ "Ân?" Một tiếng, nhìn chằm chằm vào ngực của cô, người này.... Cổ yêu này đầu lớn lên ở ngực? Ngưng thần phù, làm tỉnh thần, nâng cao tinh thần, công hiệu tập trung tinh lực, có đôi khi bị yêu quái, yêu vật mê hoặc giữ lại. Dán một tấm ở trán, lập tức giải. Trước khi ôn tập đề thi, học thuộc công pháp, dùng một tấm ngưng thần phù, tính một lần công.

Liễu Vũ phục hồi lại tinh thần, thấy Liễu Thụ áp thật sự rất gần, một đôi mắt thẳng lăng lăng mà nhìn ngực nàng, nhìn đủ mười phần sắc lang. Cô ngữ khí không tốt, hỏi: “Cậu đang nhìn gì vậy?"

Liễu Thụ nghĩ nghĩ lại lấy ra một tấm ngưng thần phù nói: "Ta thử lại."

Liễu Vũ cảnh giác mà nhìn tấm phù trong tay hắn, hỏi: "Ngươi định hàng yêu hay gì?"

Liễu Thụ phiên cái mắt trắng qua cho cô, nhanh tay đem phù thu trở về, tâm nói: "Lòng tốt lại trở thành lòng lang dạ thú." Bất quá, hắn vẫn tốt bụng nhắc nhỡ một câu: "Nếu ngươi tích góp được chút tiền thì đến tông môn tìm những người tu luyện bên y thuật để họ nhìn xem, ngươi phát ngốc đến độ không bình thường."

Liễu Vũ nhanh chóng thỉnh giáo: "Ngài có ý kiến gì không?"

Liễu Thụ nói: "Có hai loại tình huống, một là bị mê hồn, có một vài thực vật, yêu tinh có chút pháp thuật, đều có thể làm người mê hồn. Loại còn lại chính là thiếu hồn thiếu phách. Tình huống thiếu hồn thiếu phách chính là ngu si, thậm chí sẽ thích ngủ, nhược trí."

Nhược trí? Ha hả! Liễu Vũ hoài nghi là hắn đang mắng khéo mình. Cô nói: "Trước hết đem việc độc trùng dưỡng thực làm xong xuôi đi."

Liễu Thụ nói: "Ta ở nơi này làm đăng ký cho ngươi là được." Ngươi có thể đến môi trường tự nhiên bắt độc trùng về nuôi hoặc có thể là mua độc trùng, trứng trùng sinh nở từ chỗ người khác. Nói về chỗ ở, viện này của chúng ta người ở lại đã đủ, người lại nhiều, ngươi ở chung với nhiều người không quá thích hợp, ta kiến nghị ngươi tìm thôn dân trong thôn hỏi xem ai có thể cho ngươi thuê nhà. Nếu là không có người nguyện ý cho ngươi thuê, ngươi có thể tìm một nơi cách xa người một chút để làm nhà ở, đào một cái sơn động cũng được, không phải loại cổ như ngươi rất thích râm mát sao. Sau đó nhớ rõ mùng một tháng sau tới khảo thí, sẵn tiện giao nộp đồ vật công trạng khảo hạch lại đây, ta sẽ tính thành tích cho ngươi. Đồ vật công trạng khảo hạch chính là độc trùng do ngươi nuôi được hoặc là bắt được độc trùng ở nơi hoang dã đưa đến nơi này, ta căn cứ vào đồ vật đưa đến sẽ đưa ra thành tích và dựa theo giá của tông môn thu mua lại. Đương nhiên, không giới hạn đồ vật, có thể là độc trùng, dược liệu hay khoáng vật đều được thu mua. Còn có, ngươi là đăng kí ở Liễu Gia thôn, nên chỉ có thể đi lại trong phạm vi của Liễu Gia thôn, nếu ngươi có việc yêu cầu đi thôn khác thì đến gặp ta, ta sẽ dẫn đường cho đi, bằng không sẽ bị xem là tự tiện xông vào thôn người khác sẽ bị bắt lại. Có vài thủ thôn tính tình không tốt lắm, không nói lý được. Được rồi, ngươi còn vấn đề gì nữa không?"

Liễu Vũ vô ngữ mà nhìn Liễu Thụ, tâm nói; “Cậu là súng liên thanh, dứt khoác đi làm người chủ trì là đúng chuyên môn." Cô mặt mỉm cười, nói: "Không còn việc gì." Xoay người ra khỏi tòa nhà lớn này, nội tâm một vạn cái MMP.

(MMP là viết tắt bính âm mā mài pī, có nghĩa ĐMM)

Cổ Đạo Tông này chính là đem bọn ngoại môn đệ tử như họ nuôi thả, là cái loại tuỳ ý tự sinh tự diệt.

Công nhân vào làm ở xưởng sản xuất dây chuyển còn được an bày cho cái ký túc xá cấp cho cái giường nằm ngủ với công cụ làm việc, được huấn luyện trước khi vào việc, còn nơi này, ha hả.

Liễu Vũ ra khỏi cửa viện, ngẩng đầu nhìn không trung buồn bã mà thở dài, nghĩ hố cha nó cái tông môn, nghĩ thôi cũng đủ biết những thứ này đều do đại lão khai phái Trương tịch Nhan lập nên. Cô thừa dịp xung quanh không có người chú ý, thấp giọng mắng: "Trương Tịch Nhan, tôi phỉ nhổ cô." Cô vừa dứt lời, bỗng bên cạnh bay ra một viên đá, từ không trung bay đến nện lên đầu cô.

Cô quay đầu nhìn về hướng viên đá bay tới, không có người, một cái quỷ ảnh cũng không có.

Liễu Vũ có điểm dựng lông tơ. Người ẩn mình vẫn còn đi theo cô nha. Cô ở chỗ này mắng Trương Tịch Nhan, đương nhiên sẽ bị thủ hạ của nàng thu thập.

Cô nghĩ nghĩ, không thể để người ẩn mình cứ tiếp tục theo cô như vậy, bằng không làm gì cũng không tiện, tốt nhất kêu ra tới, nói chuyện cho đàng hoàng, thuận tiện xem rốt cuộc là người nào.

Cô đi về hướng viên đá bay qua, chống nạnh: "Có bản lĩnh thì ra đây. Lén lúc tính là cái...?" Hai chữ “Thứ quỷ” bị cô nuốt vào trong, dù sao đối phương rất lợi hại, khách khí một chút.

Dưới tán cây trước mặt cô, trống rỗng đột nhiên xuất hiện một người, mặt lạnh lùng, khí chất lạnh tanh, đẹp đến không dính khói lửa nhân gian nhưng cũng thật doạ người.

Liễu Vũ sợ tới mức đôi mắt nhìn thẳng, thầm kêu lên: “Mình tạm chết đi được không." Mắng chửi người ta vừa vặn bị bắt tại trận. Hai đầu gối cô mềm nhũn, phía dưới đầu gối giống như bị biến thành một đoàn tiểu cánh hoa, cô bất chấp đem chân của bản thân tụ lại thành hình, lập tức xin tha: "Đại lão tha mạng, tôi sai rồi."

Trương Tịch Nhan lạnh lùng hai mắt quét qua Liễu Vũ, sau đó xoay người rời đi.

Nàng bước một bước dịch ra vài trăm mét trong nháy mắt, hai bước thì không thấy bóng dáng.

Liễu Vũ mắt nhìn choáng váng, tâm nói: "Lợi hại tới vậy sao?" Cô cảm thấy bên cạnh có dị. Người xung quanh mạc danh mà nhìn cô, nhìn qua rồi nhanh chóng quay đầu trời lại. Cô tâm nói: "Đại lão khai phái của các người vừa xuất hiện, các người không đi ra nghênh đón sao?" Một đám đều giống như nhìn không thấy vậy.

Bỗng nhiên, một ý niệm xoẹt qua trong đầu Liễu Vũ, cô nghĩ thầm: "Không lẽ chỉ có mình thấy?" Cô chỉ hướng vừa rồi Trương Tịch Nhan đứng, hỏi lão bản khách điếm bên cạnh: “Ông có thấy một người khi nãy đứng chỗ dưới tán cây không?"

Lão bản khách điếm nói: "Đầu thôn có cái tiệm thuốc, xem bệnh rất hay, trên người của ngươi đủ tiền để xem bệnh đó, ngươi đến xem thử đi." Một cổ yêu đáng thương, không biết đã gặp phải tình huống gì, êm đẹp một con đại yêu, đầu óc lại không rõ ràng lắm.

B.A Đi theo nhìn vợ mỗi ngày mỗi giờ mỗi phút mỗi giây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com